The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
gày hôm nay cứ lặng lẽ trôi qua như thế. Và rồi có người nhìn lại quãng thời gian vô bổ, chẳng làm nên chuyện gì, mới gật gù than thời gian trôi qua nhanh quá. Có người vì ích kỉ mà muốn thời gian quay lại, có người chán ngán chờ đợi lại muốn thời gian trôi qua thật nhanh.
Ánh chiều tà hắt xuống con đường màu xám lạnh lẽo, hằn rõ trên đất bóng dáng nhỏ nhắn của hai thân ảnh. Rick và Sun đi cạnh nhau, không ai nói ai câu nào. Không khí trở nên u ám khác lạ.
Trở lại với quãng thời gian không lâu trước đó. Sun và Rick cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, khuôn mặt Sun ánh lên vẻ buồn bực không thôi. Bị ép tránh xa người mình yêu một cách không cam tâm, ai lại vui cho nổi.
Ông trời vẫn thích hành hạ Sun thì phải. Đã cố tránh né để không làm tổn thương ai, cũng như làm tổn thương chính mình nhưng điều Sun càng tránh, nó lại càng đến gần. Hai thân ảnh, một nam một nữ, nam thì tuyệt sắc giai nhân, nữ thì khuynh nước khuynh thành. Ai nhìn cũng tấm tắc khen ngợi họ, mong muốn họ trở thành một đôi.
Nhưng có ai biết, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành kia hoàn toàn chỉ do phụ kiện làm đẹp cấu thành mà thôi.
Lồng ngực cô bất giác nhói lên, đau lắm. Gin nhìn Sun, trái tim anh nhảy dựng lên vì vui mừng, đôi mắt anh thể hiện rõ ràng điều đó. Trà nhìn thấy, cô căm, cô ghét đứa con gái đang đứng trước mặt mình, chỉ muốn xe xác nó ra thành trăm ngàn mảnh.
Trà cố gắng níu chặt lấy tay Gin, nở nụ cười giả tạo vô cùng. Nhưng Sun mặc nhiên không thèm quan tâm, còn hất tóc bỏ đi, bỏ lại người cô yêu…đang bên cạnh một người con gái khác.
Trà ban đầu còn cố nở một nụ cười ngạo nghễ. Nhưng Sun vừa đi lướt qua, Gin cũng đang không để ý, lông mày cô ta nheo lại, nụ cười tắt ngấm. Ánh mắt cô cay nghiệt, không ai biết được lúc này trong đầu cô đang suy tính ý nghĩ xấu xa gì.
Con người – Ai cũng như ai. Đều có một tham vọng của riêng mình, đều có góc tối trong tim. Có người phút chốc hóa thành kẻ xấu xa, chà đạp lên một cuộc sống đáng ra tươi đẹp mà chính tay mình có khả năng tạo dựng lên.
Giống như Trà, bản thân cô ta được sinh ra hoàn toàn không phải là người xấu. Nhưng vì tình yêu, vì thứ mà cô ta không thể nào đạt được, đã vực dậy lên một trái tim màu đen.
Sun đi lướt qua Gin, mà trái tim cô như rạn nứt, thành từng mảnh nhỏ. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, hàm răng trắng muốt ghim chặt vào bờ môi căng mọng, suýt nữa thì bật máu. Sun đang đi vội dừng bước, cô cúi xuống, để mái tóc rủ xuống khuôn mặt. Che đi khuôn mặt đau đớn cùng những giọt nước mắt cứ vô định rơi.
Thứ chất lỏng trong suốt, ấm nóng từ từ trượt xuống gò má hồng hào của cô, rồi đáp nhẹ trên nền đất lạnh lẽo. Giọt nước ấy ngấm xuống, sau đó biến mất không một vết tích trên nền đất.
Gặp cũng đau, không gặp cũng đau. Tình yêu đúng là một chiếc lồng sắt, không nhốt cô, nhưng cô lại không thể nào thoát ra. Tình yêu cũng có khi hạnh phúc, cũng có lúc đau khổ. Nhưng đã yêu thì không một ai thoát nổi.
Đêm đến, trăng lên cao, không gian yên tĩnh này thật khiến người ta bất giác phải run lên cầm cập. Nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, trông như một quả cầu pha lê trong suốt. Cảnh đẹp, nhưng tâm không tĩnh được.
Cứ thế, trăng tan mặt trời lại lên. Trời lại sáng, là một điều hiển nhiên, là một quy luật được định sẵn mà không ai thay đổi được. Sun bò dậy, đôi mắt cô hôm nay thật buồn. Lại phải đi học rồi, Sun không muốn đi chút nào.
Cô sợ phải lạnh nhạt với Gin, sợ hãi một ngày Gin thật sự sẽ tuột khỏi vòng tay, vĩnh viễn mất anh. Cô mong mình được trở lại với người đàn ông kia, người sắp trở thành chồng của mình, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của Sun.
Chầm chậm tiến bước, cô yên lặng, nhưng thế giới xung quanh cô lại luôn náo động. Cứ thế cho tới khi đứng trước cổng trường, tận mắt thấy Trà khoác tay Gin, chính mắt cô đã thấy Gin không hề lảng tránh.
Sun sợ hãi định chùn bước, nhưng có một bàn tay đã kéo cô trở lại, đẩy cô về phía trước. Khuôn mặt trầm lặng của Rick bất giác nở ra một nụ cười buồn. Sun thật sự rất biết ơn Rick, cũng chẳng hoài nghi việc cô đang làm.
Cô tiến bước đến trước mặt Gin, khuôn mặt cô lạnh băng, nhưng trong ánh mắt cô lại đang ánh nên vẻ bình yên, vẻ hạnh phúc khó hiểu. Gin cười nhìn cô, hất tay Trà ra, định chạy theo Sun.
Nhưng Sun hôm nay thật lạ, chỉ nhìn anh cười gật đầu sau đó lạnh lùng bước đi. Trước khi đi còn không quên để lại cái lườm sắc lạnh dành cho Trà. Đôi tay Gin trơ vơ giữa không trung, đôi mắt ánh lên vẻ đau xót không ngừng.
Trà giận dữ nhìn theo bóng lưng của Sun, đôi mắt cô ta hằn lên những tia máu đỏ rực. Lòng bàn tay bị móng ghim vào đến nỗi bật máu, từng giọt máu đáp nhẹ trên nền đất. Vết thương còn trên tay, nhưng cô không tài nào kêu đau. Chắc vì vết thương lòng của cô còn đau hơn nữa chăng?
Rick đứng ở đó, khoanh tay đứng nhìn, nụ cười phút chốc xuất hiện nhưng cũng nhanh chóng tan biến. Kin đứng ngay sau lưng cô, nhìn cô đối mặt với sự việc một cách điềm nhiên. Anh thắc mắc về người con gái này, anh muốn hiểu cô, nhưng lại không tài nào có thể hiểu được.
Gió lặng lẽ thổi, gió vẫn vui vẻ đùa nghịch với từng cành cây khẳng khiu. Dù lá không còn, nhưng gió vẫn thổi. Sun ngồi trên sân thượng, đưa tay lên vén mấy lọn tóc theo gió phảng phất trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hôm nay, thâm tâm cô chỉ chứa một màn đen trống rỗng. Đôi mắt cô buồn bã, hôm nay cô không cười, hôm nay không có hạnh phúc, chỉ có u buồn. Sầu não nhiều đến nỗi còn đủ cho cả ngày mai.
Cạnh…Tiếng vặn nắm cửa. Không biết ai vào, có thể là bạn, cũng có thể là thù. Cơ bản Sun không quan tâm, cứ lo thưởng thức nốt không khí thoải mái lúc này đã. Giọng nói ấm áp thân quen cất lên làm Sun suýt không chủ động được mà nhào đến ôm người đó.
- Tại sao tránh tôi? Thực ra chuyện với Trà…- Gin còn chưa kịp giải thích xong.
Sun đứng dậy, phủi phủi lại quần áo, đưa con mắt trống rỗng nhìn Gin. Ngón tay cô dừng lại trên môi anh, cô nhẹ giọng:
- Tôi không quan tâm – Sun hờ hững nói, sau đó cất bước ra khỏi nơi này.
Không biết cô đang an ủi anh, hay cô đang lảng tránh anh. Lời nói của cô chứa thật nhiều ẩn ý. Gin cũng không thấy cô cười ngày hôm nay, khiến anh cảm thấy mất mát một thứ gì đó quan trọng.
Rick nấp sau cánh cửa đó, cô chỉ đứng đó, nghe và chẳng nói gì. Không biết Rick đang giúp Sun, hay từng bước từng bước một mài giũa tâm can cô. Cũng như bồi đắp thêm cho thứ tình yêu non nớt kia.
Nếu chỉ như trước, tình yêu chóng đến như thế, thì chẳng còn gì thú vị, cũng chẳng thể nào tồn tại được lâu dài. Ít ra, tình yêu của hai người cần được thêm vẻ từng trải. Ít ra, hai người cũng cần phải vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác.
Để xem cuối cùng sẽ tồn tại được thứ tình yêu vĩnh hằng, hay chỉ vùng vẫy trong đau đớn. Bây giờ, tình yêu của hai người này phụ thuộc vào chính bản thân họ, vào tình cảm của họ, mới có thể thoát được thứ thử thách này.
Xem cuối cùng, ai mới là kẻ thắng, và rồi hai người sẽ lại trải qua năm tháng hạnh phúc trên mức bạn bè một chút nữa. Cũng sẽ tiến được gần hơn với hạnh phúc, cũng đem hai cô trở lại với thế giới của mình, với cái thế giới mà các cô đáng nên sống.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen