You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
un về đến nhà, trong khi đồng phục bê bết máu. Nhưng đạt được 1 chiến lợi phẩm rõ rệt là, Sun đã hết giận. Về nhà trong khi tâm trạng đang cực kì vui tươi. Sun về đến nhà, ai nấy đều suýt xỉu vì bộ đồng phục máu me của Sun.
Sun chỉ cười cười gãi đầu cho qua. Lên nhà tắm rửa 1 hồi, Sun xuống bếp ăn tối. Nhưng thức ăn chưa được dọn lên, Sun đứng nhìn ra cửa sổ như 1 thói quen. Thì thấy Đông Dương cũng đang đứng nhìn Sun, vẫy vẫy tay chào.
Sun nhìn thấy Đông Dương, tự dưng lại cảm thấy khó chịu trong người. Vội kéo rèm lại, sau đó vào ăn cơm tối. Đông Dương lúc này thật sự rất khác biệt, lạnh có lạnh, ấm có ấm. Nói chung, vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo.
Đến tối, Sun vừa buông chiếc máy chơi game xuống, toan định lăn ra ngủ thì…Reng…Reng…Sun chỉ biết thở dài ngao ngán. Chẳng biết cậu ta lấy đâu ra lắm thứ để nói vậy cơ chứ?
Sun chầm chậm trả lời tin nhắn. Và ngồi đợi tới mấy phút sau, Đông Dương quả nhiên nhắn lại. Cứ thế, cứ thế, chẳng phải sẽ như bình thường sao? Nhưng tự nhiên Sin nhớ lại nói của con ả kia chiều nay, lại bắt đầu thấy bực dọc.
Và nếu cậu ta không bùng lên lửa giận trong Sun, thì Sun sẽ không làm thế. Đột nhiên, Đông Dương nhắn:
[ Nếu mình thay đổi tính cách, giống Gin…thì cậu có yêu mình không?]
Đọc xong tin nhắn, Sun ngồi đơ như tượng. Reng…Reng…Lại tin nhắn. Tin nhắn này có thể gọi là đổ thêm dầu vào lửa.
[ Mình đùa thôi ]
Sun bây giờ tức giận vô cùng. Chiếc điện thoại trên tay bị quẳng ngay xuống đấy. Reng…Reng…Vẫn nghe thấy tiếng tin nhắn. Sun đã bực lắm rồi, nghe thấy tiếng tin nhắn, liền tháo ngay pin ra. Vất pin vào ngay thùng rác.
Đông Dương đợi mãi không thấy hồi báo lại, cứ thi thoảng lại quay ra nhìn điện thoại. Sun đang định đi ngủ, lại bỗng nhiên nghĩ đến Đông Dương. Bao nhiêu tức tối dồn nén hết vào 1 lần. Phải! Sun không nhịn nữa đâu. Có gì thẳng thắn nói hết ra luôn, sự nhẫn nại đã tụt tới mức thấp nhất rồi.
Sáng hôm sau, từng tia nắng chiếu xuyên qua cửa kính, nhưng sao xuyên qua được chiếc rèm lụa cơ chứ. Trên chiếc giường phủ gần đầy gấu bông, nhìn thật kĩ, có 1 cô gái tóc vàng đang ngủ say sưa, chẳng biết trời đất gì.
Chắc tại vì, đã 1 tuần qua, lần đầu Sun được ngủ ngon tới vậy. Xoạc…Tiếng gì thế nhỉ? Sun mở he hé mắt. A! Ánh nắng chiếu rọi vào mắt. Chói quá! Mọi thứ xung quanh còn đang mờ ảo. Sun ngồi tựa vào đầu giường, dụi dụi 2 mắt.
Người kéo rèm là ai vậy? Trông quen quen thì phải. Nhưng đây không thể nào là Rick được. Dáng người Rick chắc sẽ phải thon gọn chứ…Đây lại là dáng người cân đối, lại gầy gầy.
Sun mặc kệ luôn, ngồi dậy. Chân xỏ vào đôi dép bông hình chú thỏ màu hồng hết sức đáng yêu, sau đó đi chuẩn bị. Sun vài phút sau mới trở ra, đôi mắt rõ nét hơn, trông gọn gàng hơn.
Lúc này, Sun mới nhận ra người kéo rèm ra chính là Đông Dương. Sun nhìn thấy cậu ta, tức giận xách balo đi xuống phòng ăn. Trên bàn ăn, có 1 tờ giấy nhỏ, nội dung ngắn gọn, súc tích đúng kiểu phong cách của Rick.
[ Đi trước. Tránh phiền ]
Sun đơ người 1 hồi, trong lòng đang thù Rick lắm luôn. Còn Rick đang đi đến cổng trường thì…hắt xì…
- Ai đang nhắc đến mình vậy ta? – Rick xoa xoa cánh mũi.
Sun tức giận ăn sáng, bình thản ăn, mặt không cảm xúc. Đông Dương cảm thấy không khí căng thẳng nên cố ý bắt chuyện. Nhưng hành vi này thật sự rất không nên, chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Lửa giận bùng nổ, Sun mạnh tay đặt đũa xuống. Đông Dương đang ngồi cũng phải giật mình. Đôi đũa gãy đôi. Đông Dương nuốt nước bọt chậm chạm. Sun giận dữ xách balo đi ra khỏi nhà.
Đông Dương chỉ dám lẽo đẽo đi sau, không dám đi cạnh. Cũng chẳng dám nói gì, chỉ im lặng. Đông Dương là bạn thân của Sun lúc nhỏ mà, nên cũng biết Sun giận mà đụng vào hậu quả sẽ ra sao.
Sun định ngày hôm nay sẽ nói thẳng cho Đông Dương nghe toàn bộ, nhưng cơn giận đang bốc khói nghi ngút. Chưa nguôi giận thì chưa nói được. Đột ngột, Sun dừng lại. Đông Dương chẳng thèm nhìn kĩ phía trước, đâm ngay vào tấm lưng của Sun.
- Sao đột nhiên dừng lại vậy? – Đông Dương xoa xoa cái mũi.
Sun quay lại, đứng đối diện với Đông Dương, ghì chặt 2 vai cậu ta. Đôi mắt như khẩn cầu cậu ta đừng đau lòng.
- Tôi có chuyện cần nói! – Sun.
Đông Dương bắt đầu cảm thấy Sun sẽ từ chối, nên…
- Xin lỗi! Mình mới nhớ ra có việc cần đến trường ngay bây giờ - Đông Dương nói xong liền chạy vụt đi. Sun chỉ đờ đẫn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng Đông Dương.
Đông Dương lúc nhỏ là 1 cậu trai điềm tĩnh, tính tình chất phác, ăn nói rất hợp ý nhưng lại rất ít nói. Nhưng không hiểu sao, từ khi đến đây, Đông Dương lại thay đổi đến vậy. Đông Dương bây giờ nói nhiều, năng nổ hoạt bát. Trông như 1 nửa song song với Sun.
Không ai hiểu lí do tại sao, từ 1 con người khiến biết bao người quý mến nay lại làm cho người ta phải ghét mình. Đông Dương đi 1 mình, khuôn mặt lạnh băng, không ngừng nghĩ về biểu cảm ấy của Sun. Biết bao nữ sinh đi qua đều ngoái lại nhìn, Đông Dương chỉ tỏ ra khó chịu, mặc kệ ánh mắt thèm thuồng đấy.
Tiến đến cổng trường, lại thấy Sun chạy đến bên cạnh Gin. Cảm giác không chỉ thể diễn tả bằng từ đau, mà rất đau…vô cùng đau. Đông Dương không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy, cậu ta đâu thua kém Gin chứ.
Rick lại lần nữa đi đến trước mặt Đông Dương, nói thẳng:
- Đừng đeo mặt na nữa. Sẽ bị ghét đấy – Rick.
- Đừng có xía vào! – Đông Dương lạnh nhạt đáp lại Rick.
Rick cười nhạt, vỗ võ vào vai Đông Dương.
- Thế ra đó mới thực sự là tính cách thật – Rick cũng không khiêm nhường gì, thẳng thắn đáp trả rồi lặng lẽ quay đi.
Cả ngày nay, Sun tìm cách bắt chuyện, thì Đông Dương càng cố lảng tránh. Nếu cứ tiếp tục thì Sun sẽ chẳng bao giờ nói ra được. Tan học, Sun đứng trước mặt Đông Dương, mạnh mồm tuyên bố.
- Tôi và cậu về cùng, không đợi, 2 ta đoạn tuyệt – Sun chẳng nghĩ gì, mà nói chúng cũng chẳng cần nghĩ. Chắc chắn như đinh đóng cột rồi.
Đông Dương ban đầu mặt chưng hửng như bình thường, nhưng không hiếu sao nghe Sun nói xong mặt mũi thậm chí vừa cười, lại vừa không cười. Nói chung không thể diễn tả nổi.
Sun cảm thấy sắp được xả giận nên vui vẻ lắm, nhảy chân sáo về chỗ xách balo rồi chạy đến cổng trường. Ra đến cổng, thấy Đông Dương đang đứng ở cổng, tay đút túi áo, mặt mũi không cảm xúc.
Chát…Cái tát ư?
- Đừng làm tôi khó chịu nữa!! – Sun bực tức mắng thẳng luôn.
Lúc này, Đông Dương mới trở về con người của trước kia…
- Tôi làm thế là vì cậu đó – Đông Dương giọng lạnh băng.
Sun hết sức ngạc nhiên, Đông Dương bây giờ với Rick như song sinh ấy. Tính cách giống nhau như đúc. Ngạc nhiên chưa hết, tầm hơn chục tên lại lao đến vây quanh 2 người.
P/s: Dạo này, máy tính tác giả đang bệnh nên thời gian đăng truyện không đều được. Tác giả không bỏ truyện đâu. Nhớ thông cảm cho tác giả.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen