The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 889 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 06:38:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06
UANG ẢNH BÁN THÚ
Áo ngủ của cô bên dưới chỉ có một cái quần lót, khi cô hơi cúi người xuống, nơi nào đó của anh lại không ở chỗ đùi cô mà lại ngay tại nơi bí mật của cô. Qua làn vải mỏng, cô còn cảm giác được vật nóng rực to lớn của anh. Đối với cô, cảm giác xa lạ này vô cùng kích thích và nguy hiểm.
Khi ngực cô kề sát ngực anh, anh hơi nghiêng đầu, đôi môi lạnh lẽo và khô khốc nhẹ nhàng mút vào chiếc gáy trơn nhẵn như ngọc của cô.
Sau đó, động tác của anh lại càng bừa bãi hơn, chậm rãi cắn mút cổ cô, truyền tới cảm giác tê dại. Đồng thời qua làn vải đã trở nên ẩm ướt, thân thể anh từng chút từng chút một khiêu khích cô. Tuy rằng anh bị trọng thương không thể dùng sức, nhưng cơ thể anh cao lớn hơn Hứa Mộ Triều nhiều, đang chậm rãi đong đưa theo một tiết tấu ổn định.
Trên cổ cùng nơi bí ẩn cùng bị kích thích, dày vò, cơ thể gần gũi hoang dại, khiến ột Hứa Mộ Triều chưa từng có kinh nghiệm hoan ái dần dần bị mê hoặc.
Ngay lúc đó, một cảm giác bi ai và phẫn nộ từ đày lòng Hứa Mộ Triều dâng lên…
Một giọng nói đang hỏi cô: Cô thật sự muốn vậy ư? Muốn bị gien thú điều khiến, triệt để mất đi nhân tính. Cô muốn giống như thú vật, có dục vọng liền làm? Người đàn ông này là tù binh của cô, gần gũi cô nhất định có mục đích, sao cô có thể cùng anh thân mật?
Cô là người, dù sao cũng là người. Không sợ gien của quang ảnh thú xâm nhập vào thân thể cô, cũng không sợ những thú binh khác xem cô là đồng loại, sâu thẳm trong nội tâm cô vẫn xem mình là người mà không phải là thú.
Cảm giác mãnh liệt trong cơ thể vẫn còn nhưng lòng cô lại lạnh dần.
Lúc đó, dường như cảm giảm được thân thể cô cứng nhắc, người đàn ông kia đột nhiên dùng lực, hướng về phía làn vải quần lót mạnh mẽ thẳng tiến…
Cảm giác được dị vật và đau đớn, toàn thân Hứa Mộ Triều run lên. Cùng lúc đó, trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn, khi anh vừa tiến vào cơ thể cô, nhịn không được đã cắn vào cổ cô…
“Dừng lại!”
Ngọn đèn màu da cam trên vách tường màu bạc tỏa ra ánh sáng dìu dịu khác hẳn với không khí căng thẳng trong phòng, hình thành nên cảm giác đối lập.
Vào giây phút cuối cùng, Hứa Mộ Triều như một con báo đốm nhanh nhẹn xoay người nhảy lên, rời khỏi giường. Theo từng hơi thở hổn hển của cô, áo ngủ dường như rơi xuống, nửa bộ ngực tuyết trắng lộ ra ngoài. Chỉ có đôi mắt cô lạnh lẽo như phủ kín một tầng băng mỏng, vô cùng lạnh giá.
Trên giường, thanh niên kia vẫn duy trì tư thế thẳng tiến, vẻ dụ hoặc không nói nên lời. Nhưng ánh mắt anh lại khóa chặt cô, trong mắt anh lần đầu tiên hiện ra vẻ khiếp sợ: “Cô thật ra là loại bán thú kia sao?”
Loại bán thú kia?
Hứa Mộ Triều theo bản năng ngẩng đầu. Ánh mắt lướt qua anh, nhìn vào tấm thủy tinh vừa rơi xuống đất, hình ảnh cô hiện ra rất rõ ràng.
Đôi cánh đỏ tươi vĩ đại quen thuộc xòe rộng trên thân thể cô. Mỗi một lần biến thân, da thịt trên lưng cô đau đớn như bị xé rách. Nhưng có đôi cánh này thì những loài thú biết bay đều không thể đuổi kịp tốc độ của cô. Cảm xúc ngứa ngáy biến mất từ đỉnh đầu cho tới tứ chi, năm ngón tay còn sắc bén hơn cả hợp kim cao cấp. Móng tay bén nhọn là vũ khí sắc bén nhất.
Hai tròng mắt màu đen đã biến thành màu xanh lam như hồ sâu hun hút, lại nhỏ hẹp xếch lên. Thị lực tăng lên rất nhanh, có thể cạnh tranh được với bất kỳ người hay người thú nào.
Vừa rồi cô mới áp chế được dục vọng của mình. Có lẽ sự áp chế đó rất khổ sở mới khiến cho gien thú trong cơ thể cô khởi động cơ chế tự động phòng ngự khiến cho cô biến thân.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào anh, khoé miệng lộ ra nụ cười khổ: “ Tư lệnh đại nhân thấy lạ lắm à? Tôi cũng chưa từng thấy người thú nào giống như tôi. Tôi nghĩ tôi có thể xem như … Quang ảnh bán thú.”
Không đợi anh có phản ứng, cô lại dùng tốc độ nhanh như lốc xoáy, dưới thị lực bình thường của con người căn bản không thể nhìn rõ được, bổ nhào lên người anh.
Một tay cô siết chặt cổ anh: “Vì sao muốn cùng tôi làm tình? Anh có mục đích gì?” Dựa vào tình trạng thương thế của anh, căn bản không thể gây ra thương tổn gì cho cô, cũng không giống như muốn lấy lòng cô, thế nhưng tại sao lại muốn lên giường cùng cô?
Anh tiếp xúc với trạng thái Bán thú của cô, mặt vẫn không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Đâu phải chỉ có người thú mới phải chịu sự dày vò của dục vọng. Có lẽ tôi cũng muốn thử cảm giác phóng túng một lần xem sao.”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Anh đang đùa với lửa! Anh là một con người, nếu tôi không kềm chế được, bây giờ anh đang cùng một người Bán thú như tôi làm tình…”
Người thanh niên nhìn cô, trầm giọng nói: “Kẻ đùa với lửa, là cô mới đúng.”
Hứa Mộ Triều trầm mặc một lát sau mới chậm rãi nói: “Không có gì là không thể chiến thắng được, chỉ sợ điều đó đã xâm nhập vào tận xương tuỷ của anh thôi. Chuyện hôm nay sẽ không bao giờ phát sinh nữa.”
Cô rời hỏi anh, chân bước ra khỏi phòng cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Việc Hứa Mộ Triều để đàn ông con người qua đêm trong phòng cô không làm cho người thú cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn khiến họ kiêu ngạo.
Vì chinh phục là bản tính của người thú, đội trưởng đại nhân chinh phục người khác phái bằng phương thức bạo liệt như vậy thật đúng với khẩu vị của người thú.
Nên sáng sớm ngày thứ 2, Đại Vũ theo sự xúi giục của những thú binh khác rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa chạy tới gõ cửa phòng của đội trưởng đại nhân tưởng đã kiên trì cấm dục nhiều năm: “Đội trưởng, mở cửa cho tôi. Có việc cần bẩm báo.”
Anh thực sự có chuyện cần bẩm báo nhưng cũng không phải khẩn cấp đến mức phải tới quấy phá giấc ngủ của đội trưởng.
Vài phút sau, cửa phòng mới mở ra. Hứa Mộ Triều trong quân trang nghiêm chỉnh, thần sắc nhẹ nhàng khoan khoái, tay cầm khăn lau mặt, cô đang đứng ở phòng khách, trong phòng chỉ có mùi hương sạch sẽ của nắng sớm. Cửa phòng dành cho khách vẫn đóng im ỉm, không giống như trong tưởng tượng của Đại Vũ sẽ là một màn nóng bỏng kích thích.
“Đội trưởng, ngài thích bị ngược đãi à?” Anh vẫn kiên trì hỏi.
Hứa Mộ Triều ném khăn, mắng anh: “Anh có thể đứng đắn chút được không? Chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết!”
Đại Vũ thất vọng lắc đầu: “Đội trưởng, ngài thật là đồ biến thái. Ba năm không giao phối, thật không giống như phong cách của Bán thú chúng ta.”
Hứa Mộ Triều im lặng không trả lời.
Đại Vũ nghiêm chỉnh nói: “Đúng rồi, Tổng thống lĩnh truyền tin, bảo ngài đến chỗ ngài ấy.”
Hứa Mộ Triều hơi sửng sốt, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, lại là tên thống lĩnh đại nhân chết dẫm kia?
Nhưng cô chỉ dám oán thầm trong bụng chứ không thể biểu hiện gì trước mặt những người thú khác. Tổng thống lĩnh là kẻ cầm đầu quân đoàn người thú, trực tiếp chỉ huy 2 vạn người thú. Hứa Mộ Triều cùng 10 chi đội khác chiếm đóng ở các nơi, nhưng trước lợi ích tập thể của thú tộc vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của tổng thống lĩnh.
Tổng thống lĩnh đương nhiệm tên là Touray, là một người Bán thú hơn 24 tuổi. Hắn là con trai độc nhất của Đồ Hùng, vị lãnh tụ vĩ đại từng dẫn dắt quân đoàn thú tộc đối kháng với sự thống trị của con người tuyên bố tình trạng độc lập của thú tộc. Sau khi Đồ Hùng chết đi, hắn tiếp nhận quyền lãnh đạo quân đoàn đã 5 năm nay.
Đặc điểm rõ nhất của Touray là ham mê sắc đẹp. Hắn chiếm đoạt hơn 50 “mỹ nhân” Bán thú. Thậm chí còn có tin đồn gần đây hắn tham luyến nhan sắc của thiếu niên con người. Những người bị hắn chiếm đoạt, kết cục thường vô cùng thê thảm.
Hứa Mộ Triều hoài nghi, nếu không phải do toàn thể thú binh đều có cảm xúc mâu thuẫn với con người thì có lẽ Touray đã sớm đầu hàng con người để được hưởng vinh hoa phú quý rồi.
Hứa Mộ Triều tận lực trốn tránh nhưng vẫn phải tiếp xúc với Touray vài lần. Tuy rằng lần đầu tiên gặp cô, đôi mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên thèm khát nhưng hắn vẫn chưa có hành động khác thường nào nên cô vẫn bình yên vô sự. Nhưng khi hắn triệu kiến, trốn tránh không đi vẫn là giải pháp tốt nhất.
Trông thấy sắc mặt cô, Đại Vũ chán nản nói: “Dại nhân, lại là tôi đi nữa hả? Mỗi lần ngài không đi, tôi đều bị thống lĩnh đại nhân mắng.”
Hứa Mộ Triều nửa cười nửa không nhìn hắn, cũng không đáp lại. Đại Vũ biết có nói nữa cũng vô ích, đành phải ủ rũ rời đi.
Đại Vũ vừa đi khỏi, một thanh âm trầm thấp truyền tới: “Tôi đói bụng rồi.” Hứa Mộ Triều nhìn cánh cửa phòng dành cho khách vẫn khép chặt, cao giọng nói: “Lát nữa tôi kêu người mang đến cho anh.”
Trong phòng lại im lặng.
Chợt nhớ tới việc tối hôm qua suýt chút nữa đã cùng anh lên giường, Hứa Mộ Triều cảm thấy phải tìm cách đối phó với dục vọng trong cơ thể mình.
Gien của quang ảnh thú thần bí quyết định dục vọng của cô.
Chuyện xảy ra 100 năm trước giống như mới ngày hôm qua.
Hứa Mộ Triều bằng phản ứng nhanh nhẹn của mình đã dùng dao phản công lại quang ảnh thú. Nhưng tốc độ của nó thật sự quá nhanh, lại ở trong không gian hẹp nên cô vẫn bị đôi cánh của nó rạch vài nhát. Hứa Mộ Triều bị nó vừa mổ vừa táp,sau khi bị tấn công mãnh liệt cô đuối sức gục xuống trong vũng máu trên nền lồng lạnh như băng. Khắp nơi đều là máu của cô, làn da cô trầy trụa be bét, khiến cho cô đau muốn ngất đi.
Quang ảnh thú nhận ra cô đã kiệt sức cũng không vội vàng đánh chén cô mà xem cô như một bữa tiệc thơm ngon, rỉa từng chút một làn da non mềm của cô.
Cơn đau chết người khiến cho ý thức Hứa Mộ Triều dần dần tan rã. Nhưng sở dĩ Hứa Mộ Triều có thể sống sót trong thời đại zombie hoành hành, có thể giết được zombie nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn cô gấp mầy lần là do cô vốn ương ngạnh, có khi ương ngạnh đến mức không tưởng được.
Toàn thân cô vô lực, cô sắp chết rồi. Đó cũng là nguyên nhân làm cho quang ảnh thú thoải mái đánh chén, lơi lỏng cảnh giác.
Cô chậm rãi giơ cao con dao từ trên đỉnh đầu quang ảnh thú đang vùi đầu đánh chén. Đó là chút sức lực cuối cùng cô góp nhặt được, triệt để bùng nổ, vượt qua cơn đau kinh khủng của cơ thể, dùng tốc độ nhanh chưa từng có, một dao mạnh mẽ đâm xuống gáy quang ảnh thú. Con dao xuyên qua gáy quang ảnh thú, trực tiếp cắm phập vào bụng cô.
Cô cùng quang ảnh thú đồng quy vu tận.
Dục Vọng Của Người Chinh Phục Dục Vọng Của Người Chinh Phục - Đinh Mặc