Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Extra: Cái Gặp Nhau Khi Còn Nhỏ / Nhật Ký Của Renko (2)
áng hôm sau, đúng theo kế hoạch: chị ấy đưa tôi tới công viên trước rồi chị ấy về đợi họ. Tôi lo lắng mong hcij ấy đừng bị ai đó bắt cóc, chị ấy còn nhỏ xiu à! Cơ mà cũng may là không sao! Tôi thấy xe họ đi vào công viên nước, tôi đằng sau theo sát. Đôi vợ chồng đó ra, tiếp đến là chị Sarari và sau đó là …
Woa! Chị ấy nói đúng thật! Cậu con trai nhà đó nhìn đẹp trai, dễ thương thật, cơ mà nhìn hơi lạnh lùng chút (tg: Xác định ai rồi =))). Mẹ của hai người nhắc nhở.
-Mẹ cho hai đứa đi tham quan một mình nhưng mà cẩn thật! Biết cchưa?
-Dạ con biết rồi!- Chị Sarari lễ phép trả lời.
-Kai-kun? Biết chưa?- Bà quay qua con trai ruột hỏi.
-Dạ con biết rồi!- Cậu con trai trả lời có hơi miễn cưỡng.
Kai – kun? Tên của anh đó ư? Lạ quá ta! Nếu bỏ chữ kun như đúng trong tiếng nhật thì tên ảnh chỉ có Kai thôi! Chà tên cũng có vẻ lạ mà…ngắn cụt à!
-Cơ mà mẹ….-Cậu anh bất giác hỏi.
-Gì con?
-Chừng nào thằng Phong tới?
-Mẹ nghĩ tới ngay thôi! Con cứ đi chơi với em đi!
Phong? Phong là ai thế? Tôi chưa bao giờ nghe chị Sarari kể về cậu con trai đó nhưng cơ mà lại có quen biết với anh Kai-kun! Tôi nghĩ chắc là bạn của anh ấy!Sau đó, đôi vợ chồng bỏ đi. Anh Kai thì nắm tay dẫn chị Sarari đi tham quan. Xem chị ấy vui sướng chưa kìa! Cũng phải, được trai đẹp nắm tay ai chả thích! Còn tôi thì vẫn đằng sau đi theo chị Sarari. Đi được một hồi, hai anh chị dừng chân. Anh Kai-kun đi mua nước cho hai người. Nhân cơ hội đó, chị Sarari lén tới chỗ tôi.
-Sao sao? Em thấy sao? Ảnh đẹp không?- Mặt chị tôi từ đầu tới cuồi đỏ ngắt.
-Ảnh đẹp thật ấy!- Thật ra tôi cũng phải công nhận.
-Ảnh tên Kai hả chị?
-À không! Ở nhà được gọi vậy ấy! Chị nè, ở nhà chị được gọi là Sa-Chan ấy!
-Vậy tên thiệt của ảnh là gì?-Tôi băn khoăn hỏi.
-Kaishito! Em nhớ nha! Kaishito!
-Kaishsito? – Chà! Tôi thấy cái tên này nghe cũng đẹp, được hơn cái hồi nãy.
-À mà còn ai tên Phong vậy? Nãy em nghe ảnh nói!- Tôi lại thắc mắc.
-À! Anh ấy tên là Hoàng Phong! Bạn thân từ nhỏ của anh Kaishito ấy! Chị gặp ảnh rồi! Anh ấy đẹp trai lắm!-Chị ấy lại cười.
-Thế à! Chắc lát em cũng được thấy mặt ảnh nhỉ?
-Ừ! Thôi! Anh Kaishito quay lại rồi! Chị quay lại nha!
-Dạ!- Chị ấy chạy lại cái bàn hối hả.
Anh Kaishito mang hail y nước tới đưa cho chị ấy uống. Trông anh ấy có hơi lạnh nhưng mà dịu dàng ấy chứ. Xem cách ảnh quan tâm tới chị Sarari kìa. Chị ấy chắc vui lắm! Tôi cũng muốn có anh trai quan tâm tôi như thế!
-Cậu chủ! Cậu chủ đi chậm lại thôi!- Tôi vẫn đang đứng nhìn lén hai nguwofi thì bỗng dưng đằng sau lưng phát ra âm thanh.
Cách tôi và chủ của âm thanh đó là cái bụi cây nên tôi lén núp vào bụi cây xem có chuyện gì xảy ra.
-Cậu chủ đi chậm lại đi!Coi chừng té giờ!- Tôi thấy một cô bạn tóc dài dễ thương đang chạy theo một cậu bạn ngỗ nghịch. Mà tôi công nhận cậu bạn này nhìn cũng rất đẹp ấy như anh Kaishsito vậy.
-Xí! Tại chả qua cậu không đuổi kịp tôi thôi!- Cậu bạn đó quay lại cười chễ cô bạn đó.
Rầm!
Do cái cú quay lại nhìn cô hầu của mình mà cậu bạn được gọi là cậu chủ đó đâm sầm vào một người khác. Đó là một người con trai! Khi đâm trúng vào nhau, cả hai bật ngửa ra! Cậu bạn cậu chủ thì lấy tay xoa đầu vì cú đâm đau, còn cậu bạn kia thì mặt thản nhiên như chả có gì nhưng đứng dậy có hơi khó khăn.
-Tuấn Thanh! Tuấn Thanh! Không sao chứ? – Một cô bạn khác chạy tới, giúp đỡ cái cậu bạn với gương mặt thản nhiên đứng dậy.
Lần này tôi cũng thừa nhận luôn, cậu bạn bị đâm có nét y chang như anh Kaishsito: lạnh lùng, đẹp trai cơ mà cậu bạn đó nhìn đa phần là dễ thương hơn là đẹp trai nhiều. Vầ nếu tôi không nhầm thì như nãy cô bạn đó nói, thì cậu bạn giống anh Kaishito tên Tuấn Thanh thì phải?
-Tôi không sao đâu Như!- Cậu bạn tên Tuấn Thanh đó đáp lại.
-Mình đi tiếp thôi! Còn cậu kia, lần sau đi chậm lại chút nhé! – Cậu Tuấn Thanh mặt bao poker face ( mặt vô cảm, lạnh lùng ) nhìn cô bạn được gọi là Như nói. Sau đó quay qua cậu bạn ngỗ nghịch nãy nói một câu. Tôi tưởng rằng cậu bạn vẫn đang lấy tay xoa đầu, ngồi dưới đất sẽ bực mình vì bị “nhắc nhở” nhưng không.
-Biết rồi! Biết rồi! Cái này lỗi tại tôi! – Cậu thản nhiên nói lại.
Tuấn Thanh và cô bạn Như tiếp tục đi chơi. Còn cô hầu nhỏ thì đi tới cậu bạn ngỗ nghịch hỏi.
-Quốc Lê! Cậu có sao không? Tôi đã dặn cậu đi chậm lại rồi mà!
-Ai da! Tôi không sao đâu Linh Linh! Lỗi của tôi!- Cô bạn tên Linh Linh giúp cậu bạn tên Quốc Lê đứng dậy.
-Chí ít cậu chủ cũng biết lỗi của ai!- Linh Linh cười hwoi có ý trêu ghẹo chút nhưng Quốc Lê cũng chả có bực mình mà điềm đạm.
-Ừ ừ được rồi! Đi tiếp không?
-Ừ! –Rồi cả hai rủ nhau đi chơi quanh công viên nước tiếp.
Tôi tuy có sáu tuổi nhưng chuyện tình cảm nam nữ tôi cũng sớm biết rồi! Nghi cái cặp cậu chủ và cô hầu dễ thương này sau này sẽ rất gắn bó đây. Còn cặp của cậu bạn trầm tính Tuấn Thanh với cô bạn của mình là Như chắc sau này cũng là một cặp đây. Dù sao tôi thấy hai bên con gái đều quan tâm tới cậu bạn nam của mình. Ngay cả bên bọn con trai cũng đối xử tốt với họ nữa.
-Ủa…bạn đang làm gì vậy?- Tôi cứ nhìn lén rồi mải mê suy nghĩ cho tới khi có một giọng nói phát ra làm tôi giật mình quay lại.
U woa! Chủ nhân của câu hỏi cho tôi vừa nãy là một cô bạn vô cùng đáng yêu. Mái tóc ngắn nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn tôi. Tôi mà là con trai chắc tôi cũng đem lòng thích cô bạn này quá! Cơ mà chỉ cái…cái câu hỏi tôi đnag làm gì…tôi chả biết trả lời sao nữa….
-Ơ…ơ..-Không lẽ tôi trả lời đang xem trộm.
-Mình…a! Vậy bạn đang làm gì? – Tôi đành hỏi ngược lại! Dù sao hai đứa cũng còn nhỏ, bị đánh lạc hướng dễ lắm!
-Mình hả? Mình đang đi chơi với anh trai!
-Thế hả? Anh của bạn đâu?
-Anh mình …. A! Anh hai!- Cô bạn đang suy nghĩ hồi cái thấy ai đụng vào vai, cô bạn đó quay lại liền nở một nụ cười, kêu lên hai tiếng “anh hai”.
-Hoa? Em đnag làm gì ở đây vậy?
-Em đang nói chuyện với bạn này!
-Thế à? Chào em? Em là bạn của Hoa hả? – Trời đất ơi! Ông anh của cô bạn này cũng đẹp trai quá xá! Có mang nét trầm tính nhưng cơ mà lại rất hiền dịu. Tự nhiên tôi thấy anh ta có vẻ giống anh Kaishito và cậu bạn Tuấn Thanh hồi này chỉ.
-Dạ…-Tôi ngại ngùng trả lời.
-Bọn em mới bắt chuyện nhau thôi! Bạn gì ơi! Đây là anh hai mình! Anh ấy tên Long!- Cô bạn tên Hoa ấy mỉm cười duyên với tôi rồi giới thiệu anh cô ấy cho tôi biết!
-Nước của em nè! Lần sau đi đâu nhớ nói anh! Anh quay lại thấy cái ghế không làm anh sợ thật đấy!- Anh hai cô bạn quở trách.
-Dạ! Cho em xin lỗi! – Hoa đón tiếp chai nước từ anh hai mình,mỉm cười híp mí mà còn đỏ mặt nữa. Chắc Hoa yêu mến anh hai Long của mình lắm nhỉ.
Nhìn hai người…tôi thấy chả khác nào giống anh Kaishito và chị Sarari của tôi….Á! Anh Kaishito!!!Chị Sarari!!! Trờ đất! Nãy giờ tôi lo chuyện tầm phào mà quên đi hai người đó! Khi tôi quay lại xem thì hai người đó…biến mất mất tiêu rồi! Chết rồi tôi lạc họ rồi! Tôi lạc họ rồi! Tôi biết là sao đây? Một mình tôi ở công viên nước, chỗ lạ lẫm tôi sợ lắm! Sao tôi ngốc đến nỗi mà lạc được họ được chớ? Tôi phải đi kiếm họ ngay thôi!
-Bạn có bị sao không?-Tôi nghĩ Hoa thấy tôi bối rối nên đành hỏi, lo lắng.
-Em bị sao thế?- Ngay cả anh Long cũng thế.
-Em chào hai người nhưng em có chuyện gắp phải đi!- NOí xong, tôi liền đứng dậy chạy đi. Phải tìm họ mới được. Chứ không tôi lạc mất!!!
Hoa và anh Long đứng nhìn tôi cho tới khi họ không thể nhìn thấy tôi nữa. Tôi chạy …tôi kiếm. Tôi kêu tên chị Sarari nhưng chả thấy tong hơi gì đáp lại. Trời đất ơi tôi mệt quá! Không kịp thấy chị ấy! Tôi tiêu mất! Tôi vẫn chạy đến nỗi mù mắt, cho tới khi sợ đến nỗi tôi òa khóc. Tôi tưởng tôi khóc to lắm ai dè…có tiếng khác còn to khủng hơn tôi. Tôi lại hiếu kỳ núp vào bụi cây xem. Trời đất! Người khóc là một cô bạn đẹp tuyệt trần. Mái tóc dài ngang vai xoăn nhẹ có màu nâu ngã vàng. Mái tóc đẹp quá! Tôi chưa từng thấy có mái tóc nào như thế! Trước giờ tôi chỉ thấy có màu đen thôi à! Cô bạn đẹp giai nhân đó đnag đứng cầm mấy chum bong bóng, khóc lóc.
-Huhuhu! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Oa!!-Trời! Khóc thảm thiệt chớ!
Rồi từ đằng xa xa, tôi thấy có một cậu bạn đang đi ngó quanh như kiếm cái gì ấy, hồi cái tiếng khóc lọt vào tai của cậu, cậu chuyển ánh nhìn qua bạn giai nhân đó. Tôi nói thật một lần nữa là tôi lại gặp trúng trai đẹp nữa rồi. Cậu bạn này phải nói là phong thái, thần sắc ngay cả bề ngoài tuyệt vời trên cả tuyệt vời luôn. Nhưng mà có vẻ khá là ma lanh và hoạt bát, nó làm tôi lien tưởng tới cậu bạn Quốc Lê vừa nãy!
-Này bạn! Sao bạn khóc? – Cậu bạn đó chạy tới chỗ cô bạn giai nhân.
-Huhu! Mình lạc mẹ mất rồi!
-Bạn mấy tuổi vậy? – Cậu bạn đó hỏi rất ngây ngô.
-Mình bảy tuổi!
-Ý! Vậy bằng mình nè!- Ý! Vậy là hai cái người này cao tuổi hơn tôi nè!Ủa là vậy bằng anh Kaishito luôn thì phải.
-Thế à? Bạn cũng lạc mẹ hả?
-Ừ! Mình bị lạc mọi người!
-OA!!!-Cô bé đó khóc thảm hơn, cậu bạn bối rối liền hỏi lại.
-Này này! Sau bạn khóc dữ vậy?
-Mình thấy bạn cũng tội nghiệp quá! Bạn cũng bị lạc giống mình nên mình buồn cho bạn! Khóc!-Trời ơi! Tôi thừa nhận là cô bạn đó vừa khóc vừa mếu máo đáng yêu thiệt chớ.
-Bạn ngốc quá! Mình bị lạc có khóc đâu?
-Sao bạn không khóc? – Cô bạn đó khó hiểu.
-Trước sau gì họ cũng tới tìm mình thôi! Bạn đừng buồn! Có mình ở đây với bạn rồi!- Cậu bạn đó mỉm cười tỏa nắng, cô bạn giai nhân nhìn mà đỏ mặt, liền nín khóc. Sau đó cảnh tiếp theo khiến tôi đúng giật mình luôn.
Cô bạn đó mỉm cười thật tươi! Vồ lấy cậu bạn đó, ôm chặt cứng rồi …. “ chụt” cả hai mi nhau nồng thắm. Tôi cực sốc mà tôi biết anh bạn trong đó cũng sốc theo luôn. Cậu anh đó mở mắt to ngất ngưởng nhìn cô bạn giai nhân mà mặt đỏ ngầu, cứng họng.
-Cảm ơn nha! – Cô bạn đó trả lời vô cùng dịu dàng kèm nụ cười duyên dáng! Trời đất ơi! Tôi là nữ mà không chịu nổi sự đáng yêu đó thật luôn ấy!
-Nè! Bà đang làm cái gì vậy?
-OÁI!-Tôi vẫn đang trong sự nghiệp nhìn lén thì có ai đó núm lấy cổ áo tôi, giật tôi ra làm tôi giật mình. Giong nói có phần lớn giọng làm tôi sợ hãi la lên.
-Bà bị gì vậy? –Người núm lấy cổ áo tôi vẫn tiếp tục hỏi. Tôi thì cuộn người lại vì sợ hãi. không lẽ tôi bị bắt quả tang, tôi làm gì sai ư? Làm ơn tha cho tôi dii! Tôi chỉ là một cô bé mồ côi cha mẹ thôi! Tôi chả biết gì đâu! Tôi đang đi chơi với chị tôi mà! Hịc!
-Nè? Sao bà khóc vậy?- Người đó vẫn tiếp tục hỏi.
-Hic hic! Tha cho tôi đi! Tôi không có lén lút nhìn ai đâu! Hic hic! Tôi chỉ đnag đi chơi thôi mà!- Tôi sợ quá mà tuôn một tràng.
-Bà đang nói cái quái gì vậy Huyệt Anh? Bà bị ai dọa hay sao mà sợ?- Tôi từ từ mở con mắt ra. Ôi mẹ ơi muốn xịt máu mũi nữa thật chớ! Tôi lại được gặp một cậu côn trai điển trai nữa rồi.
Cậu bạn này có nét khá giống cậu bạn Tuấn Thanh, nhìn bao dễ thương, trắng như sữa nhưng tôi thấy phong thái có vẻ giống cậu Quốc Lê, không có ít nói.Cậu bạn đó nhìn tôi chằm chằm làm mặt tôi đỏ lên, xấu hổ. Xưa giờ chả có đứa con trai nào nhìn tôi và biểu hiện như thế với tôi. Vả lại…chưa bao giờ tôi với cậu con trai nào gần như vậy ấy!
-Huyệt Anh!Huyệt Anh! Bà bị sao vậy?- Huyệt Anh? Là ai thế? Tôi đâu có quen ai tên HUyệt Anh.
-Cậu đang nói cái gì vậy?
-Tôi nói bà đấy Huyệt Anh! Bà bị sao thế?- À! Thì ra cậu bạn tuấn tú này tưởng tôi là cô bạn Huyệt Anh nào đó! Không lẽ cậu ta bị mù? Tôi còn không biết tên tôi là gì nữa mà cơ mà…không lẽ cô bạn Huyệt Anh gì đó cũng giống tôi sao? Khó tin quá! Giống thì có thể giống đi nhưng mà không thể đến mức nhầm người được.
-À không! Mình chả bị sao hết!
-Ê nè! Tôi dẫn bà tới chỗ này hay lắm nè Huyệt Anh!- Nói xong cậu bạn đó nắm tay tôi, dắt đi một cái vèo.
Ê xí xí! Cậu ta lầm rồi! Tôi không phải là Huyệt Anh! Cậu ta nhầm tôi với lại bạn cậu ta rồi. Tôi muốn gỡ tay tôi ra khỏi cậu ấy nhưng mà…sức con gái sao bằng con trai huhu! Trời ơi! Có ai giúp tôi đi! Tôi không quen biết cậu bạn này mà tôi cũng chả biết ai tên là HUyệt Anh hết đấy! Cái này tôi thấy giống hệt như đnag bị bắt cóc ấy!
Cậu ta dẫn tôi vào một túp lều khá tối,tôi hơi sợ vì chỗ lạ nên tôi đứng sát bên cậu bạn này.
-Chào hai đứa! Tới xem bói hả? – Bỗng một giọng phụ nữ vang lên.
-Dạ vâng! Huyệt Anh! Tôi với bà chơi bói ha!- Bói? Hình như tôi nhớ không lầm chị Sarari có giải thích qua cho tôi thì phải! Là dạng nói trước về tương lai tuy không có khoa học nhưng khá logic và đúng.
-Ừ!-Tôi mỉm cười đáp! Dù sao tôi cũng muốn chơi lâu rồi.
-Bà ơi! Bà xem đường tình duyên giữ cháu với cô bạn này đi!- Cậu bạn kia ra yêu cầu! Tôi thấy cậu bạn này bá đạo ghê. Mới nhỏ xíu mà bày đặt….tôi thấy bà ta nhìn qua hai đứa, nghe lời yêu cầu của cậu bạn đó cũng gật đầu mỉm cười. Tôi không biết có phải cười chế giễu không nữa.
-Hai đứa mấy tuổi rồi?
-Dạ bảy!- Oái! Vậy cậu bạn này với cô bạn kia cao tuổi hơn tôi!
-Hai đứa đưa tay ra hết cho bà xem!- Hai tụi tôi nhìn nhau, rồi cũng đưa cả bàn tay ra, bà ta nhìn qua lại hồi cái reo lên.
-CHúc mừng chúc mừng! Hai đứa sau này sẽ nên vợ nên chồng đấy!-Cái gì? Tôi muốn xỉu thật rồi đó! Tôi với cậu bạn này vừa mới gặp nhau! Sao có thể….cái này là tôi không tin nổi thiệt rồi đấy!
-Thiệt không bà? Vậy hay quá! Huyệt Anh! Huyệt Anh! Sao này tôi với bà lấy nhau đấy! Thích quá!-Còn cậu bạn kia thì mừng reo hò. Tôi thấy có vẻ như cậu bạn này thích cái cô bạn tên HUyệt Anh gì đó lắm nhưng mà …xin lỗi …. Tôi không phải HUyệt Anh của cậu bạn này đâu!
-Ta có món quà cho hai đứa đây! – Trông lúc tôi còn đang mệt mỏi suy nghĩ, làm cách nào để kiếm ra được chị Sarari và anh Kaishsito đây thì tự nhiên, có ai đeo cho tôi thứ gì đó ở cổ. Tôi nhìn kỹ lại…một sợi dây hồng rất đẹp. Tôi quay qua bên cậu bạn kia, cậu ấy cũng có một cái.Vậy là sao?
-Đây là dây chuyền tượng trung cho sợ tơ hồng của hai đứa đấy! NHớ giữ cẩn thận nha!
-Cảm ơn bà! Tiền xem bói bao nhiêu vậy? – Cậu bạn đó rất hài lòng, còn tôi cứ nhìn tới nhìn lui cái dây chuyền.
-Không cần đâu! Ta miễn phí!
-Hihihi! Cảm ơn bà! – Cậu bạn đó reo lên rồi nắm tay tôi đi ra ngoài. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên này lại sang một ngạc nhiên khác. Cậu bạn đó nhìn tôi dạt dào tình cảm.
-Huyệt Anh này…sao này lấy tôi nha?-Một câu yêu cầu tôi thừa nhận nó rất là đáng yêu. Chưa kể nữa…chưa bao giờ ai nhìn tôi như thế ngay cả chị Sarari và người nuôi khi mới sinh ra. Cách cậu bạn đó nắm tay tôi thật êm dịu và ấm áp, nó sưởi trái tim tôi. Và tôi thích cách cậu ấy cười với tôi, cách cậu ấy nói chuyện nói với tôi. Tôi thật sự thích hết. Dẫu cho tôi còn nhỏ, tôi biết nhwung tôi đã nói là đừng nghĩ tôi không biết. Tôi mỉm cười, đáp lại.
-Vâng!!- Tôi sẽ lấy cậu bạn này!
-Hay quá! Để tôi đi mua kem cho bà nha!-Cậu bạn phấn kích lên, lấy túi tiền rồi chạy đi.Có khi nào..đây được gọi là tiếng sét ái tình như trong truyện cổ tích không ta?
Khoan đã! Chị Sarari và anh Kaishito! Tôi không ngờ trong giây lát tôi lại quên họ! Ôi thật là … đây là cơ hội rất tốt để tôi trốn chạy đi khỏi cậu bạn phiền toái kia! Nhưng định nhấc chân đi! Có cái gì níu kéo tôi lại! Là trong thanh tâm níu tôi lại, cùng với sợi dây chuyền. Có nên bỏ cậu bạn đó không….cậu ta đang đi mua kem cho tôi mà? Nhưng mà…chị Sarari quan trọng hơn! Tôi phải đi!
Tôi không nghĩ nhiều nữa mà chạy đi! Chạy kiếm một khoảng! Tôi thấy rồi! Là anh Kaishito và chị Sarari! Chắc chắn không sai! May quá! Tôi hết bị lạc họ rồi! Tôi liền như thường lệ, núp sau cái cây như lại quan sát họ. Cơ mà nghĩ lại cũng vui …tôi đã tự mình đi chơi trong lúc bị lạc hai người này cơ mà…có hơi xấu hổ chút. Ủa? Hình như chị Sarari và anh Kaishito đnag cãi nhau đúng không ta?
-Anh nhớ không nhầm anh kêu chờ anh ở hồ bơi mà! Sao em chạy tới đây?-Anh Kaishito nhăn mặt.
-Nè! Cậu kia! Tôi nói rồi! Tôi không phải em gái cậu!- Chị Sarari la lên! Cái gì chứ? Chị ấy từ bỏ làm em gái anh Kaishsito ư? Không thể nào! Tui nhớ không nhầm chij ấy thích anh ấy lắm mà!
-Em đang nói cái gì vậy Sarari?
-Nè! Em gái cậu bao nhiêu tuổi?
-Sáu tuổi!
-Tôi bảy tuổi rồi nha! Cậu nhầm tôi với em gái cậu rồi!-Cái gì? Vậy nghĩ là…đây không phải chị Sarari ư? Sao chứ…cái mặt đó là chị song sinh của tôi mà! Sao tôi lầm thiệt chớ? Lầm cũng đồng nghĩa tôi nhớ nhầm cái mặt tôi luôn ấy!
-Sao?- Tôi cá anh Kaishito cũng bất ngờ lắm.
-Em cậu tên Sarari gì đó đúng không? Nghe kỹ nè! Tôi tên ….-Cơ mà cái chị giống chị tôi chưa kịp nói hết câu thì có một giọng nói khác xen vào.
-Huyệt Anh!!- Hả? Là cái chị giai nhân đó mà!
-Ủa? Mamako? Bà đnag làm gì ở đây vậy?
-Tôi bị lạc! May quá Huyệt Anh! Tôi kiếm được bà!- Thì ra cái chị giai nhân đó tên Mamako! Ủa …vậy ….cũng dnagj giống tôi ….người Nhật-Việt à?
-Thôi vậy tôi với bà đi kiếm mẹ bà ha! Tôi cũng bị lạc cái ông bạn đang đi chung luôn rồi!
-Ok Huyệt Anh!-Nói rồi cái chị Mamako với chị gống chị tôi dẫn nhau đi.
Huyệt Anh…Huyệt Anh…Hả???????????????
Là cái chị mà nãy cậu bạn ngốc nghếch đó nói đó hả? Trời đất! Chị ấy giống tôi thật! Tôi còn lầm là chị tôi nữa huốn chi cái cậu đó lầm! Trời! Tôi công nhận giống nhau thật chớ! Vậy nghĩa là anh Kaishito lầm cái chị Huyệt Anh với chị Sarari của tôi rồi! Cũng phải …giống vậy chả trách anh ấy nhầm người!
Anh Kaishsito có vẻ vẫn đang đứng thẩn thơ nhưng có vẻ anh ấy hiểu ra chuyện. Bỗng nhiên, ở chỗ nãy chị Mamako đi ra…là cái anh chàng nãy an ủi chị ấy đi tới bên anh Kaishsito và…..
-Nè Kaishsito, bị làm sao vậy?
-Vừa bị nhầm người với Sarari! Đến trễ quá đấy Phong!-…..Chắc tôi ngất thật rồi! Không ngờ chính là anh Phong,bạn của anh Kaishsito.
-Xin lỗi! Tại gặp trúng có cô bé đang lạc mẹ!Sarari đâu?
Anh Kaishsito lắc đầu. Cái gì? Vậy là anh ấy cũng lạc mất chị Sarari ư? Ôi trời! Cơ mà nãy tôi nhớ không lầm thì anh nói ngay ở hồ bơi thì phải. Tôi liền chạy tới chỗ hỗ bơi,quả đúng là…chị tôi đang ngồi ở bàn đợi anh ấy.
-Chị Sarari! –Tôi reo lên.
-Em! –Chị Sarari thấy tôi liền la lên.
-Em thấy anh Kaishsito đâu không?- Chị ấy hỏi.
-Dạ có!Ảnh tới liền ấy!
-May quá! Tưởng anh bỏ chị chứ!Sarari nè! CHị thấy anh Kaishsito ấy!-Tôi vẫn nghĩ đơn giản.
-Em biết mà!
-Không phải kiểu anh em! Kiểu nam nữ ấy!-Cái gì?
-Hả? Nhưng mà…
-Không sao đâu em! Dù sao chị cũng đâu có chung dòng máu với ảnh đâu! Đây có thể là mối tình duyên đẹp của một câu chuyện tình cảm thì sao? hihi!
-Haiz! Em bó tay chị!- Cơ mà tôi thấy chị ấy nói cũng đúng! chắc không sao đâu!
-À mà nè! Chị có hỏi ảnh rồi! Chị có cái tên này được lắm cho em nè!
-Hả? Tên gì?- Tôi phấn kích reo lên!Tôi sắp được có tên rồi! Tôi sắp được có tên rồi! Vui quá đi!Tôi phấn kích nhảy cẫn lên, chị ấy nhìn tôi mỉm cười.
Cơ mà do tôi cứ nhảy cẫng lên loạn xạ, chưa kể cái này là hồ bơi nữa nên sàn rất trơn. Trong lúc tôi đang nhảy cẫng thì…vô tình tôi trượt chân xuống hồ bơi. Chêt rồi! Tôi không có biết bơi! Tôi mới năm tuổi à, làm gì mà biết bơi. Lúc đó, chị Sarari thấy vậy liền đứng bật dậy, chạy ngay tới nắm lấy tay tôi. Kéo tôi qua một bên nhưng đổi lại…chị ấy bị rớt xuống hồ. Trước khi rớt,chị ấy đã nói với tôi.
-Nè! Tên em từ giờ về sau …là Renko nhé!!
………….
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ