The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Renko Bỏ Đi!
m ấy…ghét tao tới cỡ đó sao Long?-Hưng cầm cuốn nhất ký của Renko mà run bần bật như không thể tin nổi những sự kiện mà anh đã đọc trong cuốn nhật ký này lại có thật. Nhưng không … nét chữ này…dung là của Renko rồi và cảm xúc này, cách tả và viết quá thực …không thể nào đây là câu chuyện bịa được.
-Tao không nghĩ vậy đâu! Cơ mà dù sao…mày cũng biết sự thật rồi đó!- Long nhúng vai nói.
-Nghĩa là…mày biết hết rồi ư?
-Sơ sơ! Đầu tiên là HUyệt Anh biết rồi đến lượt Hoa sau đó Hoa kể cho tao nghe! – Long kể lại thản nhiên không có chuyện gì. Nhưng hồi anh để ý người Hưng run bần bật rồi còn khuôn mặt trợn tròn tỏ vẻ kinh hoàng vô cùng làm Long cảm thấy lạ.
-H…Hưng …mày không sao chứ?
-Renko…Renko là….em ấy…-Hưng nói lặp bặp không ngừng nghỉ. Chưa nói xong, giọng Hoa liền chèn vô.
-Oáp! Chào buổi sáng hai anh!-Với chất giọng ngái ngủ và không biết gì, Renko dụi mắt rồi nhìn xung quanh. Chỉ thấy hai anh đang dọn dẹp hành lý vali thôi.
-Ơ! Để em giúp luôn cho! - Renko chạy tới phụ. Nhưng chưa kịp thì Long có hành vi ngăn cô lại.
Sao vậy?Ánh mắt đó của anh cho cô là sao? Tại sao lại im lặng thế? Ánh mắt như muốn nói …đừng đến gần và cảnh báo! Sao thế? Có chuyện gì xảy ra? Hồi, Renko phát hiện Hưng vẫn ngồi dưới sàn, không quay lại nhìn cô như mọi khi. Sao thế nhỉ?
-Có chuyện gì vậy anh? Anh Hưng sao thế? – Hoa nhìn quanh thấy lạ bèn hỏi, rồi chạy tới trước Hưng. Nhìn một hồi, Renko thấy Hoa đứng hình.
-Cái này…-Hoa cầm cuốn sách ra khỏi tay Hưng.
-Hả? Cái đó chả phải là…Nhật Ký của em?-Renko nhìn kỹ từ tay Hoa rút ra, cô bèn giật mình.
Renko vừa dứt lời, cả bốn người im thin thít không nói gì. Hầu như là do không biết nói gì tiếp theo, ai cũng ngại ngùng, đặc biệt là Renko và Hưng vì thật sự trong cuốn sách đó…mọi chuyện khá xoáy quanh giữa cô và anh mà….chưa kể là…
-Cái đó … hai anh lấy đâu ra vậy?- Renko vùng ra khỏi Long, chạy tới chỗ Hoa giật lấy cuốn nhật kỹ.
-Ở trong vali của Hoa!- Hưng bật nói khiến cô có hơi lạnh sống lưng nhưng mà…cô rang đổi chủ đề.
-Hoa…sao bà lại có cuốn sách này?
-Chị Huyệt Anh đưa cho tôi đấy! – Hoa trả lời thản nhiên chứ thật sự, cô nàng cũng chả biết gì hơn.
-Chị..chị Huyệt Anh? Tôi nhớ không lầm là tôi đưa anh Kaishito và anh Phong mà? – Chị Huyệt Anh ư? Hnè chi Renko cảm thấy có cái gì đó lạ lắm.
Khi Huyệt Anh luôn miệng nói “em hãy chăm sóc Hưng tốt nhé!”, “Chị biết anh Hưng dành cho ai rồi!”, “ Đừng có thích ai nhé em! Người định mệnh của em đang ở bên em đấy!”. Thì ra là thế! Chị ấy đọc hết rồi! Hèn chi chị ấy nói những câu đó, chị ấy biết hết rồi còn đâu!
-Tôi cũng không biết!- Hoa trả lời. Long biết Hoa cũng khó xử nên anh chen vào giúp Hoa một tay.
-Em đừng hỏi nữa Renko! Hoa cũng chả biết gì nhiều đầu nhưng mà em ấy đang làm một điều để rang mang hạnh phúc lại cho em! Vả lại bây giờ điều ai có cuốn nhật ký của em không phải là vấn đề mà vấn đề nằm ở chỗ….- Long tuy không nói thêm nhưng ánh mắt của anh hướng tới Hưng làm Renko hiểu ra.
Thật sự bây giờ Renko rối lắm rồi! Cực kỳ rối! Đã rối khi người biết được bí mật của cô không phải hai người anh trai mà là người khác là cô đã loạn xoạng lắm rồi! Vậy mà giờ đây…điều cô không ngờ tới….rằng anh Hưng…anh ấy đã đọc hết cuốn nhật ký của cô. Từ đầu cho tới cuối. Từ lúc cô còn là một đứa nhóc 6 tuổi cho tới là một thiếu nữ 16 tuổi. Cái này…cái này…cô cũng chả biết mở miệng sao cho đúng nữa! Mà ngay cả Hưng cũng chả nói gì cô! Ám khí cứ bao quanh lấy anh ta…hỏi sao Renko không sợ mới lạ!
-Anh…anh Hưng ….- Renko cố gắng mở miệng, cô lại gần Hưng hơn.
-Em ….em…. –Cô ấp a ấp úng.
-Em …ghét anh tới cỡ đó ư Renko? – Hưng mặt trơ trơ, ngước đầu lên nhìn cô. Bỗng chốc nguyên một luồng khí hắc ám thổi qua cái phà khiến Renko đóng băng ngay luôn. Hoa đằng sau còn sợ phải nấp sau lưng Long nữa.
-Em…em thích anh chứ có ghét… - Renko nói muốn méo miệng luôn…chưa bao giờ mà cô cảm nhận Hưng đáng sợ như vậy … giống hệt Kaishito.
-Chả qua là do em biết anh là ai thôi!- Hưng tiếp tục câu nói với giọng trầm tính, không cảm xúc và…giá băng.
-Hic! Anh Long…cứu em với!- Renko mặt như muốn khóc vì sợ, quay qua cầu cứu bạn thân anh Hưng.
-XIn lỗi! Anh đây cũng “sợ” lắm! – Long cố tình phất lờ. Không phải vì không muốn giúp mà do đây là chuyện riêng tư hai người, tốt nhất tự Renko làm, anh sẽ thấy hiệu quả hơn.Cái chữ “sợ” của Long, Renko nghe là biết xạo rồi.
-Cố lên Renko!- Hoa đàng sau cổ vũ. Bây giờ cỗ vũ cho Renko thì được gì nữa??Cũng như không à!!
-Anh Hưng à…như anh đã đọc ấy …em….- Cô quay lại vấn đề chính.
-Thôi được rồi! Anh lên phòng đây!- Hưng cắt ngang, anh đứng dậy bước đi.
Nhìn đằng sau lưng Hưng, bỗng tim Renko như bị bóp chặt, khó thở và đau đớn vô cùng. Nhìn cách anh ấy đi … giống như là đang rời xa cô vậy và không bao giờ quay lại. Renko run rẩy, cô phải làm gì đó nếu không…nếu không sẽ ….
-Anh Hưng!!!- Renko la lên chạy tới nắm lấy lưng áo của Hưng. Anh ngừng lại nhưng không quay lại nhìn cô.
-Em thích anh …à không…Em Yêu Anh! Em thật sự rất yêu anh! Anh Hưng! Anh đã biết rồi đó, em và anh đã gặp nhau trước đó khoảng mười năm về trước, và chúng ta đã đi xme bói. Kết quả … em và anh sẽ lấy nhau! Sẽ lấy nhau đấy anh biết không?Chúng ta đã hứa với nhau sau này sẽ cưới nhau dù có chuyện gì xảy ra! Lúc đó…anh cũng rất vui mà!
-Phải…nhưng vì anh nghĩ lúc đó…em là Huyệt Anh! –Hưng trả lời nhưng không quay lại, anh vẫn đưa tấm lưng của mình đối diện Renko.
Câu nói nghĩ lúc đó…cô là chị Huyệt Anh. Cơn đau của Renko lại trỗi dậy mạnh mẽ. Chỉ vì anh nghĩ cô là HUyệt Anh! Chỉ vì anh nghĩ cô là Huyệt Anh! Chỉ vì nghĩ cô là Huyệt Anh! Chỉ vì cô là Huyệt Anh! Mà anh không nghĩ cô chính là ….Renko.
Renko nắm càng chặt lấy áo của Hưng như sợ anh sẽ bỏ đi. Cố gắng nhưng cô không thể kìm nén lại cảm xúc. Một lần nữa…cô lại tự do rơi nước mắt mà không ngừng lại được. Và lần này cũng do anh nhưng …anh không xin lỗi. Cô khóc, gào lên.
-Em Không Quan Tâm! Hic! Em không cần biết lúc đó anh có nhầm em với chị Huyệt Anh đi chăng nữa….em và anh đã dược định sẵn rằng chúng ta sẽ lấy nhau! Em và anh đã gặp lại nhau mà đúng không? Sau mười năm không ở bên nhưng cuối cùng…chúng ta đã được gặp lại! Không phải là duyên phận hay sao? Em cũng chờ…ngày này lâu lắm rồi! Em đã thật sự…Hic…rất muốn gặp lại anh!
-…..-Hưng im lặng không nói gì. Tất cả chỉ có là những tiếng thút thít, khóc không ngừng nghỉ của Renko. Hoa đằng sau nghe mà xót quá chời,cô níu chặt lấy Long, nhìn anh như vẻ cầu xin giúp đỡ cho Renko nhưng Long từ chối. Chuyện này phải đề tự hai người giải quyết!
-Em yêu anh! Em yêu anh rất nhiều Hưng à! -Renko tựa đầu vào lưng Hưng mà khóc.
-Em yêu anh…chỉ vì em biết anh là ai thôi chứ…em ghét anh lắm mà! – Hưng quay lại, nắm lấy tay Renko. Miệng hơi nhếch lên nói chuyện với cô. Renko sốc nhìn Hưng, anh nói vậy…nghĩa là sao? Long và Hoa cũng giật mình với câu nói của Hưng, Long hơi nhíu lại chút.
- “Ra là kẻ thứ ba trong vụ của anh hai và chị dâu”, “chí ít cũng biết tên của ông anh đáng ghét đó”, “thật tội nghiệp cho anh ta và …để tôi xem anh chống chọi, dành lấy chị HUyệt Anh được tới đâu”, “sao dám nói tôi thích ông anh Hưng đáng ghét đó chứ”,….Em nghe thấy quen không Renko?- Hưng nói chuyện với giọng khá đắc ý. Càng nói anh càng tiến gần Renko, sắc mặt của anh bây giờ vô cùng là đáng sợ, ngay cả bàn tay anh đang nắm chặt lấy Renko nữa….cô sợ quá! Mỗi bước anh tới gần là mỗi bước cô bước lùi.
-Anh không ngờ…em là con người như thế đấy Renko! Thì ra em xem thường và khinh thường, ghét anh tới cỡ đó đấy Renko! Thì ra bấy lâu nay…anh thương yêu em như thế nào thì em lại đối xử ngược lại với anh như thế…đúng không?- Giọng Hưng nói vô cùng dịu dạng nhưng lại vô cùng đáng sợ. Mặt anh vẫn vô cùng bình thản khiến Renko run bần bật.
-K…không! Em…em yêu anh! Em thật sự … rất yêu anh!- Renko nói giọng sợ sệt!
-Em thật sự muốn lấy anh ư? –Hưng lại cười, hỏi lại.
-Dạ…dạ vâng!
- “Hắn có bạn gái hay gì tôi cũng chả quan tâm! Chả qua chỉ là kẻ xúi quẩy vào phá đám chuyện tình đẹp vậy hoy!”, “Còn lâu tôi mới thích hắn”…em đã nói vậy cơ mà? – Hưng lần lượt nói những lời “chửi rủa” anh từ trong cuốn nhật ký của Renko khiến cô nhóc cứng họng … không biết nên nói gì tiếp.
-Chả qua em yêu anh là do ngộ nhận anh là ai thôi! Nếu anh không phải cậu nhóc mười năm trước mời em đi chơi … em có yêu anh không? Hay trong mắt em…anh là một kẻ gây rối?
-Em…thật sự em…
-Thì ra…em đã gián tiếp tách rời anh và chị HUyệt Anh.Trong khi em biết rằng anh đã thích say đắm chị Huyệt Anh tới cỡ nào và căm ghét “tên anh trai” chết tiệt của em đấy! Anh thật sự rất cảm ơn “lòng tốt” của em!-Hưng vẫn giữ lấy nụ cười thật tươi trên mặt. Ngay cả Long còn ớn lạnh nói chi đến Hoa và Renko. Đặc biệt là Renko!
-Anh Hưng…thật sự em …thật sự em…
-Renko à…bói cũng chỉ là mê tín dị đoan thôi! Không có thật đâu em! – Hưng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Renko khiến cô sốc nặng, anh nói vậy chả khác nào anh ta….
-À xin lỗi! Nãy giờ anh siết tay em mạnh quá! Xin lỗi nhé!- Bàn tay của Renko ửng đỏ cả lên. Nhưng vì nãy giờ cô đau buồn tâm hồn còn hơn thể sát nên nãy giờ cũng không cảm thấy đau lắm. Hưng cầm lấy bàn tay đỏ ửng của Renko mà thơm nhẹ nó khiến cô giật mình.
Xong, Hưng quay lưng đi ngay, Renko ngã xuống sàn như bất lực. Hoa rùng mình, chạy tới bên Renko như muốn an ủi bạn mình.Hồi cất giọng nói như muốn ngăn cản lại Hưng.
-Anh Hưng! Bây trước mặt anh…Renko vẫn là Renko … đúng không?- Hưng dừng lại,quay mặt nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của Renko. Renko cũng ngao ngát nhìn anh.
-Thật sự đối với anh…Renko như là chị Huyệt Anh đấy! Cũng vì chuyện đó anh đã nhầm em là chị ấy để rồi mừng rỡ!
ĐOÀNG…
Câu nói xiêng qua tai Renko như lưỡi dao sắc bén. Tay chân Renko rùn bần bật, khuôn mặt như người mất hồn chỉ được đôi mắt vẫn còn đấy cảm xúc. Một cảm xúc đau buồn và như muốn xé nát tất cả. Đầy ắp những giọt nước mắt không ngừng chảy. Một đôi mắt hướng nhìn lấy Hưng như một tên hải tặc nhìn thấy kho báu để rồi…hắn làm vụt mất kho báu đó!
Anh … anh xem cô….anh đã nói thật lòng rồi…cô …cô là vật thế thân của chị Huyệt Anh! Trước sau gì cũng là bản sao của chị Huyệt Anh …. Anh nói gì chứ? Anh nói rằng đó chỉ là đoán nhảm ư? Nghĩa là anh không muốn lấy cô …anh không muốn yêu cô….anh ghét cô….anh không cần cô nữa!
Hưng bỏ đi, Long nhíu mày vì thật sự lần này…Hưng có phần quá đáng rồi! Cứ cho là Renko cũng quá đáng đi hưng không đến mức phải áp đảo con bé như thế. Long chạy theo Hưng, anh kêu Hoa ở lại với Renko để an ủi cô bé.
-Anh ấy…anh ghét tôi rồi! Anh ây không cần tôi rồi!- Renko tâm trí giờ khủng hoảng bị rơi vào mê sảng, mặt cứ đơ đơ ra rồi giọng cứ lắp bắp vài câu tương đương vậy như kẻ điên vậy. Hoa thấy vậy hoảng sợ.
-Không có Renko! Anh Hưng không có ý đó! Renko, bà bình tĩnh lại!
-Anh ấy không cần tôi rồi…tôi ở đây làm gì….mục đích của tôi là gì đây? – Renko cứ như người mất hồn lặp qua lặp lại.
Nước mắt cứ chảy…chảy mãi không ngừng. Đau buồn nhất là nó cứ chảy…không cần cơ mặt cô chuyển động hay chuyển thành tiếng thút thít hay gì … các bạn thử tưởng tượng đi, một gương mặt khóc mà như một kẻ vô hồn, chỉ còn cái xác không có linh hồn …Renko đau như thế nào nhỉ? Có ai hiểu được không? Là biết cô đau lòng tới cỡ nào không? Có ai có thể hiểu được không? À không…chỉ có mình cô hiểu được thôi và chỉ mình cô…ôm nỗi đau này thôi!
-Renko…bà định làm gì vậy?-Hoa thấy bỗng nhiên Renko đứng dậy, tưởng cô sẽ đỡ hơn nên làm vậy nhưng mà…khuôn mặt vẫn còn đó…
-Tôi về phòng…bà không cần lo cho tôi!-Renko nói rồi bước đi. Hoa thấy xót cho Renko quá…tại sao bạn cô lại rơi vào hòan cảnh thế này?
Hưng mở cửa phòng đi vô, Long đi theo sau. Anh dựa vào cửa nói chuyện với bạn anh.
-Tao thấy mày quá đáng rồi đấy Hưng!
-Hmp! Không biết ai quá đáng hơn! – Hưng nhếch miệng mà nói.
-Dù sao đi nữa hành động của Renko cũng chỉ là giúp anh hai mình thôi! Cũng là muốn chuộc lỗi lầ hồi đó của mình!
-Lỗi lầm gì chứ?
-Mày cũng biết thừa mà! Nếu nói thẳng ra thì chính Renko…là người đã giết Sarari!- Hưng nghe có hơi giật người nhưng rồi cho qua. Dù sao anh cũng mệt mỏi lắm rồi.
-Tại sao mày lại nói những lời như thế?-Long hỏi tiếp.
-Ý mày là sao đây?
-Cứ cho là Renko đã có cảm xúc xấu với mày nhưng rồi chả phải em ấy đã đổi rồi sao? Mày quên rằng cái đêm mày tuyệt vọng vì Huyệt Anh ở bên Kaishito…Renko chính là người đi kiếm mày và ôm lấy mày! Mày quên rồi sao?
-Tao Nào Quên! Nhưng mà…-Hưng lớn tiếng nhưng rồi anh im.
-Tại sao mày lại bực như vậy? –Long vẫn bình thản nói.
-…-Hưng vẫn im lặng.
-Nếu là tao thì tao không bực vậy đâu. Vì tao biết … chả qua là Renko đang làm tròn nhiệm vụ của mình thôi. Còn việc ghét mày lúc đó cũng phải! Cũng giống như hồi đó tao và Phong xem nhau như chó với mèo nhưng giờ lại khác! Mày phải hiểu tình thế chứ Hưng? Lần này mày thật sự quá đáng với Renko rồi đấy!-Hưng vẫn nghe, bỗng nhiên Long thấy Hưng lấy từ trong kệ ra một sợi dây chuyền. Hưng quay lại với nét buồn bã trên mặt, nói.
-Nhưng mà…nếu không có thứ này…thì thật sự em ấy yêu tao chứ?
-….
Tối hôm đó, Hoa là người nấu ăn. Renko khi về phòng đã nhốt mình trong phòng suốt. Hoa cũng đành phải ở ngoài phòng khách. Tốt nhất là nên để cho bạn cô một mình thì hơn. Cùng lúc Long và Hưng xuốn ăn, cô cũng dọn chén đũa ra cho mọi người vào chỗ ăn. Nhưng mà…chỗ của Renko vẫn trống trơn.
-Không lẽ…cậu ấy định nhịn ăn luôn? – Hoa lẩm bẩm.
-Hoa! Em lên gọi Renko xuống ăn đi! – Long quay qua nói với Hoa. Cô cũng gật đầu đồng ý mà lên. Long quay qua nhìn Hưng.
-Mày không nói gì đi chứ?
-Nói gì?
-Lỡ em ấy thành ma chết đói là tại mày nhá!- Long gắp thức ăn, ăn bình thường.
-Cái thằng này….- Hưng muốn lên máu xã hội với thằng bạn anh á!
-Sao em?- Thấy Hoa đi xuống, Long quay qua hỏi thăm.
-Renko không trả lời ạ! –Hoa buồn bã nói lại.
-Không sao đâu em cứ ăn đi! Nếu Renko muốn được nhốt trong phòng thì em cứ mặc kệ nó đi! Nhà anh còn nhiều phòng, lát nữa anh đưa em qua phòng khác để ngủ!- Hưng lên tiếng. Nhưng cơ mà…chỉ thấy tồi tệ hơn thôi! Long cũng kêu Hoa không sao, cứ ngồi xuống tiếp tục ăn. Hoa nói thật …giờ cô không ăn không nổi nói chi đến nuốt…..
Hưng quay qua, nhìn thầm lặng chỗ trống trơn của Renko. Ánh mắt tỏ vẻ buồn….
Tối hôm đó, Hoa được Hưng đưa tới phòng khác để ngủ đỡ qua đêm, mai sẽ nói chuyện lại với nhau. Anh xuống bếp lấy phần thức ăn của Renko, để lên khay rồi lên lầu. Đứng ngay trước cửa phòng của Renko, anh gõ cửa.
-Renko…là anh đây! Tối nay em chưa ăn gì! Chắc đói lắm phải không? Anh mang thức ăn lên nè! –Hưng nói giọng dịu nhẹ.
-….-Bên trong vẫn im lặng, chắc cô vẫn còn buồn.
-Thôi vậy…anh để nó trước cửa em nha! Có gì ra lấy ăn!- Chắc là….Renko không muốn gặp mặt anh …cũng phải thôi! Anh không ngạc nhiên đâu!
Anh để khay thức ăn trước cửa Renko phòng rồi vào phòng mình. Anh vừa mới vào, Renko mở hé cửa. Đôi mắt vẫn đậm lễ, còn trên người thay vì là bộ quần áo ngủ thì nó lại là áo thun –quần jean. Cô lặng lẽ tiến ra ngoài. Cô yêu anh! Nhưng chính vì cô yêu anh…nên cô sẽ ra đi!
Sáng hôm sau…
Cốc…cốc…
-Hai anh! Hai anh mau tỉnh dậy đi! Anh Long! Anh Hưng! – Hoa đập mạnh cửa hét lên. Từ trong phòng, Long đờ đẫn đi ra, giọng ngái ngủ hỏi.
-Sao?Có chuyện gì thế em?
-Renko…bỏ nhà đi rồi! – Hoa nói gấp gáp.
-Hả? – Long ngạc nhiên la lên.
-Cái gì Hoa? Renko bỏ đi rồi ư? –Hưng từ trong nghe thấy liền chạy ra trước mặt Hoa ngay tức khắc. Cô nàng trả lời.
-Dạ vâng! Sáng em đã không thấy Renko mà quần áo cũng không còn ở đây!
-Ôi trời! Con bé lẻn đi hồi nào vậy?-Long ôm trán đau đầu. Sự tình xảy ra quá xa rồi.
-….-Còn Hưng, anh đứng như trời trồng. Anh không thể tin vào lỗ tai mình vừa nghe được gì. Hưng vội vã qua phòng Renko xem xét. Quần áo, đồ đạc, vali của cô…cô xách đi hết. Hưng kiếm đồ cô như điên dại. Long và Hoa đứng ngoài mà ngạc nhiên.Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng thì Hưng chỉ kiếm thấy một thứ…cuốn nhật ký của Renko. Anh cầm nó mà run bần bật, có dấu đánh dấu một trang trong cuốn nhật ký, Hưng bèn lật ra xem là gì …
“Em xin lỗi vì đã lừa anh! Tạm biệt!”
Hưng ngã xuống sàn bất lực. Tay nắm chặt lấy cuốn nhật ký. Long thấy vậy liền đi tới, lấy cuốn nhật ký từ tay Hưng mà đọc sau đó thì đưa cho Hoa xem. Hoa xem xong bật khóc vì bạn thân mình bỏ đi. Mà điều cô sợ là một mình con gái trên cái đất nước Mỹ này…Renko có thể đi được ở đâu? Đó là điều cô lo sợ nhất đấy.
-Mau báo cảnh sát đi kiếm Renko đi! –Long la lên. Ở bên Mỹ hễ cái là gọi cảnh sát để giải quyết nhất là chuyện lạc người thân.
Hoa liền đi lấy điện thoại. Long thì nhìn qua bên Hưng, anh vẫn đang ngồi đó mà cầm luốn cuốn nhật ký, không nói gì hay làm gì cả.
-Hic hic! Mẹ ơi! Anh ấy không thương con! – Renko lấy chiếc điện thoại mình ra gọi cho mẹ mình ở Việt Nam. Chính là bà thấy bói hồi đó của cô và Hưng.
-Con gái, nín đi! Mẹ biết con buồn lắm nhưng con hãy bình tĩnh lại!-Bên kia, mẹ Renko khẽ nói.
-Hức! Con muốn về nhà! Con muốn về! Hic!- Renko khóc nấc lên, cô muốn nín lắm mà nín không nổi.
-Mẹ nghe con như vậy, mẹ cũng muốn con về! Nhưng mà Renko à…nghe mẹ nói đây: Xin thủ tục cho con đi du học không phải dễ, tiền máy bay rất mắc, bây giờ mà mẹ mua tiền vé cho con về có khi nhà mình sạt nghiệp luôn đấy! Chưa kể, con đi du học mà chưa đầy tuần mà con về…sau này con sẽ bị cấm quay lại nước Mỹ vĩnh viễn đó! Con có biết không? –Bà trấn an lại Renko.
-Vĩnh viễn?
-Phải!
-…Con biết rồi! Con sẽ cố gắng học ở đây cho thật giỏi!- Renko dụi nước mắt.
-Tốt! Mẹ sẽ cố gắng gửi tiền qua bên đó cho con!
-Dạ vâng! Con chào mẹ!- Renko tắt điện thoại.
Bây giờ mình cô lang thang…cô biết làm gì đây? Cô biết phải sống ở đâu? Có ai giúp cô không?
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ