Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Sủng Ái Một Mình Thiếp
hương 81: Sủng ái một mình thiếp
Bóng đêm sáng tỏ, vầng sáng trải rộng, ngoài tẩm điện của hoàng đế, rắc lên từng tầng từng tầng trong trẻo.
Cành cây bị tuyết trắng uốn cong, cuối cùng trải dài ra, nha hoàn thái giám gác đêm thi thoảng dậm chân một cái, hai tay hà hơi nóng, mặt cóng đến đỏ bừng.
Bầu trời, giống như có khói mù lượn lờ, phía chân trời mông lung, bất chợt có vài ánh sao thưa thớt rủ xuống một góc.
Cô Dạ Kiết cũng không đến Phượng Liễm Cung, phê duyệt tấu chương xong, cả người mệt mỏi tựa vào ghế loan, bên cạnh, công công hầu hạ tiến lên, sửa sang lại những tấu chương kia, rồi khom người thỉnh an nói, "Hoàng thượng, tối nay người muốn truyền vị nương nương nào đến thị tẩm?"
Uể oải nhíu mày, hoàng đế đưa tay xua bớt cơn mệt mỏi đang rầm rập kéo đến, công công kia thấy thế, liền vội vàng tiến lên đem một chồng bảng tên tới trước mặt hắn.
Cô Dạ Kiết tiện tay vừa định lật lên, trong đầu bất chợt hiện lên một thân ảnh diễm lệ, "Truyền Nô Cơ thị tẩm."
"Dạ, hoàng thượng." Công công tuân mệnh lui ra, không qua bao lâu, Nô Cơ tắm rửa xong, liền được hai thái giám mang vào.
Cô gái sắc mặt e thẹn, dưới chăn gấm sợi tơ, không một mảnh vải, thân thể bị mang lên giường rồng, đám người liền dè dặt cẩn thận lui ra ngoài.
Cô Dạ Kiết đứng dậy, áo khoác màu vàng sáng, chỉ buộc lại ở bên hông, như ẩn như hiện, da thịt rõ ràng, xương cốt cứng cáp. Nô Cơ không dám nhìn lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ nghe tiếng bước chân từ từ tiến đến...
Không nhanh, không chậm, mà lại giống như đang rình bắt con mồi, đôi đồng tử màu hổ phách, sáng rực dị thường. Nô Cơ chỉ cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì đó dẫm lên, kích động, khẩn trương, chờ mong, suy nghĩ hỗn loạn.
Lần đầu tiên, là trong tình huống hoàng đế ý thức hỗn độn, mặc dù, giằng vặt ả ta suốt một đêm, nhưng cũng thành tưởng niệm duy nhất của ả trong nơi thâm cung này, ả không cam lòng làm con cờ của Quân gia, ả, cũng muốn trở mình!
Cô Dạ Kiết ngồi lên trên giường, năm ngón tay thon dài thừa dịp cô gái đang ngây ngươi, vuốt ve hai gò má của ả, Nô Cơ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dưới lòng bàn tay, càng thêm nóng hổi.
Ả ta đánh bạo, cọ cọ gò má lên trên, xoa vuốt hết lần này đến lần khác, bởi vì luyện võ lâu dài mà lưu lại nốt phồng dày rộp, phủ lên da dẻ trắng mịn của Nô Cơ, mang theo một hồi tê dại, cuốn quét toàn thân.
Hoàng đế đè thân thể xuống, tóc đen theo đầu vai rơi tán, mềm mại rũ xuống trước ngực Nô Cơ, hai tay chống hai ben người ả, Cô Dạ Kiết nhìn cô gái đến si mê, trên tay dùng sức một cái, liền đem chăn gấm che đậy kia giật đi.
"A..." Nô Cơ kêu lên, hai chân dùng sức khép lại, tay kia, càng thêm không biết nên để chỗ nào.
Ả ta nhắm chặt hai mắt, lại chậm chạp, đợi không được động tác của hoàng đế, chần chừ mở mắt, chỉ thấy Cô Dạ Kiết vòng hai tay trước ngực, sau lưng chống đỡ lên khung giường kim loại thuần chất, một bộ dáng dương dương tự đắc.
"Hoàng thượng?" Nô Cơ ngênh đón tầm mắt nóng rực của nam tử, thầm cắn răng ngà, chống người dậy, dịch tới gần.
Ả ta trần truồng, hai tay chống đỡ trước ngực hắn, môi anh đào vừa định áp lại gần, liền bị hoàng đế lấy ngón trỏ ngăn trở, "Cơ phi mấy ngày trước múa vũ điệu kia, trẫm rất thích."
Nụ cười của Nô Cơ cứng đờ, vâng dạ mở miệng, "Thần thiếp, không có chuẩn bị."
"Cứ như vậy múa đi, chỉ có trẫm với nàng." Giọng nói thuần hậu, cắn vành tai nhạy cảm của ả ta không buông, vì giành lấy một nụ cười của quân vương, Nô Cơ vẫn phải đồng ý.
Không có cổ cầm ống tiêu, trong đại điện xa hoa lộng lẫy, chỉ có thân thể trơn bóng của cô gái đang uyển chuyển xoay múa. Trên mặt Cô Dạ Kiết không nhìn ra vẻ kinh hỉ, cánh tay dài rộng chống nửa người trên lên, đôi con ngươi lãnh khốc đen bóng, nóng bỏng, dấy lên một ngọn lửa.
"Ha ha..." Cô gái vừa múa, vừa nở nụ cười thẹn thùng, ả hiểu, ánh mắt của nam nhân như vậy, đại biểu cho cái gì.
Bước chân liên tục nhẹ nhàng chuyển dời, dấu chân nhỏ nhắn giẫm trên thảm lông, đi tới trước người Cô Dạ Kiết, chỉ thấy hai đầu gối ả ta mềm nhũn, đã quỳ giữa hai chân nam tử, nô tính, mười phần!
Cùng một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, Cô Dạ Kiết vươn tay, lại suýt chút mất đi hứng thú.
Phát giác thấy biến hóa thoáng qua rồi vụt biến mất trên mặt tôn vương, Nô Cơ càng thêm thấp thỏm, ả ta vội vàng đứng dậy, môi đỏ mọng không thể chờ đợi áp lên môi mỏng của Cô Dạ Kiết, tay nam tử, tự nhiên khoác trên eo ả ta, hai người cùng hướng tới chăm gấm sau lưng ngã xuống.
"Dám đè lên người trẫm!" Hoàng đế gầm lên, bật dây, gắt gao đè chặt cô gái xuống dưới.
Sắc mặt Nô Cơ đại biến, hai tay cởi thắt lưng của hắn ra, cánh tay uốn éo như linh xà, trượt xuống dưới...
Cả đêm, hầu hạ xong rồi, thì chính là là nhân thượng chi nhân. Nếu như bỏ lỡ, không biết, lại phải chịu đựng qua bao nhiêu đêm xuân thu.
Nô Cơ xuất ra toàn bộ kỷ xảo, tứ chi, bám thật chặt vào thân thể cao lớn của Cô Dạ Kiết, dục vọng bộc phát, trong nháy mắt nam tử chen người đi vào, trống rỗng nhẫn nại đã quá lâu, cuối cùng cũng chiếm được bổ khuyết.
"Ah..." Từng tiếng từng tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tới mang mai, từ trong điện truyền ra.
Không có chút ý định muốn đè nén, tiếng va chạm nguyên thủy nhất, mê loạn mà nặng nề tái diễn.
Cung nữ thái giám gác đêm, mỗi một người tuy là đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn không nhịn được đè thấp đầu xuống, cho dù chỉ cách một tấm màn sa mỏng, cũng không dám liếc nửa con mắt ngó vào trong.
"A... hoàng thượng... không được..."
Thanh âm vui thú kích tình, biến thành từng trận cầu xin tha thứ, đám người hai mặt nhìn nhau, ý vị nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
"A... Ô ô...."
Vài lần hưng phấn, mây mưa thất thường, cả đêm cá nước thân mật, cuối cùng chỉ còn tiếng nức nở không thể ẩn nhẫn của cô gái kia, chịu đựng quá nhiều, cuối cùng, chịu không nổi nữa.
***
Hoàng đế tinh thần tốt, lại rất tốt, sửa soạn tắm rửa xong, vừa vặn đúng thời gian lâm triều, hắn cũng không bảo Nô Cơ lập tức hồi cung, trước khi rời đi, còn đắp lên cho ả ta một chiếc chăn gấm.
Trong thâm cung, một Nô Cơ vốn không ai biết đến, sau một đêm độc sủng, liền giành được một phần chú trọng của hoàng đế, các loại kỳ trân dị bảo, toàn bộ ban thưởng cho ả.
Tẩm điện ở cạnh khuôn viện, lập tức, trở thành nơi đám phi tần tranh nhau xun xoe nịnh nọt.
***
Vết thương của Quân Nghi đã đỡ nhiều, nhìn Phong Phi Duyệt đứng ở ngoài vườn thượng uyển, một bên bả vai của nàng ta không thể cử động, chỉ có thể bảo nha hoàn bên cạnh thắt dây áo choàng vào ình, "Tỷ tỷ, tỷ có chuyện phiền lòng?"
Đứng ở sau lưng nàng, Quân Nghi chợt cảm thấy vài phần khổ sở, nàng ta tiến lên một bước, nhìn gò má Phong Phi Duyệt, "Mẹ của muội từ nhỏ đã nói rằng, yêu thương ai, cũng đừng nên yêu hoàng đế?"
Phong Phi Duyệt thu hồi tầm mắt từ trong vườn hoa đầy màu sắc, "Mẹ của muội?"
Nàng cùng Nhị phu nhân, chỉ có vài lần hữu duyên, so với Đại phu nhân mà nói, bà ấy ngược lại nhã nhặn ôn văn hơn nhiều.
"Đúng, muội rất thích cuộc sống giống như mẹ của muội vậy," Trên mặt Quân Nghi tràn đầy ý cười đơn thuần, mày ngài mắt ngọc, giống như, chưa bao giờ bị thế tục trần gian này tẩy nhuộm nửa phân, "mẹ muội rất thích thêu vá, lúc nào cũng thêu xong một cái, gỡ ra, rồi thêu lại. Muội thì ở bên cạnh, giúp bà sửa sang chỉ thêu đã tháo xuống. Nhưng mà, mẹ chung quy là làm không biết mệt, những đồ bà thêu, muội đều nhìn không hiểu, chỉ biết là khi đó, là lúc mẹ vui vẻ nhất. Mẹ ở trong Quân phủ, cái gì cũng không giành, cái gì cũng không tranh. Mẹ thường hay nói, thứ không phải của chúng ta, cho dù có được công trời chiếu cố, cũng không giữ được lâu, bà cũng không cần."
Phong Phi Duyệt quan sát tường tận khóe miệng khẽ nhếch lên của Quân Nghi, cô gái như vậy, thì nên giống như Nhị phu nhân, chậm rãi ung dung như mây trôi mây tan qua cả đời.
"Từ nhỏ, mẹ đã nói, làm hoàng đế, thì cả đời không có khả năng chỉ có một nữ nhân. Cho dù, người ấy thực sự chỉ chọn một người, vị trí của nữ nhân kia, cùng giang sơn, cũng không thể suy tính được." Quân Nghi dõi mắt nhìn về đằng xa, thu trọn vào đôi con ngươi hữu thần này, trong mắt, từ từ hiện lên mặt trời vừa mọc, tia sáng chói chang kéo lên, xuyên qua cửu trùng cung khuyết, hướng ra thật xa, "Giang sơn rộng lớn như vậy, một người có thể đem quyền lực dẫm dưới chân, sao có thể, vì chúng ta mà từ bỏ tất cả?"
Ánh mắt, dần trở nên thê lương, Quân Nghi buộc mình phải kiên cường, chỉ là, hốc mắt đã ửng đỏ.
Phong Phi Duyệt kéo nàng tới, thận trọng nhẹ nhàng, thấy nàng ta vòng tay ôm lấy chính mình, trong lòng, càng giống như vò rượu bị lật đổ, hỗn loạn phức tạp, "Muội rất giống một người bạn của ta."
"Bạn của tỷ tỷ?" Quân Nghi lau mắt, "Là ai?"
"Thanh Âm."
"Thanh Âm?"
"Đúng," Phong Phi Duyệt ngẩng nhìn chăm chú về nơi xa, mênh mang vô bờ, chung quy là không có điểm cuối, "Cô ấy tên là Thanh Âm, là một cô gái rất ấm áp." Cô ấy từng đồng ý, mỗi ngày đối diện với bầu trời, đều phải cười đến híp mắt!
Phong Phi Duyệt nhớ đến giọng điệu lúc đó của Thanh Âm, khóe miệng từ từ cong lên, "Cô ấy tính khí rất quật cường, một khi đã nhận thức chuyện gì, cho dù là mười bò chín trâu cũng kéo không lại được, nhưng mà, lòng của cô ấy, trước giờ chưa từng có bóng tối u ám."
Quân Nghi cầm lấy tay nàng, gật đầu cười nói, "Mẹ không thể làm chủ được uội, nhưng mà vào cung rồi, muội vẫn còn có tỷ tỷ."
Phong Phi Duyệt nhẹ nhõm, giống như trở lại thế giới nơi thuộc về mình kia, cũng có người dựa vào bên cạnh nàng, Thanh Âm, giống như âm thanh thì thầm nơi khe cốc, "Bên cạnh mình có Duyệt Nhi, cái gì cũng không sợ."
Nhưng mà, bọn họ lại vào thời điểm mấu chốt nhất, buông lỏng tay nhau.
Phong Phi Duyệt ngước mắt, nhìn gương mặt không nhiễm bụi trần thế kia, Quân Ẩn, nàng ta đã không thể trông cậy vào, "Yên tâm, ta sẽ giúp muội bảo vệ đứa bé này."
"Đừng quên, vẫn còn thần thiếp nữa." Một âm thanh không thích hợp, đột ngột truyền tới.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Quân Nghi khẽ trầm xuống, thân thể rụt lại sau người Phong Phi Duyệt.
Nàng nắm tay Quân Nghi, đẩy nàng ấy ra phía trước, "Muội sợ gì chứ? Nghi... hoàng quý phi!"
Nàng chính là quá mức mềm yếu, không trách được lúc ở Quân phủ, đến một nha hoàn nho nhỏ cũng có thể cưỡi lên đỉnh đầu nàng.
"Đúng vậy, dù gì, chúng ta cũng là người trên cùng một thuyền." Nô Cơ biết rõ thân phận của Phong Phi Duyệt, trong lời nói, cũng không có chút cung kính nào.
Ngày tháng chạp, mà nơi cần cổ của ả, ngay cả một món phục sức che đậy cũng không có, trên da thịt trơn bóng trắng nõn, dấu vết đỏ thẫm lại rõ ràng như thế.
Lộ liễu như vậy, rõ thật quá ngu xuẩn, "Bổn cung không hiểu, ca ca sao lại tìm một người như ngươi đến."
"Cô, là có ý gì?" Nô Cơ hỏi tới, trong nội điện khổng lồ, cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Hoàng đế bạc bẽo vô tình..." Mấy chữ này, nàng nghiến răng nói ra khỏi miệng, "một đêm ân sủng, ngươi cho rằng, là chuyện tốt? Giễu võ giương oai như vậy, liên lụy đến cả Quân gia cũng xúi quẩy theo."
"Hoàng hậu, có ai không biết cô độc chiếm ân sủng lục cung, hoàng thượng hằng đêm giữ lấy cô bên gối, nếu nói đến giễu vỡ giương oai, nếu bàn về mê hoặc tôn vương, cô mới là người đứng nhất!" Nô Cơ không chút yếu thế, càng lấn tới, một ngón tay chỉ trước người vào Phong Phi Duyệt, "Có còn nhớ, lần đầu tiên ta nhìn thấy cô không? Cô ngồi trên lưng ngựa của Quân tướng soái, chỉ vì lúc ta tập luyện cản trở đường đi của hắn, hắn liền không chút lưu tình đánh ta một roi, một tháng huấn luyện, ta nhìn thấy rõ rõ rành rành!"
"Ngươi, biết quá nhiều." Phong Phi Duyệt không hiểu, thông minh hiểm độc như Quâ Ẩn, sao lại tìm một nữ tử như vậy đến làm thế thân của nàng.
"Đều nói Huyền Triều chi hậu tài trí mẫn tiệp, từ nhỏ tinh thông võ học binh pháp, chẳng lẽ, cô gái trong giáo trường, không phải là hoàng hậu người?" Nô Cơ châm chọc, càng khiến Quân Nghi bên cạnh tức giận khôn nguôi, "Tỷ tỷ là quên mất những chuyện trước kia, ngươi không được nói bừa."
"Ha ha..."
Ả ta mở miệng cười to, "Đều là từ trường giáo ra ngoài, một người làm hoàng hậu, một kẻ lại thành Nô Cơ..."
"Câm miệng!" Phong Phi Duyệt lạnh giọng cắt đứt, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh bốn phía, "Ngươi là người của Quân gia, sao có thể làm xằng làm bậy như vậy!"
"Rắm chó, cái gì mà người của Quân gia," Nô Cơ không kiềm chế được cất cao thanh âm, "ta vốn là thiên kim của gia tộc thương gia Lâm Triều, chính bởi vì Huyền Triều, tôn vương trong miệng các ngươi, trong một đêm, khiến toàn bộ người trong nhà ta trở thành nô lệ, bây giờ, đối mặt với hắn, ta lại phải hèn mọn cầu hoan, ta có phải, nên chân thành cảm tạ Quân gia của các ngươi không?"
Quân Ẩn, cư nhiên lại đem một con sói giấu bên cạnh Cô Dạ Kiết.
Nhìn thân thể đỏ hồng của ả ta, khiến Phong Phi Duyệt không rét mà run, không biết là bởi vì khí lạnh, hay là khiếp sợ.
"Ngươi đại khái có thể giấu đi." Thù hận như vậy, đủ để ả ghi nhớ cả đời.
"Ta, trong lòng đã bức bối đến cực hạn rồi." Quân Nghi thấy ả ta lộ ra một mặt mềm yếu, không nhịn được thương cảm, muốn mở miệng, lại bị Phong Phi Duyệt nắm lấy cổ tay, kéo trở lại.
"Dã tâm của Quân gia, ba người chúng ta đều biết, còn có, đứa bé trong bụng cô... Ha ha..." Sắc mặt Nô Cơ vặn vẹo, hai quả đấm siết chặt, "Báo ứng, Cô Dạ Kiết, ta ngược lại muốn xem xem, một ngày nào đó hắn biết được sự thật kia, làm thế nào đặt chân trước mặt quần chúng thiên hạ! Giờ đây trong hậu cung, ngoại trừ Minh hoàng quý phi đang mang thai, có ai, có thể bì kịp ba người chúng ta?"
Ả nói, một điểm cũng không sai, mặc dù còn có một Thi tiệp dư, nhưng, nàng ta cả ngày ở trong Cảnh Dạ Cung, không màng thế sự, tất nhiên cũng bị người ta dần dần lãng quên.
Phong Phi Duyệt nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của ả, lại cảm thấy vài phần an ủi, tâm cơ, rốt cuộc cũng không tính là sâu. Nếu như chôn sâu hơn một phần, hoàng đế với nàng, sợ là đều không thể may mắn thoát nạn.
Bây giờ, Nô Cơ nhận định rõ trói buộc giữa Phong Phi Duyệt với Quân gia, vậy, tất nhiên cũng giống như ả ta, cùng vì một mục đích.
Phong Phi Duyệt nắm chặt nhuyễn kiếm trên cổ tay, nữ nhân này, không thể giữ lại!
Sát khí nổi lên, chỉ là, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Quân Nghi, nàng vẫn là buông lỏng. Tay, thuận thế, rút vào trong ống tay áo, làm người khác khó lòng phát giác ra được.
Nô Cơ biết bọn họ không thích mình, đặc biệt là Phong Phi Duyệt, đứng một lúc, cũng tự thấy không còn hứng thú thẳng bước rời đi.
Nhìn ả ta cố tình ăn vận mỏng manh đơn bạc, Phong Phi Duyệt khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đáy lòng vọt lên một mồi lửa vô danh.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận." Quân Nghi gạt tay áo của nàng, "Người ấy là hoàng thượng..."
"Hoàng thượng thì đã làm sao?" Ngữ khí Phong Phi Duyệt cứng rắn, so với đá tảng còn giày vò người ta hơn, nàng nàng vốn cho rằng, hoàng đế, cũng có thể không cần tam cung lục viện.
"Hoàng đế nhiều nương nương như vậy..." Quân Nghi không biết nên khuyên giải thế nào, lại không ngờ, bản thân mình lại nói một câu sai một câu.
Phong Phi Duyệt xoay người, cô gái nén xuống vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nàng phất tay áo phi tuyệt, lại thêm vài phần tiêu diêu tự tại.
***
Hoàng đế hiếm khi được thư thái, hai chân đặt trên án kỷ, hai tay chống sau gáy, hắn đâu cũng không đi, chỉ đợi ở Phượng Liễm Cung.
Mắt phượng khép hờ, cặp mắt nheo lại, vừa đúng đem cảnh tượng bên ngoài nhìn một cái không sót gì.
"Hoàng hậu nương nương..." Bên ngoài, đám nha hoàn hành lễ.
Cô Dạ Kiết nhẹ câu khóe môi lên, hai mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ say.
Phong Phi Duyệt từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt thích ý của nam tử, nằm ngửa trên giường quý phi của nàng, nhàn nhã vô cùng. Nàng cố ý thả bước chân xuống thật nặng, bước nhanh đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết.
Thấy hắn không có ý định mở mắt, Phong Phi Duyệt nhíu mày, trông thấy ấm tử sa trên án kỷ, liền tự rót ình một chén. Chỉ có điều, lúc đặt trở lại, 'không cẩn thận' hất rơi toàn bộ trà cụ bên trên xuống.
'Loảng xoảng...' rơi vỡ đầy đất.
Hoàng đế, lúc này mới tỉnh lại, trên gương mặt tuấn lãng, nâng lên ý cười mang theo vài phần giảo hoạt.
Hai người nhìn nhau giây lát, Phong Phi Duyệt không yếu thế, trực tiếp ngồi lên trên đầu gối Cô Dạ Kiết, lúc hạ mình rơi xuống, còn vận thành một cỗ nội lực, hoàng đế không kịp chuẩn bị, khẽ cong đầu gối, lại chỉ có thể nhịn đau.
"Người đâu!" Phong Phi Duyệt nói chuyện nhưng lại hướng mặt về phía Cô Dạ Kiết, "Bổn cung muốn tắm rửa."
Không biết làm sao, lại đột ngột bật ra một câu như vậy, Cô Dạ Kiết thả lỏng chân mày đang xoắn chặt, vì một câu nói bất thình lình này mà mất hết phương hướng.
Phong Phi Duyệt nhìn thấy lồng ngực nam tử muốn kề lên trước, đưa tay ngăn cản, đứng bật dậy, hướng phía nội điện đi tới.
Không qua bao lâu, nước tắm liền được đưa đến, thái giám cung nữ đã tự giác lui ra ngoài, hoàng đế, ngược lại đi vào theo.
Phong Phi Duyệt tự mình cởi y phục, giống như xem nam tử sau lưng không hề tồn tại.
Da thịt nõn nà, eo lưng mảnh mai, thon thả một nắm tay, vốc làn nước ngâm cánh hoa danh quý mềm mượt lên, cả người nàng chìm xuống dưới, xuyên qua màng nước mờ ảo, cho dù là ai, cũng khó lòng cầm giữ.
Cô Dạ Kiết bước nhanh lên trước, không để ý nước đọng, liền vớt cả người Phong Phi Duyệt lên, trên người, cánh hoa đỏ hồng từng mảng từng mảng dính chặt, trượt qua vân hoa trắng nõn, thấm vào đáy lòng nam tử.
Đặt nàng lên trên giường phượng, người con gái thế nhưng lại trở mình, cưỡi trên eo hắn.
Cô Dạ Kiết cũng không có chút nào là bất mãn, hai tay đặt trên lưng Phong Phi Duyệt, gương mặt tuấn tú nằm ngửa, ngắm nhìn nàng, "Duyệt Nhi, nàng ta là của ta!"
Phong Phi Duyệt gẩy nhẹ mái tóc rơi tán mất trật tự, lơ đễnh, giọng điệu thậm chí còn cực kỳ lãnh đạm, "Không phải."
Cô Dạ Kiết nghe vậy, trong đôi đồng tử sáng rực, che đậy cuộn trào mãnh liệt, hắn thẳng lưng một cái, xoay mình, đè cả người nàng ở phía dưới, "Nàng không phải của ta? Nói, là của ai?"
Phong Phi Duyệt vùng vẫy hất khuôn cằm bị hắn kiềm chặt ra, dùng sức xô đẩy mấy cái, nhưng vẫn là bị hắn vững vàng trói buộc vào trong ngực, nàng thẹn quá hóa giận, cực lực ẩn nhẫn, không thể hiện ra ngoài, "Vậy, chàng là của thiếp sao?"
Cô Dạ Kiết nhìn đôi con ngươi rực rỡ như ánh sao của nàng, nhớ đến chuyện sủng ái Nô Cơ mấy ngày trước, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười ý vị sâu xa, Phong Phi Duyệt bị đè nặng liền cuộn tròn cả người lại, không để cho hắn có cơ hội lợi dụng, hất đầu một cái, nâng cằm lên, nói, "Chàng muốn làm nam nhân của thiếp không? Duy nhất!"
Cô Dạ Kiết nhìn vào cặp mắt của nàng, thế mới biết, cô nàng này, cũng bá đạo vô cùng.
"Ta, chính là nam nhân duy nhất của nàng!" Ngữ khí của bậc chí tôn, không cho phép nghi hoặc.
Phong Phi Duyệt đưa tay ra, ngón trỏ chỉ vào giữa đầu mày nam tử, "Nam nhân của thiếp, chỉ có thể sủng ái một mình thiếp!"
Cô Dạ Kiết nghe vậy, cả gương mặt tuấn tú đều ngậm cười, vẻ mặt, giống như được toại nguyện đắc ý, "Cuối cùng cũng đợi được nàng nói ra khỏi miệng."
"Gì..."
Một câu, bị nam tử ngăn lại giữa cổ họng, hơi khắc triền miên, hắn in môi mỏng bên tai Phong Phi Duyệt, thì thầm nói, "Được, chỉ sủng ái Duyệt Nhi."
Thân thể, bị đè ép đến hô hấp cũng có phần khó khăn, nàng bĩu môi một cái, theo đó bật cười.
"Nói ta biết, nàng có phải của ta hay không?"
Cô Dạ Kiết vẫn còn kiên trì, tay, phủ lên xương quai xanh của nàng, bồi hồi lưu luyến một chỗ.
Phong Phi Duyệt nghiêm mặt, tỳ đầu cùng tựa vào trán hắn, chậm rãi nói ra, "Bất luận trước đây, hay sau này, chàng là của một mình thiếp, vậy, thiếp cũng chính là của chàng."
Cô Dạ Kiết vùi mình trước ngực nàng, một lát sau, mới ngẩng đầu lên.
Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt anh tuấn của nam tử, bóng mờ lẩn quẩn nơi đáy lòng, vẫn chưa được vén mở hoàn toàn, nàng đẩy hoàng đế trước người một cái, "Đêm đó ở Lạc Thành... rốt cuộc có phải là chàng không?"
Cô Dạ Kiết đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chống khuỷu tay lên, nụ cười tà mị vô cùng, "Nàng sớm đã là của ta."
Phong Phi Duyệt trố mắt, tiếp theo, khóe môi chậm rãi giãn ra, vung lên một quyền đập tới, ý vị nhìn nam tử phía trên không nói lời nào.
"Không ngờ, nàng còn rất mãnh liệt." Cô Dạ Kiết trêu đùa, nhìn lồng ngực mình bị đánh đập.
"Tinh lực dồi dào mà!" Nam tử lên tiếng lần nữa, bổ sung một câu.
Phong Phi Duyệt nhìn sâu vào đáy mắt hắn, ánh mắt nóng rực, cùng với phản ứng tự nhiên nhất của thân thể, nàng sao có thể không hiểu.
"Chàng muốn làm gì?" Nàng biết rõ còn cố hỏi.
Bàn tay ở trên eo nàng nhéo một phát, hắn khẽ động thân thể, Phong Phi Duyệt lại không nôn nóng, dứt khoát kéo chăn gấm ở bên cạnh qua nhét vào giữa hai người.
Lôi lôi kéo kéo, ôm chặt một cái, hận không thể đem nó một phát xé rách.
Tên đã lắp vào cung rồi, lại cam tâm tình nguyện chịu đau khổ như bị hỏa thiêu.
Phong Phi Duyệt thấy gương mặt tuấn tú của hắn ửng đầy một tầng mồ hôi tinh mịn, nơi cổ họng, mơ hồ có tiếng thở gấp thô trọng truyền đến, hô hấp dồn dập, rơi lên trên người nàng một hơi lạnh một hơi nóng.
Buông tay ra, long bào trên người toàn bộ bị kéo mở, tấm màn sa bị giật xuống, cả phòng kiều diễm, thì ra đã trải qua một hồi ánh nến đong đưa lâu như vậy, lúc cao lúc thấp liên tục không ngừng.
***
Thân phận của Nô Cơ, Phong Phi Duyệt cũng không có vạch trần trước mặt Cô Dạ Kiết, dù sao, ả ta biết không ít chuyện.
Hẹn với Quân Ẩn tại hậu viện, nam tử chậm rãi mà đến, dọc theo đường đi, cũng không phát hiện thấy người nào khác.
"Ả Nô Cơ kia, không thể giữ lại." Phong Phi Duyệt nghe thấy tiếng bước chân, xoay người hướng về phía Quân Ẩn nói.
"Sao vậy, là vì một đêm ân sủng kia?"
"Ta không có thời gian giỡn cợt với huynh," Sắc mặt Phong Phi Duyệt nghiêm trọng, "ả ta biết quá nhiều, hơn nữa, quá khó khống chế, quá mức cố chấp, sớm muộn cũng sẽ hỏng việc."
Quân Ẩn đưa tay vuốt cằm, tựa như đang suy nghĩ, quân cờ này, đặt không đúng vị trị chính xác, chỉ sẽ phản tác dụng.
"Ta biết Nô Cơ có thù oán với hoàng đế, có lẽ, đây cũng chính là mục đích của huynh." Phong Phi Duyệt dứt khoát nói thẳng, "Nhưng mà, thù hận quá sâu, sẽ chỉ khiến ả ta không nhẫn nại được, một khi bứt dây động rừng, vậy hậu quả, nhất định không tưởng tượng nổi."
"Nhưng cô ta bây giờ đã là quý vi nương nương." Quân Ẩn mở miệng, dù sao, không còn là một nữ nô mặc người ta chém giết.
"Thế lực của Quân gia trải khắp Huyền Triều, chẳng lẽ, roi không đủ dài, chút chuyện nhở này cũng có thể làm khó huynh hay sao?" Trong thâm cung này, người chết oan mỗi ngày, nhiều vô số kế.
Quân Ẩn khẽ nhíu đầu mày, đối với giọng điệu như vậy của Phong Phi Duyệt hiện ra vài phần bất mãn, chỉ là không có nói rõ, thuận miệng nói qua loa, "Chuyện này, cứ giao cho ta."
Nhìn vẻ mặt đầy thờ ơ của hắn, Phong Phi Duyệt biết toan tính trong lòng hắn, ba người vào cung, giờ đây, chỉ có mỗi Nô Cơ là quyết một lòng xuống tay với hoàng đế. Hơn nữa, ả vốn là thân phận nô lệ, một khi hoàng đế xảy ra chuyện đến truy cứu, hắn, Quân gia, đều như nhau có thể thoát khỏi sạch sẽ.
Quyền thế, đã che mờ hai mắt Quân Ẩn, Phong Phi Duyệt nhớ đến Quân Nghi lúc ở trong vườn ngự uyển, chợt cảm thấy trong lòng ngột ngạt buồn bực, không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, liền xoay người trở về.
Ra khỏi ngự hoa viên, chưa đi được mấy bước, liền bị ma ma đi phía đối diện đâm sầm vào một cái, cô gái vẻ mặt thấp thỏm e sợ, một túi đồ trong tay đánh rơi xuống đất, đồ đạc bên trong, loảng xoảng rơi vãi đầy đất, tùy ý đảo quanh.
Cô gái vận trang phục ma ma kia ngẩng đầu lên, là một gương mặt trẻ trung xinh xắn, cô gái nhìn thấy Phong Phi Duyệt, hai mắt đột nhiên trợn tròn, sửng sốt ước chừng đến nửa khắc.
***
Chương này dài bất thường quá à, chip vận hết công lực mới mần xong, khổ cái thân già:v
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu