Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Tử Biệt
hương 169: Tử biệt
Lồng ngực Phong Phi Duyệt tắc nghẹn, quả tim vốn bị chèn ép lúc này càng thêm trầm trọng, một chữ kia, giống như có thể xé rách màng nhĩ, từng mũi từng mũi tên, kéo đến tập kích mãnh liệt.
Rừng tên như mưa, vô số mũi nhọn công kích bao vây Quân Ẩn ở chính giữa, trường kiếm trong tay vung ra ngoài, Phong Phi Duyệt vươn tay, chiếc áo yếm giữa đầu ngón tay lất phất theo gió đêm, hướng về phía nam tử thổi tới.
Hai mắt Quân Ẩn ngưng trọng, hắn mủi chân đạp lên lưng ngựa bay vọt lên, bàn tay chụp một phát giữa không trung, thân thể xoay vòng vừa mới rơi xuống đất, dưới chân liền bị một mũi tên bắn trúng, chuôi tên xuyên thẳng qua. Hắn khụy một chân xuống, dùng trường kiếm chống đỡ sức nặng toàn thân, mở chiếc yếm trong lòng bàn tay ra, phía trên, thêu một con hổ con sống động như thật, bên cạnh, còn trang trí hoa văn kim tuyến cầu phước lành, ở giữa, là hai chữ 'An Ẩn'.
Là con trai của hắn, Quân Nghi từng nói, nếu như sinh con trai, thì sẽ đặt tên là An Ẩn, an bình, quy ẩn, đó là điều nàng mong muốn, cũng là điều nàng vẫn luôn mong đợi.
"Hự..." Thân thể nam tử cứng đờ, một mũi tên sượt qua đầu vai hắn, âm thanh vải vóc bị xé rách đâm vào da thịt, đau đớn, từ trên toàn thân không ngừng lan rộng đến trái tim.
Tay Quân Nghi run lên, cái bầu đựng đầy nước thình lình rơi xuống đất, làm thấm ướt hết cả làn váy kéo dài dưới mặt đá xanh, bên tai, chỉ có âm thanh từ cái bầu nước không ngừng lăn qua lăn lại truyền đến, nàng cuống quít mở toang hàng rào ra, sâu trong cánh rừng, chỉ có tiếng chim hót thanh tịnh, làm gì có bóng dáng người nào.
Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, nàng vội vàng lau đi, cứ đứng ở đó nôn nóng bồn chồn, trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng đứa bé khóc náo, oa oa, giống như tiếng gào thét đinh tai nhức óc, thốt nhiên xé toạc cả màn trời đêm.
Quân Nghi không hề có phản ứng, nàng trông chừng lối đi duy nhất thông ra bên ngoài kia, đứng ở cuối con đường, tầm mắt bị nước mắt che mờ gắt gao nhìn chằm chằm đằng xa, chấp nhất chờ hắn trở về.
Phong Phi Duyệt nằm trên đầu vai Cô Dạ Kiết, trong mắt, đất rung núi chuyển, một mũi tên sắc nhọn 'xẹt' một tiếng lướt qua tầm mắt nàng, thế như chẻ tre, "Đừng... đừng..."
Vút...
Trúng ngay giữa tim!
Ngón tay thon dài của nam tử gắt gao nắm chặt chiếc yếm, máu tươi nóng hổi theo cánh tay chảy xuống dưới, thấm ướt con hổ nhỏ phía trên, còn có, hai chữ An Ẩn kia nữa...
An Ẩn, An Ẩn...
Quân Nghi giơ tay áo dùng sức lau mắt, nàng quay đầu lại, hướng về phía đứa bé trong căn nhà gỗ lẩm bẩm nói, "An Ẩn, đừng khóc, mẹ con ta cùng nhau chờ phụ thân trở về, phụ thân vẫn còn chưa được ôm con, mẹ đã từng nói, phụ thân là thương An Ẩn nhất mà, con ngoan, không khóc..."
Hộc, hộc, hộc...
Quân Ẩn kịch liệt thở hổn hển, không còn khí lực phản kháng, những mũi tên kia toàn bộ hướng về phía hắn mà đến một lượt, Phong Phi Duyệt quơ quào hai tay vô ích, muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn nó trôi qua khe hở giữa ngón tay.
Xin lỗi...
Người ta có lỗi, quá nhiều quá nhiều...
Mưa tên, chen chúc nhau mà đến, trong mắt Quân Ẩn, chỉ nhìn thấy một điểm sáng màu đen, chằng chịt dày đặc, đếm cũng đếm không xuể. Hắn đem chiếc yếm nhét vào trong tay áo, mí mắt an tĩnh nhắm lại, thân thể bị lực đạo ngàn cân đánh thẳng tới, lúc mở mắt ra, nhìn thấy chính mình bị vạn tiễn xuyên tâm.
Phong Phi Duyệt buông thỏng năm ngón tay siết chặt ra, tóc dài xỏa tung che kín toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, nàng nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn lẫn lộn, há miệng, hung hắn dùng sức cắn một nhát lên lưng Cô Dạ Kiết.
Giờ khắc này, nàng là hận, nhưng lại không lí giải được là hận cái gì, có lẽ, là hận chính mình bó tay bất lực, có lẽ, là hận chính mình đã tự ý quyết định hẹn hắn ra ngoài, có lẽ... Phong Phi Duyệt nằm ở đó, không nhúc nhích lấy một cái, nàng chưa từng nghĩ đến, liệu mình có hận Cô Dạ Kiết hay không, bản thân mình liệu có thể hận được hắn hay không?
Quân Nghi, Quân Nghi... trái tim, vẫn chỉ kiên định nhớ đến cái tên đó, chịu đựng quá nhiều, cuối cùng, sau một khắc trông thấy Quân Ẩn ngã rầm xuống, hôn mê bất tỉnh.
Mũi tên sau lưng, theo động tác nam tử ngã xuống mà toàn bộ xuyên qua lồng ngực hắn, Quân Ẩn mở to hai mắt, dưới tinh quang óng ánh rực rỡ, tiêu cự trong mắt đã sớm rời rạc, môi mỏng khẽ mở, giống như muốn nói gì đó, khóe môi, vết máu chảy xuống rót vào vạt áo trắng tinh phía trước, càng lúc càng nhiều...
Nhân mã xung quanh rối rít thu tên trong tay về, một nam tử dẫn đầu chỉ huy tiến lên, ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Lông mi nồng đậm của Quân Ẩn hơi nhấp nháy, cứ lặp đi lặp lại như vậy, mỗi lần dùng lực, liền ói ra một ngụm máu, nam tử kia dùng chân đá đá lên cánh tay của hắn vài cái, lần nữa khom lưng, đưa ngón tay dò xét trước cánh mũi hắn. Yếu ớt, ngay cả nửa điểm hơi thở cũng không có, "Hồi doanh!"
"Dạ!" Thị vệ chung quanh rối rít quơ múa cung tên trong tay, tiếng hò reo vui sướng bao phủ toàn bộ âm thanh suy yếu như có như không phát ra từ miệng nam tử.
Hắn trừng lớn hai mắt, ngón tay rũ xuống thảm cỏ đã không còn hơi sức nhấc lên, môi mỏng, khe khẽ bật ra, chính là cái chữ đó, chỉ có gió đêm nghe thấy được, đó là, một cái tên thấm đẫm thân tình, "An..."
Tiếng đứa bé khóc càng lúc càng lớn, gần như, là tiếng kêu gào xé rách.
Quân Nghi chảy nước mắt, vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thân ảnh từ sâu trong rừng cây đi ra, người ấy một thân trường sam sắc tím cao quý, đầu tóc dùng một cây trâm bạch ngọc thanh nhã búi lại sau gáy, cả khuôn mặt, dần lùi ra khỏi ánh trăng, hiện ra trước mắt nàng.
Quân Nghi đi lên trước, nam tử rất cao, nàng đứng trước mặt hắn, cả người lại có vẻ thấp đi không ít, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nhưng lại không biết phải nói gì, "Muội biết, huynh sẽ đến."
Nam tử ngắm nhìn người con gái bị bóng dáng của chính mình che đi hơn phân nửa, mảnh mai như vậy, khuôn mặt rũ xuống an tĩnh mà nhu hòa, Quân Ẩn đưa một tay ra, đem sợi tóc dính vào gương mặt nàng vuốt ra sau gáy, lòng bàn tay cũng không lập tức rời đi, mà khẽ chạm vào sau cổ nàng nhẹ nhàng vuốt ve, kéo cả người cô gái về phía mình, ép vào lồng ngực rộng rãi của hắn.
Hai tay Quân Nghi vòng chặt sau lưng nam tử, nhắm hai mắt lại, thanh thản tựa vào lồng ngực hắn. Trong trí nhớ, Quân Ẩn chưa bao giờ ôm mình như thế này, thì ra, lồng ngực của hắn, cũng rất ấm áp. Nàng thỏa mãn cong khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ lên ngực hắn, "Tại sao, muội không nghe được tiếng nhịp tim của huynh?"
Cánh tay Quân Ẩn càng thêm dùng sức kéo nàng vào trong ngực mình, thấy hắn không nói lời nào, cô gái ngẩng đầu lên, hai mắt tìm được điểm sáng trong đôi mắt thâm sâu của hắn, "Nói chuyện với muội đi, muội muốn nghe âm thanh của huynh."
Nam tử khẽ mỉm cười, nụ cười tuấn lãng vô hại, Quân Ẩn bây giờ, tựa như đã thay da đổi thịt, hắn không có luôn miệng nhấn mạnh, bọn họ là nam nhi nữ tử Quân gia, không có nhấn mạnh, trên người bọn họ còn trách nhiệm, cúi đầu xuống, đối diện ánh mắt mong chờ của nàng, cuối cùng như nàng mong muốn, "Nha đầu ngốc."
Hắn gọi nàng là nha đầu!
Vành mắt Quân Nghi đỏ lên, trước đây, đến một sắc mặt tốt của Quân Ẩn đối với nàng cũng là hy vọng xa vời, chứ nói gì đến, xưng hô thân mật cưng chiều như vậy, hai tay vòng sau lưng hắn càng dùng sức ôm chặt, không muốn buông ra nữa, "Gọi thêm lần nữa."
Bàn tay nam tử xoa nhẹ trên đỉnh đầu nàng, "Nha đầu ngốc!"
Nước mắt theo gò má, thấm ướt một mảng lớn y sam trước ngực nam tử, nhưng mà, làm thế nào cũng không tiến vào được trái tim bên trong, không tiến vào được...
"Muội chờ huynh thật là cực khổ, mẹ nói, huynh sẽ đến, cha cũng nói, huynh sẽ đến, nhưng mà, không nhìn thấy huynh, muội không thể nào an lòng được, huynh biết không, chúng ta có con rồi, là con trai, thằng bé tên là An Ẩn... An Ẩn, chúng ta đã nói rồi..." Quân Nghi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cố gắng nắm bắt tia sáng trong mắt nam tử, "Nói với muội, đây không phải là mơ, nói với muội... huynh là thật?"
Quân Ẩn mím chặt khóe miệng, ngón trỏ nhẹ vén sợi tóc rơi trên trán nàng đẩy sang bên một lần rồi lại một lần, trong mắt, bớt đi vài phần tranh giành đấu đá, thay vào đó, là không nỡ, là quyến luyến nồng đậm. Quân Nghi chảy nước mắt, nàng không hiểu, hắn sao lại không nỡ như vậy? Thứ hắn lưu luyến, là cái gì?
"Nói ta biết, muội có hận ta không? Ta muốn chính miệng muội nói."
Quân Nghi nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, chỉ là dùng sức lắc đầu, "Không có, hết thảy, đều là muội cam tâm tình nguyện."
Quân Nghi không có lau nước mắt của mình đi, hắn đưa mắt nhìn lại, chung quanh dãy núi, cánh rừng u nhã tĩnh mịch bao bọc căn nhà gỗ lại chính giữa, "Đây là một nơi tốt, có thể sống ở đây thật là tốt."
"Huynh cũng thích?" Cô gái khó nén kích động, nàng cho rằng, lòng hắn có tham vọng, tuyệt đối sẽ không cùng mình ở lại căn nhà nhỏ nơi này.
Quân Ẩn kéo khóe môi, gật đầu, "Qua nhiều năm như vậy, những chuyện ta chưa từng đáp ứng muội, tối nay, muội nói cái gì, ta liền làm cái đó."
"Thật sao?" Quân Nghi cảm thấy quá đỗi bất ngờ, loại kích động này, tràn đầy chiếm cứ cõi lòng nàng, nhưng, trong lúc mơ hồ, cũng có bất an. Vốn dĩ là ngọt ngào, vì sao giữa cánh môi lại nếm thấy đắng ngắt, giống như có thứ gì đó, đang từ từ trôi đi vậy. Nàng lắc đầu, không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, nàng khẽ nghiêng đầu, tỉ mẩn suy nghĩ, một lát sau, có chút ngượng ngùng mở miệng nói, "Muội... có thể bảo huynh cõng muội một lúc không? Chỉ một lúc thôi?"
Quân Ẩn vẫn cười ôn nhu như vậy, không chút phiền não, trong trẻo, làm người ta không nhịn được đến gần.
Quân Nghi thấy hắn không nói lời nào, có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích, "Muội cũng không phải nhất quyết đòi huynh cõng, chỉ là, lúc ở trong cung, muội từng nhìn thấy hoàng thượng cõng tỷ tỷ, lúc ấy muội len lén núp ở một góc, rất ngưỡng mộ."
Quân Ẩn vẫn không có mở miệng, đến khi mong mỏi trong đáy mắt cô gái dần tản đi, nam tử xoay người, quỳ một gối xuống, Quân Nghi lập tức không kịp phản ứng, tầm mắt dính chặt lên phần lưng kiên đĩnh của nam tử. Bóng lưng, vẫn kiêu ngạo thẳng tắp như cũ, tóc dài buông xuống thắt lưng, đôi môi nàng khẽ run rẩy, lúc này, e là đến một câu đầy đủ cũng không nói ra được. Nàng hiểu Quân Ẩn hơn bất kỳ ai khác, nam tử như vậy, chỉ có ở trên triều đình, mới khụy hai chân của mình xuống, đó... cũng là hai vai bị trách nhiệm đè nặng.
Nàng trước giờ chưa từng oán trách hắn, cho dù là lợi dụng cũng được, nhưng, vào giờ này ngày này, kể từ khoảnh khắc Quân Ẩn quỳ một gối xuống kia, nàng có thể hiểu rõ, hắn đối với mình, không đơn giản chỉ là lợi dụng.
Từng bước khó khăn, khoảng cách một thân người, lại đi thật lâu, Quân Nghi cúi người, hai tay quấn quanh cổ hắn, sau đó đem trọn sức nặng toàn thân áp lên. Đầu gối Quân Ẩn dùng sức, sau khi đứng dậy, hướng ra sau hỏi, "Chúng ta đi đâu?"
"Muội theo huynh, huynh đi đâu, muội liền theo đó." Trên mặt Quân Nghi tràn đầy hạnh phúc, Quân Ẩn chỉ là cười khẽ, không có mục đích đi về phía trước. Xuyên qua cánh rừng, là một mảnh hồ rất lớn, ở bên cạnh bờ, neo một chiếc thuyền nhỏ. Hai người cẩn thận bước lên trên, ngồi trước cột buồm, mặt hồ bởi vì thuyền dao động mà bị đánh vỡ yên tĩnh, sóng gợn lăn tăn phản chiếu bóng dáng hai người trên mặt hồ.
Dây thừng neo thuyền bị tháo ra, thuyền nhỏ phiêu du dập dềnh trôi giữa sông, "Có sợ hay không?"
Quân Nghi lắc lắc đầu, hai tay níu chặt cánh tay nam tử, "Không sợ, huynh biết không, hôm nay muội thật sự rất vui."
Giọng nói nhu thuận lắng đọng trong trái tim Quân Ẩn, hắn vươn ngón trỏ khều nhẹ lên cằm cô gái một cái, "Như vậy là vui rồi?"
"Tất nhiên rồi," Quân Nghi cầm lấy ngón tay hắn, "thật ra, một người không nhất định phải đại phú đại quý mới có được vui vẻ, trước kia muội cũng không hiểu, nhưng bây giờ, muội muốn sống cho chính mình thật tốt, vì huynh, vì con, muội muốn mỗi ngày đều có thể giống như bây giờ." Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng, "Muội hôm nay, có phải nói quá nhiều rồi không?"
Nhìn ánh mắt dè dặt thận trọng của nàng, Quân Ẩn cười nhạt, tiếp theo lắc đầu, "Ta muốn nghe muội nói chuyện, không cần phải dè chừng, muội nên được vui vẻ."
"Muội rất ngưỡng mộ tỷ tỷ." Quân Nghi vươn tay giữ chặt bàn tay nam tử, "Đúng rồi, muội nhất định phải nói với tỷ tỷ, tỷ ấy nói không ai, huynh thật sự đã trở lại rồi, sau này, huynh sẽ đáp ứng muội rất rất nhiều chuyện, chúng ta có đủ thời gian tận hưởng hạnh phúc, đúng không?"
Một lọn tóc xõa tung dính lên đầu vai nam tử, hắn nâng tầm mắt lên, phủ đầy hoang mang, nam tử khẽ cong một gối, nói với Quân Nghi, "Muội, nên được hạnh phúc."
Cô gái khẽ mấp máy cánh môi, đột nghiên mở miệng, "Huynh phải đi sao?"
Ánh mắt Quân Ẩn ảm đạm, hắm kéo Quân Nghi ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nói nhỏ, "Con trai của ta, bộ dáng có đáng yêu không?" Nàng cảm nhận được mùi xạ hương thoang thoảng trên người hắn, gật đầu, "Đáng yêu, cha và mẹ đều nói, chỉ giống muội vài điểm, còn toàn bộ, đều giống hệt huynh."
"Vậy sao?" Nam tử cười yếu ớt, trong trẻo như suối nước, "Cứ để thằng bé ở đây chậm rãi lớn lên đi, không cần giống ta, quá mệt mỏi, Quân gia đã không còn nữa, ta thốt nhiên cũng thấy nhẹ nhõm, sau này con lớn lên, đừng nhắc đến ta, càng đừng để nó biết, phụ thân của nó là người như thế nào."
"Không," Quân Nghi quả quyết cự tuyệt, nước mắt lạnh như băng, đã trượt vào vạt áo trước mở rộng của nam tử, "huynh vốn không sai, chúng ta buông bỏ tất cả có được hay không? Chúng ta không cần gì cả, huynh ở lại, đừng rời đi, huynh biết không, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi?"
Quân Ẩn nhìn cô gái trong ngực, ngón cái lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, "Sao ta lại không biết, ngay cả một lần cuối cùng, chúng ta cũng bỏ lỡ."
"Huyh nói gì?" Quân Nghi ngước mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vệt nước loang lổ, "Huynh làm sao vậy, có phải huynh vẫn muốn đi hay không?" Nàng đột nhiên nắm chặt tay áo hắn, "Muội sẽ không buông tay đâu, sẽ không..."
Quân Ẩn mím chặt đôi môi, xa xa, không biết từ nơi nào truyền tới một tiếng đàn, vừa bi ai cất lên, lại bi thống thu hồi, thanh thanh trầm trầm, tiếng gảy đàn, ngay cả trái tim cũng theo đó ửng lên chua xót.
Quân Nghi khóc không ra tiếng, nước mắt lại ý vị chảy không ngừng, hắn từ trong tay áo móc chiếc áo yếm ra ngoài, ngón tay một lần lại một lần mơn trớn bên trên, "An Ẩn..."
Nàng dùng sức gật đầu, "Có hay không?"
"Hay." Khóe mắt nam tử rũ xuống tạo thành một độ cong kiêu hãnh, dưới chóp mũi kiên nghị, môi mỏng lạnh bạc kéo ra, một loại vui mừng trộn lẫn kích động thầm nói, "Ta có con trai rồi, con trai của ta."
"Muội thấy, huynh mới là đồ ngốc," Quân Nghi vừa chảy nước mắt, vừa nói, "thằng bé đương nhiên là con trai của huynh rồi, nó sẽ từ từ lớn lên, còn phải gọi huynh là cha, từ đầu tiên thằng bé mở miệng nói, nhất định phải gọi huynh là 'phụ thân'."
Quân Ẩn thỏa mãn buông lỏng con ngươi hẹp dài, cái loại quyến luyến nồng đậm đó, lại hiện ra, "Nha đầu ngốc, muội là cực khổ nhất, từ đầu tiên con gọi, phải là 'mẫu thân'.
"Tiểu tử ngốc, từ đầu tiên con nói, phải giữ lại cho huynh." Nàng cố chấp, nhưng mà không ai thuyết phục được ai.
Hai người bèn nhìn nhau cười, rồi lại, cùng lúc, lệ rơi đầy mặt, Quân Nghi miễn cưỡng gượng cười, "Hai mắt muội mờ rồi, không nhìn thấy huynh đang khóc, cho nên, không cần phải xấu hổ a."
Quân Ẩn kéo hai tay của nàng sang, chụm lại một chỗ sau đó mở ra, đem gương mặt tuấn tú của chính mình chôn thật sâu vào, hơi thở nặng nề, làm chất lỏng nóng bỏng dính vào lòng bàn tay, Quân Nghi khép chặt mười ngón tay, không ngừng run rẩy, nàng nhìn thấy hai vai nam tử co rúm lại, có thứ gì đó, trượt qua giữa khe hở, quầng sáng dần lan rộng trên bàn tay nàng, nóng rực như lửa, rồi lại bi tráng thống khổ.
Tiếng đàn, tấu vang chi âm cáo biệt, thăng trầm bất định.
"Huynh xem, có phải mặt trời xuất hiện rồi không?" Quân Nghi khản cả cổ họng, nhẹ nhàng nói.
Nam tử đứng dậy, chỉ thấy trên đỉnh núi ở phía đông, mặt trời đỏ rực đang tỏa sáng rực rỡ, ánh bình minh tươi đẹp như máu, trải thành một quầng sáng lấp lánh chói mắt khắp cả mặt hồ, đẹp không sao tả xiết.
Quân Nghi nhẹ cong khóe môi, nàng quay đầu lại, nụ cười miễn cưỡng cứng đờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ẩn..."
Nam tử theo tầm mắt nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa lồng ngực mình, từ lúc nào lại thủng một lỗ rất lớn, máu tươi đang chảy ra, thế nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn.
"Làm sao vậy, thế này là thế nào?" Quân Nghi cả kinh thất sắc, cuống cuồng giang tay che kín vết thương của hắn. "Đừng, đừng mà..."
"Đừng sợ..." Hắn vươn tay ra, còn chưa chạm vào khuôn mặt cô gái, liền rũ xuống, "Ta không đau, thật đấy."
"A..." Quân Nghi kêu khóc thành tiếng, tê tâm liệt phế, "Đừng như vậy, không thể được, chúng ta đã nói phải hạnh phúc mà, không có huynh, hạnh phúc của muội, ai sẽ đem đến đây? Cha, mẹ, hai người ở đâu..."
Vẻ mặt Quân Ẩn lộ rõ đau lòng, hai tay hắn dán lấy bàn tay cô gái, mười ngón tay, gắt gao nắm lấy, mùi máu tươi nồng nặc, hóa thành nước mắt nhuộm máu, "Chúng ta còn có An Ẩn..." Rơi xuống lạnh như băng, nặng nề như vậy...
"An Ẩn, An Ẩn..." Quân Nghi thất thần lẩm bẩm, trong đầu liền lóe lên niềm huy vọng duy nhất, "huynh vẫn chưa nghe được thằng bé gọi huynh một tiếng, còn chưa có nhìn nó một lần, huynh chờ muội, muội đi ôm con tới đây, huynh đừng đi đâu cả, chờ muội..."
Nàng vội vàng dứng dậy, dưới chân lại bị vấp một cái, nàng không yên tâm quay đầu nhìn lại, liên tục dặn dò, "Chờ..."
Tầm mắt, thốt nhiên trống rỗng.
Chỉ vừa mới xoay lưng một cái, lại không thấy bóng dáng nam tử đâu cả, mặt trời đã leo lên đến lưng chừng sườn núi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bị ánh sáng côi lệ nhuộm đỏ, nàng ngơ ngác đứng đó như pho tượng, cánh môi khẽ mở, rồi lại khép lại.
"Nghi Nhi, Nghi Nhi..."
Nơi xa, truyền đến tiếng gọi lo lắng của Nhị phu nhân, đứa bé trong ngực oa oa khóc lớn, bà đứng ở trên bờ, thần sắc bất an, người đàn ông đi theo phía sau cũng lớn tiếng hô to, "Nghi Nhi, mau trở lại..."
Một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt giữa mặt hồ, bên trên, cô gái thần sắc hoảng hốt, thân đơn bóng chiếc, nàng giang hai tay vòng chặt lấy thân thể mình, trong lòng bàn tay, dường như vẫn còn nước mắt của hắn, còn chưa kịp khô.
Thân thuyền, nhẹ nhàng lay động, bóng dáng in trên mặt hồ, lại cô cô linh linh chỉ có một người.
Dưới cùng một bầu trời sao, nam tử bị vứt bỏ nằm ngửa dưới mặt đất, trên bầu trời, vẫn có ánh sao rực rỡ đang lóe sáng, mắt, bị chói sáng có phần khó khăn mở ra, hé mở một cái, rồi chậm rãi nhắm lại...
Hắn đã có một giấc mộng thật dài...
Trong mộng, có một căn nhà nhỏ an tĩnh...
Trong mộng, hắn cõng nàng trên đầu vai...
Trong mộng, hắn nghe thấy tiếng con khóc oa oa...
Trong mộng...
Trong mộng... có một cô gái, vẫn đang ở trên chiếc thuyền kia, chờ hắn...
Quân Ẩn nghĩ, hắn đã thỏa nguyện rồi, chỉ có điều, hắn lại thiếu nợ người con gái ấy cả đời...
Thời điểm trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn còn đang nghĩ, ta phải làm thế nào, mới có thể đem lại hạnh phúc cho muội đây?
Đáng tiếc...
Đều đã muộn rồi...
Hạnh phúc...
Đó là một thứ như thế nào?
***
(Ôi cha mẹ ơi, bùn thay T~T)
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu