Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Thần Bí Gửi Thư
hương 28: Thần bí gửi thư
Mạch Thần Lại gần như là chìm đằm vào trong nụ cười kia, "Nương nương yên tâm, thuốc kia cho dù là độc dược, thần cũng sẽ nhất định nghĩ mọi cách giải độc cho người."
Lồng ngực Phong Phi Duyệt dâng lên chút khác thường, hai tay thu vào trong ống tay áo, chụm lại trước người, "Như vậy, thật sự là thuốc độc?"
Ngữ khí, khẽ lạnh xuống mấy phần, ấm áp mới vừa rồi trong khoảnh khắc liền kết thành băng sương, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy viên thuốc kia tắc nghẽn giữa cổ họng, thế nào cũng không trôi xuống được.
"Nương nương, là thuốc có ba phần độc, tác dụng của thuốc với hoàng thượng, không giống với người, thần chỉ là có chút lo lắng." Mạch Thần Lại chỉ sợ, dược hiệu của phu thê quấn cuối cùng sẽ có một ngày áp chế không nổi.
Phong Phi Duyệt hướng mặt về phía đại điện, mặt trời đã chiếu rọi đến giữa Kim Loan Điện, ánh vàng rực rỡ chói mắt, từng tia từng tia sáng nóng bỏng rơi xuống, nóng đến nỗi mắt của nàng cũng không mở ra được. Cung trang màu hồng phấn bóng nhẵn như tơ như lụa cố ý làm nổi bật cả người nàng nhiễm thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng, "Bỏ đi, nếu thật là họa, có tránh cũng không được."
Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, mạng của mình treo lơ lửng lúc nào còn nói không chắc, còn ai có thể quản được chuyện sau này.
"Sư phụ, sư phụ..." Thấy Mạch Thần Lại không có chút phản ứng, Lâm Doãn dứt khoát nhảy cả người đến trước mặt hắn, "hoàn hồn đi."
"Đi." Đẩy nhẹ đầu Lâm Doãn ra, nam tử mang theo gương mặt tuấn tú ửng đỏ bước ra Ngọc Khê Cung.
"Sư phụ, chờ đệ tử với..." Lâm Doãn cẩn thận cầm hộp thuốc trong tay, sải bước đuổi theo.
***
Trở lại Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt buồn chán nằm thẳng lên giường, một tay tựa ra sau gáy, hai chân tùy ý vắt lên. Một bộ dáng bất cần. Ngọc Kiều bên cạnh thấy thế, muốn mở miệng, lại không dám lên tiếng, từ trong đôi con ngươi khẽ nheo nhìn lại, Phong Phi Duyệt nhịn cười, "Ngọc Kiều, ngươi có lời gì muốn nói?"
"Nương nương, nô tỳ không dám nói."
"Nói đi, đừng có được món hời còn chê bai." Phong Phi Duyệt đem sách trên giường ném cái 'bịch' sang một bên, lật người.
"Nô tỳ chỉ là cảm thấy, lần này nương nương hồi cung, có vài phần khinh suất." Ngọc Kiều nhìn sắc mặt nàng, hồi lâu mới dám ngập ngừng nói ra.
Khinh suất? Là không hiểu quy củ đúng chứ. Phong Phi Duyệt 'soạt' một tiếng bật dậy, ngồi thẳng người lên, hai tay từ dưới ống tay áo rộng thùng thình chìa ra, cầm lấy một cái chén tử sa* trên bàn, lần nữa rụt tay về, "Vậy ngươi nói, trước kia ta là người như thế nào?"
(*Tử sa: Một loại đất sét dùng làm đồ uống trà)
"Nương nương trước kia a, Ngọc Kiều cũng không nói rõ được, tóm lại, chính là rất cẩn thận, uống một ngụm trà, cũng muốn nô tỳ dùng ngân châm thử đi thử lại mấy lần." Ấm tử sa đặt trong lòng bàn tay, cảm thấy nhạt nhẽo đi mấy phần thơm nồng, Ngọc Kiều rót đầy chén trà trong tay nàng, ngoan ngoãn lui lại sang một bên.
Phong Phi Duyệt khẽ nhấp, bản thân mình bây giờ, còn không phải là như vậy sao?
***
Đêm xuống, cái nóng nực ban ngày thoái lui, bóng đêm lặng lẽ kéo tới. Trong Phượng Liễm Điện, chao đèn treo trên cao tán ra ánh sáng màu vàng cam xinh đẹp, hiện lên một tầng bạch mạc mông lung. Ánh nến nhiếm động, Phong Phi Duyệt vẫn còn dựa lên trên chiếc giường mềm mại ban nãy, hai mắt khẽ nhíu, nhắm mắt dưỡng thần. Dưới mái tóc, hoa tai hình năm ngôi sao kia vốn không có lấy xuống, mà theo hô hấp của nàng, dính sát vào vành tai.
Bóng tối lắng xuống, đột nhiên, một cỗ hơi thở nồng đậm từ từ lan tràn, chân mày Phong Phi Duyệt lúc đầu giãn ra đột nhiên nhíu chặt lại, chỉ là cũng không vội mở mắt.
***
Trên hành lang rực rỡ đủ màu, Minh hoàng quý phi trên tay mang theo chỉ sáo dài nhọn giữ lấy cổ tay một nha hoàn, nhàn nhã sải bước, sau lưng còn một hàng dài ma ma với thái giám đi theo.
Nương nương, đêm lạnh, nô tỳ đưa người về Đức Minh Cung nhé." Nha hoàn lo sợ lại có sơ suất gì khác, nói chuyện càng thêm dè dặt cẩn trọng.
"Gấp gì chứ, không phải ngự y đã nói sao, phải ra ngoài vận động nhiều một chút." Trên mặt Minh hoàng quý phi đều là hoan hỉ vui mừng của người sắp làm mẹ, nàng ta đứng ở giữa hành lang, đưa mắt nhìn về phía mặt trăng tròn vành vạnh kia, "Hoàng thượng tối nay, là ở chỗ ai?"
"Bẩm nương nương, hình như là Thi tiệp dư." Nha hoàn sợ nàng ta nhiễm lạnh, đứng chắn bên người, "Thái giám ở Ngọc Khê Cung nói, ban ngay Thi tiệp dư bị hoàng thượng cấm túc, chỉ là, không bao lâu hoàng thượng liền quay người đi về phía Cảnh Dạ Cung."
"Đồ hồ ly tinh này!" Minh hoàng quý phi vươn tay bẻ gãy một nhành hoa lê bên cạnh, "Bổn cung sao lại quên mất ả ta." Đem nhánh hoa lê trắng tuyết mềm mịn kia nhào nặn trong lòng bàn tay, thoáng chốc, một mùi hương thơm ngát thanh nhã chị vị nồng đậm tán ra.
"Nương nương..."
"Suỵt!" Minh hoàng quý phi đưa tay dùng sức chộp lấy cổ tay nha hoàn, ra hiệu nha hoàn kia đừng lên tiếng. Theo tầm mắt nha hoàn nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài Phượng Liễm Cung một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, nhanh như kình lôi.
"Nương nương, đó là?" Nhìn thân ảnh kia, chắc chắn là một nam nhân. Trong nội uyển hậu cung này, giữa đêm khuya sao lại có nam nhân đặt chân đến.
Minh hoàng quý phi nhẹ cong môi trái tim, cánh môi đỏ thắm mỹ lệ, càng phát ra chói mắt, "Không ngờ hoàng hậu, cũng có lúc không chịu được."
"Nương nương, ý người nói?" Vẻ mặt nha hoàn khiếp sợ, miệng mở to đến mức có thể nhét lọt quả trứng gà vào trong.
"Ngươi chắc chắn đêm nay hoàng thượng ở Cảnh Dạ Cung?"
"Nương nương, chắc chắn không sai." Nha hoàn kề môi đến gần trước mặt Minh hoàng quý phi, "Nương nương, trong hậu cung này, chỉ có hoàng hậu mới là chướng ngại của người, người xem..."
"Lắm miệng," Sắc mặt Minh hoàng quý phi cố làm ra vẻ bực bội, đem nước hoa lê còn lưu lại trên tay chùi vào khăn gấm, "đi, đỡ bổn cung trở về."
Một tay đỡ lấy bụng của mình, năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve ở trên, hoàng hậu, lại bảo bổn cung coi chừng đứa bé, ta ngược lại muốn nhìn xem, là mạng của ai tốt hơn!
***
Trong Cảnh Dạ Cung, bên trong một bình hoa cổ, nhánh hoa dày cắm xuyên tỏa hương thơm ngào ngạt, một vài cánh hoa điêu tàn rơi vãi trên tấm thảm gấm hoa văn mẫu đơn, tầng tầng chồng xếp. Gần đó, trên ghế tựa danh quý, một thân ảnh cao lớn dựa vào, nhìn quanh trong điện, tuy rằng không xa xỉ lộng lẫy như ở Phượng Liễm Cung, nhưng, lại có một quy cách riêng, bốn phía trân quý, đồ cổ tám phương mọi thứ đều có, tô vẽ điểm xuyết đầy tràn cả đại điện này. Thi tiệp dư đôi mắt xinh đẹp có chút sưng, hai tay mềm mại nhẹ xoa nắn trên vai nam tử trước người.
"Hoàng thượng, lực đạo này đã vừa phải chưa?"
Cô Dạ Kiết gật đầu một cái, giữa hai đầu lông mày nhíu lại nâng lên suy tư, hắn vươn tay kéo Thi tiệp dư đến trước người, ngồi lên trên chân mình.
"Hoàng thượng, có phải thần thiếp khiến người mất hứng không?" Nàng ta ngồi ngay ngắn, nhẹ giọng dè dặt dò hỏi.
"Không phải." Cô Dạ Kiết hiếm khi nhỏ giọng mềm mỏng, tựa lui thân thể trở lại, "Chỉ có ở tẩm điện của Thi tiệp dư, trẫm mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi."
Thi tiệp dư nghe vậy, không ngừng vươn tay, nhẹ xoa lên đầu mày anh tuấn của hắn, từ từ hướng sang hai bên kéo giãn ra, "Hoàng thượng, quốc gia đại sự toàn bộ đều đè lên trên vai một mình người, làm sao không mệt? Nghe thần thiếp một câu, thượng triều xong rồi, người cứ xem như nơi này chính là nhà của người, không cần nghĩ đến những chuyện lo lắng phiền não kia nữa."
"Nhà?" Cô Dạ Kiết cười lạnh, khóe miệng thờ ơ như không mà nâng lên, "Toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm..." Nhưng mà duy nhất, lại thiếu mất một nơi có thể thanh thản tĩnh tâm.
Đáy mắt, là mệt nhọc không chút che giấu, tĩnh mịch trống trải. Trái tim Thi tiệp dư co rút đau đớn, hai tay vội ôm lấy vai hắn, "Hoàng thượng!"
"Không nên chọc vào hoàng hậu, biết chưa?" Bàn tay ở trên lưng nàng ta vỗ nhẹ, cái cằm kiên nghị chống đỡ giữa xương quai xanh của nàng ta, "Mỗi một nữ nhân trong hậu cung, nàng đều phải kính nhi viễn chi*."
(Kính nhi viễn chi: Kính trọng, tôn kính nhưng không thể gần gũi)
"Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy, hoàng hậu nương nương không giống với bọn họ." Thi tiệp dư nhìn nam tử phía dưới, hắn tuy là tay nắm đỉnh thế chi quyền, nhưng mà, trên gương mặt tuấn lãng phi phàm, luôn in khắc vẻ lạnh lùng đem người khác cự tuyệt bên ngoài ngàn dặm.
"Nàng hiểu gì chứ?" Hai tay Cô Dạ Kiết đặt trên chiếc eo uyển chuyển đầy một nắm tay của nàng ta, dùng sức đẩy Thi tiệp dư ra, lực đạo rất lớn, đột ngột khiến nàng ta suýt chút nữa thở không ra hơi, "Hoàng, hoàng thượng?"
'Pặc...' trong chớp mắt.
Một luồng ánh sáng đột nhiên vụt qua trước mắt hai người, Thi tiệp dư vẫn chưa hoàn hồn, kinh hãi ngồi trong ngực Cô Dạ Kiết. Chỉ thấy, phía trên chiếc bàn gỗ tử đàn chạm trổ, găm vào một đoản kiếm bén nhọn, bên trên giống như còn có thứ đồ gì đó.
Tuấn nhan hung ác hiểm lệ, ánh sáng từ đoản kiếm chiếu xạ một đôi con ngươi như loài lang hổ, Cô Dạ Kiết vươn tay, dùng đến mấy phần nội lực mới lấy được đoản kiếm kia xuống.
"Hoàng thượng cẩn thận." Thi tiệp dư yếu ớt mở miệng, tựa người vào trước ngực hoàng đế.
Chỉ thấy trên đoản kiếm kia, khắc sâu một hàng chữ, đôi con ngươi của Cô Dạ Kiết quét từ phần chuôi về phía lưỡi đao, một màn quỷ dị kia ở nơi đáy mắt, càng phát ra âm lãnh, "Nội cung Phượng Liễm, cẩu thư chi hoan, điên loan đảo phượng."
"Hừ!" Tay hắn cầm đoản kiếm, nặng nề đánh một chưởng lên trên mặt bàn, ngọn đèn cùng chén trà bên trên, rung rung lắc lắc, rơi vãi xuống đất.
Cả người Thi tiệp dư co rút, lại không dám nói thêm một câu.
"Đây chính là, hoàng hậu mà nàng nói là không giống những người kia!" Cô Dạ Kiết đặt Thi tiệp dư sang một bên, đứng dậy sải bước rời đi.
"Hoàng thượng, người đi đâu?" Thi tiệp dư hoảng hốt đứng dậy, không ngờ, một góc áo vướng vào mép bàn, cứ thế giữ chặt bước chân nàng ta.
"Hoàng thượng..." Thái giám với thị vệ bên ngoài trông thấy Cô Dạ Kiết hỏa khí bừng bừng từ bên trong đi ra, đều quỳ rạp xuống.
"Thị vệ như vậy, các ngươi cư nhiên để kẻ khác tự nhiên qua lại Cảnh Dạ Cung như giữa ban ngày? Phế vật!" Một cước đá văng kẻ ngăn đỡ trước cửa, Cô Dạ Kiết nhìn về phía hoàng thành không có chút khả nghi kia, "Bãi giá, Phượng Liễm Cung!" Hai tay hắn chắp ngược sau lưng, hung hăng siết chặt thành quyền, vừa mới vào cung chưa quá hai ngày, cái đuôi hồ ly này liền không giấu được nữa rồi? Cánh môi lương bạc vô tình cong lên, đôi con ngươi hiển nhiên đã bốc cháy thành màu hổ phách kinh diễm. (Hừ anh ghen à, mới có nhiu đó thôi mà, hé hé??)
***
Chương 29: Bao vây tứ phía
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu