We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 313 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:23:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73
hưng đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp. Làm vợ không phải chỉ biết giúp chồng nấu cơm, giặt giũ và chăm sóc con cái mà còn phải giúp chồng trong sự nghiệp, cháu hiểu chứ – Bà nhẹ nhàng nói
- Dạ cháu hiểu – Hải Quỳnh gật đầu đáp, trong lòng cô ập đến một nỗi bất an.
- Vì lo tương lai cho Tần phong, giúp nó thành công hơn trong sự nghiệp, hai bác đã tìm được cho nó một người vợ thích hợp từ việc trong nhà đến việc ở công ty.
Hải Quỳnh cắn chặt răng, tay nắm chặt chiếc váy của mình. Dù đã từng nghĩ đến câu nói này, nhưng không ngờ khi nghe lại thấy khó chịu đến như thế.
- Cháu biết Nguyên Thu chứ? – Mẹ Tần Phong thấy sắc mặt của Hải Quỳnh thì hài lòng hỏi tiếp.
- Dạ biết – Hải Quỳnh cố gắng đáp lời bà, nhưng cô thấy cổ họng đắng ngắt, trong lòng có chút xót xa.
- Hai gia đình bác rất thân thiết, nên có lúc cũng xem cón bé như con dâu – Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ con dâu – Từ địa vị lẫn học thức, con bé là đối tượng lí tưởng cho Tần Phong. Công ty của Tần Phong nếu được công ty ba Nguyên Thu trợ giúp sẽ càng phát triển cao hơn. Bác biết Nguyên Thu đã làm chuyện có lỗi với cháu, nó có kể bác nghe, nhưng chẳng qua vì nó quá yêu Tần Phong mà thôi. Mong cháu nể mặt bác mà bỏ qua cho nó. Cháu hiểu ý bác nói chứ?
- Dạ cháu hiểu – Hải Quỳnh cúi đầu cố nén những giọt nước mắt lặng thầm xuống – Cháu thấy không được khỏe, cháu xin phép về trước ạ.
- Được, cháu về đi.Cháu là người thông minh, chắc hiểu ý bác muốn nói gì đúng không?
- Cháu hiểu. Cháu nghĩ những thứ này không hợp với cháu, xin bác lấy lại – Nói rồi muốn tháo những thứ kai ra trả.
- Không cần, cái này bác cho cháu coi như là bù đắp – Mẹ Tần Phong vội vàng giữ tay Hải Quỳnh lại – Chỉ mong cháu hiểu cho tấm lòng người mẹ luôn muốn tốt cho con mình. Bác không hy vọng vì chuyện này mà mẹ con trở mặt.
- Dạ, cháu hiểu – Hải Quỳnh lòng đau như cắt trả lời cũng không từ chối những thứ kia nữa, bèn đáp rồi đứng dậy cúi đầu chào rồi ra về.
Tần Phong đang cùng ba chơi cờ, thấy mẹ và Hải QUỳnh đi xuống. Lại thấy Hải Quỳnh đeo trang sức mà mẹ vốn rất quý thì mừng thầm, cho rằng mẹ yêu thương Hải Quỳnh như con dâu nên mới tặng cô những thứ này.
Anh vui vẻ đến bên mẹ và Hải Quỳnh cười hỏi:
- Hai người đã nói chuyện gì với nhau vậy.
- Mẹ chỉ kể chuyện hồi nhỏ của con cho Hải Quỳnh nghe mà thôi – Mẹ Tần Phong cười đáp.
- Thật vậy sao? – tần Phong nhìn Hải Quỳnh hỏi.
- Uhm….- Hải Quỳnh miễn cưỡng mĩm cười rồi gật đầu xác nhận – Bác gái bảo hồi nhỏ anh rất nghịch, còn kể nhiều chuyện xấu của anh để mai mốt anh dám ăn hiếp em. Erm sẽ đem chuyện xấu của anh mà đồn đại ra bên ngoài cho anh mất mặt luôn.
- Huhu…hai người hợp lại ức hiếp anh – tần Phong vờ phụng phịu nói.
- Cái thằng…- Mẹ Tần Phong lườm mắt phì cười mắng.
- Con xin phép hai bác, con về ạ – Hải Quỳnh cúi đầu lễ phép thưa.
- Uhm. Còn về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, rảnh rỗi nhớ ghé chơi – Mẹ Tần Phong cười đáp.
Hải Quỳnh nhìn nụ cười bình thản bên ngoài của mẹ Tần Phong mà xót xa vô cùng. Đành quay lưng ra về.
Hải Quỳnh đứng trước cửa nhà chờ Tần Phong lấy xe ra, lòng cô rối bời suy nghĩ trước những lời nói của mẹ Tần phong. Cảm giác đau lòng đến chết.
Từ xa, Nguyên Thu lái xe tới, vì biết hôm nay Tần Phong dẫn Hải Quỳnh về nhà, cô vốn dĩ đã nói rất nhiều lời không tốt đẹp về Hải Quỳnh trước mặt mẹ của Tần Phong, cô tin rằng với ấn tượng đó, bà sẽ không dễ dàng chấp nhận Hải Quỳnh.
Nhưng khi nhìn thấy Hải Quỳnh đeo trên người những trang sức của bà thì nghĩ rằng Hải Quỳnh đã được bà thừa nhận. Trong lòng cô ta dâng lên sự phẫn nộ điên cuồng. Cô không chấp nhận mất Tần Phong vĩnh viễn, cô không cam lòng dâng anh cho người khác.
Nguyên Thu đáp phanh, rồi bắt đầu nhả cần lao nhanh về phía Hải Quỳnh đang đứng.
Tần Phong vừa đánh xe ra, thấy Hải Quỳnh đang cúi đầu đá đá viên gạch dưới chân chờ đợi như con nít thì mĩm cười. Anh mở cửa xuống xe định bước đến trêu cô, nhưng từ đằng xa lóe lên ánh sáng xông tới. Hải Quỳnh lại đứng xoay lưng lại nên không thấy ánh đèn hung tợn kia.
Không có lấy một giây suy nghĩ, Tần Phong lao ra phía trước, đẩy Hải Quỳnh tránh khỏi nguy hiểm.
Một tiếng kettttttttttttttttttt vang lên xé toạc màn đêm.
Sau đó là một tiếng ầm, Tần Phong bị văng lên rồi rơi xuống đất, lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại, một luồng máu từ người anh tuông ra.
Hải Quỳnh bị Tần Phong đẩy mạnh ra té xuống đất, nghe tiếng xe thắng lại giật nảy mình ngoảnh đầu nhìn lại thấy Tần Phong bị bay lên trong không thì kinh hãi thét lên. Hai tay ôm lấy đầu….
Máu từ người Tần Phong chảy ra khiến mắt Hải Quỳnh mở to kinh hoàng. Tim dường như không còn đập được nữa, hô hấp cũng ngưng đọng lại.
Những âm thanh kinh hoàng vang vọng bên tai Hải Quỳnh, cảnh tượng khủng khiếp trước mặt cô, khiến cho cô gần như muốn hóa đá. Tần Phong với đôi mắt nhắm ghiền lại, gương mặt tái xanh, máu từ đầu chảy ra, khóe miệng cũng có vệt máu chảy ra. Tần Phong như một cái xác chết bất động.
Nước mắt Hải Quỳnh kéo màn đọng lại trên đôi mắt, khiến mắt cô nhòe đi không còn nhìn rõ hình ảnh của Tần Phong nữa. Cô muốn chạy đến bên cạnh Tần Phong nhưng phát hiện bản thân không còn đủ sức. Cô không biết anh còn sống hay đã chết. Tai ù đi, mắt nhòe lệ, cô gần như chìm vào bóng tối với cảm giác lạnh toát sợ hãi: Tần Phong có thể chết.
Bản thân Hải Quỳnh liền tự trách mình. Nếu như anh không gặp cô, hoặc giả như anh không gặp lại cô sau 3 năm trời kia. Thì tình yêu và đau khổ sẽ không bao quay lấy anh, anh sẽ không hứng chịu tai nạn này. Và anh sẽ không phải chết thế này.
Lời mẹ của Tần Phong vang lên: Nhưng đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp……Từ địa vị lẫn học thức, con bé là đối tượng lí tưởng cho Tần Phong. Công ty của Tần Phong nếu được công ty ba Nguyên Thu trợ giúp sẽ càng phát triển cao hơn. Bác biết Nguyên Thu đã làm chuyện có lỗi với cháu, nó có kể bác nghe, nhưng chẳng qua vì nó quá yêu Tần Phong mà thôi. Mong cháu nể mặt bác mà bỏ qua cho nó. Cháu hiểu ý bác nói chứ?
Ý của mẹ Tần Phong quá rõ ràng, cô không xứng đáng với gia đình họ. Người bà ấy chọn là Nguyên Thu, trang sức tặng cô giống như sự mua rẻ tình yêu của cô dành cho Tần Phong. Nếu cô là người không hiểu lí lẽ, khiến Tần Phong và mẹ trở mặt với nhau thì càng có tội nặng hơn, khi bà cố ý nói đến việc mang nặng đẻ đau đối với Tần Phong.
Nếu ông trời đã định hai người họ không thể bên nhau. Vậy thì xin hãy lấy đi những khoảng thời gian mà họ từng đau khổ, từng hạnh phúc bên cạnh nhau. Xin hãy trở lại những ngày tháng cũ, trả lại mạng sống cho Tần Phong. Nếu có thể cô nguyện đánh mất tất cả và hứng chịu mọi đau đớn này.
Hải Quỳnh cuối cùng cũng bị những những lời nói và suy nghĩ ấy mà choáng cả đầu và ngất đi.
**************
Hải Quỳnh có cảm giác cô đã ngủ một giấc ngủ khá dài. Vô cùng dài. Nhưng đó là một giấc ngủ đầy mệt mỏi và khổ sở. Khi tỉnh lại cô hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Cô đọng đậy đôi mắt, nhưng ánh sáng ban ngày khiến cô chói mắt. Hải Quỳnh phải nhắm mắt lại rồi chớp mi mắt bắt đầu tập thích nghi với ánh sáng kia.
Khi đã hoàn toàn quen với ánh sáng, Hải Quỳnh mở mắt nhìn xung quanh, một màu trắng toát hiện ra và cả nùi thuốc khử trùng, mùi cồn xông vào mũi cô đầy khó chịu.
Hải Quỳnh cảm thấy đầu đau như búa bổ. Một tay ôm lấy đầu, một tay cố gắng hết sức ngồi dậy. Bàn tay ôm lấy đầu bỗng đụng phải một vết thẹo dù không nổi rõ nhưng lại là một vết thẹo dài. Một thoáng sững sờ khi đột nhiên mình có vết thẹo này, rồi cô thấy tay mình gắn sợi dây truyền dịch. Ký ức về vụ tai nạn xe hiện rõ về trong tâm trí.
Cô nhớ lúc đó, chứng kiến Tần Phong và Nguyên Thu ôm hôn nhau thắm thiết, cô thấy đau lòng vô cùng nên đã bỏ chạy. Sau đó cô nhớ mình vừa khóc vừa kể chuyện qua điện thoại cho Minh Trang nghe nên không chú ý đèn đã chuyển sang màu đỏ, cứ thế bước xuống lòng đường. Một chiếc xe đang tăng tốc băng qua đường vì thế mà không thắng kịp, nên tông vào cô.
Hải Quỳnh nhớ lúc đó mình lăng vài vòng trên đường rồi va vào một góc cạnh thềm sau đó ngất đi. Chắc là vế thẹo này có từ lúc đó. Đột nhiên lòng lại đau đớn như tim bị ai xé rách. Hình ảnh Nguyên Thu và Tần Phong hôn nhau từng giây từng giây lùa về khiến Hải Quỳnh đau đến khó thở. Nước mắt rơi ra trên gương mặt xanh xám của cô.
- Hải Quỳnh! Em tỉnh rồi sao – Một giọng nói reo vang vui mừng khi cánh cửa phòng bệnh bật mở và bóng dáng cao lớn bước vào.
- Anh! – Hải Quỳnh nhìn rõ người đó bèn kêu lên.
- Em sao rồi, thấy trong người thế nào? – Hiểu Huy nhìn em gái lo lắng hỏi han.
- Em thấy hơi khó chịu – Hải Quỳnh thành thật trả lời.
- Vậy em mau nằm nghỉ đi – Hiểu Huy nghe vậy thì vội đỡ Hải Quỳnh nằm xuống.
Nhìn sư lăng xăng lo lắng của Hiểu Huy, Hải Quỳnh thấy thương anh trai nhiều vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng là mối lo lắng của anh. Lần này bị tai nạn, không biết là bao lâu nữa, chắc ba và anh Hiểu Huy lo lắng vô cùng.
- Anh, em nằm bao lâu rồi. Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? – Hải Quỳnh chợt lên tiếng hỏi.
Hiểu Huy đang lấy ly muốn rót cho Hải Quỳnh một ly nước thì nghe cô hỏi vậy, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan. Anh kinh ngạc quay đầu nhìn Hải Quỳnh.
3 năm trước, khi Hải Quỳnh bị tai nạn, cô tỉnh lại hỏi anh:” Còn mấy ngày nữa em thi đại học”. bây giờ thì lại hỏi:” Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? ”. Lần này Hiểu Huy không hoang mang lo lắng nhiều hơn trước nhưng anh không bị ký ức hải Quỳnh lại bị mất ở khoảng thời gian nào.
- Nói anh nghe, em đang học cái gì? – Hiểu Huy xoay người nghiêm sắc mặt hỏi.
- Em đang học năm nhất đại học – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên khi thấy Hiểu Huy hỏi như vậy – Sao anh lại hỏi như vậy.
Đợi Chờ Kí Ức Đợi Chờ Kí Ức - Born