To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Như Đã Từng Quen Biết
hương 84: Như đã từng quen biết
Trở lại Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt liền trông thấy Lý Yên đang khom lưng lau chùi giá sách, dưới chân kê thêm chiếc ghế thật cao, hết sức chuyên chú.
Nghe thấy tiếng động, Lý Yen xoay đầu lại, cuống quít hành lễ, "Nô tỳ tham kiến nương nương."
"Đêm khuya rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi." Ngữ khí Phong Phi Duyệt mệt mỏi vô lực, tựa vào giường quý phi bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Yên cũng không rời đi, Phong Phi Duyệt mở mắt, thấy thân ảnh bận rộn của nàng ta, trong lòng có ngờ vực, "Sao vẫn còn nán lại đây?"
Cô gái xoay người, ngập ngừng nói, "Nương nương, người cứ để nô tỳ tìm chút chuyện để làm đi."
Giọng điệu của nàng ta khẩn thiết, nhất thời khiến Phong Phi Duyệt quên mất phản ứng, tựa lưng ra đằng sau, thấy Lý Yên thủy chung cúi đầu, cả khuôn mặt, nặng nề tâm sự, "Lý Yên, ngươi từ lúc vào cung, vẫn luôn ở Hoán Sa Cung sao?"
Sắc mặt Lý Yên có chút hoảng hốt, hai tay không tự chủ níu lấy ống tay áo của mình, "Vâng."
"Vậy cũng được vài năm rồi nhỉ." Phong Phi Duyệt thở dài nói, "Ngươi không phải e ngại như vậy, tiến lên đây."
Lý Yên nhẹ gật đầu, muốn bước ra một bước, lại có chút khó khăn, nàng ta theo lời đi đến bên cạnh Phong Phi Duyệt, thân thể, nhất mực cung kính.
"Nô tỳ tiến cung, là được vài năm rồi." Nàng ta không rõ ý đồ của Phong Phi Duyệt, chỉ có thể tận lực cẩn trọng, trốn tránh đáp lời.
"Vậy trong cung xảy ra chuyện gì, ngươi đều biết chứ?" Phong Phi Duyệt tự nhiên ngước mắt, ánh mắt, trong giây lát liền trở nên sắc bén.
Lý Yên đã sớm có phòng bị, nhưng mà bây giờ bị hỏi một câu như vậy, vẻ mặt vẫn có chút khác thường, chỉ là che giấu vô cùng tốt, Phong Phi Duyệt thấy đôi con ngươi của nàng ta trở nên ảm đạm, quay đầu đi, nàng biết, Lý Yên sẽ không nói thật, "Nô tỳ suốt ngày ở trong Hoán Sa Cung, đối với sự tình trong nội cung, luôn không biết gì."
Nàng không truy hỏi thêm nữa, có thể bình yên tiếp tục sinh tồn trong hoàng cung, thận trọng từ lời nói đến hành động hiển nhiên là điều thứ nhất.
Phong Phi Duyệt nhìn ánh trăng nồng đậm, vô lực khoát tay, "Tùy ngươi vậy, đừng nghỉ ngơi quá muộn là được."
"Tạ nương nương." Lý Yên gật đầu, khuôn trang an tĩnh, không nhìn ra chút ưu tư nào.
Chủ tớ hai người không nói thêm câu nào nữa, nhìn nàng ta vẫn bận rộn như cũ, Phong Phi Duyệt có chút thất thần, động tác của cô gái cũng không vội vàng gấp rút, mỗi một món đồ đều lau chùi vô cùng tỷ mỷ, nên nói là, toàn bộ tâm trí của nàng ta, chỉ tập trung lên đôi tay kia, chỉ có điều, tâm tư đã sớm bay đi thật xa.
Hoàng đế cũng không trở về Phượng Liễm Cung, một đêm này, đã định trước không yên bình, vị hoàng tử đầu tiên của Huyền Triều ra đời, tất nhiên khắp chốn vui mừng, cực kỳ náo nhiệt.
Mẹ quý nhờ con, tẩm điện của Minh hoàng quý phi, cơ hồ trong một đêm bị san bằng, phi tần khắp chốn tranh nhau chúc mừng, đông đúc huyên náo không thôi.
***
Đường mây soi rọi vừa đúng, tuyết đã ngừng rơi, sắc trời chuyển sáng.
Tiểu hoàng tử ra đời tròn một tháng, hoàng đế sắp đặt yến tiệc long môn, tiện đà, đại xá thiên hạ.
Phong Phi Duyệt đi phía trước, đằng sau, Ngọc Kiều với Lý Yên cùng đi theo, dọc đường đi, vừa vặn gặp được Thi tiệp dư.
Thi tiệp dư thỉnh an hành lễ, lúc đứng dậy, vừa hay trông thấy Lý Yên ở sau lưng Phong Phi Duyệt, nụ cười vô hại kia bị cánh môi cứng ngắc hạ xuống, che giấu dời tầm mắt sang chỗ khác.
Đám người đi đến nơi mở yến tiệc, chín chín tám mươi mốt bậc trường cấp dùng cẩm thạch xây thành, một đường hướng đến thang mây. Nhìn vào, không khỏi e sợ.
Làn váy thủy sắc kiều diễm trên nếp gấp cứng rắn đủ loại hoa tranh nhau đua nở, mỗi bước một cấp, xa xa, nàng nhìn thấy nam tử kia như một vị thần ngồi ở vị trí chủ vị, bước chân theo đó có chút dồn dập, chầm chậm tiến lên.
Thái hậu hai cung đã an vị, Phong Phi Duyệt vừa mới đi lên, liền trông thấy ở phía bên kia, Minh hoàng quý phi thân vận cung trang hoa lệ, bên ngoài, khoác một chiếc áo choàng lông hồng hồ cực kỳ quý hiếm, đỏ thẫm đến cực hạn, ngay cả nửa điểm tạp sắc cũng tìm không ra. Trên tay ma ma theo phía sau, ôm hoàng tử đang ngủ say, tả lót màu vàng tươi, tôn quý lộng lẫy.
Lần lượt hành lễ xong, Minh hoàng quý phi nhận lấy đứa bé tự mình ôm trong tay, sau lưng, Tây thái hậu thanh âm trang trọng, "Minh Nhi, con cứ ngồi ở bên cạnh hoàng đế đi."
Một câu, khiến văn võ bá quan đều nghị luận, vị trí kia, từ trước đến nay chính là để lại cho hoàng hậu.
Phong Phi Duyệt cũng không tranh biện, chỉ là đứng ở đằng xa, chưa vội tiến lên, thần sắc, càng thêm lãnh đạm như mây trôi nước chảy, giống như không đếm xỉa đến. Quân gia vốn dĩ đang bị nghẹn một hơi, hôm nay lại náo loạn như vậy, chợt cảm thấy không thể nể mặt, Quân tướng gia thả chén rượu trong tay xuống, định đứng dậy tấu xin. Bên cạnh, Quân Ẩn thấy tình cảnh như vậy, vội vươn tay đặt lên cánh tay ông ta, một tay kia, cầm lấy bình rượu giúp ông ta rót đầy chén.
"Tây thái hậu hồ đồ rồi sao?" Ngồi nơi chủ trị, hoàng đế cũng không cho bà ta chút mặt mũi nào, "Đây là vị trí của hoàng hậu, Minh hoàng quý phi tuy là sinh hạ hoàng tử cho trẫm, nhưng, chút quy củ này cũng có thể phá bỏ hay sao?"
Vẻ mặt Thái hậu hai cung biến sắc ngay tại trận, Minh hoàng quý phi thấy thế, vội vàng mở miệng nói, "Hoàng thượng nói rất đúng, thần thiếp không dám lỗ mãng."
Phong Phi Duyệt không nói lời nào, thập cấp tiến lên, ngồi xuống cạnh hoàng đế, trên mặt, vẫn lãnh đạm như cũ, không có vẻ gì quá phấn khích thích ý. Lý Yên đi theo lên trước, tầm mắt không dám nâng lên, chỉ là lúc xoay người, liếc mắt một cái, lại vừa đúng, chạm phải tầm mắt Cô Dạ Kiết vừa nâng lên, nam tử thoáng qua một chốc, lại không lưu giữ lại chút gì. Cũng không có nửa điểm hồi tưởng.
Đại thần phía dưới nhất nhất kính hạ, trường hợp như vậy, là Phong Phi Duyệt đau đầu nhất, động tác trong tay đã lặp đi lặp lại đến cứng ngắc, mà đám người, lại giống như không biết mệt.
"Khụ khụ..." Đúng vào lúc này, đứa bé trong ngực Minh hoàng quý phi ho khan vài tiếng, cực kỳ thanh lãnh.
Nàng ta đưa tay vỗ vỗ sau lưng đứa bé, thanh âm mềm mại dỗ dành, trên đài trống, người ca mua đã lui xuống, lúc đi lên lần nữa, lại là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục đạo sĩ. Thanh kiếm gỗ trong tay múa may đủ hình đủ dạng, Phong Phi Duyệt nhìn động tác như trò hề của hắn, buồn cười.
"Hoàng thượng, đây là pháp sư bổn cung cố ý mời đến, trước giờ, hắn vẫn luôn vân du tứ hải, lần này đến đây, cũng coi như là có quan hệ sâu xa với tiểu hoàng tử." Tây thái hậu nhìn nam tử phía trên, hài lòng nói.
Thói đời như thế, vậy mà những lời này, cũng có người tin. Phong Phi Duyệt xem thường, mắt lạnh nhìn tên đạo sĩ có làm ra vẻ kia.
Nói trắng ra, bất quá chỉ là vài trò bùa chú dân gian, chỉ thấy hắn tiện tay quẹt nhẹ trên lưỡi kiếm một cái, trong miệng lẩm bẩm, theo một tiếng hét nhẹ của đạo sĩ, thân kiếm kia lại từ mũi nhọn bắt đầu bốc cháy.
Trên đài trống, có tiếng kinh hô truyền đến, tên kia càng thêm hăng say, thân thể vọt nhảy lên không một cái, liền rơi xuống trước mặt Minh hoàng quý phi, kiếm gỗ trong tay đảo 'xẹt' qua trước mắt nàng ta, toàn bộ ngọn lửa bị dập tắt.
"Ngươi..." Minh hoàng quý phi ôm chặt đứa bé trong tay, hai mắt đầy đề phòng.
"Bẩm hoàng thượng," Đạo sĩ thu hồi kiếm, hướng mặt lên thiên tử, "tiểu hoàng tử sợ là đã xung phạm vào ai đó, trên mặt hiện sát khí."
Cô Dạ Kiết thả tay xuống, đôi đồng tử lạnh lẽo bắn thẳng về phía tên đạo sĩ quỳ dưới đất, "Ô, vào ai kia?"
Đạo sĩ đứng dậy, nhìn quanh đám người một vòng, rồi lại múa kiếm lần nữa, sau vài ba động tác, làm ra vẻ như thật nói, "Người này âm tính cực nặng, quý khí quá sâu, không phải là người bình thường..."
Nghe được một nửa, ngón tay Phong Phi Duyệt cầm chém rượu liền dùng sức vặn chặt, nàng rủ rèm mi xuống, trong lòng, lại vọt lên một mồi lửa.
"Người này, ngụ ở Đông Cung! Là đương kim hoàng hậu nương nương." Quả nhiên, vẫn là đem mũi dùi chỉa về hướng mình.
"Cái gì..."
"Xảy ra chuyện gì..."
Quần thần nghị luận càng lúc càng thêm kịch liệt, Phong Phi Duyệt trầm tĩnh, đem chén rượu trong tay từ tốn thả lại xuống bàn, hai tay khép lại trong ống tay áo, nghiêng người một cái, an nhiên tựa lên thành ghế. Hai mắt sáng quắc, cánh môi thầm vãn ý cười, nàng không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đạo sĩ phía dưới.
Đạo sĩ kia bị nàng nhìn chòng chọc bỗng thấy chột dạ vài phần, sắc mặt lập tức cũng có chút khó kiềm nén, thái hậu hai cung không nói tiếng nào, Minh hoàng quý phi thì vòng tay ôm chặt đứa bé, ngước mắt, chờ phản ứng của hoàng đế.
"Ha ha..." Cô Dạ Kiết nghe lời đạo sĩ nói, lại cười to ra tiếng, gương mắt anh tuấn, cũng từ từ trầm xuống, "Thái hậu hai cung, pháp sư này là từ đâu tìm tới vậy?"
Thái hậu nghe vậy, liền có chút không vui, "Đây là pháp sư thiên cơ đức cao vọng trọng chốn nhân gian."
Cô Dạ Kiết như có điều suy nghĩ gật đầu, "Thiên cơ? Lẽ nào, có thể có bản lĩnh thông thiên?"
"Bẩm hoàng thượng, chỉ là, biết được chút chuyện người thường không thấy được mà thôi." Pháp sư tự nhiên đáp lời, hai mắt nhìn thẳng.
"Ồ?" Cô Dạ Kiết hứng thú gật đầu, một tay chống dưới cằm, khẽ thốt ra một câu, "Vậy pháp sư có biết, liệu khi nào mình có thể đắc đạo thành tiên không?"
Nghe thấy một câu nói lãnh đạm, lại khiến tên pháp sư như lâm phải đại địch, hắn là vua, tất nhiên cao cao tại thượng, một câu nói, là có thể quyết định sống chết của kẻ khác.
"Chuyện này...." Pháp sư gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, ý tứ câu nói của Cô Dạ Kiết, bất quá đã chỉ rõ, bất cứ ai cũng không thể tính mạng của mình ra đùa giỡn, tên pháp sư quyết tâm, tầm mắt liếc về phía Minh hoàng quý phi, "Hoàng thượng, những lời thảo dân nói, mỗi câu đều là thật."
Cô Dạ Kiết ung dung thong thả khẽ nhấp một ngụm rượu, thân thể tựa lui ra sau, "Vậy, theo ý pháp sư, nên hóa giải như thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, chỉ cần hoàng hậu nương nương dời ra khỏi Đông Cung, để tiểu hoàng tử cùng quý phi nương nương chuyển vào là được." Pháp sư nói rành mạch đâu ra đấy, trong nháy mắt, đám quần thần càng thêm huyên náo bất an.
Hoàng đế không nói thêm một câu nào nữa, nghiêng đầu đi, cùng Phong Phi Duyệt nhìn nhau một cái, rồi mới dõi mắt nhìn thẳng, "Nếu không thì sao?"
"Nếu không... nếu không, tiểu hoàng tử..." Pháp sư khiếp sợ vẻ mặt của Cô Dạ Kiết, trong ngữ điệu mang theo do dự.
"Sẽ thế nào?" Hoàng đế nặng nề nện xuống một câu.
"Sẽ có đại họa giáng xuống." Pháp sư bị giật mình, bật thốt lên.
"Hay một câu 'đại họa giáng xuống'!" Cô Dạ Kiết thình lình một chưởng đánh lên mặt bàn, ấm chén lập tức chấn động rung lắc, "Người đâu, lôi hắn xuống dưới."
Thị vệ bên cạnh vừa định tiến lên trước, Tây thái hậu thấy vậy, gấp gáp ngăn cản nói, "Hoàng đế, cũng chỉ là một tẩm cung mà thôi, những lời pháp sư nói cũng không quá phận, mong rằng hoàng đế có thể nghĩ lại!"
Phía dưới, Quân gia cùng Lý gia càng thêm giương cung bạt kiếm, âm thầm quan sát đối phương.
Hoàng đế nhìn cảnh tượng này, trong lòng càng thêm tích tụ đại nộ, bàn tay gắt gao siết chặt, Phong Phi Duyệt vội vàng lôi kéo cổ tay của hắn, cả người nghiêng ra trước, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, thà tin là có, không thể tin là không." Ngữ khí nàng trấn định, tầm mắt, lướt qua đám người dưới đài. Đôi con ngươi đầy phẫn nỗ của Cô Dạ Kiết chạm vào đáy mắt trong suốt tĩnh mịch của nàng, ngược lại, dần dần thanh tĩnh.
Hắn khoát khoát tay, thị vệ tiến lên cũng liền lui ra, trên đài, chỉ có pháp sư kia mặt mũi tái nhợt đứng đó.
"Lui xuống!' Cô Dạ Kiết lạnh giọng nói, hai mắt nhìn về phía thái hậu hai cung, liếc một cái, rồi rơi lên trên người đứa bé, một bữa tiệc, trong không khí quỷ dị ngột ngạt, hoàng đế nhìn khung cảnh vẫn huyên náo như cũ, không ở lại lâu, trực tiếp rời đi.
Đám người chỉ xem như đây là một vở kịch vui, dù sao hoàng đế không có truy xét gì, nhưng mà chỉ sau một đêm sóng yên biển lặng, ngày thứ hai, lại xuất hiện thay đổi liên tiếp.
Hoàng tử mới đầy tháng sốt cao không lùi, gấp đến độ cả hoàng cung suýt chút bị lật ngửa lên, Mạch Thần Lại phụng mệnh chạy tới, sau khi chẩn đoán sơ qua, lại tra không ra nguyên nhân, giống như tai bay vạ gió.
Cô Dạ Kiết nhìn Minh hoàng quý phi khóc lóc sướt mướt, cùng với giọng điệu nói năng sắt lẹm của thái hậu hai cung, gương mặt anh tuấn lạnh lẽo như băng hàn, hướng Mạch Thần Lại nháy mắt một cái, sau đó hai người song song ra khỏi tẩm điện.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, tiểu hoàng tử không có việc gì, chỉ là... bị lạnh." Mạch Thần Lại cố gắng nói thật khéo léo, Cô Dạ Kiết nghe xong, đáy lòng rét run, "Bị lạnh?"
Tẩm điện của Minh hoàng quý phi, một đoàn ma ma cung nữ hầu hạ, làm sao có thể, dễ dàng bị cảm lạnh?
Mạch Thần Lại gật đầu, thần sắc cũng theo đó nghiêm trọng, Cô Dạ Kiết đứng bên ngoài một lúc, mới xoay người trở lại tẩm điện, Minh hoàng quý phi mặt đầy nôn nóng, thấy hắn đi vào, gấp gáp đứng dậy, "Hoàng thượng..."
Thần sắc Cô Dạ Kiết đầy khói mù, không khí cũng theo đó ngưng tụ lạnh lẽo, "Lôi hết toàn bộ đám nô tài trong này xuống, mỗi kẻ phạt hai mươi gậy."
Hắn nói dứt khoát, hoàng uy càng không thể làm trái, đám nô tài vốn đang tụ tập quanh một chỗ kia nghe vậy, nhất nhất quỳ xuống lần lượt liều mạng cầu xin, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."
"Lôi xuống!" Cô Dạ Kiết tiến lên, nhìn hoàng tử đỏ bừng cả mặt, đôi đồng tử càng thêm âm trầm tích tụ nguy hiểm, "Lần này, trẫm tha mạng cho đám cẩu nô tài các ngươi, lần sau, nếu tiểu hoàng tử lại có sơ suất gì, trẫm, nhất nhất truy tận toàn bộ gia phả nhà các ngươi."
Thị vệ bên ngoài đã sải bước tiến vào, đem đám người quỳ trên mặt đất toàn bộ kéo hết ra ngoài, chớp mắt, trong đình viện tất cả đều là tiếng câu xin tha tội, tiếng kêu hô, hết đợt này đến đợt khác, liên tiếp không ngừng.
Minh hoàng quý phi ôm chặt đứa bé trong ngực, nhìn hoàng đế toàn thân đại nộ, nàng ta chỉ dám lui về sau một bước, càng ôm chặt đứa bé hơn.
"Ái phi, trẫm đem hoàng tử giao cho nàng, nếu... nàng không thể chăm sóc đàng hoàng, trẫm thấy, hay là giao nó cho ngươi khác đi."
Toàn thân Minh hoàng quý phi phát run, tất nhiên không chịu buông tay, "Hoàng thượng, thần thiếp nhất định dốc hết khả năng, sẽ không để con xảy ra thêm chút bất trắc nào nữa."
Cô Dạ Kiết hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, ánh mắt nhìn về phía hoàng tử, lộ ra ý muốn nồng đậm không thôi, hắn nghĩ định đưa tay ra ôm lấy đứa nhỏ, lại do dự năm lần bảy lượt, vẫn là chịu đựng đi ra khỏi tẩm điện.
Đứa bé vừa mới đầy tháng, thái hậu hai cung, đã liền biết cách dùng nó để uy hiếp hắn.
Nam tử đi vào Phượng Liễm Cung, hắn chau mày, cực kỳ mệt mỏi. Khuôn mặt nóng sốt đến đỏ bừng kia, ép hắn tới không thở nổi, một đêm rồi, đứa bé nhất định là rất khó chịu.
Hắn âm thầm thở dài, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Phi Duyệt đâu, "Hoàng hậu đâu?" Hoàng đế thuận miệng hỏi.
Lý Yên đang lau dọn bên trong thốt nhiên nghe thấy âm thanh phía sau, nàng ta gấp rút xoay người, vội quỳ xuống hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Cô Dạ kiết không thèm liếc mắt nhìn một cái, nhân thể nằm xuống giường quý phi, giọng điệu không kiên nhẫn, "Trẫm hỏi người, hoàng hậu đâu?"
"Hoàng...hoàng hậu nương nương đã ra ngoài luyện kiếm rồi." Lý Yên cúi đầu, Cô Dạ Kiết vừa mới ngả người xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, hắn mệt mỏi vô cùng, hô hấp cũng nặng nề không thôi.
Hoàng đế quên cho nàng ta đứng dậy, cô gái dưới đất cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối như vậy, không qua bao lâu, bên ngoài liền nổi gió, trong sân, lá rách bị thổi tung cuồn cuộn, thuận theo một hướng mạnh mẽ xoay vòng, tới tới lui lui.
Có lẽ là bị lạnh, Cô Dạ Kiết khẽ cựa người, chỉ có điều cũng không tỉnh lại, Lý Yên thấy hắn ngủ được rất trầm, lại lo lắng hắn bị lạnh, nghĩ ngợi một lát, vẫn là tự mình đứng dậy, đi lấy một chiếc chăn.
Đứng ở bên cạnh, gương mặt này của hoàng đế, với nàng mà nói, quen thuộc đến mức... đã khắc thật sâu trong lòng, nhớ đến lúc trước hắn nhìn thẳng vào nàng, với cả lần hắn vì Thi tiệp dư mà nặng nề đẩy mình một cái, hốc mắt Lý Yên khô nóng, ê ẩm căng trướng lợi hại, nàng nói, 'hoàng thượng... đã không còn nhớ ta rồi."
Nam tử trên giường, khẽ nhíu đầu mày, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Ngoài điện, vài đạo dương quang đánh tới, phủ lên long bào minh hoàng chi sắc của nam tử, sáng tỏ rực rỡ.
Lý Yên đứng rất lâu, nàng đạp lên bóng ảnh của Cô Dạ Kiết, vươn tay chạm nhẹ lên long bào của hắn, cao quý mà lạnh như băng, và còn, khó lòng đến gần như thế.
Đem chiếc chăn trong tay đắp lên trên người hắn, tận lực, tận lực thả thật nhẹ động tác, vậy mà, hoàng đế vốn luôn cạn ngủ vẫn cảm thấy được, hắn thình lình trừng mở cả hai mắt, trong mắt mang theo mông lung mù mờ, bàn tay tùy ý thu lại, liền kéo cả người nàng ta đến. Lý Yên bị buộc ngồi lên trên chân hắn, vừa định mở miệng nói chuyện, môi mỏng của Cô Dạ Kiết đã che lên trên, một tiếng thét kinh hãi vẫn đang mắc trong miệng, còn dư lại, chỉ có sững sốt, sợ hãi.
Hoàng đế nhắm mắt lại, tựa hồ, vốn không có ý tứ tỉnh dậy hoàn toàn, hai tay buộc chặt trên eo nàng ta, kéo căng đến suýt chút nữa nàng ta ngừng thở. Dứt khoát, chỉ là môi mỏng mím chặt, cũng không có xâm nhập, "Sao bây giờ mới về?"
Hắn nhỏ giọng nỉ non, qua một hồi lâu, thấy đối phương cũng không đáp trả, thân thể trong ngực, càng thêm cứng ngắc không chịu nổi, Cô Dạ Kiết lúc này mới giương to hai mắt, đến khi thấy rõ ràng cô gái trước người, đôi đồng tử của hắn khẽ co lại, lui người ra.
Lý Yên vừa thẹn vừa lúng túng, nàng ta giãy giụa hai vai, muốn từ trên chân hắn đứng dậy, nhưng, hoàng đế lại thu hai khuỷu tay một cái, bàn tay giữ lấy cằm nàng ta, kéo mặt Lý Yên quay sang phía mình, hai mắt như ngọn đuốc, thẳng tắp nhìn nàng cô gái chòng chọc khiến nàng ta không có chỗ trốn, nôn nóng vạn phần.
Khuôn mặt này...
Bốn mắt chạm vào nhau, nơi đáy mắt nàng ta đã có phần mờ mịt, hô hấp từng hồi từng hồi, không tiếp diễn được, tay của hoàng đế, bỏng rát đến mức cả người giống như sắp bị thiêu cháy, "Trẫm, hình như đã từng gặp ngươi!"
Như bị sét đánh, Lý Yên kinh hãi không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch không còn giọt máu, "Không có... hoàng thượng, người nhìn nhầm rồi."
Cô Dạ Kiết vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt này, giống như có thể ở trên người Lý Yên đào ra một cái động.
Bên ngoài, truyền đến giọng nói của Ngọc Kiều, hoàng đế thoáng hồi hồn, trong lòng Lý Yên khẩn trương, vội đẩy Cô Dạ Kiết một cái, giống như chạy trốn từ trên chân hắn đứng dậy, lẳng lặng cúi đầu ở một bên.
Hành động của nàng ta, rõ ràng khiến hoàng đế không vui, tuấn nhan trầm ám, quay đầu lại, liền thấy Phong Phi Duyệt xách kiếm đi vào.
Nàng một thân cung trang, uyển chuyển hoa lệ, ánh mắt ở giữa hai người dò xét, sau đó rơi lên trên người Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng đến lúc nào vậy?"
Lý Yên chột dạ, hai mắt chỉ là nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Cô Dạ Kiết nhìn chiếc chăn trên người mình, lui người nằm tựa trở lại, "Đến được một lúc rồi."
Phong Phi Duyệt đi lên trước, hoàng đế kéo tay nàng, để cho nàng ngồi xuống cạnh mình, "Nha hoàn này, trẫm thấy có vài phần quen thuộc, chỉ là, không nhớ ra đã từng gặp ở đâu."
Phong Phi Duyệt để hắn tùy ý chen chúc với mình, sau lưng, Lý Yên cúi gập đầu xuống, bộ dáng cực kỳ lo sợ.
"Hoàng thượng, nội cung nhiều nha hoàn như vậy, nói không chừng, trước kia có làm công cán, trước lạ sau quen, cũng là chuyện thường xảy ra." Phong Phi Duyệt thuận miệng lên tiếng, thuận thế cầm lấy chén trà trên bàn.
Cô Dạ Kiết cong một gối lên, chuyện để lo nghĩ quá nhiều, cũng không đặt nặng trong lòng, gối lên hai tay nằm trở lại.
"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói ra, "Pháp sư hôm qua kia chết rồi."
***
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu