Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Tàn Sát Lạc Thành ( Thượng )
hương 54: Tàn sát Lạc Thành ( thượng )
Đôi đồng tử của Cô Dạ Kiết khác hẳn với ngày thường, trầm mặc, ngay sau đó, từ từ chìm sâu xuống. Hai tay vắt chéo sau lưng, chậm rãi hạ xuống bên người, tầm mắt, cuối cùng dời khỏi người nàng, rơi lên trên Quân Nghi đang rủ thấp đầu.
Ngự y cúi đầu đứng bên cạnh, nhìn thấy hoàng đế, tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, "Lão thần chúc mừng hoàng thượng, Nghi hoàng quý phi là hỷ mạch."
Lời của hắn, cũng đồng thời khiến tầm mắt đám người trong nội điện rơi lên trên người Quân Nghi. Mạch Thần Lại thấy hoàng đế không nói câu nào, liền bổ sung, "Theo mạch tượng nhìn lại, nương nương đã mang thai hai tháng rồi."
Thử nhẩm tính thời gian, vừa đúng vào lúc được Cô Dạ Kiết sủng hạnh.
Chân thon dài, tiến lên mấy bước, nam tử ngồi xuống cạnh Quân Nghi, bàn tay nhẹ nhấc cằm nàng ta lên, "Ái phi mang thai long tử, đó là chuyện tốt, sao vẫn còn mặt ủ mày chau?"
Quân Nghi bị buộc phải ngẩng đầu lên, sợ hãi mãnh liệt, khiến nàng không dám nhìn thẳng nam tử trước mặt, nàng hướng ánh mắt sang chỗ khác, tầm mắt đối diện với Phong Phi Duyệt, kéo theo một lời cầu khẩn mạnh mẽ.
Ngón trỏ Cô Dạ Kiết dùng sức, khiến mặt nàng phải đối diện với mình, "Không ngờ rằng chỉ một đêm, liền hoài thai rồi."
Dưới cằm nặng nề, toàn thân Quân Nghi run rẩy, vẫn không dám nhìn thẳng, hai mắt nhìn bàn tay nam tử, một câu cũng không nói ra được.
"Trong hậu cung, hai vị hoàng quý phi cùng hoài thai," Cô Dạ Kiết buông tay ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt ở đằng xa, "như vậy đi, ai sinh hạ long tử trước, trẫm, liền phong đứa trẻ đó làm thái tử."
Một câu, hùng hồn hữu thanh, lại làm tất cả mọi người có mặt tại đây nghẹn họng trân trối, không kịp phản ứng.
Đứa bé trong bụng Minh hoàng quý phi đã được năm sáu tháng rồi, lời này của Cô Dạ Kiết, rõ ràng là công bằng, đều khiến Quân gia cùng thái hậu hai cung không thể nói gì, kỳ thực...
Phong Phi Duyệt ngưng mắt nhìn nam tử, đạo lệnh này, một khi thành hiện thực, thì hậu cung cũng đừng nghĩ đến những ngày tháng được yên ổn nữa. Quân gia, cùng thái hậu hai cung, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực diệt trừ chướng ngại vật của mình. Âm thầm, đấu đến ta chết ngươi sống. Cô Dạ Kiết, vì trừ đi kẻ đối nghịch, mà không tiếc dùng cốt nhục ruột thịt của mình làm tiền đánh cược, tên nam nhân hung ác hiểm hoặc này, khiến nàng không thể không đánh giá kỹ lại một lần nữa.
"Trẫm đã hạ lệnh, ngày mai lên đường tiến đến Lạc Thành," Cô Dạ Kiết tự lo đứng dậy, "hoàng hậu cùng Mạch y sư, đến lúc đó cùng đi theo trẫm."
Lạc Thành? Nhắc đến hai chữ này, Phong Phi Duyệt không nhịn được chột dạ nặng nề, luôn giống như là, bị siết giữa cổ họng không thể thở ra được.
"Tỷ tỷ, muội phải làm sao đây?" Quân Nghi sợ sệt nói ra một tiếng, mỗi một người ở trong cung, nàng phải làm thế nào đi đối mặt với đám phi tần hậu cung đây.
Phong Phi Duyệt hoàn hồn, chỉ thấy Cô Dạ Kiết chẳng biết đã đi ra đại điện từ lúc nào, chỉ để lại, một bóng lưng kiên định mà đơn độc. Xa xa, hắt lên trên mặt tường loang lổ.
"Muội thân là quý phi, trong hậu cung này không ai dám động đến muội, cho dù là thái hậu hai cung, cũng không dám xuống tay trắng trợn với muội." Hai tay nàng nhẹ nhàng rơi lên đầu vai Quân Nghi, "Học cách bảo vệ chính mình."
"Ta sẽ để Lâm Dõan ở bên cạnh Nghi hoàng quý phi, con bé tinh thông độc tính dược lý, yên tâm đi, không ai có thể xuống tay được." Mạch Thần Lại nhìn Phong Phi Duyệt, trong mắt có chân thành cùng kiên định hết sức, khiến lòng hai người cũng được lạc định phần nào.
"Cám ơn." Nàng giãn mặt ra, cũng không riêng gì một lần này, mà là, những gì hắn dốc sức tương trợ... toàn bộ.
Mạch Thần Lại gật đầu, sắc mặt tuấn lãng phong nhuận, có chút ửng đỏ, mùi thuốc thanh ngát trên người, càng giống như đem khói mù trong Phượng Liễm Cung, cuốn sạch.
***
Phong Phi Duyệt không hiểu, Cô Dạ Kiết sao lại muốn đến Lạc Thành, cho đến một khắc trước khi lên đường, nàng trông thấy Thi tiệp dư trong ngực nam tử thì mới hiểu được.
Hằng đêm, đều là ác mộng liên tiếp, còn ở trong hoàng cung nữa, khó tránh khỏi sẽ rơi vào kết cục giống Đức Huệ phi.
Đoàn kỵ mã dài dằng dặc, ngự lâm quân ở bên hoàng đế, ra khỏi hoàng đô, lúc đến chân Lạc Thành, thì đã gần hoàng hôn.
Phong Phi Duyệt đẩy một góc rèm, tua cờ đỏ thẫm xáo động trước mặt, nàng tiện tay vạch ra, phóng mắt nhìn đi. Lưu vân ngũ sắc, từng cụm từng cụm nhộn nhạo trên bầu trời. Sắc lửa thiêu đốt, làm nàng nhẹ nheo mắt lại, một tay chống cằm, trong lòng lại chất chứa bất an. Sắc thái nồng đậm như vậy, vấy nhiễm trên bầu trời xanh thẳm vốn dĩ nên tinh khiết, liệu, có ý tứ hàm xúc nào đó?
Bánh xe, kèm thêm nhịp điệu tròng trành lắc lư, Phong Phi Duyệt vừa định thả rèm xuống, lại thấy phía trước, một trận cuồng phong quét đến, bầu trời bỗng chốc bị kéo thành màu đen như mực, mờ mịt, đến cả tòa Lạc Thành gần ngay trước mắt cũng không thấy đâu. Ở đây, chính là như vậy, nơi biên giới, luôn có bão cát.
"Nương nương..." Ngọc Kiều vội vạ kéo rèm xuống, "cẩn thận kẻo bay vào mắt."
Đoàn kỵ mã tiến vào Lạc Thành, thị vệ vén màn kiệu lên, Ngọc Kiều đỡ Phong Phi Duyệt đi xuống. Cửa thành, khép lại sau lưng đám người, 'rầm' một tiếng, cảm giác như nện xuống đáy lòng.
"Tham kiến hoàng thượng." Đằng xa, Quân Ẩn một thân sam y hồng phong dày dạn, cúi người quỳ xuống, đôi đồng tử lãnh khốc nhìn Phong Phi Duyệt ở phía sau.
"Bình thân." Cô Dạ Kiết ôm Thi tiệp dư trong ngực, hai vai buông thỏng, ở bên tai nàng ta nói nhỏ. Phong Phi Duyệt cùng tiến lên, Lạc Thành, tòa thành nô lệ này vẫn như cũ không thay đổi gì. Ở chính giữa ban công phía trên, mấy cái lồng sắt vẫn bị treo ngược giữa không trung, phía dưới, nàng dường như nhìn thấy, ngày đó, cô gái bị Cô Dạ Kiết song tiễn xuyên tâm, huyết sắc tràn đầy mặt đất.
Bởi vì sắc trời đã tối, ở trên thành lầu dùng qua bữa tối, mọi người liền nhất nhất trở về phòng. Phong Phi Duyệt vừa mới khép cửa điện lại, sau lưng liền truyền đến tiếng 'cót két'. Nàng tưởng là hoàng đế, quay đầu nhìn lại, là Quân Ẩn.
Nam tử sải chân bước lên, con ngươi hẹp dài, giống như mang theo một chút ý cười, "Sao rồi, hoàng thượng biết Quân Nghi có thai, có nói gì không?"
Thần kinh kéo căng của Phong Phi Duyệt, theo lời hắn nói mà thả lỏng đôi chút, nàng thờ ơ lãnh đạm vuốt ve ống tay áo của mình, "Hoàng thượng nói, ai sinh hạ long tử trước, đứa trẻ, liền được phong làm thái tử, tương lai kế thừa đại thống."
"Đứa bé trong bụng Minh hoàng quý phi, không thể giữ lại." Quân Ẩn uốn gối ngồi xuống, năm ngón tay từng chút từng chút cắm vào mặt bàn. Thần sắc nặng nề, mắt phượng hẹp dài càng thêm thu hẹp, ngón tay thon dài, theo một chưởng hắn dùng lực đánh vào mặt bàn mà cuộn lên. Quyết định này, cũng không phải mới ngày một ngày hai.
"Nhưng, huynh có từng nghĩ đến, hoàng thượng nói ra những lời này, là có mục đích gì?" Phong Phi Duyệt theo đó ngồi xuống,vẻ mặt như có lo ngại.
"Tất nhiên là biết," Hắn trả lời dứt khoát, "cho dù hoàng thượng không hạ ý chỉ này, đứa bé trong bụng Minh hoàng quý phi, cũng không thể giữ lại." Quân Ẩn nhẹ câu khóe môi, hai mắt lạnh bạc, thoáng qua tia chém giết sát phạt.
"Đó, là con của hoàng thượng." Phong Phi Duyệt thử mở miệng dò xét, ngữ khí ép xuống thật thấp.
"Cũng bởi vì, nó là con của hoàng thượng, mới không thể giữ lại." Khóe mắt Quân Ẩn hàm chứa thâm ý, bàn tay thừa dịp nàng không đề phòng, đem lấy bàn tay mềm mại của nàng bao trọn trong lòng bàn tay hắn, "Bảo vệ Quân Nghi, ta muốn đứa bé bình an ra đời."
Thần sắc Phong Phi Duyệt chuyển lạnh, rút từng ngón từng ngón tay từ trong tay hắn ra, "Dựa vào cái gì, huynh cho rằng ta có khả năng như vậy?"
"Quân gia đã cho cô thân phận này, cô nhất định phải có năng lực này!" Quân Ẩn nắm chặt đầu ngón tay nàng, đưa đến gần bờ môi mình, "Cô với ta đều giống nhau, không còn đường quay đầu."
"Đúng!" Phong Phi Duyệt nghiến răng, vung tay, thu lại, "Tuyệt cảnh của ta, là huynh vị 'ca ca' này ép."
"Ha ha..." Môi mỏng, theo tiếng cười lạnh lẽo nam tử bật ra mà khé mở ra, hai mắt rực rỡ như sao đêm, giờ đây bắn ra tia sắc ngọt tán loạn, "Chúng ta, đều không phải vì mình mà sống!"
"Rầm...rầm..."
Phía chân trời, đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ như sấm rền, Phong Phi Duyệt trợn tròn hai mắt, chỉ nhìn thấy một đoàn ánh sáng từ phía cửa sổ đóng kín cấp tốc bắn tới, "Cẩn thận!"
Quân Ẩn nhạy bén nhảy lên, làm cả người Phong Phi Duyệt té nhào xuống đất, 'oanh' một tiếng, nàng theo bản năng vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của hắn, bên tai lập tức xẹt qua một hồi nóng rát, mơ hồ, còn có mùi cháy sém truyền đến.
Thân thể bị va đập đau nhức rã rời, một lúc sau, Phong Phi Duyệt mới gảy đầu tóc rối tung, trong mắt, tất cả đều là ánh lửa.
Từng quả cầu lửa một, từ giữa cửa sổ bị phá thủng một lỗ, tập kích vào thành lâu Lạc Thành, màn tơ vắt đứng trên giường, áo choàng mắc trên kệ, chiếc bàn gỗ tử đàn... Trong nháy mắt, dùng khí thế sét đánh, hỏa tốc vọt vào, thiêu trụi.
Giống như chôn mình trong lò lửa, mắt thấy sắp sửa cháy lan đến bên người mình, hai người vội vàng bật dậy, Quân Ẩn một cước đá văng cái ghế trước mặt, hai tay nâng mặt bàn lên, ném vào trong đống lửa phía trước, "Đi!"
Thừa dịp trong chớp mắt ngọn lửa ập đến, nam tử vươn tay kéo cổ tay trắng nõn của nàng, vận nội lực, chân trái dùng mép bàn làm điểm tựa, nhấc người nhảy ra khỏi đám lửa.
Bên ngoài, viên cầu bao quanh bởi ngọn lửa, lướt qua tường thành, từng quả cầu một chuẩn xác nện vào. Hộ vệ phía dưới võ trang đầy đủ, Phong Phi Duyệt ngoái đầu nhìn lại xem, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường người, Cô Dạ Kiết vẫn còn chưa ra ngoài.
"Mẹ kiếp!" Quân Ẩn chửi một tiếng, thân thể cao lớn nhảy xuống thành lầu, "Bảo vệ hoàng thượng."
Trong lúc nhất thời, đều rối loạn...
Ánh trăng mờ mịt, lại bị trận hỏa hoạn này, tiêm nhiễm xinh đẹp dị thường, bầu trời, hiện lên màu đỏ hồng diêm dúa mị hoặc, màu đỏ, có thể nghe thấy mùi máu tươi...
Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ở giữa ánh trăng tròn vành vạnh kia, đột nhiên, xuất hiện một điểm đen, theo đó tiến đến gần, nàng càng nhìn càng thấy rõ ràng. Đó, chắc chắn là một cỗ kiệu.
Quỷ dị như vậy, cỗ kiệu màu đen kia, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, lạnh lẽo, ngắm nhìn cả Lạc Thành. Màn kiệu, theo gió thu cuốn đến mà đong đưa qua lại, bên trong, đều là một mảnh hắc ám, cái gì cũng nhìn không thấy.
Một loại, hơi thở chết chóc âm lãnh, truyền đến tứ chi Phong Phi Duyệt. Lạnh, rất lạnh!
***
Chương 55: Tàn sát Lạc Thành (hạ)
(Đến cả bạn chip cũng rất mong tới chương sau à, đối thủ của hoàng thượng sắp lên sàn rồi mòa:>>)
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu