There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
Chương 03: Lạc Thành
hương 03: Lạc Thành
Bầu trời từ từ trong xanh, màu sắc xám xịt mờ ảo lúc trước bị tán ra khắp phía, mang theo khoáng đạt rộng rãi mà thoải mái, từ từ hiện ra trước mắt mọi người. "Rốt cuộc đi đến nơi quái quỷ này rồi," Từ sau lưng truyền đến một trận tiếng hò reo, đám binh lính giơ cao giáo mác trong tay, 'bang bang bang' vung mạnh lên một dãy lan can sắt tỏ vẻ vui mừng. Nghe thấy tiếng khua gõ chói tai này, Phong Phi Duyệt không nhịn được quay đầu lại một cái, chỉ thấy trong lồng giam sau lưng, đám tù binh bị nhốt lại đều kinh hoàng sợ hãi ôm lại thành một đoàn, thân thể cố hết sức tránh xa lan can sắt, vây vào giữa.
Một quốc gia chế độ nô lệ, tính mạng con người chính là ti tiện như vậy, kẻ yếu, thì nhất định bị áp bức nô dịch.
Phong Phi Duyệt tâm bình khó hòa quay người đi, hết thảy những thứ này, vốn là không liên quan đến cô, lãnh đạm thờ ơ, so với người khác cô cũng làm được.
Từ nhỏ, cô chỉ là đứa trẻ mồ côi, đã lớn như vậy rồi, người bạn duy nhất chính là Thanh Âm. Tính tình các cô vốn là khác nhau một trời một vực, lại hợp ý ngoài sức tưởng tượng, mà cô, đã quen dùng lạnh lùng đối xử với tất cả mọi thứ.
Cô phóng tầm mắt nhìn đi, xa xa liền trông thấy một làn khói dày đặc phía trước theo cơn gió bị thổi tới đây. Mặc dù khoảng cách vô cùng xa, thế nhưng mùi khói gay nồng vẫn lập tức chui vào cánh mũi, xua đi không được, "Khụ khụ..." Phong Phi Duyệt vội vàng đưa tay cản lại, mắt bị hun khói chua xót khó chịu, ửng đỏ lộ ra vài phần ướt át.
Sau lưng, truyền đến tiếng bàn tán liên tục không dứt, cô chỉ cảm giác thấy lồng ngực dựa vào đột nhiên căng thẳng, chớp mắt một cái, liền nắm chặt cương ngựa phi gió chạy tới. Bụi cát bị vó ngựa đá lên toàn bộ đánh hết lên người Phong Phi Duyệt, trút đến ngập đầu ngập cổ.
Không bao lâu, con ngựa liền dừng lại lần nữa, cô bỏ đôi tay che ở trên mặt xuống, hết thảy mọi thứ trước mắt lại làm cô nghẹn họng nhìn trân trối, quả tim treo ngay trên cổ họng.
Ngửa mặt nhìn lên, trên tường thành khói thuốc súng bốn phía, vương kỳ trên cây trụ bị đứt gãy nghiêng nghiêng ngã ngã cắm nơi cổng thành, đã bị thiêu cháy một nửa, phần đuôi bám đầy tro vướng ở đó, lất phất theo gió. Những cái này vẫn chưa tính là gì, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành đổ nát kia, treo vô số binh sĩ tử thương, tiếng rên rỉ, tiếng hô đau không ngớt. Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cho dù là xem trên tivi, cũng không khiến người ta kinh hãi như thế này.
Mùi vị của chiến tranh, mang theo hơi thở chết chóc lạnh lẽo, từng bước từng bước ép sát mà đến, cô nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn về phía mặt đất trước mặt. Nơi đó, cũng không may mắn tránh thoát, thi thể binh sĩ nằm đầy đất, người còn sống sót đang chuyển từng cỗ thi thể một, chất đống vào cùng một chỗ. Xung quanh rải rác di hài nhếch nhác quân dụng xập xệ, máu tanh nồng nặc, xói mòn con đường cát vàng cũ kỹ.
Thời tiết vốn dĩ nên dịu mát, lại bị chiến hỏa đã dập tắt này thiêu đốt đến nóng bức không chịu nổi, ở trên trán, mới một hồi đã toát mồ hôi nhễ nhại, trên mặt đất đá phiến xanh trải dài mà thành, vết máu vẫn uốn lượn như cũ. Giữa từng khe hở một, toàn bộ đều được huyết sắc lẫm lệ kia khảm nạm lên, một người khiêng một người, một người kéo một người, rất nhanh, nhuộm đỏ con đường dưới vó ngựa.
"Tướng quân," Một vài phó tướng nhìn thấy Quân Ẩn trên lưng ngựa, sải bước chạy tới, quỳ rạp xuống dưới, "thuộc hạ vô năng."
Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy cánh tay đặt ngang hông mình dùng sức siết chặt, cô theo đó căng cứng cả người lên, thanh âm lãnh túc xen lẫn nộ khí của Quân Ẩn liền từ sau gáy truyền tới, "Xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm tương quân," Tên phó tướng kia hai tay nắm thành quyền, vẻ mặt đầy phẫn hận ngước lên, "các tướng sĩ bị Lâm Triều đột kích, đối phương chắn chắn đã đoán chừng tướng quân mang binh lính ra khỏi thành, mới có thể đến đây liều mạng đánh lén một kích, tướng sĩ triều ta.. tử thương vô số."
Quân Ẩn từ trên cao nhìn xuống binh lính thương vong nằm đầy đất, ngữ khí vẫn lạnh đạm thờ ơ như cũ, "Thu xếp ổn thỏa cho tướng sĩ đã qua đời, tất cả làm theo lệ thường, Lâm Triều này, sớm muộn sẽ có một ngày là vật trong túi Huyền Triều ta."
Thương vong như vậy, theo lời hắn nói tựa hồ như là chuyện quá đỗi bình thường.
Phong Phi Duyệt thu hồi tầm mắt rơi vào chỗ của hắn, hai tay cô nắm chặt bờm ngựa, đột nhiên, chỉ thấy chỗ mắt cá chân bị thứ gì đó kéo lại, một cỗ lực đạo liều mạng muốn lôi cả người cô xuống dưới. Mười ngón tay của cô dùng sức nắm chặt, nghiêng người nhìn lại dưới đất.
"Á——" Cô cũng kinh hãi hét lên một tiếng, đập vào mắt là một gương mặt dính đầy máu, cái đầu ngửa lên cao, phẫn hận nhìn chòng chọc Quân Ẩn sau lưng cô. Từ phục sức nhìn lại, chắc hẳn là tướng sĩ địch quốc. Một loại cảm giác rợn gai ốc, từ dưới mắt cá chân truyền thẳng đến đáy lòng cô. Cô nắm thật chặt năm ngón tay của mình, giống như đang run rẩy, càng lúc càng ghì chặt.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải, lá gan Phong Phi Duyệt có lớn hơn nữa, cũng không nhịn được buồn nôn nhấc chân vùng vẫy, "Buông ra."
Quân Ẩn sau lưng thấy cảnh tượng này, cười khẽ kề lại gần bên tai cô nói nhỏ, "Chuyện như vậy, nói không chừng sau này còn phải gặp nhiều hơn, có cần ta giúp một tay không?"
Phong Phi Duyệt không nói lời nào trợn mắt nhìn nam tử cười trên nỗi đau của người khác một cái, cô co hai chân lại dùng sức đạp mấy cái, nhưng đối phương thủy chung không chịu buông tay.
"Lãng phí thời gian." Giọng điệu Quân Ẩn có phần lạnh lẽo, đưa tay về phía bao kiếm trên lưng ngựa, nhấc thanh kiếm lên một cái dùng sức vung xuống.
"A," Một tiếng hét thê lương thảm thiết, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy dưới chân nới lỏng một chút, nhưng lực đạo kia vẫn chưa rời đi, máu tươi bị văng lên, đột ngột bắn lên trên người bọn họ.
Cảm giác nóng ấm, theo chiếc quần đơn bạc của cô di chuyển một đường xuống dưới, nơi cổ chân, theo vùng vẫy của cô mà nặng thêm mấy phần. Nhịp tim Phong Phi Duyệt rộn lên nhìn lại xuống dưới, quả nhiên, một cánh tay của binh sĩ kia đã bị chặt đứt, năm ngón tay vẫn còn nắm chặt mắt cá chân của mình. Cô trợn tròn mắt hạnh, thình lình quay đầu nhìn lại.
"Cầu xin ta," Âm thanh trêu đùa, lần nữa đến gần, "muội mở miệng, ta liền lấy xuống giúp muội."
Tên đàn ông tự đại. Trong lòng cô cười lạnh một hồi, đưa tay phải vào trong túi rút ra một con dao gọt trái cây tinh xảo. Khom lưng, ở trên chỗ đầu gối đâm một lỗ nhỏ, hai tay dùng sức hướng bên cạnh kéo mạnh, 'xoạt' một tiếng, ống quần liền bị xé rách xuống. Nơi cổ chân bị nắm chặt, bắt đầu càng nắm càng chặt. Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy máu toàn thân đều trút lên trên đỉnh đầu, cô cố nén không liếc mắt nhìn một cái, dao trong tay lần nữa giơ lên, vẽ một đường, liền đem nửa đoạn phía dưới kéo xuống, che lên cánh tay đang nắm chặt chân mình kia, dao nhọn dùng sức cắm vào khe hở chỗ mắt cá chân, dùng sức lôi nó xuống.
Sau một loạt động tác, trong lòng tuy là không tránh khỏi sợ hãi, vẫn như cũ mặt không đỏ hơi thở không loạn thả dao nhỏ vào lại trong túi, hai tay lần nữa nắm lấy bờm ngựa trước người.
"A," Quân Ẩn sau lưng nhìn một đoạn bắp chân lộ ra ngoài của cô, ý cười trong mắt từ từ nồng đậm, ánh sáng lấp láy như bạch sắc trong đôi đồng tử lóe lên, quay đầu lại, hướng phía quân đội đi theo phía sau vung tay lên, "Đi Lạc Thành."
"Vâng, tướng quân."
Hàng dài kỵ mã, nghiền lên con đường loang lổ vệt máu mà qua, hai bên, cây trái rau dưa bị giẫm nát vụn rơi tứ tán nhếch nhác không chịu nổi, cùng với các loại vật dụng trang trí. Đám lính đang dọn dẹp chiến trường, Phong Phi Duyệt nhìn thi thể bách tính dân thường không còn sức chống đỡ nằm ngửa trên mặt đất kia, cô thầm nghĩ, trước đây không lâu, nơi này hẳn là một thị trấn náo nhiệt. Bên tai, dường như có thể nghe thấy tiếng rao hàng tấp nập nhộn nhịp, cái loại huyên náo đó lại bị tẩy rửa giữa thời khắc chiến tranh, thành một mảnh tĩnh mịch.
Theo từng bước ngựa một đường tiến lên trước, dọc theo sa mạc, là từng dãy nhà bằng gạch cổ cũ nát, có cái bị thuốc súng đốt cháy hơn phân nửa, khắp nơi đều cháy xém bám đầy khói đen.
Đi qua một con đường cũ kỹ, nháy mắt liền tới trước một tòa thành, Phong Phi Duyệt ngước mắt, chỉ thấy trên biển thành lưu loát hai chữ 'Lạc Thành', nét chữ màu đen mạnh mẽ hữu lực, cô còn chưa kịp quan sát kỹ càng, đoàn kỵ mã liền vào thành.
Tầm mắt đột ngột mở rộng, hiện ra ngay trước mắt là một tòa lầu cao khổng lồ, ở phía trên gác vài lồng giam bằng sắt đen, mơ hồ, còn có thể nhìn thấy bên trong những lồng giam kia, hiện ra đầy móc sắt treo ngược lớn lớn nhỏ nhỏ đủ loại. Lỗ hổng giữa móc sắt, chỉ đủ để lồng một cánh tay người vào trong đó, kinh hoảng trước mặt vô thức gợi ra, bị cấu trúc khuất nhục này tái hiện sống động.
***
Chương 04: Tôn Vương
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu