Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Dịu Dàng Trong Nháy Mắt
hương 114: Dịu dàng trong nháy mắt
Mang thai sáu tháng, Quân Nghi ưỡn cao bụng, thật sự rất bất tiện.
Một tay đỡ thắt lưng, đế hài cung đình đạp bước từ trong điện đi ra ngoài, Phong Phi Duyệt từ phía đối diện đi tới, tẩm điện rộng lớn như vậy, bên trong, thế nhưng chỉ có một mình nàng ấy.
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi ngẩng đầu, giọng điệu đầy mừng rỡ.
Phong Phi Duyệt nhấc làn váy, bước lên trường cấp, "Bên cạnh muội sao đến một nha hoàn hầu hạ cũng không có?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ bật cười, thần sắc lại có chút mất tự nhiên, "Là muội bảo bọn họ đi làm chuyện khác rồi, muội... không, không quen được người ta hầu hạ."
Ánh mắt né tránh, vừa nhìn, liền không lừa được nàng.
"Còn có chuyện gì, quan trọng hơn đứa bé trong bụng muội?" Phong Phi Duyệt đưa tay kéo nàng ấy, chầm chậm cẩn thận đi vào trong đại điện, vắng vẻ u lạnh, nào có nửa điểm giống tẩm điện của một hoàng quý phi.
Quân Nghi đưa tay vuốt bụng mình, dáng vẻ hiền từ an nhiên, sắc mặt bình thản, "Tỷ tỷ, tỷ đã lâu rồi không đến đây."
Phong Phi Duyệt nhìn đôi mắt nàng ấy rủ xuống thấp khẽ chớp, lòng bàn tay, ở trên mu bàn tay nàng ấy vỗ nhẹ, "Khoảng thời gian này hơi bận rộn, không ngờ, quy củ trong cung này đều loạn cả rồi."
Trong nội điện, đơn sơ giản dị, lấy thân phận một hoàng quý phi mà nói, không thể không thừa nhận là quá sơ sài, đồ cổ trang trí để lại trong cung lúc trước sớm đã không biết đi về hướng nào, Phong Phi Duyệt để nàng ấy ngồi xuống trước bàn, "Lát nữa, bổn cung liền sắp xếp vài ma ma nha hoàn nhanh nhẹn qua đây."
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi khẽ mở miệng, vốn không muốn làm khó Phong Phi Duyệt.
"Đứa bé trong bụng muội, không phải bình thường." Nàng thâm ý sâu xa, đứa bé của Quân Nghi, trước sau vẫn như một ngọn núi lớn, cứ đè ép trong lòng nàng, Phong Phi Duyệt do dự, muốn thản nhiên đối mặt với Cô Dạ Kiết, nhưng... lại không biết phải mở miệng như thế nào. Lẫn lộn huyết thống hoàng thất, đây chính là tội chết xử trảm cả gia tộc.
Nàng cùng Cô Dạ Kiết dù có tâm ý tương thông cỡ nào, cũng không dám lấy tính mạng Quân Nghi ra đánh cược. Hắn và nàng, đã định trước phải ôm tai họa ngầm, kỳ thực, từ ngày đó nàng bỏ thuốc hắn, thì... đã đem hắn đẩy ra rồi.
"Tỷ tỷ, muội rất sợ." Hai tay Quân Nghi đỡ lấy cái bụng ưỡn cao, "Ngộ nhỡ bị hoàng thượng phát hiện, muội và đứa bé phải làm sao? Muội mỗi đêm đều ngủ không an giấc, luôn cảm thấy, không khí hình như càng lúc càng trở nên bức bối, lại cảm thấy, giống như là bị phát hiện rồi vậy, tỷ tỷ, muội phải làm sao đây? Hoàng thượng có thể lập đứa bé của Minh hoàng quý phi làm thái tử bất cứ lúc nào, nhưng mà ca ca vẫn chưa chết tâm, tiếp tục như vậy, muội thật sự rất sợ, rất sợ..."
Nhìn thần sắc đầy hoang mang sợ hãi của Quân Nghi, Phong Phi Duyệt vội vàng tiến lên đè hai vai nàng ấy lại, cô gái đã mất kiểm soát, ở trong nơi thâm cung này, nàng ấy đến một người nói chuyện cũng không có, khắp người đầy gánh nặng, có ai từng nghĩ tới, liệu nàng ấy có chịu được hay không?
"Quân Nghi..."
Hai tay Phong Phi Duyệt nắm chặt bả vai nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về, "Đừng sợ, đừng sợ..."
"Tỷ tỷ... có phải chúng ta thật sự làm sai rồi không? Muội không nên gạt hoàng thượng, muội sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến tỷ, liên lụy Quân gia."
"Không phải sợ," Phong Phi Duyệt đứng lên, ôm lấy nàng ấy, "từ từ, nhất định sẽ có cách, Quân gia nếu đã quyết tâm bước ra một bước này, một khi hậu quả đè xuống, thì càng phải có khả năng đi mà chống đỡ..."
"Cô nói không sai!" Kèm theo một giọng nói nam nhân truyền vào, liền thấy cửa điện vốn đang đóng chặt bị kéo mở, Quân Ẩn một thân y sam đen tuyền, sải bước thẳng tắp tiến vào.
Nghe thấy âm thanh của hắn, Quân Nghi vội vàng buông tay ra, sắc mặt trắng bệch, hai mắt càng rũ xuống thấp, đến ngước cũng không dám ngước lên một cái.
"Ngay từ đầu ta đã có ý định này, tất nhiên cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi." Quân Ẩn trở tay đóng cửa lại, thân thể tựa nghiêng vào một chỗ, con ngươi đen bóng hữu thần, chiếm lấy thân ảnh hai tỷ muội, cái loại sắc nhọn kia, càng giống như tình thế bắt buộc nhất định phải làm.
Phong Phi Duyệt xoay người lại, từng bước từng bước tiến lên đối mặt Quân Ẩn, "Sao huynh lại tới đây?"
Giọng điệu bài xích, đối với Quân Ẩn, nàng chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
Đi tới trước mặt hai người, tầm mắt vốn dĩ đang âm trầm của hắn thoáng cái liền rơi lên bụng Quân Nghi, cái loại lạnh lẽo âm chí kia, trong nháy mắt liền hòa tan đi vài phần, Phong Phi Duyệt còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lại thấy nam tử làm ra hành động càng dọa người hơn.
Hai chân thon dài gập cong, chỉ thấy hắn quỳ một chân xuống, đôi tay kề sát lại thắt lưng Quân Nghi, nửa bên gương mặt tuấn tú cũng theo đó áp lên bụng nàng ấy.
"Ca ca..."
Cô gái cũng vậy, bị dọa không nhẹ, theo phản xạ muốn giãy giụa.
"Đừng cử động!" Tay Quân Ẩn gia tăng lực đạo cố định thắt lưng nàng, Quân Nghi kinh ngạc trợn mắt há mồm, hai tay giơ lên giữa chừng thì khựng lại, ống tay áo rũ xuống, che kín hơn phân nửa gương mặt tuấn tú. Phong Phi Duyệt trầm mặc, bị hành động lần này của hắn làm chấn động, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Hoàng thượng đã hạ lệnh, ba ngày sau, ta phải lên đường tiến đến biên giới." Qua một hồi lâu, giọng nói của Quân Ẩn mới lướt qua cô gái trước mặt, bay tới tai Phong Phi Duyệt.
Giờ đây chiến sự liên miên, hoàng đế sẽ phái hắn xuất binh, cũng là chuyện đã đoán định trước.
Không đáp lời, Phong Phi Duyệt nhìn thấy sắc mặt Quân Nghi cứng đờ, hai tay rơi giữa không trung sau khi khựng lại, thì không biết nên để vào đâu nữa.
"Lần này hoàng thượng phân cho ta năm vạn tinh binh, mà mục đích của hắn, ta thủy chung không đoán ra được..."
"Huynh là đại tướng Huyền Triều, nước lân cận tập kích, chuyện mang binh đánh giắc này, dĩ nhiên phải đến phiên huynh." Phong Phi Duyệt tiếp lời, thay hắn giải thích.
Nhưng mà điều Quân Ẩn nghĩ đến, tuyệt đối không chỉ như vậy, "Chuyến đi này, trong thời gian ngắn không thể trở về được, tuy rằng biên giới có ngoại xâm, nhưng chỉ là một vài nước láng giềng tép riu mà thôi, không thành đe dọa, nếu không phải Lệ vương gia cố ý bảo ta mang binh khởi hành, hoàng thượng vốn cũng không có ý này. Khiến ta càng không ngờ tới chính là, toàn bộ võ quan trong triều lại cùng nhau thượng tấu, một bên thế lực lúc đầu tựa vào Quân gia, đã dần dần bị thái hậu hai cung lôi kéo, mà hoàng thượng, hình như cũng có ý định đối phó Quân gia."
Hắn đoán không ra, chính là tâm tư của hoàng đế.
"Nếu như hoàng thượng thật sự muốn đối phó Quân gia, sao lại phân cho huynh năm vạn tinh binh?" Phong Phi Duyệt nhíu chặt đôi mày thanh tú, lập luận như vậy, tựa hồ cũng khó thông suốt, "Giờ đây chiến sự liên miên, hành động này của hoàng đế, lẽ nào không mạo hiểm sao?"
"Khiến ta không sao giải thích được, chính là điểm này." Quân Ẩn khép hờ hai mắt, gò má dán lên bụng Quân Nghi, khóe miệng kiên nghị mà lạnh băng, theo động tác của đứa bé trong bụng, nhè nhẹ cong lên.
Vẻ mặt nhu hòa như vậy, không riêng gì Phong Phi Duyệt, ngay cả Quân Nghi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có chút kinh ngạc, nhiều hơn, chính là vui mừng.
Bản thân Quân Ẩn cũng không nhận thấy, dịch dịch hai chân tê cứng, rồi mới ngã người ngồi xuống băng ghế, "Nếu hoàng thượng thật sự muốn đối phó Quân gia, năm vạn tinh binh này, không thể nghi ngờ là tai họa ngầm cực lớn hắn chôn dưới chân mình."
"Cho nên..." Thần sắc Phong Phi Duyệt bình tĩnh, từng chữ âm vang, một phát lật đổ nghi ngờ của hắn, "hoàng thượng, vẫn chưa có ý định ra tay với Quân gia, hắn nghe ý kiến của bách quan, kỳ thực, chỉ là chuyện hạ chỉ bình thượng mà thôi. Người mang binh nếu không phải là huynh, cũng sẽ là những người khác, chỉ có điều, bây giờ tài lực khan hiếm, hoàng đế nhất định sẽ làm hoàn hảo đến mức không có kẽ hở, tướng soái khắp nơi trong triều, có thể mang binh đánh chiến nhất, vẫn là huynh."
Nói xong một hơi, càng nhiều hơn là, trong vô thức, bản thân nàng vẫn không tin, hoàng đế sẽ không đối phó với Quân gia như vậy.
Nàng, mặc dù không có bất kỳ thâm tình máu mủ gì với Quân gia, nhưng trên danh nghĩa, hoàng đế hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Có một chút chút ràng buộc, cũng là quan hệ.
Quân Ẩn nghe xong phân tích của nàng, cũng cảm thấy có lý, "Ba ngày sau ta liền lên đường, đến lúc đó, sự tình trong cung, ta cũng không rảnh bận tâm."
Hốc mắt Quân Nghi đỏ lên, gương mặt mất hết huyết sắc, một mình mình trong cung mặc dù tịch mịch vắng lạnh, nhưng nghĩ đến người thân chỉ cách một cách cửa cung bên ngoài, liền cảm thấy an ủi bội phân. Hôm nay, hắn thế nhưng lại phải đi, biên giới, đó là một nơi cách xa đế đô, huynh muội cùng cha khác mẹ, nhìn không thấy điểm đến cuối cùng...
Mất mát của nàng, rơi vào trong mắt Phong Phi Duyệt, "Quân gia không phải vẫn còn Quân tướng gia sao?'
Quân Nghi nhất mực thương tâm, nghe thấy Phong Phi Duyệt xưng hô xa cách như vậy, cũng không hề hoài nghi.
"Phụ thân đã bắt đầu lôi kéo thế lực lần nữa, chuyện của Quân Nghi, ta chỉ có thể giao vào trong tay cô." Bớt đi một phần ra lệnh, Quân Ẩn biết Phong Phi Duyệt tay cầm phượng ấn, tuyệt đối có năng lực bảo hộ Quân Nghi dưới cánh của mình.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn không tranh quyền thế kia, nhược điểm duy nhất của nàng, chính là cô bạn Thanh Âm kiếp trước, mà cô gái này, lại cô đơn giống như cô ấy vậy, "Nhưng mà, chuyện của người khác, ta không quản được."
Quân gia đưa vào cung, vẫn còn một cô con gái khác.
Nam tử ngoài ý muốn gật đầu, vốn tưởng rằng, nàng sẽ không dễ dàng đồng ý, "Người còn lại, cứ để cô ta tự sinh tự diệt."
Hai người con gái ngồi chung một chỗ liếc mắt nhìn nhau,hắn, quả nhiên vẫn là người ngoan độc, dịu dàng trong nháy mắt vừa rồi, giống như, chỉ là ảo tưởng, không kịp bắt giữ, vừa mới thoáng qua đã vội biến mất.
Ba ngày sau liền phải xuất phát, đây cũng là lần cuối cùng Quân Ẩn vào cung.
Phong Phi Duyệt không ở lại lâu, chỉ là để thời gian lưu lại cho hai người, sau đó liền đi ra tẩm điện.
Không đi đến nơi nào khác, vừa mới trở lại Phượng Liễm Cung, liền nhìn thấy Mạch Thần Lại theo thường lệ, từ bên ngoài đi tới.
Mơ hồ, giống như là ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc mà chán ngấy kia, không kịp đợi hắn đến gần, Phong Phi Duyệt liền đưa tay bịt mũi, hai mắt như có ai oán mà nhìn hắn.
Khổ sở khó nhịn, nàng nhìn về phía chén thuộc đã đặt lên trên bàn, "Ta không muốn uống."
Cũng không phải nhất thời hờn dỗi, mà là, nàng không thấy được chút hiệu quả nào.
"Nương nương, thuốc này, quý ở kiên trì." Mạch Thần Lại không có biểu hiện nôn nóng, thần sắc kiên nhẫn, trước sau bình thản như một, khiến người ta không nhìn ra manh mối.
"Nơi này cũng không có người khác, Mạch y sư, ta muốn hỏi huynh một câu thật lòng." Phong Phi Duyệt bưng chén thuốc nước đen đặc nồng đậm kia lên, đưa tới trước mặt Mạch Thần Lại.
"Xin cứ nói." Trong lòng hắn, không đợi nàng hỏi ra lời, cũng đã có đáp án cần có rồi.
"Đây, rốt cuộc là thuốc gì?" Lúc đầu, chỉ nghe Mạch Thần Lại nói là để giúp nàng điều dưỡng thân thể, mà nàng, vốn chưa bao giờ hoài nghi, ngày qua ngày, bây giờ cho dù có tin tưởng thế nào đi nữa, Phong Phi Duyệt cũng muốn hỏi rõ ràng.
Mạch Thần Lại rũ tầm mắt xuống, chống lại đôi mắt tìm tòi dò xét của nàng, vẻ mặt ôn nhu của hắn, vẫn giống như một loại nắng ấm, xua tan khói mù nơi đáy lòng Phong Phi Duyệt, "Xin lỗi, là ta che giấu."
Cặp đồng tử của nàng thốt nhiên trừng to lên, có chút khó tin, tựa như chưa bao giờ nghĩ đến, Mạch Thần Lại sẽ lừa gạt mình, "Che giấu, chuyện gì?"
Ánh mắt này, càng khiến hắn khó lòng đối mặt, "Đây tuy là thuốc điều dưỡng thân thể, nhưng hiệu quả trị liệu lớn nhất..." Hắn thay đổi ngữ khí, "thứ lỗi cho ta tự ý chủ trương, bên trong này, còn có thêm một loại dược liệu khác, chỉ vì, chữa trị giúp nàng có thể sinh con."
Phong Phi Duyệt tưởng rằng, đây chính là lời nói thật, khổ tâm của Mạch Thần Lại, nàng cũng nên sớm ngờ tới, "Xin lỗi..."
Nghi ngờ của mình, thậm chí, tùy hứng của mình...
Mà tiếng xin lỗi này, càng khiến Mạch Thần Lại khó thừa nhận, đối diện với ánh mắt vẫn tin tưởng tuyệt đối như xưa của nàng, nam tử quay mặt đi, không gánh nổi trọng trách ấy. Một ngày chưa điều chế ra thuốc giải phu thê quấn, toàn bộ dày vò nội tâm hắn phải chịu đựng... đều nặng nề hơn bất kỳ ai khác. Biết rõ chân tướng, nhưng lại phải tận lực che giấu, nếu như có thể cho hắn lựa chọn, hắn tình nguyện để bản thân mình là người bị che mắt không hay biết gì, ít nhất, mỗi ngày không cần phải đối mặt với tín nhiệm của nàng, lại đi làm chuyện hoàn toàn trái ngược.
Phong Phi Duyệt bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thống khổ nhíu lại một đoàn, vậy mà, vừa nghĩ đến hiệu dược của thuốc, người con gái bắt đầu hòa hoãn thần sắc, đắng gắt trong miệng, cũng không lợi hại như vậy nữa.
Mạch Thần Lại thu dọn chén sứ trên bàn, may mà, Phong Phi Duyệt không hỏi khi nào thuốc sẽ có hiệu nghiệm, nếu không, hắn thật sợ mình sẽ không chống đỡ được.
Mà bản thân nàng cũng biết, Mạch Thần Lại đang dốc hết toàn lực trợ giúp mình, trầm mặc một lúc, nhìn bóng lưng hắn bước ra ngoài, người con gái đứng dậy nằm lên trên giường quý phi, trong lòng, rối rắm hỗn loạn.
Một ngày, trôi qua có chút mơ mơ hồ hồ, vào buổi đêm, trong lúc nàng chờ hoàng đế dùng bữa, lại nghe thấy bên ngoài điện truyền đến tiếng khóc nỉ non. Vừa định đứng dậy, thì trông thấy Cô Dạ Kiết ôm một đứa trẻ trong tay, sắc mặt u ám sải bước đi vào.
"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt chẳng để tâm chuyện hành lễ, chỉ thấy sau lưng, còn có nhũ nương cùng đi theo, nhìn kỹ lại đứa bé trong ngực Cô Dạ Kiết, dung mạo thanh tú, chính là tiểu hoàng tử mà Minh hoàng quý phi vừa sinh hạ một vài tháng trước.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương..." Nhũ nương nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng hoàng đế, dè dặt cúi đầu.
"Đứng dậy đi." Phong Phi Duyệt phất tay, thấy Cô Dạ Kiết đã ôm tiểu hoàng tử vào trong nội điện, "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm nương nương... nô tỳ, nô tỳ cũng không rõ, mấy ngày nay tiểu hoàng tử khóc quấy không ngừng, khó khăn lắm hôm nay hoàng thượng mới đến một chuyến, nhưng vừa mới đón lấy ôm, liền khóc ầm lên cho đến bây giờ, Minh hoàng quý phi bị dọa không nhẹ, hoàng thượng trong lúc tức giận, liền ôm tiểu hoàng tử qua đây."
Phong Phi Duyệt nghe qua đại khái, xem ra, hôm nay là định ôm đứa bé ở lại Phượng Liễm Cung qua đêm rồi, "Như vậy đi, ngươi ở lại đây, bổn cung sẽ phân phó xuống dưới sắp xếp cho ngươi một chỗ ở, nếu có chuyện, liền cho người qua đó gọi ngươi."
"Dạ, nương nương..." Nhũ mẫu cung kính hành lễ, lui ra khỏi đại điện.
Bên trong, âm thanh của đứa trẻ bén nhọn kéo dài, lúc Phong Phi Duyệt đi vào, thì thấy hai tay Cô Dạ Kiết lóng nga lóng ngóng ôm đứa bé, đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong, lại càng không biết phải dỗ dành như thế nào.
Đi tới sau lưng hắn, Phong Phi Duyệt quan sát tỷ mỷ tường tận, chỉ thấy đứa bé kia khóc đến đỏ cả mặt, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển từng ngụm, ho khan mấy tiếng liên tiếp, hô hấp kia, suýt chút ngay cả thở cũng không lên được.
Cô Dạ Kiết cũng gấp đến mồ hôi đầy đầu, khuỷu tay nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, đứa bé lại càng khóc lợi hại hơn.
Ôm nó trở về Phượng Liễm Cung, cũng là Cô Dạ Kiết nhất thời xúc động, đứa bé này chính là cốt nhục ruột thịt của hắn, mới một khoảng thời gian không gặp, sắc mặt lại thêm vàng vọt, khóc náo một lúc lâu, cổ họng đã khản đặc, nơi lồng ngực nho nhỏ, phập phồng lên xuống.
Phong Phi Duyệt cũng không biết ôm trẻ con, nhưng nhìn bộ dáng vụng về của hoàng đế, vẫn là lắc đầu tiến lên, "Để thiếp."
Cô Dạ Kiết nhìn nàng một cái, gật đầu, rồi chầm chậm đưa đứa bé qua cho nàng.
Vừa mới chạm tay, đứa nhỏ càng khóc dữ dội, Phong Phi Duyệt một tay ôm nó, còn tay kia, đặt ra sau lưng nó vỗ nhè nhẹ, nàng đi tới bên tường, đẩy cửa sổ ra, mang theo không khí mát mẻ thoáng đãng bên ngoài, không qua bao lâu đứa nhỏ cũng thoáng an tĩnh lại. Tiếng khóc ấm ách càng chọc người ta thêm yêu thương, hai quả đấm nho nhỏ nắm chặt lại một chỗ, Phong Phi Duyệt nhìn đứa bé trong ngực, ngón tay gẩy gẩy sợi tóc thưa thớt của nó, trong lòng, cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Nhìn kỹ lại lần nữa, nàng âm thầm cắn lưỡi, đứa trẻ này, lại gầy yếu đến dọa người.
Mặt không biến sắc dỗ dành vài cái, Phong Phi Duyệt đã sớm quyết định, ngày mai, phải bảo Mạch Thần Lại đến đây một chuyến.
***
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu