Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ằng Vân nóng nảy ném mạnh chiếc áo vào mặt đứa bé giúp việc, khiến con bé co rúm người khép nép giương đôi mắt đầy hoảng sợ và lo lắng nhìn cô chủ:
- Thưa cô, em không cố ý.
- Mày còn dám cãi à?
Đằng Vân sấp tới chụp cổ tay con bé. Chỉ là một cái nắm tay thôi nhưng con bé đã phải oằn người lên đau đớn. Bởi vì cái thế nắm của cô chủ là thế nắm của một nữ võ sĩ.
Nước mắt con bé rơi lã chả nhưng Đằng Vân vẫn không chút động lòng. Cô quát:
- Nói đi! Tại sao mày cứ làm trái ý tao.
- Thưa cô chủ, em không có.
Có lẽ nghe tiếng ồn ào bên phòng con gái, ông bà Đằng vội chạy sang. Nhìn cảnh tượng trên, ông Đằng bất nhẫn:
- Đằng Vân! Buông con bé ra ngay.
Đằng Vân cộc lốc:
- Không được.
- Có chuyện gì hãy từ từ, con làm con bé sợ rồi kìa.
Bà Tâm ôn tồn can. Đằng Vân vẫn hậm hực:
- Ba mẹ cứ bênh vực cho nó mãi. Ba mẹ có biết nó làm cho con tức chết đi được không? Làm cái gì cũng không vừa ý. Lại nữa, hôm nay ủi đồ đã làm tiêu tan chiếc áo... ba mẹ xem có chịu được không?
Ông Đằng bất mãn:
- Xưa nay con đâu phải là người nhỏ mọn và hung hăng đến như thế. Chỉ vì một cái áo mà con làm ầm ĩ lớn chuyện.
- Ba bênh nó ư? Nó chỉ là một đứa ở kia mà.
Giận dữ và khó chịu, ông Đằng vung tay:
- Bộ đứa ở không phải là con người sao? Ba thất vọng và xấu hổ vì con.
Không ngờ con có học thức mà có thể mở miệng để nói ra những lời vô giáo dục như vậy.
Con bé lấm lét hết nhìn sang ông bà chủ và cô tiểu thư như ''chằn'' này, giọng con bé còn run sợ.
- Con xin ông bà đừng giận, đừng mắng cô Hai mà lỗi này tại con.
Con bé sụp xuống chân Đằng Vân năn nỉ:
- Em hứa từ nay sẽ cẩn thận, sẽ không làm cô phiền giận nữa.
Không ngờ Đằng Vân hất mạnh khiến con bé lảo đảo. Ông Đằng đỡ con bé.
Bà Tâm cũng chen vào:
- Con ra ngoài đi!
- Dạ.... con xin phép ông bà?
- Đồ ăn hại - Tức tối Đằng Vân nói với theo mà không kịp suy nghĩ.
Ông Đằng cáu giận:
- Con có thể nói như vậy mà nghe được à? Thế con là gì? Có ăn hại không khi chưa làm nên tích sự gì cho ba mẹ? Con tưởng sự giàu có này sẽ cung phụng cho con suốt đời à?
Không riêng gì Đằng Vân ngạc nhiên mà bà Tâm cũng quá bất ngờ trước những lời mắng mỏ con gái của ông. Nhưng rồi bà lại cho rằng dạo này ông có điều gì phiền muộn nên tâm tính mới thay đổi, chớ nói về mặt cưng chiều đứa con gái độc nhất này thì ông hơn hẳn bà nữa là khác. Bà nhất định sẽ giúp ông lấy lại ''quân bình trong tâm trí''. Riêng Đằng Vân cũng không tưởng tượng được lời lẽ âu yếm mà ba từng dành cho cô hôm nay lại ''nặng tải" đến như vậy và cô cũng không còn bình tĩnh:
Hóa ra hôm nay ba đã nói thật. Được, coi như xưa nay con đã ăn hại nhưng kể từ hôm nay, từ giờ phút này con sẽ không ăn bám của ba nữa đâu.
Đằng Vân vừa nói xong đã bật lao nhanh ra cửa.
Bà Tâm mếu máo:
- Tự dưng hai cha con ông nói những điều gì thế. Ông à! "Hổ dữ còn không ăn thịt con'' sao ông lại nóng nảy với con như thế?
Tia mắt ông Đằng ánh lên niềm đau xót nhưng giọng hết sức lạnh lùng:
- Coi như vợ chồng mình kém phúc nên mới có đứa con ngang ngạnh, hỗn xược như thế. Bà cứ mặc nó. Hung hăng táo tợn như vậy không dễ gì bị hiếp đáp đâu.
- Tôi van ông?
Rồi bà đuổi theo Đằng Vân:
- Vân ơi! Nghe mẹ nói...
Trong khi đó Đằng Vân tuôn ra cổng với sự bực bội, sự giận dữ đang bộc phát ngùn ngụt trong lòng, để rồi đâm sầm vào một vật.
- ối! lại "hủ lô".
Cú va chạm không đến nỗi té nhào nhưng lời lẽ của "động vật biết nói" như can dầu để cạnh đống lửa. Đằng Vân ngại gì mà không đổ dầu vào làm cho đám lửa cháy bùng lên chư? Cô đang là đám lửa. Cô muốn nó bùng cháy cao để rồi lụi tắt, chứ đừng âm ỉ, âm ỉ...
Bằng hết sức mạnh, cô đẩy bật ''động vật biết nóí' khiến hắn ngã lăn quay.
- Chừa nhé! - Đằng Vân lạnh lùng...
Mạnh phong! Phải ''động vật sống'' đó chính là hắn, một người mà cô đang ghét cay ghét đắng. Nhưng sao hắn vẫn nhe răng cười tỉnh bơ?
- Tiểu thư à? Có phải cô đang gặp chuyện không vui?
- Mặc xác tôi! Không cần mấy người chỏ mũi vào. Biến ngay lập tức! Tôi không muốn thấy mặt mấy người ở đây!
- ''Mấy ngườí' là bao nhiêu? Có cả cô chứ?
Rồi anh hạ giọng vẻ quan tâm:
- Hình như cô đang giận ai thì phải?
- Mặc xác tôi! Không liên quan đến anh. Cút! Biến.
Đằng Vân vẫn to tiếng. Mạnh Phong từ tốn hơn, đôi mày anh cau nhẹ:
- Có lẽ việc đó đang dành cho cô thì đúng hơn. Nếu tôi không lầm thì chính cô mới đang muốn biến nhanh, thậm chí cô có thể mong trận động đất hay núi lửa để có thể tan biến ngay.
Đằng Vân lừ mắt cắt ngang:
- Đúng là lắm mồm, lắm miệng.
Mạnh Phong bật cười khiêu khích:
- Hì... hì... miệng chỉ có một chiếc thôi, hổng có ''lắm'' đâu. Thôi, tôi vào được chứ, cô chủ nhỏ.
- Nè! Đứng lại! Tới đây làm gì vậy?
Mạnh Phong khoanh tay ưỡn ngực.
- A! Vì theo lời thỉnh cầu của ông chủ nhà này.
Giọng xấc láo trịch thượng của Mạnh Phong cho dù cô đang giận ba mình đến đâu chăng nữa cũng không thể làm ngơ đến cho hắn buông lời giễu cợt:
- ''Thỉnh cầú'! Biết dùng từ đấy chứ. Hay cần tôi mở lớp dạy từ vựng? Ngố quá rồi, anh bạn ạ. Anh tưởng mình là ai mà ba tôi phải dâng sớ thỉnh cầu hả?
Mạnh phơng điềm nhiên:
- Sai rồi! Không phải dâng sớ mà trực tiếp phone đấy. Và còn nữa, chính vì phone không được nên phải thân chính đấy.
Chữ đấy như kéo dài ra khiêu khích Đằng Vân mất cả bình tĩnh, cô tuôn một tràng dài xối xả:
- Ngay bây giờ nếu muốn rút lại những lời nói đó vẫn còn kịp. Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu. Anh lấy tư cách gì để bước chấn lên tấm thảm trải Đường của nhà tôi? Nói thật hạng người như các người hả...hổng có cửa đâu.
Tiểu thư! Nên biết người biết ta kẻo hối hận không kịp đấy. Người ta nói:
hoa độc không hương, gái độc không... chồng đó. Nếu muốn có một tấm chồng để nương nhờ quãng đời còn lại thì nên ''tu tâm dưỡng tánh'' đi. May ra còn mong có thể gặp được một tên bá vơ bá vất hoặc ''ngáo ộp'' nào đó.
Mạnh Phong vừa nói vừa dợm bước đi, không ngờ Đằng Vân nhào đến cô tung một cú "sút" như trời giáng, nhưng liền đó là tiếng thét của cô!
- Ối...
Thì ra ''cú sút'' thần tốc đó rơi vào ''Khung thành... sắt''. Mạnh Phong đã né người để cô lao vào chiếc cổng sắt vô tri. Đằng Vân khuỵu xuống, đôi chân không còn làm trụ cho con người cô nổi nữa.
Mạnh Phong có vẻ lo 1ắng, anh cúi xuống ân cần:
- Xin lỗi, có đau lắm không? Để tôi dìu Đằng Vân vào nhà nhé!
Nước mắt ràn rụa, Đằng Vân hét toáng lên:
- Tránh ra! Không được đụng vào người tôi.
Những giọt nước mắt của cô tiểu thư bướng bỉnh bỗng chốc làm Mạnh Phong mềm yếu đi. Đôi tay mạnh mẽ của anh,trở nên vụng về, lúng túng khi xoa nhẹ lên bàn chân trắng nõn, mịn màng vừa chợt sưng húp và tím bầm lên.
Giọng anh ngọt đến bất ngờ:
- Đằng Vân ơi! Anh phải làm gì để giúp em xoa dịu sự đau đớn này?
Sững sờ, Đằng Vân, xoe tròn đôi mắt còn đang ướt đẫm những giọt lệ tủi hờn mà không nói được lời nào, những lời êm ái này cô đã từng đem vào giấc mơ, từng mong đợi. Bởi vì cô vẫn là người có trái tim yêu màu đỏ chứ không phải trái tim chai sạn mà không biết xuyến xao rung động. Lần đầu tiên cô đã bị sự cứng cỏi mạnh mẽ của anh đốn ngã.
Cô chỉ kênh đời để lòe thiên hạ chứ không gạt nỗi mình. Nhưng chẳng hiểu vì sao cô lại vung tay tát thẳng vào má Mạnh Phong:
- Tiểu nhân! Anh là một gã tiểu nhân mạt hạng mà tôi chưa từng gặp.
- Vậy à? Bây giờ đã gặp thì chắc là "duyên''. Nhưng thôi, đã đến lúc tôi phải vào gặp ba cô rồi. Nếu có nhã hứng vào chung thì đứng dậy còn không cũng chẳng ai ép.
Mạnh Phong nói và bỏ mặc Đằng Vân ngồi đó với ''mớ bòng bong'' rối bời trong lòng mà không sao gỡ được.
Vừa lúc đó, bà Tâm hối hả chạy ra. Bà chẳng buồn để ý tới người khách đang hấp tấp đi vào kia.
Thấy con gái với những giọt lệ trên khóe mắt hãy còn chưa khô, bà dỗ dành:
- Vào nhà đi con! Ba con chỉ vì nhất thời nóng giận nên...
Đang nói, bà chợt nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Đằng Vân đang ôm lấy bàn chân sưng vù bà kêu lên lo lắng:
- Con... con làm sao thế? Nếu muốn nguôi cơn giận thì con cứ đi chơi khuây khỏa, sao tự nhiên lại hành hạ mình như thế hả?
Lau nhanh những giọt nước mắt, giọng Đằng Vân ráo hoảnh:
- Mẹ tường con là cô ngốc yếu đuối hả? Họa chăng có người điên mới nông nổi như vậy. Còn con gái mẹ vốn cứng cỏi, mạnh mẽ...chỉ xin mẹ hãy từ nay mặc con đi!
- Đừng cố chấp con ạ. Bướng bỉnh khó coi lắm. Mau theo mẹ vào nhà đi, còn xoa bóp bàn chân nữa kìa.
Rồi bà đổi giọng thật khôi hài:
- Nữ võ sĩ không thể ra đòn một chân đâu. Nếu như vậy người ta sẽ gọi đó là ''đại bàng gãy cánh'' đó.
Đằng Vân vui ngay sau câu pha trò của mẹ. Cô tựa vào vai bà đi vào nhà xem như chưa hề có sự tức giận nào xảy ra.
Nhưng cả hai chưa kịp đặt chân vào phòng khách đã nghe tiếng ông Phúc Đằng gay gắt cất lên với tất cả sự bực dọc mặc dù ông đang cố nén:
- Đủ rồi! Cậu hãy mau ra khỏi nhà tôi chẳng có điều gì để thương lượng hay thỏa thuận cả, nghe không?
Mạnh Phong có vẻ nhẫn nhục:
- Nghĩa là ông đang tìm cách thoái thác?
Giọng ông Đằng khô khốc:
- Phải!
Mạnh Phong mỉa mai:
- Ông nghĩ mình còn có con đường nào khác sao, ông Đằng? Nghe ông chủ tôi nói ông hết Đường ''binh'' rồi cơ mà.
Đập mạnh tay xuống bàn, ông Phúc Đằng không còn bình tĩnh:
- Các người là một lũ khốn nạn.
- Nè! Chuyện này không có tôi cũng như không có ai khác ngoài ông và ông chủ của tôi ông Đằng ạ. Đừng nên giận hóa mất khôn.
Coi như ông chủ tôi đã vì chỗ bạn bè mà mở cho ông một con đường sống rồi đó. Để chuyện này đổ bể, chuyện tài sản ông mất trắng đã đành mà bản thân ông còn phải chịu những ngày dài lao lý. Ông hãy nghĩ lại đi! Ông chủ có dặn cho ông thêm hai ngày suy nghĩ... Chào ông!
Ông Đằng như đổ phịch xuống ghế, giây sau ông trấn tỉnh lại kiên quyết:
- Tôi thà chấp nhận vào tù chứ không bán con gái...Đi! Đi ra khỏi đây ngay.
Đằng vân kinh hoàng đến độ toàn thân như không còn cẩm giác. Rời tay mẹ, cô lao vào phòng khách như một mũi tên. Ông Đằng chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng:
- Đằng Vân!
Cô sụp xuống bên ông như một tín đồ đang chờ rửa tội:
- Xin ba hãy nói cho con biết con phải làm gì đây?
- Không, Vân à. Chẳng có chuyện gì đâu? Hai mẹ con hãy lê nhà trên đi.
Chuyện nhỏ nhặt của ba thôi mà.
Mạnh Phong xen vào bằng nụ cười nửa vời trên khóe miệng:
- Chuyện tày trời như thế mà ông cho là nhỏ nhặt ư?
Ông Đằng giận dữ:
- Cậu im đi cho tôi nhờ? Ra khỏi nhà tôi ngay!
- Vâng! Tôi sẽ về ngay đây, khi những lời truyền đạt đã xong...
Đằng Vân bước thẳng tới trước mặt Mạnh Phong, trông đôi mắt cô một nỗi buồn vời vợi lẫn ánh nhìn khinh bỉ, giọng cô đến là tàn nhẫn:
- Tôi có đủ thông minh để hiểu nội dung của ông vừa nói ông Phong ạ.
Nhưng tôi muốn biết đích xác với ''phi vụ'' như thế này ông kiếm chác được bao nhiêu hả?
Cô lại nhếch môi và dài giọng:
- Hoa hồng cho những chuyện như thế nào có lẽ sẽ khá hơn nhiều so với những vụ chạy sô kia. Thảo nào con người chả mất hết lương tâm.
- Cô...
Ông Đằng không hiểu những lời lẽ ám chỉ của con gái. Ông chỉ thấy Phong kêu lên rồi im bặt. Ông đau đớn và ray rứt trước tình cảnh này nên cố gắng cứng cỏi vô cùng:
- Nghe lời ba đi về phòng đi, Đằng Vân ạ. Mọi việc rồi sẽ ổn thỏa.
- Đúng! Sẽ ổn thỏa với một điều kiện hết sức dễ dàng và đơn giản phải không ông Đăng?
Ông Đằng kêu lên như van:
- Mạnh Phong, tôi xin cậu đừng nói nữa mà.
- Cứ để cho ông ta nói đi ba ạ. Con tin là mình có thừa khả năng ứng phó.
Cô hất hàm nhìn Mạnh Phong chờ đợi:
- Tôi không thích vòng vo, ông cứ nói thẳng điều kiện của mình.
- Cô nhầm rồi! Tôi chẳng điều kiện hay yêu cầu gì cả mà chỉ là giữa ông chủ tôi và ông đây thôi.
Nghĩa là ông là ''tay saí'. Ơ! Mà không gọi là ''cánh tay đắc lực'' nghe sẽ hay hơn, phải không ông Phong?
Rồi cô bật cười chua chát:
- Sao ông không nói thẳng ra cho rồi. Có phải ông chủ ông muốn cưới tôi làm vợ không? Chuyện này có gì mà quan trọng. Đời con gái rồi cũng có một lần làm vợ, tôi sẵn sàng chấp nhận yêu cầu đó.
- Đằng Vân ơi, không phải vậy đâu con.
Ông Đằng ông lấy đầu gục xuống sau khi kêu lên đau đớn. Bà Tâm nãy giờ như bị rơi vào vùng băng tuyết, người bà tê cứng, không sao thốt nỗi nên lời, giọng bà như tắc nghẹn:
- Mình ơi! Đã xảy ra cớ sự gì? Sao mình lại giấu vợ, giấu con để phải đến nông nổi này chứ?
Ông Đằng rên rỉ:
- Tôi có lỗi với hai mẹ con bà.
Vẫn nụ cười nửa vời trên khóe môi, Mạnh Phong khẽ liếc mắt về phía Đằng Vân với thái độ dửng dưng.
- Đâu cần phải ca khúc bi thương như vậy?
Đằng Vân mím chặt môi, cô ghét cay ghét đắng kiểu cười vừa mỉa mai vừa châm chích, vừa khinh mạn vừa xót thương nở trên môi Mạnh phong. Đằng Vân quyết không để hắn nhận ra nhược điểm của mình, mặc dù bây giờ cô như người mù đi trong đêm tối, chỉ thấy xung quanh mình màu đen và sự vô vọng.
Mọi niềm tin, ước mơ đều tắt ngấm...
Đằng Vân ngẩng cao đầu nhìn xoáy vào Mạnh Phong với sự thách thức lẫn khinh bỉ:
- Bây giờ anh có thể ra về này báo lại ''chiến công'' của mình vừa lập được rồi đó.
Chẳng có điều gì phải bàn bạc nữa đâu.
Nói xong, cô đi luôn một hơi về phòng riêng của mình, để nghe bao nỗi đau đớn bắt đầu gặm nhấm.
Cô không ngờ gia đình mình lại có ngày rơi vào cảnh dở khóc dở cười như thế này.
Đằng Vân chống hai tay đỡ lấy cằm miên man trong suy nghĩ. Cô rất hiểu nỗi đau lẫn sự thất bại của một người đàn ông cứng cỏi và sành sỏi trên chốn thương trường như ba cô phải gánh chịu. Thôi thì coi như một lần Đằng Vân báo hiếu cho cha mẹ vậy. Cô sẽ phó mặc cho chuỗi ngày sắp tới rồi sẽ ra sao?
Biết vậy rất đau đớn nhưng hình như cô không khóc được.
􀃋 􀃋 􀃋 Bác à! - Mạnh Phong ngần ngừ gọi nhỏ cháu có thể vào gặp bác chứ?
- Vào đi!
Giọng nói sang sảng đầy quyền lực vang lên nhưng cũng không kịp thay đổi bằng một sự cởi mở hơn:
- Tự giác đi kiếm bác, tất phải là chuyện gì ghê gớm lắm đó.
Trước mặt người đàn ông, Mạnh Phong bỗng dè dặt:
- Bác... cháu xin bác hãy suy nghĩ lại...
- Hừ! Chuyến gì nữa đây?
- Việc ông Phúc Đằng và cô con gái...
Không đợi Mạnh Phong nói tròn câu người đàn ông lớn tuổi quắc mắt:
- Việc gì Quốc Sơn này đã quyết thì phải làm bằng được. Ta đã nhất định rồi.
Mạnh Phong! Cháu hãy theo kế hoạch của bác mà làm, đừng nói nhiều và cũng đừng có lôi thôi.
Lấy can đảm Mạnh Phong nói một hơi:
- Bác Sơn! Trong đời cháu chưa van xin bác điều gì. Nhưng hôm nay chỉ một lần thôi, cháu xin bác đó. Bác hãy quên việc trả thù này đi!
- Trả thù!
Ông Sơn lặp lại và kèm theo tiếng cười lanh lảnh:
- Cháu cũng biết chuyện đấy, nhưng mọi việc không can dự đến cháu đâu nhá. Đừng để ta phật ý. Đừng tưởng vì vị trí của cháu trong lòng ta mà nghĩ đến chuyện khuyên ta, cháu sẽ thất bại đó.
Mạnh Phong bình thản, giọng anh rắn rỏi:
- Cháu mặc kệ ân oán hận thù của người lớn, chỉ mong bác đừng trút mọi sự căm thù lên đầu người con gái ngây thơ, hồn nhiên này.
Ông Quốc Sơn mai mỉa:
- Ranh ma thì có, chẳng phải cô ta đã từng nhục mạ, xỉ vả cháu đó sao Cháu không căm ghét cô ta à? Nhưng thôi, bác có cách nghĩ, cách làm của mình, Phong ạ. Từ nay, cháu cứ tuyệt đối nghe và làm theo lời của bác dặn và không được tìm gặp bác nếu chưa có lệnh nhé. Thôi, cháu hãy về đi...
- Vâng.
Mạnh Phong dạ nhỏ rồi lê từng bước mệt nhọc lẫn nghĩ suy. Anh khống biết rồi điều gì xảy ra cho ngôi biệt thự hoang lạnh này. Vừa lúc đó Mạnh Phong thấy rất rõ ông quản gia đang dẫn hai người khác đi về hướng phòng ông Quốc Sơn, nơi mà Mạnh Phong vừa thoát ra với một tâm trạng nặng nề nhưng rồi đôi mày anh bỗng chau sát lại với một sự khó hiểu mà anh đang cần lời giải. Quả thật anh rất đỗi hoang mang khi nhìn thấy hai vị khách. Chẳng lẽ họ cũng là những diễn viên sắp bước ra sân khấu như anh chăng. Rốt cuộc, điều ông Quốc Sơn muốn là gì?
Trong khi đó Minh Kiệt và Hải Đường vẫn ung dung bước trên dãy hành, lang dài vắng lặng và hun hút. Ở đây, bốn bề có vẻ cổ kính thâm trầm nhất là mái ngói lẫn tường vôi đều phủ một lớp rêu phong, càng làm không gian trở nên âm u.
Hải Đường bỗng đi tụt lại, cô run giọng hỏi ông quản gia:
- Ông đưa chúng ta đi đâu vậy?
- Đến gặp ông Quốc Sơn.
Lời nói của ông quản gia nghe chẳng êm ái tí nào cả. Hải Đường kêu lên:
- Quốc Sơn nào? Tôi chỉ muốn gặp ông chủ thôi.
- Ông Quốc Sơn là chủ nhân ngôi biệt thự này.
- Hả!
Đến lượt Minh Kiệt cũng kêu lên ngạc nhiên. Anh nhìn Hải Đường trách móc:
- Sao em bảo là Công Hưng? Thế không phải Công Hưng là chủ biệt thự này ư? Em bày trò gì đấy?
Lắc đầu, Hải Đường thấp giọng:
- Em cũng chẳng biết gì cả. Chính Công Hưng đã đưa danh thiếp và bảo anh cùng em đến đây làm việc với mức lương rất cao, cũng như được bảo đảm cả cuộc sống kinh tế về sau:
Ông quản gia lạnh lùng nhắc nhở:
- Cô cậu đừng rắc rối nữa, đến phòng ông chủ thì khắc biết.
Cả hai được đưa vào một căn phòng khá rộng, xung quanh, các cửa sổ đều phủ những bức lèm màu đỏ sậm, khiến cảm giác nặng nề lẫn sợ hãi càng gia tăng trong lòng Hải Đường.
Màu đỏ màu của quyền lực. Hình như trong căn phòng này, nó cũng đang bao trùm một màu uy quyền đến ngẹt thở.
Ra hiệu cho ông quản gia rút lui, ông Quốc Sơn đi ngay vào vấn đề.
- Hai người đã đến!
Minh Kiệt tức tối:
- Thế này là thế nào? Ông là ai?
Vị chủ nhà khoác tay:
- Gượm đã ảnh bạn. Có muốn hạch sách gì cũng phải chờ nghe tôi nói xong đã. Nhưng tôi tin rằng. Khi biết lý do tôi mời hai vị đến đây thì chắc chắn sẽ không có sự phản đối nào cả, mà trái lại sẽ hoang nghênh tôi là khác.
Hải Đường nhìn sơ qua căn phòng mắt cô sáng lên bởi sự hào nhoáng sang trọng của những vật dụng chưng bày này, toàn là loại đắt tiền có giá trị.... Cô không biết rằng cặp mắt của ông Quốc Sơn cũng đang ngấm ngầm quan sát cô.
Ông biết chắc những điều trong đầu cô gái kia đang nghe cho nên ông gật gù tỏ vẻ hài lòng:
- Tất cả những gì ở nơi này sẽ thuộc về cô đấy Hải Đường.
Hải Đường trố mắt cô lặp lại bằng giọng hết sức hồi hộp:
- Thuộc về tôi ư? Ông cũng thích đùa ghê!
- Là thật! Tôi không đùa.
Ông Quốc Sơn khẳng định với giọng chắc nịch.
Minh Kiệt xen vào:
- Nhưng phải đánh đổi bằng một điều kiện chứ gì? Nhưng ông Sơn à? Điều trước tiên chúng tôi muốn biết ông là ai?
Ông Sơn gằn giọng:
- Tôi là ai điều đó không quan trọng bởi thật sự tôi cũng chẳng phải chủ nhân ở đây.
Điều kinh ngạc chuyển cả sang Hải Đường. Cô nói gấp rút:
- Ông nói nghe thật khó hiểu. Nhưng thôi, ông hãy nói ngay điều kiện, tôi nghĩ mình có thể đáp ứng:
- Đơn giản thôi! Ngôi biệt thự này đang cần một bà chủ và những gì ở đây sẽ thuộc về bà chủ, nếu như ông chủ qua đời...
Minh Kiệt buông tiếng cười khan:
- Đó là lẽ đương nhiên, nhưng tôi nghĩ vấn đề không đơn giản như thế phải không? Ông cứ việc nói thẳng...mà có lẽ là hai chúng cũng sẽ để ông thất vọng tôi. Chúng tôi xin phép vậy:
Quay nhìn Hải Đường, Minh Kiệt nhấn mạnh:
- Hải Đường! Cô đồng ý với tôi chứ?
Hải Đường như đang chìm vào thế giới đầy mộng tưởng mà nơi đó cô sẽ là một bà hoàng với đầy đủ uy quyền để thống trị tất cả:
Hải Đường long mắt lên, cô cất giọng vui sướng:
- Không. Tôi rất thích thú và sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của ông Sơn.
- Hải Đường! Cô điên rồi à?
- Thôi, hai người hãy nghe đây. Nhìn thẳng vào Minh Kiệt, ông Sơn cao giọng phán truyền:
- Anh phải đóng vai người anh cả cao sang quyền quý nhưng phải hết sức nghiêm khắc và cộc cằn nữa.
- Còn tôi?
Hải Đường ấp úng xen vào. Ông Sơn cười bi hiểm. Quả tình Hải Đường không hài lòng với kiểu cười đó tí nào cả, vừa có vẻ như nhạo báng vừa như thương hại. Nhưng rồi Hải Đường vẫn không phải thể hiện sự khó chịu trước mặt ông ta.
- Làm bà chủ. Tôi biết cô sẽ không vừa ý với vai trò này cho lắm, nhưng đổi lại, cô sẽ được dịp để trả thù một người con gái mà có lẽ cô oán ghét và căm giận nhất.
Giật mình, Hải Đường lẩm bẩm:
- Đằng Vân ư? Lẽ nào...
- Đúng. Cô gái ấy sẽ là tôi tớ cho ngôi biệt thự này. Đúng hơn, cô ta sẽ là nô lệ suốt đời cho ông bà chủ của ngôi biệt thự này.
Minh Kiệt bất mãn.
- Tôi nghĩ điều đó thật quá đáng. Hải Đường à! Cô không nên nhận lời.
Thắc mắc làm giọng Hải Đường run lên:
- Những lời ông nói là thật ư? Nhưng vì sao cô ta là tiểu thư mà lại đi ở đợ cho chủ nhà này. Ông Sơn à? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Cau mày, ông Sơn tô ra khó chịu:
- Việc đó không liên quan và cũng chẳng cần thiết hai người phải biết nhau đâu, nhưng có điều này, tôi muốn nói rõ cho Hải Đường biết... - ông Sơn lại ngừng nói và chằm chằm nhìn Hải Đường như muốn chờ đợi sư phản ứng của cô. Giây lâu, giọng ông đanh lại đầy âm sắc. Cô đã đến đây thì phải chấp nhận, bởi vì chính cô cũng là món hàng mà lão họ Lưu trao qua Công Hưng, cũng như từ Công Hưng, cô buộc phải có sự đánh đổi ở nơi này. Nhưng xem ra cô thuộc loại hàng cao cấp hơn, nhưng ngược lại, nếu cô không muốn thì địa vị cô sẽ hoán đổi cho Đằng Vân đó.
Hải Đường sững sờ toàn thân như tê cứng, có một cái gì chạy dọc theo sống lưng khiến cô có cảm giác lo sợ vô cùng. Song, cô vội vã gật đầu bằng vẻ mặt cứng rắn, bình thản trước ánh mắt đầy lo ngại của Minh Kiệt.
Ông Quốc Sơn mặt lạnh như tiền, cao giọng phán tiếp:
- Tạm thời hai người chỉ nên biết như thế?
Rụt rè, Hải Đường lên tiếng:
- Tôi muốn biết về người sẽ là...chồng mình, ông Sơn! Ông...
- Vẫn chưa đến lúc. Trước tiên cô cứ thỏa mãn cho việc trả thù cá nhân của mình đi. Cô có quyền sai khiến và đày đọa cô gái đó. Ha... ha... ha...
Sau câu nói là một chuỗi cười, căn phòng đỏ sẫm đầy uy quyền và sự lạnh lẽo này khiến con người ta có cảm giác bất an:
- Từ nay, hai người sẽ trực tiếp dưới sự điều động sắp xếp của tôi. Nhớ là không được tò mò, tọc mạch vào bất cứ chuyện gì khác.
Đây là chìa khóa phòng riêng, nhờ bác quản gia chỉ dẫn cho.
Ông Quốc Sơn lại kết thúc buổi gặp mặt bằng một mệnh lệnh. Minh Kiệt yên lặng. Chẳng biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Riêng Hải Đường hơn ai hết, cô hiết mình phải làm gì... cơ hội đã đến!
Với cánh hoa đã phai tàn héo úa và tả tơi này, cô còn gì mà phải treo giá, nhưng cô nhất định sẽ trừng trị Đằng Vân. Cô không muốn nhìn thấy tạo hóa bất công khi cô mang hình hài một loài hoa quý, nhưng lại không may mắn được chưng trong những chiếc lọ bằng pha lê, thủy tinh trong suốt kia! Hải Đường từ nay sẽ lột xác. Cô mỉm cười đắc ý lẫn tàn nhẫn và thâm độc.
􀃋 􀃋 􀃋 Đằng Vân ngồi dửng dưng trên chiếc ghế xa lông. Toàn thân lọt thỏm trong chiếc ghế êm ái nhưng nàng lại cứ như chạm phải gai nhọn chẳng êm ả chút nào cả. Thỉnh thoảng nàng lại buông một tiếng thở dài.
Mạnh Phong nheo mắt cợt nhả:
- Sao vậy... cô... ''bà Tám''?
Đằng Vân trừng mắt:
- ''Bà tám'' còn đỡ hơn thứ đê tiện.
- Vậy à. Từ nay, tôi sẽ gọi danh xưng này lại một cách dễ dàng.
Tức tối cô phản ứng ngay:
- Ê! Tôi cấm anh đó nha.
Giọng Mạnh phong chùng xuống:
- Không, đồng ý, hả? Thì thôi vậy! Nhưng nói thật, hai tiếng đó chỉ đúng với hôm tôi gặp cô ngoài bãi biển kìa. Chớ bây giờ... trông bộ dạng cô thảm não ủ rũ thế kia, có lẽ giống...''bà cố' hơn.
Đằng Vân sa sầm nét mặt, cô định mắng mỏ lại với những lời khích bác của anh ta.
Nhưng đột nhiên cô trừng mắt mà không nói một lời.
Mạnh Phong lại hỏi khẽ bằng giọng soi mói:
- Cô sao thế? Không vui à? Hay lời tôi nói tôi đã làm cô phật ý?
Đằng Vân nhếch môi vẻ khinh bỉ:
- Không. Tôi bây giờ...
Đằng Vân lại nhún vai phớt lờ:
- Quyền hạn gì mà dám giận anh. Chỉ có điều xin anh đừng quấy rầy tôi nữa, như thế là đủ rồi đó. Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
- Chưa được đâu.
Nghe giọng điệu tỉnh bơ của anh, Đằng Vân giận dữ bảo:
- Ông còn muốn gì nữa.
- Muốn cô sớm thức thời...
Mạnh Phong thản nhiên làm cho Đằng Vân ngạc nhiên:
- Ông... ông.
- Gì chớ? Bộ tôi nói sai à? Bây giờ sắp thay đổi, đã khác xa rồi Đằng Vân.
Nè! Cô nên ngoan ngoãn, tôi nghĩ ngợi mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Chứ tính tình cao ngạo bướng bỉnh quá chỉ e thiệt thòi cho bản thân thôi.
Như nổi giận Đằng Vân hét to hơn:
- Đủ rồi đó, ông làm ơn để tôi yên.
- Nếu không thì sao?
- Tôi... tôi không khách sáo với kẻ tiểu nhân, cơ hội như ông đâu, ông Phong ạ.
Nói xong 1à cú đấm bay liền theo, may sao Mạnh phong phản ứng kịp anh né người tránh kịp dù khoảng cách hai người khác gần. Không bỏ lỡ cơ hội để trút giận, nỗi đau âm ỉ bị dồn nén lâu nay chưa có lối thoát. Đằng Vân vừa hét, vừa xòe rộng đôi tay của những hiệp sĩ trong phim võ thuật.
Mạnh Phong phải xoay như cái chong chóng để tránh né. Miệng không ngớt trêu cợt:
- Ê! Cô có nhớ hôm ở nhà hàng, cô đã nói gì không? Còn tôi, nãy giờ nhìn cô tôi biết đây là chiêu ''Đại bàng gãy cánh". Con gái mà như thế này chẳng hay tí nào cả.
Giận đến run cả người. Đằng Vân không còn tỉnh táo cô trổ hết các thế võ đã học, cô liên tục tấn công. Nhưng thật sự không làm được gì Mạnh Phong. Anh ta cứ như một luồng gió mạnh quạt tung người cô, cô biết mình đã thua cuộc với, con người này.
Con gái vốn vẫn là con gái. Đằng Vân lại rơi phịch xuống ghế, ôm lấy mặt để cho bao dòng lệ tủi hờn tuôn trào trên khóe mắt.
Mạnh Phong như bị hình ảnh đó làm bối rối tâm tư. Anh cố nén cảm xúc đang trào dâng mạnh mẽ bằng tiếng cười thật to rồi lớn giọng nhạo báng...
- Cô chịu khóc rồi à? Thế mà tôi cứ ngỡ con gái ông phúc Đằng không có nước mắt, không biết khóc bao giờ đó chứ. Dầu sao khi có những giọt lệ, trông cô cũng hay hay, vừa ngộ nghĩnh vừa dễ thương nhưng tôi vẫn thích con người cô Đằng Vân hơn là Thảo Vân.
- Trời ơi! Hắn nói gì nhi? - Đằng Vân làu bàu trong cổ họng, trong khi Mạnh Phong vẫn sôi nổi:
- Kể cũng lạ....Nếu làm người đẹp với cái nhan sắc thiên phú mà vô cảm và trái tim ướp đá nữa, thì cũng hơi uổng phí, thật đó. Cũng may là nhà cô bị phá sản, xẩy ra cơ sự này, chớ cái kiểu giàu sang danh vọng hoài chắc cô không biết khóc thật. Và như thế thì hết kiếp này, cô cũng không biết thế nào là tình yêu Yêu là gì? Và vì sao chẳng ai dám yêu...cô. Có lẽ cô cần phải tìm kiếm những tập thơ tình của Xuân Diệu để mà cảm nhận được chút nào về tình yêu, để biết hương vị với người ta.
''Làm sao cắt nghĩa được tình yêu.
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều Đang ngâm nga hai câu thơ tình ấy. Mạnh Phong bỗng nỗi hứng làm thơ:
"Bãi biển hoàng hôn màu nắng nhạt.
Tình cờ đưa lối... trái tim yêu.
Cho lắn gặp gỡ vào ký ức.
Hình ảnh em hoài trong mắt anh"...
Đằng Vân nghe chột dạ, mà không sao hiểu nổi lối bông đùa này của anh ta đang chứa đựng điều gì? Nhưng bản tính cố hữu trỗi dậy. Cô không cho phép mình mềm lòng:
- Có im ngay cách nói lố lăng vớ vẩn đó không - Vân quắc mắt - Con người ông có hơn gì tôi chư? Cũng khô khan, đá sỏi lạnh lùng:
Thậm chí, loại đàn ông tiểu nhân cơ hội như ông sống cũng chỉ chật đất. Tôi nghĩ nếu có chết thì nên chết sớm để may ra còn có đất "nương thân".
Cười tủm tỉm, Mạnh Phong vờ hỏi:
- Cô ta đang rủa tôi đây à? Thế thì cám ơn nghe. Người ta thường nói:
''Càng bỉ rủa, càng sống lâu".
Đằng Vân nghênh mặt:
- Được, được rồi. Đã thể thì giữa tôi và ông không có gì để phải nặng lời xỉ vả thêm nữa.
Đằng Vân đứng lên chỉ tay ra cửa:
- Nhiệm vụ xong rồi chứ? Bây giờ hãy đi về mà nói gì với ông chủ để lập công đi. Đây vẫn còn là nhà của tôi, tôi không muốn kẻ đê tiện bước vào.
Giận dữ, cô nói một hơi dài. Mạnh phong. ngập ngừng:
- Cô...cô đuổi tôi?
- Phải.
- Cô dám hả?
Đằng Vân bật cười khanh khách:
- Ông lạ thật đó Mạnh Phong. Vì sao tôi lại chẳng dám? Nhà tôi cơ mà.
Đằng Vân đã lau khô nước mắt. Cái bướng bỉnh ngang tàng lại trở về y nguyên như thuở nào. Nàng ngẩng cao mặt, khinh bỉ nhìn Mạnh Phong với nụ cười nửa miệng trịch thượng. Anh nghĩ có thể hơn được tôi ngay khi hiện tại này à? Về ngủ ngay đi để mà... nằm mơ, bởi vì đã "cốt khỉ'' vẫn hoàn ''Tề Thiên'' mà thôi anh bạn ạ.
Vừa ngạc nhiên lẫn thích thú với lối nói chuyện của cô gái hách dịch kiêu căng này, Mạnh Phong muốn nói điều gì đó, song lại thôi, giọng anh cũng trở nên xấc xược đến khó ưa:
- Làm người thì khó, làm chó thì dễ. Chắc cô đã từng nghe qua câu này?
Lần này thì Đằng Vân giận run, cô không thể để anh ta nói hết câu mà đứng bật dậy và nện gót giày mà xua đuổi Mạnh phong:
- Làm gì cũng được nhưng chắc chắn sẽ không phải làm vợ ông đâu. Vái trời điều bất hạnh đó đừng xảy ra cho tôi. Tôi thà chấp nhận kiếp ăn mày hay tôi tớ...
Một chút biến sắc trong đôi mắt Mạnh Phong nhưng anh vội cúi đầu né tránh giọng sũng buồn:
- Rồi cô sẽ được ''toại ý nguyện" chỉ ngại rằng lúc đó cô không biết mình phải khóc hay cười đấy thôi. Chào!
Mạnh phong lạnh lùng quay gót, Đằng Vân hơi sững sờ. Song cô mỉm cười đắc ý vì phần nào đã nói ra được cơn giận dữ cũng như đã chỉ trích, phê phán con người anh ta. Nàng nhướn cao mày rồi ung dung bước khoan thai lần từng nấc thang.
Trong Đằng Vân vẫn tồn tại cái tính kiêu kỳ tự mãn, nàng tỏ ra bình thản không hề mềm lòng dù biết rất rõ hiện tại mình phải đương đầu. Có lẽ cả trời u ám, bão dông?
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu