Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Cả Đêm Dạy Dỗ
hương 45: Cả đêm dạy dỗ
Mồ hôi, không biết là lạnh, hay là nóng...
Phong Phi Duyệt chỉ biết là, mồ hôi này theo trán chảy xuống, thấm ướt lông mi nồng đậm, hai gò má lan ra màu ửng hồng không bình thường, hơi thở phun đốt, yêu kiều hơn cả hoa lan.
Cô Dạ Kiết cười, giống hệt một mồi lửa cháy lan cả đồng cỏ, ở trong mắt nàng tùy ý bùng lên. Nam tử cố ý trêu chọc, môi mỏng phủ lên môi nàng, nhưng không xâm nhập, chỉ là dùng đầu lưỡi làm ướt cánh môi của nàng rồi lui ra, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Phong Phi Duyệt nhìn sợi tơ bạc bị cố ý kéo ra nơi khóe miệng kia, hơi thở gấp gáp dồn dập.
Cái tên này, tên đàn ông phúc hắc đen tối!
Nàng nắm chặt hai quả đấm, mỗi một ánh mắt của Cô Dạ Kiết, đều trở thành hấp dẫn trí mạng. Rõ ràng tên nam nhân này không hề có ý nghĩ gì khác, trong ánh mắt đều là đùa bỡn.
Sau đó Phong Phi Duyệt nhớ tới một đêm kia, nhưng căn bản lại không nhớ ra được, nàng làm thế nào nhào lên trước.
Hai chân dạng ngang ngồi lên thắt lưng hắn, hai tay càng giống như dây leo quấn chặt cổ Cô Dạ Kiết, nam tử bị lực đạo đột ngột của nàng va chạm lên trước, vươn tay nắm chặt mép bàn bên cạnh mới giữ vững thân thể. Vẻ mặt kinh ngạc, mang theo vài phần lúng túng, còn chưa biểu hiện ra ngoài, liền bị người con gái phía trên sít sao che kín môi. Không có phương thức gì đặc biệt, càng khỏi nói đến một chút kỷ xảo nào, hàm răng nàng cắn môi của hắn, chỉ là theo bản năng liếm mút, thân thể không an phận uốn éo.
Sau một vài lần, Cô Dạ Kiết liền mất kiên nhẫn, vươn tay giữ chặt sau đầu nàng, nơi cổ họng tràn ra tiếng gầm nhẹ giống như đè nén, mười ngón tay thon dài kéo vạt áo trước người hắn ra, ý vị thăm dò vào trong. Lồng ngực to rộng, bị cào xước mấy vệt đỏ nông sâu không đồng nhất. Nam tử đột ngột lui người ra, trói buộc hai tay của nàng, khó chịu không thể động đậy, càng khiến nàng đạp động giãy giụa lợi hại.
"Đừng động!" Cô Dạ Kiết đứng dậy, sải chân bước về phía giường phượng, khẩn trương rối loạn.
Hai người lần lượt rơi xuống giường phượng phủ kín gấm sắc, Phong Phi Duyệt bị đặt đè ép phía dưới, tiện tay tóm lấy màn tơ trên khung giường, quấn quanh cổ tay, thừa dịp Cô Dạ Kiết thở dốc, liền nhảy lên, lần nữa dạng chân ngồi lên trên. Hai mắt nam tử nhắm hờ, đối với động tác này, thần sắc lộ ra mấy phần bất mãn, bàn tay rơi vào eo lưng không đủ một nắm tay của người con gái, muốn lần nữa đem nàng đè xuống dưới. Thế nhưng cô gái cũng nhất quyết không tha, đôi tay kháng cự đấm lên trước ngực hắn...
Cô Dạ Kiết dứt khoát lật người, hai chân thon dài áp chế thân thể nàng, đôi tay bị kiềm chặt trên đỉnh đầu, "Buông ra..."
Áo, ướt sũng cả người. Trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn, tâm, rơi vào vách núi, phập phồng phập phồng, phiêu du bất định... Nàng không phận biệt rõ, mình muốn cái gì, mình, muốn một cái gì đó đến lấp đầy trống rỗng đột nhiên ập tới.
"Hu hu..." Giống như là nghẹn ngào, càng giống như là cầu hoan, Phong Phi Duyệt lấy khuỷu tay chống người dậy, nửa người trên của nam tử, lại vào lúc này đè xuống, gần như là nỉ non, hắn, ở bên môi nàng nói nhỏ, "Duyệt Nhi... đem nàng, giao cho trẫm."
Vô thức, nàng không phục, muốn phản kháng, nhưng, môi anh đào khẽ mở, lại phát ra chi âm kiều mỵ không ngừng. Nàng chịu đựng, căn răng cảm thụ dục vọng của nam tử áp xuống, 'oanh'... trong đầu, thứ gì đó nổ tung, từ trên đỉnh đầu bao phủ toàn bộ. Hô hấp khó khăn, hoang mang sợ hãi... Phong Phi Duyệt bám chặt lấy tấm lưng dày rộng của Cô Dạ Kiết, cái cảm giác tứ cố vô thân đó, liền muốn đem thân thể của chính mình, dung nhập vào đối phương, từng chút, từng chút, đều không muốn lưu lại gì.
Hôn, không còn là hôn, mà lại như cắn xé, da thịt trắng nõn, bày ra màu đỏ đỏ hồng hồng, dấu hôn diêm dúa khêu gợi, theo động tác trên tay nam tử, từng cái từng cái rơi sâu lên trên người nàng.
Tình ái đến lúc cao trào, khản đặc như một tiếng xé rách, tơ lụa thuần chất thượng hạng, tự bật rễ kéo xuống...
Ăn miếng trả miếng, một đêm này, khiến Phong Phi Duyệt ách cả cuống họng, khí lực toàn thân mềm nhũn.
Suốt một đêm, người con gái nếm đủ toàn bộ các loại thủ đoạn dạy dỗ, hèn mọn khuất nhục, nhưng lại bị tuyệt kỹ cao siêu khống chế hết thảy, khỏa lệ nốt ruồi, xinh đẹp dụ hoặc quân nhan. Dụ loạn trong mắt, câu dẫn ra, lại khiến nam tử ngạo nghễ kéo ôi mỏng châm chọc.
Trong chiếc màn phù dung, nàng chật vật, nàng thân bất do kỷ...
Hắn, cũng vậy, từ kẻ mất khống chế, tiếp tục mất đi khống chế...
Thân, mệt mỏi tới cực điểm, tay, chân, thậm chí động một chút cũng không muốn động. Nhưng trong cơ thể, dược tính còn sót lại kia, vẫn đang liều mạng khống chế, ngón tay mảnh khảnh của Phong Phi Duyệt rơi lên trên ngực hắn, thân thể không tự chủ được kề lại gần, muốn nhiều hơn...
Không cần nữa, không cần nữa. Tâm, từng lần từng lần lặp lại, nhưng thân thể này, đã sớm mất đi khống chế. Nam tử một bả đè lại bàn tay không an phận của nàng, đem lấy cả thân thể nàng nhấc lên trước. Năm lần bảy lượt, ý thức đã không còn rõ ràng như trước, Phong Phi Duyệt nghĩ một đằng nói một nẻo, châm chọc, "Sao vậy, hoàng thượng không được rồi?" (Chịu, cả anh lẫn chị quá bá cháy ~!~)
Biết rõ, đổi lấy là một hồi dông tố...
Liều chết triền miên, không ngủ không nghỉ, hai người càng giống như là so tài, cho đến khi bầu trời hiện lên bong bóng cá, Phong Phi Duyệt lúc này mới ngủ thật say, mệt lả cuộn tròn thân thể, núp trong góc giường.
Một trận mộng thập trượng hồng trần, y phục la liệt chồng chất, vạt áo quấn quyện vào nhau...
Lật người, lại rơi vào vực sâu... Không bắt được một thứ gì đó có thể chống đỡ, Phong Phi Duyệt vô thức mở miệng nỉ non, "Ưm..."
Mở mắt, gần trong gang tấc, là gương mặt anh tuấn phóng đại của Cô Dạ Kiết, nàng kinh ngạc sững sờ há to miệng, trí nhớ trong một đêm, như thủy triều tập kích lên đại não, xua đi không được.
"Tỉnh rồi?" Hắn nhếch môi, bàn tay ở trên eo nàng không chút khách khí véo nhẹ một cái.
Chỉ là một chút ít lực, Phong Phi Duyệt lại cảm thấy đau khắp toàn tâm, hạ tầm mắt nhìn xem, đôi con ngươi khó tin trợn tròn, thân thể trắng nõn, nhưng lại không còn một chút màu sắc ban đầu, toàn thân trên dưới, ngay cả chính nàng cũng không dám nhìn một cái. (Anh quá biến thái, ặc ặc!)
"Chàng..." Nàng thình lình bật dậy, chỉ là còn chưa ngồi thẳng, liềm mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn nằm trước ngực hắn. Phía trên, mấy vết cào vẫn còn rướm máu đỏ thẫm, mấy vệt trên bụng còn rõ ràng hơn, sưng đỏ không chịu nổi.
Mặt Phong Phi Duyệt đỏ lựng, dứt khoát kéo chăn qua, cùng bao bọc lấy thân thể hai người. Lúng túng vạn phần, nàng muốn trở người xoay ngược lại, nhưng nam tử cũng không cho nàng cơ hội này, vươn cánh tay siết chặt eo nhỏ của nàng.
Tay kia, dùng ngón trỏ kềm chặt cằm nàng, cười lạnh lẽo nói, "Tư vị bị người ta bỏ thuốc, không dễ chịu phải không?"
Giống như, ôn tồn cả đêm, chỉ là vì, gậy ông đập lưng ông...
Phong Phi Duyệt không có giãy giụa, cởi bỏ tình dục, đôi mắt của hắn, với nàng đều giống nhau, trong suốt như đáy hồ, Cô Dạ Kiết hất tay ra, lực đạo cực đại, khiến Phong Phi Duyệt suýt chút nữa tưởng rằng cằm mình sắp sửa bị trật khớp.
"Cho dù trẫm sủng ái Quân Nghi, trẫm, cũng có thể khiến nàng ra thất sủng trong một đêm!" Cô Dạ Kiết vén chăn gấm lên, không thèm để ý đến dấu vết trên người, tự lo nhặt y phục rơi vãi đầy đất lên.
'Rầm...' Cửa điện bị đóng lại nặng nề, Phong Phi Duyệt kéo lại chăn gấm trên hai vai, vùi đầu thật sâu vào gối thêu, không muốn bận tâm quá nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc an ổn.
Khi tỉnh lại, hoàng hôn đã hạ xuống gần. Phong Phi Duyệt được Ngọc Kiều đỡ dậy tắm rửa, sau đó liền nằm trên giường, lười phải động đậy.
***
Lúc Quân Nghi đi vào, nàng chỉ là lười biếng vẫy tay, đến nói cũng không nói lên được một câu.
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi tiến lên trước, Phong Phi Duyệt cho cung nữ lui ra ngoài, rồi mới bảo nàng ta ngồi xuống cạnh mình.
"Tối hôm qua, thuận lợi chứ?"
"Tỷ tỷ," Quân Nghi khó khăn mở miệng, do dự vài lần, mới ngập ngừng nói, "Nô Cơ, Nô Cơ cô ta quả thật như tỷ dự đoán, may mà hoàng thượng không có trách tội..."
"May?" Phong Phi Duyệt khẽ cử động thân thể, cả người mềm nhũn nhìn sang cô gái bên cạnh, "Ả ta, vốn là một quân cờ của Quân gia, bây giờ, lại không thể khống chế được, quân cờ như vậy, còn giữ lại làm gì?"
Nói không chừng, bất cứ lúc nào, liền có thể ở sau lưng mình đâm một đao!
***
Chương 46: Hí khúc quỷ dị
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu