Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Chuyện Tình Của Renko Và Hưng
r đăng chap lâu rất nhiều nha >.<
Xuống sân bay Mỹ, Hưng nhức đầu vì chuyến bay kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ nên anh đi kiếm thứ gì đó uống thư giãn. Ghé tạt qua một quầy coffee, Hưng chọn một ly dâu đá uống để lấy năng lượng. Anh ngồi xuống chiếc ghế trong quán.
Cuối cùng cũng xong rồi, mọi thứ đã xong rồi, anh cần làm lại cuộc đời mới dù có hơi muộn nhưng không sao. Qua đây anh có thể có tương lai trong việc học hành và cải tiến mình hơn ngay cả…kiếm bạn gái cho mình nữa. Hưng hơi nhíu mày, có một giọt nước rơi ra từ trong khóe mắt của anh. Anh không thể tin được là cho tới giờ … anh vẫn không thể quên được bóng dáng của HUyệt ANh.
Cũng phải…là bạn thời thơ ấu mà, là người đã nói hứa sẽ lấy anh mà…là anh đã tìm kiếm cô suốt còn ở mà. Tình cảm anh giành cho cô ngày càng mạnh mẽ….nhưng đau lòng là nó không được đáp trả lại. Anh đau quá…tại sao anh lại say tình như thế.
Hưng nhìn qua kính của quán, đằng lớp kính đó là chỗ ngồi chờ cho những người đnag chuẩn bị chuyến bay. Nhưng anh xong rồi nên không cần lo lắng nhiều. Qua lăng kính,Hưng bất chợt hướng ánh mắt tới một cô gái nhỏ nhắn lao công bị một ông khách mặt mày bặm trợn la mắng. Nhìn mà tội nghiệp! Cái rồi cố một cô du khách khác tới bảo vệ cho cô lao công nhỏ nhắn đó. Ông khách lớn giọng với cô du khách.Ấy chà …cô ta cũng khách phí quá nhỉ…giống Huyệt Anh…mà cũng giống Renko….Cơ mà….
-Ủa? Không phải là Renko sao?- Hưng mắt trợn nhìn kỹ hơn một chút.Đúng là Renko rồi nhưng co mà….làm cái quái gì cô nhóc này ở đây chứ? Đay là sân bay Mỹ mà?
Cái rồi ông khách và Renko xô xát với nhau. Ổng giở chứng tính hành hung mà Renko cũng chơi lại với ổng. Hưng thấy mà rối bời, khoong yên đành đứng dậy.
-Cái con bé này!!
Anh xông thẳng ra khỏi quán, để lại hành lý. Phóng như bay ra. Đúng lúc ông khách bặm trợn đó đưa tay định tát cho Renko một phát. Hưng đã kịp ngăn cản lại. Anh trợn mắt nhìn hắn. Renko thì ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh, thốt lên.
-Anh Hưng?
-Mày…-Tên đó bực mình la lên.
-Biến đi ngay cho tao!- Hưng lên tiếng trầm lặng. Hắn sợ tái mặt mà bực dọc bỏ đi. Renko đằng sau lưng hơi nhướng lên cảm ơn anh.
-Cảm ơn…anh!
-Em có bị ngố không hả cái con nhỏ ngốc này?-Hưng qua qua lớn giọng với Renko.
-Ơ thì….chuyện nên làm chứ bộ….em làm gì sai chứ?- Renko bĩu môi. Hưng lắc đầu nhìn cô, xoa đầu cô.
-À…cảm ơn hai người nha!-Cô lao công nhỏ nhắn đỏ mặt hết nhìn Renko và Hưng xong quay lại làm việc.
Hưng kéo Renko tới cái quán anh ngồi, anh gọi cho cô một cái bánh donut và ly sữa, anh bao.
-Chà…trông em có vẻ giống chết đói quá nhỉ?- Cô ăn liền hoàn khiến anh bất ngờ.
-Đồ ăn trên máy bay dở quá với lại hầu như 24/24 là em ngủ nên…chả ăn được gì hết ấy!- Renko nói với khuôn mặt đầy bụn bánh. Hưng bó tay đành lây khăn giấy lau cho cô.
-Tại sao…em ở đây?
-Hả?-Renko ngở ra với câu hỏi của Hưng.
-Tại sao em lại tới nước Mỹ này? Em đang ở mà với lại….em biết ngày anh bay…sao không tới thăm?-Hưng nói với giọng điệu khá trầm, mặt Renko có hơi tối lại.
Cô nói sao đây….cô đã ở đó…chỉ dám nhìn anh …không dám chạy tới. Cô chạy tới rồi sao? Cũng ôm anh ư? Cũng giống như chị HUyệt Anh ôm Hưng sao? Vậy thì lúc đó, cái ôm của cô và cái ôm của chị ấy…anh cần cái nào hơn? Sự xuất hiện của cô và chị HUyệt Anh, đối với anh cái nào được hơn chứ?
Cô không ghét HUyệt Anh dù nếu theo lý thuyết thì chị ấy là tình địch của cô. Còn chuyện cô đi Mỹ….cô biết giải thích sao? Nói rằng vì….cô muốn bên anh ư…có sớm quá không? Anh hiểu không? Hay anh sợ sệt mà xa lánh cô? Cô phải làm sao đây?
-Em …đi du học …
-Du học?Ai bảo lãnh em?- Hưng nhăn mặt.
-Em tự mình làm! Vả lại em không đến thăm anh được là do…vô tình chuyến bay của em vô tình đi trươc chuyến của anh á nên….ahihihi!-Renko gãi đầu nói, tìm cách xoa đi cái không khí kinh dị này.
Hưng nhìn qua lại rồi cũng gật đầu tin. Anh thở dài!
-Vậy…em biết mình ở đâu ở đây chưa?- Ý anh là cô kiếm được nhà bên này chưa.
-Dạ…chưa!- Anh muốn té xỉu luôn. Công nhận nó hay thiệt, tới đây rồi mà không biết ở chỗ nào.Anh đành nói.
-Thôi được! Em ở chung với anh đi! Dẫu sao nhà anh cũng tới mấy phòng!-Anh đề nghị. Mặt Renko đỏ lên như trái cà chua. Sao chứ…anh vừa nói cái gì….
-Ở … chung nhà với anh?- Cô không tin được.
-Nè đừng hiểu lầm cô nhóc! Em chỉ ở tạm thời thôi! Anh sẽ giúp em tìm một chỗ nhà thuê cho em ở!-Hưng búng trán Renko, cười chế giễu. Renko hiểu ra…cô hơi mừng hụt nhỉ….Cơ mà…anh cũng đã lo cho cô rồi.
Ăn uống xong, hai người mang hành lý đi tới nhà Hưng. Nhà anh rộng và đầy đủ tiện nghi, cô phải nói là chả khác nào Kaishsito và Hưng. À ha đúng rồi, ba mẹ anh là một trong những doanh nhân có tiếng mà, họ cũng có làm ăn với ba mẹ Kiaishsito nữa mà.
-Ba mẹ anh đâu?-Renko quay qua lại hỏi.
-Anh ở nhà riêng! Anh cũng lớn rồi!-Woa! Chững chạc ghê! Anh làm cô càng phục hơn nữa.
-Ba mẹ em đâu?- Hưng dọn đồ anh và đồ cô, vừa làm vừa hỏi chuyện. Renko im ru, không nói miếng nào, khuôn mặt cô thoáng chốc buồn bã, vô cảm. Hưng không nghe cô nhóc tí ta này tí tửng gi nữa, lo lắng quay mặt đối diện lại với cô.
-Sao thế? Có chuyện gì với ba mẹ em hả? Em cãi nhau với họ hả….
-Em….không có ba mẹ….- Renko nói nhỏ. Ba me cô là ai…cô còn không biết…hay nói chính xác ra thì cô….
-Em….em….là trẻ mồ côi ư?- HUưng kinh ngạc trợn tròn mắt. Cô…một người như cô…..khoong có ba mẹ ư?
-Vâng…em giống như Hoa….bị ba mẹ bỏ! Nhưng Hoa may mắn hơn em là còn được họ nuôi dưỡng cho tới năm 5t, còn em thì sinh ra đã……!!!-Renko nghẹn ngào nói, lòng cô khá đau một chút nhưng kìm hãm được. Vì thật sự Renko mạnh mẽ hơn Huyệt Anh rất nhiều.
Chưa nói hết, một bờ vai ấm áp ôm lấy cô, vùi đầu cô vào lòng người đó. Cánh tay dịu dàng xoa lấy cái đầu tóc rối mù và giọng nói thì thầm nhẹ nhàng đó lãng vãng bên tai cô.
-Em đừng buồn! Chuyệ qua rồi!Có anh ở đây chăm sóc em nè!-Nghe Hưng nói vậy, cô mỉm cười ôm lấy anh.
-Em không khóc sao?
-Em không biết tình cảm gia đình là gì …thì làm sao biết được nên khóc như thế nào?- Hưng nghe có phần đau lòng,Vì dù sao Renko ….cũng là cô gái mà anh vô cùng thương yêu và quý mến.
-Nhưng nếu em đau lòng vì mình bị bỏ rơi và cô đơn…thì cứ khóc đi! Không có gì sai đâu!- Anh vẫ nghe tiếng cười hời hợt của Renko nhưng bàn tay thì lại càng bấu chặt lấy áo của Hưng. Và rồi từ từ, ngay vai, anh cẩm nhận được có gì đó ướt ướt và tiếng thút thít nhỏ của Renko vang lên.
-Mà nè! Em biết mình nên học ở đâu chưa? – Hưng từ trên lầu 2 xuống tầng trệt, vào nhà bếp với bộ dạng “ở nhà”. Anh vừa mới tắm xong, bằng chứng trên đầu anh vần còn đang để cái khăn tắm lau đầu.
-Em cũng chưa biết nữa!- Renko thì trong nhà bếp làm bữa tối cho cả hai, cô dọn chén đữa ra khỏi bàn. (Giống vợ chồng nhỉ J)
-Vậy rốt cuộc em tới đây làm cái gì =.=!- Hưng bó tay.
-Thì….vẫn chưa tới lúc nhập học mà! Em sẽ tìm ra thôi!
-Anh sẽ phụ em! Chỗ này anh biết rõ hơn em nhiều! –Hưng ngồi xuống ghế, hai tay anh vẫn lau cái đầu của mình.
-Anh làm cái quái gì mà lau nãy giờ chưa xong vậy?-Ý Renko là cái đầu của anh ấy. Cô lau lâu do tóc co dài hơn tóc anh còn anh thì đàn ông con trai tóc ngắn mà.
-Nè! Tóc anh dày hơn tóc em nha!-Hưng phản kháng lại lời nói của cô em.
-Để cho em!- Trong khi Hưng ngồi đó lau, Renko bước đến lại gần, cô gỡ hai tay anh mà đích thân cô lau. Hưng ngồi còn Renko đứng chưa kể là có cái khăn che tầm nhìn phía trên của anh nữa nên thú thật…giờ …anh chỉ thấy cái thân hình cô thôi.
Hưng nhìn mà không ngại ngùng. Nói sao ta, anh đánh giá thân hình cô trông được nè, săn chắc và cũng cân đối và mảnh mai nữa. Cô mặc ở nhà một bộ thun trắng ôm sát cơ thể nên được tôn lên. Dễ cho nah nhìn thấy.
-Woa! Thân hình em nhìn cũng đẹp quá ta! Chỉ khác ngực em không bằng chị HUyệt Anh thôi!- Hưng thốt lên. Renko nghe thấy giậ run lên, không lau đầu cho anh nữa mà nắm chặt lấy cái khăn và….
-ANH BỊ BIẾN THÁI HẢ?-Cô dùng cái khăn quấn chặt lấy đầu anh, suýt nữa Hưng chết ngạt. Cô giận dỗi quay về chỗ ngồi của mình để anh.
-Ui da!Anh giỡn hoy mà!- Hưng cười mồ hôi xme như xin lỗi cô.
-Ừ! Vui lắm!- Cô nói trách móc. Anh cũng hơi rung mình. Cầm chén cơm cô chuẩn bị sẵn, gấp đồ ăn bỏ vào miệng.Ăn được mấy miếng, anh bất ngờ.
-Ngon quá! Em nấu ăn giỏi quá!
-Cảm ơn!- Renko quất hai từ lạnh lùng, cô còn bực.
-Anh nói thật! Ngon hơn của chị Huyệt Anh nhiều!-Nhưng tới câu nói này khiến Renko khựng lại xấu hổ và đỏ mặt cực kì. Ngon hơn của chị Huyệt Anh…vậy là anh thích của cô hơn sao?
-Mai anh sẽ dẫn em đi xme trường nha!- Hưng ăn một hồi mở miệng nói.
-Nhưng em có biết là trường nào đâu?
-Em không nghĩ là anh có rồi hả? Anh sẽ dẫn em tham quan một vòng xem em thích không nhé?
-Nếu anh nói vậy nghĩa là…
-Ừ! Nếu em chấp nhận! Thì em với anh học chung trường với nhau! -Hưng nói tỉnh bơ và ăn cơm nhưng Renko thì đỏ mặt cực kỳ. Cô chung trường vs anh, anh lo cho cô chu đáo thế….
-Dạ!-Renko ngại ngùng nói, Hưng nghe chỉ mỉm cười rồi xoa đầu cô nhóc.
Đúng ngày hôm sau, Hưng qua phòng kêu Renko dậy sớm để cùng nhau đi xem trường. Nhóc tì có vẻ mệt mỏi nên chuẩn bị lâu lắc. Tội Hưng đứng chờ mấy phút. Mà sẵn lúc đó, anh lấy xe hơi từ trong garage ra để chở hai đứa đi nữa. Renko xuống nhà, vào chỗ ngồi trong chiếc xe la toáng.
-Woa! Anh lái hả?
-Ừ!-Hưng mỉm cười, lên số cho xe bắt đầu chạy.
-Có an toàn không đây? – Renko nghi ngờ.
-Nè nè! Anh có bằng lái rồi nha!
Cả hai xuát phát. Đi được mười phút rồi nhưng hai bên chả nói gì với nhau. Chắc cũng tại Hưng tập trung lo lái xe quá nên Renko cũng không dám bắt chuyện. Nói chứ đường xá ở Mỹ đi dễ dàng hơn bên nhiều, vừa rộng mà mọi người lại nhường nhau nên không có sợ gây tai nạn. Hưng tuy mắt vẫn nhìn đằng trước nhưng lại bắt chuyện với Renko.
-À! Trường hơi xa một chút nha em! Em đợi khoảng thêm hai mươi phút nữa ha! – Cơ mà anh chả nghe thấy động tính nào nói lại.
May tới khúc đèn đỏ, Hưng dừng xe lại, quay qua xem Renko sao. Ai dè…con bé ngủ mất đất rồi, chắc tại vẫn còn dư âm của cơn ngủ nên trên xe nãy giờ lợi dụng nằm ngủ luôn. Cũng tốt, anh cũng sợ Renko ngồi xe lâu quá không quen.
-Cái con nhỏ này….-Anh bật cười đưa tay xoa đầu cô. Khuôn mặt Renko….giống Huyệt Anh thật. Anh nhớ Huyệt Anh quá! Uowsc gì….
Đèn xanh bật lên, Hưng tập trung đạp ga đi tiếp.
Tới trường, Renko ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Đây là một ngôi trường vô cùng rộng lớn và trang nghiêm. Gioongs như ngôi trường này chỉ dành cho con nhà giàu, đủ điều kiện mới vô được ấy.
-Sao? Thích không?
-Lớn quá….-Renko nói nhỏ.
- Hehe! Trường anh học đương nhiên phải bự rồi!
-Tự tin thấy ớn =.=
Hưng đưa Renko vào trưởng tham quan. Nơi này như cái mê cung ấy, đi suýt nữa lạc, chả biết đi đâu. May mà kế bên có Hưng, anh có vẻ đã tới đây trước rồi nên cũng rành đường, chỉ hướng cho Renko đi và dạy cô cách đọc mấy cải ký hiệu chỉ dẫn của trường.
Phòng thí nghiệm, phòng toán, vật lý,v.v đến hồi Hưng dẫn Renko vào phòng thể dục, tình cờ thầy dạy TD ở đó. Thấy học sinh đi thăm trường trước, ổng tới bắt chuyện sẵn giới thiệu luôn.
-Em muốn đi xem quanh phòng thì đi đi, để anh nói chuyện với thầy! – Hưng nhắc trước.
-Dạ!
Thế là mặc cho Hưng ở lại với thầy, Renko tự mình đi thăm quan phòng tập. Woa! Căn phòng này phải rộng chừng 1000m2.Chủ yếu phòng này dành cho bóng rổ và bóng chuyền. Conf bóng đá và bóng bầu dục là ở ngoài sân trường. Renko mải mê đi qua đi lại để xem, bỗng nhiên cô tình cờ thấy có một bóng dáng quen thuộc ở bên sân bóng rổ đang chơi bóng. Cách xa gần nửa cái sân thế mà người đó vẫn ném bóng vảo rổ được cực hay. Thật sự khuôn mặt rất quen. Cô đi gần thêm một chút nữa xem là ai thì ngạc nhiên thốt lên.
-Huy?(xem lại chương 22: chúng ta không phải là an hem ruột)
-Ủa? Renko?-Anh chàng tên Huy nghe ai gọi tên mình liền quay lại và anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy người gọ đó chính là….người anh thích!
-Ren…Renko!-Huy đỏ mặt la lên!
-Oái Huy coi chừng!
Bốp!
Lời dặn dò của Renko quá trễ không kịp! Kết quả là trái banh nãy Huy đang ném dội ngược lại ngay vào mặt anh tại lúc đó anh vừa ném xong là Renko gọi anh. Huy ngã bịch xuống sàn, lấy tay xoa mặt đâu đớn rồi ngồi dậy. Renko liền chạy tới hỏi.
-Có sao không HUy?
-À! À…Huy không sao?- Trời ơi! Nhục thật chứ! Tự nhiên cái bị Renko thấy cảnh này làm anh xấu hổ thiệt chớ!
-Huy…làm gì ở dây vậy?
-Câu này Huy hỏi Renko mới đúng! Renko đang ở Việt Nam mà?- Hai người này xưng hô với nhau bằng tên.
-À thì…cũng giống Huy thôi…Renko đi du học!-Renko quên mất là Huy có nói rằng anh đi du học ở Mỹ với cô,mà tại lúc đó đang lo chuyện chị Huyệt Anh và anh Kaishito nên cô quên liền luôn.
-Đừng nói là Renko sẽ học trường này nha!
-Có thể lắm Huy! Renko đang đi xem trường nè!
-Hay quá! Renko học ở đây đi! Huy cũng học ở đây nè!- Huy phấn kích, có mơ anh cũng không nghĩ anh được gặp Renko ở Mỹ mà còn chung trường nữa! Qúa đã!
-Vậy hả! Vậy chắc Renko sẽ học ở đây luôn quá!Hihihi!-Đối với Renko, cô cũng thích nhưng chỉ do là có bạn cũng lớp hồi đó học chung nên cô thích vậy thôi.
-Ủa mà sao Huy chơi thản nhiên quá vậy?
-À thì Huy có xin phép thầy cho Huy chơi chút, thầy cho!
-Huy đi với ai?
-Với mẹ! Mẹ đnag làm giấy cho Huy vào trường đấy! Còn Renko?
-À Renko đi với …- Renko ngại ngùng…cô nói sao đây? Đi với anh trai hay là đi với người mình thích….
-Renko! Xem xong chưa? Em thích ở đây không?- Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên Hưng chạm vào vai Renko khá mạnh làm cô giật mình.
-Oái! Anh Hưng?
-Anh Hưng? Đây là ai vậy Renko?-Huy thấy có thêm sự góp mặt của Hưng khiến Huy có hơi nghi ngờ…bạn trai Renko ư?
-Ủa? Em có phải là thằng nhóc mà đã nhảy chung với Renko bài “I need a girl” ở cắm trại không?-Hưng phát hiện ra Huy cái không lâu anh nhận ra Huy là ai. Tại lúc đó anh hơi ấn tượng khi có đứa gan hùm dám lên nhảy với con nhóc quậy này.
-Dạ phải …anh là….
-Anh cũng chung trường với hai đứa hồi năm ngoái nè!Anh là anh của Renko!
-À! Thì ra là anh của Renko! Làm em tưởng….-Huy thở phảo, nhẹ nhõm.
-Đừng nói em tưởng anh là bạn trai con nhóc quậy này nha! Haha!- Hưng chỉ ý trêu ghẹo thôi chứ cũng chả ý đả kích ai. Anh mỉm cười, xoa đầu Renko. Còn trông khi thì cô ngại gần chết vì tự nhiên bị anh nói cái “mong muốn bấy lâu” của cô.
-Em đâu có quậy!- Renko phản kháng lại.
-Trời…em mà không quậy?Huy, em xem anh nói có đúng không?- Hưng qua cầu cứu Huy.
-Renko….quậy thiệt mà!- Thích thì thích như Huy cũng phải thừa nhận!
-Hai người bắt nạt em!!-Renko phẫn nộ la lên!
Rốt cuộc là Renko đồng ý trường đó, cũng sắp tới ngày học nên Hưng cũng làm thủ tục cho Renko nhận học luôn. Anh làm xong đi ra văn phòng thì thấy Huy và Renko nói chuyện với nhau rất vui vẻ và hòa hợp. Anh nhìn hai đứa mà nghĩ…đẹp như một đôi vậy đấy cơ mà….Renko giống HUyệt Anh thật! Anh lại nghĩ tới Huyệt Anh nũa rồi!
Trên đường về, Renko mặt đỏ quay chỗ khác, biểu cảm có vẻ giận dỗi, Hưng thấy vậy liền bắt chuyện.
-Sao vậy?Còn bực anh việc anh chọc em hả?
-…Ừ!-Renko ừ đại vậy thôi chư cũng không phải là nguyên nhân đó cho lắm!
-Nè! Em thích Huy hả? –Hưng hỏi câu hơi nhạy cảm.
-Cái gì? Đâu có?
-Thiệt không? Anh thấy mặt em đỏ lên rồi kìa!
-Tại anh hỏi sai! Em không có thích Huy, em chỉ xem Huy là bạn thôi!
-Tùy em! Tại anh thấy Huy có vẻ thích em đấy chứ!
-Không có đâu! Huy cũng chỉ xem em là bạn thôi!
-Thế hả?Ái chà! Anh mong hai đứa sớm thành đôi! Anh thấy hai đứa cũng hợp đấy chứ! – Hưng nói với tư cách giống như người anh đang chăm lo em gái mình vậy.
Renko nghe được, cô bất ngờ, nhìn chăm chăm vào Hưng nhưng rồi nhìn chỗ khác. Khuôn mặt biểu cảm có hơi buồn rồi im phăng phắc luôn. Hưng lái xe nhưng cũng để ý, anh bật hỏi.
-Sao vậy Renko? Sao im lặng vậy?
-Dạ không có gì!- Renko nhẹ nhàng trả lời.
-Thật không vậy?-Hưng không tin lắm.
-Thật!
Rồi hai người im lặng luôn, không ai nhìn nhau cho tới khi về.
Như thường lệ,bữa tối,Renko vẫn đảm đang ở dưới bếp làm cho hai người nhưng mặt cho có cảm xúc gì, chỉ tập trung vô ăn khiến Hưng là người ăn chung có hơi lạnh gáy. Tại trước giờ anh chỉ quen moojt Renko luôn luôn nói lien hoàn chứ không phải như thế này.
Renko rửa bát cũng trong im lặng rồi lên phòng, bắt đầu Hưng cảm thấy có hơi lo rồi đó. Anh đứng trước cửa phòng Renko, gõ cửa xin vô.
-Anh Hưng hả?
-Ừ!Anh đây! Anh vô được không?
-Anh cứ vô đi! Mà anh muốn gặp em chi?- Hưng mở cửa vào. Renko bây giờ đang nằm soải trên giường, tay đang ôm cái gối, đưa lưng trước mặt Hưng.
-Bộ anh có nói gì làm em giận không? Tự nhiên em không nói chuyện với anh vậy?- Hưng ngồi lên giường kế Renko.
-Dạ không có!- Thật ra là có đó thưa anh!
-Hay em có chuyện buồn?
-Dạ không! –Thật ra là cũng có đưa thưa anh!
-Nè! Anh ghét nhất là nói dối nha Renko! – Hưng bắt đầu hơi bực với cô em bướng bỉnh, anh nhăn mặt, nói bắt đầu với giọng điệu cáu gắt. Renko nghe vậy đành thở dài ngồi lên, thừa nhận.
-Dạ cũng có!
-Chuyện gì vậy em?-Cuối cùng cũng thuyết phục con nhỏ cứng đầu này!
-Anh thử nghĩ nếu người anh thích tự nhiên kêu anh đẹp đôi với người khác….anh buồn không?
-BUồn chứ em…em cũng thấy rồi đó…chị Huyệt Anh cũng đã đối xử với anh như thế!
-Anh…vẫn còn nhớ chị Huyệt Anh ư? –Renko bất ngờ.
-Ừ! Anh vẫn còn thích chị ấy! XIn lỗi em …anh đã hứa là sẽ quên chị ấy nhưng anh làm không được! Nó khó lắm!
-Từ từ…rồi anh sẽ quên thôi!- Renko thong cảm cho dù cô có hơi ghen.
-Em biết không Renko…em giống chị HUyệt Anh lắm! Mỗi lần nhìn em là anh lại nhớ đến chị ấy! Nó khiến anh rất buồn và càng nhớ chị ấy nữa!-Hưng đưa tay sờ lên mặt Renko
-…-Crack! Crack! Tiếng con tim bị nứt (Tg bó tay ông này rồi! Các bạn tự tưởng tượng Renko đau lòng như thế nào nha!).
-À cơ mà…em buồn vì chuyện em nói đúng không? Vậy nghĩa là em thích ai rồi? Em thích ai dạ? Bật mí cho anh biết đi!- Hưng đang buồn nhưng rồi cũng thay đổi cảm xúc. Tỉnh bơ quay qua bên Renko trong khi đó….Renko đang điên người sôi sùng sục, vớ lấy cái gối ném vào mặt Hưng.
-ANH LÀ ĐỒ NGỐC!
-Hả?-Hưng mặt đờ đãn không hiểu nhìn Renko. Còn cô thì mặt như suýt khóc ấy.
-Sao anh ngốc?-Hưng vẫn không hiểu nhìn Renko.
-Anh đi ra khỏi phòng em đi!-Renko không tranh luận với Hưng nữa. Cô ngồi dậy đẩy anh ra khổi phòng, Hưng bị đẩy ra khỏi phòng, anh liền nhăn mặt khó hiểu quay lại la.
-Renko! Renko….
Rầm
Nhưng chưa kịp nói hết câu là cửa phòng đóng cái rầm, anh đứng hình nhìn mà không biết phải phản ứng sao nữa. Còn Renko thì ngồi xuống, tựa vào cửa, gục đầu vào gối, thở dài.
-Anh ta đúng là ngốc mà!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ