Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Ám Sát
hương 20: Ám sát
Trường cấp lộ rõ xa hoa, hai nha hoàn từng bước tiến lên, áo váy thủy sắc kéo dài đến mắt cá chân, một người trong đó ngó nghiêng nhìn quanh, âm thầm siết chặt tay, nhưng là sát khí thoáng chốc hiện lên.
Nha hoàn đi tới trước mặt hai người, khom lưng, đem cái khay trong tay đặt lên trên án kỷ. Chính là động tác đứng dậy này, Phong Phi Duyệt khẽ nheo đôi mắt tuyệt mỹ, giữa gió giục mây vần, ánh mắt 'xẹt' bắn về phía mình.
Trong khoảnh khắc ngây người, đoản kiếm kia cư nhiên không phải ám sát hoàng đế. Nàng cả kinh, liền dùng bình rượu trên tay nghênh đón, 'pặc' một tiếng, mũi kiếm không xiên không lệch đâm vào bình rượu, lực đạo tấn công cường đại khiến cả cánh tay Phong Phi Duyệt bị đè ra phía sau. Nàng vội dồn nội lực, sau khi mở năm ngón tay ra, lại nắm thật chặt, 'xích' một cái, ly rượu kim loại tinh khiết kéo theo đoản kiếm trong tay thích khách bị hung hăng giữ chặt trong lòng bàn tay, động tác nhanh nhạy, khiến đám người phía dưới âm thầm chắt lưỡi.
Khóe miệng Phong Phi Duyệt nâng lên ý cười nhàn nhạt, nàng ngước mắt, chỉ thấy trong mắt thích khách đã tràn đầy kinh hoảng, muốn liều mạng thu hồi lực đạo trên tay, hai người liền giằng co như vậy. Mà Cô Dạ Kiết bên cạnh vẫn còn đang uống rượu ngon người khác rót cho, màu sắc đôi đồng tử không giống bình thường, chỉ là liếc nhìn không hỏi nàng một cái.
"Hoàng hậu nương nương, thích khách này cứ giao cho thần xử lý." Quân Ẩn ngồi phía dưới thấy Phong Phi Duyệt không có động tác nào khác, chầm chậm đứng dậy.
Trong ánh mắt đặc biệt hung ác hiểm lệ, nàng làm sao lại không hiểu? Quân Ẩn đây là đang cảnh cáo mình, làm người Quân gia, không được nhân từ nương tay.
Cô Dạ Kiết nhìn hai người đối mắt nhau, môi mỏng lạnh lùng, tàn nhẫn mím lại. Thích khách bị kiềm chế thừa dịp Phong Phi Duyệt phân tâm, liều chết đánh một trận, đem nội lực toàn thân tụ lại trên tay, một đao, dùng sức đâm thật sâu.
Lòng bàn tay bị xé rách, đau đớn cuốn tới, lúc này nàng mới hoàn hồn, tay mềm nắm chặt đoản kiếm sắc bén, máu tươi đỏ thẫm theo khe hở ồ ồ chảy xuống. Phong Phi Duyệt cong cánh tay một cái, buông một tay ra, mà tay còn lại ở bên cạnh lại đánh ra một chưởng lẫm liệt, 'vụt', lập tức bắt lấy cổ tên thích khách kia. Vốn dĩ có thể, dùng lực một cái liền cắt đứt cổ ả ta, nhưng, tim vẫn không thể tàn độc tiếp được. Nàng không làm được giống như Quân Ẩn, giết người như ngóe!
"Hoàng thượng..." Bên cạnh, truyền đến tiếng kinh hô, tóc đen bên gò má Phong Phi Duyệt bị kéo theo, nàng chỉ nhìn thấy một màu vàng tươi phất qua trước người, chớp mắt một cái, cánh tay của nàng giữ thích khách đột nhiên trầm xuống, chỉ nhìn thấy, Cô Dạ Kiết tung một chưởng, nặng nề đánh lên đỉnh đầu cô gái kia.
Chất lỏng màu đỏ ấm nóng, phun ra một cái, Phong Phi Duyệt nhắm chặt hai mắt, cả mặt bị vẩy đầy tung tóe. Vết máu theo cái trán trơn bóng của cô gái không ngừng chảy xuống, lực đạo giữa ngón tay buông lỏng, thích khách kia bị Cô Dạ Kiết một chưởng đánh bay ra xa, mất mạng ngay giữa triều.
"Hộ giá..." Công công bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, hướng ra ngoài điện hô to.
Phong Phi Duyệt nhìn thích khách trong điện, vươn tay dùng tay áo lau đi vết máu dính trên mặt, tim, vẫn còn đập loạn nảy lên, hung hăng siết chặt nắm tay, xoay người nhìn sang Cô Dạ Kiết.
Long bào màu vàng tươi, cánh tay bên phải có lẽ là bị đoản kiếm đâm trúng, máu tươi kinh diễm theo vải vóc rách vụn là ồ ồ chảy ra, bên cạnh, thái giám cuống quýt muốn băng bó, lại bị hắn một chưởng đẩy ra, con ngươi màu hổ phách, nhìn Phong Phi Duyệt chằm chằm. Đáy đầm thâm sâu, chất chứa ẩn ý.
Một đao kia, xem ra là lúc nàng dùng sức rút tay ra, thích khách giãy giụa sượt qua làm bị thương. Xoay đầu nhìn xết thương bị xé rách, vẻ mặt Cô Dạ Kiết lãnh khốc, trong điện cực kỳ náo nhiệt thoáng chốc yên lặng như tờ, khẽ thở dốc một hơi cũng chói tai dị thường.
"Thần thiếp đáng chết." Phong Phi Duyệt quỳ người xuống, hai đầu gối dập trên mặt đất, lạnh đến xương tủy.
Trên đầu, tĩnh mịch không một âm thanh, nàng không dám ngước mắt, chỉ có thể cúi mặt nhìn đến đôi hài màu vàng tươi chói mắt của Cô Dạ Kiết, từng bước tiến tới. 'Tách tách' màu đỏ diêm dúa, từng đóa từng đóa nở rộ trên mặt đất sáng choang như gương. Trước cánh mũi, màu máu tươi nồng đậm lan tràn, trước người tối sầm lại, Phong Phi Duyệt liền bị kéo dậy.
"Hoàng thượng," Thái giám bên cạnh liên tục đuổi theo không ngừng, "nô tài bây giờ liền truyền ngự y."
"Không cần." Cô Dạ Kiết kéo tay nàng, dùng sức siết chặt. Đau đớn toàn tâm, Phong Phi Duyệt vô thức khẽ nhíu đầu mày, nhìn gương mặt tuấn tú tà mị của hắn, đoán chừng, hắn là cố ý.
"Duyệt Nhi, cùng trẫm hồi cung." Một tay nắm lấy tay mềm, huyết sắc theo vết thương, chảy đến mu bàn tay Phong Phi Duyệt. Hai người một đường cùng nhau, nhìn văn võ bá quan quỳ đầy dưới điện, nàng lướt qua thân thể thích khách, mặc dù hai chân vẫn còn đang run rẩy, nhưng lại không chịu yếu thế dù chỉ một chút.
Trong nội điện của hoàng đế, hòa xỉ xa hoa tất nhiên không cần phải nói. Phong Phi Duyệt vô tâm ngắm nhìn, bị Cô Dạ Kiết một đường kéo thẳng vào bên trong, "Toàn bộ cút xuống hết cho trẫm!"
Nộ khí không hề che giấu theo mu bàn tay càng lúc càng đau đớn đến chết lặng truyền đến, một chiếc bình phong khổng lồ vắt ngang giữa nội điện, Cô Dạ Kiết kéo nàng đi lến phía trước, chính mình sải bước tiến lên.
'Rầm..." Bả vai đụng vào một góc bình phong, Phong Phi Duyệt trì hoãn bước chân muốn đứng vững, nhưng cuối cùng không bù được sức lực nam tử, hung hăng hướng phía khung giường màu vàng tươi ngã xuống.
Phía dưới, mềm mại không thôi, nàng khẽ chống tay, xoay người muốn ngồi dậy.
Nhưng, Cô Dạ Kiết lại chống hai tay bên người nàng, trán hai người gần như tương để, hơi thở nóng ùn ùn kéo đến. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, khẽ nhướn thẳng người lên trên.
Nhìn thấy ý đồ của nàng, Cô Dạ Kiết vươn bàn tay to rộng, phủ lên trên mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Duyệt Nhi, trẫm đã bao lâu không chạm vào nàng?" Năm ngón tay vừa thu lại, đem cả người nàng kéo xuống mấy phần, lồng ngực to lớn ẩn hiện trong long bào, môi mỏng, như có như không sượt qua vành tai mềm mịn của nàng.
"Thần thiếp, chính mình cũng không nhớ rõ." Phong Phi Duyệt bình tĩnh mở miệng, cánh tay đau nhức khó nhịn, mà nam tử trước người không có chút ý tứ định lui ra.
"A, Duyệt Nhi... trẫm nhớ rồi!" Cô Dạ Kiết giống hệt nàng, khẽ cong cánh tay, dùng khủy tay chống hai bên người, cưỡng ép hai thân thể càng lúc càng kề sát nhau.
"Hoàng thượng, thần thiếp giúp người xem vết thương trước nhé." Phong Phi Duyệt đem tầm mắt rơi lên trên cánh tay hắn, trong mắt thoáng qua vài tia khó ứng đối, vẻ mặt vẫn quật cường như cũ.
"Được." Cô Dạ Kiết gật đầu, thuận thế ngồi xuống cạnh nàng, chỉ thấy hắn một tay gối sau đầu, mười phần thích ý.
Nhìn long bào vẫn rỉ ra vết máu như cũ, hai tay Phong Phi Duyệt vừa mới vươn ra, liền bị Cô Dạ Kiết kéo tới. Bàn tay co rúm lại một cái, vết thương khô khốc bị tác động, "Ôi..."
"Đau?" Hắn nhíu mày một cái, kéo bàn tay mềm mại đưa đến bên cánh môi của mình, đầu lưỡi ở trên miệng vết thương lướt qua, so với đau xót bị cắn phải còn mãnh liệt hơn mấy phần.
"A!" Phong Phi Duyệt cắn chặt răng, bàn tay không nhịn được siết chặt, mồ hôi lớn như hạt đậu theo khuôn mặt không ngừng chảy xuống.
Khóe miệng nâng lên độ cong, càng lúc càng đậm, Cô Dạ Kiết đè môi mỏng xuống, đầu lưỡi này, giống hệt như dây roi sắc bén, hung hăng xé nát người ta. Phong Phi Duyệt khó khăn nuốt nước bọt, nhìn động tác nam tử vùi đầu, nhất mực nhẫn nhịn.
Liếm hôn ẩm ướt mà tinh mịn, từ nói lòng bàn tay bắt đầu lan tràn, Cô Dạ Kiết cởi ống tay áo của nàng ra, theo cánh tay trắng nõn, đem một ngọn đuốc, nhanh chóng đốt cháy. Cảm giác tê dại, thế nhưng vẫn không thể khiến Phong Phi Duyệt thanh tỉnh, ngược lại, toàn thân trong nháy mắt giống như bị buộc thật chặt, nhũ mũi tên nằm trên dây cung, lệ khí toàn thân, căng thẳng cực hạn.
***
Chương 21: Tra thân
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu