Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
gày mưa buồn trôi qua trong tích tắc. Rick đi dưới mưa mà không thèm che ô. Đang đi, đột nhiên Rick dừng bước. Khuôn mặt xanh xao khẽ ngước lên trời, nhìn thật kĩ một bầu trời mang đầy màu sắc u ám.
Từng giọt nước mắt lạnh đậu trên gò má Rick, trên đôi môi mọng nước, tạo nên một thứ cảm giác vô cùng thoải mái trên da thịt. Tuy mưa buồn, nhưng bây giờ Rick lại đang vui. Cảm giác được đùa nghịch dưới trời mưa thật làm cho người ta buồn không nổi.
Đưa tay lên hứng từng giọt nước mưa theo đà mà rơi xuống. Rick tự dưng cảm thấy thoải mái lạ thường. Trái tim như bị khoét rỗng một lỗ, bây giờ đang được bồi đắp trở lại….bằng niềm vui. Rick chẳng còn nhớ tới niềm đau đớn khi nãy, chỉ lo tận hưởng một thứ niềm vui tường chừng như vô tận của lúc này.
Đi về đến nhà trong khi toàn thân ướt nhẹp. Nhìn thấy mọi người tán loạn lên tìm khăn cho Rick. Cô chỉ muốn phì lên một tràng cười thật lớn. Sau khi tắm xong, tâm trạng càng thoải mái hơn. Rick lại đi về phía cửa sổ, nhìn từng giọt nước mưa khẽ lướt xuống.
Mưa đẹp thật, nhưng nó lại mang một vẻ đẹp khiến người ta chẳng thể nào vui nổi. Nếu biết cách tận hưởng, mưa cũng có thể mang lại một niềm vui riêng. Niềm vui sớm vụt tắt, nỗi buồn lại vươn lên.
Tim Rick như bị một nhát dao rạch hẳn một vệt dài đằng đẵng. Tại sao Kin lại làm vậy với cô chứ? Tại sao thái độ của Kin lại thay đổi nhanh đến như thế? Ngày nào Kin còn đứng ở cổng trường, chờ đợi Rick một hồi lâu mà nay lại lật lọng, tiếp tục giở trò hành hạ Rick.
Tại sao và tại sao? Đôi bàn tay trắng nõn xoa xoa lớp da thịt bị gió vờn đùa. Không hiểu sao bây giờ Rick lại mong muốn có một người để mình nương tựa. Nỗi đau còn chưa dứt, cơn ác mộng còn ùa đến như thể muốn xé tan tâm can cô.
Một thảm cảnh đẫm máu xâm chiếm nơi đầu não Rick. Nhìn viên đạn sáng bóng bay về phía mình với tốc độ ánh sáng, và rồi nhìn mẹ cô lao ra, chặn lấy viên đạn. Thế là, mẹ cô không còn xuất hiện trên đời này, an ủi mỗi khi cô buồn nữa.
Ông trời thật biết trêu ngươi con người. Rick đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng nào ngờ, niềm hạnh phúc của cô vụt tắt trong chốc lát, chỉ vì cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ đó.
Rick ngã xuống sàn. Tay nắm thành nắm đấm, không ngừng tự tay đập thật mạnh vào lồng ngực. Giọt nước mắt trong suốt không báo trước lại tiếp tục lăn đều trên hai gò má. Trông Rick lúc này thật đáng thương làm sao.
Cứ như thế đã đến sáng hôm sau. Rick thất thần bước ra khỏi nhà. Hôm nay, trái lại với hôm qua. Hôm nay là một ngày đầy nắng. Nhưng nắng chói chang đến bao nhiêu cũng không tài nào vùi lấp được nỗi đau trong lòng Rick.
Trên những chiếc lá màu xanh, còn đọng lại một viên ngọc trai chói lóa. Tưởng chừng không ai chú ý đến giọt nước li ti này, nhưng ánh nắng tuyệt nhiên không quên. Từng vạt nắng tiếp tục chiếu về phía đó, làm viên ngọc trai tròn vo này, trông bình thường mà lại bừng sáng, làm lóa mắt bao người.
Không biết hôm nay lại có điều gì xảy ra với Rick đây? Cảm giác thiếu vắng một bóng hình ở cổng trường sẽ ra sao? Hàng vạn câu hỏi cứ tiếp tục tràn vào nơi sống não cô. Cứ đi như vậy, đến khi đứng trước cổng trường. Một chiếc cổng đồ sộ.
Dáo dác nhìn trước sau, tìm lại một bóng hình. Nhìn một hồi, rồi Rick cúi mặt xuống, khuôn mặt còn u ám hơn nữa. Phải, hôm nay, vẫn không có Kin ở đó. Rick buồn bã đi vào trong trường.
Giờ học cứ thế trôi qua trong buồn chán, Rick ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng đôi mắt không dừng lại trên bất cứ một thứ gì, chỉ nhanh chóng liếc qua, rồi nhìn ngắm một thứ khác.
Giờ ăn trưa…Thời điểm lấp đầy cái bụng rỗng tuếch. Rick thất thểu đi xuống, bước đi loạng choạng, tưởng chừng như có thể ngã xuống ất cứ một vòng tay ai. Mệt mỏi ngồi xuống bàn, một bông hoa thủy tiên bất ngờ xuất hiện tại điểm mù của Rick.
Rick giật bắn mình, nhìn ra đằng sau. Tưởng ai, hóa ra là An Nguyên. Nhưng Rick chỉ nhìn cậu ta trong một chốc, sau đó đôi mắt sợ hãi dừng lại trên nhành hoa thủy tiên cậu ta đang cầm.
Rick bật dậy, cố gắng chạy đi. Nhưng bị An Nguyên kéo lại, giọng nói trầm ấm như lướt nhanh qua tai cô, nhưng Rick không ghi lại bất cứ một từ ngữ gì trên sống não:
- Ít gì em cũng nên nhận nhành hoa này chứ - Nói xong, An Nguyên đưa nhành hoa đến trước mặt Rick, trông sự cổ vũ của hàng trăm người hiện diện trong canteen.
Tai Rick như ù đi, bây giờ Rick chỉ muốn chạy đi thật nhanh. Nhưng Rick càng tránh, An Nguyên càng đưa hoa đến trước mặt. Cơ thể bắt đầu nóng lên, nhưng nhành hoa thủy tiên vẫn thừng lững trước mặt Rick.
Mồ hôi lấm tấm trên trán. Rick bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đóa hoa vẫn trơ trơ trước mặt Rick. Còn người con trai trước mặt vẫn không ngừng giơ nhành hoa càng sát người cô, để cô nhận lấy.
Nhưng trái lại với khuôn mặt mong chờ của An Nguyên, lại là khuôn mặt của một Rick lạnh lùng. Rick đạp mạnh vào bụng An Nguyên, làm người và hoa văng một quãng xa.
- Đừng bao giờ đem hoa đến trước mặt tôi – Đôi mắt vô hồn, từ người cô tỏa lá một lớp hàn khí lạnh. Làm người ta không rét cũng run.
An Nguyên ngồi ở đó, ôm chặt lấy vùng bụng mình. Ngước lên nhìn, thì đã thấy Rick quay gót đi mất. Ở đâu đó trong bóng tối, đang lấp ló một bóng hình. Một nụ cười ranh mãnh nở ra trong khoảng không gian im lặng tràn đều khắp canteen.
Rick đã suýt quên mất việc đó. Từ nhỏ, Rick đã luôn cố tình tránh loài hoa thủy tiên. Kể cả một bông hoa nhỏ bé cũng bị vất đi không thương tiếc. Thực ra, Rick bị dị ứng với loài hoa đó. Chính việc này đã khiến Rick chán ghét loài hoa này vô cùng, lại càng không bao giờ tiếp xúc.
Vậy mà tên con trai đó, lại ngang nhiên đem loài hoa này đến trước mặt Rick. Không phải thường thì người ta sẽ tặng hoa hồng hay sao? Tên này thích khoa trương đến thế cơ à. Rick bực mình nấp trong một góc.
Cũng chính vì kiểu tặng hoa ngớ ngẩn của An Nguyên, mà khoảng cách giữa hai người họ lùi mất một bước rồi. Lúc này, cảm giác thương hại An Nguyên từng tồn tại cũng bỗng chốc mà tan biến hết.
Chẳng còn tí cảm xúc gì ngáng đường. Rick lạnh lùng, lãnh khốc từ chối ngay lời tỏ tình chân thật ấy. Tan học, Rick gọi An Nguyên ra khu vực mà chính lời tỏ tình được tuôn ra từ miệng cậu ta.
- Cậu đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? – An Nguyên không dám nhìn thẳng vào Rick. Chỉ dám he hé nhìn, rồi lặng lẽ cúi mặt xuống.
Ngược lại, Rick bình thản đến kì lạ. Khoanh tay đứng dựa vào tường, đôi mắt lạnh lùng như ghi lại từng khoảnh khắc ngượng ngùng cùng sợ hãi của An Nguyên. Bây giờ Rick đột nhiên không hề còn có bất cứ một thứ cảm xúc thương hại chắn ngang, nên thẳng thắn nói ra toàn bộ những gì mình nghĩ:
- Tôi nói thẳng, đừng buồn. Tôi-không-hề-thích-cậunên đừng cố chấp bám theo tôi nữa. Người tôi thích là một người khác, vì vậy nên đừng gây thêm bất cứ phiền phức gì cho tôi nữa. Nói thẳng, tôi “từ chối”!! Rất cảm ơn vì cậu đã thích tôi – Rick nói xong, nhẹ nhàng hất tóc rồi đi lướt qua An Nguyên.
Khuôn mặt An Nguyên tái mét, từ từ để những câu nói lạnh lùng mà thẳng thắn của Rick ngấm sâu vào nơi đầu não. Một lúc lâu, An Nguyên mới giật mình quay về phía sau lưng, nhưng bóng sáng mảnh mai đã mất tích từ lúc nào.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen