Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 313 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:23:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
ứ nghe Minh Trang nhắc lại chuyện ngày xưa theo kiểu thật thật giả giả khiến Khánh Vũi càng thêm lo lắng. Hải Quỳnh ngốc nghếch không biết rằng Minh Trang đang thử cô, cứ tin tưởng bạn nói thật,nên cứ gật đầu mãi.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên hết cả, Khánh Vũ mừng rỡ giục.
- Mau ăn đi kẻo nguội.
Nhưng trong khi ăn, Khánh Vũ vì muốn cho Hải Quỳnh không tập trung quá vào lời nói của Minh Trang mà gắp thức ăn cho cô liên tục rồi giục cô ăn nhanh. Khánh Vũ tiện tay gắp cho Hải Quỳnh một món ăn nào đó mà chính anh cũng không biết tên vì là món do Minh Trang gọi.
Vừa bỏ vào bát cho Hải Quỳnh thì Tần Phong đã đưa đũa gấp ra rồi nói:
- Cô ấy không ăn được món này.
- Đâu có trước đây tụi em thường ăn món này lắm mà. Hải Quỳnh rất thích – Minh Trang bèn lên tiếng phản đối ý của Tần Phong.
Hải Quỳnh đang nghi ngờ vì trước đây cô chưa từng ăn món này, nhưng trong khoảng thời gian mà ký ức bị xóa bỏ kia đã từng ăn hay chưa thì cô không rõ lắm.
Thấy Khánh Vũ gắp cho cô mà cô không ăn thì phụ lòng anh ấy, nhưng nếu trước đây khi quen với Tần Phong cô không thích ăn thì ngay lúc này ngồi ăn sẽ khiến Tần Phong nghi ngờ. Trong bụng đang rối bời suy nghĩ thì Minh trang đã lên tiếng xóa bỏ sự bối rối của cô.
Hải Quỳnh bèn gật đầu đáp:
- Phải đó, trước đây tụi mình thích ăn món này nhất.
Khánh Vũ nghe vậy thì đắt ý vô cùng, gắp một miếng khác cho Hải Quỳnh, ánh mắt giương giương nhìn Tần Phong khiêu khích. Anh chưa từng đến quán ăn này, cũng chưa từng cùng Hải Quỳnh ăn món này nên không rõ cô có thích hay không? Quán này do Hải Quỳnh nghe Lê Phương khen nức nở nên muốn đi ăn thử.
Hải Quỳnh thấy Khánh Vũ gắp ình nên vui vẻ gắp lên ăn trong sự đắc ý của Khánh Vũ. Khánh Vũ tự đắc liếc mắt với Tần phong mà không hề biết rằng Tần Phong và Minh Trang đang cười thầm với nhau vì lừa được hai người.
Quả nhiên Hải Quỳnh vừa cắn một miếng lập tức nhả ra ngay, sau đó thì nước mắt chảy ròng ròng. Vội quơ lấy cái ly nước mà uống lấy uống để. Sau đó ho sặc sụa, mặt mày nhăn nhó trông thảm vô cùng.
- Không sao chứ? – Tần Phong vội đứng lên vỗ lưng cho cô khiến cho Khánh Vũ định làm thì miễn cưỡng rụt tay lại, ánh mắt nhìn Tần Phong khó chịu vô cùng.
Tần phong thấy được ánh mắt căm tức của Khánh Vũ thì nhướn mày nói:
- Tôi đã nói là cô ấy ăn được mà.
Hải Quỳnh nghe vậy càng bị ho nhiều hơn, bởi vì cô biết chân tướng của mình sắp bị lộ rồi.
Minh trang lúc này vờ đập trán nói:
- Nhớ rồi, món này là món Hải Quỳnh ghét nhất. Lẫn lộn rồi, đúng là già cả nên lẩm cẩm.
Khánh Vũ tím cả mặt khi nghe Minh Trang nói thế, đúng là vừa thẹn vừa xấu hổ. Cũng may Hải Quỳnh không sao, cuối cùng mọi chuyện lại chìm xuống khi Tần Phong trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng mà Minh Trang không hề dừng lại ở chỗ đó mà tiếp tục giả vờ hỏi:
- Ủa, mà sao nghe anh Tần Phong nói bà không hề bị mất trí nhớ mà chỉ là giả vờ thôi. Không mất trí nhớ sao không nhớ là bà ghét món này chứ, đã vậy còn dấu diếm tụi tôi bao nhiêu năm trời, báo hại tôi lo lắng muốn chết đi. Kiểu này phải tuyệt giao thôi.
Hải Quỳnh lần nữa bị sặc muốn tắt thở. Tần phong thấy cô như vậy thì không đành lòng đưa mắt nhìn Minh Trang lắc đầu ra hiệu, Minh Trang miễn cưỡng nhún vai tõ ý vô tình.
Ăn xong, Khánh Vũ đưa hải Quỳnh ra về, Tần phong đưa Minh Trang về nhà mình. Vừa tạm biệt Tần Phong xong thì Minh Trang đã thấy Phương Hồng đứng chờ mình, Minh trang khẽ cười khinh bỉ hỏi:
- Khánh Vũ lại kêu bà đến đây làm thuyết khách nữa à.
- Sao bà cứ nhất định chống đối với anh ấy vậy chứ? – Phương Hồng lớn tiếng hỏi.
- Vậy sao bà cứ nhất định phải chống đối với Tần phong – Minh trang bèn hỏi ngược lại.
Phương Hồng cúi mặt tránh câu hỏi của Minh Trang rồi sau đó lí nhí nói:
- Khánh Vũ rất yêu Hải Quỳnh.
- Tần Phong cũng rất yêu Hải Quỳnh.
- Nhưng anh ta từng làm tổn thương Hải QUỳnh – Phương Hồng ngẩng đầu lên phẫn nộ trách.
- Đó chỉ là một sự hiểu lầm – Minh trang bèn giải thích.
- Dù cho đó là hiểu lầm thì hải Quỳnh cũng vì vậy mà bị tổn thương, xém chue16t còn bỏ luôn cả mạng sống – Phương Hồng tiếp tục trách.
- Thì bây giờ anh ấy sẽ bù đắp lại cho Hải Quỳnh…..
- Bù đắp…haha…chẳng phải bà thường nói: Sai lầm lớn nhất của con người chính là phạm phải sai lầm hay sao. Dù có bù đắp thế nào đi chăng nữa cũng không bù đắp được sai lầm. Bởi vì chữ sai, dù là nói đúng hay nói sai cũng đều là sai. Bản chất nó đã không đổi rồi.
- Phải, Tần Phong đã sai lầm…Nhưng Hải Quỳnh đã không còn nhớ được những sai lầm đó nữa rồi, vậy thì đã không còn thấy tổn thương nữa. Vậy tại sao mọi người không im lặng đi, tại sao cứ khơi mào vất thương sai lầm ra như thế. Muốn Hải Quỳnh đau khổ lần nữa mới được à.
- Cho dù hải Quỳnh đã quên nhưng vết thương vẫn còn đó, nó vẫn còn là một vết sẹo dào trên trán Hải Quỳnh, nhỏ đã phải cắt tóc để che lại vết thương đó. Vì hải Quỳnh, mình nhất định sẽ ngăn cản Tần phong đến gần – Phương Hồng cương quyết nói.
- Haha…Vì Hải Quỳnh thật sao? Được bao nhiêu phần trăm là vì hải Quỳnh chứ. Toàn bộ đều là vì Khánh Vũ cả.
- Khánh Vũ là người tốt, vì anh ấy thì đã sao chứ – Phương Hồng ngây ngô đáp.
- Hồng, tao với mày là bạn thân, tao nói điều này chỉ muốn tốt ày thôi. Mày nghe hay không là tùy, nhưng đừng bao giờ để bản thân mình bị tổn thương và hối hận. Mày yêu Khánh Vũ, muốn cho anh ấy hạnh phúc nên ra sức tác hợp cho anh ấy với hải Quỳnh. Mày có bao giờ tự hỏi, nếu Khánh Vũ và hải Quỳnh thật sự bên nhau, mày không đau khổ không? Yêu một người là muốn cho người đó hạnh phúc, điều này tao công nhận, nhưng hạnh phúc đó có tốt không khi dựa trên nền tản của sự lừa dối. Nếu một khi Hải Quỳnh hiểu ra những chuyện năm xưa là sai lầm. Nếu hải Quỳnh đột nhiên lấy lại ký ức, nó có đau khổ không khi ở bên người mà nó không yêu. Mày vì người đàn ông mà mình yêu, nỡ làm đau khổ trái tim bạn thân của mình sao.
Phương Hồng chết lặng trước câu nói của Minh Trang, cô không ngờ lại bị phát hiện tình cảm của mình dành cho Khánh Vũ. Còn nhận ra sự ích kỷ của mình với bạn.
Minh trang thấy vẻ mặt buồn bã của bạn, đau lòng bước đến bên Phương Hồng ôm bạn một cái nhẹ nhàng khuyên.:
- Nếu như bà thương Khánh Vũ thì hãy nói cho anh ấy biết. Khuyên nhũ anh ấy buông tay, tìm lấy hạnh phúc mới.
Phương Hồng nghe bạn nói, bất giác thở dài. Được sao….có thể sao….nhưng khi gương mặt cầu xin của Khánh Vũ hiện ra, cô đau lòng vô cùng bèn đẩy Minh Trang ra nói:
- Mình không làm được, mình không nhẫn tâm nhìn anh ấy đau khổ. Minh nhất định ngăn cản tần phong và Hải Quỳnh bên nhau.
Nói xong cô nước mắt giàn giụa quay đầu bỏ chạy, Minh trang nhìn theo bóng dáng đứa bạn thân mà thương xót. Tình yêu là cái gì mà lại khiến cho người ta đau khổ vì yêu đến như thế.
“Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu”
Câu nói này chính là hoàn cảnh của những người trong cuộc. Minh trang thầm nghĩ rồi thở dài.
- Tại sao lại kêu em đi chứ? Em chỉ là nhân viên mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm giao tiếp, làm sao có thể cùng đi bàn chuyện hợp đồng được ạ – Hải Quỳnh chạy đến bàn trưởng phòng hỏi lí do khi nhận được tin mình phải cùng tổng giám đốc đi công tác để bàn bạc việc ký hợp đồng với công ty đối tác.
- Chuyện này do hội đồng và tổng giám đốc quyết định. Chúng ta là nhân viên phải nghe theo sắp xếp của họ. Nếu em sợ năng lực mình chưa đủ thì cứ trực tiếp đi nói rõ với tổng giám đốc, bảo cậu ấy điều người khác đi thay em – Trưởng phòng ôn tồn nói.
Hải Quỳnh nghe vậy thì cắn môi, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ mông lung, thấy vậy trưởng phòng mới đứng lên vỗ vai cô động viên:
- Đừng lo lắng, hội đồng chọn lựa em có nghĩa là họ đánh giá cao năng lực của em. Cứ cố gắng hết mình là được. Về chỗ làm việc tiếp đi, suy nghĩ kỹ lại, nếu thấy khã năng không được thì hãy đến tìm tổng giám đốc từ chối.
Tuy nói thế với Hải Quỳnh nhưng trong lòng ông cũng đầy nỗi thắc mắc. Rõ ràng công ty có rất nhiều người tài giỏi có năng lực, nhân viên nữ trẻ trung xinh đẹp cũng khá nhiều, nhưng đề cử ai cũng bị Tần phong gạt bỏ. Vậy là chỉ còn mỗi Hải Quỳnh, ông cũng chỉ lên tiếng cho có, không ngờ tổng giám đốc đồng ý ngay.
Tần Phong chỉ khẽ nói một câu là: “Cũng nên cho người mới cơ hội phát huy tài năng”. Lúc đầu ông đã nghĩ, hải Quỳnh và Tần Phong có quen biết nhau nên mới thế. Nhưng bây giờ xem ra, hai người họ không quen biết nhau, chỉ là tổng giám đốc muốn cho người mới cơ hội phát huy tài năng.
Ông vỗ vỗ đầu nghĩ:” Mình cũng phải cố gắng hơn mới được, kẻo lớp trẻ nó thay thế mình mất”
Hải Quỳnh lặng lẽ gật đầu, chào trưởng phòng rồi trở về chỗ ngồi. Cô đăm chiêu suy nghĩ, đi công tác thì đương nhiên là không vấn đề gì rồi, vấn đề là chỉ có mình cô đi với Tần Phong mà thôi. Đây là chuyện công ty, nếu từ chối không đi thì cũng khó xử vô cùng, suy nghĩ mãi, cuối cùng Hải Quỳnh gọi điện cho Phương Hồng hỏi ý kiến.
- Tất nhiên là từ chối rồi, không biết chừng Tần Phong có ý đồ gì đó. Quỳnh cứ từ chối thẳng, nói là không thích hợp để đi, kêu anh ta chọn người khác đi. Không việc gì phải thấy khó xử, cùng lắm thì bị cho thôi việc, như vậy càng tốt hơn là phải chờ hết hạn mới được nghỉ – Phương Hồng lặp tức lên tiếng ngăn cản.
Nghe Phương Hồng phân tích, hải Quỳnh thấy cũng đúng, vốn dĩ cô muốn nghĩ việc, nếu bây giờ từ chối khiến anh ta khó chịu sẽ dễ dàng cho cô thôi việc. Nghĩ vậy hải Quỳnh liền đi đến gõ cửa phòng Tần Phong:
- Cốc…cốc…cốc…
- Vào đi….- Giọng Tần Phong lạnh lùng vang lên.
Hải Quỳnh nhẹ đẩy cửa bước vào,thấy Tần Phong đang ngồi xem xét hợp đồng để ký tên, cô hơi giật mình một chút khi thấy có cả Quốc Anh.
Tần Phong nhìn thấy Hải Quỳnh thì từ từ buông bút xuống ngã người ra sao, nheo mắt nhìn cô bình thản hỏi:
- Có chuyện gì?
Hải Quỳnh liếc nhìn Quốc Anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. hải Quỳnh đột nhiên thấy cổ họng khô đắng, cô không biết mình nên nói thế nào, nhưng thấy ánh mắt của Tần Phong nhìn mình thì khẽ liếm môi hít sâu một cái rồi nói:
- Chuyện đi công tác, tôi nghĩ tôi không có đủ năng lực để đi ….- Mấy chữ “ cùng anh” Hải Quỳnh nuốt lại vào trong bụng.
- Chuyện đó à, không sao, chuyến đi lần này không cần phải có năng lực – Tần Phong khẽ đáp.
- Vậy thì chọn người khác đi, đâu nhất thiết phải là tôi – Hải Quỳnh bèn nói.
- Đúng là không cần năng lực nhưng chuyến đi này là tham dự một buổi lễ của công ty đối tác. Bản thân là tổng giám đốc, tôi không thể cứ thế đến đó một mình sẽ mất mặt lắm. nên cần có một cô gái đi kèm – tần phong giương mắt nhìn hải Quỳnh từ tốn giải thích.
- Vậy anh hãy chọn người khác đi, rất nhiều chị xinh đẹp giỏi giang còn độc thân mà, nếu không thì anh dẫn bạn gái anh theo đi. Chị Nguyên Thu đó – Hải Quỳnh cố gắng nói.
Tần Phong nghe Hải Quỳnh nhắc đến Nguyên Thu thì sắc mặt có chút khó chịu, anh giương mắt nhìn Hải Quỳnh chằm chằm một lúc sau đó mới bắt đầu nói:
- Em nói đúng, những người khác rất giỏi giang và có năng lực hơn hẳn người không có năng lực như em. Nhưng chính vì họ có năng lực nên mới để họ ở lại công ty làm việc, vì thiếu họ, công ty hoạt động sẽ giảm sút, còn người không có năng lực như em có đi cũng không làm công ty giảm sút chút nào cả.
Hải Quỳnh tức đến ghẹn họng khi nghe tần Phong nói, dù cô tự nói là mình không có năng lực nhưng khi nghe chính miệng anh nói thì cảm thấy tức giận vô cùng, trong lời nói của anh rõ ràng là có ý xem thường cô. Cô hậm hực ném cái nhìn đỏ au về phía Tần Phong.
Tần phong thấy Hải Quỳnh bị mình chọc tức điên lên nhưng vẫn không thể làm gì được thì mĩm cười thầm, cố tình nói thêm vào:
Đợi Chờ Kí Ức Đợi Chờ Kí Ức - Born