Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ằng Vân lầm lũi với bao là công việc, nhưng nỗi đau về thể xác cực khổ tấm thân không thể sánh bằng sự tê tái buốt giá của trái tim. Có ai biết lòng nàng đang quặn thắt vì chỉ vài hôm nữa thôi đám cưới Mạnh Phong và Hải Đường sẽ diễn ra.
Từ đây họ sẽ là của nhau như chim liền cánh, cây liền cành. Như vậy cô và Mạnh Phong chẳng còn mong gì. Mạnh Phong sẽ quên nàng. Anh không thể cãi lại định số. Nhưng còn nàng thì sao? Cũng là định số sắp bày ư? Cho dù cố gắng cách mấy nàng cũng không thể nào quên được, không thể rứt bỏ hình ảnh anh ra khỏi tâm khảm.
Vết thương lòng như từng giờ, từng ngày bị khoét sâu thêm đến nhức buốt đớn đau. Với nàng, cái tình yêu đầu đời đã thật sự quật ngã nàng đến tham hại.
Một tiểu thư kiêu kỳ kiêu ngạo, một Đằng Vân vững vàng, cứng cỏi đã không còn. Còn chăng ở đây chỉ là sự yếu đuối lẻ loi và cô độc.
- Đằng vân! Đằng Vân đâu rồi.
Bất chợt giọng Hải Đường vang vọng đầy hách dịch. Đằng vân lên tiếng:
- Tôi đây!
- Trời ơi! Chẳng lẽ tôi phải dạy cô cách xưng hô lịch sự nữa sao? Chủ gọi mà mày dám tỏ ra bình thản như vậy sao Đằng Vân. Đừng có mà chọc nóng con này nhé!
Muốn nhịn nhục, nhưng Đằng Vân không làm được, cô binh thản đến độ dửng dưng:
- Chính cô cần học cách xưng hô. Có học thức, nhất là có quyền thế thì đừng nên gọi ''mày tao mi tớ'' khó nghe lắm?
Điên tiết vì bịĐặng Vân chọc nóng bằng sự chỉ trích như thế. Hải Đường tung ngay chiếc ly thủy tinh xuống nền gạch hoa cà phê văng tung toé lên ngường Đằng Vân. May sao cô chẳng bị một mảnh miểng nào ghim trúng.
Hình như chưa đã nư, Hải Đường hất luôn những đồ đạc trên bàn xuống đất, khiến căn phòng khách như một bãi chiến trường.
Hải Đường quay gót đi, không quên phán lệnh:
- Mau dọn dẹp cho sạch. Coi như là cảnh cáo mày lần đầu đó. Cố mà đừng chọc nóng tao đó nhé.
Đăng Vân gọi giật lại:
- Cô Hải Đường!
Hải Đường hất mặt kênh kiệu:
- Xin lỗi hả? Không cần đâu, tao mau nóng và cũng mau nguội lắm, ở đời vay trả là luật tự nhiên. Tao chỉ vì Mạnh phong mà có sự dễ dãi nhân nhượng.
Nhưng mày coi chừng đấy, đừng có thấy thế mà làm quá nghe Đằng Vân. Được ở lại hầu hạ rửa chân cho bà chủ Hải Đường coi như là hồng phúc của mi rồi đó.
Đằng Vân nghẹn ngào lẫn đau xót.
- Trời! Trời ơi...
Hải Đường cười to:
- Ông trời ở xa lắm! Kêu ổng không nghe đâu, ngoại trừ một người có thể nghe được nhưng người ấy cũng đành ngó lơ thôi.
Hải Đường nói nhanh khi nhìn thấy sự xuất hiện của Minh Kiệt và Mạnh phong bên ngoài.
Hải Đường nói bằng giọng kẻ cả:
- Hai người đến đây làm gì? Hình như tôi chưa gọi hay mời mà.
Minh Kiệt lắc đầu, Mạnh Phong cũng bất mãn không kém:
- Càng lúc tôi càng thấy cô quá đáng. Cô thích hành hạ thể xác lẫn tâm hồn của người khác lắm hả?
- Hóa ra anh đau lòng à?
''Hãy khóc đi, khóc đi khi bao cơn mơ chấp cánh bay xa vời thì người đàn ông cũng vẫn phải khóc...'' Mạnh Phong giận đến tái mặt trước sự giễu cợt của cô. Còn Hải Đường vẫn giữ lập trường:
- Thái độ của anh sẽ là sự ưu ái hay đày đọa đối với cô ta đó. Nên nhớ, chỉ vài hôm nữa thôi là anh sẽ thuộc về tôi vĩnh viễn. Hãy mà lo thiêu rụi hình bóng nó đi. Nói cho anh biết, tôi đã độc mà khi ghen sẽ còn độc hơn đó.
Mạnh Phong quát lên:
- Cô im ngay! Thật là không ngờ lòng dạ cô đầy ác tâm. Cô mang tên hoa quí nhưng chỉ là loài hoa chứa đầy độc dược.
- Anh bớt lời đi, Mạnh Phong. Đừng nói tại sao với anh mà tôi vẫn không êm dịu được nhé. Anh nên tập tính kiên nhẫn và im lặng như Minh Kiệt để được an nhàn.
Mạnh Phong vẫy tay:
- Tôi không thích cảnh an nhàn đâu. Từ nay cô muốn gì cứ mặc xác, tôi chẳng dính dáng đến.
Nói xong anh quay ngoắt bỏ đi. Hải Đường run đôi môi vì tức. Cô quát lớn:
- Anh coi thường tôi đến thế là cùng. Được, nói rất hay! Tôi cũng sẽ không còn hứng thú để chọn anh làm chồng đâu. Từ nay, tôi sẽ là bà chủ sai khiến tất cả các người. Mẹ con anh đã làm cho mẹ con tôi lưu lạc, khiến tôi phải sống trong kiếp nghèo hèn khổ cực. Tôi sẽ đòi lại, bắt các người phải trả đó.
Càng lúc Hải Đường càng nổi cơn điên loạn trước sự chống đối của Mạnh Phong. Anh vẫn không thèm nghe bước thẳng, cô lao theo anh, còn Đằng Vân cũng chạy về phòng mình, cô ngã vật ra giường mặc cho dòng lệ tuôn dài trên má. Nằm úp mặt vào gối, cô khóc như chưa từng được khóc, khóc cho cảnh đời đầy trớ trêu của mình.
Minh Kiệt muốn đuổi theo Hải Đường, nhưng không hiểu sao anh chỉ nhìn theo cô mà không nói.
- Lại anh nữa! Chuyện gì đây?
Hải Đường cau có quay lại hỏi - Chuyện gì ư? Chẳng lẽ em không biết sao?
- Anh đừng có ỡm ờ. Tôi không thích nghe đâu. Nè! Dạo này anh đi đâu hoài vậy?
Minh Kiệt nhún vai:
- Đi chơi, đó là sự tự do riêng của mỗi người. Hơn nữa ở mãi trong ngôi biệt thự này, người bình thường rồi cũng sẽ trở nên điên loạn thôi.
- Anh vừa phải thôi nhé, Minh Kiệt!
Minh Kiệt cười khẩy, có vẻ bất cần:
- Chẳng những riêng anh bấn loạn về những điều chướng tai gai mắt, mà cả em nữa Hải Đường ạ. Không khéo em cũng sẽ điên vì ma lực của quyền hạn mà em đang cố công thị uy.
Hải Đường lừ mắt:
- Nói thế là ý gì?
- Em nên nhìn lại mình đi, cần gì hỏi anh. Thật ra lúc đầu thấy em đột ngột giàu có, anh nghĩ do em không làm chủ được tâm lý. Nào giờ càng ngày em càng quá đáng.
- Anh...
- Em hầu như quên hết mọi chuyện của quá khứ kể cả sự hiện diện của anh bên cạnh. Lúc đầu là do muốn trả thù Đằng Vân, em quay nguắt một trăm tám mươi độ, anh không còn cách gì để trách.
Minh Kiệt dường như nên bất mãn nên anh nói một hơi:
- Nhưng đối với ông Sơn, em làm như vậy mà không thấy ray rức lương tâm sao? Hải Đường ơi! Em nên dừng những hành động phi nghĩa đó ngay lúc này vẫn còn kịp.
Hải Đường nói mà nhìn nơi khác. Cô né tránh ánh mắt của Minh Kiệt:
- Tôi thật sự không hiểu ý anh nói gì.
Hải Đường hơi cúi đầu. Minh Kiệt lại nhún vai:
- Hải Đường ơi? Chẳng lẽ túi tham trong người em không đáy sao? Quen nhau bấy lâu nay, anh thật quá bất ngờ vì chợt nhận ra con người trong em. Em làm anh âu lo lẫn thất vọng. Làm người, đừng nên nhìn cao quá có ngày sẽ té nặng. Hơn nữa, anh cũng không ích kỷ, nhưng anh sẽ không đồng ý cho đám cưới giữa hai người tiến hành đâu.
- Anh... anh...
Hải Đường bỗng dịu giọng:
- Anh quên những gì đã hứa với em sao?
Nhìn sâu vào mắt Hải Đường, anh quả quyết:
- Không, em chỉ gạt hay đùa cợt với anh thôi. Bằng chứng là em yêu Mạnh Phong thật chứ không phải đơn giản vì trả thù Đằng Vân như em đã từng nói cùng anh. Anh nói đúng không?
Hải Đường đứng ngây người ra, bởi trong đầu cô đang ngổn ngang những suy nghĩ và quá nhiều dự tính.
Cô có yêu hay có cần Mạnh Phong không? Điều đó cô còn khẳng định được cơ mà, nhưng quả là lời Minh Kiệt cũng chẳng sai. Nàng đã từng thua sút Đằng Vân cả sắc đẹp lẫn sự giàu sang cho nên cũng vì vậy mà nàng phải cúi đầu chịu nhục. Bây giờ cô không dễ gì để cơ hội đi qua:
- Tóm lại, bất cứ vì lý do gì cũng không được tổ chức đám cưới.
Minh Kiệt nhấn mạnh, giọng gắt gỏng. Hải Đường cười nửa miệng, giễu cợt:
- Anh cản được em à? Nói đi, anh lấy quyền gì? Nếu anh cần tiền, em sẵn sàng. Bao nhiêu anh cứ nói đi!
Minh kiệt giận giữ:
- Hải Đường! Em... có thể mở miệng nói với anh như vậy được ư?
Hải Đường khoanh tròn đôi tay, mặt ngẩng lên cao ngạo:
- Tại sao lại không được? Tôi đã cho anh mọi thứ thì còn đòi hỏi gì nữa hả?
Chính anh mới tham lam, ích kỷ hơn tôi nhiều.
Nhìn Minh Kiệt dò xét, cô chép miệng nói tiếp, kiểu dạy đời:
- Ở đời nên biết người, biết ta một chút mà tồn tại.
Minh Kiệt cố dịu giọng đè nén cơn giận đang âm ỉ chỉ chờ kịp bốc cháy:
- Nói rất đúng! Tất cả mọi việc anh làm cũng vì giúp em đạt đến đỉnh cao của sự giàu sang quyền quý. Đạt được rồi, em lại gạt bỏ anh ra và đổi lại bằng sự dửng dưng, nhạt nhẽo cùng với ánh mắt miệt khinh. Có quá đáng lắm không?
Hải Đường nhếch môi:
- Hừ! Anh đừng nói nhiều lời.
Minh Kiệt nói tiếp:
- Hải Đường à! Em hãy suy nghĩ lại xem xét lời anh nói nhé. Nếu quên được thì cứ quên, chuyện gì cho qua được hãy cho qua đi. Em đã được tất cả, còn Mạnh Phong và Đằng Vân không còn gì nữa. Em còn muốn tước đoạt cả nguồn sống và tình yêu của họ làm gì. Đừng để lòng tiểu nhân, thù hận dâng lên cao.
Coi như anh van xin em đó, Hải Đường ạ.
Chẳng những không để tâm đến sự phân tích rạch ròi của Minh Kiệt, Hải Đường buông gọn hai tiếng:
- Vô ích!
Minh Kiệt lạnh lùng nhìn cô:
- Thế em muốn gì?
Hải Đường cười nhạt:
- Còn anh?
Minh Kiệt nhún vai:
- Anh chỉ nói những gì đáng nói và cần phải nói.
Hải Đường bỗng quát lớn:
- Nhưng tôi không muốn nghe. Anh làm ơn im giùm đi!
- Nếu anh không im?
- Anh sẽ không thắc mắc vì sao tôi không nể tình nghen!
Minh Kiệt mỉa mai bằng nụ cười trên khóc miệng:
- Đừng dọa hay thách thức với anh mà. Anh vốn biết em chẳng phải thuộc loại phụ nữ hiền thục đoan trang, anh vẫn yêu em được kia mà, Hải Đường. Anh đã chấp nhận những tính xấu đó, thì giờ này những lời dọa nạt không thể làm anh thôi hư đâu.
Hải Đường có phần nao núng:
- Vậy, thật sự anh muốn gì?
- Thế còn em? ý em sao?
- Tôi muốn nghe câu trả lời của anh.
Minh Klệt nheo mắt:
- Thì chẳng phải anh đã nói rõ rồi ư? Không được đám cưới với Mạnh Phong. Nếu không, anh nghĩ mình khó mà kiên nhẫn. Hải Đường! Một là em có tất cả, lẫn anh nữa. Hai là mất tất cả, chỉ còn lại anh.
- Anh... đừng ép người quá đáng đến như thế? Bao lâu nay em đối xử với anh đâu có tệ bạc, phải không nào?
- Đương nhiên!
Hải Đường cố hòa nhã với Minh Kiệt mấy lời:
- Vậy saỏ anh còn muốn hại em?
- Hại em? Làm gì có. Thật ra anh muốn tốt cho em đấy chứ. Chỉ trừ khi em muốn loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời em, thì bất đắc dĩ lắm, anh mới dùng tới hạ sách này.
Hải Đường bỗng nạt ngang:
- Thôi, không nói nữa. Em mệt mỏi lắm rồi và rất muốn được yên tĩnh. Ngày mai chúng ta sẽ tính sau.
Hải Đường cố ý chấm dứt câu chuyện:
- Còn bây giờ?
- Đã nói rồi, em mệt không muốn nghe dù chỉ một lời.
Hải Đường quay lưng đi thẳng lên lầu, không ngờ Minh Kiệt vẫn lẽo đẽo theo sau. Cô gắt lớn:
- Nè, anh không nghe tôi vừa nói gì sao?
Minh Kiệt tỉnh bơ:
- Nghe.
- Thế sao không cút xéo, còn đi theo tôi làm gì?
- Để yêu em. Chẳng lẽ em lại không muốn điều đó?
Hải Đường tái mặt, mắt quắc lên nhìn Minh Kiệt:
- Minh Kiệt! Không ngờ anh trơ trẽn đến mức độ này. Anh bắt đầu làm tôi chán ngán lẫn khinh thường rồi đó.
Minh Kiệt nhún vai:
- Đừng nặng lời chứ em. Cũng tại bởi do em thôi, em đừng có mới nới cũ nhé. Thật ra anh có thể đưa em lên đỉnh cao sang trọng thì không ngại gì mà kéo em trở về vực thẳm. Anh nói được cũng làm được đó Hải Đường. Điều này thì anh giống em, phải không? Em hãy tự lo liệu và suy nghĩ chín chắn lại đi, để khỏi phải ân hận hay phiền trách về sau.
Minh Kiệt nói xong cũng quay người trở xuống:
- Minh Kiệt.
Anh dừng lại:
- Gì?
Hải Đường dỗ ngọt:
- Anh có vẻ giận em thật sự rồi đó. Thôi mà, nãy giờ em chỉ đùa.
Rồi cô bá cổ anh một cách thân thiện, xem như chưa có việc gì xảy ra, cử chỉ vuất ve dịu dàng:
- Cuộc đời em chỉ có anh là người đàn ông duy nhất hiểu và lo lắng cho em.
Vị trí của anh trong lòng em không có ai thay thế được đâu.
Minh Kiệt cười gằn:
- Thật thế chứ?
Cô dẫu môi nũng nịu:
- Không tin em hay sao? Ngay bây giờ em có thể chứng minh cho anh thấy, nhưng em đang đói hay mình ra ngoài ăn, anh nhé! Anh có đói không?
Minh Kiệt ỡm ờ:
- Anh chỉ đói... em.. - Ơ, cái anh này!
- Nói vậy chớ, em đã nói gì với anh thì ráng mà giữ lời đó.
- Biết rồi, anh yêu.
Minh Kiệt cắc cớ:
- Vậy thì em hãy trả lời sự đề nghị khi nãy đi!
Hải Đường tỏ ra khôn khéo, cô ngã vào vai anh âu yếm:
- Đừng đem chuyện gì xen vào giữa đôi ta lúc này cả, anh ạ. Anh định uy hiếp em nữa sao? Khờ quá. Có phải anh muốn bắt em làm theo ý riêng của anh không? Nói thật nha em không chịu đâu. Dù sao em vẫn còn một quyền tự do quyết định, anh đừng khó chịu như vậy. Trong hoàn cảnh nào miễn là em không bỏ rơi anh là được rồi, phải không?
Minh Kiệt cau mày, anh chợt đẩy nhẹ khuôn mặt của Hải Đường ra khỏi bờ vai mình với cái nhìn không biểu hiện gì cả.
- Để xét lại.
- Vậy là sao?
- Còn tùy thái độ của em.
- Ô kê chúng ta hợp lại.
Hải Đường điệu nghệ bắt tay anh như một sự giao ước cần thiết.
Cả hai khoác tay nhau rời khỏi cổng biệt thự ánh nắng chiều vừa tắt sau ngọn đồi. Màu xanh thẩm của bầu trời bắt đầu đổi màu vàng ối. Vạn vật cũng chuyển mình.
Trong khi cả hai ung dung trên phố thì ông Quốc Sơn Đứng trên lầu cao nén tiếng thở dài. Ông nhìn theo họ mà lòng bất an. Tiếng thở dài thườn thượt lại bật ra lần nữa buồn buồn.
􀃋 􀃋 􀃋 Đằng Vân ngồi bó gối, nhìn ánh sáng chiều tà đang nhạt dần, để nhường chỗ cho buổi hoàng hôn tím sẫm. Người ta bảo ngắm biển vào buổi bình minh hay hoàng hôn đều có những cái đẹp cái hay riêng. Nhưng Đằng Vân đã ngồi hàng giờ mà cô chẳng biết mình thấy điều gì hay đẹp. Có chăng ngoài tiếng gào thét của biển. Tâm trạng cô cứ chơ vơ. Cô thật sự không biết ở thế gian này có còn ai nhớ đến cô không? Dù hiện tại cô vẫn tồn tại ở cuộc đời.
Cô không muốn khóc, nhưng sao nước mắt vẫn rơi dài.
Chiều xuống rất nhanh!
Hoàng hôn tím giờ đã buông cánh sẫm đen sì. Cảm giác lạnh lùng bủa giăng.
Đằng Vân vẫn ngồi bất động, mặc cho sương làm lạnh bờ vai nhỏ và mái tóc rối bời vì bị gió trêu đùa.
Giọng Mạnh Phong xót xa gọi nhỏ bên tai:
- Đằng Vân ơi!
Nhận ra lời nói của người thương nhưng Đằng Vân tỏ ra lạnh lùng:
- Anh tới đây làm gì? Bây giờ, có lẽ anh là người toại nguyện nhất trong cuộc sống.
Mạnh Phong thở hắt ra. Anh ngồi xuống cạnh Đằng Vân:
- Đằng Vân! Em biết rõ anh rồi mà, sao nỡ buông lời trách cứ chư? Đằng Vân ơi! Anh yêu em nhiều lắm. Anh muốn gởi vào lòng biển cả lời thề thốt yêu em.
- Để làm gì khi tôi chỉ là một thứ bọt biển. Bọt biển rồi sẽ vỡ tan anh có hiểu không?
''Hãy để tôi yên người hỡi người Và xin người hãy xóa tên tôi.
Trong guồng nhân thế đa đoan ấy Chút vốn tin yêu mất cả rồi Tiếng nói quen xưa lịm tắt dần Chỉ còn biển gọi những lời thân Ngàn sau tôi vẫn nằm trên cát Ôm hải triều lên khóc cố nhân.
Bỗng dưng cô nhớ chi bài thơ "Biển Gọi" để rồi cô khóc nấc lên khi cảm nhận số phận mình qua vần thơ ai oán đó. Âm hưởng bài thơ như nhức nhối tâm tư, Đằng Vân gục dầu trong đôi tay:
- Xin đừng nói nữa Mạnh Phong ơi!
- Sao vậy Vân?
Giọng cô run lên vì bao cảm xúc ùa về:
- Coi như hết tất cả rồi.
Trong lúc Mạnh Phong nghẹn lời, anh gục đầu vào đôi tay im lặng, Đằng Vân nói tiếp:
- Em bây giờ chỉ cầu mong sự bình yên cho những tháng ngày còn lại. ''Một kiếp ngườí' ''một cuộc đời...thế là xong.
Vẻ chán chường, tuyệt vọng trong từn.g lời nói, từng ánh mắt của người thương khiến Mạnh Phong không còn kiềm chế được tình yêu đã ủ sẳn ở tận đáy lòng mình bấy lâu nay. Anh dang rộng đôi tay ôm chầm lấy cô dỗ dành.
- Nín đi! Em khóc làm anh đau lòng lắm, có biết không?
Đằng Vân kêu lên và cô ngã vào vai anh, mặc cho suối lệ tuôn trào ướt đẩm cả ngưc áo anh:
- Anh Mạnh Phong!
Mạnh Phong im lặng mà cho trái tim xôn xao, anh xoa nhẹ bờ vai đang run run theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, chờ đợi cơn xúc động của Đằng Vân lắng đọng, vơi bớt cơn sầu thảm.
Có lẽ sự che chở, vỗ về của anh trong lúc này là phép nhiệm màu nên cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh lúc nào không hay.
Mạnh Phong ngồi đó, anh lặng lẽ cho dù rất thèm một điếu thuốc nhưng anh vẫn không dám cho tay vào túi vì sợ làm động giấc ngủ của cô.
Tự dưng anh cảm thấy yêu biển đêm nay vô cùng. Có lẽ biển đã đem cô đến bên anh. Đây cũng là nơi lần đầu tiên anh và Đằng Vân gặp nhau vậy Biển đang êm ái vỗ về cùng anh ru giấc cho Đằng Vân.
Đúng là đứng trước biển được nhìn trời, nhìn nước, được nghe tiếng sóng biển xô vào bờ cát trắng, được nghe nghe tlếng gió reo đùa cùng hàng phi lao...
cảm giác nhẹ nhàng thanh thản vô cùng Hay vì anh đang hạnh phúc khi đang ôm cô trong vòng tay yêu thương của mình mà nhìn vạn vật đều đáng yêu hơn.
- Hừ! Lãng mạn và tình tứ quá nhỉ?
Mãi chìm đắm trong dòng cảm xúc ngọt ngào nên Mạnh Phong chẳng hay có người đến. Chừng giọng nói đột ngột của Hải Đường vang lên, Mạnh Phong từ từ quay mặt lại cau đôi mày lên:
- Cô tới đây làm gì?
- Anh đừng hỏi tôi câu đó, mà hãy tự biết điều gì mình không nên làm.
Hải Đường nói bằng một khuôn mặt đằng đằng sát khỉ, khó ai biết được trong đầu cô ta đang nghĩ gì.
- Khỏi nhắc, tôi khắc biết kia mà.
Hải Đường cười to bỡn cợt:
- Thế ư?
Chưa dứt lời cô ta bất thần nhào tới vực mạnh Đằng Vân lên, tát vào má của Vân một cái thật mạnh, giọng ghìm ghìm:
- Anh biết thì tốt, nhưng còn cái con này, tôi phải dạy cho cô ta một bài học.
Quá bất ngờ nên Mạnh Phong không kịp trở tay, còn Đằng Vân đang mơ mơ màng màng nên lãnh trọn cái tát như trời giáng. Giữa cái thực và hư cô ngơ ngác bàng hoàng. Phải mất mấy giây, cô mới thật sự tỉnh lại.
Đưa tay xoa nhẹ lên gò má, Đằng Vân bắt đầu nóng lên:
- Này, Hải Đường! Cô làm trò gì vậy hả? Tại sao lại đánh tôi chứ?
Hải Đường cười phá lên thích chí:
- Trò gì à? Thế hai người đã làm trò gì giữa bãi biển vắng vẻ này vậy? Đáng lẽ câu này tao sẽ hỏi mày đó, con ranh ạ.
Đằng Vân tức khí lên:
- Tôi cấm cô ăn nói hồ đồ nghe chưa?
- Cấm hả?
Hải Đường cười lanh lảnh:
- Tôi cũng mong như thế, nhưng tiếc biết đâu ở nơi này vừa có kẻ làm chuyện xấu xa...
- Câm ngay!
Mạnh Phong hùng hổ xấn tới trước Hải Đường rồi anh nhìn Đằng Vân bằng cái nhìn đau xót:
- Chúng tôi hoàn toàn trong sáng và tâm hồn Đằng Vân vẫn mãi mãi tinh khiết không hề bị vẩn đục.
- A! Bây giờ anh còn bênh vực cho nó trước mặt tôi à? Định sỉ nhục con này ư?
Hải Đường nghiến răng nói và sấn tới:
Nhưng nhanh như chớp, Đằng Vân đoán được chủ định của ả, cô cúi rạp người, quét một vòng chân phải đốn ngã Hải Đường một cách thảm hại.
Sức mạnh như trỗi dậy khơi lại sức sống tiềm ẩn trơng người Đằng Vân. Cô nhìn thẳng Hải Đường, thái độ bất cần:
- Đây là tôi cảnh cáo cô đó. Đừng thấy bấy lâu nay tôi nhịn nhục và cam chịu mà làm tới, sẽ không có lợi cho cô đâu.
Hải Đường lồng lên như một con thú bị trúng tên:
- Mày dám hả? Thử coi! Mày định làm gì nào?
- Một lần nữa, tôi nhắc lại, đừng có thách thức hay trêu chọc tôi. Tôi cam tâm ở đợ trừ nợ, nhưng không bao giờ để cho các người sỉ nhục đâu, nhớ đấy!
Hải Đường chế giễu bỡn cợt:
- Ở đợ, đó là một sự sỉ nhục rồi em gái ạ.
Đằng Vân cắn môi lại nén giận. Cô thấy cần kiên quyết, cứng rắn hơn:
- Toi giờ đây bất cần mọi chuyện. Hải Đường, tôi chẳng bao giờ trở về ngôi biệt thự đó đâu. Đừng hòng sai khiến và sỉ nhục tôi. Cô muốn phát mãi nhà cửa hả? Muốn thế nào thì cứ làm, tôi không còn sợ điều gì nữa đâu Hải Đường vẫn không chịu thua:
- Tao thách mày đó Đằng Vân!
- Không cần thách đố, Mạnh Phong! Từ nay hãy quên cái tên người con gái bất hạnh này đi.
Nói xong, Đằng Vân xoay người bỏ chạy như bay xuống khỏi ghềnh đá lởm chởm.
Mạnh Phong bỏ mặt Hải Đường ở đó anh đuổi theo Đằng Vân giọng van vĩ:
- Đằng Vân! Vân! Đợi anh với...
- Không! Tôi xin anh.
Mạnh Phơng nhào tới trước chặn lối:
- Đằng Vân ơi! em không thể đi. Anh van em mà.
- Anh tránh ra!
Mạnh Phong vẫn một mực van vỉ:
- Anh xin em đó Vân!
Đằng Vân cố nén, giọng ngậm ngùi:
- Và tôi cũng xin anh đó, Mạnh Phong ạ. Cuộc đời tôi đầy sóng gió rồi, anh đừng khuấy động nữa.
Thấy Mạnh Phong vẫn giữ nguyên ý định mà không hề suy siễng, Đằng Vân chỉ còn cách nhào tới mà đấm thẳng vào mặt anh. Hết sức bất ngờ khiến Mạnh Phong phải lộn nhào. Thừa lúc đó, cô bỏ chạy. Bóng đen bao phủ bóng cô mất hút vào tấm màn đen che chắn Đằng Vân lúc này.
Mạnh Phong lồm cồm bò dậy và hoảng hốt gọi lớn:
- Đằng Vân ơi, Vân ơi!
Tiếng anh tha thiết ngân vang giữa bốn bề yên ắng lạnh lẽo của biển cả mênh mông.
Đáp lại lời anh chỉ là tiếng gió thổi, tiếng sóng vỗ ầm ầm.
Đằng Vân lao đi như cơn lốc, lát sau, Cô bước chậm lại, lầm lũi đi với cõi lòng hoang lạnh. Cô đi, đi mãi mà chẳng biết mình đang đi đâu về đâu giữa đêm trường vắng vẻ?
Và rồi nước mắt cô cứ lăn dài, chảy mãi trên má heo hắt vì đau buôn. Cô đang khóc thương thân mình hay oán trách ông trời đây? Tại sao ông bất công và cay nghiệt với cuộc đời cô như thế này hả?
Đằng Vân vẫn bước đi nhanh về phía trước. Cô mặc kệ bóng đêm hay tai họa sẽ giáng xuống đời cô lúc nào.
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu