A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Chuyện Xấu Lại Kéo Đến
hương 85: Chuyện xấu lại kéo đến
Thời điểm minh nguyệt, vầng thái dương vừa mới ló ra một góc, ráng mây màu đỏ lửa nhuộm hồng nắng sớm rực rỡ, hôm nay, thời tiết rất đẹp!
Thái hậu hai cung vận chính trang, được nha hoàn bên cạnh dìu đỡ đi ra khỏi Từ An Điện.
"Không biết đứa bé bên Minh Nhi kia thế nào rồi." Đông thái hậu có chút lo lắng, "Tên pháp sư kia cũng thật là, sao lại nói ra những lời như vậy?"
Tây thái hậu ngược lại hết sức kính nể, "Hắn nói thế nào, thì là thế đó, người ta là cao nhân đắc đạo, một vài câu, cũng không phải những người như chúng ta có thể hiểu. Huống hồ, nếu thực có thể khiến hoàng hậu chuyển ra khỏi Đông Cung, cũng coi như đã áp chế được nhuệ khí của nó."
Những lời này, mới chính là trọng điểm, Đông thái hậu gật đầu tán thành, ác nhân một đường ra khỏi đại điện, nhìn hồng mai tranh nhau khai sắc đầy sân, không khỏi dừng bước chân.
Trên mái hiên, chợt truyền đến một tiếng 'sột soạt', rất nhỏ rất nhẹ, rồi lại rõ ràng hữu thanh. Thái hậu hai cung kéo căng sắc mặt, chỉ nghe thấy từng mảnh từng mảnh ngói lưu ly kia như bị nghiến qua, thanh âm, càng lúc càng lớn.
"Bảo vệ thái hậu!" Thị vệ bên cạnh vội vàng tiến lên, vây hai người họ ở giữa.
Đông thái hậu hoảng sợ, nắm lấy tay người bên cạnh, hai người một đường lui ra sau mấy bước.
"Pặc pặc pặc..."
Mái ngói phát ra âm thanh vỡ vụn, rất mạnh, rất kịch liệt! Ánh mặt trời sáng rực, xuyên qua tầng tầng khe hở, đột nhiên, bị một bóng đen đè ép. Trước mắt hai người đều tối sầm lại.
Thị vệ ngước mắt thấy trên mái nhà có thứ gì đó rơi xuống, loáng thoáng có thể trông thấy, là một bóng người, "Bắt thích khách!"
Người đứng ngoài cùng giơ kiếm trong tay, cũng không nhìn kỹ, trực tiếp vung lên rồi chém xuống một nhát. Chỉ nghe 'roạt...' một tiếng, người kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, gục trên mặt đất, huyết sắc lập tức văng tung tóe, nhiễm đỏ tầm mắt mọi người.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện chính là tên pháp sư kia, hai tay hai chân bị gắt gao trói chặt, trong miệng nhét đầy vải, vết thương trên người một nhát xuyên qua cả thân mình, từ trên mái hiên cao như vậy rơi xuống, sớm đã không còn hơi thở.
Thái hậu hai cung vạch đám người ra, vừa nhìn một cái liền cả kinh thất sắc, nhất là Tây thái hậu, gương mặt tức đến phát run.
Thị vệ kia thấy mình chém vào lại là pháp sư thái hậu đặc biệt mời đến, sợ đến mức 'phịch' một tiếng quỳ xuống tại chỗ, "Thái hậu tha mang, thái hậu tha mạng..."
Tây thái hậu lạnh mặt, nhưng mà không có phát điên lên ngay tại trận, "Đứng lên đi." Tình cảnh lúc đó, đổi lại là ai, cũng sẽ tưởng hắn là thích khách mà xử lý.
Thị vệ kia nghe vậy, như được cứu sống, "Tạ thái hậu!"
Phong Phi Duyệt núp sau cánh rừng tình cờ nhìn thấy một màn này, nàng vỗ ngực, nín thở, cẩn trọng lui người ra ngoài, trên làn váy, vẫn còn dính hoa tuyết chưa kịp tan. Mới đi được vài bước, liền gặp phải Quân Ẩn từ phía đối diện tiến tới tới. Thần sắc hắn thản nhiên, chắp tay cất bước, trầm ổn mà tráng kiện.
"Là huynh làm?" Phong Phi Duyệt hỏi không chút do dự, đứng nguyên trước mặt hắn.
"Yên ngôn hoặc chúng*!" Quân Ẩn xoay người, đem một bên gò má đối diện với nàng, "Kẻ như vậy giữ lại có ích lợi gì?"
(Yên ngôn hoặc chúng: Dùng tà thuyết dị giáo để che mờ mắt người khác)
Nàng đoán, quả nhiên không sai.
"Thái hậu hai cung có tiểu hoàng tử rồi, sau này, chúng ta hành sự càng phải thêm phải cẩn trọng." Quân Ẩn nhỏ giọng căn dặn, nhiều hơn, chính ra ra lệnh, "Bây giờ, chuyện bọn chúng muốn làm nhất, là kéo cô từ trên hậu vị xuống, đem đứa bé của Minh hoàng quý phi đẩy ra sau rồi, mới không phải lo lắng nữa. Đứa bé trong bụng Quân Nghi trở thành mục tiêu tiếp theo, chỉ có điều, càng phải thêm đề phòng, cô đã không thể sinh con, điều bọn chúng sợ nhất, chính là tương lai hoàng đế đem đứa bé của Quân Nghi cho cô nhận làm con thừa tự, như vậy... thế lực hai nhà thực sự trở nên ngang bằng."
Những lời hắn nói, Phong Phi Duyệt sớm đã cân nhắc qua, bị kẹp ở giữa hai nhà, không, còn có... ở giữa hoàng đế, khiến nàng sức cùng lực kiệt, ngoài lo trong họa, toàn bộ mũi nhọn, đều chỉa lên trên người mình.
............
Trong Phượng Liễm Cung, hoàng đế nghe xong lời Phong Phi Duyệt nói, nhếch đầu mày lên, "Chết rồi?"
"Chết rồi." Ngữ khí của nàng cực kỳ bình thản lặp lại một lần, "Giống như hoàng thượng nói, đắc đạo thành tiên."
Cô Dạ Kiết nghe vậy, bật cười, đưa tay vòng quanh eo nàng, khẽ nghiêng người, long bào theo đó tản ra vài phần, lộ ra lồng ngực tinh tráng bên trong, "Vậy chẳng phải càng tốt sao? Đỡ mất công hắn tu luyện."
Phong Phi Duyệt cười nhạt, hoàng đế chỉ ngồi một lúc, bên ngoài liền có người đến thông báo, nói là tiểu hoàng tử sốt cao vẫn như cũ không dứt, Minh hoàng quý phi sai người tới đây bẩm báo một tiếng.
Cô Dạ Kiết dướn mày, cũng không nói gì, liền đi ra Phượng Liễm Cung.
Phong Phi Duyệt nằm lên chỗ hắn ngồi lúc trước, hai mắt còn chưa nhắm lại, Ngọc Kiều bên ngoài liền đi vào, nói là Lệ vương gia cầu kiến.
Đối với hắn, nàng thủy chung không có nổi hảo cảm, rồi thì, không gặp càng tốt.
Mắt thấy Lệ vương gia một thân nho bào màu trắng, tuấn nhan yêu mị dụ hoặc, trên mặt giãn ý cười, nhìn thấy nàng cũng không hành lễ, gọi thẳng, "Duyệt Nhi... tẩu tẩu."
Phong Phi Duyệt lườm một cái, môi đỏ mọng dẩu lên, "Lệ vương gia."
"Bên cạnh tẩu tẩu, từ khi nào lại có nha hoàn xinh đẹp như vậy?" Lệ vương gia nhìn thấy Lý Yên bên cạnh, thuận miệng trêu chọc.
Phong Phi Duyệt cười khẽ, bộ dáng lười phản ứng.
Khom người ngồi xuống bên cạnh nàng, Lý Yên thấy vậy, tiến lên rót trà, "Lệ vương gia mời dùng."
Hắn tà mị giãn mặt, hai mắt như mũi kiếm nhìn Phong Phi Duyệt chằm chằm, "Nghe nói hôm qua, trong cung diễn một vở kịch hay?"
Xoay người, đối diện với hắn, Phong Phi Duyệt nhẹ cong cánh môi, "Hôm qua Lệ vương gia không ở trong cung?"
Nam tử nghe xuống, thần sắc đột nhiên ảm đạm, môi mỏng diêm dúa như máu, vô hình câu nhân, hắn cố làm ra vẻ thê lương, trong lời nói mang theo chút bất đắc dĩ, "Trong mắt tẩu tẩu thật sự chỉ có hoàng huynh, bôm qua, bản vương xin cáo giá."
Phong Phi Duyệt đáp nhẹ một câu, thanh âm rất khẽ, "Ờ."
Lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí không có chút gợn sóng lăn tăn, phảng phất như, căn bản không có chút liên can gì với nàng.
Lệ vương qua thấy nàng chau mày, cũng không nói chuyện, bộ dáng xa cách khó gần, ngay lập tức, liền kề lại gần thử dò xét nói, "Tẩu tẩu, tên đạo sĩ hôm qua kia, là bản vương tìm đến ẫu hậu đấy."
Một câu nói, quả nhiên, lập tức thu hút ánh mắt Phong Phi Duyệt hướng sang, nàng nhìn chằm chằm Lệ vương qua một lúc lâu, nam tử cũng chiếm lấy đáy mắt nàng, trầm giọng nói, "Trong cung, thật bức bối a, nàng nên cảm tạ bản vương, đã cho nàng vở kịch hay này."
Cặp mắt chuyên chú, càng thêm trợn trừng lạnh lẽo, Phong Phi Duyệt há miệng, trên mặt đầy vẻ khó tin, "Là ngươi sắp đặt?"
Lệ vương gia rạng rỡ cười một tiếng, đáy mắt rất sâu rất trầm, lời nói ra, lại khiến người ta hận không thể phát điên, "Cả ngày nhìn đám cung nữ kia múa tới múa lui, tẩu tẩu không thấy ngán sao? Bản vương sắp xếp vở kịch này, thật sự rất lao tâm khổ tứ đấy."
"Ngươi..." Phong Phi Duyệt cảm giác thấy nhất thời không nói gì được, với người như vậy, có gì hay mà nói, "Ta nói rồi, trò đùa của ngươi, một chút cũng không mắc cười!"
Đồ điên, nàng âm thầm cắn răng, nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, dùng sức xoay đầu đi.
Lệ vương gia tức cười không thôi, lồng ngực bởi vì không kiềm chế được mà khẽ phập phồng, trên mặt hắn mang theo nghiêm túc, ánh mắt rất sáng, "Chẳng biết tại sao, bản vương vừa nhìn thấy nàng, liền muốn trêu chọc."
Chuyện này, chỉ đơn giản là trêu đùa? Phong Phi Duyệt xoay sang chỗ khác, bị chọc tức không nhẹ, cũng liền có phản ứng tự nhiên nhất. Nàng hung hăng trợn mắt, vẻ mặt lại bất đắc dĩ.
Lệ vương gia cười to thành tiếng, nàng nhìn gò má nam tử, mông lung, mơ màng, chỉ là nhìn không thấu. Nếu thật sự là đùa giỡn, tựa hồ, cũng quá lắm rồi, nếu như không phải...
Đôi mày thanh tú của Phong Phi Duyệt, càng lúc càng nhíu chặt, "Nhưng pháp sư kia, đã chết rồi."
"Hả?" Lệ vương gia có chút cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không kinh ngạc, "Nhanh như vậy."
Nghe giọng điệu như chẳng có chuyện gì xảy ra của hắn, Phong Phi Duyệt nhấc chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, ngữ khí lười biếng, "Lệ vương gia đã sớm đoán được rồi?"
Hắn khẽ mở môi mỏng, chỉ cười, ý vị sâu xa.
Phong Phi Duyệt cũng không tiếp lời, nói chuyện với hắn, chính bản thân nàng nói không còn bị kéo vào, thấy nàng nhìn sang chỗ khác, Lệ vương gia cũng không lằng nhằng nữa, an tĩnh ngồi bên cạnh một lúc, liền rời đi.
***
Bệnh của tiểu hoàng tử, không qua mấy ngày nữa là ổn rồi, vốn không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là, bị nha hoàn thái giám trong cung nói tới nói lui truyền đi như vậy, hơn nữa, Mạch Thần Lại cũng không nói rõ, lúc này mới có người tin lời của pháp sư, trong nháy mắt, lời đồn đại lần nữa lan truyền khắp cả hoàng cung.
***
Cá lớn nuốt cá bé, vừa vào đông, nước láng giềng liền triều hiến rất nhiều cống phẩm, quốc gia gần Huyền Triều nhất, vốn chính là đế đô tơ lụa, tơ tằm lụa là, sắc thái tươi mới, đẹp không sao tả xiết.
Mỗi nương nương trong cung đều được phân ột xấp, Phong Phi Duyệt cũng không tốn tâm tư lựa chọn, tùy tiện lấy một xấp, rồi bảo Ngọc Kiều mang về Phượng Liễm Cung.
Số lượng đã chia trước, còn lại bao nhiêu, chính là tự mình chọn lựa, lúc Thi tiệp dư đến, cũng chỉ còn lại vài tấm, vẫn còn vài vị mỹ nhân tụ tập lại đó chọn chọn lựa lựa.
Thấy nàng ta đi tới, đám người đều lui ra, cô gái thấy vậy, cười nói, "Mọi người đến trước mà, các tỷ tỷ cứ lựa chọn, còn dư lại thì để muội cầm."
Đều nói Thi tiệp dư tính cách ôn hòa, khí khái điềm tĩnh, đám người vừa nghe, vui mừng không thôi, lại hứng khí bừng bừng tiếp tục lựa chọn, trên bàn chỉ có vài xấp vải, chờ tất cả mọi người chọn xong, cũng chỉ còn lại một tấm vải màu vàng tươi, Đào Tâm chau mày nhìn tấm vải kia, nói, "Nương nương, cái này không thích hợp với người."
Thi tiệp dư nhẹ nhàng cười một tiếng, hoàn toàn không để trong lòng, "Cũng chỉ là một xấp vải mà thôi, không phải lúc nào, cũng y như vậy sao?"
Đào Tâm nghe vậy, mặt cũng theo đó giãn ra, ôm chặt tấm vải trong tay, chủ tớ hai người cùng trở về Cảnh Dạ Cung.
***
Đầu đông, tuyết trắng lấp đầy, một trận tuyết, đã rơi liên tục suốt ba ngày.
Trong Phượng Liễm Cung, hai chiếc lò sưởi dựng ở hai góc tây bắc, cửa điện mở rộng, toàn bộ gió rét rót vào, thổi trúng chiếc màn tơ màu trắng 'loạt xoạt' hòa âm.
"Hoàng hậu nương nương, Thi tiệp dư cầu kiến." Ngọc Kiều dán mắt vào sương lạnh đi tới, dưới chân, đã ướt nhẹp.
"Để muội ấy vào đi." Phong Phi Duyệt vốn đang nằm ngửa liền ngồi dậy, một lát sau, trông thấy Thi tiệp dư khoác áo choàng, sau lưng, còn có Đào Tâm đi theo.
Hai người hành lễ xong, cô gái ra hiệu Đào Tâm đặt tấm vải trong tay lên trên bàn, "Nương nương, đây là xấp vải phân cho thần thiếp, màu sắc với tính chất như vậy, sư phụ cắt may nói là thích hợp cho tiểu hoàng tử nhất, cho nên, thần thiếp liền tự mình giữ lại một chút, vừa vặn gặp được Nguyệt mỹ nhân, tỷ ấy cũng lấy một mảnh, nói là muốn may thêm hai bộ y phục cho tiểu hoàng tử."
Phong Phi Duyệt nhìn về phía tấm vải kia, nhích người một cái, "Sư phụ cắt may trong cung tay nghề giỏi như vậy, đâu còn đến phiên chúng ta múa rìu qua mắt thợ."
"Nương nương," Thi tiệp dư khẽ cười nói, "đây chính là quy củ xưa nay trong cung, mỗi vị nương nương đều phải chuẩn bị cho hoàng tử vừa ra đời hai bộ xiêm áo, mặc dù cũng có khả năng không mặc đến, nhưng mà theo cách nói của tổ tiên đời trước, nói là che giấu ngọn nguồn, có thể đem tai họa điềm gở, đều ngăn cản bên ngoài."
Phong Phi Duyệt bán tin bán nghi, Huyền Triều này, quy củ sao lại nhiều như vậy.
Để tấm vải đó ngồi không bao lâu, Thi tiệp dư liền đứng dậy cáo lui, lúc sắp đi, hai mắt dán chặt xuống nền đất, Lý Yên đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng nàng ta bước đi, suy nghĩ đến mất hồn, đến cả Phong Phi Duyệt gọi cũng không nghe thấy.
Ngọc Kiều thấy Lý Yên cả người mất hết hồn vía, vội dùng khuỷu tay huých nàng ta một cái, nhỏ giọng nói, "Nương nương gọi ngươi đấy."
"A..." Lý Yên cả kinh hoàn hồn, "Có nô tỳ."
Phong Phi Duyệt liếc nhìn Lý Yên một cái, gọi mấy nha hoàn ở bên ngoài vào, "Việc tỷ mẫn như thế này, trong các ngươi có ai tinh thông hay không?"
Đám người ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, chỉ là không có ai dám đáp lời, nếu không có căn bản tốt, ai dám may xiêm y cho hoàng tử.
Đợi nửa ngày, Lý Yên thấy trước sau không có người nào đáp ứng, nàng nhìn tấm vải minh hoàng chi sắc kia, ngập ngừng mờ miệng, "Nương nương, nô tỳ có thể thử xem."
Phong Phi Duyệt quay mặt lại, không nói gì, chỉ là gật đầu một cái, bảo Ngọc Kiều đem xấp vải giao vào tay Lý Yên.
Trên tay, nặng trĩu, đè ép khuỷu tay nàng có chút chua xót.
Vài ngày gấp rút, Lý Yên quả nhiên khéo léo, hai bộ xiêm áo, ngay cả Phong Phi Duyệt nhìn cũng âm thầm khen ngợi, đặt lên cái khay đã chuẩn bị sẵn, trước tiên phải cho người đưa đến cho sư phụ cắt may, may lên dấu hiệu của nương nương ở cung nào, rồi mới có thể trả lại, lần nữa đưa đến cho tiểu hoàng tử.
Vòng lẩn quẩn này, lại chỉ có thể chiếu theo cái gọi là 'quy củ' mà làm.
Chiếc khay vẫn là do Lý Yên bưng, Phong Phi Duyệt cùng nàng ta đi đến tẩm điện của Minh hoàng quý phi, nương nương các cung đều ở đây, ngay cả hoàng đế với thái hậu hai cung cũng vậy.
Tiểu hoàng tử được nhũ nương ôm, đang ngủ say sưa, hai người tiến lên hành lễ, chỉ thấy trên bàn kia, chất đầy xiêm áo của mấy vị nương nương đưa tới, màu sắc hoa văn, đủ loại đủ kiểu.
Có hai bộ giống nhau đều là màu vàng sáng, rất nổi bật, vậy chắc hẳn là của Thi tiệp dư với Nguyệt mỹ nhân.
Phong Phi Duyệt ra hiệu bảo Lý Yên đặt đồ lên bàn, Minh hoàng quý phi nhìn bộ y phục được cắt may khéo léo kia, khen không dứt lời, "Đều nói hoàng hậu nương nương trời sinh liền có đôi tay tinh tế, thần thiếp hôm nay rốt cuộc cũng được lĩnh hội rồi."
Nàng mỉm cười, cũng không ôm phần hênh hoang này lên trên người mình, "Đây là do nô tỳ của bổn cung làm ra, nô tỳ này quả thật, rất khéo tay."
Một câu nói của Phong Phi Duyệt, liền khiến tầm mắt của đám người đồng loạt rơi lên trên người Lý Yên bên cạnh nàng, ngay cả Cô Dạ Kiết, cũng khẽ ghé mắt, Lý Yên cúi đầu xuống, chợt cảm thấy vài phần vô lực, nàng ta mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt chôn giấu buồn bã.
Trong tầm mắt, có ghét hận, có không đáng, cũng có tán thưởng...
Minh hoàng quý phi nhìn đỉnh đầu Lý Yên, khóe miệng cứng lại, rồi tiện đà kéo ra, "Không ngờ một nha hoàn, tay nghề lại giỏi như vậy." Nàng ta tiến lên, mở bộ xiêm áo ra đặt trong lòng bàn tay, vẻ mặt mang theo hỷ khí, "Hoàng thượng, nhìn thủ công này, người xem..." Nàng ta đưa bộ áo kia tới trước mặt Cô Dạ Kiết, vừa thu tay lại...
"A...." Một tiếng thê lương, khiến đám phi tần vây quanh tại chỗ đều cả kinh, đứa bé đang ngủ say cũng bị giật mình oa oa khóc lớn.
"Xảy ra chuyện gì?" Thái hậu hai cung nghe thấy tiếng hét nhìn sang.
Hai tay Minh hoàng quý phi cầm lấy chiếc áo kia, nơi cổ tay, run lẩy bẩy, nàng ta thận trọng đưa một tay ra, chỗ gan bàn tay, lại bị một cây kim châm xuyên qua máu chảy đầm đìa, nửa cây, đã cắm vào da thịt.
Hoàng đế đứng ngay bên cạnh trầm mặt xuống, vươn tay ra, nhấc tay nàng ta lên.
"A... đau quá." Minh hoàng quý phi sợ hãi kêu liên hồi, thái hậu hai cung cũng tiến lên tra xét, "Đây... là thứ gì!"
Hoàng đế nhẹ buông tay, nhặt lấy bộ xiêm y bị nàng ta vứt sang một bên kia, đôi tay phủ lên chỗ được cắt may tinh xảo, đột ngột dùng lực, liền nghe 'roạt...' một tiếng, y phục bị xé thành hai nửa, liền thấy từng cây từng cây châm bạc từ bên trong trượt ra, rơi xuống mặt đất, 'leng keng' vang dội.
Phong Phi Duyệt kinh hãi, sắc mặt của hoàng đế, âm trầm giống như cuồng phong vũ bão kia sắp sửa đánh tới, đem xiêm áo trong tay vung lên, hắn sải bước tiến lên trên, đi thẳng về phía Lý Yên.
Hết thảy, đến quá mức đột ngột, khiến người ta không kịp phản ứng, phiền toái này muốn tìm lên trên người mình, muốn tránh cũng tránh không thoát.
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, Lý Yên ngẩng đều lên, nàng ta đứng yên một chỗ, nửa chữ cũng không dám nói, chỉ là lắc lắc đầu, oan khuất trong lòng, lại càng không có chỗ nói rõ.
Cô Dạ Kiết nhận định, nhưng Phong Phi Duyệt lại tỉnh táo hơn nhiều, trước khi đưa đến cho sư phụ cắt may, nàng đã kiểm tra kỹ càng một lượt, mỗi một đường may, đều không bỏ sót.
Mắt thấy hoàng đế đi tới trước mặt hai người, Phong Phi Duyệt dứt khoát, vươn tay kéo Lý Yên ra sau lưng mình, xoay người tiến lên, "Hoàng thượng bớt giận."
"Tránh ra!" Thanh âm Cô Dạ Kiết cực lạnh, hai mắt đầy âm hàn, rơi lên trên mặt Phong Phi Duyệt.
"Hoàng thượng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy," Ngữ khí của nàng đầy sắc bén, ánh mắt rơi lên trên món đồ kia, "đây là từ trong cung của thần thiếp đưa ra, nếu như truy cứu, thần thiếp tất nhiên khó tránh liên can."
Hoàng đế ngước mắt, liếc nàng một cái, "Hoàng hậu, chuyện này không liên quan đến nàng."
Sau lưng, Lý Yên nghe vậy, đôi tay chỉ là sợ hãi níu lấy ống tay áo, môi mỏng thầm cắn chặt.
"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt kéo cao thanh âm thêm vài phần, một tay chắp sau lưng, nắm lấy cỗ tay Lý Yên nhẹ dùng sức, khiến nàng ta tĩnh tâm thêm mấy phần, "Y phục đưa cho tiểu hoàng tử, là đồ trong Phượng Liễm Cung, lại là tỳ nữ của thần thiếp tự tay khâu vá, mà châm bạc giấu ở bên trong, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, về tình về lý, thần thiếp cho rằng rất không ổn."
Một chiêu vu oan hãm hại này, làm quá giả dối, quá mức sơ sài. Có lẽ... mục đích của đối phương, không chỉ đơn giản như thế này.
Phong Phi Duyệt không quản được nhiều như vậy, Lâm Doãn bên cạnh Mạch Thần Lại đã lấy kim châm ra cho Minh hoàng quý phi, trên tay cũng đã được băng bó kỹ, thái hậu hai cung chỉ là thơ ơ lãnh đạm, nhìn hai người làm thế nào cho bọn họ một cái công đạo.
Trong mặt Lý Yên, dâng lên một tầng hơi nước, nàng ta nhìn bóng lưng Phong Phi Duyệt che chở trước người mình, chợt cảm thấy an tâm hổ thẹn, "Là nô tỳ làm liên tụy tới người." Lý Yên khẽ mở môi anh đào, ở bên tai nàng nói.
Phong Phi Duyệt có chút xúc động, hai mắt nhìn thẳng dán lên mấy kiện y phục sợi tơ tằm na ná nhau kia, trước đó Lý Yên cắt vá, tuyệt đối không có khả năng khâu châm bạc ở bên trong, mà sư phụ cắt may, càng không thể nào gỡ đường may ra bỏ vào, như vậy quá mức tốn thời gian, khoảng thời gian này cũng không thể nào thực hiện được. Mà vải vóc được tiến cống, mỗi một sợi tơ đều kéo căng không thôi, cho dù cắm vào một cây châm không nhìn thấy được, đều sẽ qua một cử động nhỏ mà bị xé rách.
Khả năng suy nhất, chính là...
Thần sắc Phong Phi Duyệt chuyển lạnh, đôi con ngươi đen như mực của nàng lướt qua vành tai Cô Dạ Kiết, rơi lên trên hai kiện xiêm áo còn lại ở trên bàn.
***
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu