Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 438 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:01:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Ngươi Sợ Ta Sao?
ay nàng nhiễm đầy máu, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với một nha đầu của nhà giàu mà nói, chất lỏng đỏ sậm kia đủ để nàng hoảng sợ.
“Máu… Ta đổ máu…” Nàng giơ tay ra, lắp bắp nói. Tử Diên cùng Bạch Thượng Thư nghe được thanh âm của nàng, ánh mắt cũng rơi xuống máu nhiễm trên tay nàng, lại hướng di lên trên, là cổ nàng bị thương.
Miệng vết thương cũng không sâu, có chút dài nhỏ, chảy ra mọt chút máu màu đỏ sậm. Bạch Thượng Thư sửng sốt vài giây, lúc này mới phản ứng lại, đây chính là kiệt tác của Sương Sương. Chỉ bằng ý niệm liền có thể làm thương cổ Quế Hương, này thật là khó có thể tưởng tượng.
Tay hắn ôm ngực, hít thật sâu mấy cái, đúng là may mắn, hoàn hảo chính mình lúc trước chưa làm chuyện gì quá đáng, bằng không, cái mạng già này của hắn sớm đã không có.
Không đi quản khuôn mặt Bạch Thượng Thư thảy đổi từ trắng sang đỏ, Sương Sương nhìn Quế Hương sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, lần này chính là cái giáo huấn nho nhỏ. Ta nội tâm nhỏ, không thích nghe nhất người ta nói bậy, cho nên, chính ngươi suy nghĩ, nếu còn có lần sau…”
“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ thật sự biết sai rồi, cầu Tam tiểu thư khai ân, cầu Tam tiểu thư khai ân” Không đợi Sương Sương nói xong, Quế Hương liền dập đầu về phía nàng, sợ thanh âm nhỏ hoặc là đụng thiếu, chính cổ mình sẽ bị cắt đứt.
“Nếu ngươi đã muốn khắc sâu nhận thức được sai lầm, như vậy, chuyện hôm nay, cứ như vậy quên đi, ngươi đi đi” Nàng nâng tay ý bảo lui, đối phó với một cái nha hoàn, làm cho nàng thấy chút máu cũng đủ rồi, nàng không có hứng thú đem lãng phí thời gian đặt trên một tiểu nhân vật như vậy.
Có những lời này, Quế Hương như lấy được đại xá, nàng lại đụng đầu vài cái, sau đó hốc mắt đỏ bừng nói: “Tạ Tam tiểu thư khai ân, nô tỳ xin cáo lui”
Nàng run rẩy đứng lên, hơi thiếu chút nữa bị té ngã vì chân nhuyễn, Tử Diên nhìn nàng có chút không đành lòng, vốn muốn tiến lên đỡ nàng một chút, nhưng nàng mới bước chân, mắt chợt chạm qua một đôi con ngươi mang mười phần lãnh ý, tuy rằng chính là vội liếc mắt đảo qua một cái, nàng lập tức hiểu được động tác của mình đối nghịch ý tứ của Sương Sương.
Nàng cuống quít gục đầu xuống, tim đập thùng thùng, tiết tấu rối loạn.
“Cha, muốn nói đều nói, ngươi cũng nên đi xem Mạt nhi của ngươi đi, ta sẽ không phụng bồi” Sương Sương nhấp một ngụm trà, nhiệt độ của trà làm cho nàng có chút nhíu mi.
Sương Sương không khách khí hạ lệnh đuổi khác, trong mắt Bạch Thượng Thư khôi phục lại nhìn nàng vài lần, lúc này mới đứng dậy, cố xả ra một tia cười “Vậy, cha đi trước, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nếu muốn cái gì, liền trực tiếp đi phân phó quản gia, trăm ngàn lần không cần ủy khuất chính mình”
Cho dù tương lai Sương Sương không cùng Tiêu Hàn Lâm thành vợ thành chồng, nhưng hắn đối với nàng cũng phải thay đổi.
Trân ái sinh mệnh, rời xa nguy hiểm a!
“Ân!” Sương Sương thản nhiên đáp.
Dưới chân Bạch Thượng Thư như có gió liền rời khỏi Hương Tuyết Các.
Nữ nhi này, thật sự là rất khủng bố!
Tử Diên cắn môi, do dự có muốn nhận sai hay không.
“Tử Diên, ngươi sợ ta sao?” Sương Sương híp mắt lại, nhìn lười như con mèo, lại giống như mắt báo săn.
“Tiểu thư, ta, ta….” Tử Diên ngập ngừng, hai tay nắm chặt vạt áo, không biết nên trả lời như thế nào.
Đồng tử tối đen của Sương Sương co lại, giơ giơ mi lên “Nếu ngươi sợ hãi, ta cũng không miễn cưỡng lưu ngươi lại, ngươi trực tiếp đi nói cho Vương thúc, để cho hắn an bài cho ngươi một chức vụ khác”
Tử Diên lăng lăng, vài giây sau mới phục hồi lại tinh thần, nàng bước đi đến bên người Sương Sương, thốt nhiên quỳ đến trước mặt nàng, Sương Sương nhíu mày, trong mắt xẹt qua chút không vui “Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng cũng không có thói quen bị người quỳ như vậy, đương nhiên, giáo huấn Quế Hương lại là một chuyện khác.
“Tiểu thư, Tử Diên không đi” Tử Diên hơi khóc nức nở nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lo lắng mà phiến đỏ, ánh mắt thật cẩn thận nhìn tiểu thư giống như bị tức giận “Tiểu thư, ta cam đoan, nhất định sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, tuyệt sẽ không làm chuyện gì phải có lỗi với ngươi”
Lại nói tiếp, đi theo bên người tiểu thư có hai năm, trong lúc này, nàng ngay cả một lời nói nặng cũng không có nói qua, cho dù là nàng chậm trễ, nàng cũng chưa bao giờ chỉ trích quá nàng. Tuy rằng bây giờ tính tình tiểu thư thay đổi rất nhiều, nhưng nàng cũng không khó xử qua nàng, ngày hôm qua lúc ở Hương Trà các thậm chí còn cho phép mình ngồi cùng nàng. Cho dù nàng có thể tùy ý đả thương người thì như thế nào? Trong lòng nàng hiểu được, tam tiểu thư là chủ tử tốt, có thể đi theo bên người nàng, là vận khí của nàng mới đúng.
Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại - Hàn Thiển Mạch Hương