Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Nỗi Lòng Của Hưng!
ưng…lần này…mày muốn nói gì không? – Long cúi xuống bên Hưng.
-Tao…tao…
-Tao đã nói rồi! Mày quá đáng với Renko quá rồi đấy! Bây giờ em ấy bỏ nhà đi rồi kìa! Biết làm sao giờ?- Long quát lên nhưng đổi lại là sự im lặng của Hưng cùng với gương mặt hoảng sợ.Long biết giờ Hưng cũng đang rất rối nên anh cũng chả muốn làm bạn mình khó xử nên an ủi.
-Thôi! Chuyện đã lỡ vậy rồi …bây giờ chúng ta nên đi kiếm Renko…chắc em ấy đau buồn lắm!-Long vỗ vai Hưng.
-Vậy còn tao thì sao? – Hưng bật thốt lên với chất giọng nhỏ xíu.
-Sao? –Long nghe không rõ hỏi lại.
-Renko đau…vậy còn tao thì sao? Mày không nghĩ tao đau hả? –Hưng bất ngờ lớn tiếng làm Long hú hồn, trố mắt nhìn anh.
-Mày có hiểu cái cảm giác của tao khi đọc cuốn nhật ký của em ây không? Mày có biết là em khinh ghét bỏ tao tới cỡ nào không? Trong đầu em ấy, tao chỉ là một kẻ phiền toái, một kẻ tội nghiệp để em ấy thương hại! Trong khi lần đầu tao gặp em ấy, tao đã có cảm tình và thương em ấy rất nhiều! Trừ Huyệt Anh ra, tao chưa từng muốn bảo vệ hay chăm sóc bất kì đứa con gái nào ngoài Renko! Thế mà mày thấy em ấy đối xử một cách giả dối với tao như thế nào không?
-Nhưng…nhưng mà…em ấy cũng đã đổi suy nghĩ rồi còn đâu? Chưa kể là em ấy rất yêu mày là đằng khác!
-Chỉ là vì em ấy phát hiện ra cái vòng chết tiệt này thôi!- Hưng lấy ra sợi dây chuyền định mệnh của hai người ném thẳng vào Long, Long cầm lấy nó nhìn Hưng với vẻ bất ngờ.
-Nếu không có nó, em ấy sẽ suy nghĩ lại chứ? Nếu không có nó, em ấy sẽ không còn khinh thường tao nữa chứ? Nếu không có nó, em ấy sẽ quan tâm tao chứ? Nếu không có nó…Em Ấy Sẽ Yêu Tao Chứ? –Anh hét thẳng vào mặt anh. Long ngồi sững người nhìn cơn thịnh nỗ của Hưng.Có vẻ như Long đã hiểu: Renko thật sự yêu Hưng nhưng là vì biết anh là ai như ban đầu Hưng đã nói. Còn nếu không có cái vòng này…có thật sự Renko yêu Hưng không?
-Nghĩa …nghĩa là…?-Long nói lắp bắp. Ý của Hưng nó cũng giống như là ( vd cho dễ hiểu hơn)…
-Nếu như Renko không có gương mặt giống Huyệt Anh…thì tao cũng chả biết tao có thương em ấy không nữa!
-….-Long lặng như tờ! Hưng hét xong, Long phát hiện ở khóe mắt của Hưng….có gì đó lấp lánh chảy ra khiến anh há miệng. Không lẽ nào Hưng cũng….
-Mày hiểu không? Em ấy yêu tao vì nhận ra tao là cậu con trai cách đây mười năm chứ không phải là chính tao trước mặt em ấy! Tao trước mặt em ấy chỉ là một kẻ đang phá hoại tình cảm người khác để em ấy khinh thường! Mày có biết….tao đẽ đau tới cỡ nào không? Khi biết đó mới chính là suy nghĩ của Renko dành cho tao đây!-Hưng nói trong nước mắt.
Anh đưa tay bóp chặt lấy ngay tim mình, đưa những hơi thở nặng trĩu. Long có vẻ cảm nhận ngay chính lúc này đây, Hưng đang rất đau khổ….trông anh còn kinh hơn khi Huyệt Anh chia tay anh nữa.
-Vậy…vậy tại sao mày không quen Renko đi … nói rằng mày cũng rất thương em ấy?-Long tò mò hỏi.
-Tao sợ…tao sợ làm Renko đau khổ! Bởi vì khuôn mặt của em ấy rất giống Huyệt Anh nên chính vì thế …tao sợ người tao nghĩ tới là Huyệt Anh chứ không phải Renko!- Hưng đưa tay ôm đầu nói với vẻ kinh hoàng. Long nhìn mà bang hoàng rồi cũng tiến tới chỗ bạn anh để trấn an nó lại.
-Bình tĩnh lại đi Hưng! Tao nói với mày điều nhá … mày đã yêu em ấy rồi đúng không?
-…Phải….tao đã yêu em ấy từ lâu rồi! Từ cái lúc tao đang tuyệt vọng, em ấy đã chạy tới ôm tới ôm tao và bên tao! Tao đã yêu em ấy từ giây phút đó rồi!
-Vậy tại sao mày lại phủ nhận việc đó? Mày lại nói với Renko là mày chỉ muốn ở mức anh em thôi mà?-Long lay mạnh Hưng. Hưng nhìn Long mỉm cười mà nói.
-Tao không biết có phải tao yêu em ấy hay chỉ là do tao nghĩ đó chỉ là một Huyệt Anh khác để mình yêu thôi! Tao muốn quen Renko, muốn quen chính em ấy chứ không phải là một Huyệt Anh khác!- Lời nói của Hưng dịu nhẹ.
Long bây giờ nhìn bạn mình mà anh đang cảm tưởng là đang nhìn vào một kẻ mất hồn vậy.Chưa bao giờ anh thấy Hưng như thế này. Khuôn mặt vẫn đnag cười đấy nhưng ẩn sau nụ cười đó là cơn đau mạnh mẽ siết chặt lấy tâm hồn của thằng bạn anh.
-Hưng à! Nghe tao nói đây! Thật sự mà đã yêu Renko rồi! Mày không cần phải sợ!
-Tại sao mày chắc như thế? – Nãy khóc giờ cười như thằng điên. Long mặt tái lại nhìn Hưng.
Tại sao ư? Long cũng chả biết phải giải thích sao nữa…anh chỉ cảm nhận rằng Hưng đã rất thương yêu Renko.Bằng chứng là …Hưng luôn quan tâm em ấy, lo tất cả, chi phí nhập học, nơi sống, rủ em ấy đi chơi, bảo vệ em ấy,….Nhưng đó cũng là một hành động của một người anh trai nên Long cũng chả biết đó có đúng là nguyên nhân không nữa….chưa kể tình cảm Hưng dành cho Huyệt Anh quá lớn, có khi nhìn Renko mà Hưng lại nghĩ tới Huyệt Anh thì anh cũng không chắc!
-Tao…tao không biết!- Long nuốt nước bọt buột miệng nói.
-Thôi được rồi! Chuyện đã vậy thì đành! Tao cũng sẽ đi kiếm Renko về! – Hưng bật cười, gạt tay Long ra khỏi vai anh.
Hưng đứng vây rồi xuống lầu, ý anh muốn hỏi Hoa về chuyện báo cảnh sát. Long vẫn ngồi trong phòng Renko mà suy nghĩ. Rắc rối..nó làm anh nhớ tới khoảng khắc anh chia tay Mamako. Thật lòng anh cũng đã rất thương cô nhưng khi buông và quay qua với Hoa. Thật sự anh mới cảm nhận đây mới chính là tình yêu anh đang tìm kiếm. Anh nên nói sao với Hưng đây?
-Renko bỏ nhà ra đi sao? – Huy lấy tách trà để trên bàn.
-…Ừ!- Renko đón lấy tách trà mà nhâm nhi. Nãy giờ khóc ở ngoài đường khiến cô hơi khát.
-Tại sao vậy?- Huy ngồi kế bên hỏi.
-….Chuyện trong nhà thôi mà!- Renko hơi im lặng rồi trả lời với chất giọng vô cùng là buồn thảm.
-Với anh Hưng hay sao?-Năm từ của Huy khiến Renko giật mình, mắt cô mở ra to tròn, người cũng run bần bật.
Nói chuyện với mẹ xong, cô ngồi ôm đầu gối khóc trên cỏ của công viên. Cô cứ khóc mặc kệ mọi người đi qua lại nhìn thấy. Rồi bỗng một người gọi tên cô, hỏi cô bị sao vậy. Renko quay qua thì thấy…là Huy. Huy đưa cô về nhà anh hỏi chuyện.
-….Ừ!
-Cãi lộn ư?
-…Ừ!-Renko nhớ lại cách anh Hưng và cách anh ấy nhìn cô…một phần cô sợ mà phần cô lại bị tổn thương. Bây giờ nhớ lại còn khiến cô tổn thương hơn nữa.
-Như thế nào kể Huy nghe!- Huy quan tâm hỏi han dẫu thật sự …anh cũng buồn lắm vì người anh thích là Renko mà anh cũng biết cô thích anh Hưng nữa chứ!
-Renko…đã tỏ tình với anh ấy…anh ấy không thích Renko ….anh ấy từ chối …..-Renko hơi cay song mũi kể lại.
-Anh Hưng ghét Renko ư?
-Cũng không phải! Anh ấy thương Renko nhưng mà…chỉ xem nhau là anh em thôi!
-Huy hiểu rồi!
Cả hai cùng im lặng, Renko cứ cầm tách trà nhưng cô không có uống. Chủ yếu là cô muốn có thứ gì đó để cô nắm chặt khi nhớ lại chuyện cũ. Còn Huy thì nhìn để ý. Tuy biết giờ có thể là..cứ cho là anh lợi dụng đi nhưng mà…anh thật sự rất thích Renko nên ngỏ ý.
-Hay là Renko chuyển qa ở với Huy đi!
-Được …được không? –Renk ngạc nhiên hỏi.
-Được chứ! Không sao đâu!Huy không phiền đâu!-Renko cũng đồng ý theo lời ngỏ của Huy. Cùng lắm cô cũng đã có chỗ để ở. Cô thấy vậy cũng may.
-Renko ăn sáng hay gì chưa?
-Chưa…- Bỏ nhà ra đi nhwung mà cô có ăn gì đâu…từ sáng giờ lo khóc không à.
-Vậy Huy dẫn Renko đi ăn nha!
-Có..có phiền không?- Renko cảm tháy ái ngại.
-Không sao đâu! Đi!- Huy nắm tay Renko đi tới xe anh để anh dẫn cô đi mua chút gì đó để lọt dạ mình…cơ mà Renko giờ cũng thấy đói lả rồi.
Hưng đi tới bên Hoa hỏi.
-Sao Hoa? Có gọi được không?
-Họ không bắt máy anh!- Hoa cảm thấy lo lắng ….Cảnh sát không có bắt máy họ.
-Thôi được ròi không sao đâu Hoa!- Hưng thở dài nói.
-Khong sao là sao chứ? Renko đnag một mình ngoài đó! Một mình cậu ấy! Em không cần biết giờ anh giận hay anh ghét Renko tới cõ nào…nhưng anh không được đến mức nhẫn tâm mà để cậu ấy ở ngoài đó một mình! Lỡ có chuyện gì rồi sao? – Hoa bực mình la lên trước mặt Hưng. Anh không biểu hiện sợ hãi gì mà im lặng nhìn cô.
-Anh đã nói là không sao! Anh tin chắc Renko không đi xa khỏi đây được đâu!Có khi giờ ra ngoài thấy ẻm liền ấy!- Hưng lạnh lùng nói. Hoa bực mình.
-Anh…
-Thôi Hoa! Hưng nói không sao là không sao đâu em!- Nhưng Long ngăn lại.
-..Được thôi!- Hoa tin lời người yêu mình nên ucngx đành du cô rất lo cho nhỏ bạn cô.
-Hai anh chở em đi tới siêu thị mua đồ nấu ăn nha!- Long đề nghị.
-Được thôi…-Hoa trả lời yểu xìu.
Long đưa cô tới xe của Hưng, còn Hưng thì đi theo sau. Nói gì thì nói, Long biết trong lòng bạn anh giờ cũng đang rối lắm chứ không hơn gì đâu. Hưng lấy xe chở hai người đi tới siêu thị. Hoa đằng sau cứ ngồi nhớ Renko mà khóc, Long cũng ráng an ủi người yêu mình nhưng không được. Còn Hưng thì vẫn khuôn mặt lạnh lùng đi không nói gì.
Tới siêu thị, Hoa tự động lấy xe đẩy, đẩy đi một vòng mặc kệ hai người đằng sau có theo kịp không. Cô lo cho Renko quá đi! Không biết giờ Renko đã ăn gì chưa? Có đói bụng lắm không? Buối sáng bên Mỹ lạnh lắm…không biết giờ cô đang ở đâu…có an toàn không nhỉ?
-Hai anh xem dùm em coi trái dưa hấu nào ngon nha!
-Bọn anh cũng mong bọn anh biết!- Long cầm một trái dưa hấu xem chơi. CHứ thật lòng, anh và Hưng đàn ông con trai sao mà biết.
Nhưng Hoa mặc kệ, cứ để hai người xem đi. Cô đẩy xe tới quầy rau gần đó, tự mình lựa. Dẫu sao giờ cô cũng chả muốn nhìn mặt anh Hưng chút nào. Renko vì ai mà bỏ đi hả? Thế mà anh ta vẫn lạnh lùng không nói gì, không tỏ vẻ lo lắng gì cho nhỏ bạn cô…bực thật chớ!
Hoa nhìn quay qua một hồi, bỗng nhiên có một hình bóng mà cô thấy quen thuộc. Cô nhìn kỹ lại một chút …không thể nào….không lẽ nào là….Sao có thể trùng hợp vậy chứ? Sao có thể cùng ở nước Mỹ này chứ? Hoa lặng lẽ đi tới, gọi tên hình bóng đó.
-Huy!
-Ủa? Hoa? – Huy nghe ai đó gọi tên anh liền quay lại và anh vô cùng bất ngờ khi trước mặt anh là Hoa, chính là bạn cùng lớp với anh năm ngoái.Còn chưa kể anh nhận ra liền nguyên nhân khiến cả hai đứa ngỡ ngàng chính là …cả hai đều ở nước Mỹ này….
-Hoa đi du học hả?-Huy hỏi.
-Ừ! Gi ống như Huy vậy ấy!
-Huy không biết! Hoa làm Huy ngạc nhiên quá!!
-Ừ!-Hoa hơi buồn trả lời. Cô vẫn còn đang buồn chuyện của Renko nên cô buồn nhưng vẫn rang trả lời vì lịch sự.
-Hoa đi siêu thị với ai hả?
-À..Với người yêu Hoa và bạn thân anh ấy!
-Woa…Hoa có người yêu rồi hả? Ai thế? Anh Phong hả?- Dù sao cũng cùng khối 10 hồi đó nên biết vụ Hoa là hôn thê của Phong.
-Không! Huy nhớ anh Long không?
-Sao…nếu Huy không nhớ lầm là…đó là anh trai Hoa mà!
-Ban đầu Hoa cũng tưởng vậy nhưng sự thật hai đứa không phải là anh em ruột!
-Thế à….- Bỗng nhiên Huy lien tưởng lại vụ của Renko và anh Hưng. Ban đầu anh cũng tưởng hai người đó là anh em ruột nhưng thật chức là không phải. Thêm vụ Hoa và “anh trai” mình yêu nhau làm anh lại lien tưởng tới việc Renko thích anh Hưng nữa. Huy mặt tối sầm lại mà buồn.
-Huy đi với ai hả? –Hoa tinh ý hỏi.
-Ừ! – Đúng rồi, Huy muốn báo cho Hoa biết là có Renko luôn và Renko đang ở đây nữa. Chắc chắn hai người sẽ rất mừng khi gặp nhau. Huy ngây thơ nghĩ vậy.
-À Hoa nè…-Huy lên tiếng nói nhưng chưa kịp nói thì có giọng nói khác chen vào giọng anh.
-Hoa! Trái dưa hấu này được chưa?- Hưng bỗng dưng xuất hiện trước mặt Hoa, cầm trái dưa hấu trên tay.
-Ờ! Trái này có vẻ được! – Hoa nhìn kỹ rồi nói. Hưng cũng mừng, nãy giờ anh và Long lựa chết đi được.
-Anh Hưng?- Huy la lên với sự xuất hiện đầy kinh ngạc của Hưng.Hưng giờ mới phát hiện ra có Huy.
-Ủa Huy? Em cũng đi siêu thị hả?
-D..Dạ!- Huy trả lời không thoải mái vì chính anh…là người Renko thích mà anh đã từ chối cô nên anh bây giờ không ấy thiện cảm với anh cho lắm!
-À mà nãy Huy gọi Hoa có gì không? – Hoa vẫn để ý rằng nãy Huy vừa gọi tên cô khiến Huy sững người.
-Ờ…ờ thì….-Huy sớm phát hiện rằng Hoa và Hưng có quen biết nhau … mà giờ vụ việc Renko bỏ đi chắc chắn rằng Hưng biết nhưng còn Hoa thì sao? Nhưng nói chung Hưng đang có mặt tại đây…chưa kể Hưng và Hoa có quen biết nhau…nên Huy không nói lại chuyện Renko đang ở đây mà đổi qua việc khác.
-Ủa Hoa…Anh Hưng là bạn thân người yêu Hoa hả?
-Ừ! Ảnh đó! Hoa và anh Long đang sống chung nhà với Hưng!- Rồi! Tốt nhất Huy không nên nhắc đến việc Renko.
-Ủa…hai người biết nhau à?- Hưng hỏi.
-Dạ! Huy là bạn năm ngoái của em và Renko!Sao anh và Huy biết nhau vậy?
-Hôm trước anh và Renko đi dự sinh nhật là sinh nhật của Huy ấy!
-À!-Hoa hiểu ra. Bỗng nhiên nãy giờ cả hai nhắc đến tên Renko, Hoa ngỡ ra quay lại nói với Huy.
-Huy à! Renko bỏ đi rồi! Huy có thấy Renko không?
-Ơ..Huy..Huy không thấy! Tại sao Renko bỏ đi vậy?- Huy giả vờ như chưa biết chuyện gì.
-Tại anh ta chứ ai! Anh còn không lên tiếng nói gì đi! – Hoa chỉ thẳng vào Hưng sau đó quay qua mắng anh, kêu anh lên tiếng. NOí vậy chứ Hoa còn bực lắm. Huy ngớ ngần nhìn Hưng, đương nhiên anh biết nguyên nhân tại sao Renko bỏ đi chứ, Renko kể hết rồi.
-Renko bỏ đi…anh chịu thôi!- Hưng buột miệng nói.
-ANH…..-Hoa muốn nổi điên thật chứ. Không phải mình Hoa đâu…Huy cũng vậy đây khi nghe vậy nè!
Hoa bực quá bỏ đi tới chỗ Long cho nó bình yên. Hoa vừa đi, Huy ngại ngùng nhìn Hưng. Anh thấy có vẻ anh Hưng hcir nói vậy thôi nhưng nhìn phong thái…Huy không khó để nhận ra thật sự…anh Hưng đang rất buồn và lo lắng.
-Huy nè! – Hưng lên tiếng làm Huy giật mình.
-D..Dạ?
-Nếu em gặp Renko! Em chăm sóc nó nha! Ráng cố thuyết phục nó về nhà em nhé!
-Tại sao? Tại sao không phải về nhà anh?- Huy khó hiểu nói.
-…Anh không có tư cách gặp lại Renko nữa rồi với lại..anh nghĩ Renko hợp với em hơn là anh….
-Đ…Được thôi!- Huy vui vẻ đồng. Hình như là anh đã thắng rồi đúng không? Anh đã có được Renko rồi đúng không? Tốt quá!
-Chào em nha!
-Dạ em chào anh!- Nói xong, Huy liền quay lại với Renko, cô đnag lựa thức ăn bên kia nên chắc không biết gì đâu. Tốt nhất nên tính tiền đưa cô ra ngay.
-Cậu nhóc đó…có hành động lạ quá!- Long từ xa để ý, mắt nhíu lại.
-Sao …Huy ấy hả anh? –Hoa hỏi. Hoa tới và cũng kể hết cuộc đối thoại của cô nãy giờ cho Long nghe. Anh nhìn biểu hiện của Huy có vẻ…koong được thoải mái lắm thì phải??
-Hoa! Em với Hưng cứ lựa tiếp nha! Anh đi chút việc!
-Dạ!
Long vụt đi, anh đi theo sau theo dõi Huy. Với trí thong minh của anh là anh nhìn là biết cậu nhóc này có chuyện gì đó lạ lắm rồi.
Huy chạy tới bên Renko vẫn còn lựa đò. Mặt anh gấp gáp nói.
-Đi ngay Renko!
-Sao? Tại sao?- Renko bất ngờ hỏi.
-Renko không biết đâu! Biết nãy Huy gặp ai không?
-Ai?
-Là Hoa và Hưng đó!
-Cái gì?- Renko sửng sốt la lên. Cô hiểu ý Huy rồi.
-Nhanh lên chứ không họ phát hiện ra Renko giờ!
-Huy không nói gì về Renko cho Hoa và anh Hưng nghe chứ?
-Chưa!
-Vậy tốt! Nên đi ngay để tránh mặt họ!- Renko cũng vội vã chạy đi theo Huy.
Nhưng chưa kịp đi đâu thì….
-Hai đứa tính đi đâu vậy?Dám qua mặt người lớn hả?- Một giộng nói trầm lạng vang lên khiến tim Renko như thắt lại. Cô chậm rãi quay lại. Huy cũng quay theo.
-Anh Long?
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ