To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Thiên Băng Địa Liệt
hương 89: Thiên băng địa liệt
(Thiên băng địa liệt: nghĩ là trời long đất lở hay long trời lở đất... chip để nguyên từ gốc cho hay ha:>>)
Đầu vai, giống như bị một kích nặng nề, Phong Phi Duyệt vô thức phản ứng, nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy thắt lưng hoàng đế, đồng thời, đầu gối bị chèn ép, một chân 'phịch' quỳ xuống nền đất.
"Hoàng thượng..." Lý Yên bên cạnh kêu lên, vội vàng tiến đến.
Hai người hợp lực đỡ Cô Dạ Kiết dậy, đặt lên trên giường, hắn môi mỏng mím chặt, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là hai mắt nhắm nghiền, mất đi phản ứng.
Phong Phi Duyệt đem đôi tay run rẩy rơi lên gò má hắn, nhỏ giọng gọi, "Hoàng thượng... hoàng thượng..."
Nhưng, nam tử lại không có chút phản ứng, dường như, ngủ một giấc rất sâu.
Lý Yên đứng bên cạnh khung giường, hai tay khẩn trương nắm chặt làn váy, xuyên qua tấm màn sa rủ xuống rơi trên mặt đất kia, không ngừng nhìn quanh bên trong.
"Lý Yên." Phong Phi Duyệt âm thầm trấn định, chỉ là, vành mắt có chút ửng đỏ.
"Có nô tỳ." Cô gái vội vàng trả lời, tiến lên một bước dài.
"Đi tìm Mạch y sư đến đây." Phong Phi Duyệt kéo chăn gấm trên giường đắp lên người Cô Dạ Kiết, giọng nói trầm thống, còn mang theo hoảng loạn chưa bao giờ có.
"Dạ, nô tỳ bây giờ liền đi." Lý Yên nóng lòng, vừa mới xoay người, liền bị nàng gọi lại, "Khoan đã."
"Nương nương còn gì muốn phân phó?" Lý Yên vội vàng dừng bước, thân thể không theo sai khiến đã lao ra ngoài một bước.
"Nhớ kỹ, chuyện này trừ Mạch y sư, ai cũng không được nói!" Phong Phi Duyệt vén màn tơ lên, chỉ thấy thần sắc nàng nghiêm trọng, biểu cảm trên mặt càng thêm nghiêm túc khẩn trương, tầm mắt Lý Yên rơi lên trên người nam tử trên giường, nàng gật đầu, kiên định nói, "Nương nương, xin tin tưởng nô tỳ."
Xoay người một cái, dưới chân nàng hoảng loạn, giẫm lên thảm lông danh quý trên mặt đất, lộ vẻ vô lực mà an tĩnh, Ngọc Kiều đúng lúc này đi ra, Phong Phi Duyệt đứng chắn trước giường, sau lưng, tự nhiên có mông lung che chở, "Ngươi ra ngoài canh chừng, hoàng thượng có chút mệt mỏi, hôm nay, ngủ lại ở Phượng Liễm Cung."
"Dạ, nương nương." Ngọc Kiều không nghi ngờ gì, quay người đi ra nội điện, ở bên ngoài canh chừng.
Không qua bao lâu, Lý Yên liền đưa Mạch Thần Lại đến, hắn một thân trắng tinh, nho nhã anh tuấn, ôn nhu như ngọc, nhìn thấy hắn đi vào, đáy lòng Phong Phi Duyệt liền ấm áp, khẩn trương ban đầu, thả lỏng hơn nhiều.
Lý Yên khép cửa điện lại, Phong Phi Duyệt thấy không cần thiết giấu giếm nữa, cũng liên giắt màn tơ trên khung giường lên, "Hoàng thượng vừa nãy còn khỏe mạnh, chỉ là đột nhiên đứng lên một cái, liền hôn mê bất tỉnh."
Mạch Thần Lại thấy hoàng đế giống như đang ngủ, hắn ngồi xuống giường, đem cổ tay Cô Dạ Kiết nắm trong tay, sau giây lát, hắn mới khẽ nhăn hạ đầu mày, đôi mắt anh tuấn nhìn băng vải chỗ gang bàn tay, mở nút thắt kia ra, vết thương bên trong lộ cả ra ngoài.
"Quả nhiên!" Hắn hô hấp nặng nề, bất đắc dĩ nói.
Phong Phi Duyệt tới gần phía trước, ngay cả Lý Yên cũng không nhịn được nhìn sang, trên tay hoàng đế, đã đen thui một mảng, từ chỗ gang bàn tay bắt đầu lan ra, "Sao có thể như vậy?" Nàng khiếp sợ, "Lẽ nào, vết thương có độc?"
Thả tay hắn trở lại giường, Mạch Thần lại nghiêm trọng nói, "Là kỳ* độc."
(Kỳ nghĩa là hiếm thấy, đặc biệt, kỳ độc tức là loại độc hiếm có thuốc chữa)
Nàng kinh hãi hồi lâu không nói ra lời, chỉ nghe thấy thanh âm của nam tử xa xăm truyền đến, quanh quẩn bên vành tai nàng, "Đây chắc hẳn là độc thích khách bôi lên trên thân kiếm, kế sách bây giờ, chính là tìm ra tên thích khách kia."
Phong Phi Duyệt như gặp phải đại địch, trên người, đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, "Nếu như, thích khách kia chết rồi thì sao?"
Mạch Thần Lại chỉ cho rằng nàng thuận miệng hỏi thử, cũng không để ý, "Vậy độc của hoàng thượng, sợ là không giải được."
"Cái gì gọi là không giải được?" Phong Phi Duyệt lạnh giọng tiến lên, nhìn mu bàn tay tối đen của Cô Dạ Kiết, "Lúc đầu không phải không việc gì sao?"
"Có vài loại độc, ẩn nấp quá sâu, có thể là một ngày, hai ngày, cũng có khả năng là một năm hai năm... hoặc là, cả một đời." Mạch Thần Lại xoa hai tay một cái, thần sắc, đã có phần mất nhuệ khí.
"Chẳng lẽ, ngay cả huynh cũng không có cách nào sao?"
Nàng không đủ khí lực, trong chớp mắt, có loại cảm giác như bị rút tận.
"Từ phát hiện căn nguyên nguồn độc, đến tìm kiếm đủ loại dược liệu, điều chế thuốc giải, tối thiểu, phải tiêu tốn một tháng công phu." Mạch Thần Lại nhìn hoàng đế trên giường, "Trong một tháng này, hoàng thượng chỉ có thể ở lại trong Phượng Liễm Cung, tạm thời không thể rời đi, động thân một cái, độc khí liền hỏa tốc lan tràn, một khi cấp hỏa công tâm, nếu muốn cứu chữa tiếp, sợ là hết cách xoay chuyển."
Phong Phi Duyệt đứng sựng một chỗ, gần trong gang tấc, chỉ là cách xa ba bước, ngắm nhìn tuấn nhan từng kề bên bao lâu nay, nàng chỉ cảm thấy vô lực, Lý Yên lại không thể biểu lộ lo lắng lên trên mặt, khóe miệng nàng khẽ run rẩy, có loại kích động muốn khóc. Lực đạo chống đỡ phía sau lưng nàng, lập tức, bị rút đi sạch sẽ, cảm giác choáng váng, càng lúc càng rõ rệt.
"Ta phải rời đi một tháng." Mạch Thần Lại không đành lòng nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Duyệt, hắn đứng dậy, "Thuốc giải độc, ta phải đích thân đi tìm."
"Một tháng?" Nàng lẩm nhẩm tự nói, hoàng đế hôn mê một tháng, nàng sao có thể lừa gạt được, thế cục hôm nay, thực sự là trước có lang sau có hổ. Nàng đã có lòng lệ thuộc, đã thành thói quen rồi, Cô Dạ Kiết, lại vào thời điểm này mà ngã xuống.
"Đúng, ta để Lưu Doãn ở lại đây," Mạch Thần Lại tựa hồ cũng không định trì hoàn, "ta sẽ mau chóng trở về sớm."
Phong Phi Duyệt thấy hắn xoay người, nơi còn lại khiến nàng an lòng tin tưởng, cũng sụp đổ xuống, lần đầu tiên, nàng có loại tuyệt vọng tứ cố vô thân, nàng đuổi theo tiến lên, "Huynh, sẽ trở về chứ?"
Hai tay Mạch Thần Lại đặt trên cửa điện khựng lại, hắn không quay đầu, ánh trăng từ giữa ô cửa sổ hắt vào, chiếu lên mái tóc rủ xuống như tơ lụa của hắn, hắn cười dịu dàng, thanh âm, mnag theo trấn an, nói, "Ta nhất định trở về, trong thời gian một tháng."
Mở cửa điện ra, chân thon dài của hắn, bước ra một bước, "Tính mạng dân chúng Vân Triều ta, cũng đều buộc trên tay hoàng đế." Hắn cực lực, nói thật nhẹ nhàng, môi mỏng nhấp lên hạ xuống, nam tử mang theo một câu, "Đồng ý với nàng, ta nhất định sẽ trở lại." Những lời này, hắn chặn lại giữ cổ họng, cũng không nói ra, có chăng, cũng chỉ có bản thân mình nghe thấy được.
Tình cảnh của nàng, Mạch Thần Lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, mà điều duy nhất mình có thể làm, lại không phải là ở bên cạnh nàng.
Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, trong điện, chỉ còn lại chủ tớ hai người. Nàng không có quá nhiều thời gian để bi thiết, đảo mắt, sắc trời liền sáng rõ, qua một lúc, liền có thái giám đến đây nhắc nhở hoàng đế lâm triều, Phong Phi Duyệt đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, cố hết sức kéo nửa người trên của hắn lên, hướng sang Lý Yên bên cạnh nói, "Tới đây, thay y phục cho hoàng thượng."
Lý Yên biết tình thế khẩn cấp, cũng liền không quản ngại ngùng, hai tay cởi thắt lưng của hắn ra, hai người dùng hết khí lực, mới cởi một thân lòng bào minh hoàng chi sắc kia xuống được. Phong Phi Duyệt nhận lấy, cố ý tìm một nơi dễ thấy, giắt lên trên.
Không qua bao lâu, bầu trời ửng lên ngân bạch sắc, Phong Phi Duyệt vén chăn gấm lên nằm xuống cạnh Cô Dạ Kiết, quả nhiên, liền nghe thấy thanh âm của tên thái giám quản sự bên ngoài, "Hoàng thượng, đến giờ rồi."
Nàng giống như lười biếng, một tay chống đỡ nửa người trên dậy, "Hoàng thượng hôm nay không lâm triều, bảo các đại thần đều giải tán hết đi."
Thái giám kia cúi gằm mặt, thấy hoàng đế không mở miệng ngăn cản, cũng tin ngay, cả đêm buông thả dục vọng, bỏ lỡ lâm triều, chuyện như vậy trước đây cũng có, "Dạ, nô tài bây giờ liền đi."
Phong Phi Duyệt dứt khoát nhổm nửa người trên dậy, bên người, nơi nam tử nằm còn lưu lại nhiệt độ, lồng ngực lộ ra bên ngoài, phập phồng giống như ngủ say bình thường, Phong Phi Duyệt cuộn hai chân lên, tỳ trán lên trên đầu gối. Lý Yên bên cạnh vẫn yên lặng đứng một bên, một tháng, bọn họ biết, sẽ trải qua vô cùng vô cùng mệt mỏi.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, thái hậu hai cung liền cho người tới, Phong Phi Duyệt thuận miệng ứng phó vài câu, cũng liền đuổi đi.
Như ngồi trên đống lửa, lúc Lâm Doãn đến, cũng chính là lúc Mạch Thần Lại xuất cung, thấp thỏm qua một ngày một đêm, đến ngày thứ hai, cũng rất khó mà giấu giếm tiếp.
Thái giám ngoài điện rõ ràng là có nghi ngờ, chỉ vì ngại nàng là hoàng hậu, cũng không biểu hiện ra.
Lý Yên với bên ngoài miệng kín như bưng, tranh đoạt hoàng quyền, nếu để bên ngoài biết, hoàng đế bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, không nói chừng, sẽ đưa đến một hồi gió tanh mưa máu. Thời gian một tháng, lúc hắn tỉnh lại, không biết hà sơn vạn dặm này, liệu có còn thanh minh thủy tú hay không.
Ba ngày sau.
Thái hậu hai cung cũng không ngồi yên nữa, Minh hoàng quý phi kèm ở bên người, trong tay, còn ôm hoàng tử bọc tả lót, từ xa, Phong Phi Duyệt ngồi ở trong điện, chỉ nghe thấy trên hành lang dài truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng sau, lại át đi tiếng trước. Từng đạo từng đạo chui vào trong không khí mỏng manh, lại rất giống như chủ trương cố ý.
Thần sắc mệt mỏi, nàng nhìn ngắm ngũ sắc, mở to hai mắt, đôi con ngươi trong trẻo đột nhiên tràn ra một loại quyến rũ, thái hậu hai cung chạy tới trước mặt mình, nàng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, "Tham kiến thái hậu."
Hai tay Tây thái hậu khép lại trong tay áo rộng, chỉ sáo dài nhọn có như có như không giữ trong lòng bàn tay, bà ta lạnh mắt liếc nhìn Phong Phi Duyệt phía dưới, vẻ mặt, cực kỳ khinh miệt, "Đường đường đứng đầu Đông Cung, lại cư nhiên đặt mình cợt nhả như vậy, giữ hoàng đế cả ngày lẫn đêm ở lại trong Phượng Liễm Cung, đến quốc sự cũng đều hoang phế rồi."
Gió lạnh theo cửa điện rộng mở mà thổi vào, hai vai Phong Phi Duyệt run rẩy một cái, ăn mặc quá mỏng manh, cuối cùng không chống đỡ nổi khí lạnh, nàng đứng dậy, "Hoàng thượng nói rồi, đại sự trong triều tạm thời giao cho Hữu thừa tướng, hoàng thượng nhiều năm lao lực liên tục, khoảng thời gian này, không thể quản được triều chính."
Thái hậu hai cung nghe vậy, trên mặt cảm thấy khó tin, mắt thấy Phong Phi Duyệt một thân đồ ngủ màu đỏ tươi, bên trong, chiếc áo yếm như ẩn như hiện, Minh hoàng quý phi đứng bên cạnh nổi giận đùng đùng, nàng ta âm thầm cắn răng, đứa bé trong khuỷu tay liền khóc lớn tiếng, "Oa oa..."
"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Nàng ta định tiến lên, Phong Phi Duyệt đưa tay ra cản lại, "Hoàng thượng hạ lệnh, ai cũng không được phép đến gần một bước."
Minh hoàng quý phi mặt đầy phẫn hận, "Đứa nhỏ gặp phụ hoàng một chút, không có gì sai chứ?"
Đứa bé trong ngực nhíu đầu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Phong Phi Duyệt thả tay xuống, đồng thời thân thể lại ngăn trở trước mặt đám người, "Lúc hoàng thượng muốn gặp, tự nhiên sẽ gặp." Toàn thân nàng lạnh phát run, nhưng vẫn đứng chắn trước giường như cũ, không để ai tiến lên một bước, "Tiểu hoàng tử thân thể suy yếu, Minh hoàng quý phi, thái hậu hai cung, vẫn là mời trở về."
Tây thái hậu nhìn thân ảnh hai người giằng co, ánh mắt liếc về hướng khác, nhìn một cái liền thấy chiếc long bào giắt trên kệ đằng kia, một nữ nhân được sủng ái, chỉ cần xem, liệu có thể giữ hoàng đế ở lại tẩm điện của mình hằng đêm hay không, chân chính làm được, hậu cung chỉ có một mình nàng độc sủng. Trong lòng bà ta vẫn còn nghi ngờ, hai mắt như ngọn đuốc, dường như có thể nhìn xuyên qua tấm màn mỏng manh kia, ánh mắt Phong Phi Duyệt chống lại tầm mắt của bà ta, thân thể, không lui ra một bước.
"Nếu hoàng đế đã lên tiếng, vậy bổn cung cũng không tiện ở lâu." Thanh âm Tây thái hậu lạnh lẽo, trên mặt như có ý cười, Minh hoàng quý phi nghe vậy, không cam tâm, "Cô mẫu..."
"Hoàng hậu, hoàng đế, không phải của một mình con, mà là hoàng đế của người trong thiên hạ!" Lúc xoay người, bà ta bỏ lại một câu nói như vậy.
Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt đầy tức tối của Minh hoàng quý phi, nàng đứng dậy tiễn đám người đi ra ngoài, bờ môi khẽ mở, bình thản cười một tiếng, "Hoàng thượng, trước tiên là người của một mình bổn cung, tiếp đó, mới là người của thiên hạ." (Ây chà:>>)
Vừa mới bước ra ngoài, dừng lại giữa màn sương giăng đầy trời, nụ cười nơi khóe miệng Tây thái hậu cứng đờ, bà ta buông tầm mắt, hướng ra ngàn vạn dặm bên ngoài cổng cung, "Hoàng hậu, quả nhiên là khéo ăn khéo nói."
Phong Phi Duyệt một thân mỏng manh, đứng ngoài cửa điện, bông tuyết trắng ngần từng đợt từng đợt rơi xuống đậu trên làn váy đỏ tươi, quanh than xuân sắc kiều diễm, đẹp không sao tả xiết, nàng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại không có chút yếu thế, "Bởi vì nhi thần, không tin mệnh trời, chỉ tin chính mình."
Nha hoàn canh giữ bên cạnh chống cái ô đi tới, sau lưng Tây thái hậu, trắng xóa không thấy điểm cuối, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách vài bước, Phong Phi Duyệt vén làn váy lên, hai tay nắm lấy tơ lụa thuần chất trơn mịn, Tây thái hậu rút tay ra khỏi ống tay áo, một phát, nhận lấy cái ô trong tay nha hoàn đưa tới.
Bà ta cũng không lập tức rời đi, trong cung nổi gió, tuyết trắng tích tụ theo một dãy hành lang bay múa tới đây, dính lên làn váy Phong Phi Duyệt, không chịu rời đi.
Tầng tầng lớp lớp cung điện, một hồi tranh đấu gay gắt, không có khói thuốc, nhưng còn đáng báo động hơn cả chiến tranh.
Tây thái hậu đem cái ô cầm trong tay ném trước mặt Phong Phi Duyệt, bước chân giẫm lên mặt tuyết, lưu lại đầy vẻ mặt sững sỡ kinh hãi của đám ma ma nha hoàn, tự giác vượt lên đi tới. Khung chiếc ô kia bị gãy mất một thanh, đám người thu hồi tầm mắt, vội vàng theo sau.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, Phong Phi Duyệt nặng nề thở ra một hơi, mí mắt chớp một cái, mới giật mình cả khuôn mặt bị đông cứng sít sao, trên lông mi nồng đậm, bám vào một tầng hàn đông, nàng tự giễu mà nhìn trang phục trên người mình. Chuyển bước chân một cái, hai mắt Phong Phi Duyệt nhìn về nam tử trong điện... 'Thiếp vì chàng, cuối cùng trở thành hồng nhan họa thủy'.
"Nương nương..." Trong điện, Lý Yên thấy mọi người đã đi xa, vội lấy áo choàng trên kệ tới, vòng quanh thân thể Phong Phi Duyệt, "Người sao vậy?"
Nàng rét cóng đến tím tái cả mặt, đôi môi ý vị run rẩy, "Không, không có gì."
Lý Yên ôm chặt, trong lòng một hồi xúc động, đưa Phong Phi Duyệt vào trong điện, nhanh chóng lấy túi sưởi ấm đặt vào trong tay nàng, lại vội vội vàng vàng vắt khăn lông nóng, chườm lên trên người nàng.
Tứ chi vốn cứng ngắc chết lặng, dần dần hồi phục, dưới đất, lưu lại một vũng nước đọng, "Đóng kỹ cửa điện, nếu không, hoàng thượng sẽ nhiễm lạnh."
Lý Yên gật đầu, đứng dậy khép cửa điện lại, trong ngữ điệu tràn ngập lo lắng, "Nương nương, có thể giấu được không?"
Tay cầm chén trà của Phong Phi Duyệt nhẹ phát run, lúc này mới chỉ qua vài ngày mà thôi, "Có thể, cho dù không thể giấu đến mức tuyệt đối, vậy... nhất định phải tận lực, có thể kéo dài một ngày, thì thêm một ngày."
Trên giường phượng, Cô Dạ Kiết hô hấp đều đặn, Phong Phi Duyệt lại một khắc không dám chợp mắt, nàng biết rõ thái hậu hai cung quyết sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, huống hồ, chắn trước mặt nàng, còn có Quân gia, cùng với.. một Lệ vương gia nhìn như vô hại, kỳ thực bụng đầy tâm tư kia.
Chuyện này, ngoại trừ thầy trò Mạch Thần Lại, cũng chỉ có Phong Phi Duyệt cùng Lý Yên biết, quan hệ trọng đại như vậy, nàng tất nhiên cũng biết.
Ngọc Kiều thấy thái hậu hai cung rời khỏi Phượng Liễm Cung, mà nàng ta đứng ở ngoài điện, Phong Phi Duyệt lại đối với mình miệng kín như bưng, ở bên trong nội điện, nha hoàn hầu hạ cũng chỉ lưu lại một mình Lý Yên, nàng ta trăm mối như tơ vò, rồi lại sinh lòng căm tức.
Lý Yên dù sao cũng chỉ là một nha hoàn mới tới, bàn về lai lịch, càng thêm không thể so sánh với mình. Mà Phong Phi Duyệt, đích thân đưa nàng ta về Phượng Liễm Cung, rồi lại đối với nàng ta lần nữa trọng dụng, một hành động này, chẳng khác nào khiến mình không thể sống yên ổn. Mà Ngọc Kiều, sợ nhất vẫn là mất đi giá trị lợi dụng trước mặt thái hậu hai cung, đến lúc đó, thâm độc của họ, cũng không phải mình có thể tưởng tượng được.
Thấp thỏm, lại qua một ngày.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Quân Ẩn đã ở trong tẩm điện của Quân Nghi, chờ đợi bên trong.
Phong Phi Duyệt dặn dò Lý Yên cài cửa điện lại, bất luận ai đến, hết thảy đều phải từ chối, nói hoàng thượng đang nghỉ ngơi. Lý Yên thành thật gật đầu, đợi Phong Phi Duyệt bước ra khỏi Phượng Liễm Cung rồi, liền kéo cửa điện lại.
Trong tẩm điện của Quân Nghi, Quân Ẩn vừa thấy nàng đi vào, liền ngẩng đầu lên hỏi, "Gọi ta tới đây gấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phong Phi Duyệt ngồi xuống trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Khoảng thời gian này, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Quân Ẩn hiện ra mấy phần hứng thú, ngón trỏ từng nhịp gõ lên mép chén, đôi đồng tử sắc bén mà nhạy cảm, đủ bức điên người khác, "Nguyên do??"
"Hoàng thượng trong thời gian ngắn sẽ không thượng triều, sự vụ trong triều đã tạm giao cho Hữu thừa tướng, hoàng thượng nói, thời gian một tháng, đủ khiến những kẻ phản loạn rục rịch ngóc dậy, lộ diện nguyên hình." Phong Phi Duyệt nín thở ngưng thần, một lời nói dối, ngược lại trở nên sinh động như thật.
Quân Ẩn trầm mặc giây phát, đáy đầm thâm thúy mà u lãnh, hai mắt hắn găm chặt Phong Phi Duyệt, mỗi một vẻ mặt, đều không hề bỏ qua. Một tay rơi lên trên bàn, nàng tận lực thả lỏng toàn thân, nắm chặt lòng bàn tay, mềm mại tinh tế mà trơn nhẵn. Nàng không giỏi nói dối, lúc đối diện với Quân Ẩn, càng giống như đối mặt với hổ lang, không để ý, sẽ bị hắn cắn nuốt sạch sẽ.
"Biên giới luân phiên phản loạn, trong lo ngoài nhiễu, hoàng thượng, sao lại chọn thời cơ vào lúc này?" Quân Ẩn khẽ nhấp một hớp trà, nơi khóe môi, dính chút nước đọng thanh mát.
Phong Phi Duyệt đưa tay chống gò má, ngữ khí nói chuyện, cố ý thể hiện ra vài phần thờ ơ lãnh đạm, "Càng là như vậy, thì càng có thể dò xét dã tâm lang thú, hoàng đế như vậy, coi như là đánh cược một ván. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng không thể nghi ngờ, là hành động sáng suốt."
Quân Ẩn cũng có lo lắng, giọng điệu của Phong Phi Duyệt, càng khiến hắn không phân biệt được thật giả, huống hồ, với Quân gia mà nói, thời cơ bây giờ, cũng chưa tính là thành thục.
Một câu 'hành động thiếu suy nghĩ', cũng trở thành đại kỵ.
Nhìn hắn nhận một chén uống một chén, Phong Phi Duyệt từ thần sắc hòa hoãn của hắn nhìn thấy, Quân Ẩn, đã tin rồi. Mặc dù không phải hoàn toàn, nhưng, cũng đủ khiến hắn suy tính, hắn trước giờ là kẻ tâm tư kín đáo, không có mười phần nắm chắc, sẽ không liều chết một trận.
Nơi lồng ngực Phong Phi Duyệt, nảy lên thình thịch lợi hại, trên trán, mơ hồ có mồ hôi rịn ra trượt xuống, chảy qua mí mắt, đôi mắt xinh đẹp mở to lóe lên, sâu trong con ngươi, ửng lên một loại đau đớn xé rách.
Tạm thời nhẹ trấn an thế lực hai bên, cũng không khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, đầu đau muốn nứt, trở lại Phượng Liễm Cung thì quả nhiên, trông thấy người càng khiến nàng thêm đau đầu.
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu