Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:51:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 08 Phần 2
8.
Anh đi rất ra, thẳng đến khi Lâm Hề không thể nhìn thấy bóng dáng của anh, Vô Song dừng bước, nhìn lên ánh mặt trời tỏa sáng nhô ra khỏi ngọn cây.
Anh biết lời nói của Lâm Hề rất đúng, sau khi đến thế giới này, anh không chỉ một lần nghi ngờ rằng chế đội hậu tuyển sai lầm, nhưng, vị trí Tôn Chủ là tín ngưỡng của tổ chức, anh phải làm sao để phủ định tín ngưỡng?
“Vô Song, khuyết điểm lớn nhất, đó là quá xem trọng cảm tình”. Một giọng nói ôn hòa vang lên trong đầu, Vô Song phiền chán nhíu mày, anh biết, nếu theo tác phong kia thì hôm nay nhất định sẽ giết chết đám người Thanh Phong, nếu không thể trở thành trợ lực thì không thể cho bọn họ có cơ hội trở thành cản lực. Nhưng mà…
“Hey, chuyện nuối tiếc, những phong cảnh còn chưa kịp xem…” Vô Song nhắm mắt lại, nhẹ giọng lặp lại, gương mặt không màng danh lợi của Lâm Hề lại xuất hiện trong đầu, tâm trạng buồn phiền bất giác bình tĩnh trở lại, quên đi… Coi như anh bố thí cho bọn họ đi.
Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân nghiêng ngã, vừa nghe liền biết là Lâm Hề cô gái ngốc nghếch kia đã đuổi theo đến. Quả nhiên, chưa đầy một lát liền nghe thấy giọng cô hét lên ở phía sau: “Một lời không hợp với ý anh thì anh cũng không thể quăng người khác ở lại rồi một mình bỏ đi! Thật sự một bước cũng không đợi sao! Không có lương tâm…” Cô thở hổn hển thật vất vả mới chạy tới phía sau anh, Vô Song xoay người vừa nhìn lại, dưới những điểm sáng nhỏ do ánh nắng xuyên qua lá tạo thành, trên người Lâm Hề loang lỗ đan xen giữa ánh sáng và bóng râm, cô tiến lên hai bước, rồi dừng lại giữa lấy ống tay áo của anh, cúi người thở dốc nói. “Được rồi, không nói nữa, chậm một chút đi, theo không kịp.”
Thật sự là một cô gái yếu đuối.
Vô Song nghĩ thầm, nhưng lại đưa tất hình ảnh chật vật của cô vào trong tận đáy mắt. Chịu đủ loại thương tích, mỏi mệt đến cất bước không nổi vẫn phải đi, đối với cuộc sống như vậy Vô Song đã thói quen, nhưng chắc là cô chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, cô, một cô gái nhỏ vô cùng an nhàn, cha mẹ cô bảo vệ cô rất tốt, quần áo sẽ không hề hư nát, tóc cũng không loạn, mỗi ngày đều giống như con búp bê tinh xảo sạch sẽ.
“Sao lại không phát giận chửi mắng như trước kia?” Vô Song bỗng nhiên lạnh lùng nói. “Chịu đựng cực khổ như vậy, sao không mắng?”
Lâm Hề thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Vô Song, nghe được câu nói này của anh, vẻ mặt cô cứng lại, có chút xấu hổ gãi đầu: “Cái gì a, bụng dạ của anh vẫn hẹp hòi như trước, không phải tôi đã nói xin lỗi rồi sao…”
Cô chịu thua như vậy, Vô Song thật còn không biết tiếp nhận như thế nào, chỉ cúi đầu làm ra dáng muốn đi, Lâm Hề lại tưởng là anh đang tức giận, đưa tay ra giữ chặt lấy tay anh, nói: “Ai… Cái kia…” Lâm Hề do dự trong chốc lát, cuối cùng đỏ mặt nói. “Vẫn quên nói…” Cô nắm chặt tay anh, bởi vì khẩn trương, theo bản năng tăng thêm lực, sức lực mềm mại làm cho anh có cảm giác như đang bị khiêu khích. “Cám ơn anh đã đến cứu tôi.”
Độ ấm của cô chạm lên tay anh phảng giống như ấm tới trong lòng. Vô Song hơi quay đầu, ánh mặt trời chiếu sáng bên sườn mặt cô khiến cho anh nhất thời không nhìn thấy rõ được gương mặt của Lâm Hề, chỉ có thể cảm giác Lâm Hề đang ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nhìn anh, gương mặt mang theo nụ cười ấy rất mơ hồ trong ánh sáng, cô nói: “Vô Song, cám ơn.”
Trong chớp mắt anh không thể khống chế được mà hai má nóng lên.
“Khụ… Khụ ừ.” Nhận thấy được mình thất lễ, Vô Song quay đầu, ra vẻ lãnh đạm ho hai tiếng. “Biết mình gây ra phiền phức rồi sao, sau này thông minh lên một chút đi.”
Không nghe được câu trả lời như ý mình, mặc dù Lâm Hề có chút thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu, Vô Song chính là có tính tình như vậy, làm sao cô lại vọng tưởng anh sẽ ôn hòa nói với cô rằng không cần cảm ơn. Vô Song đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên nghiêng người vươn tay về phía cô. Lâm Hề ngẩn ngơ:
“Hả?”
“Lại đây.”
Lâm Hề ngơ ngác từ từ đi qua, Vô Song lại bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống nói: “Lên lưng tôi đi.”
Là ý muốn… muốn cõng cô sao? Đầu óc của cô có chút phản ứng không kịp, nhưng người đã theo bản năng làm theo lời anh, dựa vào bờ vai rộng lớn, nhẹ nhàng hoàn lấy cổ anh, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn. Vô Song thản nhiên nói: “Chậc, tại vì cô đi quá chậm.”
Lâm Hề tựa đầu vào bờ vai anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ… Thật xin lỗi.”
Cô cũng không biết trong ánh mắt mình che giấu bao nhiêu ánh sáng nhu hòa, cũng giống như Vô Song không biết bờ môi mình gợi lên độ cung cong cỡ nào.
“Vô Song.”
“Ừ.”
“Hình như anh… càng ngày càng dịu dàng.”
Hình như, càng ngày càng… không có cách nào chán ghét được anh.
79.
Thứ bảy, ngày 6 tháng 10.
Vô Song cõng Lâm Hề hạ xuống nóc nhà.
Rốt cục… Về đến nhà! Lâm Hề thở phào một hơi, nhìn xa xa thấy toàn bộ khung cảnh thành thị quen thuộc, lúc ở trong rừng cô không cảm thấy người mình có cái gì không đúng, mãi đến lúc này bỗng nhiên Lâm Hề mới ngửi mùi trên người mình, ghét bỏ bịt mũi lại: “Trời ạ, sao lại bẩn như vậy!” Cô chỉ chớp mắt nhìn Vô Song, thấy quần áo trên người anh vẫn sạch sẽ như mới, đột nhiên cảm thấy ông trời bất công. “Vì sao còn sạch sẽ như vậy!”
Vô Song quét mắt liếc nhìn cô: “Chúng ta là người của hai thế giới, hiểu không?”
Tuy rằng lời nói của anh là sự thật, nhưng Lâm Hề sửng sờ nghe thấy trong lời nói đó có chút xem thường cô, cô đang muốn phản bác, chợt nghe một giọng nữ lạnh nhạt nói: “Bộ quần áo của anh ta đều có đính thêm tinh thạch, có khả năng thanh lọc, lại có năng lực tự phục hồi và phòng ngự, hơn nữa chất liệu áo giáp tinh thạch là hàng cực phẩm thượng đẳng, quần áo của cô đương nhiên kém xa.”
Lâm Hề cơ hồ không liếc nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, theo bản năng giữa lấy cánh tay của Vô Song, ngoan ngoãn tránh ở phía sau anh. Động tác của cô lưu loát làm cho Vô Song cũng kinh ngạc nhíu mày, nhưng trong lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác thành tựu lạ thường, tựa như… mới thuần hóa được một con quái vật nào đó.
Trong tâm trạng thoải mái âm thầm thưởng thức, Vô Song giương mắt nhìn về hướng cô gái đang đứng ở mái nhà cao cao phía trên, anh không thích nhìn lên như vậy, giọng nói lạnh nhạt bảo: “Xuống dưới.”
Bóng người chợt lóe, một cô gái khoác áo trắng viền vàng bó sát người đứng trước mặt Vô Song. Một tay cô ta đặt lên vai, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ.
Nhận thấy người đến không có ác ý, lúc này Lâm Hề mới từ sau lưng Vô Song lú đầu ra nhìn, vừa mới nhìn thì Lâm Hề ngơ ngác sửng sốt, cô gái này không thể nói là xinh đẹp, nhưng cả người có một khí chất đặc biệt khác hẳn những cô gái khác. Mái tóc dài màu hạt dẻ được búi trên đầu, chỉ chừa hai lọn tóc nhỏ buông xuống bên tai, nét đẹp nhu hòa như thế càng làm nền cho ánh mắt kiên nghị, lạnh lùng: “Vô Song, đã lâu không gặp.”
Vô Song thản nhiên gật đầu: “Chuyện gì?”
“Một vì truyền lời, hai vì kết minh thư, ba vì muốn tham quan.” Cô ta trả lời rất ngắn gọn, Vô Song cũng không hỏi nhiều, gật đầu, thuận tiện nói. “Vào nhà rồi nói.”
Vô Song nhấc chân liền đi vào, đi được hai bước nhớ tới Lâm Hề còn ở phía sau, anh nhìn lại, Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh: “Đây là… cô ấy là ai?”
Vô Song sửng sốt, cô gái liền tiếp lời: “Tôi gọi là Tô Tây, người có khế ước hôn nhân với Vô Song.”
Người có khế ước hôn nhân… Lâm Hề mở to mắt nhìn Vô Song, Vô Song chỉ thản nhiên nhìn lại cô, không thừa nhận cũng không có phủ nhận. Đúng vậy, sao mà cô lại quên chuyện này chứ, Vô Song đã có hôn ước. Anh… đôi mắt Lâm Hề chuyển qua lại một lát, cô nghĩ rằng, cô gái ấy rất xứng với anh.
Lâm Hề mỉm cười: “Chào, tôi tên là Lâm Hề.”
“Tôi biết.” Tô Tây nhẹ nhàng cúi đầu chào cô, tỏa ra khiêm tốn. “Chuyện của anh trai tôi, rất cảm ơn cô.”
Anh trai? Đúng rồi, thì ra người em gái mà trước đây Đồng Lăng nhắc đến chính là cô ấy. Liên hôn giữa bộ tộc Tử Thần và Đọc Tâm, thật sự là một chuyện vui môn đăng hộ đối. Lâm Hề gục đầu xuống, Tô Tây có tư thái khiêm tốn mà không hạ thấp mình như vậy lại khiến cô không biết vì sao mà đau nhói ở trong lòng, dường như cô không bằng cô ấy, cô cười nói: “Không có gì… dù gì tôi cũng không giúp ích được gì!.”
Ánh mắt Tô Tây nhìn cô trong chốc lát, sau đó không hề có chút tình cảm gì mà dịch chuyển đi, vừa đi vừa nói với Vô Song: “Mới đến thế giới này, ban ngày không có chút pháp lực nào, truyền lời của Tôn Chủ chỉ có có thể thấy được vào buổi tối.”
“Ừ, vì sao không phải là Tứ Ly đến?”
“Anh ta có việc.”
Bọn họ một người hỏi một người trả lời, bình thản như vậy. Cảm giác tự ti im lặng nảy sinh trong lòng, cô thua kém quá xa… Mặc dù ra sức đuổi theo như thế nào, thì cách nói, phong thái kia, cô cũng không thể học được. Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong rừng nhiều ngày như vậy, giày đã bẩn đến không nhìn ra hình dạng, bây giờ có lẽ bộ dáng của cô rất chật vật khó coi.
Vô Song nói đúng, bọn họ là người của hai thế giới. Cho dù đứng ở phương diện nào…
Chợt bừng tỉnh, trên cánh tay truyền đến hơi ấm, độ ấm quen thuộc truyền qua găng tay da. Lâm Hề giật mình ngẩng đầu, đã thấy Vô Song liếc mắt nhìn cô, nói: “Chậc, đừng tưởng như vậy rồi quen, sau này cô tự đi.”
Nói xong, anh dùng lực giữ lấy cô, bước chân của Lâm Hề không tự chủ mà đi theo anh.
Nhìn dáng người cao lớn như vậy, làm cho Lâm Hề không tự chủ nhìn lên. Đây thật sự là… ngang ngược không có đạo lý, nhưng vì sao, bây giờ cô không có cách nào chán ghét sự ngang ngược của anh.
Tô Tây đi phía trước đã quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, mặt không chút thay đổi mà dịch chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
80.
Ba người đi đến lầu sáu, Lâm Hề thấy cửa nhà mình đã mở rộng. Có trộm rồi! Trong lòng cô kinh hãi, vội tránh thoát khỏi tay Vô Song chạy vào trong nhà. Nhưng trong nhà không hỗn độn như cô tưởng, chỉ có ba người đang ngồi trên sô pha… Hai cảnh sát và mẹ cô.
Cả người Lâm Hề cứng đờ, đứng ở cửa mặc kệ cho ba ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Như… như thế nào mà cô lại quên mất.
Trước đó cô vừa tranh cãi với mẹ một trận, sau đó điện thoại lại bị Vô Song quăng mất, liên lạc không được với cô thì nhất định mẹ sẽ nhân dịp kỳ nghỉ mười một ngày đến trường học tìm cô, nhưng mà mấy ngày nay cô… Tạ Thục giật mình, ánh mắt kinh ngạc quét nhìn người con gái từ trên xuống dưới hai lượt, sau đó không dám tin đứng dậy, nhìn chằm chằm cô nửa ngày cũng không nói chuyện.
Trong mắt mẹ cô, Lâm Hề vẫn là một đứa con gái ngoan ngoãn nhát gan, chưa từng thấy hình tượng thảm hại này xuất hiện lần nào.
Đầu Lâm Hề bắt đầu đổ mồ hôi, Vô Song ở phía sau đột nhiên tiến đến nói một câu: “Chậc, đứng ngẩn đây làm gì?”
Lâm Hề hoàn toàn cứng ngắc, hôm nay, cuối cùng cô đã thể nghiệm được cảm giác phía trước có sói phía sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan. Hai cảnh sát kia xem tư liệu trong tay mình, lại nhìn Lâm Hề, sau đó quay đầu nhìn Tạ Thục: “Tạ phu nhân, đây là…”
Trong nháy mắt Tạ Thục đã điều chỉnh lại nét mặt, nói với cảnh sát: “Thật xin lỗi, xem ra vì tôi quá sốt ruột nên suy nghĩ nhiều. Lần này đã làm phiền các anh rồi.”
Có lẽ mẹ tìm không thấy cô thì nghĩ rằng cô mất tích cho nên… Hai tay Lâm Hề nắm chặt, tâm trạng không ngừng khẩn trương. Hai cảnh sát đã hiểu rõ nên đứng dậy: “Nếu như không có việc gì thì chúng tôi về trước đây.” Khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Hề, một vị cảnh sát lớn tuổi cười nói. “Cô gái trẻ à, đừng tranh hơn thua với cha mẹ nữa, cô không biết mẹ cô gấp ra sao đâu.”
Lâm Hề không có cách nào giải thích, chỉ đành cúi đầu nói “Vâng”.
Cảnh sát đi lướt qua Vô Song, ánh mắt dừng lại trên người Vô Song và Tô Tây trong chốc lát, trong lòng cảm thán, lại là một cô gái bị anh chàng hư hỏng lừa gạt. Người ngoài đi rồi, Tạ Thục mới trầm giọng bảo: “Đứng ở cửa làm gì, vào đi.”
Lâm Hề nhìn Vô Song và Tô Tây đang đứng phía sau, hai người đều có vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chuyện xảy ra không hề liên quan đến bọn họ. Trong lòng Lâm Hề gấp đến độ có thể nôn ra ba búng máu, trong tình huống này cô phải giải thích sao với mẹ đây, nói là người ngoài hành tinh đến thăm địa cầu, đúng lúc lạc vào nhà cô!
Lâm Hề ngượng ngùng đi vào, đứng trước mặt mẹ, giống như lần phạm lỗi trước, gọi: “Mẹ…”
Tạ Thục quét mắt nhìn Vô Song cùng Tô Tây, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hề: “Đi đâu vậy?”
“Cùng… cùng bạn học cắm trại dã ngoại.” Cô ấp úng nửa ngày, cuối cùng tìm ra một lý do như vậy. Sắc mặt Tạ Thục lạnh hơn: “Hề Hề, đừng nói dối mẹ.”
Lâm Hề muốn khóc, nếu cô nói thật, vậy mới càng giống như đang nói dối mẹ… Thấy vẻ mặt khó xử của con gái, Tạ Thục nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, đảo mắt nhìn về phía Vô Song: “Cô cậu là ai?”
“Là bạn học!” Lâm Hề lập tức nói xen vào. “Bọn họ… cùng cùng con đi cắm trại dã ngoại.”
Nét mặt Tạ Thục hoàn toàn trầm xuống: “Lâm Hề, vào đi.” Nói xong, bà ta tự mình đi vào phòng ngủ trước. Lâm Hề thở dài một tiếng, quay đầu lại khẽ nói với Vô Song: “Tối nay hai người có thể ở chỗ khác không, mẹ tôi, không thể nào cho hai người ở lại.”
Tô Tây lẳng lặng nhìn Vô Song, cô ta vốn tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt không chút do dự, bởi vì dựa vào dáng vẻ nhỏ yếu của Lâm Hề thì bất kì người nào trong nhóm dự tuyển đều có thể giết cô. Dùng thuật đọc tâm để đọc suy nghĩ của Vô Song quả thật cũng là như thế, nhưng không biết vì sao, lời anh thốt ra lại chuyển hướng hoàn toàn: “Chậc, thật là phiền phức.” Ngụ ý chính là đồng ý với Lâm Hề, đêm nay sẽ ngủ ở bên ngoài.
Lâm Hề cảm ơn mấy lần, sau đó vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Tô Tây yên lặng nhìn Vô Song: “Đêm nay định ngủ ngoài cửa à?” Tuy là hỏi câu, nhưng giọng điệu đã vô cùng khẳng định. Vô Song không để ý tới cô ta, xoay người nằm lên sô pha, rời khỏi đây mấy ngày, anh có chút nhớ bộ sô pha này.
Tô Tây thản nhiên nói: “Anh nhân nhượng như vậy thật khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn.”
Vô Song hỏi lại: “Cũng sẽ cảm thấy ‘ngoài ý muốn’?”
Không để ý tới câu nói mang theo vào phần chế ngọa của anh, Tô Tây kể lại cho anh nghe: “Hình như mẹ cô ấy cho rằng cô ấy thích anh.”
Người Vô Song cứng đờ, nhìn về phía Tô Tây: “Cô ấy thích tôi không?”
“Không rõ ràng lắm, nhưng mà mẹ cô ấy thì cho rằng như vậy.”
“Cho nên?”
Tô Tây im lặng trong chốc lát: “Vô Song, nếu muốn nuôi dưỡng tình nhân, tôi cũng không phản đối.” Giữa bọn họ, vốn sẽ không tồn tại thứ tình cảm gì, bởi vì căn bản cô ta không hiểu cái gì gọi là tình cảm.
Vô Song lạnh nhạt cười: “Đa tạ đã rộng lượng.”
Cửa phòng đóng lại, Tạ Thục trầm mặc không nói, nội tâm Lâm Hề không yên, trong phòng lặng im hồi lâu, cuối cùng Tạ Thục thở dài một tiếng, nói: “Con cũng lớn rồi, mẹ quản không được, nhưng mà, có chuyện gì tốt xấu cũng phải nói một câu chứ.”
Cân nói này làm cho tim Lâm Hề đau xót, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này cô mới phát hiện nét mặt Tạ Thục có bao nhiêu mệt mỏi, người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ chưa bao giờ yếu thế, Lâm Hề đã quên, cha mẹ như thế nào thì khi đối mặt với đứa con gái phản nghịch, kỳ thật đều rất dễ bị tổn thương. Đầu mũi cô cay xót, thấp giọng nói: “Mẹ… Thật xin lỗi.” Nhưng cô không có cách nào giải thích cho rõ.
Tạ Thục thở dài: “Không phải mẹ không cho con thi cao học, chỉ là sợ chính bản thân con cũng không biết con đường tương lai muốn đi như thế nào, bây giờ lại…” Bà ngừng lại, vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Hề. “Thành thật nói với mẹ, có phải con có tình ý với anh chàng ở ngoài kia.”
Lâm Hề đang đắm chìm trong cảm giác hối hận, nhưng khi nghe câu nói ấy, vẻ mặt sững sờ, hoảng sợ nói: “Mẹ, nói cái gì!”
“Nếu con thật sự không muốn đi làm công ty thì cũng thôi đi, nếu muốn thi cao học thì mẹ sẽ ủng hộ, nhưng phải xác định đây thật sự là chuyện con muốn làm, đã làm rồi thì sau này như thế nào cũng đừng hối hận, nếu như đã suy nghĩ như vậy thì con muốn làm gì mẹ cũng không cản trở con, nhưng mà, nếu bởi vì thích anh chàng nào, luyến tiếc rời khỏi anh ta mới thi cao học thì tuyệt đối không được.”
“Mẹ!” Khóe miệng Lâm Hề giật giật, muốn giải thích, nhưng Tạ Thục lại cắt lời cô:
“Hề Hề, cho dù anh ta có tốt thì cũng không thể chi phối con.”
“Dạ biết, nhưng…”
Nhưng cô… Lâm Hề nhất thời lại không có cách nào mở miệng nói tiếp, nhưng cô, thích Vô Song? Không đúng. Không thích Vô Song? Cũng không đúng. Cô không biết hiện tại rốt cuộc Vô Song có địa vị như thế nào trong lòng cô, nhưng mà…
“Mẹ! Thi cao học hay không thì cũng chẳng có liên quan gì đến anh ấy!”
Tạ Thục ngẩn người: “Vậy cũng không thể đi chung với anh ta, nhìn xem, hiện tại bộ dáng của con như thế nào? Nếu anh ta thật sự thích con, như thế nào lại để cho con biến thành như vậy, hơn nữa cô gái đứng cạnh anh ta, nhất định có quan hệ không đơn giản với anh ta.”
Lâm Hề nghẹn lời hồi lâu cũng không có cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thở dài nói: “Quan hệ giữa con và anh ấy thật sự trong sạch…”
Tạ Thục trầm mặt, móc điện thoại di động ra, đưa bức ảnh cho Lâm Hề xem: “Còn muốn lừa mẹ?”
Đây là bức ảnh chụp vào ngày đó khi Vô Song say rượu. Tạ Thục thở dài nói: “Con lớn rồi, mẹ cũng không phản đối chuyện con kết giao với bạn trai, nhưng anh chàng như vậy thì tuyệt đối không được.”
Đồng thể Đồng thể - Cửu Lộ Phi Hương