Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
un đang ngạc nhiên vì thảm cảnh xảy ra lúc này. Tiêu rồi, Sun không mang súng, võ vẽ gì thì cũng chỉ biết qua loa thôi. Tại vì lúc trước học võ Sun thường hay cúp học. Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Đây tới hơn chục tên, trông có vẻ là dân biết võ. Sun đánh lại không nổi rồi. Sun liếc nhìn qua Đông Dương. Bây giờ chỉ nhìn thấy được bờ vai rộng đứng chắn trước mặt Sun. Nhìn kĩ hơn thì thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lúc này, Sun lại cảm thấy Đông Dương thật đáng tin tưởng. Sự chán ghét hầu như tan biến hết. Từng tên từng tên 1 vây quanh Sun và Đông Dương, trên tay cầm 1 con dao nhọn vô cùng sắc bén.
Sun nấp đằng sau Đông Dương, liếc nhìn từng tên 1. Đôi mắt to tròn nhìn nhận vấn đề 1 cách vô cùng sắc bén. Bao gồm tất cả 2 chục tên, tên nào tên nấy cầm dao nhọn, hiện tại đang đứng vây thành 1 vòng tròn nhằm giữ chân Đông Dương và Sun ở lại.
2 người bây giờ như 2 con cừu nhỏ lạc giữa 1 bầy sói. Nếu cố trốn ra thì chỉ có đường chết. Trừ khi 1 con cừu đứng ra hi sinh hoặc 1 bác thợ săn sẽ từ đâu chạy đến cứu giúp. Nhưng đời không như là mơ.
Lòng người khó đoán, nhiều người sợ chạy mất, nhiều người lại lười nhác không thèm can ngăn và 1 số loại người nữa. Nói chung là không ai muốn giúp đỡ 2 người. Nếu được thế đã tốt, bây giờ còn không có lấy 1 bóng người.
Ánh chiều tà tắt dần, trời tối sầm lại. 2 chú cừu vẫn lạc giữa bầy sói hoang. Đông Dương và Sun, 2 người tựa lưng vào nhau, đều ra 1 tư thế chuẩn bị, để phòng gì bất trắc. Hai người, ai nấy đều toát mồ hôi hột.
Sun đang mong muốn cầu cứu Rick. Chỉ hi vọng Rick sẽ nhận ra sự kì quặc của ngày hôm nay, rằng Sun về nhà muộn. Đông Dương bây giờ mới chịu lên tiếng:
- Mình sẽ mở đường, tìm cách chạy đi! – Giọng nói của Đông Dương rất ấm áp, không phải nhí nhảnh như trước kia.
Sun ban đầu còn ngẩn ngơ, mãi mới chui vào đầu chữ: “Rõ chưa?” của Đông Dương làm Sun tỉnh hẳn. Sun “ừ” nhẹ. Đông Dương cố tình khiêu khích 1 tên trong số đó. Tên này máu chiến lao tới đánh Đông Dương.
Sun nhận ra được sơ hở, liền chạy ngay. Chạy ra khỏi vòng vây, Sun nhìn về hướng Đông Dương, đôi mắt như khẩn cầu Đông Dương sẽ không sao. Sun thật sự rất muốn quay lại giúp Đông Dương, nhưng Sun không thể bỏ phí công sức của Đông Dương giúp Sun trốn thoát.
Quả nhiên, 36 kế, chạy vẫn là thượng sách. Sun chạy đi, trên khóe mắt rưng rưng 1 giọt lệ trong suốt. Ban đầu, đánh rất sung sức. Vậy tại sao, sau khi Sun đi hành động của bọn họ đều dừng lại.
Dao cầm trên tay cũng rút lại, động tác đánh cũng hoàn toàn dừng lại. Chỉ thấy họ đứng lại nhìn nhau. Bâu giờ, mấy tên cướp kia, sao trông có vẻ lành đến vậy? Tại sao Sun đi họ trở nên như vậy?
Đều là những câu hỏi khó trả lời. Nhưng chỉ cần có đáp án, khó cỡ nào ắt cũng sẽ tự dưng được giải ra. Câu hỏi đặt ra là để tìm ra đáp án, không phải chỉ để đó làm cảnh.
Dáng đứng bề tôi, rất kiêu ngạo. 2 tay đút túi quần, ánh mắt sắc lẻm, lạnh lùng nhìn về phía họ. Quả nhiên, ánh mắt này rất giống Rick. Chẳng biết họ có cùng 1 dòng máu hay không, mà tính cách giống nhau y như đúc. Đông Dương vẫy vẫy ngón cái.
Tên này tên nọ, không ai bảo ai đều đứng vây quanh Đông Dương. Trông không giống là họ đang có ý định đánh Đông Dương mà giống như đang thương lượng thì đúng hơn. Giọng nói trầm trầm phát lên, rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
- Kế hoạch lần này hoàn thành rất tốt!! – Tiếng vỗ tay chầm chậm, còn thấy Đông Dương đưa cho 1 cộp tiền.
Lấy được tiền, mấy tên này không ý định gì nữa. Biết đường mà rút hết. Mỗi tên tản ra 1 hướng khác nhau. Cuối cùng, chỉ còn mình Đông Dương đứng ở đó. Nét mặt có hả hê, có cao ngạo và cũng có hài lòng.
Tưởng anh hùng cứu mĩ nhân ra sao. Ai dè cũng chỉ là 1 vở kịch không hơn không kém. Anh hùng cũng chỉ bỏ tiền ra thuê kẻ xấu, và cứu mĩ nhân như thể 1 việc đã được định sẵn.
Sun đã quá ngốc khi tin tưởng cậu ta. Hóa ra, cậu ta hèn hạ tới mức…Để Sun không nói ra lời nói từ chối, mà cậu ta cũng tự khoác lên vai 1 chiếc mặt nạ. Cũng rảnh rỗi bỏ tiền đóng vai 1 anh hùng.
- Làm thế là không được đâu!! – Giọng nói đều đều, nhưng mang 1 lớp hàn khí mong mỏng.
Nhận ra 1 giọng nói quen thuộc. Đông Dương hiếu kì nhìn xung quanh. Thì thấy, trên mái nhà là cô gái với mái tóc dài buộc tới đỉnh đầu, mãi tóc khẽ bay trong gió, còn đâu…không nhận diện được khuôn mặt, cũng như hình dáng.
Cô gái đó ngồi vắt chéo chân, ngồi khoanh tay, đôi môi nở ra 1 nụ cười ma mị. Giọng nói có chút hoảng của Đông Dương khẽ vang:
- Ngươi là ai? – Đông Dương.
Ánh trăng khẽ rọi phía này, nhờ ánh sáng mà Đông Dương nhận ra khuôn mặt quen thuộc của cô gái cùng lớp. Đó là Rick. Cậu ta chỉ tặc lưỡi, nói xong 1 câu, sau đó ngó lơ Rick.
- Đừng xen vào chuyện của tôi – Đông Dương.
- Tôi cũng chỉ muốn nói đơn giản với cậu. Cậu càng đeo mặt nạ, Sun càng ghét cậu hơn. Biết cậu làm vì Sun, nhưng nên sống thật với bản thân mình. Cũng đừng nên quá ảo tưởng để rồi đâm sâu vào việc xấu xa. Cho dù cậu có làm bao nhiêu việc cao cả đến đâu. Sun cũng không bao giờ yêu cậu – Rick nói xong, biến mất trong màn đêm tối tăm.
Đông Dương đứng đó, tay nắm thành nắm đấm. Sau đó cũng xách balo đi về nhà. Đôi mắt Đông Dương không cảm xúc. Đông Dương nhớ lại lời Rick nói. Trong thâm tâm luôn tự hỏi lại mình: “Mình đã làm sai ư?”
Về đến nhà, cậu ta thả mình lên giường, vắt trán suy nghĩ.
Chỉ muốn được đón nhận tình yêu là sai ư?
Mong muốn người đó yêu mình cũng là sai ư?
Nhớ lại rõ nét từng câu từng chữ, cũng như giọng nói của Rick. Đông Dương mới nhận ra, đúng là, Sun không hề yêu Đông Dương.
Dù có kéo Sun về phía mình, ánh mắt Sun vẫn mãi chỉ hướng về 1 người. Cho dù có giữ được Sun trong tay, thì Sun vẫn như đang bên cạnh người ấy. Cho dù có bên cạnh Sun biết bao nhiêu lần, khoảng cách ấy gần đến cỡ nào. Nhưng thật gần mà cũng thật xa.
Đôi khi níu chặt lấy tay Sun thì đáp lại chỉ là sự hất tay lạnh lẽo. Đôi khi lại muốn ôm Sun vào lòng mình, nhưng cố mà kìm nén cảm xúc. Đôi khi muốn cùng Sun bước chung 1 con đường, nhưng tại sao Sun lại chỉ muốn bên Gin.
Gin là người, Đông Dương cũng là người. Vậy thì tại sao Gin lại có lợi thế. Tình cảm sau bao năm vẫn không đổi, không phai, không nhạt. Đông Dương đã mỏi mòn chờ đợi bao năm, chỉ mong muốn nhận được câu: “Em đồng ý” vậy mà cũng khó khăn tới vậy sao.
Tình cảm Đông Dương sâu nặng đến thế, vậy mà tại sao 1 người hất bỏ tình cảm của Sun lại được Sun yêu tha thiết. Đông Dương ôm lồng ngực mà nước mắt khẽ rơi trên 2 gò má.
- Tôi thật sự không cam tâm!! – Đông Dương hét lên, như 1 con thú dữ.
Phải! Đông Dương cũng đáng thương biết bao.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen