Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
àng ngày phải làm hàng lô, hàng lốc công việc của người nội trợ, người giúp việc trong ngôi biệt thự, Đằng Vân mệt mỏi vô cùng. Đêm đến cô không tài nào ngủ được.
Nỗi thương cha nhớ mẹ cứ khắc khoải trong lòng, dù đây đó chẳng bao xa nhưng nàng cứ như người bị nhốt giữa ngôi biệt thự âm u này.
Trở mình trên chiếc giường ngủ cũ kỹ, cô lại nén tiếng thở dài. Mới ngày nào nệm ấm chăn êm giờ gối kê lạnh lẽo. Có lúc cô tưởng mình nghi ngờ và cố ý oán trách cha cô. Tại sao ông lại thất bại vô lý như thế, ông lâm vào bước đường cùng từ lúc nào. Thật sự ông đã làm gì để phải phá sản? Hay như lời Minh Kiệt bảo:
''Ngày xưa có công tử Bạc Liêu đốt tiền để tìm thỏi son cho người đẹp''. Còn bây giờ ông Đằng đã dốt đôla để làm ánh đèn cho những đêm ăn chơi. Lẽ nào ông lại như thế?
Đằng Vân bịt chặt đôi tai nhưng vẫn nghe rõ mồn một để bây giờ tâm trí nàng hoang mang không ít. Nếu đó là sự thật, cô có ghê tởm cha mình không?
Đằng Vân lại ôm đầu vật vã. Cô cầu mong sự bịa đặt hay ngộ nhận. Do tâm sự đấy ắp nỗi nhớ mong, trăn trở và nghi hoặc cho nên những ngày sống ở ngôi biệt thự này, cô đã khóc thầm từng đêm. Nước mắt cứ như đang chảy ngược vào tim. Đau đớn biết chừng nào.
Vả lại Đằng Vân lại âm thầm mang nặng trong tim một tinh yêu đơn phương chưa kịp thổ lộ.
Đưa tay quẹt ngang mi, Đằng Vân muốn lau đi bao suối lệ tuôn dài, cô chợt nghe cay đắng đến trĩu lòng, xót xa đến tê buốt. Cắn chặt bờ môi đến bật máu mà vẫn không tài nào ngăn được cơn xúc động, nên đành để dòng lệ tự do rơi âm thầm đầy mặt, nỗi tủi hận dâng lên bờ môi run run.
Chợt đâu đó nơi nào ấy... vẳng đến bên tai Đằng Vân tiếng thở dài càng như sự đồng cảm.
- Ai đó?
Đằng Vân giật mình nhỏm dậy nhìn quanh ngơ ngác và thoáng nhận ra bóng đen phóng vụt qua rào.
- Ai đó? Đứng lại!
Đằng Vân lập tức lập lại và nhanh chân đuổi theo.
Bờ rào biệt thự tuy cao nhưng đối với một võ sĩ đai đen như Đằng Vân thì quá dễ dàng. Cô vượt qua thật nhẹ như người đang bước đi.
Trước mặt Đằng Vân những hàng dương xanh làm bạn cùng cát trắng. Một phong cảnh quả là tuyệt vời.
Đằng Vân chựng lại sững sờ chiêm ngường. Nàng như quên hiện tại đau thương buồn tủi trong chốc lát. Tấm lòng cô rộng mở ra. Cô hít một hơi dài vào tận buồng phổi cái không khí trong lành từ ngoài biển khơi đưa vào, mang theo cả vị mặn của nước.
Bãi biển thật vắng, cát phẳng lì in mội dấu chân của Đằng Vân. Cô độc hành trên quãng đường dài miên man suy nghĩ. Đằng Vân vẫn đi đi mãi cô không biết mình sẽ đi đến đâu trong đêm đen dày đặc thế này. Bước chân cô nhanh nhanh như chạy.
Từ xa một chiếc xe du lịch đời mới chạy ngược chiều về phía cô như tung lên một làn bụi dày đặc đến tối tăm mặt mũi. Rồi không biết chiếc xe vô tình hay cố ý mà cứ như chờn vờn trước mặt, tiếng còi vang inh ỏi.
Đằng Vân vừa né người để tránh vừa lầm bầm nguyền rủa:
- Đồ mất lịch sự! Coi chừng lật xe đó!
Như thể nghe lời xỏ xiên độc địa đó, chiếc xe quay trở đầu và chạy lại nơi Đằng Vân đang đứng làm tung lên bao sóng nước của biển.
Toàn thân Đằng Vân bị nước biển văng tung tóe làm cho cô, ướt sũng như chuột bị mắc mưa.
- Nè! Thứ gì mà bất lịch sự không thể tưởng.
Ánh đèn xe vẫn chiếu vào mắt, cô né sang bên hét lớn và đưa tay vuốt nhanh mắt. Đôi mắt đẹp của cô đang bị cay xè vì nước biển và bị chói khiến cô phải nhắm nghiền mắt.
Đến khi mở ra nàng phải chớp mắt lia lịa, bởi người đang đứng trước mặt cô chẳng ai khác hơn là Mạnh Phong. Vẫn dáng vẻ cao ngạo nhưng anh thật lịch lãm và sang trọng trong bộ veston đắt tiền, Mạnh Phong khoanh tron đôi tay nheo nheo mắt nhìn Đằng Vân.
Giấu nỗi vui mừng đang lên, nhẹ giọng nàng cáu gắt:
- Lại là anh à?
Gật đầu Mạnh Phong cười nhếch môi:
- Vâng. Bộ cô hẹn ai khác hả?
- Anh nghĩ là... là tôi sẽ làm thế ư?
Mạnh Phong vẫn bình thản:
- Biết đâu được khi cô có ý định bỏ trốn.
- Trốn?
Cô nheo mắt hỏi lại rồi nhìn xoáy vào Mạnh Phong:
- Yên tâm đi! Tôi hổng có ý định ngu ngốc đó đâu.
- Ít ra cô cũng tỏ ra mình không phải là người ngốc nghếch rồi đó. Nhưng tại sao lại đi ra ngoài mà không xin phép ai cả?
Đằng Vân bĩu môi:
- Tôi không phải là người bị cầm tù nghe chưa?
Đằng Vân lại nhấn giọng:
- Còn anh đừng đùa bẩn kiểu khốn nạn ấy.
Mạnh Phong trợn mắt nhìn cô ấm ức:
- Cô...cô...
- Thích đi đâu thì tôi đi đó, anh làm gì nào?
Mạnh Phong lại thách thức một cách cố ý lẫn chê bai cười cợt:
- Cô vẫn như trước chẳng thay đổi được chút nào.
- Mặc kệ tôi.
Đằng Vân căm giận, bỗng cô cúi rạp người nhanh gọn với vòng chân phải quyết thẳng như muốn đốn ngã anh. Hết sức bất ngờ nhưng do có đề phòng Mạnh Phong lộn lên cao để phóng vút bật ra xa khỏi tầm tấn công của Đằng Vân.
Cô nàng không buông tha. Không để cho anh kịp trở tay, cô sấn tới giở tất cả những ngón nghề hiểm độc, mong hả thủ được anh. Nếu để trúng đòn này thì nhẹ nhất là coi như gãy mấy chiếc răng, còn nặng... thì nét mặt điển trai của anh sẽ dị dạng bởi xương quai hàm gãy vụn:
- Trời!
Mạnh Phong vừa kêu lên vừa ngã bật người lộn về phía sau lăn tròn dưới cát ẩm ướt, làm cho bộ đồ sang trọng trên người phải lấm lem cát biển.
Được thấy Mạnh Phong cũng tả tơi ướt sũng như mình nên Đằng Vân nghe phần nào hả dạ. Đằng Vân thu tay về nhìn quét một thoáng qua nét mặt Mạnh Phong rồi lặng lẽ bỏ đi.
- Vân! Đằng Vân.
Mạnh Phong chạy theo với bờ môi dù không muốn vẫn bật lên nhưng âm thanh êm dịu ấm nồng như pha mật ngọt.
Trái tim khắc khoải chờ đợi nhớ mong của Đằng Vân run lên bao cảm xúc mãnh liệt.
Trái tim vốn ngang nghạnh của cô chợt yếu mềm như tơ liễu và thiết tha chờ đợi một vòng tay ân tình êm ái. Cô chựng lại và quay nhìn Mạnh Phong với đôi mắt mang cả trời sầu đau tủi hận. Chính Mạnh Phong cũng nghe chơi vơi chao đảo:
- Đằng Vân!
Không còn tự chủ được nữa, Mạnh Phong dang rộng vòng tay chờ đón. Và bất ngờ như trong mơ... Đằng Vân ùa vào anh và khóc nức nở.
Nước mắt cô tiểu thư khuê các ướt đẫm bờ ngực của Mạnh Phong. Không gian như đọng lại và thơi gian như lặng lẽ chầm chậm trôi...Cả hai không biết đã đứng với tư thế ấy bao lâu? Họ chỉ chợt giật mình vì có tiếng ai đó lặng lẽ thở dài và cũng bay biến mất hút theo cơn gió đêm của biển cả và sóng.
Giọng Mạnh Phong như thì thầm:
- Đằng Vân. Tôi đưa cô về nhé!Trời vào đêm rồi.
Đằng Vân lắc nhẹ đầu:
- Không... Anh Phong ơi! Tôi sợ.... tôi cô đơn quá! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tôi lẻ loi bơ vơ đến khủng khiếp như thế này.
Nàng lại gào lên thống thiết:
- Mạnh Phong ơi! Em cần anh. Anh có biết điều đó không? Hãy đưa em đi xa khỏi nơi này. Em chỉ cần anh, chúng ta có thể đi đến tận cùng trời cuối đất.
Giọng Mạnh Phong xúc động mãnh liệt, tim anh run lên điệu đàng bất tận:
- Đằng Vân! Em vừa nói gì? Em nói thật ư?
Cô đáp khẽ:
- Vâng!
Phong tìm mắt cô trong bóng đêm nhập nhòa hơi thở anh gấp gáp:
- Thế có nghĩa là... Em yêu anh chứ Đằng Vân?
Đằng Vân nép vào khuôn ngực rắn chắc của anh như tìm hơi ấm, cô tìm sự chở che. Cô lẳng lặng gật đầu thay cho sự đồng ý. Vòng tay Mạnh Phong lại một lần nữa xiết lấy cô như vỗ về an ủi trong lòng anh cũng mềm yếu vì cơn sóng tình yêu vừa ập đến. Anh cúi xuống tìm môi cô...
Đôi bờ môi khao khát cơn yêu vừa cháy bỏng vừa êm ái tìm đến nhau. Lúc ấy chợt từ trong tìm thức xa xôi nào đó như có cái gì đang trách cứ nhau.
Mạnh Phong chợt rùng mình như thức tỉnh trước cơn mê tình ái. Anh kêu lên:
- Không! Không thể được.
Anh thô bạo xô mạnh Đằng Vân ra khỏi vòng tay khiến cô bàng hoàng sửng sốt, môi mấp máy:
- Kìa... Mạnh Phong! Anh sao thế?
Một giọng cười dài như diễu cợt vang lên xoáy mạnh vào tai Đằng Vân.
Mạnh Phong đổi giọng ngay:
- Đằng Vâm Cô tưởng cử chỉ vừa rồi là tôi yêu là tôi yêu cô thật ư?
- Sao hả? Anh... anh...
Đằng Vân lắp bắp nhìn anh. Giọng Mạnh Phong chắc nịch:
- Tôi... tôi chỉ nhập vai cho vui vậy thôi.
- Cô thấy tôi diễn khéo và đạt chứ?
Đằng Vân bất ngờ trước sự thay đổi nhanh như gió của Mạnh Phong, cô đứng như trời trồng mà không sao thốt nổi lên lời, Mạnh Phong lại cất giọng tàn nhẫn:
- Tôi đùa đấy! Đằng Vân ạ. Cô tưởng tôi yêu cô ư? Có họa chăng là những kẻ tâm thần. Không ngờ một cô gái đanh đá chua ngoa như cô mà hôm nay lại ngây thơ, khờ khạo đến tội nghiệp.
Nói dứt câu, Mạnh Phong bỏ đi nhanh, uất ức đã làm cho Đằng Vân nghẹn ngào không khóc nổi nhưng những dòng lệ đắng cứ tuôn trào như nước. Ôi!
Tình yêu đầu đời của cô đã bị người ta nhẫn tâm đem ra làm trò đùa.
Nuốt ngược nước mắt vào tận đáy con tim, Đằng Vân mím môi rồi lao theo Mạnh Phong hét lớn:
- Mạnh Phong! Anh đứng lại đó! Anh thử lặp lại những lời đó một lần nữa xem nào.
Phong nhún vai:
- Rồi sao nhỉ?
- Tại sao anh lại đùa cợt với tình cảm của tôi?
- Bởi vì cô đáng được như vậy.
Bỗng chốc lời thì thầm êm dịu khi nãy đã biến mất, thay vào đó là thái độ dửng dưng trơ trơ của anh cùng lời thốt ra chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt. nàng. Đằng Vân mắt như nổi đom đóm, cô không ngần ngại mà mắng xối xả:
- Anh..... thật khốn nạn và quá đáng. Mạnh Phong! Nói cho anh biết hết kiếp này, tôi thù anh... tôi ghét anh... tôi hận anh...
Giọng cô càng lúc càng uất nghẹn đầy xót xa và cay đắng.
Mạnh Phong chỉ còn biết thở dài, đứng chôn chân một chỗ, thật sự không thể nói thêm được lời nào nữa. Tâm tư anh xao động và đầy bấn loạn. Giá như đất sụp xuống dưới chân anh lúc này mà hay.
"Mạnh Phong ơi! Mày quá mâu thuẫn với chính mình''.
Anh kêu lên trong tuyệt vọng.
Trong khi đó Đằng Vân tháo chạy sự thật quá đau lòng và phũ phàng vừa diễn ra. Đằng Vân như một kẻ mộng du đi giữa bốn bề lộng gió và tiếng rì rào sóng biển.
Biển và sóng nước vẫn muôn đời bên nhau, thủy chung cùng cát, sao đời cô lại không có lấy một tình yêu?
Ông trời ơi! Bất công chi thế, đọa đày làm gì một kiếp hồng nhan truân chuyên bạc số? Ba ơi! Mẹ ơi! Đằng Vân muốn hét thật to, muốn đập phá một cái gì đó cho vơi bớt nỗi đau đang chất chứa trong lòng.
Nước mắt cứ lăn dài... lăn dài...
Đằng Vân trở về biệt thự, bàn tay cô còn ngập ngừng trên nút chuông nhỏ xíu. Khi nãy cô đã ''phi thân" qua bờ rào để ra ngoài, liệu bây giờ có nên nhấn chuông gọi cửa không? Đằng Vân còn do dự thì cánh cổng bật mở như có người đứng sẵn bên trong. Quả thật, một giọng nói rõ to vang lên:
- Cô chịu về rồi à?
Thấy Đằng Vân lặng thinh. Minh Kiệt đay nghiến tiếp:
- Hãy nói cho tôi biết có phải cô muốn bỏ trốn không?
Đan hai bàn tay vào nhau, Đằng Vân cười nhạt:
- Ông lầm rồi, anh Cả ạ.
- Cô không được phép gọi như thế. Cô chỉ là hạng tôi đòi trong căn nhà này.
Giọng Minh Kiệt xẵng lè. Đằng Vân so vai:
- Vâng, ông chủ. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi nói cho ông biết, rốt cuộc chủ nhân ngôi nhà này là ai, tôi không cần biết. Nhưng tôi muốn các người phải rõ ràng...
Bảo tôi về đây chăm người bệnh, tôi sẵn sàng, tôi bằng lòng...
Cô cắn môi như cố kềm cơn xúc động trong lòng rồi tiếp:
- Nhưng người bệnh hoạn đâu không thấy chỉ thấy các người vai dai lưng rộng mà tối ngày cứ bắt tôi phục vụ. Nói thật, kiểu này hoài thì tôi sẽ đi thật đó.
- Đừng nói bừa? Tôi thách cô đó. Chuyện của cô bây giờ học thông thạo việc nữ công gia chánh đơn giản như thế mà sao cô lại tối dạ nhỉ?
- Ông... ông thật quá đáng! Báo cho ông biết, tôi đã chán ngấy cảnh học đòi công dung ngôn hạnh rồi. Ông tự lo liệu đi.
Nói xong cô xô Minh Kiệt sang bên và đi thẳng vào sân nhưng cô đã chựng lại ngay khi thấy người đàn ông lạ. Ông quắc mắc nhìn cô:
- Chào cô tiểu thư của ngài thương gia phá sản Phú Đằng!
Nghe giọng điệu mỉa mai của người đàn ông xa lạ, Đằng Vân nổi cáu, nhưng cô đáp trả một cách lạnh lùng:
- Còn tôi nhất thiết không cần chào anh hay cần biết ông.
- Cô vẫn còn hách dịch được à? Nhắc cho cô nhớ thời hoàng kim của cô đã ra đi rồi, không có quay trở lại đâu.
Nhìn cô giây lát để thăm dò phản ứng rồi hắng giọng kẻ cả tiếp:
- Nên biết tôi là ai để mà khéo đối xử...
- Đừng nói với tôi rằng ông là chủ nhân nhé! Tôi được biết ngôi biệt thự này đang có một chủ nhân què quặt, tàn phế, cùi...cần có người chăm sóc trông nom.
Còn ông hả? Chẳng có gì sứt mẻ cả mà.
Nói xong cô trề môi. Người đàn ông xa lạ đó lên tiếng:
- Ờ hén... Tôi đã quên cho cô biết tôi là Quốc Sơn. Đúng, cô không cần biết tôi là ai cũng được. Nhưng điều chủ yếu xin cô nhớ cho rằng:
có mặt trong ngôi biệt thự này thì vị trí của tôi không để cô có thể bỏ quên ở một xó xỉnh nào được đâu nhé.
Giọng ông Quốc Sơn như muốn nhấn mạnh điều gì đó mà ngay lúc này Đằng Vân cũng chẳng buồn quan tâm. Cô chưa thoát khỏi vòng phong tỏa của Quốc Sơn thì Hải Đường cũng có mặt. Nhìn thái độ kênh đời của Hải Đường, Đằng Vân nghe tim mình sôi máu. Có lẽ cô ta đang hả dạ vì đã sai khiến được cô chăng? Đằng Vân tức tối trước đôi mắt ngời sáng sự chiến thắng lẫn kiêu hãnh của Hải Đường. Đằng Vân sấn tới sát mặt Hải Đường nhấn mạnh:
- Từ ngày mai trở đi, một là tôi sẽ phục vụ cho ông chủ... chẳng hiểu lý do gì cứ phải dấu che thân phận như thế?
Thấy ông Sơn lừ mắt, Đằng Vân bình thản nói luôn:
- Nói thiệt cho dù ông ấy có xấu xí, biến hình, biến dạng hay bệnh truyền nhiễm đáng sợ, đáng ghê tởm... gì cũng được, tôi cũng bằng lòng chăm sóc. Còn không...
Hải Đường trịch thượng xen vào:
- Không thì sao?
- Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì cho các người. Nhất là cô đấy. Hải Đường!
Cô không đủ quyền hạn và tư cách sai khiến tôi đâu.
Khoanh tay kiểu cách của một chủ nhân, Hải Đường kiêu ngạo nói:
- Thế mà tôi có đấy. Cô không biết tôi là bà chủ tương lai sao? Đã có bổn phận chăm sóc ông chủ, thì phải phục vụ bà chủ đó, hiểu chưa?
Đằng Vân không vừa, cô cười nhạo:
- Điều đó thì chờ sau này hẵng nói. Bao giờ tôi chứng kiến lễ thành hôn, cô trở thành bà chủ thực sự thì tôi phục vụ cô cũng cam tâm.
Còn bây giờ thì xin miễn. Tôi vì gia đình, vì cha mẹ mà phải hy sinh tấm thân làm tôi mọi. Nhưng nói thật tôi vẫn danh giá hơn cô nhiều. Tôi còn lạ gì con người cơ hội như cô, vì tiền mà bất chấp tất cả, vì tiền mà có thể làm vợ khắp người ta sao?
Hải Đường bìến sắc trước sự phản kháng mãnh liệt của Đằng Vân, môi mấp máy mà không thốt nên lời.
Riêng Đằng Vân, cô cũng quay ngoắc người bỏ đi. Mặc kệ những người đang đứng đó nghĩ gì, làm gì, cô chẳng thèm quay lại nhìn dù chỉ một lần.
􀃋 􀃋 􀃋 Ngồi thu mình trên ghế, đốt một điếu thuốc, cô chưa kịp gắn lên môi thì đã bị một bàn tay ngăn lại:
- Đừng hút nữa Hải Đường ạ. Nãy giờ cô hút nhiều rồi.
Giật mình rồi cô ngước mặt lên, bình thản:
- Ai cho phép anh theo dõi tôi chớ?
Giọng Minh Kiệt buồn so:
- Không phải theo dõi mà theo sát để quan tâm, lo lắng cho em. Hải Đường.
Em có vẻ thay đổi rồi đó.
- Vậy à? Thế thì càng hay. Tôi đã lột xác thì phải thay đổi chứ. Ông Sơn đâu? Anh hãy nói với ông ấy, tôi muốn có ngay một đám cưới.
- Em muốn kết hôn với một người hoàn toàn chưa thấy mặt, biết tên ư? Giả sử người đó...
Hải Đường gào lên:
- Tôi mặc kệ! Tôi chỉ cần có địa vị chính thức, tôi tha hồ đày đọa hành xác con nhỏ kia. Minh Kiệt! Nếu thương tôi, hãy để cho tôi làm theo ý mình.
- Em không dự trù tình huống xấu nhất sao?
Hải Đường như không chú ý đến điều Minh Kiệt hỏi:
- Hả? Gì cơ?
Khi gặp ông Quốc Sơn để chấp nhận những yêu cầu này thì cô không hề bận tâm nghĩ đến điều gì khác. Bỗng dưng cô được sống nhàn rỗi không phải chạy đôn chạy đáo trong việc mưu sinh. Trái lại ngoài khoản tiền kiếm được, cô còn ngồi ung dung hưởng thụ. Mỗi bước có xe đưa đón, ăn uống có người dâng tận tay... Hải Đường còn mong muốn gì nữa. Nếu không vì một sự trả thù cá nhân nào đó của ông Quốc Sơn đối với thương gia Phúc Đằng thì mãi mãi Hải Đường sẽ không có được sự ''lên voí' nhanh chóng thế này. Vậy thì quái qui gì cô phải tìm hiểu chuyện này chuyện nọ. đối với cô đó là một cơ hội, một dịp may thì dại gì cô không tận hường chứ? Nhưng Minh Kiệt nói thế này, chẳng biết có ý gì không?
Yên lặng, Hải Đường đưa mắt ngó mông lung trên bầu trời cao, nơi đó có những vì sao đang ngự trị. Màn sao lung linh trong đêm tối bỗng dưng có sức quyến rũ Hải Đường, cô cũng muốn mình sẽ là một vì sao lung linh trong cuộc sống thường tình này. Và hai người cứ ngôi như thế chẳng biết bao lâu, cho đến khi Minh Kiệt lên tiếng:
- Hình như cô đang căng thẳng?
Hải Đường nói dối:
- Không đâu.
- Chúng ta đi dạo một lát nhé, như thế đầu óc sẽ nhẹ nhàng hơn.
Hải Đường đứng lên thật nhanh:
- Cũng được! Nhưng đi đâu? Có ra phố không? Tôi vào lấy áo khoác.
Giọng Minh Kiệt nhẹ nhàng:
- Giờ này còn ra phố làm gì nữa. Dạo quanh đây thôi.
Hải Đường tiu nghỉu:
- Thế thì chán ngắt! Khuôn viên ngôi biệt thự này có gì đâu chứ?
Giọng Minh Kiệt ỡm ờ:
- Nhưng ít ra đã ở trong đây thì cũng nên tham quan cho hết ngóc nghách...
Hải Đường tuy ậm ự nhưng cũng đứng lên sóng bước cùng Minh Kiệt. Bốn bề vắng vẻ, Hải Đường có vẻ e dè. Cô gọi nhỏ:
- Anh Minh Kiệt.
- Gì?
- Ở đây...vắng vẻ quá. Tự dưng tôi thấy sờ sợ....
- Sợ gì chứ?
Hải Đường đáp nhanh và dáo dát nhìn xung quanh. Cô bỗng ôm cứng lấy cánh tay Minh Kiệt:
- Ma! Anh tin là trên đời này có ma không?
Minh Kiệt đáp gọn lỏn rồi cười cười:
- Không! Bao giờ thấy mới tin. Vả lại đi với "quỉ" kiểu này thì làm gì có ma xuất hiện mà gặp.
- Anh nói gì? Đàn ông con trai không tế nhị ga lăng chút nào cả, bảo sao chẳng có ma nào để ý.
Bây giờ Minh Kiệt mới cười to:
- Thôi ''má' mà để ý, ghê lắm! Giá như em để ý anh thì tốt đẹp biết chừng nào.
Hải Đường cao giọng đến dửng dưng:
- Có mà đến kiếp sau, Minh Kiệt ạ.
Còn bây giờ, tôi đã một bước sắp thành "bà chủ" rồi, anh đừng có nuôi ảo vọng nữa.
Minh Kiệt dừng lại, anh sững sờ ngó khuôn mặt hết sức tinh tường của Hải Đường mà nghe tự ái của người đàn ông sôi sục. Hải Đường quả là tham vọng, cô ta quá coi trọng vật chất lẫn mưu cầu danh lợi nhưng liệu anh ta có xóa bỏ nỗi hình ảnh cô ta ra khỏi tâm trí không?
Trong khi đó Hải Đường giận dỗi, cô rời tay Kiệt nhưng đi chưa bao xa thì từ cuối vườn, một bóng người lom khom thoáng qua. Hải Đường chưa kịp trấn tỉnh thì khuôn mặt chằng chịt trông thật gớm ghiếc, lộ ra từ sau vệt sáng của bóng đèn hắt ra. Còn nữa người đó khom xuống cũng chính vì phải đeo theo cái lưng gù to tướng. Trời ơi! Người hay quái vật? Hải Đường kêu thét lên và bây giờ cô không còn hồn vía.
- Á?
Cô bổ nhào về phía Minh Kiệt, ôm cứng lấy anh, đầu gục vào bờ ngực của anh. Cô không muốn phải nhìn con người ''nửa quỉ'' ấy.
- Sao thế?
- Anh... anh...
Hải Đường líu cả lưỡi vẫn áp sát gương mặt vào người Minh Kiệt. Cô như cần một sự chở che, một sự bảo vệ. Nhắm nghiền mắt, Hải Đường chỉ nhanh về hướng trái của khu vườn:
- Kia kìa. Anh... không trông thấy ư?
Thấy người đó rồi, chính Minh Kiệt cũng kinh hoảng không kém. Anh cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng của Hải Đường, vòng tay anh xiết chặt lấy cô. Anh xoa nhẹ bờ lưng cô, anh như vỗ về, đôi môi lướt trên mái tóc dài đẫm sương.
Đôi môi tham lam lần xuống vùng cổ. Bỗng chốc Minh Kiệt nâng mặt cô lên sát mình, anh không thể kềm lòng. Minh Kiệt hôn ngấu nghiến trên đôi môi xinh đẹp hãy còn run vì lo sợ của Hải Đường. Cô đón lấy một cách cuồng nhiệt.
Rồi bất thần, cô xô mạnh Minh Kiệt ra với thái độ phách lối:
- Anh giở trò gì vậy? Muốn lợi dụng hả? Đủ rồi đó nghe Minh Kiệt!
Ngỡ ngàng thoáng nhanh, anh cũng tỏ ra lãnh đạm:
- Hải Đường! Xin lỗi...
- Thôi, chúng ta quay trở lại.
Nắm tay Minh Kiệt, nàng giật giật giọng lo lắng:
- Người đó là ai?
- Hình như ông Sơn vừa đưa từ Đà Lạt về.
Hải Đường líu cả lưỡi, cả người run lên như phát sốt:
- Chẳng lẽ là... ông chủ ư? Lẽ nào.
''Không... Không... không thể như vậý'. Cô cảm thấy kinh hoàng khi nghĩ đến điều đó.
- Tôi cũng nghĩ như cô.
Hải Đường kêu lên vẻ tuyệt vọng:
- Trời ơi!
Minh Kiệt trầm giọng:
- Rút lui bây giờ vẫn còn kịp, Hải Đường ạ.
Hải Đường bối rối nhưng một giây thôi cô rắn rỏi ngay:
- Tôi... tôi... tôi quyết không rút lui. Minh Kiệt! Xin anh hãy luôn ở bên tôi trong những ngày sắp tới nhé!
- Đừng đánh đổi đời mình như thế Hải Đường ạ.
Hải Đường lý sự:
- Tôi đã từng chịu cực, chịu khổ, lẫn nhục nhã, chịu tủi khi dấn thân vào cuộc sống xã hội để kiếm chén cơm manh áo thì bây giờ tôi sẽ có tất cả trong tay. Đây là thiên đường mà tôi mơ ước, anh có biết không Minh Kiệt. Tại sao tôi lại vứt bỏ chứ?
Minh Kiệt ngạc nhiên:
- Thiên đường có bóng ma ẩn náu cô vẫn chấp nhận ư?
Hải Đường nganh ngạnh đáp lại:
- Anh đừng dọa tôi. Tôi coi như mình chưa thấy gì cả. Còn những ngày sắp tới sẽ tính sau.
Nói xong, cô bỏ mặc Minh Kiệt mà bước đi trở về phòng. Cô biết rằng đêm nay mình không ngủ được. Gót giày cô như lạc lõng giữa đêm trường.
􀃋 􀃋 􀃋 Đi tới đi lui trong căn phòng gu chật chội đầy mùi ẩm mốc, Đằng Vân càng bứt rứt. Cô thèm đập phá một cái gì đó để giảm đi, sự căng thẳng. Cô chẳng biết mình ở đợ hay ở tù. Nhưng chua chát thay, cả hai điều đó hầu như đều đúng cả. Có tiếng động ngoài cửa rồi một giọng lạnh lùng như ra lệnh:
- Đằng Vâm Cô mau ra đây!
Đằng Vân giở giọng lạnh lùng không kém khi nhận ra giọng nói của ông Quốc Sơn:
- Cô quên yêu cầu của mình rồi à?
- Nhớ chứ! Cho nên tôi sẽ thực hiện.
Lần này cô trả lời với vẻ mặt dương dương tự đắc. Cô chỉ tiếc là mình không nói những điều đó sớm hơn để không gặp sự tác oai tác quái của Hải Đường. Cô lạy trời cho ông chủ nhà này già khụ hoặc giả mang chứng bệnh bán thân bất toại cho hết đời cô ta. Suy nghĩ như thế nên Đằng Vân cảm thấy phấn chấn cho dù phải phục vụ ông ta với vai trò con ở. Còn Hải Đường cuộc đời coi như đã hết, đã thực sự chôn vùi tuổi xuân. Hải Đường ơi! Đừng kiêu ngạo nhé?
Ông Quốc Sơn nhấn giọng:
- Nếu vậy, cô chuẩn bị tâm lý sẵn cả rồi chứ!
Đằng Vân vẫn bực dọc:
- Biết trước sẽ chăm sóc bệnh nhân rồi, quái quỉ gì phải chuẩn bị tâm lý hay tư tưởng gì nữa cho mệt xác.
Đằng Vân bước ra khỏi phòng, ông làm một cử chỉ như chấm dứt cuộc đối thoại:
- Thế là xong nhé! Nào, tôi sẽ cho cô toại ý. Cô chuẩn bị đi.
Giọng ông Sơn thật kính trọng, ông nhìn cô với tia mắt khó hiểu. Đằng Vân cũng lặng lẽ đi theo ông. Hình như bước chân cô hơi phân vân khi cô dẫn ông băng qua khoảng sân cuối vườn. Một căn phòng biệt lập với ngôi biệt thự, sự vắng vẻ ở chỗ này khiến Đằng Vân có cảm giác lo sợ. Cảm giác ấy lần lần xâm chiếm lấy cô. Cô đếm những con số để trấn an trái tim đang đập loạn xạ.
Ông Sơn đưa tay gõ vào cách cửa:
- Cậu Trọng à?
Một giọng vừa kàn vừa ồ ồ thốt lên, vẻ bực dọc:
- Gì nữa?
Ông Sơn đẩy cánh cửa phòng vừa đủ một người bước vào rồi đẩy vai Đằng Vân. Cô thụt lại lo âu:
- Tôi...
Ông Sơn lừ mắt:
- Cô can đảm lắm mà.
- Sao tối thui vậy?
- Cậu ấy không thích ánh sáng, mai mốt cộ cần phải chú ý điều đó. Còn nữa...
Ông ngừng nói và quan sát gương mặt Đằng Vân, cười nhếch môi nói tiếp:
- Căn phòng này biệt lập với tất cả. Cho nên hằng ngày cô phải làm xong bổn phận cũng như công việc trong toàn ngôi biệt thự.
Đằng Vân kêu to, cô thụt lùi hơn nữa, giọng bắt đầu hơi run:
- Không được, Tôi không thể vào khi chưa nhìn rõ nhân mặt.
Gịong bên trong phát ra nhanh gọn:
- Được.
- Trời ơi!
Đằng Vân kêu rú lên khi nhìn thấy khuôn mặt hiện lên từ vệt sáng của chiếc đèn pin.
Một khuôn mặt biến dạng. Khuôn mặt cực kỳ đáng sợ. Trong khi đó ông Sơn quay gót lạnh nhạt:
- Tôi không còn gì để đứng ở nơi đây nữa. Đằng Vân run rẩy lùi về phía sau.
Cô hổn hển thở mà không dám nhìn thẳng để quan sát người đó nữa:
- Ông... ông Sơn!
- Chẳng phải chính miệng cô đòi được phục vụ càng sớm càng tốt, cho dù chủ nhân có tàn tật, đui què sứt mẻ... cơ mà. Khi nói những lời đó cô có vẻ khí phách lắm mà.
Ông Sơn nói với một vẻ chế nhạo và bỏ đi thẳng. Trong khi đó từ trong phòng, giọng cười của người đó vang lên một cách ghê rợn, chẳng khác nào tiếng ''ma tru quỉ gọí':
- Ha... ha...Cút... cút hết...
Chỉ chờ có thế, Đằng Vân ba chân bốn cẳng băng qua khoảng vườn rộng mà lao chạy về phòng của mình.
Đóng cửa phòng, Đằng Vân khóc ngất. Bây giờ cô không sợ ai cười, ai chê cô yếu bóng vía nữa. Cô gan góc, cô sừng sở với những con người phách lối ngang tàn kia. Cô chỉ cần xuất chiêu với hạng võ biền như mình chứ cô không thể...
Ai xui chi thân cô ra nông nổi này? Ông trời ơi! Sao nỡ đọa đày thế này?
Liệu khi Đằng Vân ngang ngược mà chối việc thì số phận ba mẹ nàng sẽ ra sao?
Rốt cuộc thì việc báo hiếu này vẫn phải để lên hàng đầu. Suy nghĩ và trăn trở cuối cùng Đằng Vân cũng chìm vào giấc ngủ với nhiều cơn ác mộng kinh hoàng.
􀃋 􀃋 􀃋 Đó! Cô thấy chưa? Cả cô ta mà còn phải hoảng sợ.
Rõ ràng là giọng của Minh Kiệt. Đằng Vấn liền đứng ngay lại, cô dáo dát nhìn quanh và cũng thật nhanh nhận ra hai người. Minh Kiệt và Hải Đường.
- Hình như họ có điều gì quan trọng cho nên mới lén lút trao đổi như thế này?
Đằng Vân nhủ thầm như thế, rồi cô muốn lánh mặt, nhưng chẳng hiểu sao cô lại đứng như trời trồng. Sự tò mò đã kích thích, cô không thể bỏ đi mà không biết được chuyện gì đang xảy ra trước mặt kia. Thế là Đằng Vân phải là người "lén lút'' thứ ba này?
Giọng Hải Đường có vẻ như đang bận tâm suy nghĩ điều gì?
- Con nhỏ đó... mà bỏ chạy ư?
- Chạy thụt mạng là đằng khác.
Minh Kiệt cười giễu cợt:
- Hừ! Có võ mà lại sợ ''xi- cà- qué'.
Hải Đường dài giọng như người bán kẹo kéo đang kéo ra từng khúc nhỏ.
Chợt nhiên cô nàng cười hí hừng:
- Phen này phải cho nó biết thế nào là lễ độ.
Đằng Vân chau mày:
- Họ đang nói gì nhỉ? Chẳng lẽ là...
Vân vỗ nhẹ lên trán, bây giờ cô có thừa thông minh để hiểu mọi việc. Nhưng lúc nãy, Minh Kiệt bảo cô ''bỏ chạy thụt mạng'' là hơi quá đáng.
Đằng Vân chuẩn bị tâm lý để đối phó rồi nhưng chẳng hiểu sao cô lại xử lý tình huống tệ như thế? Nhưng cũng do bộ dạng ông ta quá kinh sợ.
Nội việc cái bướu to bè làm gập cả người xuống đã thấy khó coi, thế mà gương mặt chằng chịt, méo mó, hình như không có trán một gương mặt chẳng khác gì một cái sọ người, thì ai mà không khiếp vía chư? Chỉ tưởng tượng đến phải vào phòng chăm sóc cho người đó là cô muốn xỉu rồi. Vậy mà Hải Đường sẽ là vợ ông ta, cô sẽ xử lý thế nao khi phải nằm cạnh con người đó nhỉ? Hình như những lẫn lộn trong suy nghĩ đã khiến Đằng Vân quên mất việc ''dõng taí' để nghe ngóng, đến chừng sực nhớ thì Minh Kiệt và Hải Đường đã đi vào nhà tự khi nào.
Buổi chiều. Ánh nắng vàng rực bên thềm.
Gian phòng khách có mặt nhiều người, Đằng Vân cũng được gọi xuống. Cô dửng dưng nhìn Mạnh Phong đang ngồi với điếu thuốc cháy dỡ trên tay.
Ông Quốc Sơn đảo đôi mắt nhìn từng người rồi dõng dạc:
- Tất cả ở đây đều biết việc gán con trừ nợ của ông Phúc Đằng. Nhưng hôm nay, tôi muốn cho các người rõ là từ nay Đằng Vân sẽ thế vai trò của Hải Đường.
- Ơ! Tôi không chấp nhận.
Đằng Vân giãy lên như người bị điện chạm. Cô liếc thấy Hải Đường đang mỉm cười chúm chím!
Ông Sơn quát:
- Cô không có quyền phản đối vì cô là ''vật thế thân'' cho gia đình.
Đằng Vân uất ức:
- Vì cha mẹ, tôi đã hy sinh để làm tôi mọi rồi, các người còn muốn gì nữa?
Minh Kiệt xen vào:
- Đơn giản vì em tôi cần một người chăm sóc chu đáo tận tình và chỉ có người vợ mới cần kề và san sẽ, mà Hải Đường thì không...
- Vô lý! Chính cô đã từng huênh hoang đòi thể hiện vai trò bà chủ với tôi cơ mà. Tôi chấp nhận phục vụ Hải Đường nhưng không đời nào chịu làm vợ của một người xấu xí như phế nhân kia.
Hải Đường kênh kiệu nói:
- Yên trí đi! Cô vẫn có cơ hội phục vụ cho tôi. Vì tôi là người yêu của anh Cả.
Ông Sơn to tiếng:
- Ở đây không ai có quyền nói đâu.
Hải Đường nịnh nọt:
- Vâng, thưa bác.
Mạnh Phong từ đầu tới cuối vẫn ngồi yên lặng hút thuốc, miệng câm như hến chẳng nói lời nào. Nhưng Đằng Vân vẫn đọc thấy sự phiền muộn lẫn ấm ức trong đôi mắt kia. Anh đang nhả ra những vòng khói trắng, những vòng khói trắng cũng như cuộc đời mong manh của một con người. Tại sao anh ta không lên tiếng? Yên lặng là đồng ý hay phản đối. Một nứa tức giận đã làm cho Đằng Vân có dũng khí hơn, cô long mắt nhìn Hải Đường nhấn mạnh:
Bây giờ thì tôi có thể khẳng định rằng:
từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều do mưu đồ của một người.
Đằng Vân nhìn sang từng người thăm dò phản ứng rồi dõng dạc nói tiếp:
- Nhưng tôi không hèn hạ như cô đâu Hải Đường ạ. Có phải cô sẵn sàng đánh đổi cuộc đời son trẻ của mình với một người què quặt và tàn tật chỉ mong một điều được thừa hường cái gia sản này?
Hải Đường chống chế:
- Cấm cô không được chỉ trích người khác.
Đằng Vân bình tỉnh:
- Tôi không chỉ trích mà chỉ thẳng vào mặt cô đó, Hải Đường. Bây giờ cô thấy con người tàn phế như thế sẽ không còn sống bao lâu. Vả lại hai anh em đều có phần... Biết đâu có tờ di chúc dành sẵn cho anh Cả rồi cũng nên. Cô đúng là trơ tráo, là cái chong chóng lợi dụng gió để mà xoay.
Đằng Vân nói xong cảm thấy hả dạ. Cô chợt thấy đôi mắt nhắm nghiền nghiêm nghị của ông Sơn ánh lên những sự phân vân nghi ngờ. Riêng Mạnh Phong cũng như bước tượng gỗ.
- Đã là chong chóng thì cần phải quay phải xoay vòng vòng chớ.
Không ngờ Hải Đường không ngượng miệng mà còn tự hào về mình như thế.
Đằng Vân bĩu môi khinh miệt:
- Tôi coi thường loại người như cô. Vì tiền có thể ngã vào tay bất cứ loại đàn ông nào.
- Mày... mày...
Hải Đường điên tiết, cô sấn tời nhưng Minh Kiệt đã nhanh chóng kéo tay cô lại. Hải Đường chiếu đôi mắt tóe lửa về phía Đằng Vân.
Minh Kiệt nhẹ nhàng nhắc nhở Hải Đường:
- Em đừng làm lớn chuyện. Mọi việc trong nhà này đều phải theo lệnh của bác Sơn đó.
Cô ta trở về vị trí cũ với sự ấm ức tột cùng.
Đằng Vân đứng lên:
- Còn tôi cũng đã nói xong những gì mình muốn nói.
Ông Sơn rít lên:
- Ngồi xuống đó? Cô tưởng đây là giang sơn của ông Phú Đằng chắc? Bày đặt lớn giọng trả treo. Tóm lại, cô phải làm vợ của kẻ què quặt, già đui đó suốt đời để trả nợ của cha mình.
Thấy Đằng Vân có vẻ thối chí, ông bồi luôn:
- Sinh mạmg của ba mẹ cô nằm trong thái độ của cô đó, Đằng Vân. Liệu mà ngang ngạnh cho cố vào đi!
Sững người, Đằng Vân lắc mạnh đầu, cố xua đi bao ý nghĩa đã làm đầu óc cô thấy quay cuồng và tâm tư thì giao động không ít. Thật sự bây giờ lòng dạ cô cũng quá nhiều lo âu trăn trở, nhưng âu cũng là số phận. Trời đày đọa cũng nên.
Thôi thì cứ mặc kệ! Giờ đây nàng cần gì nữa ngoài sự cam chịu với định mệnh đã giành sẵn cho cô. Chưa bao giờ nàng thụ động phó mặc cho dòng đời muốn ra sao thì ra như lúc này.
Bây giờ Đằng Vân kiêu kỳ ngang bướng đã không còn nữa. Đám mây xanh đã không còn tung hoành ngang dọc mà từ nay nó sẽ đứng yên. Nàng chỉ mong ước ba mẹ sẽ bình yên mà sống trong chuỗi đời còn lại. Thôi thì thôi thì...
Ông Sơn lạnh lùng nhấn mạnh:
- Cô nghe rõ những điều tôi nhắc chứ?
Đằng Vân đáp bừa:
- Vâng!
Mạnh Phong bật lên với vẻ tuyệt vọng:
- Ối...!
- Tôi tình nguyện chấp nhận điều kiện của các người.
Giọng cô chùng xuống:
- Tôi chẳng khác nào chú cá nằm sẵn trên thớt rồi. Các người muốn chặt muốn băm lúc nào chẳng được.
Từng lời của Đằng Vân thốt ra đầy mỉa mai cay đắng. Cô nói nhưng nghe con tim mình rưng rưng một nỗi đau đớn tê dại vì đầy ắp hình bóng Mạnh Phong. Cô không quên được những lời ru tình vội vàng bất chợt kia và cô cũng không quên sự thật phũ phàng khi anh đẩy con tim mình.
Không nhìn mọi người, cô nói xong là đứng lên về phía cầu thang lên sân thượng.
Nỗ chua xót, uất ức đã qua khi bình tâm trở lại. Cô dõi mắt ra khơi nhìn những áng mây như bay là đà trên mặt biển mà không khỏi xớt xa cho thân phận mình. Nhưng vốn cứng cỏi và có sẵn ý chí, cô không cho phép mình buông xuôi hay đầu hàng định mệnh.
Không gian chung quanh cũng yên ắng quá. Hình như cô không tìm được sự đồng cảm. Thời gian cứ thế trôi qua. Cô cứ thở dài liên tục mà nghe từng giọt đắng đầy ắp cả cõi lòng. Cuộc đời nàng từ đây đã đi theo một lối rẽ. Trở về căn phòng ẩm mùi mốc của mình, Đằng Vân co ro với nỗi lo sợ vẩn vơ. Cô vùi đầu xuống gối, mặc cho bao dòng lệ tuôn trào trên khóe mi.
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu