Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Angdevy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
id tiến lại về phía Candy. Anh đi ngang qua cô, trước khi lướt qua đã kịp nói nhỏ:
_ Anh muốn nói chuyện với em!_ Rồi đi thẳng.
Candy đứng như trời trồng! Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây! Tại sao...? Cô bối rối không biết nên làm thế nào! Candy khẽ nhíu mày, trấn tĩnh lại đầu óc. Cô hiểu cuộc nói chuyện này là không thể nào trốn tránh, anh cũng đã biết ý để cô không khó xử. Vậy nên, Candy khéo léo xin về phòng, với lí do cô cảm thấy mệt. Candy nhanh chóng bước theo sau Kid, đi ra hậu viên căn biệt thự.
Nhưng việc này không thể lọt ra ngoài con mắt của Katsuki. Anh nhìn cô, trong lòng lại càng có cảm giác khổ sở.... không có cô... anh đau... có cô trong tay rồi... anh vẫn thấy trái tim đau nhức nhối!.... làm sao để nỗi đau này biến mất?!........ Làm sao có thể?..............nhưng anh tuyệt đối không buông tay!! Đơn giản chỉ vì anh yêu cô! Yêu cô đến cuồng si điên dại! Đúng vậy! Đó là lí do duy nhất của anh!!!!! Là lí do duy nhất để anh tiếp tục bướng bỉnh giữ chặt cô như vậy!
...................." đơn giản chỉ vì anh yêu em!..."......................
__________________________________
Candy và Kid đứng trong hậu viên, nơi đây cũng đẹp đẽ tráng lệ như ở bên ngoài. Chỉ có điều, nơi đây tĩnh lặng. Không 1 bóng người. Trừ cô và anh.
_ Anh có gì muốn nói thì nói mau đi!_ Candy hít 1 hơi dài, mặt đối mặt, nói với Kid.
_ Chuyện này......._ Kid ngập ngừng_... tại sao ta lại phải chia tay?_ Kid nhìn thẳng vào mắt Candy.
_ Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao?_ Candy lạnh lùng cất tiếng.
_ Vì em không yêu anh?_ Kid cố gắng nói ra, cổ họng nghẹn đắng.
_ Đúng vậy!_ Candy trừng mắt nhìn Kid._ Anh đã hiểu thì mong anh hãy buông tha cho tôi!
_ vậy ư? Buông tha?_ trái tim Kid dường như bị khoét 1 lỗ thật sâu....... thật sâu..._ thế thì vì lẽ gì....... em lại ở bên anh trong suốt thời gian qua?
_ Tôi......không biết!_ Candy trong phút bối rối không biết phải trả lời thế nào, đã nhắm mắt buột miệng.
_ Không biết? _ Kid nhíu mày_ tại sao em lại nói dối là em không yêu anh? Em có vui khi khiến anh đau không? Tại sao chúng ta cứ mãi làm khổ nhau thế này?_ Kid hạ giọng, trong từng câu nói có cả nỗi đau và nước mắt mặn chát chảy ngược vào lòng.
_ Tôi không nói dối!!!!!!
_ Em đang nói dối!!!!!_ Kid khẳng định!
_ Tôi đã bảo là không! Không hề!!!!!_ Candy vội vàng phủ định!_ Anh đừng có áp đặt suy nghĩ của anh cho tôi! Tôi chưa bao giờ làm khổ anh! Chỉ có anh tự chuốc lấy! Đừng đổ trách nhiệm cho tôi!!!_ Candy nhấn mạnh!Mỗi lời nói của cô tựa như muôn vàn mũi kim châm vào khiến cho trái tim anh hoàn toàn tê buốt!_ Chẳng qua tôi thương hại anh! Chỉ đơn giản thế thôi!!!!! _ Candy ngẩng cao đầu, nói rành rọt từng tiếng._ Đúng vậy! là tôi thương hại anh! Anh ngu ngốc đến mức đáng thương!!!! Tôi thấy anh tội nghiệp nên bố thí chút ít tình cảm! Và giờ đây, anh khiến tôi chán nản đến cùng cực!!!!! Anh không thấy hành động của anh hoàn toàn không có chút tự trọng nào hay sao? Lòng tự tôn của anh biến đi đâu cả rồi?!_ Candy tuôn 1 tràng, những lời lẽ độc ác nhất cứ tuôn ra, cô nói để đẩy anh xuống hố sâu tuyệt vọng, hay là đang nói để tự thuyết phục bản thân mình rằng cô không yêu anh!!!?_ Tôi thật sự cảm thấy vô cùng nuối tiếc! Giá như tôi không động lòng trắc ẩn, thì bây giờ tôi đã chẳng phải chịu cảnh oái oăm này!
_ Em nuối tiếc?_ Kid hỏi lại, tim anh thắt lại, lồng ngực dường như bị đè nặng, anh thật sự không thể nào thở được, đầu óc quay cuồng.
_ Đúng! Tôi nuối tiếc! tôi hối hận!_ Candy tàn nhẫn đáp lời_ Tôi hối hận vì quãng thời gian lãng phí vì anh! bởi vì những gì đã xảy ra, không thể nào xóa bỏ! Đáng tiếc là như vậy! Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ tránh xa anh!
_ Ừ... haha, có lẽ em nói đúng! Đáng tiếc! Thật quá đáng tiếc!_ Kid bật cười đau khổ_ anh cũng rất hối hận! Vô cùng ân hận!!!!!! Vô cùng nuối tiếc!
_...._ Candy có chút kinh ngạc trước thái độ của Kid, nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy trái tim khẽ đau nhói, anh đang hối hận... đang hối hận vì đã yêu cô..... rõ ràng cô muốn anh tránh xa cô ra, muốn anh oán ghét cô.... nhưng khi anh nói như vậy, cô lại thật sự không muốn chút nào... cô chỉ muốn nhắm mắt bịt tai, để mãi mãi không bao giờ thấy cảnh anh nhìn cô với ánh mắt thù hận, không muốn nghe anh nói những lời tuyệt tình cay độc. Nhưng cô không có quyền làm thế! Cô buông những lời xấu xa nhất ra nói với anh, khiến anh tổn thương trầm trọng, mà lại muốn bản thân mình không phải chịu chút tổn thương nào ư? Cô không được phép ích kỷ như vậy............. Candy im lặng 1 lúc, rồi cuối cùng mỉm cười_ anh đã làm đúng! Hối hận là chuyện tất yếu! Tôi biết!
_ Anh quả thật rất hối hận....... nhưng em biết là hối hận vì điều gì không?_ Kid hỏi, rồi không để Candy kịp nói gì, đã tiếp_ Hối hận bởi vì 10 năm về trước, anh đã không ở bên cạnh em mà níu giữ em lại, hối hận vì đã không đến bên em sớm hơn! Hối hận vì đã không quyết tâm ôm chặt lấy em khi em quay lưng bước đi! Và bởi vì thế, anh không muốn tiếp tục hối hận thêm 1 lần nào nữa! Nếu như em không yêu anh thì anh sẽ khiến em yêu anh! Nếu như em quên anh thì anh sẽ khiến em nhớ lại! Anh tuyệt đối không buông tay ra thêm 1 lần nào nữa!!!!!!_ Kid nhấn mạnh, đôi mắt anh đen láy sâu thẳm, chứa đựng cả 1 quyết tâm mà chưa bao giờ anh có.
_ Vô ích!!!!!!! Anh hãy thôi hão huyền mộng tưởng! Lãng phí cuộc đời như vậy thật có lỗi với ba mẹ anh!
_ Tại sao em biết đó là vô ích!?_ Kid ngay lập tức phản bác_ cuộc đời anh do chính anh quyết định, anh muốn sống như thế nào là tùy anh! Ngay cả em cũng vậy! Rốt cuộc thì em đang lo sợ điều gì chứ? Không lẽ chỉ bởi vì thù oán giữa 2 nhà mà em và anh buộc phải rời xa nhau?
_ Tại sao.....?..._ Candy không thể nói nên lời, chuyện này cô cũng chỉ nghe ông nói sơ qua, không hề biết rõ ngọn ngành, và cô cũng chỉ mới biết đây thôi, làm sao anh biết được?
_ Em thắc mắc lí do anh biết? _ Kid nghiêm túc_ Ông nội anh đã kể.Chỉ là chút hiểu lầm! Nhưng lại khiến 2 ta không thể đến được với nhau?_ anh nhìn cô, đầy ai oán.
_ Chỉ là 1 phần lí do! Nhưng lí do quan trọng nhất, tôi đã nói rồi!
_ Vậy ư? là vì em muốn bảo vệ anh?_ Kid nhíu mày.
_ Anh nói cái gì?_ Candy giật thót, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh_ Thật là nực cười! Đầu óc anh càng ngày càng có vấn đề!
_ Chẳng phải vì tai nạn lần trước sao? là do ông em đúng không? Ông ấy đe dọa em những gì?_ Kid trừng mắt.
_ Anh đừng có nói bậy!!!!!!!!_ Candy bất chợt giật lùi, trước thái độ của Kid.
_ Em nói đi! Ông ấy đã nói những gì?!!! Em vì cái gì mà chấp nhận thế này? Đừng như vậy nữa!!!!!! Cuộc đời em không thể bị trói buộc như thế này!!!!!!!_ Kid ghì chặt lấy 2 vai Candy!
_ Anh buông tôi ra ngay!!!!!!_ Candy giận dữ quát lên, vai cô đau nhức, sức lực của anh quả nhiên không tầm thường, cô cố gắng vùng vẫy nhưng thật sự không thể thoát ra được.
_ Không!!! Em nói đi!!!!!
_ Candy à, em có ở đây không?_ Giữa lúc đang trong tình huống nguy hiểm như vậy, thì 1 giọng nói vang lên, cứu thoát Candy trong phút chốc. Đó là Katsuki!!!!
Kid vội buông Candy ra, anh tức giận nhìn cô. Lại là người con trai đó phá đám! Tại sao lúc nào cũng đúng lúc như vậy chứ?!!!
_ Em ở đây, anh đợi chút, em ra liền!!!!!!_ Candy nói to lên, rồi quay qua nói với Kid._ tôi đi đây, anh hãy thôi đi, tất cả đã chỉ còn là kỉ niệm. Mong anh hãy hiểu cho!
_ Anh nhất quyết không bỏ cuộc!!! _ Kid khẳng định chắc nịch.
_ Đừng tốn công vô ích nữa!_ Candy quay lưng bước đi_ Tôi bây giờ đã chính thức là vị hôn thê của người khác! Tôi thật sự rất muốn anh chúc phúc cho chúng tôi! Tạm biệt!
Candy quay gót bước đi. Kid nhìn theo, cảm giác bất lực lại dấy lên. Đôi bàn tay anh....... làm cách nào để nắm giữ trái tim 1 người đã rời xa anh? Anh thật lòng muốn biết! Nhưng.... như anh đã nói, anh sẽ không bỏ cuộc!!!!! Từ bây giờ, anh quyết không lùi thêm 1 bước nào nữa!!!!!!!!
Candy đi ra, trong lòng thêm nặng trĩu. Katsuki đứng đợi cô gần cửa, khuôn mặt tĩnh lặng như băng tuyết, đôi mắt màu nâu sâu thẳm chăm chú nhìn vào 1 điểm nào đó, từng đường nét góc cạnh khuôn mặt đều thật hoàn mĩ. Vừa nhìn thấy cô, cái giá lạnh nơi anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt trở nên linh hoạt, không chút u sầu. Anh khẽ mỉm cười:
_ Em có muốn chút gì không?
_ Không!_ Candy đáp lại.
_ Trời về đêm có vẻ lạnh, em phải cẩn thận chứ!_ Katsuki cởi áo ngoài, khoác cho cô.
_ Em biết mà, cảm ơn anh!
_ Ừm! Đi vào thôi!
Katsuki nắm chặt tay Candy, bất giác khẽ thở dài. Anh đã nghe... đã nghe hết...... nhưng.... cô bây giờ là của anh! Rồi sẽ có 1 ngày, trái tim cô hướng về anh...... như anh mong muốn..........
............... Dẫu biết rằng đó chỉ là mộng tưởng................
...............Anh vẫn muốn mơ giấc mộng yên bình...........
...............Ước nguyện nhỏ nhoi, có em trong đời..........
...............Phút hạnh phúc, không bao giờ tỉnh dậy..........
...............Tiếc rằng mơ vẫn mãi chỉ là mơ......................
............... Và một ngày em sẽ rời xa anh.......................
............... Tựa cánh chim vút bay chẳng trở lại...........
...............Để lại đây nỗi ám ảnh đêm ngày............
...............Về mối tình đơn phương đầy đau khổ..........
...............Chỉ còn biết chúc em luôn hạnh phúc..........
............... Anh nguyện yêu em trọn đời trọn kiếp..........
.............. hỡi tình yêu duy nhất của đời anh..............     Kid từ tối hôm đó, lại quay trở về là Kid ban đầu. Người đã bất chấp tất cả chờ đợi cô. Và lần này, anh bất chấp tất cả níu kéo cô cho bằng được. Anh xuất hiện ở những nơi cô xuất hiện. Thật sự mà nói là chẳng khác nào kẻ theo dõi=.='' ( Mất mặt quá đi>. Salasa chỉ biết ôm bụng cười rũ rượi trước tình cảnh "khốn khổ" của con bạn thân. Khiến mọi việc thế này 1 phần là do cô, nhưng nào ngờ Kid lại......^^.. vượt qua cả dự tính của cô. Và vì thế, tội lỗi do cô, cô phải gánh chịu. Salasa lại tiếp tục bày trò để 2 người gặp nhau mặt đối mặt thêm 1 lần nữa ( lại cái điệp khúc muôn thuở này ^^)
Phòng làm việc của Salasa tại Stars:
_ Cậu gọi tớ đến đây làm gì?_ Candy bước vào phòng, mặt mày tỏ thái độ khó chịu rõ ràng.
_ Ôi, tớ nhớ cậu quá đi mất!_ Salasa vừa thấy Candy, đã cười thật tươi, vội ôm chầm cô, nhưng Candy đã kịp thời tránh sang 1 bên, thành ra Salasa bị hụt, tí nữa ngã nhào._ AAHH, cậu quá đáng thật đó!!!!!_ Salasa bĩu môi, phụng phịu nói.
_ Cậu thể hiện tình cảm thái quá làm tớ sợ!_ Candy chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
_ Đáng ghét!_ Salasa lườm Candy 1 cái.
_ Có việc gì nào?_ Candy ngồi xuống, hỏi với giọng điệu đầy kiêu ngạo.
_ Tớ đã bảo là tớ nhớ cậu mà!_ Salasa nũng nịu._ bữa trước không gặp được cậu, buồn chết đi được!
_ Hanachi đâu? Tớ không có vui vẻ gì khi gặp cậu đâu!_ Candy lắc đầu.
_ Cậu nói thế làm tớ thấy tổn thương đó!_ Salasa quay mặt đi, buồn bã cực độ.
_ Cậu chơi với tớ bao nhiêu năm rồi?_ Candy tự dưng hỏi.
_ Gần 10 năm._ Salasa vẫn không quay đầu lại.
_ Thời gian trôi nhanh nhỉ?_ Candy hờ hững nói_ mới đó đã 10 năm rồi.
_ Ừm....
_ 10 năm trôi qua, cậu có hiểu tớ chút nào không?_ Candy tựa người vào ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại.
_ Tớ nghĩ là có.
_ Bao nhiêu?
_ Không nhiều, nhưng đủ để cậu có thể chia sẻ với tớ tất cả mọi điều.
_ Như vậy mà không nhiều à?_ Candy khẽ mỉm cười.
_ Bởi vì cậu không tin tưởng tớ như tớ tin tưởng cậu. Cậu có hiểu tớ không?
_ Chỉ 1 chút. _ Candy đáp lại_ Cậu nói tớ không tin cậu, nhưng cậu luôn làm tớ muốn tin cũng chẳng dám tin.
_ Cậu không mở lòng với người ta, mà lại muốn người ta lại gần mình trước ư?_ Salasa bật cười_ là vì cậu quá đa nghi, cậu lo sợ tổn thương nên ích kỷ như vậy. Tuy nhiên, ích kỷ là bản chất vốn có của con người, tớ không trách cậu.
_ Tớ và cậu, đều có những nỗi đau riêng, chỉ là nỗi đau của cậu, tớ không hiểu được, cũng như nỗi đau của tớ, cậu chẳng hiểu nổi.
_ Bất hạnh của cậu, là thứ không thay đổi được. Còn nỗi khổ của tớ, là vì định mệnh quá ngang trái. Tớ là kẻ đi trước, hứng chịu số phận điên đảo này, nên tớ tuyệt đối không muốn bạn mình đi vào vết xe đổ. Tớ không muốn thấy cậu thêm bất hạnh.
_ Tớ không cảm thấy bất hạnh._ Candy trầm tĩnh nói_ Cuộc sống hiện tại của tớ rất tốt đẹp.
_ tốt đẹp không có nghĩa là trong lòng cậu thật sự cảm thấy thoải mái. tốt đẹp lại càng không có nghĩa đó là hạnh phúc._ Salasa lắc đầu_ cậu không chút ân hận nào hay sao? Tớ không tin!
_ Ân hận rồi thế nào? Chuyện đã rồi, không thể thay đổi.
_ Cậu không có mặc cảm tội lỗi ư?
_ Mặc cảm tội lỗi cũng đành chấp nhận, xuống địa ngục rồi tớ sẽ hứng chịu những gì mình đã gây ra.
Salasa nhíu mày, Candy nói cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy. Dường như cô ấy sắp xuống địa ngục không bằng! lời lẽ bất cần như thế, không giống Candy ngày trước chút nào!! Salasa có chút nghi hoặc! Nếu Candy trả thù xong rồi, Candy sẽ ra làm sao?!
_ Cậu rửa xong mối hận, thì sẽ thế nào?_ Salasa hỏi Candy.
_ Sẽ.....
Candy chưa kịp trả lời thì điện thoại reo vang. Candy chưa vội nghe điện thoại, cô nói với Salasa:
_ Xin lỗi cậu! tớ cần nghe điện thoại!
_ Tớ biết!_ Salasa gật đầu_ cậu có cần tớ ra ngoài không?
_ Không cần! cậu im lặng là được rồi!
Candy nhìn tên hiển thị trên màn hình, rồi nhấc máy:
_ Alo, tình hình thế nào rồi.
_" Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi"
_ Tốt.
_ " tôi đã làm theo những gì cô dặn, nhưng cô có chắc chắn muốn làm như vậy không?"
_ Tất nhiên!
_" lần này cô đã quyết định chưa?"
_ Hãy làm theo như kế hoạch.
_ " tôi hiểu rồi"
_ Anh hãy cố gắng xử lý thật nhanh gọn.
_ " vâng, nhưng thời gian qua ông ta đã biệt tăm biệt tích, tôi nghĩ cần phải điều tra lại"
_ Biệt tích?
_ " vâng, rất kì lạ"
_ Nhân vật chính không phải là ông ta! Có thể bỏ qua! Tìm sau cũng được!
_ " Công ty đó đã sắp phá sản rồi, theo đúng những gì cô đã dự tính"
_ Tốt! Vậy thôi! Lúc nào cần, tôi sẽ gọi lại.
_ " Vâng".
Candy cất điện thoại, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Salasa chậm rãi hỏi:
_ cậu đang lên kế hoạch trả thù?
_ Không phải đang lên kế hoạch, mà là đang thực hiện kế hoạch!
_ 10 năm qua, cậu đã khiến họ lao đao điêu đứng đến mức nào?
_ cậu không cần biết!
_ Như thế nào thì cậu mới vừa lòng chứ?!
_ Giết chết chúng!!!!_ Candy trừng mắt nhìn Salasa, đôi mắt chứa đầy những tia thù hằn.
_ cậu có thỏa mãn không? làm người khác đau khổ, cậu vui không?
_ Tớ không quan tâm! Tớ chỉ muốn bọn họ chết đi sống lại! Những gì họ đã cướp khỏi tay tớ, những gì mãi mãi không thể quay trở lại!!!!!! Bọn họ có chết đi cũng đáng!!!!!!!!
_........_ Salasa im lặng, cô cắn chặt môi_ hận thù không giải quyết được gì cả!
_ Những khổ đau đó có đáng gì!!! Những tội ác mà bọn họ gây ra còn đáng ghê tởm hơn rất nhiều!! bất hạnh của tớ, ai sẽ hiểu cho đây?!_ Candy nhướng mày_ có thể giết chết họ bằng đôi bàn tay này, tớ mới có thể ngủ ngon được!!!!!! Đêm nào tớ cũng mơ thấy cảnh có 1 ngày mình bóp chết những con người ác độc kia bằng tất cả sức lực!!!
_ cậu........_ Salasa trong 1 thoáng đã rùng mình.
_ Tớ đáng sợ lắm phải không?_ Candy nhếch mép cười_ nhưng tớ tuyệt nhiên không hối hận!!!!!!!!
Salasa im lặng ngồi bên cạnh Candy. 1 lúc sau mới khẽ thở dài:
_ cậu đã biết phải không?
_ đúng.
_ cậu cố ý nói những lời lẽ đó ư?
_ Cũng không hẳn.
_ Biết âm mưu của tớ, rồi lại vờ mắc bẫy. Tớ đã tiếp tay cho cậu mất rồi!
_ 1 trò không thể làm đi làm lại mãi đâu.
_ Cậu biết từ khi nào?
_ tối hôm đó, là cậu kéo Kid đến đó đúng không? Chỉ có cậu mới dám làm thế thôi!
_ Và cậu nghi ngờ tớ, biết tớ gọi cậu đến để cậu và anh ấy nói chuyện thêm 1 lần, nên đã lên tiếng cho anh ấy biết cậu có ý định giết người à? _ Salasa nhìn Candy.
_ Tránh xa tớ ra, mới là điều tốt!
_ 1 người hạnh phúc như anh chàng đó, nghe được chuyện người con gái mình yêu nói đến chuyện HÃM hại người khác 1 cách không ngượng ngùng, không e sợ như vậy, chắc hẳn sẽ rùng mình ớn lạnh.
_ Không chỉ rùng mình ớn lạnh, mà sẽ còn kinh ngạc khiếp đảm. Không dám lại gần.
_ Mục đích của cậu đã đạt được rồi! Chúc mừng!_ Salasa nói, không chút vui vẻ.
_ Thành công thế này, cũng là do cậu!
_ Bị cậu lợi dụng, tớ quả là sơ suất!
Đúng vậy, Salasa đã cố ý gọi Candy đến đây, để Kid có thể gặp cô. Nhưng.... Kid chưa kịp vào, đã nghe hết toàn bộ câu chuyện giữa 2 người họ! Anh thật sự không ngờ!!!! Candy trong phút chốc dường như biến thành 1 người khác!! Độc ác! dã man!!!! Anh ước những gì mình đã nghe chỉ là 1 cơn ác mộng!!! Kid kinh hoàng chạy đi!!!! Anh không muốn tin!!!!!! Không muốn tin!!!!!!!!! Candy của anh là người như vậy ư?!!!!! Người sẵn sàng cười trên nỗi đau của người khác như vậy??!!!!!!!!! Tai Kid ù đi, trong đầu anh lặp đi lặp lại những câu nói vô tình của cô"có thể giết chết họ bằng đôi bàn tay này, tớ mới có thể ngủ ngon được!!!!!! Đêm nào tớ cũng mơ thấy cảnh có 1 ngày mình bóp chết những con người ác độc kia bằng tất cả sức lực!!! "
Cảm giác cô thật đáng sợ lan tỏa khắp người anh!!!!!!!!!!! Anh đã và đang yêu 1 người như thế???!!!!!     Kid sốc nặng! Anh muốn chối bỏ sự thật! Nếu có thể, anh ước mình mãi mãi chẳng nghe thấy những gì cô đã nói.Hình ảnh cô trong sáng xinh đẹp dường như vỡ vụn. lẽ nào thời gian qua, anh đã yêu 1 cái ảo tưởng? Anh đã tự huyễn hoặc mình? vậy những gì anh đã làm chẳng phải là vô nghĩa?! Người con gái này bây giờ không phải là cô bé ngày xưa anh yêu thương đến điên đảo. Hoàn toàn không phải!!!!!! Không chỉ bề ngoài thay đổi, mà nội tâm cũng hoàn toàn thay đổi!!! Kid không thể nào nhận ra cô nữa!!!!! Anh không yêu người con gái có dã tâm như vậy, càng không yêu người con gái dễ dàng mở miệng nói những lời lẽ ác độc mà không có lấy 1 cái chớp mắt! Người anh thương nhớ bao năm, chờ đợi bấy lâu là cô bé Candy dễ thương như thiên thần, kiêu kỳ nhưng lại hay nũng nịu, ăn nói có chút khó nghe nhưng mỗi hành động đều rất đáng yêu, và tuyệt nhiên không phải là người có thể cười khi khiến người khác đau đớn. Cảm giác hụt hẫng này còn khổ sở hơn cả nỗi đau bấy lâu anh chịu đựng. Trong phút chốc, ảo mộng tan vỡ. Anh đang níu kéo ai? Anh đang yêu ai? Anh đang cố gắng vì ai? Giấc mộng bỗng vỡ tan tành như bong bóng xà phòng! Bao lâu nay, anh đã sống, đã theo đuổi 1 mục đích không có thực. Và giờ đây, anh tỉnh giấc. Chợt nhận ra những gì mình toàn tâm toàn ý đều là ảo giác. Anh ở đây để làm gì? Anh thật sự không biết! Cô đã luôn là mục đích sống của anh! Đã luôn là kim chỉ nam để anh hướng đến! Vậy mà..........
....... Kid đau khổ cùng cực. Anh bước về nhà từ bao giờ, cũng chẳng biết từ khi nào anh đã ngồi uống rượu. Anh vốn là người không thích uống rượu. Thưởng thức chúng là 1 nghệ thuật, nhưng uống để quên lại là chuyện khác. Trước giờ, đối với những kẻ mượn rượu giải sầu, anh luôn khinh thường nghĩ bọn họ thật ngu xuẩn. Vậy mà, hiện tại anh lại làm cái việc ngu xuẩn đó. Không chút ngon lành! Chỉ thấy đắng! rất đắng!! Vị đắng lan tỏa trong miệng anh! Từng giọt rượu chảy vào, khiến đầu óc anh choáng váng! cảm giác cổ họng đang bị lửa thiêu đốt! Bỏng rát!! Nhưng tại sao anh chẳng thể ngừng lại được?! mà đúng hơn, bởi vì anh không muốn ngừng lại!!! Chỉ cần ngừng uống, thì hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu anh! Trong sáng, đẹp đẽ, không chút tì vết!!!!!!! Trời ơi!!!!!! Anh phải làm sao?!! 1 chút hận thù căm ghét cô cũng không hề tồn tại!!!!!!!!!! Anh thấy kinh sợ, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn thấy cô, lí trí mách bảo anh phải tránh xa cô ra, nhưng bản năng lại ép anh tiến đến. Anh không biết mình nên làm gì ngoài việc uống và uống. Cơ thể anh nóng rực như lửa đốt! Hơi men làm cho tất cả giác quan của anh tê liệt! Anh muốn uống... tiếp tục uống, để cho đầu óc cũng tê liệt theo... để hình bóng cô không ngự trị trong đầu anh nữa....................
............. anh vốn là người không tin rằng trên đời này tồn tại thế lực vô hình nắm giữ tất cả mọi điều... ngay cả sự gặp gỡ tình cờ đến kì lạ giữa anh và cô, anh cũng chưa bao giờ cho rằng đó là định mệnh! Bởi vì nếu là định mệnh, anh đã chẳng mất bao công sức kiếm tìm cô trong 10 năm vô vọng để đến khi anh gần như bỏ cuộc thì cô lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh... nếu là định mệnh thì cô đã yêu anh giống như anh yêu cô, chứ không phải chỉ mỗi mình anh đơn phương thầm lặng.... nếu là định mệnh thì dù là khó khăn thử thách đến nhường nào anh và cô cũng sẽ ở bên nhau.................. nhưng....... rõ ràng không phải....... đúng không? anh luôn tự hỏi mình, vì cớ gì anh gặp cô? tại sao 1 người chưa bao giờ để mắt đến con gái như anh lại rung động ngay khi nhìn thấy cô? và rồi lại chấp nhận yêu cô điên cuồng si dại không cần biết cô là ai, không cần biết cô ra sao, chỉ cần biết anh rất yêu cô, anh đã và đang yêu cô bằng tất cả sinh mạng. Anh vốn không phải là người ngu ngốc,không những thế anh lại là người lạnh lùng đầy lí trí. Nhưng chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh tuyệt nhiên để tình cảm lấn át, anh không hề làm chủ được bản thân mình, anh chỉ biết tiến đến bên cô, chỉ muốn được ôm ấp bảo vệ cho cô. Cô trong sáng. Cô là thiên thần tái thế trong trái tim anh, là nữ thần không nhuốm chút bụi trần. Đẹp đẽ đến độ chói mắt..... đúng vậy........ đã luôn là như thế......... đã luôn là như thế.................................. trong tim anh....................... vậy mà tại sao? Trớ trêu đến vậy?! Lần này, anh thật sự đành phải tin rằng trên đời này thật sự có cái gọi là số phận! Anh và cô... có duyên không phận. Anh và cô....... gặp nhau là định mệnh, chia xa cũng là định mệnh! Tất cả đều là sự trêu đùa tàn nhẫn của số phận! Mỗi lần vượt qua một thử thách, một khó khăn, là 1 lần hạnh phúc chút ít rồi lại bị kéo xuống địa ngục. Tình yêu của anh và cô... dai dẳng khổ đau........ không lối thoát!
........... trái tim anh cũng không có lối thoát............. bởi vì anh đã yêu cô bằng tất cả.......... nếu như cô chỉ là ảo mộng.... thì trái tim anh............. ngày mà anh chợt nhận ra điều đó............ cũng chính là lúc anh biến mất khỏi thế gian này..................
__________________________________
Candy gối đầu trên chân Katsuki, nằm im lặng lắng nghe anh đánh đàn ghi ta và hát. Giọng anh quả là tuyệt vời, trầm trầm ấm áp, dường như ru cô vào miền đất lạ. Candy lặng yên, không 1 động tĩnh. Breathless........... Katsuki đang hát bài hát mà ngày ấy Kid đã hát cho cô nghe.......... ngày ấy............ anh ngượng ngùng cất tiếng hát giữa toàn thể mọi người.......... anh mỉm cười nói thật to " anh yêu em"..... những kí ức đó... theo từng câu hát quay trở về bên cô......... những dòng kỉ niệm............. ngọt ngào nhưng thật cay đắng.......... bởi vì, người đang hát cho cô nghe không phải là anh mà là 1 người con trai khác....... và anh giờ đây......... ở nơi đâu cô không thể biết, như thế nào cô càng không hay.......... chỉ biết rằng........ tổn thương cô gây ra cho anh không thể nào xóa mờ được........ cô là con người gây ra nhiều tội lỗi........ gây tổn thương cho anh, lại lợi dụng tình cảm của người con trai này.... người đã bên cô trong những tháng ngày đau khổ nhất....... cô không mong muốn có kết cục như thế này.......... nhưng cô thật sự không thể nào xoay chuyển được định mệnh! tất cả đã đi quá xa! Đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát! nhưng cô không mong đợi cô sẽ được lên thiên đàng......... bởi vì cô biết, tội lỗi cô gây ra cô nhất định phải gánh chịu...................
.............." anh không biết em đau khổ đến thế nào đâu.........
.............anh đâu hay những gì em nói chỉ là lời giả dối............
............ Anh mãi mãi không hay biết rằng......
............ Lúc nào em cũng yêu anh..............lúc nào em cũng mong ước được ở bên anh thêm 1 giây 1 phút...............
............ Làm sao anh có thể hiểu nỗi lòng của em?
............ Tình yêu và lòng thù hận..........
.... em thật sự không biết phải làm như thế nào để tất cả đều được như ý nguyện..........
..... ngay từ lúc đầu.... anh đã không bên em trong lúc em đau khổ nhất.......... anh đã không bên em trong lúc cuộc đời đối với em chỉ là vô nghĩa........... và em....... từ giây phút ấy.......... trong em chỉ còn mỗi thù hận không thể nào xóa bỏ...........
............ em đã từ bỏ tất cả những gì em yêu thương nhất......... rời xa quá khứ.... rời xa anh...... rời xa tình yêu trẻ con bé bỏng thơ dại.............
............hận thù.........
........... chỉ để hận thù................ như thế phải chăng là em quá ngốc nghếch?
..................nhưng..............
............ngay từ lúc đầu em đã lựa chọn........thì em đành tiếp tục mà thôi..............
........ đau khổ thì có ích gì? Rồi có 1 ngày anh sẽ quên em thôi.........
.... nhưng tình yêu ấy mãi mãi trong tim em........... mãi mãi được chôn giấu trong sâu tậm tâm hồn..............
.......... bởi vì em biết.............. tình yêu của em và anh.......... tình yêu ấy chỉ là ảo mộng.......... mãi mãi chỉ là giấc mơ quá đỗi hạnh phúc...... 1 giấc mơ mà em không bao giờ muốn tỉnh lại.................................."     @
Đơn Giản Vì Anh Yêu Em Đơn Giản Vì Anh Yêu Em - Angdevy