Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iện thoại reo vang...
Ông Đằng nghe xong cú điện thoại bỗng ngã phịch người xuống ghế, môi ông tái nhợt.
Bà Tâm vội chạy đến đỡ chồng, giọng buồn bã.
- Chuyện gì thế ông?
- Đằng Vân đâu?
- Con bé đang trang điểm trên phòng.
Lời ông Đằng nói ra thật chua chát:
- Điểm trang son phấn để làm gì kia chứ?
Bà Tâm cáu gắt:
- Mình nói vậy là sao? Dù gì hôm nay họ cũng đến đây. Mặc kệ họ rước con gái mình với nghi lễ gì. Nhưng con gái ta vẫn là cành vàng lá ngọc kia mà.
Ông Đằng khoát tay một cách tuyệt vọng:
- Đừng nói nữa, mình ạ. Thà để cho tôi vào tù chớ không để con gái mình chịu nhục.
Rồi ông giơ tay đấm thùm thụp lên ngực mình. Bà Tâm xót xa can:
- Mình hãy bình tĩnh lại! Ai vừa gọi điện cho mình? Và họ đã nói gì?
Ông Đằng ngồi yên lặng như pho tượng, mặc cho vợ vừa lay người ông, vừa hỏi rối rít.
Đằng Vân bước xuống thấy tình cảnh của cha mẹ mà lòng cô dâng lên một nỗi buồn đau lẫn hận thù. Cô đến cạnh song thân, giọng nhỏ nhẹ:
- Mẹ! Hãy để ba con được thoải mái đầu óc. Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Con cam lòng chấp nhận được mà mẹ.
- Trời ơi! Tội nghiệp cho con tôi.
Không hẹn mà cả hai người cùng bật thốt lên những lời lẽ thống thiết vô cùng.
Đằng Vân cắn chặt môi mình để những giọt nước mắt đau khổ và tủi hổ chảy ngược vào tim. Không ngờ gia đình cô lại suy sụp một cách nhanh chóng như thế. Từ bao giờ? Tại sao ba cô không nói ra cho vợ con cùng chia sẻ, cùng gánh vác? Giờ đây tất cả dường như rất muộn màng. Cô phải đánh đổi bằng cả cuộc đời mình ư? Thật ra Đằng Vân biết cô không thể phiền trách cha được. Chung qui ông cũng vì lo cho cuộc sống, vì tương lai của gia đình và vợ con. Từ tấm bé cô chưa hề thiếu thốn, biết cực khổ, biết làm động móng tay...Vậy mà bây giờ?
Đằng Vân biết ông Đằng rất mực yêu chiều cô, lo từ A đến Z. Ba cô là một ông bố tuyệt vời. Lâm vào tình cảnh này, có lẽ ông là người đau khổ nhất. Đằng Vân rất hiểu điều đó và nàng cảm thấy thương ông hơn.
Môi mím lại, nàng tự hứa trong lòng ''Một ngày nào đó nàng sẽ giành lại những gì đã mất hôm naý'.
Đôi mắt như có ánh lửa đỏ, nàng, hỏi nhanh:
- Mạnh Phong! Hắn vừa trao đổi gì với ba?
- Không phải cậu ta.
- Thế thì là ai? Và họ yêu cầu hay đòi hỏi gì ở con?
Giọng nghẹn ngào, ông Đằng không nhìn thẳng con gái:
- Chính ba cũng không biết chủ nhân thực sự là ai? Nhưng người này 1à anh cả, có một vị trí rất lớn. Ba đau lòng lắm khi con phải phục tùng và qui lụy trước họ. Con gái! Hiểu lời ba nói không?
Tỉnh giọng như chẳng có điều gì bận tâm, Đằng Vân trấn an cha mẹ mình:
- Chỉ cần giữ lại ngôi nhà này cho ba mẹ có chỗ nương thân, con chấp nhận mọi yêu cầu. Nhưng hứa với ba mẹ một ngày nào đó, Đằng Vân sẽ lấy lại danh dự cho gia đình mình, cho ba mẹ cũng như khôi phục lại cơ nghiệp của gia đình.
Con nghĩ rằng trong làm ăn hẳn là họ có âm mưu thủ đoạn gì đó nên ba mới bị phá sản một cách quá dễ dàng như thế.
Giọng ông Đằng nghẹn ngào:
- Cám ơn con!
Vừa lúc đó ngoài cổng có tiếng chuông reo. Bà Tâm đứng lên:
- Thì ra lúc nãy họ gọi cho mình phải không? Rốt cuộc hôm nay họ đến đây để bắt con gái đi ư? đúng không ông?
Đằng Vân vẫn giữ bình tĩnh:
- Mẹ ạ! Cứ cho họ vào đây đã.
Nói rồi cô đi nhanh ra cổng. Mạnh Phong cùng một gã đàn ông nữa đĩnh đạc trong trang phục sang trọng bước vào.
Hàm râu tỉa tót rất công phu trên khuôn mặt có vẻ phong trần dày dạn của gã đàn ông nợ không làm cho Đằng Vân ấn tượng hay đoán được tuổi tác cũng như vai trò của gã. Nàng thản nhiên mở cửa và lịch thiệp chìa tay theo kiểu mời khách:
- Mời ông!
Cả ba cùng bước ung dung trên lối đi trải đầy sỏi trắng, mỗi bước chân trên sỏi nghe rào rạo, cũng như trong lòng họ rạo rực bao điều nghĩ suy.
Bà Tâm giận dữ hỏi ngay khi cả ba vào đến phòng khách:
- Các người hôm nay đến đây với điều kiện gì?
Gã đàn ông có bộ ria đẹp cười khẩy. Mắt anh ta chỉ liếc nhẹ về phía Đằng Vân:
- Chẳng phải tôi đã báo trước rồi đó sao?
Nhìn xoáy vào ông Đằng, gã hất hàm:
- Ông ngại nói chứ gì? Thôi được, thế này Mạnh phong cắt ngang:
- Anh Cả? Từ từ đã...
- Hừ! Chú mày...
Người có biệt danh "anh Cả"cau mày nhìn Mạnh Phong làu bàu tỏ ý khó chịu. Rồi không đợi mời, anh ta chễm chệ ngồi xuống ghế và bất lịch, sự nhả ra những làn khói từ điếu thuốc thơm gắn trên môi. Trông kiểu cách phì phà của hắn Đằng Vân nổi nóng.
Giá như ở ngoài Đường hay là trước đây thì nàng đã không ngần ngại mà cho hắn biết cô không phải là một ''nhi nữ thường tình''. Máu của một võ sĩ cứ như cuồn cuộn trong người cô nhưng buộc lòng cô phải dồn nén...
Bà Tâm lại lên tiếng:
- Cậu là ai?
- Tôi ấy à? Mạnh Phong! Chú cứ nói ngay ra để họ biết tôi là ai và mục đích của chúng ta tới đây làm gì? Đúng là chúng ta nên thông cảm cho ông Đằng đây. Điều này không thể để chính miệng ông ta nói được.
Lời nói và thái độ trịch thượng của gã, càng làm cho Đằng Vân nổi đóa thêm, đồng thời cô cảm thấy tự ái bốc lên ngùn ngụt. Đằng Vân khẽ nhíu mày bất chấp:
- Tôi mặc kệ các người là ai? Tôi đồng ý mọi việc. Nhưng không chấp nhận sự có mặt thừa thãi không cần thiết này.
Gã nhíu mày nhìn cô rồi to tiếng:
- Cô...Hứ! Thật hỗn hào!
Đằng Vân không vừa:
- Thế còn ông? Ông tưởng là mình lịch sự và tế nhị lắm sao?
- Đằng Vân! Con không được nói nữa.
Ông Đằng lên tiếng nhắc cô rồi quay sang người đàn ông:
- Cậu Cả xin đừng chấp nhất con gái tôi nói năng còn nông nổi, hồ đồ lắm...
- Không sao. Chỉ lần này là ngoại lệ, tôi không để ý. Nhưng mai mốt với tư cách và lời nói này...e rằng rất khó mà thông cảm. Ông bà dạy dỗ con gái mình thế nào vậy? Người trên kẻ dưới mà chẳng biết gì cả sao? Chẳng biết chúng tôi phải tốn biết bao nhiêu công sức để dạy dỗ nô tì nữa đây?
Đằng Vân tái mặt. Ông Đằng yên lặng mím môi còn bà Tâm thì giận dữ mất cả bình tỉnh:
- Im ngay! Đến nhà tôi mà mấy người còn nói năng kiểu trịch trượng ấy ư?
Xin lỗi nhé! Tôi có thể tống cổ các người ra khỏi đây.
- Bà Đằng! Xin đừng nóng nảy.
Mạnh Phong xen vào khi thấy tình hình căng thẳng:
- Thế này mà các người bảo tôi bình tĩnh à? Ai là nô tì hả? Muốn kiếm nô tì, a hoàn gì đó thì xin mời đi chỗ khác mà tìm. Mình à tôi không chấp nhận cách nói xấc xược của bọn người này.
Bà Tâm lay mạnh người ông Đằng bằng phản ứng dữ dội.
Gã đàn ông mệnh danh ''anh Cả'' lại một lần nữa nhướn cau mày, rít giọng hách dịch:
- Bà Đằng đừng có quá đáng nhé! Số tiền bạc tỉ có giấy tờ chứng nhận đàng hoàng. Chẳng ai nhàn rỗi để đến đây nói chuyện bao đồng đâu. Bà nên nhìn lại gia cảnh mình để hiểu thân phận của mỗi. người mà cư xử...âu cũng là để mọi việc đễ dàng yên ổn cho con gái của mình đi! Chung tôi trao đổi như thế là quá may mắn và tốt đẹp rồi. Cũng được...nếu các người không chịu thì lập tức ra khỏi chỗ này ngay với hai bàn tay trắng:
- Đủ rồi! Ông đừng có quá đáng nhá.
Đằng Vân phẫn uất kêu thét lên. Gã ngạc nhiên:
- Gì chứ?
Gã khinh khỉnh cười và nhìn xoáy vào Đằng Vân như đang chăm chú để đánh giá một món hàng:
- Kể ra cô đẹp lắm đó! Phải làm món hàng trao đổi trong lúc này... thật sự cũng hơi uổng...nhưng biết sao được bởi sự không may mắn của gia đình nên...
Quay sang Mạnh Phong với thái độ bàng quan, gã giục:
- Chú Phong! Họ không đồng ý thì ta về.
- Chú đánh văn bản và cho mời luật sư, tôi chẳng muốn phí hơi phí sức để diễn giải.
- Vâng!
Phong khẽ lên tiếng và định đứng lên thì Đằng Vân lại cản lại:
- Không cần thiết phải lớn chuyện vậy đâu. Thật ra, các ông muốn gì? Hãy thẳn thắn, tôi vốn ghét vòng vo.
- Cô kể ra cũng khá biết điều. Ít ra cũng phải thế chứ. Gọi là biết mình biết ta đó. Sống lúc nào phải biết khom lưng, biết ngẩng mặt là thức thời đó. Thôi được rồi.
Anh Cả lại.gật gù, hắn hắng giọng trước khi nói tiếp:
- Đại khái tôi là anh. Cả của chủ nhân mà cha mẹ cô phải "gán nợ'' Song tôi nói trước em tôi đang cần một người chăm sóc.
Đằng Vân nuốt nghẹn, cô phản ứng nhưng bị cái trừng mắt của gã:
- Tôi không phải là bảo mẫu.
- Này, mọi chuyện khi về biệt thự họ ''Phan'' của chúng tôi sẽ rõ. Trước tiên cô chỉ cần biết một điều:
mình sẽ lâ tôi tô duy nhất cho ngôi biệt thự đó.
Nói xong gả lại phun một làn khói dài, rồi đứng lên cao giọng:
- Những điều cần nói chúng tôi đã nói xong rồi đó, hãy liệu thu xếp đi theo chúng tôi đi à! Còn nữa, từ nay cô nên bỏ những bộ đồ này nhé. Vì nó sẽ chẳng thích hợp vôi vai trò của cô trong ngôi biệt thự đó đâu. Bà Đằng không dạy cô phải ''ăn theo thuở, ở theo thờí' à? Ngang ngược, đỏng đảnh, kiêu kỳ đã ăn sâu vào máu thịt của nhà này rồì, ngay cả lúc không còn gì nữa cả mà cung chẳng biết. Thật là tội nghiệp!
- Bốp!
Đằng Vân thình lình tát thật mạnh vào mặt anh Cả, với tất cả sự giận dữ căm hận dù cố nén nhưng cô đã không thể nào kiềm chế nổi:
Anh Cả trừng trừng nhìn cô:
- Cô dám hả? Hỗn xược và to gan đến thế là cùng. Được rồi cô sẽ nhận tất cả hậu quá do tính tình mình gây ra.
Đằng Vân thủ thế như sẵn sàng sáp chiến. Sự thù hằn lẫn giận dữ khiến cô không còn gìữ được bình tĩnh:
- Khỏi dọa!
Ông Đằng rên lên bằng sự đau đớn cay đắng lẫn xót xa:
- Con ơi! Đừng làm thế! Trời ơi, tôi phải làm gì đây khi đã gây ra cảnh tượng này. Tôi đáng chết!
Vừa nói ông vừa đập đầu vào thành ghế. Đằng Vân hốt hoảng cô ôm chầm lấy ông:
- Ba! Ba ơi! Đừng như vậy nữa.
Đột nhiên ông Đằng đứng bật dậy khỏi vòng tay ôm của con gái, bước đến trước mặt hai ga đàn ông đáng ghét kia:
- Không trừ nợ, không ngã giá, không cần điều kiện gì nữa. Phú Đằng này đã làm thì sẽ gánh chịu hậu quá. Nhà cửa các người cứ phát mãi, dẫu gì cũng phá sản, cũng trắng tay. Có ở nhà cao cửa rộng cũng chẳng có lợi ích gì. Các người hãy cút ngay và để yên cho con gái tôi. Con tôi không thể ở đợ làm tôi đòi cho các người. Không được nhục mạ, sỉ nhục con tôi như thế! Các người có hiểu không?
Ông Đằng nói một hơi rồi ôm lấy ngực ho khục khặc. Ông nhìn con gái run giọng:
- Đằng Vân ạ! Con không cần thiết phải hy sinh vì ba mẹ đâu. Bỏ lại tất cả, ta sẽ rời xa khỏi nơi đây mà tìm con đường mưu sinh khác. Chúng ta còn đôi tay, ba không tin trời cao đất rộng mà cả gia đình chúng ta lại không có đường đi.
Vỗ nhẹ tay một cách cao ngạo, anh Cả buông lời:
- Nói nghe hay lắm! Ông tưởng mình là ai hả ông Phúc Đằng. Thiếu nợ trả tiền điều đó hoàn toàn đúng ông Đằng ạ. Nhưng có đủ không kìa. ông tưởng cơ hội sống gầm cầu, xó chợ có thể đến với ông sao? Hãy nằm mơ thử xem có không? Luật pháp hay luật giang hồ đều do ông tự chọn.
- Im! Các người nên im ngay và rời khỏi đây! Đằng Vân này xưa nay không từ chối điều gì, không bỏ cuộc chuyện gì đâu. Tôi chấp nhận và giữ lời...
Nói xong cô lao ra ngoài để ngăn chặn nỗi đau khổ đang gặm nhấm vào tâm hồn hoặc thể xác. Cô muốn òa khóc để xoa dịu trái tim đang rỉ máu, bởi tình yêu đầu đời đang chớm nở trong lòng đã phải lịm tắt vì sự vô tình lẫn tàn nhẫn của người ta.
- Mạnh Phong ơi! Tôi yêu anh, nhưng rồi cũng sẽ hận anh thấu xương.
- Đằng Vân! Con ơi con.
Ông bà Đằng nhào theo réo gọi. Mạnh Phong như chết lặng trước tình cảnh đó. Nhìn Minh Kiệt bình thản mà Mạnh Phong càng nghe tâm tư mình như bị ai xé nát.
Từ lúc bước chân vào đây, anh đã cố tránh né, cố ít nói, mọi việc đều do chính Minh Kiệt sắp đặt. Thật ra anh cũng đang đấu tranh tư tưởng. Bởi lần đầu tiên khi lao vào cuộc chơi với Minh Kiệt, anh đã hối hận, đã cảm nhận ra sự sai lầm của mình. Mạnh Phong đã không thể nào chối bỏ sự thật khi con tim anh đã rung động mãnh liệt ngay từ lần đầu tiên đối mặt với vẻ ương ngạnh, dữ dằn của một cô gái ''luôn ham đấm đá" nhưng không giấu được sự trẻ trung sôi nổi, lẫn tinh nghịch hồn nhiên của một cô gái trẻ. Đằng Vân đã khiến trái tim anh trăn trở và khắc khoải trong từng nỗi nhớ mong. Vậy mà... Bây giờ đây chàng lại hành động dối trá. Mạnh Phong tự trách bản thân mình khi nhìn thấy sự phẫn nộ lẫn khinh bỉ của nàng.
Có phải anh đã yêu cô gái này rồi không? điều đó hình như không còn là mơ hồ mà là sự thật rồi. Anh phải làm sao đây?
- Cậu sao thế?
Minh Kiệt hỏi chiếu lệ khi nhìn thấy thái độ thất thần của Mạnh Phong. Rồi đột nhiên Mạnh Phong cũng lao vụt đi cùng với chiếc xe của mình mà không quên dặn:
- Đừng đuổi theo tớ nhé! Cậu hãy về gặp bác Sơn trước đi.
Xoa hai tay vào nhau Minh Kiệt quay nhìn ngôi biệt thự của ông Đằng một lần nữa rồi khẽ lắc đầu.
Mạnh Phong đã đi xa mất hút bỏ Minh Kiệt ở lại trơ vơ nơi này. Anh không rõ cảm giác mình như nào. Một sự hả hê thỏa mãn hay hả hê như tự nãy giờ?
Minh Kiệt lại lắc đầu lần nữa. Không biết đám mây mờ đang ở trước mặt hay ở phía sau lưng anh, Anh quay gót bước đi, dáng vẻ hơi nặng nề.
° ° °
Trời vừa sập tối, bóng tối lan dần trên biển, sóng vỗ ì ào. Vậy mà Đằng Vân cứ đi lang thang ngoài bãi biển cho đến khi tối hẳn mà bước chân vẫn không định hướng được.
Buồn bã, cô đơn cô lại tì cằm ngồi nhìn biển đang ì ầm vỗ sóng. Từng cơn sóng trắng nổi lên cuồn cuộn như đang rượt đuổi nhau chạy vào bờ trong bóng đêm sâu thẳm, lờ mờ. Chưa bao giờ Đằng Vân lại cảm thấy cô đơn như lúc này.
Bất giác Đằng Vân thở dài thườn thượt cô thèm được sự sẻ chia, cảm thông và an ủi nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai làm được điều đó cả. Tại Đằng Vân tất cả.
Nàng cố chấp, lạnh lùng không muốn giao du hay kết bạn cho nên bây giờ...
Từ trong ký ức hình ảnh Nam Yên và Thủy Hà cứ như một sự thách thức.
Ngày ấy, hai cô bạn gái cùng một người con trai chơi rất thân. Họ chính là:
Nam Yên, Đằng Vân và Thủy Hà.
- Nam Yên! Bạn đừng vào Sài Gòn thi trường sân khấu nhá!
- Sao vậy hả Vân? Điện ảnh, âm nhạc là niềm mơ ước của Nam Yên mà. Bạn không đi cùng mình và Thủy Hà ư?
Đằng Vân buồn so:
- Cả nhỏ Hà nữa sao?
- Ừ!
- Quyết định rồi à?
- Đúng? Đằng Vân sao thế?
Nam Yên nhìn bạn. Đằng Vân tiu nghỉu:
- Vậy mà mình cứ mơ ước ba đứa trở thành những hoa tiêu giỏi. Nam Yên không biết là mình mê biển yêu biển đến thế nào à?
Nam Yên cười khẩy:
- Có phải Đằng Vân muốn làm thuyền trưởng để lái những con tàu lênh đênh giữa trùng khơi sóng vỗ phải không? Chơi thân với nhau lâu rồi mình nói thất, Đằng Vân cứ thế hoài sẽ không hay ho đâu. Ai đời con gái lại thích những chuyện của đàn ông con trai chứ? Chỉ cần bạn đi học võ cũng làm mất đi vẻ nữ tính thúc hiền rồi đó Đằng Vân.
Đằng Vân cãi:
- Học võ để phòng thân. Vả lại bộ con gái học võ là khô khan cứng ngắt cả sao?
Qua công viên lá rơi trên con đường rẽ Bỗng nghe lòng ước ao Tất cả chỉ còn trong giấc mơ Một bàn tay đặt nhẹ lên vai, kéo Đằng Vân về thực tại. Nàng gạt tay hắn cáu gắt:
- Anh theo tôi ra đây làm gì? Tôi không cần sự thương hại.
- Tôi có bảo là thương hại cô đâu.
- Vâng, tôi đã lầm.
Giọng Đằng Vân sũng buồn vì câu nói đầy hàm ý. Phải, nàng đã lầm nên cứ nhớ yêu rồi sẽ được yêu. Con tim nàng đang quặn thắt nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ đối diện với anh cô không can đảm thốt lên nhưng lời êm dịu ngọt ngào. Sao thế Mạnh Phong! Anh có một chút hình bóng nào của tôi trong tim không? Sự yên lặng đến nghẹn lời như bao trùm khiến cả hai không nói nổi điều gì cả. khói nhẹ. Mạnh Phong vu vơ nói:
- Chỉ mới không lâu, trước mắt tôi xuất hiện một Đằng Vân hoàn toàn khác hẳn.
Cô cay đắng:
- Điều đó làm anh hài lòng chư?
- Không.
- Tại sao?
Mạnh Phong vẫn chăm chú nhìn những vết khói đang lan tỏa. Hình như anh đang cố tìm cái gì đó trong làn khói mù mờ kia? Đằng Vân cho là như vậy khi thấy thái độ của anh. Rồi anh cũng cất giọng trầm trầm như tâm sự:
- Đằng Vân gặp tôi lúc trước tuy cô ngơ ngáo, nghông nghênh, lúc nào cũng như chú ngưa non háu thắng. Nhưng có lẽ điều đó kích thích sự tò mò lẫn thích thú đối với tôi. Còn bây giờ trong bộ dạng ủ ê, buông xuôi của cô.
- Không khô khan nhưng có vẻ "chằn" dữ quá làm sao có người dám để ý chứ.
- Nam Yên nói thật hả?
Nam Yên cười bằng ánh mắt rộn vui:
- Thật đó. Con gái phải nhu mì, dịu dàng ăn nói đi đứng khoan thai giống như Thủy Hà vậy, sẽ làm cho bọn trai thích hơn. Mình nói thật Đằng Vân bộp chộp và đáo để quá.
Tức khí Đằng Vân cong môi lên:
- Còn con trai như Nam Yên có hay ho gì. Chẳng có nghĩa khí, chẳng mạnh mẽ bản lĩnh.
Nam Yên cười xòa:
- Bởi thế bộ ba chúng mình bổ sung cho nhau những khuyết điểm đó.
Vậy mà bây giờ, bộ ba đã xa rồi mỗi người một nơi. Nam Yên cưới cô vợ bán chợ trời. Còn Thủy Hà lấy chồng hơn cô ấy một con giáp.
Ôi chuyện đời? Điều đó khiến Đằng Vân chẳng còn chút niềm tin gì về bạn bè nữa hay tình cảm lứa đôi. Cô chỉ muốn sống theo cảm tính của mình.
Bỗng dưng đêm nay ngồi một mình nơi bãi biển vắng teo, Đằng Vân lại nghe bao kỷ niệm trở về. Lâu lắm rồi vì giận bạn mà cô bỏ cả sở thích ngắm biển đêm.
Ba năm nay nàng đã quên, đã không để hình ảnh một ai làm vướng bận tâm tư nhưng không hiểu sao ngay lần đầu tiên chạm mặt ''hắn" cô đã bị chinh phục bởi thói ghẹo đời, khinh bạc giống như nàng. Để làm gì giờ đây nàng không còn cơ hội để đi niềm mơ ước riêng Mạnh Phong! Anh chi là một cơn gió thoảng qua. Nhưng có lẽ ''luồng gió mạnh'' đã có sức cản lại "cụm mây" bồng bềnh trôi chăng?
Anh như cơn gió thu bay nhè nhẹ.
Đưa em đi tìm vần thơ.
khiến tôi phát ngấy. Cô chẳng giống Đằng Vân chút nào cả.
- Anh chỉ trích tôi đấy à?
Hỏi xong cô lại bật cười khan:
- Biết đâu tôi không còn là Đằng Vân thế mà hay đó. Anh đừng nói với tôi những lời ru ngủ đó anh tưởng mình là ai? Và tưởng tôi tin lời anh à? Mạnh Phong ơi! Tôi chưa từng thấy ai dã tâm, xấu xa, hèn hạ như anh cả. Tôi nhớ không lầm thì anh quen ''chạy sô". Thế đây là "sô" gì thế hả, ông Phong?
Trong bóng tối nên Đằng Vân không nhìn thấy cái cau mày khó chíu và sự thất vọng trong đôi mắt anh. Giọng cô càng ráo hoảnh:
Trước khi đến ngôi biệt thự đó, tôi muốn hỏi anh một điều.
Đằng Vân hỏi ngập ngừng, nhưng cô không dò xét phản ứng phản ứng của anh:
- Anh giữ vai trò hay địa vị gì trong đó?
Mạnh Phong ấp úng:
- Tôi...tôi...
Cô nghênh mặt khó chịu:
- Sao, khó nói à? Như thế tôi cũng đủ hiểu rồi. Anh...anh tiểu nhân lắm.
Cô bỗng ôm mặt khóc và vùng bỏ chạy nhưng không quên lời nhắn nhủ:
- Khi tôi chưa đặt chân đến nơi đó thì tôi mong các người hãy để tôi yên đừng đến mà quấy rầy tơi nữa, hiểu không? Các người không được làm ba mẹ tôi đau lòng. Đừng có vội cười trên men chiến thắng nhé. ''Thương trường là chiến trường". Rồi các người cũng sẽ ngã gục trên chiến trận này thôi. Hãy nói với chủ nhân các người điều đó.
Đằng Vân nói như hét. Và tiếng nói của cô hòa lẫn vào tiếng sòng vỗ lì rầm như đang gào thét của biển? Mạnh Phong tê tái cả cõi lòng. Từ cô tiểu thơ trang trọng sẽ trở thành một người hầu, một con ở... em sẽ sống thế nào đây hả, Đằng Vân?
Rồi Mạnh Phong cứ nghĩ mà không sao hiểu được những điều mà người lớn đã tính toán. Tất cả như đám mây mù, một mớ bòng bong, không tài nào anh hiểu nổi. Mạnh Phong đành bất lực thở dài ngao ngán.
° ° °
Đằng Vân hất tung rổ rau và những thứ vừa được Hải Đường mang từ chợ về. Nền gạch hoa giờ vương vãi mọi thứ đồ đạc, cô chẳng buồn để ý và thản nhiên ngồi xuống ghế.
Bàn tay búp măng trắng mướt mềm mại dù hay đánh đấm với những cú đấm, thế võ này, thế võ nọ nhưng nó vẫn không chai cứng bao giờ. Vậy mà chỉ mới đây thôi, nó trở nên khác hẳn. Bất giác, Vân thở dài rồi những giọt nước mắt thương thân lẫn xót xa, cứ thế mà tự nhiên tuôn rơi đấy trên đôi gò má trắng mìn.
- Ủa, cô khóc rồi à?
Hải Đường đến từ lúc nào, Đằng Vân không hay, đôi tay khoanh tròn, Hải Đường cười mỉa mai và hách dịch:
- Tôi tường cô không biết nhỏ lệ chứ?
Thấy Đằng Vân không lên tiếng, Hải Đường cau có hơn:
- Nè! Cô đang làm gì đó?
Đằng Vân vẫn không thèm trả lời. Hảii Đường tức tối:
- Mau thu dọn những thứ này lại và bắt tay vào công việc của mình đi.
Đằng Vân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn hét lớn:
- Cô tưởng mình là ai mà có quyền sai khiến tôi hả, Hải Đường?
Buông tràng cười giòn giã, Hải Đường dõng dạc:
- Là ai? Cô không biết thật à? Những chuyện đó nói sau. Còn cô kìa. Cô biết mình là ai trong ngôi nhà này chứ? Có cần tôi nhắc lại không?
Đằng Vân mím môi khi Hải Đừờng nhắc đến chuyện này. Hải Đường có dịp lấn lướt:
- Không ngờ trời cao có mắt, tôi không kêu than mà vẫn thấu đến trời nên ổng đã thay đổi địa vị này cho tôi.
Mắt Hải Đường lại long lên vẻ dữ tợn:
- Cô có biết tôi căm hận cô đến dường nào không, Đằng Vân? Tôi trót sinh ra trong một ngôi sao xấu nên cuộc đời cút côi, thiếu thốn.
Tôi đã từng ao ướt, từng ganh ty với những gì cô có:
sắc đẹp lẫn tiền tài. Lúc đó tôi đã bao lần chịu nhục, bao lần cam chịu vì cô. Còn bây giờ tôi thật sự thỏa mãn khi nhìn cô khóc, tôi cười cô có biết không?
Đằng Vân cười mỉa mai:
- Cho nên cô bất chấp?
- Đúng.
- Kể cả thủ đoạn chăng?
Hải Đường cao giọng:
- Thì sao nào?
- Bốp.
Bất ngờ nên Hải Đường lãnh trọn cái tát tay của Đằng Vân. Cô nhào tới nhưng bị Đằng Vân nắm chặt tay. Cô chỉ còn biết ngọ nguậy trước cô gái cừ khôi này.
Đằng Vân nhìn cô khinh bỉ:
- Tôi biết mình nên làm gì nhưng việc đó vẫn làm tôi tự hào vì mình không phải hạng tiểu nhân bỉ ổi.
- Nói hay lắm đó. Vậy thì cứ làm đúng nhiệm vụ ''con ở'' của mình đi? Bây giờ lo nấu nướng ngay.
- Cô ra lệnh cho tôi hả?
- Thì sao?
- Tôi sẽ không làm đâu!
- Đừng bướng bỉnh nữa mà! Khi trước cô được nuông chiều nên đâu biết ở đời hễ muốn ăn thì phải lăn vô bếp, phải không? Thế thì cô tự lăn vào để mà có cái ăn.
- Nói chuyện trơn tru lắm, Đằng Vân ạ. Nhưng đã ở trong ngôi nhà này thì mọi việc đã khác xa hàng thế kỷ rồi. Người có quyền sai khiến bây giờ là tôi đó, nghe rõ không? Tôi thông cảm cô từng là tiểu thư khuê các không biết gì về việc bếp núc, nấu nướng... nên tạm thời tôi sẽ bảo ban, chỉ dạy. Đừng để tôi khó chịu mà bỏ mặc thì thiệt thòi cho cô đó. Và hậu quả vẫn là cha mẹ cô nhận lấy tất cả đó. Nếu đã trả hiếu thì trả cho trót đi. Hãy cứ coi công việc, cuộc đời của Đằng Vân tiểu thư đã hết. Từ nay phải cố gắng trong vai trò ''con ở'' của mình để mà trả cho xong món nợ.
Hải Đường nói xong một hơi rồi che tay ngáp dài:
- Tôi buồn ngủ rồi đây. Cô cứ suy nghĩ những điều tôi nói mà làm.
Bứt xúc Đằng Vân quơ đồ đạc ném vứt lung tung hơn nữa.
- Tôi mặc kệ các người! Tôi mặc kệ các người!
- Vèo vèo...
Tiếp sau đó là những món đồ bay tới tấp vào người Minh Kiệt khi hắn ta vừa xuất hiện.
- Này... - Minh Kiệt kêu to - Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Biểu diễn ảo thuật à? Nên nhớ cô về đây là để làm công việc chứ không phải ăn hại hay phá hại đâu nhé! Hừ!
- Các người đúng là đồ tồi:
Minh Kiệt thản nhiên cười:
- "Tồí' hay lắm nhưng dù sao tôi cũng có đủ quyền hạn để khống chế, sai khiến một người như cô phải làm việc răm rắp. Đó! Thực tế cô đã là một nô tì...
nô tì gì nhỉ?
Minh Kiệt ngưng lại vờ gõ vào trán suy nghĩ:
- À! Nô tì I- Sau- ra có giống thế không nhỉ? Nhưng cô còn tệ quá, Đằng Vân ạ. Chúng tôi khá bực bội về cô rồi đó.
Đằng Vân bặm môi trừng mắt nhìn Minh Kiệt châm chích.
- Chỉ có mỗi việc nội trợ, phục vụ mà cô làm cũng không xong. Cô vừa đoảng vừa vụng, vừa... ngu dốt.
Mở to mắt nhìn, Đằng Vân hét lên:
- Nè, anh có quyền gì mà mạt sát tôi hả?
Minh Kiệt cười khẩy:
- Tại sao không? Cô là cái thá gì? Sao không tỉnh ngủ đi cho tôi nhờ nô tì...cô nương ạ?
- Anh... anh...
Cơn giận trào dâng khiến Đằng Vân không thốt nổi nên lời.
Minh Kiệt nhìn về phía Hải Đường ra lệnh:
Hải Đường! Cô không đảm đương nổi việc dạy một đứa ở sao? Cô đừng làm anh em tôi thất vọng.
Hải Đường tỏ ra lễ phép:
- Vâng, anh Cả, em biết rồi.
Nói xong cô ả quay sang Đằng Vân nguýt háy:
- Thấy chưa! Cô đừng gây phiền phức khó chịu nữa. Thức tỉnh để trở về với bổn phận của mình đi.
Rồi cô ta đỏng đảnh bỏ mặc Đằng Vân với trăm công nghìn việc. Hải Đường đi về cuối dãy lầu đã thấy Minh Kiệt đứng đấy. Điếu thuốc trên tay anh cháy đỏ, anh điềm nhiên nhìn Hải Đường:
- Em thỏa mãn rồi chứ?
- Gì cơ?
Bước đến bên cạnh cô, anh trầm tĩnh:
- Đừng vòi vĩnh nữa, chẳng lẽ anh không hiểu em à? Nhưng...Đường này!
Chúng ta đừng nên đốI xử tàn nhẫn với cô ấy. Đời người ai không có lần sa cơ thất thế.
Gạt phắt đôi tay của Minh Kiệt trên vai mình, Hải Đường gằn mạnh:
- Phải là anh không Minh Kiệt? - Cô lại cười A, hay là anh đã động lòng? Kể ra anh cũng có lòng nhân đạo đấy. Anh tội nghiệp cho nó ư? Thế lúc trước em nghèo khổ, cơ cực vất vả trong việc. kiếm tìm chén cơm manh áo, anh có tội nghiệp em không?
Minh Kiệt an ủi:
- Hải Đường! Em và Đằng Vân là hai hoàn cảnh khác nhau hoàn toàn. Chẳng phải vì em mà anh cũng đã góp phần làm cho cô ta bao phen phải dở khóc, dở cười rồi đó sao?
Hải Đường phản ứng ngay:
- Anh kể công với em đó hả?
Minh Kiệt nghiêm giọng:
- Em không được xúc phạm anh.
Hất cao mặt, Hải Đường lãnh đạm:
- Thế thì từ nay đừng có động chạm gì đến việc riêng của nhau nữa. Vai trò và bổn phận của chúng ta ở đây đã rõ ràng quá rồi. Anh nên nhớ giờ đây em là em dâu tương lai của anh đó.
Hải Đường nện mạnh gót giày và đi về phòng riêng.
Minh Kiệt khoanh tay nhìn làn khói thuốc mong manh đang loãng dần vào không gian, không biết anh đang nghĩ ngợi gì?
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu