Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155: Chạm Mặt
hương 155: Chạm mặt
"Bẩm đường chủ, là một gã quan lại đã quy ẩn, theo tin tức đáng tin, trong thời gian hắn nhậm chức ở huyện Tào Dương nổi tiếng là một tham quan, lần này cáo lão về quê, tùy thân còn mang theo mười rương bảo vật đầy tràn."
Phong thư trong tay bị gấp lại rồi nhét vào tay áo, Phong Phi Duyệt khẽ phất tay một cái, ý bảo hắn lui ra.
Trong rừng cây Đông Giao um tùm, từng cây từng cây vươn cao chọc trời, gốc cây xù xì lớn chừng một thân người, Phong Phi Duyệt đứng trên một thân cành vững chãi, sau lưng, rải rác hơn mười tên sĩ tử.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây rung lên xào xạc, kèm theo tiếng vó ngựa đột nhiên truyền tới, khiến người ta đinh tai nhức óc.
Xe ngựa chậm rãi tiến bừng bước một tới đây, một đôi đồng tử sắc nhọn xuyên ra rừng cây giăng kín tầng tầng lớp lớp nhìn về đằng xa, sau lưng, ánh mắt của đám sĩ tử kia vô hồn, chỉ nhất nhất hành động theo Phong Phi Duyệt. Nàng vòng một tay qua thân cây, ngồi xổm người xuống, vạt áo màu đen phiêu dật rơi xuống, ngón tay thon dài kéo chiếc mạng che mặt lên, vận sức chờ phát động.
Xe ngựa càng tiến đến gần, nàng ngưng mắt nhìn lại, có chút kinh ngạc, hai tên nam tử ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu kia, không phải là hai thủ vệ canh giữ trước cửa căn phòng nhà trọ lúc trước sao?
Phong Phi Duyệt nắm chặt dây roi da trong tay, mái tóc búi gọn sau gáy bị rơi xuống một nhánh, ngẫm nghĩ một chút cũng liền hiểu ra, đề phòng nghiêm ngặt như vậy, hiển nhiên là kẻ giật dây đằng sau rất có thế lực.
Xe ngựa dần dần tiến lại gần, âm thanh bánh xe nghiến qua cát vàng đất đá trên mặt đường truyền vào tai, ánh mắt nàng xuyên qua rừng cây rậm rạp, cái miệng nhỏ nhắn đọc khẽ, "Một, hai..."
"Uyy..." Hai người trên ngựa hô lên, tuấn mã dưới thân lập tức rướn thẳng hai chân sau, hai tay thít chặt dây cương sau đó mới dừng hẳn, trong kiệu có người vén lên một góc rèm, "Có chuyện gì?"
"Bẩm tổng quản, phía trước có chút khác thường." Tuấn mã dẫn đầu lui về sau vài bước, một nam tử trong đám rút túi vải giắt ngang hông ra, vung cánh tay lên một cái, bột thuốc ở bên trong bị vung thẳng ra đằng trước, mọi người giương mắt nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy rõ rừng cây um tùm này, thân cây hai bên đều bị một dây sắt cực kỳ nhỏ trói ngang, nếu vừa rồi không phát hiện ra, chắc chắn đã bị rơi vào bẫy ngã người đổ ngựa.
Phong Phi Duyệt chờ đúng thời cơ, hướng ra sau lưng phất tay một cái, cành lá phát ra vài tiếng lay động rất khẽ, đám sĩ tử bị khống chế từ góc tối hiện ra, đồng loạt tấn công lên trước.
"Không ổn!" Hai nam tử rút đại đao giắt trên yên ngựa ra, "Bảo vệ chủ tử."
Đám sĩ tử áo đen liều mạng xông lên, cũng chẳng thèm đếm xỉa tới sống chết của bản thân, trường kiếm dính đầy máu tươi, Phong Phi Duyệt vừa nhìn hai nam tử kia liền biết bọn họ không phải hạng tầm thường, võ công hiển nhiên tuyệt thế. Lúc rút đại đao trong tay ra, vòng bạc trên lưỡi đao kịch liệt đụng vào một chỗ, kiếm khí bắn ra tán loạn dứt khoát chém đứt một khúc cây cứng cáp đứt thành hai nửa, thật khiến người ta phải kinh hãi.
Đám tử sĩ cùng hai nam tử kia triền đấu, Phong Phi Duyệt lạc định hai chân, thị vệ tiến lên chạm mặt bị nàng vung dây roi trong tay ra, 'vụt', roi da kia xoay tròn mấy vòng, đầu roi phát ra âm thanh vang dội, một thân hình diễm lệ thoáng qua, đám người tiến lên ngăn cản bị đánh đến trầy da sứt thịt. Phong vân như biến đổi, lãnh phong cuồn cuộn kéo tới, Phong Phi Duyệt lắc mình một cái, hai tay ngăn cản trước mắt.
Sau khi khó chịu trong mắt rút đi, nàng định từng bước từng bước ép sát lên, nam tử trong kiệu quay sang người bên cạnh mở miệng xin phép, "Chủ tử, để thuộc hạ ra ngoài xem sao."
"Không cần," Hắn vung tay một cái, màn kiệu rũ xuống che kín tròng mắt, cũng không nhìn thấy rõ người đến là ai, "trẫm muốn khiến bọn chúng một đi không trở về!"
Nam tử bên cạnh yên lặng, thấp thỏm nhìn hắn một cái, sau đó im lặng không lên tiếng.
Phong Phi Duyệt nhấc trường tiên lên, rất ít người điều khiển được roi da trong tay điêu luyện như nàng, lực đạo bay ra ngoài uyển chuyển như loài rắn, sau khi kéo thành một đường, hướng về phía người trong kiệu phóng thẳng tới. Bên ngoài màn kiệu mềm mại, là một chuỗi châu ngọc rực rỡ đủ màu sắc, vẻ yên tĩnh đung đưa theo gió ban đầu bị xé vỡ, biến thành chuỗi hạt châu đứt dây rào rạc rơi xuống, va đập vào xe ngựa sau đó nở hoa kiều diễm dưới mặt đất. Đầu roi nhấc màn kiệu lên, lộ ra đôi chân thon dài ở bên trong, nàng vừa định dùng sức, đầu dây kia lại bị đối phương nắm trong tay, vững vững vàng vàng.
Nàng thu hai tay lại, đối phương thế nhưng cũng không cho nàng cơ hội, dây roi bị kéo qua, ngay tiếp đó cả thân thể nàng cũng bị kéo lên vài bước. Mắt cá chân Phong Phi Duyệt dùng lực, đem dây roi quấn quanh cổ tay mình hai vòng, hai người ai cũng không chịu buông tay, thủy chung duy trì tư thế như vậy.
Bên cạnh, có tử sĩ trong lúc chém giết bay tới đụng trúng, vươn tay níu lấy màn kiệu, theo một tiếng 'roạt', tên kia ngã xuống cạnh xe ngựa, giữa khoảng cách mông lung, rõ rõ ràng ràng, Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn đi, lại chạm phải đáy đầm tĩnh mịch màu hổ phách kia, tròng mắt như vậy, thiên hạ chỉ có một người. Cô Dạ Kiết cũng giật mình không nhẹ, bàn tay nắm lấy thật chặt, hận không thể kéo nàng vào trong ngực.
Phong Phi Duyệt cưỡng bách chính mình trấn định, nàng đeo chiếc mạng che mặt, nhưng vẫn không chạy thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Cô Dạ Kiết quét tầm mắt qua đống hoang tàn dưới mặt đất, sắc mặt ngưng trọng, giọng nói khó có thể tin, "Duyệt Nhi, nàng vì sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới chiếc mạng che mặt không còn thần sắc, tàn nhẫn? Hai mắt Phong Phi Duyệt bị thiêu đốt đến nóng rẫy, thanh âm đầy phẫn hận, "Ta chỉ là một nữ lưu, không vì giang sơn, không vì xã tắc, ta chỉ muốn yên ổn vì chính mình mà sống."
Đốt ngón tay hoàng đế dùng sức nắm lấy dây roi đến trắng bệch, "Cùng ta trở về."
Phong Phi Duyệt hừ lạnh, khóe miệng bỗng nhiên kéo ra, "Đã ném đi rồi, hà tất phải sinh lòng thương hại, càng thể hiện ra bộ dáng như vậy, ta càng khinh thường, chữ 'tình' bây giờ, ta càng không dám tiếp nhận."
Cô Dạ Kiết nhìn người con gái kề ngay trước mắt mình, hờ hững của nàng, xa cách của nàng, đều kéo khoảng cách chỉ có mấy bước chân này càng thêm xa hơn. Phong Phi Duyệt dứt khoát đối diện, sau khi nhìn thấy hoàng đế nàng liền hiểu ra mình đã trúng kế rồi, cái gọi là tham quan chỉ là để ngụy trang, chỉ có điều, Thất Duệ vì sao phải làm như vậy, lẽ nào hắn muốn bọn họ tự chém giết lẫn nhau?
Hoàng đế ngồi đó không phòng bị, lực đạo trên tay đột nhiên bị thu hẹp, Phong Phi Duyệt còn chưa kịp buông tay, cả người đã vọt lên trước.
Ngang hông đột nhiên truyền đến một hồi căng thẳng, nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy Thất Duệ chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, cánh tay vững chãi quấn quanh eo nàng, ngón tay thon dài chế trụ cổ tay, dây roi bị buông lỏng rơi xuống đất, "Cô rời đi trước đi."
Phong Phi Duyệt đứng vững gót chân, dùng sức muốn tránh ra, "Đây không phải là nhiệm vụ ngươi giao phó sao? Vì sao phải rời đi?"
"Bớt lảm nhảm cho ta, đi mau," Bàn tay Thất Duệ đặt sau lưng nàng đẩy một cái, Cô Dạ Kiết ném nửa dây roi trong tay xuống, người cũng đã nhảy ra khỏi xe ngựa, "cô rời khỏi đây trước, ở chỗ cũ chờ ta."
Thấy hai người bọn họ có cử chỉ thân mật như vậy, hoàng đế trong cơn giận dữ, bước nhanh lên trước, "Duyệt Nhi, theo trẫm trở về, rất nhiều chuyện ta phải chính miệng giải thích cho nàng."
Thất Duệ ngăn cảnh bên cạnh, khí thế không cho ai đến gần, vẻ mặt mang theo vài phần mỉa mai, "Có nhớ lúc ở Lạc Thành ta đã từng nói gì không? Lần sau gặp lại, ta liền muốn cả người nàng ta." (Chế nào không nhớ đoạn này thì xem lại chương 57 nhoa:>>>)
Lời nói trong miệng nam tử, làm người ta không thể không nghĩ ngợi, Cô Dạ Kiết siết chặt nắm đấm, hai mắt như ngọn đuốc, nộ khí không cách nào che giấu được, Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh, không mở miệng cũng không phủ nhận, bầu không khí mập mờ như vậy, Thất Duệ dùng thân thể mình ngăn cản trước mặt nàng, ánh mắt đầy khẩn trương nói, "Đi!"
Nàng lập tức hoàn hồn, bước chân vô thức lui về sau.
"Duyệt Nhi, cùng ta trở về." Cô Dạ Kiết tiến tới gần, trong mắt vẫn có chờ đợi, thân thể cao lớn của Thất Duệ bao phủ toàn bộ thân hình nhỏ nhắn của nàng, thanh âm tà mị chui vào trong tai, "Cô còn muốn bị đày ải thêm lần nữa phải không? Hay là, muốn trở về cái hoàng cung tối tăm không có ánh sáng đó?"
Phong Phi Duyệt mân căng môi trái tim, khóe mắt xẹt qua chua xót, tầm mắt lướt qua Cô Dạ Kiết một cái, xoay người chuẩn bị rút lui, "Cẩn thận."
Hai chữ kia gần như là đè ép bật ra giữa cánh môi cứng rắn, khô khan, mà lại đầy thâm tình, ngay cả nàng cũng không phân định nổi là đang nói với ai, bóng lưng cảnh giác của Thất Duệ, có hơi ngẩn ra, "Ta biết."
Cô Dạ Kiết thấy nàng thật muốn rời đi, lập tức lòng nóng như lửa đốt, muốn tiến lên, Phong Phi Duyệt thế nhưng chỉ lưu lại một bóng lưng tịch mịch, cùng, một câu giao hẹn với người khác, "Ta ở chỗ cũ chờ ngươi!"
Thất Duệ không tự chủ được kéo cong khóe môi, không phải đắc ý, mà là phát ra từ đáy lòng, chân chân thật thật.
Hoàng đế trơ mắt nhìn nàng tung người, thậm chí cũng không quay đầu lại một lần. Phong Phi Duyệt trở về phân đà của Độc Bộ Thiên Nhai, đã hơn nửa ngày trôi qua, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Thất Duệ đâu. Mặt trời sắp lặn hắt ra tia nắng cuối ngày, tà dương quét tới, ráng chiều như máu, hơi ấm phả ra nhuộm đỏ một thân trắng tinh trên người nàng.
"Hoàng tôn..." Từ xa, truyền đến tiếng thông báo khẩn trương, Phong Phi Duyệt tiến lên, chỉ thấy Thất Duệ đang đi lên trước, toàn thân cũng không có vết thương nào to tát, tay trái nắm chặt, vết máu đỏ thẫm từ lòng bàn tay chảy ra, nhỏ xuống nền đất sáng bóng tinh tươm.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng đi lên trước, may mà ngoại trừ bàn tay, không có trọng thương.
Sắc mặt Thất Duệ cũng không được dễ nhìn, có chút âm u, Phong Phi Duyệt cho người đem nước sạch băng vải tới sau đó để hắn ngồi xuống một bên. Bàn tay dùng sức quấn quanh một chỗ, nhìn kỹ rồi mới phát hiện chỗ bị thương là ở gan bàn tay. Nàng mở năm ngón tay của hắn ra, trước tiên dùng khăn ướt xử lí sạch miệng vết thương, băng vải trắng tinh vừa mới quấn lên, liền bị máu tươi thấm ướt. Nàng cũng không hỏi hắn vì sao mà bị thương, trong lòng, mơ hồ có chút lo lắng, hai người đối đầu, sợ là không liều mạng đến ta chết ngươi sống, sẽ không ai chịu từ bỏ ý định.
Thất Duệ thấy nàng có tâm sự trong lòng, khẽ động ngón tay một cái, chầm chậm cong lên, giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang vội vàng băng bó kia trong lòng bàn tay mình, Phong Phi Duyệt ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, sau đó đẩy tay của hắn ra, tiếp tục động tác đang làm dở. Vừa mới quấn lên một vòng, nam tử lại không đứng đắn, nàng dứt khoát gõ lên lòng bàn tay hắn một cái, Thất Duệ bị đau, ngoan ngoãn bỏ tay ra. Chỉ là băng bó đơn giản, động tác của nàng hiển nhiên có chút vụng về, khóe miệng nam tử mỉm cười, ngón tay lại cong lên lần nữa.
"A..."
Phong Phi Duyệt vỗ vỗ hai tay mấy cái, "Tự mình buộc lại đi."
Thất Duệ giơ giơ băng vải lơ lửng giữa gan bàn tay lên, gương mặt tuấn tú cười khổ, đưa tay tới trước mặt nàng, "Ta bị thương rồi."
"Nhưng, ta thấy ngươi không có nửa điểm bộ dáng của người bệnh." Phong Phi Duyệt trừng mắt nhìn hắn, nhìn sườn mặt ngang tàn bất cần của hắn, đối diện ba lần bảy lượt, cuối cùng vẫn phải xoay người, cầm băng vải chỗ gan bàn tay hắn buộc lại.
Thất Duệ nhìn nàng rũ hai mắt xuống, ít nhất vào lúc này, nàng là toàn tâm toàn ý đối đãi với mình, "Đúng rồi, tại sao cô lại đến Đông Giao?"
Phong Phi Duyệt nhíu mày, ngón tay bị hắn nắm chặt, "Không phải mệnh lệnh của ngươi?"
Thất Duệ đứng dậy, lồng ngực nhấp nhô bất định mang theo cảm giác bị đè ép tiến lên trước, "Mệnh lệnh của ta?"
Nàng rút tay về, lấy phong thư giấu trong tay áo ra, gương mặt anh tuấn của Thất Duệ vốn đang đầy vẻ bỡn cợt lập tức trở lạnh, dùng một tay mở lá thư ra, ánh mắt sắc nhọn quét qua, thần sắc âm u, "Đây là kẻ nào đưa cho cô?"
"Đông Tín." Phong Phi Duyệt tự biết có người động tay động chân, mà ở trong Độc Bộ Thiên Nhai, kẻ gây khó dễ cho mình, người đầu tiên nghĩ đến chính là kẻ đó.
Thất Duệ xem xét tỉ mỉ lá thư trong tay, cong một gối lên, sau đó đưa tới trước mặt Phong Phi Duyệt, "Cô cũng thật là đần, bút tích của ta cũng không nhận ra sao?"
Nàng vươn một tay hất khủy tay của hắn ra, thuận miệng trả lời, "Ta hà cớ gì phải nhớ bút tích của ngươi."
Thần sắc Thất Duệ có chút mất mát, chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục lại bộ dáng lúc trước, "Ngu ngốc."
Phong Phi Duyệt vốn còn áy náy trong lòng, bây giờ thấy hắn chửi mình như vậy, cũng lập tức hùng hồn, "Ngươi sao lại thuận mồm mắng chửi người khác." Tâm tình của hắn bỗng dưng tốt lên, cũng không lập tức truy cứu chuyện lá thư, "Lần này tới đế đô, sự tình can hệ trọng đại, ta sợ hoàng đế đã để mắt đến chúng ta."
"Ngươi vội vã lên đường, rốt cuộc là vì chuyện gì?" Phong Phi Duyệt học theo bộ dáng của hắn co hai chân lại, nghiêng người tựa vào một bên hành lang.
"Võ lâm chí tôn," Thất Duệ phủi phủi chút lá vụn rơi trên đầu vai, "vì thống nhất võ lâm mà đến."
Phong Phi Duyệt vòng hai tay trước ngực, ánh mặt trời tầng tầng lớp lớp đan xen, mang theo sắc thái kiều diễm, nàng sớm nên nghĩ đến, Thất Duệ cùng Cô Dạ Kiết hẳn là cùng một loại người, sinh ra đã vì chinh phục mà không ngại chém giết, thấy nàng không nói thêm gì nữa, hai tay nam tử đùa nghịch bức thư trong tay, trong miệng tựa như có lời muốn nói. Do dự năm lần bảy lượt, Phong Phi Duyệt thủy chung quay mặt về phía hắn, tâm sự nặng nề, Thất Duệ biết trong lòng nàng có điều vướng mắc, sau khi đứng dậy, quay đầu lại nói, "Đi thôi, ở cái nơi tồi tàn này còn gì nữa mà ngắm nghía."
Nàng ngẩn ra, thu hồi thần trí rồi lanh lẹ đứng dậy, đi theo phía sau hắn.
Chuyện lá thư, gần như không tốn chút khí lực liền tra ra rõ ràng, kẻ đứng đằng sau giao phó chính là tên Tả môn chủ kia, Thất Duệ biết ân oán giữa bọn họ, hạ lệnh trách phạt năm mươi roi, còn chuyện sống hay chết thì tùy thiên mệnh.
***
Mặt trời lặn về phía tây, chiếm giữ một nửa khoảng trời, Cô Dạ Kiết đứng trên đài cao, nhìn ra đằng xa.
"Hoàng thượng..."
Hắn xoay người, nóng vội hỏi, "Tra thế nào rồi?"
"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ một đường theo dõi, nhưng..." Một đại hán quỳ một chân dưới đất, đầu hạ xuống rất thấp, "vẫn bị mất dấu."
Ánh mắt Cô Dạ Kiết ảm đạm, vẫn đứng nguyên vị trí lúc trước ngoái đầu nhìn lại, "Hoàng tôn của Độc Bộ Thiên Nhai, muốn tìm được hành tung của hắn dễ như vậy sao."
"Hoàng thượng, thuộc hạ truy xét được sắp tới trong võ lâm có một thịnh hội lớn, đến lúc đó, Độc Bộ Thiên Nhai chắc chắn sẽ xuất hiện."
Cô Dạ Kiết chống một tay lên trán, nửa người trên hơi cúi xuống, bóng lưng trong đêm tối hiện ra chút hoang vu khó có thể dự liệu, hắn phất tay một cái, ý bảo đám người lui ra toàn bộ.
Bao nhiêu lần lướt qua nhau, đã khiến cả tâm và thân hắn mệt mỏi, khó lòng ứng đối.
Vuột mất rồi, muốn tìm trở về, sao mà khó khăn như vậy?
Cẩm sắt hoa niên thùy dư độ?* Cả đời này, một thân một mình, cô cô độc độc, cho dù dành được cả giang sơn, tim, thế nhưng vẫn là trống không.
(* Câu này các tềnh iu cho phép chip chém gió tí vì đại loại cũng không hiểu nên dịch sao cho nó sát nghĩa:v:v... Cẩm sắt: thường dùng để chỉ vợ chồng hòa hợp;hoa niên: tuổi trẻ, tuổi tươi đẹp nhất của đời người. Ý của cả câu: Tuổi trẻ, ân nghĩa phu thê giờ đây phải trải qua cùng ai?)
***
Đại hội võ lâm tổ chức trên đỉnh một dãy núi, nơi này cách đế đô khá xa, lại không nằm trong phạm vi cai quản của triều đình, nhân sĩ giang hồ không chịu được trói buộc, muốn đến đây trải qua những ngày tiêu diêu tự tại, nhàn hạ thích ý.
Đoàn người Phong Phi Duyệt cùng Thất Duệ tất tả đường dài chạy tới, nàng không thích ồn ào náo nhiệt, sau khi gặp qua lão trang chủ của gia trang này liền lưu lại Châu Thúy Uyển, yên lặng chờ đợi võ lâm thịnh hội tổ chức vào ba ngày sau.
Mặc bộ nam trang trên người, ra ra vào vào càng thêm thuận tiện, bước chân chậm rãi dạo bộ trong vườn, lại chạm mặt một tên nam tử đang hớt hơ hớt hải chạy tới, Phong Phi Duyệt nhìn kỹ lại, thấy là tên người hầu của Thất Duệ.
"Gấp gáp như vậy làm cái gì?" Nàng phủi phủi đầu vai, lên tiếng hỏi.
"Đường, đường chủ..." Nam tử cúi đầu, tầm mắt không ngừng xoay quanh bốn phía, hai tay đặt trước người mất tự nhiên rụt ra sau, Phong Phi Duyệt nhạy bén bắt được động tác của hắn vào mắt, "Thứ gì kia?"
"Không có gì," Nam tử có ý tránh né, chuyện của Thất Duệ vốn dĩ Phong Phi Duyệt không nên quản, nhưng thấy thần sắc tên kia hốt hoảng như vậy, trong lòng liền đoán chừng có chuyện, "Giao ra đây."
"Đường chủ, đây là đồ của hoàng tôn, trừ hoàn tôn..." Hắn cố tình làm khó, hai tay gắt gao siết lấy vật kia không buông.
"Vậy được, ngươi không giao ra, ta tự mình đi hỏi hắn." Phong Phi Duyệt dứt lời, liền định xoay người, tên kia nghe vậy càng thêm hoảng loạn, nhớ đến lời Thất Duệ dặn dò lúc trước, hắn vội vàng ngăn trở trước mặt nàng, "Đường chủ, thuộc hạ đưa cho người cũng được, nhưng mà..."
"Ngươi yên tâm, ta xem qua liền trả lại ngươi, tuyệt đối không nói lại với hoàng tôn."
Tên kia suy xét một hồi, cuối cùng thận trọng xòe bàn tay ra, Phong Phi Duyệt theo đó nhìn lại, thì ra là một phong thư dùng bồ câu đưa tin.
Phía trên dùng dây tơ hồng tinh xảo buộc lại, sau khi mở ra, chỉ thấy bên trên viết vài chữ nhỏ nhắn thẳng tắp, "Hoàng đế xuất cung, ắt phải diệt trừ."
Nhìn loại giấy Tuyên Thành này, chắc chắn là từ Hoài Dương tiến cống sang, nàng nhìn lại mấy chữ kia, ánh mắt lập tức sáng lên, phần đuôi chữ thanh tú, bỗng dưng lại cong lên một chút. Phong Phi Duyệt gắt gao nắm lấy bức thư kia trong tay, chữ viết này, nghiễm nhiên là bút tích của Đông thái hậu.
"Đường chủ, đường chủ..."
Nam tử ra sức gọi mấy tiếng, Phong Phi Duyệt cầm lá thư buộc lại kỹ càng giống hệt như bộ dáng lúc đầu rồi thả lại vào tay hắn, "Không được nói cho hoàng tôn chuyện ta đã xem qua bức thư."
"Dạ." Nam tử liên tục gật đầu không ngừng, khẩn trương thối lui ra ngoài.
Giữa đình viện rộng lớn, chỉ còn lại một mình Phong Phi Duyệt, nàng đứng sựng như trời trồng, tròng lòng bị tám chữ kia quấy phá đến khiếp đảm, quên hết cả phản ứng.
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu