Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: thuphamld
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 435 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
in Won đang đứng nói chuyện với đám đàn em trong lớp thì từ đâu một cú đá như trời giáng vào bụng làm Min Won đau điếng. Tác giả của chuyện này chính là Shin. Shin lao đến đánh Min Won một cách điên cuồng. Nhưng Min Won không hề đánh trả một lần, cũng không hề tránh. Thật ra Min Won đã sớm biết rằng Shin sẽ đến tìm mình. Vậy nên Min Won đã dặn đám đàn em dù có chuyện gì cũng không được xen vô.
Min Won nằm trên sàn nhà. Mặt tím bầm. Khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn nở một nụ cười nửa miệng đặc trưng.
- Thằng khốn! Mày đã biết mọi chuyện ngay từ đầu đúng không? – Shin nhào tới nắm cổ áo Min Won, kéo đầu Min Won lên khỏi mặt đất.
- Ừ, tao biết – Câu trả lời của Min Won đã “giúp” cậu nhận thêm một đấm.
- Tại sao mày không nói với tao? Tại sao mày để Bo Ra một mình chịu đựng vậy hả?
- Bo Ra nói nếu mày biết chuyện, cậu ấy sẽ không chấp nhận điều trị nữa. Nếu mày là tao, mày có nói không?
- Vậy tại sao nãy giờ mày không đánh trả?
- Không thích thì không đánh trả chứ sao.
- Thằng điên! – Shin nói rồi bỏ đi.
- Đại ca không sao chứ? – Bây giờ đám đàn em mới vây quanh Min Won.
- Tao không sao – Min Won trả lời.
Giờ tan học
- Này, có nghe gì chưa? Hôm nay Shin và Min Won đánh nhau vì một cô gái tên Bo Ra gì đó đấy.
- Cái gì? Hai hotboy đánh nhau vì một đứa con gái sao? Không thể tin được!
- Mà nói là đánh nhau cũng không đúng. Chỉ có Shin đánh thôi, còn Min Won thì không đánh cũng không tránh.
- Cái gì? Ma Vương đứng yên cho người khác đánh á? Cậu có nói xạo không vậy?
Đó là toàn bộ câu chuyện Raindy nghe được từ hai nữ sinh đi phía trước, trên đường đi học về.
Hôm nay Raindy về một mình vì Anna và Ji Hoo vừa ra khỏi cổng trường đã nắm tay nhau đi đâu mất tích, còn Mita thì cũng có bạch mã hoàng tử đến đón (là ai thì ai cũng biết là ai rồi đó).
Raindy chợt nghe lòng mình trùng xuống khi nghe đến việc Min Won đánh nhau vì một cô gái. Cô không biết tại sao lòng mình lại như vậy. Cũng không biết cảm giác đó là gì. Raindy đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau đến mức cô không cảm giác được một nỗi đau nào khác. Giống như một người đi ngoài trời lạnh quá lâu đến mức không còn cảm nhận thấy cái lạnh nữa.
8:30 PM
Eden clup
Shin đang tổ chức party mừng ngày Bo Ra trở về. Soo Bin, Hee Mi và cả Min Won cũng có mặt. Và tất nhiên không thể thiếu nhân vật chính của bữa tiệc, Bo Ra. (Ji Hoo đi với Anna rồi chứ nếu không thì cũng sẽ có mặt cho đủ 4 hotboy trường Chun Ja)
Mọi người đều đang rất vui vẻ duy chỉ có Hee Mi là không vui vẻ gì. Ai cũng biết Hee Mi thích Shin (chỉ có Shin là không biết), bây giờ Bo Ra trở về thì Hee Mi hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi. Nếu không phải Bo Ra trở về mà là Shin đến với Raindy, chắc chắn Hee Mi sẽ không cam lòng và sẽ làm mọi cách để chia rẽ hai người. Nhưng nếu là Bo Ra thì Hee Mi sẽ không làm như vậy. Vì cô biết rõ Shin đã đau khổ như thế nào khi không có Bo Ra nên dù bực tức nhưng Hee Mi vẫn thật lòng chúc phúc hai người đó.
Một hình ảnh đập vào mắt Min Won. Một cô gái mặc trên người bộ đồ đen toàn tập vừa bước vào bar (Raindy chứ ai)
Raindy ngồi một mình ở bàn cách bàn Min Won khá xa. Nhưng dù xa hơn nữa thì Min Won vẫn nhận ra cô, nhận ra cái dáng người nhỏ bé đau lòng ấy.
**********
Hơi men lại một lần nữa đưa bàn chân bé nhỏ của Raindy đến ngôi nhà đã bỏ hoang, đó chính là ngôi nhà Raindy từng sống. Là nơi mẹ Raindy tự tử.
Trước cổng có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đứng. Vừa nhận ra ông ta, Raindy vội vã quay đầu bỏ đi làm Min Won xém nữa là bị phát hiện (nãy giờ đang lén lúp đi theo mà).
Người đàn ông ấy đã nhìn thấy Raindy.
- Raindy! Là con phải không? – Người đàn ông gọi lớn.
Raindy vẫn cố bước đi nhưng người đàn ông kia đã kịp chạy đến giữ tay cô lại.
- Đúng là con rồi. Khi biết con về Hàn Quốc ba thường xuyên đến đây chờ con vì ba nghĩ con sẽ quay lại đây.
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người tôi – Raindy hất mạnh bàn tay đang nắm lấy tay cô.
- Ba xin lỗi! Ba đã sai. Xin con cho ba một cơ hội chuộc lỗi – Người đàn ông ấy quỳ xuống trước mặt Raindy.
- Không đời nào! – Raindy nói. Cô giờ đây trông y như thây ma hồi sinh vậy. Mặt nhợt nhạt. Môi khô khốc. Đôi mắt vô hồn.
- Người mà tôi muốn giết, trên đời này duy nhất chỉ có ông – Raindy nghiến răng.
- Con hận ba đến vậy sao? – Bật khóc!!!
- Tôi rất hận! Tôi hận mình mang trong người dòng máu của ông. Tôi hận mình không thể lấy hết máu trong người ra trả cho ông. Nếu như tôi có thể không cùng huyết thống với ông. Có lẽ tôi sẽ có thể giết ông.
- Ba xin lỗi. Người ba độc ác này phải làm gì để con tha thứ đây?
- Được! Nếu muốn tôi tha thứ thì ông hãy chết đi! Biến khỏi cái Thế Giới này đi!
Sau khi nghe Raindy buông ra câu nói tàn nhẫn đó. Ông ta không nói tiếng nào, lặng lẽ đứng dậy và bỏ đi.
Raindy vẫn đứng im không nhúc nhíc. Đôi vai gầy đang run lên.
Min Won đứng cách đó không xa đã nghe thấy và nhìn thấy toàn bộ sự việc.
Từ khóe mắt Min Won chảy ra dòng nước mắt nóng hổi.
Người con gái mà Min Won thích đang chịu đựng nỗi đau từng ngày. Cái dáng người gầy gò đến đau lòng ấy đã làm như thế nào để tiếp tục đến ngày hôm nay.
Min Won nhìn Raindy đầy xót xa.
Min Won đi theo Raindy để biết chắc rằng cô về nhà an toàn.
Một tuần sau.
Từ ngày Bo Ra trở về Shin trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn rất nhiều.
Anna với Ji Hoo thì cứ dính lấy nhau như hình với bóng. Ji Hoo còn xin chuyển lớp để được học cùng một lớp với Anna.
Mita và anh chàng Robert kia rất hợp nhau. Mỗi khi đi với Robert, Mita thấy lòng mình thật nhẽ nhõm. Mặc dù hai người chẳng biết gì về nhau ngoài cái tên và số điện thoại.
Shin, Soo Bin, Hee Mi, Ji Hoo, Anna và Mita đang ngồi ăn cùng nhau trong canteen trường học. Có vẻ mọi người đang xích lại gần nhau hơn. Bầu không khí giữa họ không còn xa lạ như những ngày đầu quen biết.
Raindy thì vẫn lên thăm sân thượng đều đều.
- Định tiếp tục bỏ bữa trưa đến khi nào? – Min Won đến mang theo mùi hương bạc hà thoảng trong gió.
Raindy im lặng không trả lời.
- Này, bao lâu rồi cậu không khóc? – Min Won hỏi.
- Sao lại hỏi như vậy?
- Thì cậu cứ trả lời tớ đi!
- Mười ba năm – Raindy trả lời mà không cần phải cố nhớ lại xem là bao lâu.
- Mười ba năm? – Min Won sửng sốt trước câu trả lời của Raindy.
- Ừ, mẹ tớ, bà ấy nói sẽ cắt cổ tớ nếu như tớ khóc. Và từ đó, tớ không khóc nữa – Raindy cười chua chát.
- Tớ thắc mắc không biết tuyến lệ của cậu còn không hay biến mất vì lâu ngày không dùng đến rồi nhỉ? – Min Won nói nửa đùa nửa thật.
- Không khóc có gì là không tốt?
- Nếu cậu có thể khóc và la hét như người bình thường, cậu sẽ đỡ mệt mỏi hơn đấy.
- Tớ không thích! Cậu thích thì khóc tớ coi đi!
- Bây giờ thì tớ không khóc được.
- Thế khi nào mới khóc được?
Im lặng. Min Won không trả lời câu hỏi của Raindy.
- Khi phải xa cậu, tớ sẽ khóc – Min Won nghĩ thầm.
Điện thoại Raindy đổ chuông.
- Alô
- ……
Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh - thuphamld