There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 195: Hứa Với Nàng Mãi Mãi
hương 195: Hứa với nàng mãi mãi
Bàn tay hắn bưng chén trà xanh khựng lại, con ngươi chứa đầy nghi hoặc, "Ta không nên nhớ nàng ta sao?"
Sách Y nghiền ngẫm ý tứ trong lời hắn nói, một tay chống cằm, ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên hai gò má, "Ngươi tất nhiên nên nhớ cô ấy, đó là ngươi nợ cô ấy."
Thất Duệ giơ tay xoa mí mắt, ánh mắt chìm xuống, "Ta nợ nàng ấy, là cái gì?"
Sách Y đối diện tầm mắt đột ngột của hắn, khẽ chau mày, có chút do dự, "Giữa các người vốn nên hữu tình, nhưng mà đã bỏ lỡ rồi."
Thất Duệ đặt chén trà trong tay xuống bàn, hắn nghĩ đến tất cả những rung động khi mình nhìn thấy khỏa lệ nốt ruồi dưới khóe mắt Phong Phi Duyệt, "Nói rõ một chút."
"Có một loại tình cảm, dùng cách nói của Miêu Cương chúng ta, chính là có thể tiếp diễn sang kiếp sau, ngươi cảm thấy quen thuộc cũng không phải vô duyên vô cớ, mà là, có một vài chuyện ngươi nên nhớ, chỉ có điều còn chưa tới lúc." Sách Y đứng dậy, cô cũng không ngờ rằng, bản thân mình vô tình nhắc đến vài câu, không lâu sau lại làm cô hối hận không kịp.
Vẻ mặt Thất Duệ đầy nghi hoặc, thần sắc cũng nặng nề thêm mấy phần, "Ta vẫn cho rằng, nàng ấy là người của hoàng đế, ta mới có loại cảm giác muốn đoạt lại đó."
"Sớm muộn cũng sẽ có ngày, ngươi nhớ lại," Sách Y chống hai tay lên mép bàn, "không cần biết là sớm hay muộn, các người chung quy sẽ nhớ lại nhau."
Thất Duệ nghe ra được ý tứ trong lời Sách Y nói, bàn tay lập tức bắt lấy cổ tay cô, "Giữa bọn ta có chuyện gì? Nếu cô biết, nhất định cũng sẽ có cách khiến ta hiểu."
"Biết quá sớm, đối với ngươi không có lợi." Sách Y nhẹ nhàng tránh đi, "thiên cơ bí mật, không thay đổi được."
Thất Duệ nhìn sườn mặt của cô gái, đáy lòng đột nhiên có loại cảm giác nặng nề, giống như là một vài chuyện cũ bị đè ép đã lâu, đang từ từ lan ra, "Nếu sớm muộn gì cũng biết, còn không bằng hiểu sớm hơn một chút."
Sách Y thẳng thắn đối mặt, cô ngồi xuống lại chỗ ngồi lúc đầu, mặc dù cô am hiểu tà thuận vu cổ, nhưng cũng không tin vào ông trời, "Ta sợ, có một ngày ngươi sẽ hối hận." Ngữ khi do dự, nhưng cô lại muốn cho bọn họ cơ hội này, có lẽ, vốn không phải cái loại bỏ lỡ như mình biết trước cũng không chừng?
"Ta trước nay không bao giờ vì quyết định của mình mà hối hân." Ngữ khí Thất Duệ kiên định, thần sắc cũng lập tức trầm xuống nặng nề.
Sách Y ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không yên lòng nói, "Ngươi phải đồng ý với ta, mọi chuyện không thể cưỡng cầu."
Thất Duệ tà tứ khẽ nheo con ngươi lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sách Y, gật đầu.
Cô đi lên trước, giơ ngón trỏ tay phải lên, trong miệng nói lẩm bẩm, Thất Duệ nhìn cô tiến lại gần mình, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ lên lồng ngực hắn, khí lực đè xuống nhẹ nhàng mà ôn nhu. Một cỗ lực đạo giống như cắt phá da thịt, thật sự xông thẳng vào tim, hữu lực mà kinh người.
Thất Duệ khép hai mắt lại, trong phòng quanh quẩn một hơi thở kỳ dị, lò hương chạm trỗ tử kim đứng trên án kỷ, ngoài kinh sợ, còn phát ra vài tiếng chấn động run rẩy.
Dương quang trong trẻo, thảo nguyên xanh mướt trải dài vô tận, thi thoảng, có người cưỡi ngựa bắn cung lướt qua, trong không khí, còn lưu lại hương vị cỏ tươi mát mẻ.
Một tuấn mã chạy như bay, cô gái vắt vẻo trên lưng ngựa lắp cung kéo tên, cả thân thể dán lên bụng ngựa, khi con ngựa chổng vó trước lên một cái, nàng nhẹ buông tay phải ra, một tay nắm chặt cương ngựa, sau đó vững vàng ngồi lên lưng tuấn mã.
"Nguyệt Nhi..." Sau lưng, một nam tử theo sát, nàng quay đầu lại nhìn một cái, khóe miệng giảo hoạt cong lên, bất ngờ vung roi ngựa, "Jia, jia..."
Vừa mới phóng đi được vài bước, thân thể đột nhiên nặng nề, nàng định quay đầu lại nhìn xem, bên hông liền bị một cánh tay nam tử ghìm chặt không thể nhúc nhích, "Chuyên tâm một chút, nhỡ lát nữa bị té ngã thành người què xem ai còn lấy muội."
Cô gái nhìn phía trước không nói lời nào, người sau lưng thấy nàng trầm mặc, muốn tiến lại gần, sống mũi kiên nghị vừa chạm lên vai nàng, lại thấy một luồng sáng chói mắt thoáng qua, 'pặc' một tiếng, khuỷu tay nàng liền đáp lên trên mặt hắn, "Ai u..."
Nguyệt Nhi quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cặp đồng tử tà mị của nam tử, "Ta cũng không nhất thiết phải gả cho người ta, đi theo phụ thân lãnh binh đánh giặc có gì không tốt chứ?"
Vừa dứt lời, tay nhỏ nhắn nắm thành quyền lại muốn công kích, nam tử kịp thời né tránh, một tay bắt lấy tay nàng nắm chặt, "Vậy cũng không được, trên người ta và muội còn có hôn ước."
"Chẳng bao lâu nữa huynh sẽ là vua, hôn ước nói ngoài miệng thì được coi là gì chứ?" Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, một tay kia cong lên, ngón trỏ chọc chọc vào ngực hắn mấy cái, hắn cất tiếng cười to, hai chân kẹp chặt bụng ngựa nhàn nhã đi lên phía trước.
"Nguyệt Nhi yên tâm, kiếp này, ta sẽ không bỏ lại muội một mình, đó là hôn ước của hai chúng ta, có trời đất chứng giám." Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, con người sáng rực nhìn cô gái nở nụ cười...
Thất Duệ nhìn thấy rất nhiều, cô gái tùy ý nở một nụ cười tinh khiết mà thoải mái, tiếng cười của nàng, lại giống như từng cây từng cây châm bén nhọn vô vùng, găm vào trái tim, không kịp né tránh.
Thất Duệ nhìn thấy rất nhiều, cô gái tùy ý nở nụ cười tinh khiết mà thoải mái, tiếng cười của nàng, lại càng giống như từng cây từng cây châm bén chọn vô cùng, đâm vào trái tim, không kịp né tránh.
"Hắc..." Đầu vai bị vỗ nhẹ một cái, Nguyệt Nhi cùng hắn đứng sóng vai, nam tử xoay đầu lại, thần thắc trên mặt ngưng trọng, tựa hồ có tâm sự gì đó.
Cánh tay dài ôm lấy eo nàng, đầu cũng theo đó tựa lên, "Muội cứ quen gọi ta như vậy, đừng để đến ngày nào đó quên mất luôn tên của ta."
Khóe miệng nàng mím chặt, tay mềm đẩy đầu của hắn ra, "Quên đi rồi càng tốt, ai thèm nhớ huynh chứ?"
Hắn nhất quyết không buông, ôm lấy nàng nằm trên thảo nguyên rộng lớn, cô gái gối hai tay sau đầu, thích ý híp mắt, "Hắc, huynh sẽ mãi ở bên cạnh ta chứ?"
"Đương nhiên sẽ," Nam tử xoay đầu lại, tầm mắt xuyên qua khuỷu tay rơi lên mặt nàng, "kiếp này, kiếp sau đều sẽ như vậy."
Nàng thỏa mãn mỉm cười, xoay tầm mắt sang chỗ khác, tự nhủ trong lòng, "Ta chỉ cần kiếp này, là đã đủ rồi."
Trên bầu trời xanh thẳm, từng đám mây thổi qua trong trẻo mà mỹ lệ, đong đưa tạo thành đủ loại hình dáng bất động, trong mắt nàng, thảo nguyên tươi xanh hoàn toàn bao trùm lên thân thể hai người, cô gái khép mắt lại, thích ý vô cùng.
Từng cảnh tượng hiện lên, bọn họ giơ roi giục ngựa, trong đống lửa, bóng dáng bay múa của cô gái xinh đẹp tuyệt trần, vẫn là gương mặt ấy, nhưng mà nàng lúc này, lại vô cùng vui vẻ.
"Phụ thân, phụ thân..." Theo màn tơ bị vén lên, cô gái sải bước nhảy vào trong, roi ngựa trong tay quanh co mấy vòng, ngoan ngoãn nằm im, "người gọi con đến có việc gì?"
Trong nội đường, một người đang ông ngồi đó, sắc mặt nặng nề kéo xuống, bên cạnh, một người phụ nữ phong thái thanh nhã lấy khăn gấm chùi khóe mắt. Nguyệt Nhi nghi hoặc không hiểu, bước vội tiến lên, "Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông không đáp lời, một tay nắm chặt thành quyền đặt trên đùi, nàng lôi kéo dây roi trong tay, đi tới trước mặt phụ thân, "Mẹ, mẹ nói đi."
"Nguyệt Nhi..." Người phụ nữ gọi một tiếng, kéo tay của nàng vỗ nhẹ mấy cái, "vừa rồi đại vương có lệnh, ba ngày sau, Mông Cổ sắp sửa kết thân cùng Hạn Việt Quốc, đến khi đó, cũng là lúc nó thừa kế vương vị."
Nàng nghe từng câu từng chữ mẫu thân thốt ra khỏi miệng, phụ thân cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể thấy được tức giận ẩn nhẫn, trong doanh trướng, lửa than ấm áp tí tách vang dội, nàng mím chặt môi trái tim, một lát sau, cắn răng bật ra vài chữ, "Con đi tìm huynh ấy."
"Nguyệt Nhi..." Nhìn bóng lưng cô gái xoay người bỏ đi, người phụ nữ đuổi sát ra ngoài mấy bước, lại thấy nàng đã nhảy lên lưng ngựa, nâng roi thúc ngựa phóng vụt đi.
Hai ngày liên tiếp, nàng đều không tìm được bóng dáng của hắn, trên thảo nguyên đã bắt đầu chuẩn bị, thảm đỏ ăn mừng trải thành một con đường lớn, kéo dài đến tận mây xanh.
Bóng lưng cô độc của cô gái ngồi dưới cây hoa anh đào, chân mày Thất Duệ theo đôi con ngươi dần trầm xuống của nàng mà xoắn chặt lại một chỗ, lúc này, hắn không tìm được chính mình đã đi đâu.
Đó là nơi bọn họ thường hẹn ước, nàng ngồi dựa dưới tàng cây, khí hậu phương bắc rất lạnh, nàng co rúc lại một góc, ngẩng đầu nhìn lên.
Hô hấp Thất Duệ đột nhiên dồn dập, cặp mắt khẩn trương mà đau đớn kia của cô gái, xuyên qua luân hồi, trực tiếp rơi thẳng lên gương mặt hắn.
Cuối cùng, nàng không đợi được hắn, mà đợi tới một dải lụa trắng.
Hoa anh đào rủ xuống, cánh hoa màu hồng phấn rơi lả tả trải đầy mặt đất, làm nổi bật một mảnh thảo nguyên xanh mát nơi đó. Hương thơm của hoa, thấm đượm trong không khí nồng đậm, dính lên ống tay áo thì cảm thấy lưu luyến.
Kiếp trước, là ai bỏ quên ai? Hắn cuối cùng lựa chọn thống nhất giang sơn, đồng ý kết thân. Nhưng không ngờ vì muốn vĩnh viễn triệt bỏ hậu hoạn, Hãn vương lại gạt hắn, hàm oan ban cho nàng cái chết.
Trên thảo nguyên, tiếng kèn trống náo nhiệt chấn động màn trời, xa xa, nàng dường như nhìn thấy nam tử quen thuộc kia đang giạng chân cưỡi lên tuấn mã, như mộc xuân phong.
Lúc đôi tay buông ra, thị vệ phục mệnh chờ bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, vẫn bình tĩnh như cũ.
"Kiếp sau, ta không muốn nhớ đến huynh nữa." Nàng khép chặt hai mắt, cuối cùng bật ra khỏi miệng, chỉ có những lời này.
Thấy hai vai Thất Duệ không ngừng run rẩy, Sách Y tiến lên một bước, tay mềm rơi lên đầu vai hắn.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi..."
Thì ra, giữa bọn họ, vĩnh viễn đều chỉ là chậm một bước này mà thôi.
Cô gái trong ngực đã không còn tiếng động, đôi môi tái nhợt khép lại thật chặt, Thất Duệ nhìn thấy mình một thân hồng bào chạy đến như bay, hắn run rẩy thả cô gái xuống, thân thể nàng mềm nhũn, cứng ngắc trên đầu vai hắn. Hắn đứng ngơ ngác một chỗ, cô gái rũ xuống lưng hắn cũng không nhúc nhích, một hồi lâu cũng không được buông xuống.
Thân ảnh kiên đĩnh, bóng lưng cực lực ẩn nhẫn, hai tay hắn ôm chặt chân cô gái, trong gió đêm, giống như sắp tan vỡ.
Hoa rơi không tiếng động, hắn gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, dựa lưng vào gốc cây hoa anh đào kia, hắn không ngừng đẩy sợi tóc bị gió thổi tán loạn của nàng ra sau...
Thất Duệ nhìn thấy mình nói rất nhiều lời, nhưng một câu cũng không nghe thấy được, trên thảo nguyên xa xôi, thống khổ mà nam tử ẩn nhẫn thủy chung bị đè nén trong lòng, chất lỏng lạnh như băng rơi xuống vừa vặn dính vào khóe mắt nàng, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng chạm lên nơi mềm mại đó, "Xin lỗi, kiếp sau, ta nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ đến tìm nàng."
Nguyệt Nhi, nàng chờ ta, hắn thấy nước mắt kia không ngừng rơi xuống mặt nàng, trong đêm tối, đắm chìm đều là bi thương.
Thất Duệ thình lình mở mắt ra, thân thể đột ngột bật dậy, Sách Y rút tay về, chỉ thấy nam tử nhanh chóng xoay người, hai mắt rơi lên trên người cô, "Cô nói, ta đã bỏ lỡ, vậy là có ý gì?"
Cô nhìn ánh mắt hung tàn của nam tử, "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Ta không phải nhìn thấy," Hắn chống tay lên mép bàn, ánh mắt trầm thống hướng sang chỗ khác, "mà là, ta nhớ lại rất nhiều việc."
Sách Y thở dài một tiếng, ngồi xuống vị trí lúc đầu, "Nhưng mà, cô ấy vốn không nhớ."
Thất Duệ không nói thêm gì nữa, theo Sách Y ngồi xuống lại chỗ cũ, hai tay hắn chống lên trán, cặp mắt tà tứ kia, so với lúc trước, đã hoàn toàn thay đổi.
"Sách Y," Nam tử ngẫm nghĩ một lát, sau đó đầy chờ mong nhìn về phía cô, "nếu như vậy, cô cũng có thể làm Duyệt Nhi nhớ lại."
Sách Y lắc lắc đầu, liếc Thất Duệ một cái, "Ngươi nên biết, cô ấy không muốn."
Sách Y bưng chén trà đã nguội lạnh trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, Thất Duệ xoay đầu lại, hai mắt âm nhu tràn đầy mất mát, "Ta chỉ cần nàng ấy, có thể nhớ lại một chút là được rồi."
Ngón tay cô gái khẽ vuốt ve mép chén, do dự liên tục một hồi, nghiêm giọng nói, "Ràng buộc duy nhất giữa các người, chính là khỏa nốt ruồi ấn ký đã từng điểm xuống kia, nếu như ta giúp ngươi mà nói, vẫn không thể khiến cô ấy nhớ lại những chuyện nên nhớ, mà cô ấy, mỗi lần gặp ngươi sẽ lại rơi lệ, ngươi nhẫn tâm sao?"
"Nàng ấy là của ta, nước mắt của nàng, cũng chỉ có thể vì ta mà rơi." Nếu như, đó thật sự là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, Thất Duệ cũng muốn nắm chặt.
"Ta có thể giúp ngươi, nhưng... mọi việc không thể cưỡng cầu," Sách Y ngẫm nghĩ một hồi, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc giao vào tay Thất Duệ, "cho cô ấy ăn vào, cô ấy vẫn sẽ như cũ, không nhớ ra ngươi, nhưng mà, giữa các người đã có ràng buộc, cô ấy, cũng không thể buông ngươi ra được."
Nam tử đưa tay nhận lấy, chính là một viên thuốc nhỏ nhỏ như vậy, đem điều đã từng bỏ lỡ, cố gắng, lần nữa trói buộc lại với nhau.
Sách Y ghìm chặt cương ngựa, cô thật sự không ngờ, theo như tính khí Thất Duệ, sao có thể chịu dừng tay dễ dàng. Nam tử như vậy, bản thân vốn cực đoan, nếu không có được nữa, còn không bằng, trong tuyệt vọng, để bản thân mình có thể quên tất cả...
***
Trong Phượng Liễm Cung, hai cửa sổ chạm khắc bách điểu triều phượng mở toang chống đỡ hai bên, xuyên qua màn trời sáng rực, có thể nhìn thấy sao đêm lốm đốm vụn vặt bên ngoài.
Hoàng đế chôn vùi gương mặt tuấn tú lên cần cổ Phong Phi Duyệt, nàng không nói lời nào, thống khổ cưỡng ép nén xuống bị nuốt trong cổ họng, theo tiếng hít thở đứt quãng bật ra giữa khẽ răng.
"Trẫm, không còn lựa chọn nào khác."
Hắn lặp lại lần nữa, ngữ khí lần này, so với lúc này còn nặng nề hơn, Phong Phi Duyệt ngưng mắt, trong lòng không khỏi thất lạc, hơi thở dịu dàng của nam tử phả lên tai nàng, tuấn nhan ngước lên đối diện nàng, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc của nàng lên, "Không ngờ, nàng ta ẩn dấu nhiều năm như vậy."
Ngân châm trên cổ tay Phong Phi Duyệt có chút rung rung, hai mắt dính chặt lên khung giường quay sang nhìn nam tử bên người, "Kiết."
Tuấn nhan Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, trong cặp đồng tử màu hổ phách kia, phản chiếu thần sắc khó hiểu của cô gái, hoàng đề lúc này, trên mặt tựa như nhiều hơn một phần hung ác, khó lòng nắm bắt, "Năm đó, theo lời ngự y nói, Thi tiệp dư thân trúng hàn độc, may mà nàng ta không phải người luyện võ, không cần sử dụng đến nội lực, bây giờ xem ra, độc của nàng ta đã xâm nhập vào đến tim rồi."
Phong Phi Duyệt ngước tầm mắt nhìn sang, lại vừa vặn đối diện Mạch Thần Lại bên cạnh.
"Ngự y từng nói, hàn độc xâm lấn, sử dụng nội lực chỉ sẽ đẩy độc tố vào lục phủ ngũ tạng, qua nhiều năm như vậy, trẫm vẫn luôn lo lắng không yên, nhưng lại chưa bao giờ biết nàng ta thật sự có võ công."
Thanh âm kiên nghị, mang theo không còn là thương tiếc, mà là tràn đầy uất hận. Mạch Thần Lại vốn đang dựa nghiêng một bên cũng đứng dậy, vài bước đi tới trước mặt hai người, "Thần cũng từng bắt mạch cho Thi tiệp dư vài lần, quả thật không phát hiện thấy nàng ta có bất kỳ nội lực nào."
Nhưng mà hôm nay, cô ta có võ công, là sự thật không thể tranh cãi.
Cô Dạ Kiết vươn tay nắm lấy tay Phong Phi Duyệt, gắt gao siết chặt, đầu mày vốn đang nhíu chặt đột nhiên bừng tỉnh dãn ra, hắn khẽ nheo mắt, cắn răng nói, "Sách Y."
Phong Phi Duyệt cũng hiểu rõ, Thi tiệp dư nếu là người của Thất Duệ, nếu muốn giấu giếm nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải việc khó. Lồng ngực nàng vốn đã buông lỏng, khi nhớ đến Thất Duệ, bỗng nhiên quặn đau kịch liệt, nàng thầm cắn chặt răng ngà, mồ hôi lạnh tứa ra khắp người.
"Trẫm cư nhiên bị lừa nhiều năm như vậy," Ngữ khí hắn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt tràn ngập phẫn nộ lại chồng chất quá nhiều tâm tình, hắn không phải là không nghĩ đến một ngày như thế này, chỉ có điều lúc chân chính đối mặt mới hiểu được, toàn bộ áy náy của mình, lúc chịu phải phản bội, lại đau đớn gấp nhiều lần so với những gì mình tưởng tượng.
Truy cứu căn nguyên, xâu chuỗi rất nhiều sự việc lại với nhau, đều theo căn bệnh của Thi tiệp dư mà thuận nước đẩy thuyền, Phong Phi Duyệt nắm chặt tay Cô Dạ Kiết, "Cho nên, chàng không có lựa chọn nào khác, chàng sẽ đau, là bởi vì trong lòng vẫn còn áy náy phải không?"
Nhìn con ngươi đen bóng trong veo của nàng, cặp mắt kỳ dị của nam tử lộ ra vài phần mơ hồ, "Rất nhiều việc, trẫm thật muốn để chính miệng nàng ta nói rõ ràng, có lẽ, nàng ta không qua khỏi tối nay, rất nhiều việc, cũng nhất định không biết được chân tướng."
Hắn vẫn không trả lời, chuyện cho tới bây giờ, cái được gọi là chân tướng thì còn tính là gì nữa? Trong lòng Cô Dạ Kiết bức bối, hắn cố nén xuống cảm giác tức giận đang trào lên, gương mặt tuấn tú chôn trước ngực cô gái, cảm giác trái tim nảy lên thình thịch tràn ngập bên tai, thì ra là chân thật như vậy.
Phong Phi Duyệt há miệng, vẻ kinh ngạc trên mặt còn chưa tán đi, liền bị Cô Dạ Kiết ngồi thẳng dậy thu hết vào tầm mắt, hắn nhấc bàn tay mềm mại của nàng lên, tỳ vào khuôn trán đầy đặn của mình, "Duyệt Nhi, có phải nàng vẫn chưa tin tưởng được ta?"
Nàng không kịp né tránh, thậm chí, có chút chột dạ, há miệng muốn nói gì đó, lại bị ngón tay tay hắn chạm nhẹ lên cánh môi, Phong Phi Duyệt mở hai mắt, nhìn tuấn nhan Cô Dạ Kiết đè xuống, con ngươi đen bóng của nàng đối diện nam tử, nhìn sâu vào đáy đầm thoáng lộ ra vẻ ôn nhu của hắn, "Sau này, dù có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ nói với nàng."
Hơi thở ấm áp, làm hai mắt nàng nóng bỏng không mở ra được, "Thiếp..."
Cô Dạ Kiết vẫn không cho nàng cơ hội nói tiếp, hai tay chống bên cạnh nàng khẽ ngồi dậy, "Trẫm nên chú ý đến cảm nhận của nàng, rất nhiều việc, ta nên nói rõ."
Phong Phi Duyệt kéo nhẹ khóe môi, trong miệng lại bật ra một hồi rên rỉ, "Mạch... tim của ta vẫn đau quá."
Nam tử bước nhanh lên trước, đôi tay chạm nhẹ lên hai vai nàng, ngón trỏ rơi lên tĩnh mạch, "Nhịn thêm một chút, qua được ra tốt rồi." Vẻ mặt Mạch Thần Lại dịu dàng, ôn nhu trong mắt cũng chỉ khi đối diện với nàng thì mới lộ ra không sót chút nào, Phong Phi Duyệt nhìn ánh mắt hắn, sợ hãi trong lòng thoáng trấn định, nhưng vẫn bất an nắm lấy ống tay áo hoàng đế, "Huynh nói cho ta biết, ta rốt cuộc là bị bệnh gì, tại sao lại đau như vậy?"
Cô Dạ Kiết nhấc tay lau đi mồ hôi trên mặt nàng, bàn tay cũng không thu lại, mà rơi lên trán Phong Phi Duyệt, hắn đè người xuống, cách năm ngón tay cùng tựa vào trán nàng, "Tin tưởng hắn, cũng tin tưởng ta, không phải sợ."
Phong Phi Duyệt kéo tay nam tử đặt lên ngực mình, trong tầm mắt chạm đến, nam tử gắt gao khép chặt hai mắt, thần sắc trên mặt thống khổ nhíu chặt lại một chỗ.
"Kiết," Nàng vươn tay chạm lên gò má hắn, lòng bàn tay lạnh như băng vì kéo theo đau đớn mà co rụt, "chàng sao vậy?"
Cô Dạ Kiết khép chặt hai mắt, giống như đang cố nén cái gì đó, Mạch Thần Lại nhìn hai người dựa sát vào nhau, thần sắc hốt hoảng, "Hoàng thượng..."
Nam tử khoát tay chặn lại, ý bảo hắn đứng nguyên ở đó, khóe môi đơn bạc nâng lên, "Ta muốn nàng biết, còn có ta ở đây, nàng đau, ta cũng sẽ đau như vậy."
Phong Phi Duyệt đau đến nỗi toàn thân không còn hơi sức, nghe xong lời của hắn, khóe môi cong lên, dung nhan rạng rỡ như hoa, tuy là tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp chói mắt, "Vậy thiếp không đau, chàng cũng sẽ không đau nữa."
Hoàng đế cũng không nói thêm gì, khóe miệng kéo ra thoải mái hữu lực, qua giây lát, mới mở mắt. Phong Phi Duyệt chớp chớp đôi mắt có chút mơ hồ, nàng thở hổn hển, thanh âm đột nhiên có vài phần khiếp nhược, "Thiếp vẫn rất sợ."
Sợ, thật sẽ không vượt qua được, nàng không biết những lời Mạch Thần Lại nói với Cô Dạ Kiết lúc trước rốt cuộc là thật hay giả, hôm nay, nàng thấy tất cả đang dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy sợ hãi kia cứ thế đột ngột kéo tới, nhấn chìm toàn bộ con người nàng xuống dưới.
Thân thể bỗng dưng nhẹ bẫng, Mạch Thần Lại thấy thế lui ra một bước, Lâm Doãn bên cạnh thấy hắn không nói gì, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn có chút lo lắng lên tiếng, "Hoàng thượng."
Cô Dạ Kiết ôm Phong Phi Duyệt, vừa mới đi ra một bước, liền dừng lại, Mạch Thần Lại nén nhịn lo lắng trong lòng, phất tay với Lâm Doãn một cái, nàng như bây giờ, nói cách khác, chỉ có thể dựa vào ý trời, mình đã không giúp được gì nữa rồi.
Mạch Thần Lại nhìn Cô Dạ Kiết đi ngang qua, hắn bình tĩnh lại, vốn cho rằng Cô Dạ Kiết sẽ mở miệng bảo mình đến Cảnh Dạ Cung, nhưng không ngờ, nam tử không nói gì, trên gương mặt tuấn tú, chỉ có vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Một chân vừa bước ra ngoài, khí lạnh liền chạm mặt thổi tới, từng trận, giống như đầu sóng ngọn gió sắc bén, táp lên trên mặt, đau đến xuyên tim, nàng co rúm hai vai lại, vô thức dựa sát vào người Cô Dạ Kiết.
Ngoài điện, đám nha hoàn cung kính hành lễ, hoàng đế ôm nàng ép sát vào trong ngực, bên trên, chiếc đèn cung đình màu vàng nhạt lóe lên từng đốm lửa thưa thớt, rơi vãi xuống mặt đất đá xanh được xây ráp tinh tế tỷ mỷ, Phong Phi Duyệt nghiêng đầu, cảm nhận được từng tiếng bước chân vững vàng hữu lực của nam tử vang vọng trên hành lang tĩnh mịch, "Chúng ta đi đâu?"
Cô Dạ Kiết rũ chiếc cằm kiên nghị xuống, liếc nhìn cô gái trong ngực, cảm thấy thân thể nàng theo cánh tay mình dần trầm xuống, khẽ dùng sức một cái, xốc nàng lên áp vào trước ngực, "Ta cũng không biết."
Nàng nhịn đau, thân thể muốn chui vào trong vạt áo trước của hắn, đi được một quãng rất xa, Phong Phi Duyệt vươn tay mềm kéo nhẹ cổ áo hắn một cái, "Kiết, thả thiếp xuống đi, chàng chắc cũng mệt rồi."
"Để ta ôm thêm một lúc." Hắn dừng bước chân, trong viện tử trống trải, cung nhân đã lui xuống toàn bộ, hắn không phải là không muốn, mà là không dám dừng lại, bước chân kiên nghị trải qua một hồi vang vọng, Phong Phi Duyệt vùi mình trước ngực nam tử, hai mắt vừa định khép lại, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gọi dồn dập của hắn, "Duyệt Nhi, đừng ngủ."
Thân thể bị lắc lư vài cái, một tay nàng rũ xuống sau lưng Cô Dạ Kiết, "Thiếp không có ngủ, chỉ là mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại."
Sắc mặt nam tử khẩn trương, Phong Phi Duyệt cũng không ngẩng đầu lên, đồng tử yếu ớt rơi vào trong vườn hoa nở rộ kiều diễm, "Kiết, vạn nhất có một ngày, thiếp không còn nữa..."
Tiếng bước chân, đột nhiên sững sờ khựng lại, hai người cũng không ai nhìn thẳng đối phương, không khí lạnh lẽo, giống như càng thêm ngưng trọng, Cô Dạ Kiết ôm nàng vào viện tử, hắn áp gò má xuống, cùng tựa vào một bên sườn mặt nàng, "Duyệt Nhi, trẫm nói trẫm không còn lựa chọn nào khác, nàng có hiểu không?"
Phong Phi Duyệt lắc lắc đầu, có một khoảnh khắc, nàng tựa hồ đã hiểu nhưng lại không dám khẳng định, hoàng đế mỉm cười, nói tiếp, "Thật ra thì trẫm, không sợ nàng không qua được tối nay! Cho dù Duyệt Nhi đi đến đâu, trẫm cũng đều ở bên cạnh nàng," Ngay sau đó, tròng mắt hắn lóe lên, trầm giọng nói, "về phần nàng ta, trẫm chỉ là muốn trả lại sạch sẽ những gì trẫm nợ nàng ta, dù sao tất cả mọi chuyện cũng là vì trẫm mới tạo thành, nhưng mà, kiếp sau, vĩnh viễn vĩnh viễn, trẫm đều chỉ muốn gặp gỡ một mình Duyệt Nhi mà thôi." Nhìn vẻ mặt do dự của Phong Phi Duyệt, trong lòng hoàng đế lập tức sáng tỏ, dừng lại một chút, dịu dàng nói tiếp, "Duyệt Nhi, kiếp sau, chúng ta suốt đời suốt kiếp đều ở bên nhau!"
Dù là, đối với Thi tiệp dư, những gì hắn hoàn trả đã quá nhiều so với những gì hắn mắc nợ, giờ đây sau khi rõ ràng như vậy rồi, trong lòng đã là một mảnh bình lặng.
Hoàng đế nắm tay nàng, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay, từ ngữ khí lộ ra, là kiên định chưa từng có, "Lần này, trẫm không cần bất cứ thứ gì nữa. Chỉ muốn an ổn ở cùng một chỗ với Duyệt Nhi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Tim nàng lại nổi lên một hồi đau nhức, lời của nam tử, giống như một đôi tay nhu hòa mơn trớn, đau đớn này, bỗng nhiên cũng tản đi rất nhiều...
***
1
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu