To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Độc Bộ Thiên Nhai
hương 60: Độc Bộ Thiên Nhai
Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, một người thấy Cô Dạ Kiết chỉ nhìn chằm chằm vết thương kia không nói lời nào, liền đưa thuốc trong tay tới, "Hoàng thượng."
Nam tử cũng không quay đầu lại, vung tay làm thuốc dược rơi xuống đất, "Thuốc cao này còn có tác dụng gì? Mau đi mời Mạch y sư đến đây."
Một tiếng như sấm gầm, khiến nha hoàn kia sợ tới mức thụt lùi ra sau lại mấy bước, ý vị gật đầu, "Dạ, dạ, nô tỳ bây giờ đi ngay."
"Hoàng thượng..." Thi tiệp dư dần dần tỉnh tại, vừa động bả vai một cái, đau đến co rút thân thể thành một đoàn, "Thần thiếp, có phải sắp chết rồi không?"
Cô Dạ Kiết ngước mắt, trên mặt như có điều không vui, "Đừng nói lung tung."
Rủ tầm mắt nhìn thấy vết thương đang sưng to của mình, cô gái kinh hãi cực độ, vươn tay nắm lấy tay hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của hắn đầy mệt mỏi nhìn mình, Thi tiệp dư cố nén sợ hãi trong lòng xuống, mặc cho hắn ôm vào lòng.
"Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thi tiệp dư." Mạch Thần Lại vội vàng bước vào. (Tội anh bác sỹ, suốt ngày bị kiu đầu:>>)
"Bình thân!" Cô Dạ Kiết đặt cô gái trong ngực trở lại giường, Mạch Thần Lại cũng đã đi tới, tầm mắt cứ thế tự nhiên rơi lên trên miệng vết thương của nàng ta, vừa nhìn một cái, liền khiến hắn giật mình từ đằng xa.
Từ vẻ mặt của hắn, Cô Dạ Kiết liền cảm nhận thấy có điều bất thường, Thi tiệp dư càng mặt xám như tro tàn, vươn tay lần nữa bắt lấy ống tay áo Cô Dạ Kiết, "Mạch y sư, có lời gì, ngươi cứ nói đi đừng ngại."
Mạch Thần Lại do dự, thần sắc càng lúc càng lạnh lẽo, "Bẩm hoàng thượng, đúng như thần lo lắng, trên vết thương này có độc."
"Vậy phải giải như thế nào?" Cô Dạ Kiết không quá ngạc nhiên, chỉ là ngữ khí rất khẩn trương.
"Nếu như thuộc hạ nhìn không lầm, đây chắc chắn là một loại kịch độc từ Tây Vực, gọi là Bạch Dạ."
"Bạch Dạ?" Cô Dạ Kiết nhìn vết thương kia của Thi tiệp dư đã thành màu đen thẫm, đưa tầm mắt sang chỗ khác.
"Đúng, gọi là Bạch Dạ, chính là trong vòng hai tư canh giờ, nếu không giải độc, Thi tiệp dư sẽ mất mạng." Thần sắc Mạch Thần Lại trấn định, trêm mặt chỉ có nghiêm túc, cũng không có biểu hiện quá luống cuống.
"Vậy lúc này mới chỉ qua mấy canh giờ, phải cứu như thế nào?"
"Đường tắt duy nhất, chính là hút chất độc ra, chỉ có điều độc tính trên người Thi tiệp dư quá sâu, hơn nữa hoa lan lần trước... Độc này, nếu còn lưu lại dù chỉ một chút, vậy thì càng thêm trầm trọng." Mạch Thần Lại tiến lên, khẽ cúi người xuống, không để ý đến vẻ mặt ngại ngùng của cô gái, tra xét vết thương trước ngực nàng ta, "Hoàng thượng, thuốc độc này, chắc hẳn là được bôi trên tay Thất Duệ, trong truyền thuyết, môn chủ của Độc Bộ Thiên Nhai, một khi dính phải, không chết, cũng phải rơi mất nửa cái mạng."
Độc Bộ Thiên Nhai? Lại là Thất Duệ!
Tay áo rộng thùng thình, bị gắt gao níu lấy, Cô Dạ Kiết không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thi tiệp dư, đưa tay, đẩy mái tóc dài rơi một bên ra sau gáy, trong mắt đều là thương yêu, "Nghe thấy chưa, Mạch y sư nói có thể cứu được."
Mạch Thần Lại thấy vậy, tự động lui ra ngoài, đợi một lúc, quả nhiên trông thấy Cô Dạ Kiết đi theo ra ngoài.
"Độc Bộ Thiên Nhai, là tà giáo trong truyền thuyết kia phải không?"
Mạch Thần Lại đưa mắt nhìn sa mạc vô tận, nhẹ gật đầu, "Đúng, Độc Bộ Thiên Nhai sau mỗi lần giết người, vào ngày thứ hai, nhất định sẽ phát hiện một cỗ kiệu màu đen trước cửa nhà đối phương. Hơn nữa, môn chủ kia nghe nói trời sinh dị năng, hai mắt của hắn, có thể dễ dàng thôi miên người khác, đặc biệt là nữ nhân!"
"Nếu thiếp nói, lúc đó thần thiếp không thể khống chế được chính mình, hoàng thượng người sẽ tin chứ?"
Lời của Phong Phi Duyệt, lại lần nữa vang lên bên tai hắn, Cô Dạ Kiết đưa hai tay chống lên tường thành, gò má kiên nghị dưới bóng đêm, bao phủ khói mù vô hạn, môi mỏng, mân thành một đường. Mạch Thần Lại ở bên cạnh, chỉ yên lặng nhìn về phía trước, không quấy rầy.
"Có thể cứu Thi tiệp dư, chỉ có cách này thôi sao?" Nam tử dụi dụi mí mắt, tầm mắt hướng xuống dưới chân Lạc Thành vẫn hối hả bận rộn.
"Đúng, cho dù bây giờ thần chạy về hoàng cung luyện chế thuốc giải, cũng không kịp nữa," Thanh âm Mạch Thần Lại khàn khàn, chậm rãi nói ra, "độc này, nếu như người hút độc không cẩn thận nuốt vào một giọt, đó chính là Kiến Huyết Phong Hầu, một khi, lòng có tạp niệm, không quan tâm đến mạng của Thi tiệp dư, chỉ vì giải độc mà hút, vậy... người chết chính là Thi tiệp dư."
Cô Dạ Kiết chưa từng nghe qua chuyện như vậy, hắn chau mày, trước mắt có thể cứu nàng ta, không phải chỉ có một mình hắn thôi sao?
Sau lưng, mỗi một căn phòng đều khép chặt cửa chính, trên song cửa sổ đan xen tinh tế, lần lượt chiếu xạ bóng lưng do dự của nam tử, tại một chỗ rẽ, người con gái vừa định bước ra, vội vàng thu chân lại. Hai tay nắm làn váy, nhấc qua khỏi mắt cá chân, kéo dài phía sau.
"Độc này, để trẫm hút." Tròng mắt Cô Dạ Kiết trầm ám, lạc định một tiếng dứt khoát.
"Hoàng thượng?" Mạch Thần Lại tuy có giật mình, nhưng kết quả này, cũng nằm trong dự liệu của hắn, "Bây giờ thần lập tức đi chuẩn bị sắc thuốc, hoàng thượng uống vào rồi, lúc hút độc, khi cần thiết, có thể bảo vệ tâm mạch."
"Được." Cô Dạ Kiết lên tiếng, ngữ khí, lại mang theo chút lưỡng lự. Hắn là vua, phải đưa ra quyết định này, không tránh khỏi trong lòng có băn khoăn.
Tóc, theo gió thổi cuộn lên, Phong Phi Duyệt thò đầu ra, thấy sắc mặt hai người đều nghiêm trọng, trong lòng cũng theo đó khẩn trương.
"Hoàng thượng, người thật sự phải làm như vậy?" Mạch Thần Lại ngoảnh mặt nhìn sang, một tôn vương quần lâm thiên hạ, dù có trọng tình thế nào, nhưng vì một cô gái, cam lòng mạo hiểm tính mạng như vậy, cũng khiến hắn khó lòng tin được.
"Thi tiệp dư, không phải người khác!" Cô Dạ Kiết nhẹ khép mắt phượng hẹp dài, giọng điệu càng khiến người ta khó nắm bắt, mang theo hư vô không thể cầm giữ, hai tay chống lên trán, khom người xuống.
Người khác, ai, lại là người khác?
Phong Phi Duyệt nhìn bóng lưng của hắn, quá nhiều lần, nàng đứng sau lưng hắn, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
Thân hình cao lớn, nhìn qua giống như không còn khí lực, hai tay Cô Dạ Kiết đặt trên cổng thành, đầu tựa vào khuỷu tay, loại tịch mịch di thế mà đơn độc đó, lạnh lẽo, lại hiện ra ngoài.
Nếu như độc này chỉ có thể do một người hút, vậy...
Tuyệt đối không thể là Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt thầm siết chặt nắm tay, nghĩ đến một lý do đủ để thuyết phục bản thân mình đến hút độc, đúng... Bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, nếu như Thất Duệ lại xâm phạm lần nữa, vạn nhất đến cả hoàng đế cũng ngã xuống, còn ai, có thể dẫn dắt bọn họ đột xuất vòng vây?
Thân thể, hướng về phía ngược lại mà đi, mỗi một dấu chân, Phong Phi Duyệt đều mang theo suy tính kỹ càng, nàng không vì Thi tiệp dư, cứu nàng ta một lần này, cũng không có nghĩa có thể bỏ qua hết tất cả. Thuốc giải hoa lan trong tay nàng, nàng vẫn sẽ không giao ra.
"Hoàng thượng, có phải người hoài nghi, là hoàng hậu đẩy Thi tiệp dư ra ngoài không?" Mạch Thần Lại nhớ tới chuyện lúc nãy, mở miệng hỏi nhỏ.
"Bên cạnh trẫm, không có kẻ thứ hai," Cô Dạ Kiết quả quyết phủ định, "cũng không thể là Thi tiệp dư tự mình nhảy lên trước, huống hồ, nàng ấy không có chút võ công, biết rõ là chết, xông lên như vậy, há chẳng phải chỉ có kẻ ngốc mới làm?"
Câu hỏi của nam tử, Mạch Thần Lại cũng không trả lời, giọng điệu chuyển sang nhu hòa, "Nếu thật là hoàng hậu, vậy một kiếm cuối cùng, chẳng phải càng không cần thiết sao?"
"Trẫm cũng muốn tin, nhưng mà, thủ đoạn của hoàng hậu... trẫm không thể không phòng." Hai mắt Cô Dạ Kiết u ám, ngữ khí cũng có vài phần mâu thuẫn.
"Hoàng thượng..." Phía sau truyền đến một đạo âm thanh của nữ nhân, Ngọc Kiều từ xa nhìn thấy hai người đứng trên cổng thành, bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy nhanh đến, "Bẩm hoàng thượng, không thấy hoàng hậu nương nương đâu."
Cô Dạ Kiết mím chặt môi mỏng, liếc nhìn Mạch Thần Lại bên cạnh một cái, trong lòng có lo lắng, sải bước hướng về phía phòng của Thi tiệp dư đi tới.
Sau lưng, hai người hai mặt nhìn nhau, chỉ đành phải theo sát.
***
Chương 61: Vì ai hút độc
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu