It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
un và Rick nhìn nhau khó hiểu, sao hôm nay Mimi, Lala lại khác nhau 1 trời 1 vực thế này? Suốt giờ học, chỉ thấy Sun và Gin cãi nhau chí chóe, có vẻ như chưa ai quên được chuyện hôm qua.
- Nè…Tôi băng bó đầu cho cô đó – Kin cũng muốn giống Gin hiện giờ.
- Thì sao? – Rick.
- Sao cô không đập tôi? – Kin.
Rick im luôn, làm quái nào có người ngố thế này chứ, băng bó đầu thì nhìn thấy được cái quái gì chứ, không khéo chỉ nhìn thấy tóc và gàu. Giờ ăn trưa, Sun và Gin trốn lên sân thượng ăn trưa, để mặc cho Kin & Rick ăn với nhau.
Lên sân thượng, đập vào mắt họ là khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, gió nhè nhẹ thổi qua, từng chiếc lá xanh mướt bay phấp phới, lượn lờ, thăm thú khắp các khuôn trời trước khi rơi xuống đất. Rõ ràng nhất chính là quang cảnh bầu trời rộng lớn, những đám mây kẹo bông nhẹ nhàng để gió cuốn đi.
Sun và Gin an tọa chọn 1 chỗ gần tường, gần luôn cánh cửa. Đơn giản là có thể vừa ăn vừa ngắm, cũng lãng mạn phải biết.
Sun ăn như 1 con lợn đã bị bỏ đói nhiều năm, loáng 1 cái hết sạch, sau đó xoa xoa cái bụng, mặt tươi cười nhìn Gin.
- No quá! – Sun.
Gin bây giờ cũng chưa ăn xong, khác với Sun, Gin ăn rất từ tốn. Sun ngồi đợi Gin ăn xong, trong lúc đợi không ngừng ngồi dựa vào tường, ngắm nhìn 1 bầu trời chung.
Sun mệt mỏi chìm sau vào giấc ngủ, cơ thể đổ về phía Gin, may ra Gin vừa mới ăn xong, không thì trên mặt Sun đã an tọa 1 đống thức ăn rồi. Sun nằm trên đùi Gin ngủ say sưa, chẳng biết trời đất gì.
Gin ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cười vui, cho tay vuốt nhẹ mái tóc vàng của Sun, khuôn mặt đang ngủ như 1 thiên thần, làm cho biết bao người xao động.
Thật ra, trên đây không chỉ có 2 người, mà còn có thêm sự xuất hiện của 1 người nữa. Không ai khác mà chính là Mimi.
Mimi muốn tránh xa Lala, cũng muốn tránh đụng mặt với Sun và Gin 1 khoảng thời gian, cho đến khi tâm nguội lạnh, có thể mỉm cười mà chấp nhận họ trở thành 1 cặp.
Nhưng ai ngờ, càng tránh thì nó càng đến, Mimi lại đụng mặt 2 người ở trên sân thượng. Biết 2 người đó bây giờ ai cũng ghét mình, cũng hận mình, nên Mimi biết thân biết phận mà trốn đi.
Mimi thi thoảng cũng liếc liếc nhìn họ 1 chút, chỉ thấy Sun đang nằm trên đùi Gin, Gin mỉm cười vô cùng dịu dàng, tay vén 1 vài lọn tóc trên mặt Sun. Còn Gin nói gì thì Mimi không thể nghe thấy, nhưng thấy được cảnh này, tâm lại nóng, tình nổi lên, làm sao Mimi có thể kìm nén nổi trong khi vẫn còn yêu đến thế.
Mimi tức giận, tay nắm thành nắm đấm, đôi mắt chỉ đong đầy hận thù, ghen tuông. Muốn lao ra đánh chết Sun. Mimi lại lén nhìn 2 người, bây giờ, Gin đang hôn nhẹ lên trán Sun, làm Mimi không còn kiềm nổi nhân tính xấu xa trong mình nữa.
Reng….Reng….Tiếng chuông như cứu rỗi., phá tan hận thù thâm sâu của Mimi đang lúc chuẩn bị hành động, Sun bật dạy, chạy luôn vào lớp, chẳng còn quan tâm mình đang ở đâu, ở cạnh ai nữa.
Mimi thật sự mất đi nhân tính rồi, không còn đồng cảm, không còn thứ gì cản đường nữa rồi. Trong đầu Mimi chỉ hiện ra duy nhất 1 chữ “Giết”.
Lúc Gin đi xuống thì Mimi mới bắt đầu đi ra, trên miệng không ngừng nở ra 1 nụ cười đắc ý, chắc chắn Sun sẽ chẳng gặp may mắn gì đâu.
Giơ ra chơi…Sun đang định đi lòng vòng đâu đó thì đột nhiên Mimi chạy đến, mặt vui cười, nhìn ngây thơ lắm, cầm tay Sun kéo đi.
Mimi chạy, tay kéo Sun.
- Nè, bạn đưa mình đi đâu vậy? – Sun không nhịn được, tò mò hỏi luôn.
Mimi không nói gì, đột ngột dừng bước, làm Sun đập mặt vào lưng Mimi, xoa xoa cánh mũi, mãi Sun mới nhìn kĩ xem mình đang ở đâu.
Tưởng ở đâu, nào ngờ, Sun bị lôi đến khu vực đằng sau trường học. Nhưng tại sao lại bị lôi đến đây cơ chứ? Chẳng lẽ…Nghĩ đến đây, Sun run rẩy lùi lại 1 bước.
Cạch…Sun vô tình giẫm phải nhánh củi khô, phát ra tiếng không to cũng không nhỏ. Nghe thấy, Mimi quay ra nhìn Sun, khuôn mặt không mang chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt thì lại thể hiện toàn bộ cảm xúc, vắn tắt bằng 2 từ duy nhất: Thù hận.
- Tôi đã làm gì mà cô sợ hãi tới vậy? – Mimi liếc nhìn Sun, đôi môi nở ra 1 nụ cười hình bán nguyệt, từ từ tiến lên vài bước.
Sun không trả lời, mỗi lần thấy Mimi tiến 1 bước, Sun lại lùi 1 bước, cứ như vậy, cho tới khi, tấm lưng của Sun chạm vào bức tường xi măng. Mimi cười nhạt, ánh mắt hả hê, đôi tay mân mê trên bộ đồng phục của Sun. Sau đó, đôi tay dừng lại trên cổ Sun, chiếc cổ trắng nõn ấy, bị Mimi bóp chặt lấy.
Mimi bóp chặt cổ Sun, tay không ngừng đưa lên cao, làm chân Sun chẳng còn chạm đất. Hô hấp ngày càng khó khăn, Sun cho tay lên cổ mình, ra sức gỡ tay Mimi ra. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc này Mimi lại có sức mạnh tới như vậy.
- Cô làm gì vậy? – Gin từ đâu chạy tới, đằng sau còn có Rick và Kin.
Mimi nhìn thấy Gin thì giật mình, thả tay, làm Sun ngã xuống đất ho khù khụ, tay không ngừng ôm cổ.
- Đem cô ấy đi – Gin nhìn chằm chằm vào Mimi, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.
Rick và Kin dìu Sun đi, ở đây chỉ còn lại Gin cùng Mimi. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn nghe được tiếng thở nhè nhẹ của đối phương.
Chát….Cái tát lại lần nữa nằm trên mặt Mimi, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Mimi bị tát rồi.
Mimi chỉ sờ tay lên mặt, sau đó lại nhìn Gin bằng ánh mắt thất vọng.
- Đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa – Nói xong Gin xoay gót bước đi.
Mimi chẳng có chút biểu hiện níu kéo, chỉ đau đớn ôm lấy lồng ngực, những giọt nước mắt lại rơi xuống. Mimi cũng không phải là người xấu, nhưng chỉ vì ghen tuông mà ngâm sâu vào thù hận.
- Không ngờ lại thế này, uổng công tôi tìm cách tha thứ các người – Mimi.
Mimi rút ra trong túi áo chiếc Iphone trắng, bấm bấm 1 dãy kí tự.
- Chuyện gì? – Lala.
- Tôi sẽ đồng ý lời đề nghị của chị - Mimi.
- Không ngờ cô đổi ý nhanh vậy? Bây giờ hãy lo mà nghĩ cách giết 2 con ả ấy đi – Lala cười ngặt nghẽo, sau đó chuyển chất giọng, chất giọng làm cho người khác chỉ nghe cũng phải e sợ.
- Tôi đã có cách, chắc chắn sẽ cho 2 đứa chúng nó chết không toàn thây – Mimi nói xong thì cụp máy, rồi đi ra khỏi nơi này…Đôi môi nhỏ nhắn còn văng ra 1 câu nói.
- Mày không yên với tao đâu Phan Ngọc Anh – Mimi sau đó cười ha hả, như điên như khùng, làm người ta phát sợ.
Ngày hôm sau, vẫn bình thường như bao ngày khác, nhưng có điều không bình thường chính là…
Rick và Sun vừa ra khỏi cổng, chưa kịp nhìn trước nhìn sau thì đã bị bịt miệng bằng thuốc mê, mê man. Trên chiếc BMW đỗ gần đó, chiếc cửa kính xe chưa kéo xuống 1 nửa, chỉ nghe thấy duy nhất 1 câu nói…
- Đem 2 ả đó lên xe!!!
Sau đó kết thúc bằng tiếng nổ máy của xe cộ và tiếng cười ma quỷ trộn đều vào nhau.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen