Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
áng sớm thức dậy, tiếng chim hót lanh lảnh đã ập ngay vào hai bên màng nhĩ của Rick. Ngồi dậy, chầm chậm tiến về phía cửa sổ. Đôi tay nhanh lẹ chầm chậm mở chốt cửa, động tác hết sức thành thục. Cánh cửa sổ mở toang ra, hai tay Rick bám vào lan can, ngước lên ngước xuống nhìn ngó xung quanh, sau đó hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành xộc bào hai bên cánh mũi. Ôi! Thật thoải mái biết bao.
Một buổi sáng đẹp đẽ thế này, có gió thổi, có chim hót, có mây bay, có bầu trời xanh trong…Còn kết hợp với tiếng chuông gió trong vắt, không một đục âm nào. Tiếng chuông gió đơn giản vậy thôi nhưng lại kêu gọi được rất nhiều niềm vui cho ngày mới, đồng thời xua tan đi nỗi buồn.
Rick thảnh thơi chuẩn bị, ăn sáng một cách chậm chạp và lười biếng. Vừa đi ra khởi cổng, chiếc mặt nạ nghiêm túc và lạnh lùng rơi cái “bịch” xuống đất. Và ngay lập tức khôi phục lại khuôn mặt vui vẻ, trên môi ngập tràn một nụ cười trong sáng vô cùng. Trên đường, Rick vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng còn huýt sáo một đoạn nhạc quen thuộc nào đó.
Chán ngán cảnh xe cộ, Rick lại đi trên con đường màu xanh đó. Không khí ở đây thật sự rất trong lành. Hai hàng cây bên đường cùng tán lá rộng kết hợp lại với nhau, trông như một con đường hầm dài, tươi mát, sảng khoái vô cùng.
Hôm nay mới có dịp để ý kĩ hơn, đằng sau hàng cây đó là một con sông dài, mặt nước xanh xanh màu lá chuối. Rick nheo mắt cố nhìn thật kĩ, nhưng không thấy được điểm dừng của con sông này. Nhẹ nhàng, đặt nhẹ đôi bàn tay trắng nõn lên trên mặt nước. Một cảm giác sảng khoái lan tỏa lên từng thớ thịt.
Niềm vui này cứ trôi qua vậy có phải hay không? Tự dưng, từ một hướng nào đó, xuất hiện một cậu nam sinh ra sức giãy giụa, cố ngoi lên mặt nước. Rick thấy tình thế nguy nan, chẳng kịp suy nghĩ gì, nhảy ngay xuống nước.
Động tác bơi sải vô cùng chính xác, lực chân khá mạnh khiến Rick bơi đến đó rất nhanh. Túm áo cậu nam sinh đó, bơi lên bờ. Cậu nam sinh ấy như gặp được một chiếc phao cứu sinh, thả lỏng người, để mặc cho cô gái tóc đen kia lôi mình đi.
Leo lên bờ, cả hai đều ướt như chuột lột. Cậu ta chăm chăm nhìn Rick với ánh mắt biết ơn vô cùng, nhưng đập vào mắt cậu ta bây giờ là một mĩ nhân ngư, vô cùng xinh đẹp. Chiếc áo ướt nhẹp, để lộ lớp áo bên trong cùng với một số đường cong hết sức hoàn hảo trên cơ thể. Khiến cho nam sinh đó bất ngờ đỏ mặt.
- Không sao chứ? – Rick vừa nói vừa thở hồng hộc.
- À…Không sao. Cám ơn nha. Lúc nãy tôi bất cẩn trượt chân ngã xuống sông, lại không biết bơi. Tôi cứ tưởng mình sắp chết đến nơi rồi cơ. À, giới thiệu với cô, tôi là Lâm An Nguyên, học sinh lớp 11A3 trường Moon. Có vẻ như cô cũng là học sinh trường Moon nhỉ, nhìn bộ…đồng phục của cô là thấy mà – Giọng nói của chàng trai này trầm trầm, lúc nói còn đưa ngón trỏ gãi gãi khuôn mặt.
Cậu ta đang ngượng ư? Tại sao thế nhỉ? Rick nhìn kĩ lên bộ đồng phục của mình. Bấy giờ mới phát hiện ra vấn đề. Vội la toáng lên, nhanh chóng cho cậu ta một cái bạt tai. Hai người đành vác cái thân ướt nhẹp quay về trường. Nhìn biểu hiện của Rick có thể thấy được cô đang giận dữ vô cùng. Còn An Nguyên, đi bên cạnh Rick, hết lời xin lỗi, còn thấy được trên má phải cậu ta hằn rõ năm ngón tay.
Đi đến cổng trường, Rick suýt hồn bay phách lạc khi nhìn thấy Kin đang đứng dựa vào cổng trường, khuôn mặt điềm nhiên không có một chút cảm xúc. Nhìn thấy Rick, khuôn mặt cậu ta mừng rỡ vô cùng.
Nhưng khi thấy được một chàng trai lạ đi bên cạnh Rick, hơn nữa bộ đồ hai người này đang ướt nhẹp. Không muốn nghĩ lắm, nhưng trong đầu Kin bắt đầu hiện lên những suy nghĩ đen tối. Vội lao đến, nắm lấy cổ áo chàng trai đó, lên tiếng quát tháo:
- Anh là ai? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Kin gào lên, giọng nói khàn khàn. Cảm giác như một con sư tử vừa mới xổng chuồng, gầm gừ lên hung dữ.
Cậu trai này run sợ, nhưng cũng cố gắng giải thích cho Kin hiểu. Kin chăm chú nghe toàn bộ lời kể lại, xong thì vô vai cậu ta xin lỗi như chẳng có chuyện gì. Hai người mải nói chuyện, thì Rick đã đi đâu mất rồi.
Giờ ra chơi, giờ nghỉ trưa An Nguyên đều từ đâu xuất hiện, bám theo Rick như thể thân quen đã lâu. Rick thì chỉ nghĩ đơn giản là người ta muốn báo đáp ơn huệ mà thôi. Nhưng Kin thì khác, thì thoảng cứ đưa con mắt đe dọa về phía An Nguyên.
Thật ra, Kin như thế cũng chẳng có gì sai. Bởi vì,chỉ có Rick mới là người khờ khạo trong chuyện này. Kin chỉ nhìn một lúc là nhận ra ngay. Rõ ràng, cậu ta thích Rick, cứ không phải chỉ đơn giản là đối đáp với ân nhân của mình.
Lần đầu tiên An Nguyên nhìn thấy Rick. Trong mắt cậu ta là hình ảnh một mĩ nhân ngư vô cũng xinh đẹp. Vẻ đẹp trong sáng, lại có gì đó quý phái, sang trọng. Nhưng không hề kiêu ngạo.
Đôi mắt cậu ta sáng như sao xa mỗi khi nhìn thấy Rick, làm Kin buộc phải tìm cách gỡ hai người này ra. Kin chỉ nghĩ, sau đó làm, càng không thèm nghĩ lí do mình làm thế là gì.
Tan học, thừa cơ không có Kin ngăn cản. Cậu ta kéo Rick về phía khu vực đằng sau trường, trong sự la ó và giẫy dụa của Rick. Lúc này, Kin đang ở trên tầng hai. Nhìn qua cửa sổ, Kin thấy được An Nguyên và Rick, hai người đang đứng riêng với nhau.
Lòng Kin tự dưng nóng như lửa đốt, muốn nhào tới ngăn cản. Nhưng không hiểu sao, lí trí của Kin lại muốn đứng đây nhìn và chứng kiến mọi chuyện diễn ra trong im lặng. An Nguyên cứ giữ lấy tay Rick, một hồi lâu.
Làm Rick cảm thấy tò mò vô cùng. An Nguyên nắm chặt lấy tay Rick, khuôn mặt cứ nhìn chằm chằm xuống mũi giày. Rick cúi xuống, ngửa mặt lên nhìn An Nguyên, hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau mấy xen-ti-mét, Rick nhẹ nhàng cất lời, giọng nói trong veo như đâm một mũi tên vào ngay lồng ngực cậu ta.
- Cậu bị làm sao vậy? – Rick ngu ngơ hỏi.
An Nguyên giật mình, mất đà ngã xuống đất. Cậu ta lảng tránh ánh mắt thắc mắc của Rick, khuôn mặt đỏ lựng lên như trái cà chua. Ăn nói ấp a ấp úng, thi thoảng toàn bị đứt quãng, làm người nghe là Rick vô cùng khó chịu.
- Thật…Thật ra…Thật ra thì…- An Nguyên không ngừng ấm úng, mãi chẳng nói nổi một câu.
- Làm sao? Nói nhanh lên!! – Rick bực dọc quát lên, làm cậu ta giật nảy cả mình. Lại ấp úng nói tiếp:
- Mình thích cậu!!! – An Nguyên mãi mới nói ra được câu nói này. Rick và Kin nghe xong, biểu cảm y chang nhau, mặt đơ đơ như tượng. Kin bình tĩnh lại, tiếp tục chống cằm xem trò hay. Không hiểu sao, trong thâm tâm Kin tự tin rằng Rick sẽ từ chối, còn nguyên do thì lại không có.
Rick thì lại khác, đơ như tượng, mãi chẳng thấy nói gì. An Nguyên sốt ruột, lay lay người Rick mấy lần mới lôi cô trở lại hiện thực. Rick nhìn chằm chằm vào An Nguyên, vẻ mặt lúng túng, cố nuốt nước bọt thật nặng nề, sau đó nhanh chóng xây dựng lại tinh thần, bình tĩnh trả lời cho An Nguyên.
Thật ra, Rick quyết định từ chối. Đơn giản là trong lòng Rick đương nhiên đã tồn tại vị trí của một người khác rồi, nên không thể nào đống ý An Nguyên được. Nhưng thâm tâm Rick lại không nỡ tổn thương cậu ấy.
Thế thì Rick phải làm thế nào cho đúng đây? Thật khó lựa chọn mà. Quả nhiên bây giờ Rick đã thay đổi rồi. Thay đổi thành một con người đa nhân cách, hay vui vẻ, lại rất để ý đến cảm nhận của những người xung quanh mình, để không làm tổn thương họ. Nhưng tính cách đang trở thành một con dao hai lưỡi đâm sâu vào sự lựa chọn.
Bây giờ từ chối, không được, đồng ý cũng chẳng xong. Thôi thì cứ giúp cái đầu nguội lại để suy tính tốt hơn đã: “Cho tôi thời gian suy nghĩ đã”. Nói xong, Rick đi lướt qua An Nguyên.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen