If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Đột Nhiên Phát Bệnh
hương 47: Đột nhiên phát bệnh
Hồ nước nhân tạo, bao bọc quanh một vòng toàn bộ hoàng cung, đáy hồ trong suốt, dùng đủ các loại đá cuội hình thù kỳ lạ trang trí nên. Từng lọ từng lọ gốm sứ nhỏ viền ở hai bên, bên trong, trồng hoa thủy tiên trắng danh quý.
Phong Phi Duyệt nhấc làn váy đi lên nền đá hình vòm cầu, thi thoảng, vài chiếc lá xanh rơi xuống đầu vai của nàng, nàng cũng không phủi đi, an nhàn thoải mái.
Phóng mắt nhìn đi, một bóng người thình lình nhảy vào tầm mắt, trong lòng có chút khẩn trương, nàng bước nhanh theo sau.
"Nương nương..." Phía sau, thần sắc Ngọc Kiều cũng hoảng hốt, theo sát tiến lên.
Bên ngoài Cảnh Dạ Cung, cô gái bước đi khập khiễng, một chân kéo lê trên mặt đất, chỉ có thể chống đỡ cửa điện đi ra ngoài. Y phục rách rưới, tóc tùy ý phủ xuống đầu vai, Phong Phi Duyệt đang cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ muốn tiến lên hỏi chuyện, lại thấy nàng ta đã ra khỏi cung điện, hướng một khúc rẽ bên cạnh đi tới.
Ngước mắt nhìn lên, ba chữ 'Cảnh Dạ Cung' cực lớn, giống hệt chủ nhân trong điện, dịu dàng nhu hòa. Phong Phi Duyệt nhớ mang máng, đây cũng là tẩm cung của Thi tiệp dư.
"Đứng lại!" Phi tần trong hậu cung đều đang ở Thính Hí Lầu, nơi này sao vẫn còn có người ra vào?
Cô gái nghe thấy tiếng gọi lạnh lẽo phía sau, thế nhưng lại ngoan ngoãn dừng bước, dựa vào bức tường sau lưng, hai tay vạch mái tóc dài ngăn trở tầm mắt ra. Phong Phi Duyệt nhìn thân ảnh cúi khom của nàng ta, trong đầu chợt lóe lên, kịp thời có phản ứng, "Ngươi là, Lý mỹ nhân?"
Thân thể đang co rúc, run rẩy một cái, Lý mỹ nhân đột nhiên vươn hai tay nắm đầu tóc mình, muốn trốn vào một góc bên trong, "Đừng qua đây, đừng qua đây..."
Phong Phi Duyệt càng lúc càng không hiểu, mặc dù trước đây không quan tâm, nhưng ngay trong khoảnh khắc này lại bị đào bới ra ngoài, "Ngươi biết bổn cung?"
"Ngươi là người chết!" Hai tay Lý mỹ nhân vung vẫy loạn xạ, đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, hai chân dưới đất đạp động, dùng sức đem trọn thân thể đè ép lui về phía sau.
"To gan!" Ngọc Kiều tức giận quát lên, "Dám nói chuyện với hoàng hậu nương nương như vậy."
"Hoàng hậu? Không, không phải..." Đôi con ngươi đục ngầu của Lý mỹ nhân ban đầu, dần dần hiện lên một tia hận ý, ai oán cô tịch, nàng ta vươn hai tay ra, hung hăng nắm chặt trước người Phong Phi Duyệt. Bàn tay dính đầy bụi đất, dùng sức lôi kéo, "Người chết, người chết..."
'Roẹt..." một tiếng, vạt áo trước ngực bỗng nhiên bị xé rách, chiếc áo yếm xanh thẫm bởi vì dùng sức mà cong cong vẹo vẹo vắt trên người nàng ta, da thịt trắng nõn lộ ra trong gió lạnh, càng thêm yếu ớt. Mà trước ngực kia, lại bị sắt nung in lên trên một dấu, Phong Phi Duyệt muốn nhìn kỹ, cái này giống như chữ viết gì đó. Chỉ là cách quá lâu, đã hòa cùng một thể với màu da.
"Thi tiệp dư..." Bên ngoài, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, hai tay Lý mỹ nhân giữ lấy y phục bị rơi xuống, cuống quít bỏ chạy sang hướng khác.
Thân ảnh, vừa biến mất ở cuối hành lang, Cô Dạ Kiết liền ôm Thi tiệp dư sải bước theo vào.
"Chuyện vừa rồi, không được nói với bất kỳ ai khác!" Ánh mắt Phong Phi Duyệt lạnh lẽo, vội vàng liếc nhìn Ngọc Kiều một cái, thần sắc đã khôi phục lại như cũ.
"Dạ, nương nương."
Cô Dạ Kiết nhìn thấy Phong Phi Duyệt, thân hình cao lớn khựng lại, bước chân cứng ngắc, Thi tiệp dư trong ngực hắn vẻ mặt đầy thống khổ, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực. Hàm răng cắn cánh môi đỏ mọng, vết máu loang lổ dính bên khóe miệng, hình như cực kỳ khó chịu.
"Hoàng hậu?" Hắn nhìn Phong Phi Duyệt, sắc mặt có chút kinh ngạc, chỉ là không kịp suy tính, liền vội vã ôm Thi tiệp dư bước vào trong Cảnh Dạ Cung.
Phía sau, phi tần các cung kéo đến dồn dập, ngay cả thái hậu hai cung cũng là một bộ dáng vô cùng lo lắng, đi theo ngự y phía trước, Phong Phi Duyệt hoàn toàn quên mất chuyện của Lý mỹ nhân, xoay người không chút do dự bước vào theo.
Cô Dạ Kiết đặt Thi tiệp dư lên trên giường, cô gái trong ngực thống khổ ẩn nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn khéo léo không hề phát ra một tiếng rên rỉ, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tay áo nam tử, ngước mặt, lắc lắc đầu nói với hắn, "Thần thiếp không sao."
Vươn tay đẩy đi sợi tóc rơi vãi trên trán nàng ta, năm ngón tay, dính mồ hôi tinh mịn, Cô Dạ Kiết cúi thấp người, gò má dán chặt vầng trán đầy đặn của Thi tiệp dư, từng chút từng chút. Môi mỏng in lên đôi mắt ngấn nước của nàng ta, "Không việc gì, không phải sợ!"
Ngữ khí của bậc chí tôn, mang theo thái độ cường ngạnh không thể xem thường, khiến ngự y đang chẩn mạch mềm nhũn cả tay, thần sắc càng thêm sợ hãi.
"Bẩm hoàng thượng, Thi tiệp dư không có gì đáng ngại." Chẩn đoán cuối cùng, ngự y chẳng những không thở phào ra được một hơi, ngược lại cả quả tim lơ lửng giữa trời, hai mắt nhìn chằm chằm mu bàn chân của hoàng đế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Cút, một đám phế vật." Quả nhiên, hai mắt Cô Dạ Kiết bùng lên sáng rực, sát khí trong mắt bất chợt lóe lên, đá văng ngự y quỳ dưới nền đất, "Truyền Mạch y sư."
Phong Phi Duyệt đứng bên ngoài điện, cũng không giống như những người khác, đều chen chúc trong gian phòng kia, nàng thờ ơ lãnh đạm, nhìn thân ảnh ma ma nha hoàn không ngừng bận rộn, tim, lại trầm xuống nặng nề. Cô Dạ Kiết đối với Thi tiệp dư, quả nhiên khác hắn với những người khác, lần trước, hắn cố ý lạnh nhạt, chính là vì không muốn mình đặt chú ý lên trên người nàng ta, hắn, rõ ràng muốn giấu nàng ta đi. Chỉ là thâm cung này, dù ngươi không muốn tranh đấu với kẻ khác, vẫn sẽ bị đào sâu ba thương, đều chạy không khỏi.
Mạch Thần Lại bởi vì luyện chế đan dược, cũng không đến Thính Hí Lầu, bây giờ vừa bước vào Cảnh Dạ Cung, liền nhìn thấy Phong Phi Duyệt đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng đọng nghiêm trang, dường như có tâm sự nặng nề.
Trong điện, hoàng đế đang nóng lòng chờ đợi, Mạch Thần Lại không kịp nói một câu nào, liền dẫn Lâm Doãn đi vào.
Hắn không có giống như ngự y tiến lên chẩn mạch, gần như là vừa nhìn sắc mặt của Thi tiệp dư thì liền dừng bước, "Hoàng thượng, Thi tiệp dư không có bệnh."
Nghe Mạch Thần Lại nói như vậy, gương mặt đầy lo lắng Cô Dạ Kiết, càng thêm trầm mặc, "Mạch y sư, ngươi chắc chắn?"
"Qua vài ngày tự nhiên sẽ ổn thôi." Mạch Thần Lại không có ý định tiến lên, thần sắc tự nhiên, tầm mắt rơi lên từng gương mặt của nương nương các cung.
"Bổn cung còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm." Đông thái hậu cười lạnh một tiếng, một tay vuốt vuốt tà áo của mình, "Không có bệnh, lại khiến cho người khác phải lo lắng mất công."
Cô gái nằm trong ngực Cô Dạ Kiết nghe vậy, mắt nóng lên, muốn chống người ngồi dậy, "Là thần thiếp không đúng, quấy rầy hứng thú của thái hậu."
"Được rồi, không có việc gì thì thôi đi." Tây thái hậu cao cao tại thượng, lạnh mắt liếc nhìn, "Thân thể tiệp dư này, lại cực kỳ kim quý, hoàng đế, bổn cung hôm nay mới biết, trong Cảnh Dạ Cung này, lại cất giấu một người đáng quý như vậy."
Cô Dạ Kiết nghe vậy, bàn tay rơi trên vai Thi tiệp dư, nằm thành quyền, nhận thấy nam tử tức giận, Thi tiệp dư vươn tay bắt lấy tay áo của hắn, vẻ mặt lo lắng.
"Người đâu," Cô Dạ Kiết ngước mắt, đôi đồng tử nhìn về phía thái hậu hai cung, tăng thêm vài phần sắc nhọn, còn mang theo cảnh cáo ngầm nào đó, "đưa thái hậu hai cung trở lại Thính Hí Lầu."
"Vâng." Thị vệ ngoài điện tiếp lệnh, lớn giọng lên tiếng.
"Hừ!" Đông thái hậu bất mãn phất tay áo, Tây thái hậu bên cạnh vươn tay ấn lên vai em gái, "Vẫn nên trở lại Thính Hí Lầu đi, ở đây, có hoàng đế trông nom."
Giọng điệu bằng trắc, đuôi mắt, lại mang theo vài phần ý cười, bà ta đi phía trước, đám phi tần vốn đang vây quanh lúc đầu càng không dám nán lại thêm, từng người từng người cùng nối đuôi đi theo sau.
"Hoàng thượng, có phải thần thiếp đã làm thái hậu mất hứng rồi không?" Sắc môi Thi tiệp dư tái nhợt, giọng nói càng thêm yếu ớt không chịu nổi.
"Không có." Cô Dạ Kiết dịu dàng trấn an, thấy nàng có chút ốn định, lúc này mới yên lòng, "Quan tâm hai bà già đó làm cái gì."
Mạch Thần Lại tùy ý dặn dò mấy câu, lúc này mới nghiêm nghị đi ra Cảnh Dạ Cung, thấy Phong Phi Duyệt vẫn còn đứng trong sân, hắn ngoái đầu nhìn lại, xác định toàn bộ tâm ý Cô Dạ Kiết đều đặt trên người Thi tiệp dư rồi, liền tiến lên, đứng lại, "Hoàng hậu nương nương, có thể tìm một nơi nói chuyện hay không, thần có chuyện muốn hỏi."
Giọng nói trầm ấm như ánh dương buổi sớm, khiến Phong Phi Duyệt khẽ ngẩng đầu, trong mắt Mạch Thần Lại, như có giấu giếm, thần sắc hắn khẩn trương, khiến nàng càng thêm khẳng định, lời hắn muốn nói, nhất định có liên quan đến Thi tiệp dư!
***
Chương 48: Họa từ hoa lan
.
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu