Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Tâm Ý Tôn Vương
hương 92: Tâm ý tôn vương
Mà nam tử vừa ngồi dậy kia, không phải là Cô Dạ Kiết, thì là ai?
Chỉ thấy hắn mặt mày tuấn lãng, áo ngủ màu vàng tươi theo động tác của hắn mà hướng sáng hai bên rủ xuống, dây buộc bên hông, lộ ra khuôn ngực cường tráng quyến rũ. Da thịt màu lúa mạch, cùng sợi tóc đen bóng, một tay hoàng đế rơi lên đầu vai Phong Phi Duyệt, tay kia, chống ở bên người.
Hai thị vệ áp trứ nàng lúc nãy khẩn trương lui ra, tay chân lóng ngóng, đâm đầu vào một chỗ.
Tây thái hậu nhìn gương mặt vô thần vô sắc của hoàng đế, trong lòng cực kỳ rối rắm, nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt, bà ta cố tự trấn định, hướng sang ngự y bên cạnh nói, "Không phải nói hoàng đế thân trúng kịch độc sao?"
Ngự y kia đã sớm đầm đìa mồ hôi lạnh, bây giờ thấy mũi nhọn đều chỉa về phía mình, mặt mũi càng thêm tái nhợt, chỉ thiếu điều ngã bệt xuống đất, "Bẩm thái hậu... mạch... từ mạch tượng nhìn lại..."
Bàn tay Cô Dạ Kiết đặt trên đầu vai Phong Phi Duyệt, đột nhiên thít chặt, năm ngón tay khẽ dùng sức, nàng lập tức hoàn hồn, chỉ thấy ánh mắt của nam tử lực bất tòng tâm lóe lên một cái, giữa ánh mắt nhận được tín hiệu ngầm, nàng tỏ ra vẻ thờ ơ, đứng dậy ngồi lên trên giường. Cô Dạ Kiết thấy nàng hiểu được ý của mình, bờ môi sinh ý cười, đem khí lực nửa người trên đè ép lên, dựa vào Phong Phi Duyệt chống đỡ.
"Thái hậu, người cố ý muốn xem, bây giờ hoàng thượng vẫn mạnh khỏe, một không phải ta cưỡng ép, hai không bị người khác bức bách, thái hậu người, cũng nên yên tâm rồi chứ?" Phong Phi Duyệt đỡ lấy sức nặng toàn thân nam tử, chậm rãi nói.
Sắc mặt Đông thái hậu rất khó coi, đám phi tần đi theo lúc trước, bây giờ càng im thin thít không dám ho he, đầu rũ xuống trước ngực, hận không thể tìm một cái động mà chui xuống. Náo loạn như vậy, e là sau này càng khó có cơ hội.
Tây thái hậu thấy hoàng đế thực sự không hề hấn gì, sắc mặt không thể không mềm xuống tức khắc, thanh âm, như cười như không, "Hoàng hậu chịu tránh ra sớm, thì đã không khiến sự tình ồn ào ra thành như vậy."
Cô Dạ Kiết nhìn nửa bên mặt Phong Phi Duyệt bị đánh sưng húp, rồi lại nhìn điệu bộ đám người trong điện này, toàn bộ những gì xảy ra trước đó, cũng liền sáng tỏ nữa phần. Cầm lấy bàn tay mềm mại rủ xuống của nàng đặt vào trong lòng bàn tay mình, hắn đưa tay kéo chăn gấm ngồi dậy, chỉ là, thay đổi tư thế một bên thân, vẫn cần phải dựa lên người nàng, "Đây là ý của trẫm."
"Hoàng thượng, hơn nửa tháng nay, con không để ý triều sự, chỉ lo đắm chìm trong ôn nhu mỹ sắc, thử hỏi, con bảo bổn cung sao có thể không vội, bảo văn võ bá quan, sao có thể không lo?" Tây thái hậu thấy hắn cố ý thiên vị, giọng điệu, liền bắt đầu hùng hổ dọa người.
Cô Dạ Kiết cũng không có nổi cơn thịnh nộ giống như lúc trước, nghe xong lời bà ta nói, cánh tay ôm Phong Phi Duyệt ngược lại kéo căng, cặp đồng tử khác hẳn với người thường kia, ánh lên một tia ôn nhu thanh tỉnh. Nơi lồng ngực, chống đỡ sau lưng nàng, đột nhiên có một loại xúc cảm nhanh chóng khuấy động, mình ngủ một giấc này, thế mà đã trôi qua hơn nửa tháng.
Nếu muốn bảo trụ bí mật này dưới mí mắt thái hậu hai cung, e là còn khó hơn lên trời.
Phong Phi Duyệt thấy hắn chỉ là nhìn mình chằm chằm, hoàng đế lúc này vừa mới tỉnh dậy, hình như cũng bớt đi vài phần bá khí ngang ngược, ánh mắt nhìn về phía nàng, lại thêm vào vài phần ôn nhu dịu dàng.
"Khiến thái hậu hai cung nhọc lòng rồi." Cô Dạ kiết nhàn nhạt thốt ra một câu, thân thể tựa lui ra sau, "Lúc đó trẫm chỉ dặn dò hoàng hậu một chút, không ngờ rằng, chút chuyện nhỏ, cũng có thể phiền cấm quân hậu cung của trẫm xuất động."
Những thị vệ kia, vào lúc hoàng đế tỉnh lại đã sớm quỳ rạp xuống đất, lúc này nghe thấy giọng điệu không nóng không lạnh này, mỗi một kẻ lại càng ra sức rủ đầu xuống thật thấp.
Sắc mặt Cô Dạ Kiết, gần như không gợn chút sóng nước, ngữ khí nói chuyện, cũng rất nhẹ nhàng.
Chỉ có Phong Phi Duyệt bên cạnh chú ý tới đáy đầm dậy sóng của hắn, bàn tay ôm bên hông mình, bởi vì ẩn nhẫn tức giận mà siết chặt, khiến nàng hơi đau nhức, đầu mày nhíu lại trong chớp mắt, vừa mới thoáng qua một cái hoàng đế liền xoay mặt lại, hướng phía nàng mỉm cười. Tâm tình bất định như vậy, ngay cả thái hậu hai cung cũng không chắc hoàng đế đang đánh chủ ý gì, đám phi tần trước đó rối rít nghị luận, bao gồm cả Minh hoàng quý phi, toàn bộ đều quỳ xuống hết.
"Hoàng thượng tự thấy là chuyện nhỏ," Tây thái hậu nhìn hai người, "con đã không còn là đứa trẻ vừa mới đăng cơ, làm việc, sao có thể thuận theo cảm tính như vậy?"
Phong Phi Duyệt ngồi ở bên cạnh, mở hồ, cảm giác thấy vài phần khí lạnh quất tới, Cô Dạ Kiết âm thầm cười nhạt, tuấn nhan, giống như chìm dưới tảng băng ba tấc, đám người quỳ gối phía dưới đều run rẩy, "Tây thái hậu biết được thì tốt, trẫm đã không còn là đứa trẻ ngày trước nữa, thiên hạ hôm nay, là do một mình trẫm nắm quyền, người... vẫn nên ngoan ngoãn trở về Từ An Cung của mình, an hưởng tuổi già đi." Lồng ngực nam tử phập phồng, Phong Phi Duyệt nắm lấy một tay hắn, dịch dịch người lại gần bên hắn, che đi vẻ bất thường của hoàng đế.
"Lời này, trẫm không chỉ nói qua một lần."
Phong Phi Duyệt thấy hai bên đối đầu gay gắt, hoàng đế lại hôn mê lâu như vậy, rất nhiều chuyện, đều do mình tự ý chủ trương, nàng khẽ nhếch môi, mở miệng nói, "Thái hậu, hoàng thượng không có ý gì khác, chỉ là sử lý triều sự lâu dài quá mệt mỏi, bây giờ tất cả sự vụ giao cho Hữu thừa tướng, khoảng thời gian này, trong triều, không phải cũng đều bình yên vô sự sao?"
Cô Dạ Kiết nhẹ chau mày, nhìn một bên gò má nàng, theo đó mở miệng tiếp lời, "Lui xuống hết đi, chuyện ngày hôm nay, trẫm không truy cứu, chuyện thượng triều, ngày mai lại bàn."
Hắn nói một câu quyết tuyệt, thái hậu hai cũng cũng hết đường kiên trì, tiếp tục giằng co như thế này, bản thân càng không tranh thủ được chút lợi ích nào, vung tay áo, tự giác đi ra ngoài.
Những người đi theo thấy thế, rối rít hành lễ xong, đến cả đầu cũng không dám ngước lên, như một làn khói tháo chạy ra ngoài. Phượng Liễm Cung vừa rồi còn chật kín cả người, nháy mắt, liền khôi phục lại yên tĩnh.
Phong Phi Duyệt buông lỏng thần sắc, trên mặt đầy nhẹ nhõm, nàng xoay người, vừa định mở miệng, lại thấy Cô Dạ Kiết nhắm nghiền hai mắt, cả người thẳng tắp ngã nhào xuống giường.
"Hoàng thượng..." Nàng kinh hô, trong lòng, mới vừa giống bầu trời tháng sáu, sáng sủa được vài phần, lại lần nữa rơi xuống hầm băng, "Kiết..."
Toàn bộ thị vệ rút lui, Lâm Doãn với Lý Yên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh khẩn trương chạy vào, nhìn thấy Phong Phi Duyệt lôi kéo y phục hoàng đế, y vị kêu hô.
"Nương nương, xảy ra chuyện gì?" Lâm Doãn kịp thời phản ứng bước nhanh lên trước, vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của hoàng đế, hai người đã mừng thầm trong lòng.
"Hoàng thượng người..." Phong Phi Duyệt còn chưa nói hết câu, lại cảm thấy eo lưng bị khóa chặt, nàng vội vã xoay đầu lại, chỉ thấy Cô Dạ Kiết mở to hai mắt, chính vào lúc nàng sững mình ngơ ngác, hắn nhẹ nghiêng nửa người trên, môi mỏng khẽ nhếch, liền muốn tận dụng thời cơ. Phong Phi Duyệt theo phản xạ tránh người một cái, hoàng đế bổ nhào vô ích, một nụ hôn rơi lên trên má nàng.
Hơi thở ấm nóng trở nên bỏng rát, biến cố thất thường vô định này, khiến Phong Phi Duyệt cảm thấy như đang ngâm mình trong vạc nước sôi, Lâm Doãn với Lý Yên liếc mắt nhìn nhau, đều đỏ lừ mặt, cúi đầu xuống.
Thấy hắn không có gì đáng ngại, trong lòng Lý Yên vui mừng khôn xiết, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cũng thấy thật dễ chịu.
"Đừng làm rộn!" Phong Phi Duyệt nghiêm giọng, lui người ra, "Lâm Doãn, Mạch y sư không phải đã nói hoàng thượng bị trúng độc sao, thời hạn một tháng vẫn chưa hết, sao lại như vậy?"
Cô Dạ Kiết nghe xong, đôi đồng tử sắc bén quét sang cô gái phía dưới, "Trẫm trúng độc?"
Lâm Doãn tiến lên trên mấy bước, hai mắt dán chặt vào vết thương trên gang bàn tay của hắn, "Bẩm hoàng thượng, lúc trước, thích khách đột kích, trên thanh kiếm kia đích thực là có bôi kịch độc, bây giờ, sư phụ đã đi tìm thuốc giải, không qua mười ngày nữa, sẽ gấp rút trở về. Dân nữ cả gan, muốn chẩn mạch giúp hoàng thượng thử xem."
Cô Dạ Kiết nhẹ cử động cổ tay, chỗ vết thương, vẫn như cũ ứ đọng máu đen. Hắn đưa tay ra, Lâm Doãn bắt mạch xong, biểu cảm trên mặt lúc mừng lúc lo, khiến Phong Phi Duyệt càng thêm bồn chồn không yên, "Thế nào rồi?"
"Bẩm hoàng thượng, độc tố tụ lại một chỗ, may mắn là, không có lan rộng đến tim." Cô gái thu tay lại, trong lòng, lo ngại nặng nề, độc của hoàng đế, khuếch tán cực nhanh làm người ta phải líu lưỡi. Thế nhưng lan đến vùng quanh tim, lại bị một loại độc tố khác chặn lại, nếu như nàng đoán không sai mà nói, chắc hẳn là phu thê quấn! Không ngờ, sư phụ lúc đó tính sai một nước, hôm nay, ngược lại cứu hoàng đế một mạng.
"Vậy độc này, vẫn còn trong người ư?"
"Nương nương đừng quá lo lắng, sư phụ nhất định sẽ điều chế ra được thuốc giải." Vừa nhắc đến Mạch Thần Lại, trên mặt Lâm Doãn liền treo lên nụ cười đầy tin tưởng, trên đời này, không có loại độc nào sư phụ không giải được, có hắn ở đây, thì không phải sợ gì cả.
Phong Phi Duyệt gật đầu, nàng tất nhiên là tin tưởng Mạch Thần Lại. Cảnh tượng hôm nay, giống như một cơn ác mộng, rõ mồn một trước mắt, xua đi không được. Nàng thầm than một tiếng, may là, Cô Dạ Kiết tỉnh rồi.
Cửu cung trọng khuyết, mỗi tòa tẩm điện, giống như một màn sương mù, cái gọi là thật tâm, liệu còn lại mấy phần.
Cô Dạ Kiết nhẹ cúi đầu xuống, ánh nến nhàn nhạt, rắc lên trên mặt Phong Phi Duyệt một tầng nhẵn nhụi, nàng là quân cờ Quân gia đưa đến bên cạnh mình, hắn có phòng bị, cũng có nghi ngờ. Giờ đây... bản thân trúng độc hôn mê, vốn là cơ hội ngàn năm có một, ngoại trừ thái hậu hai cung, Quân gia, chắc chắn là kẻ muốn ra tay đầu tiên.
Hắn ôm chầm lấy nàng, bàn tay ở trên vai nàng vỗ nhẹ, Phong Phi Duyệt không rõ chuyện gì, ngẩng đầu lên, thấy hắn chỉ là nhìn ra đằng xa, cũng không có mở miệng. Tay nắm lấy tay nàng, tăng thêm vài phần lực đạo, Cô Dạ Kiết nhìn quanh căn phòng yên tĩnh vắng lặng, vào giờ khắc này, trao ra nửa phần tín nhiệm còn lại. (Xác nhận, anh đã đổ, ê hê hê)
Lâm Doãn với Lý Yên thấy vậy, hành lễ xong, liền lui ra ngoài.
Trong Phượng Liễm Cung, chỉ còn lại hai người.
"Duyệt Nhi," Thân thể Cô Dạ Kiết vẫn còn suy yếu, chống đỡ không được bao lâu, phải dựa lên trên kệ giường, "trẫm cho rằng, mình chỉ là đang nằm mơ."
Phong Phi Duyệt tựa vào trước ngực hắn, đầu cọ cọ vài cái, "Mơ thấy cái gì vậy?"
"Mơ thấy, có người ngày ngày ở bên cạnh trẫm, còn lau người cho trẫm." Nam tử nói xong, liền bật cười.
Phong Phi Duyệt nhếch môi cười khẽ, "Ở trong mơ, chàng cũng có cảm giác sao?"
"Nhớ... mang máng." Cô Dạ Kiết nheo đôi mắt anh tuấn, nói cực kỳ mơ hồ.
Nàng nhích người một cái, đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, siết chặt, "Thiếp cũng không cần phải chịu đựng một mình mệt mỏi như vậy nữa."
Thâm tâm đều kiệt quệ, tối nay, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon rồi. Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy mí mắt nặng nề, hận không thể, hung hăng ngủ một giấc ngay bây giờ, cái gì cũng không cần nghĩ đến.
Một tay Cô Dạ Kiết rơi lên trên đầu nàng, vỗ nhẹ, mang theo vài phần cưng chiều.
Khóe môi Phong Phi Duyệt ngậm cười, không thèm quan tâm là sáng sớm hay chiều tối, cứ như vậy nép vào trong ngực hắn, ngủ thật say. Phần yên tĩnh này, có lẽ cũng chỉ có một ngày một đêm như vậy.
Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khi tỉnh lại, Lâm Doãn ở bên ngoài cầu kiến, nói là Mạch Thần Lại đã trở về.
Phong Phi Duyệt đứng dậy, hoàng đế cũng không đi lâm triều, đúng như những lời nàng nói lúc trước, tất cả sự vụ vẫn giao cho Hữu thừa tướng như cũ.
Mạch Thần Lại toàn thân nhếch nhác lật đật chạy tới, trước đó có nghe Lâm Doãn kể lại mọi chuyện, cũng cảm thấy kinh ngạc, thảo dược đều đã cho vào trong lò luyện đan, chỉ cần đợi thuốc giải nữa thôi.
"Mạch y sư, không phải nói cần một tháng sao?" Phong Phi Duyệt nghi hoặc hỏi.
"Vừa vặn ở trên đường gặp được sư phụ, may mà có ông ấy dốc sức tương trợ, ta mới có thể trở về nhanh như vậy." Thần sắc Mạch Thần Lại có phần mệt mỏi, vạt áo màu trắng nho nhã, dính dớp chút bụi bặm.
Phong Phi Duyệt đỡ Cô Dạ Kiết ngồi xuống một bên, Mạch Thần Lại bắt mạch xong, xác nhận không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư phụ?" Hoàng đế nhíu mày, "Nghe đồn, sư phụ của Mạch y sư vẫn luôn vân du tứ hải, không biết, trẫm có thể có cơ hội gặp mặt một lần không?"
"Hoàng thượng, sư phụ trước giờ nhàn tản quen rồi, lần này chạm mặt, cũng thật rất tình cờ, vừa hay, sư phụ nói bầu trời bên ngoài đã không còn rộng lớn nữa, cho nên, liền theo thần một đường đến đây."
"A, bây giờ ông ta đang ở đâu?" Ánh mắt Cô Dạ Kiết sáng rực, hiện ra vài phần hào hứng.
Trình độ của Mạch Thần Lại, giống như linh đan dày công tu luyện mà thành, Phong Phi Duyệt thoáng cái, cũng liền sinh ra vài phần hiếu kỳ với sư phụ của hắn.
"Bẩm hoàng thượng, sư phụ đang ở ngoài điện."
"Mời ông ấy vào." Thần sắc Cô Dạ Kiết đã khôi phục, Phong Phi Duyệt đứng sau lưng hắn, tầm mắt theo tiếng bước chân ngoài điện mà nhìn đi.
Nếu là sư phụ của Mạch Thần Lại, nàng còn tưởng, sẽ là một lão nhân tóc bạc phơ trắng xóa, hoặc là kiểu như tiên phong đạo cốt*, cho đến khi hai mắt lóe lên, Phong Phi Duyệt mới thu hồi thần trí. Người đi vào một thân nho bạch, cảm giác không khác Mạch Thần Lại là mấy, dung mạo tuấn lãng chững chạc. Tuổi tác, cũng không quá tuổi con cái thành gia lập thất, chân lướt như bay, mang theo một cỗ mùi vị khác hẳn với nội cung.
(*Tiên phong đạo cốt: Chỉ những người có dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng)
Phong Phi Duyệt hít sâu một hơi, đúng, đó là một cảm giác trong trẻo hết sức tự nhiên.
"Thảo dân Mạch Tu tham kiến hoàng thượng." Ông ta cúi người chắp tay thi lễ, vẻ mặt mang theo ngạo khí không cam chịu ràng buộc.
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi."
"Tạ hoàng thượng." Người đàn ông không kiêu không nịnh đứng ở bên cạnh, Cô Dạ Kiết thấy hai người dường như có vài phần tương đồng, không thể không mở miệng hỏi, "Mạch y sư cùng tôn sư, chỉ có quan hệ sư đồ thôi sao?"
Mạch Thần Lại ôn nhu cười một tiếng, đáp lời, "Sư phụ, cũng là thúc thúc của thần, hai mươi năm trước, là vương gia trẻ tuổi nhất của Vân Triều."
Nói như vậy, rốt cuộc là cũng có quan hệ rồi. Mạch Thần Lại nói tiếp, "Sư phụ cả đời vì Vân Triều bôn ba tứ phía, giờ đây, hy vọng của ông ấy cũng giống như thần, ở lại Huyền Triều, cũng coi như vì Vân Triều hiến tận một phần sức lực."
Lời vừa nói ra, ngay cả Phong Phi Duyệt cũng không tránh khỏi sững sờ, Cô Dạ Kiết nhấc chén tử sa trên bàn lên, "Vì Vân Triều... đại khái có thể ở lại quốc gia của mình, lẽ nào, ngươi cũng giống như Mạch y sư, trở thành người làm tin?"
Mạch Tu ngẩng đầu lên, trên mặt có nét tài trí bất phàm, ngược lại không tìm thấy nửa điểm hèn mọn thấp kém, ông ta chắp nâng hai tay, lời nói ra, lạc định hữu lực, "Thân làm con dân Vân Triều, nhất định vì Vân Triều tận tâm tận lực, bỏ một người, lại có thể thực hiện được cam kết kiếp này bất khả xâm phạm của tôn vương, thảo dâm cảm thấy rất đáng, huống hồ, thảo dân trời sinh thích luyện chế đan dược, Mạch Thần Lại không chỉ là đồ đệ của thảo dân, mà còn là một người cùng chung chí hướng, thảo dân, nguyện ý vì đồ đệ mà lưu lại, trước mắt, thảo dân có ý định biên soạn một cuốn dược thư, chuyện này, cũng cần có sự giúp đỡ của đồ nhi."
Người đàn ông tự mình nhờ cậy, đối với Cô Dạ Kiết mà nói, chắc chắn là cầu cũng không được, Mạch Thần Lại nghe xong lời ông ta nói, cũng có chút động dung, liền theo đó cầu xin.
"Được, sau này, ngươi sẽ cùng làm việc với Mạch Thần Lại, trẫm cảnh cáo trước, chủ tử của các ngươi, chỉ có một mình trẫm."
"Vâng." Ông ta một mực đáp ứng, tròng mắt ảm đạm trầm mặc, ẩn giấu sâu vô cùng.
Đến khi tất cả mọi người đều lui xuống rồi, Phong Phi Duyệt như có điều suy nghĩ nhìn ra bên ngoài, "Chàng thật sự tin ông ta?"
Hoàng đế ôm nàng qua, hai mắt sắc lẹm, ngữ khí, vẫn còn cay độc, lời nói ra lại cực kỳ bỉnh thản, "Ông ta dám có gan giở trò, trẫm sẽ khiến ông ta chôn cùng với Vân Triều!"
***
Ban đêm.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện dải mây ngũ sắc, diễm dương vốn dĩ nên lộng lẫy tráng lệ, chỉ có điều bên ngoài, hoa tuyết như cánh lông ngỗng, rơi xuống mặt đất, bị đám mây vàng rực kia chiếu rọi, nghiễm nhiên, trở thành một lớp tuyết đọng.
Mơ hồ, giống như là có chuyện gì đó, sắp sửa xảy ra.
Cuồng phong gào thét, vù vù... thổi tung một cánh cửa điện khép chặt, cửa sổ chạm khắc bạch phượng, 'choang' một tiếng đánh lên trên vách tường, rồi lại nặng nề thu hồi.
"Ai?" Bên trong, truyền đến một thanh âm run run rẩy rẩy.
***
Ui cha, cuối cùng cũng lết tới đây, hờ hờ:>>
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu