Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ick dùng ngón trỏ đặt nhẹ lên bờ môi Kin, đáy mắt ánh lên một nụ cười ẩn ý, giọng nói cô lúc này trầm ấm, còn có gì đó diễu cợt: “Bí mật!”.Rick cố tình úp úp mở mở với Kin. Điều này chỉ làm Kin càng tò mò, và đây càng đúng với dự liệu của Rick.
Trên sân thượng, gió thổi càng mạnh, tán cây rì rào. Mấy chiếc lá yếu ớt cố gắng bám trụ trên thân mẹ cuối cùng cũng lả tả rơi xuống. Bây giờ thế giới quanh Kin và Rick chỉ là một thế giới màu cam lãng mạng. Rick và Kin nhìn nhau một lúc lâu. Mặt Kin ngày càng đỏ ửng lên, nhưng mặt Rick tuyệt nhiên vẫn bình thản đến lạ.
Rick thật sự che dấu nội tâm rất giỏi. Bề ngoài bình thản như thế, nhưng bên trong có lẽ đang gào thét sung sướng chăng? Bởi vì lúc này, Rick được tận mắt chứng kiến khuôn mặt ngẩn ngơ đến khờ khạo của Kin. Khiến cô muốn ghi nhớ mãi không quên.
Nhưng trong mắt Kin thì lại khác. Rick như khoác lên mình một sắc cam của niềm vui. Mái tóc màu đen xõa ngang vai như nhuốm lên toàn bộ màu sắc bầu trời, biến thành một mái tóc màu cam xinh đẹp. Còn đôi mắt to tròn ẩn chứa vô số bí mật như ghi khắc toàn bộ khung cảnh lung linh lúc này. Nhìn sắc cam phủ trên người cô, kết hợp cùng nụ cười của nắng khiến Rick biến thành một thiên thần ánh sáng đáng yêu.
Cứ thế này, Rick tiếp tục thuận lợi tiến thêm một bước. Nhưng không biết, Rick đang phó mặc cho sự thật diễn ra tự nhiên, hay hoàn toàn chỉ là sắp đặt trước theo một kế hoạch cưa đổ đã được tính toán kĩ càng?
Đêm đến, chăm chú với đống hồ sơ tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc này khiến cơn buồn ngủ ngày càng ập đến. Nhưng Rick càng không thể đặt lưng xuống giường, bởi mỗi khi đặt lưng xuống, Rick lại thao thức mãi không thôi.
Hình ảnh một cặp đôi chăm chú nhìn nhau, lấp lánh dưới ánh chiều tà khiến Rick không thể nào ngủ say được. Đôi tay trắng nõn đánh phím nhoay nhoáy vội ngừng lại. Đôi mắt mệt mỏi nhìn vào chiếc đồng hồ quả lắc được treo trên tường.
Một giờ sáng? Cũng không còn sớm nhỉ, Rick nên đặt lưng xuống giường thôi. Nhưng vừa rời khỏi ghế, Rick đột ngột ngã lăn xuống sàn. Các cơ đau nhức liên hồi, không những thế, đôi chân muốn nhấc lên cũng chẳng được. Có lẽ, đây là tác dụng phụ của việc thức khuya.
Một đợt gió heo may nhè nhẹ len lỏi vào khung cửa sổ đang khép hờ, từ từ lan khắp vùng da thịt, khiến Rick đang ngủ say cũng run lên từng hồi. Mới sáng đã bị gió trêu đùa khiến Rick buộc phải thức dậy.
Xoa xoa hai bên thái dương, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi không thôi, đầu đau như búa bổ. Chẳng biết hôm nay Rick có làm nên được trò trống gì không đây? Bấy giờ mới nhận ra, mình ngủ trên sàn nhà. Chắc do hôm qua quá sức mệt mỏi khiến Rick thiếp đi luôn.
Chầm chậm bước xuống nhà, đã thấy Sun thong dong ngồi húp canh. Không ngờ cũng có ngày Sun dậy sớm được như này đây, hay hôm nay…chính Rick mới là người dậy muộn?
- Buổi sáng tốt lành. Hôm nay dậy trễ ghê – Sun đặt bát canh xuống mắt bàn, đôi đũa cầm trên tay cũng đặt xuống cẩn thận.
Rick ngồi xuống bàn ăn, mệt mỏi nhai nuốt từng món ăn, chẳng thèm bận tâm đến câu hỏi của Sun. Nhìn Sun vác cặp đi ra khỏi cổng, Rick cũng chán nản buông đũa xách balo đi theo.
Đi trên đường mà Rick chẳng mảy may quan tâm đến khung cảnh xung quanh mình, chỉ lo chăm chú nhìn mặt đường bê tông phía dưới chân. Đến nỗi cứ vô tình đụng phải biết bao nhiêu người, mấy người đó đều quay lại lườm Rick một cái. Nhưng đều bị ánh mắt trống rỗng cùng mệt mỏi của Rick dọa cho sợ.
Sun vừa đi đến cổng trường đã thấy một con nhỏ hết sức quen mắt đang bám theo Gin. Sun cố lật lại trí nhớ, nhưng chẳng thể nhớ ra nhỏ đó là ai.Sun lay lay người Rick, cất tiếng hỏi:
- Ê! Nhỏ kia là ai đó? – Sun nhớ không ra nên đành quay ra hỏi Rick.
Rick ỉu xìu nhìn về phía Gin và con nhỏ đó. Công nhận, đúng là quen thật. Rick cũng cố gắng lật đi lật lại trang kí ức cũ. Nhưng không hiểu sao, cứ nghĩ đến thì đầu Rick đau như búa bổ, đau không thể tả nổi. Chắc do hôm qua thức khuya đây.
Nhìn biểu hiện của Rick, Sun không dám hỏi gì nữa. Làm bộ vui vẻ chạy đến bên cạnh Gin như vô tình gặp được. Sun cũng đóng kịch giỏi ghê, từ giả thành thật, khiến ai thấy cũng tin sái cổ. Giọng nói của Sun mang ý chán ghét, nhưng nghe qua vẫn cảm thấy rất bình thường:
- Ô? Ai đây? Bạn gái mới của cậu hả? – Sun ngây thơ hỏi Gin. Gin xị mặt nhìn Sun, lắc đầu nguây nguẩy, còn cô gái khoác tay Gin, trái với vẻ chối từ của Gin, lại gật đầu lia lịa. Cô ta cất giọng trả lời, giọng nói thể hiện rõ tính cách ngạo mạn của cô ta:
- Bạn là Sun hả? Mình là Đặng Thị Thu Trà – Trà kiêu kỳ trả lời.
Trà? Trà? Nghe quen quen nhỉ? Sun giật mình nhớ ra:
- A! Nhớ ra rồi. Hóa ra là cậu, hèn chi thấy quen quen – Sun bấy giờ mới thốt lên ngạc nhiên.
Không ngờ tại đây lại được chứng kiến dung mạo của cô ta một lần nữa. Mái tóc đen bẩm sinh này nhuộm thành một thứ tóc quái dị: xanh lè xanh lét. Còn con ngươi đen láy mà người châu á nào cũng có nay lại hóa thành một con ngươi xanh biển nhẹ nhàng. Nhìn cũng đoán ngay ra là cô ta đeo kính áp tròng. Đôi môi mang màu hồng nhàn nhạt nay được tô son đỏ chót. Làm da đen sạm cũng make-up trắng bệch.
Theo trí nhớ của Sun, thì cô gái này theo kiểu một học sinh ngoan rất bình thường. Không ngờ lúc này lại hóa thành một cô thiên nga yêu kiều thế này. Chắc cũng giống như lúc trước thôi nhỉ? Lại nhằm vào hai người Kin-Gin này chứ gì.
Kin nhìn dáng đứng mệt mỏi, tưởng chừng như có thể ngã bất cứ lúc nào của Rick, bèn chạy đến đỡ. Nhưng Trà nhìn thấy, lại không thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Càng níu tay Gin chặt hơn.
Lông mày Sun nheo lại, đôi mắt chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay cô ta, đang bám chặt lấy Gin. Còn Trà lại nhìn Sun cười ranh mãnh. Lúc trước thì nhằm vào Rick, bây giờ lại nhằm vào Sun à?
Trà và Sun nhìn nhau thách thức. Còn Gin chỉ đưa ánh nhìn sợ sệt cùng cứu mạng về phía Kin và Rick, nhưng Kin chỉ nhún vai nhìn về phía Rick. Trông Rick mệt mỏi tiều tụy, Gin không dám đưa tín hiệu cầu cứu nữa, chỉ âm thầm thở dài ngao ngán.
- Này! Không sao chứ? – Kin ân cần hỏi Rick.
Rick lắc đầu nguây nguẩy. Kin cõng Rick trên lưng, vội vàng chạy về phía phòng y tế. Nhưng Rick giãy giụa càng mạnh, chẳng suy nghĩ gì mà nói thẳng luôn:
- Đừng đưa tôi đi! Tôi không có sở thích ngắm gái đâu – Rick giãy giụa không ngừng.
Kin cười khúc khích, không biết cô nàng này uống rượu say hay là bị sao nữa? Lời như vậy cũng nói được. Ai lại đưa người bệnh đi ngắm gái bao giờ. Chỉ sau một đêm mà Rick thành cô ngốc luôn rồi.
Nhưng kệ, Kin lại thích cô ngốc này đó. Cô ngốc đáng yêu lắm mà, mỗi tội nhiều lúc không thành thật thôi. Không khéo lúc này lợi dụng rồi tra ra người Rick thích thì hay phải biết. Kin vui vẻ nghĩ ra kế hoạch.
Đặt Rick trên giường bệnh, Rick vẫn còn giãy giụa kinh lắm, liên tục nói linh tinh cái gì đó. Kin cười gian, lên giọng ân cần hỏi Rick:
- Tôi có một câu hỏi, nhớ là phải trả lời thật lòng đó? Người cô thích là ai vậy? – Đôi mắt năn nỉ nhìn Rick.
Rick suy nghĩ một hồi, nhưng lông mày cô nheo lại, tay ôm ôm đầu. Sau đó cười cười nhìn Kin, một nụ cười ngây thơ, hồn nhiên như một đứa trẻ. Kin ngây người, phải mất vài phút để thoát ra khỏi thứ mộng mị đó, dỏng tai nghe Rick trả lời:
- Ừ thì có cha…có mẹ, Sun, bác Thomas… – Rick liệt kê cẩn thận.
Kin suýt ngất khi nghe câu nói của Rick, cố gắng hỏi thêm một câu.
- Còn ai nữa? – Cố gắng gặng hỏi thêm.
- Hết rồi! – Rick cười cười trả lời.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen