The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Làm Lành Kiểu Người Lớn:)))
(Dạ chương mới đây! Sr đăng lâu:((((! Chờ 2 chương sau mới gây cấn nè:)))!)
-Không chịu đâu! Không chịu đâu! Anh hứa với em rồi mà!- Trong khách sạn, Mamako nhõng nhọe tới nhõng nhẽo lui khiến Phong đổ mồ hôi gần chết.
-Rồi rồi! Anh sẽ chở em đi ăn sushi và trà xanh hảo hạng nha!!- Lời hứa của anh ở máy bay ấy mà. Ban đầu anh nói giỡn là đi khao món gà rán tại hồi đó hai cô chuyên đi ăn KFC ấy mà. Cái Mamako trề môi cứ la không chịu vậy ấy!
- Huyệt Anh! Lát muốn ăn gì không anh chở đi?
-Ahihihi! EM muốn ăn thử Udon lạnh! Nha nha nha!-Huyệt Anh cũng nhõng nhẽo không kém.
-Mẹ biết có một quán hảo hạng vừa có Udon vừa có sushi cho bốn đứa nè! – Mai Chi chen ngang vào cuộc nsoi chuyện của bốn người. Bà ở đây cũng lâu đặc biệt là ở phía bắc Tokyo nên cũng rõ những địa điểm ăn uống. Tại con nhỏ bạn bà cũng hạm ăn chứ có vừa.
-Thế hả mẹ? Ở đâu vậy mẹ?
-Đừng lo cháu! Đặt phòng xong là đi ăn ngay thôi!- Ánh Nguyệt từ đằng sau Mai Chi hiện nguyên hình.
Bây giờ mọi người đang kéo tới khách sạn năm sao đặt phòng, phòng bốn người mà tổng cộng nhóm là có mười hai nên không khó để biết bao nhiêu phòng sẽ đặt là con số 3. Nhưng có cái khó khăn là….vợ chồng bà An Di và Tuệ Linh chắc chắn là chung phòng rồi ấy, nhưng còn mấy người còn lại thì sao? Biết là vợ chồng Mai Chi và Ánh Nguyệt vừa mới gặp lại nhau, nên hco nhiều thời gian bên nhau nhưng không lẽ….cho bốn đứa nhỏ ở chung phòng. Biết là sớm muộn cũng nên chồng nên vợ nhưng mà tụi nó chưa cưới nhau mà…sao làm vậy được.
-Thôi! Với lại hai đứa nhỏ cũng vừa gặp lại mẹ! Cho bốn người họ chung phòng đi!-Chấn Hùng suy nghĩ một hồi rồi ra câu quyết định. Dâu sao “nam nữ cũng thụ thụ bất tương thân”. Thật ra cũng còn một phần nguyên nhân nữa:
Vừa mới về nhà trọ, hai ông bị Ánh Nguyệt và Mai Chi cho ăn quả bơ, giận không thèm nói chuyện luôn. Hỏi mấy người còn lại, khó khăn lắm họ mới trả lời sau đó hai ông muốn ngất xỉu khi biết được sự việc kinh hoàng. Té ra người đã khiến hai bà không còn trong trắng nữa là…đã vậy hai ông còn bỏ đi nữa. Chấn Hùng và Dosu thấy mình vô cùng là tệ hại. Daisuke và Hoàng DUowng lần này có muốn bênh cũng không thể nào mà bênh nổi.
Hai ông cũng rang kêu hai đứa con gái giúp nhưng Mamaka và Huyệt Anh cũng hất mặt giận ba mình, tự mình gây lỗi mà còn đổ lỗi cho mẹ rồi lại còn quá đáng …hỏi sao không giận chứ.
-Kaishito, Phong chung phòng với chú Chấn Hùng và chú!-Dosu vừa nói xong, mặt của hai chàng liền thay đổi. Không phải dnagj xuống sắc nhưng gần giống vậy. Ý là muốn nói thẳng ra là hai anh không muốn ấy. Tại có bao giờ….hai anh với hai chú sống chung nhau dữ vậy đâu. Ngay cả ba mẹ hai anh, hai anh cũng muốn ở một mình nữa.
-Dạ bọn con tán thành!- Người nói là Mamako, cô lien chjay tới ôm mẹ. Bên Ánh Nguyệt, con gái bà cũng ôm bà chặt cứng.Tại Mamako và Huyệt Anh vẫn giận ba. Ánh mắt Ánh Nguyệt và Mai Chi liếc xéo qua bên chồng mình rồi hất mặt đi không thèm nhìn nữa. Dẫu sao cũng biết điều cho hai bà đấy. Hai ông nhìn thấy cảnh đó mà buồn gần chết nhưng cũng chả làm gì hơn.
-Mamako…
-Huyệt Anh…
Hai anh thấy vậy liền lên tiengs kêu than…
-Nè hai đứa! Cái bản mặt vậy là sao?Không muốn chung phòng với mấy chú hả?- Chấn Hùng nhìn xơ qua hiểu ý, lên tiếng làm hai anh giật mình. Bị đánh trúng tim đen hỏi sao không giật mình.
-Hehehe! Làm gì có chú!- Phong cười trừ nói.
-Thôi không sao! Tôi có ý này: hai đứa nhỏ mới gặp lại mẹ cứ cho nó chung phòng; bốn đứa anh bạn thân nhau nên chung phòng ha; còn Kaishito và Phong ở chung phòng với mẹ cô Tuệ Linh! Được không?- Khúc này mấy anh cũng khá tán thành, dẫu sao thì ở chung với mẹ cũng nghe được hơn.
Mamako và Huyệt Anh vẫn vui khi ở chung phòng với mẹ. Dosu và Chấn Hùng thì vẫn vậy không sao. Chỉ có Daisuke và Hoàng Dương có hơi đơ người ra vì không được chung phòng với vợ nên hơi buồn.
Nhanh chóng mọi người quay về phòng của mình, sửa soạn quần áo để đi ăn tối. Dẫu sao hôm nay cũng là một ngày khá dài rồi, ai cũng mệt mỏi.
-Huyệt Anh ngồi xuống để mẹ làm tóc nào!-Huyệt Anh quấn một cái khăn ngay người, một cái quấn trên tóctừ phòng tắm đi ra, Ánh Nguyệt thì đi ra trước HUyệt Anh nên người vẫn còn quấn cái khăn tắm, chạy tới ép con ngồi xuống.
-Không cần đâu mẹ! Cứ để như bình thường là được rồi! – Ánh Nguyệt lấy khăn trên tóc Huyệt Anh lau đầu cho con gái bà.
-Nói vậy sao được! Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi ăn với ba mẹ chồng, với gia đình va chồng chưa cưới của con nữa. Phải thật xinh đẹp và khác như mọi ngày chứ!-Ánh Nguyệt không tin nổi là một ngày như thế này đối với bà mà thành hiện thực, thì quá kì diệu, quá hạnh phúc đôi với bà. Bà không dám mơ tới về chuyện này thế mà…Bây giờ cảm xúc của bà quá đỗi hạnh phúc và cảm động.
Ánh Nguyệt lấy đồ sấy tóc đặt trên bàn, bật công tắc sấy cho con gái mình.
-Huyệt Anh muốn mẹ làm kiểu nào nè?
-Kiểu….ngày xưa được không? Mẹ hay tết tóc cho con ấy!-HUyệt Anh hồi đó cũng nữ tính lắm ấy nha.
-Hihi! Được thôi!- Ánh Nguyệt vui vẻ đồng ý, cũng đã quá lâu rồi, bà chưa tết tóc cho con gái.
-Hai mẹ con bên kia xong chưa?- Mai Chi cùng Mamako đi ra khỏi phòng tắm, trên người ai cũng quấn khăn tắm, chưa mặc quần áo tại cũng chưa biết mặc gì.
-Đang làm tóc!- Ánh Nguyệt trả lời.
-Mamako lại đây mẹ làm tóc cho con luôn!
-Dạ!
-Con muốn làm kiểu nào?
-Kiểu truyền thống Nhật Bản được không mẹ?
-Kiểu đó búi lên nhìn già với con lắm! À mẹ có kiểu này hợp với mái tóc dài của con nè!-Mai Chi lấy chiếc lược chải nhẹ nhàng với mái tóc tuyệt đẹp của Mamako.
Làm tóc xong, Mai Chi và Ánh Nguyệt dẫn con gái hai bà tới vali lấy quần áo ra. Uớm cho hai cô xem bộ nào.
-Hai đứa nên mặt đồ gì đây?
-Không thể mặc như bình thường được vì hôm nay là ngày rất đặc biệt!
Hai bà nói vậy nhưng vẫn không tìm được bộ nào được cho ngày hôm nay. Bộ nào cũng hợp vơi dáng hai cô con gái bà nhưng lại không có gì nổi. Đau đầu nhất là bà Ánh Nguyệt vì đồ con gái bà toàn menly không. Bên Mai Chi thì đỡ hơn nhưng mà đồ của Mamako thì khá trẻ con. Bà cũng không biết soa.
-Bốn mẹ con bên này sao rồi?
-An Di, Tuệ Linh?
-Hai người vô phòng này chi vậy?
Đang đắn đo thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện mẹ của Phong và Kaishsito mở cửa phòng đi vào.
-Dẫu là mẹ con nhưng mà quấn khăng trước mặt Phong và Kaishito thì cũng kỳ lắm!
-Vả lại tụi nó đang dùng phòng tắm! Di Di và Tuệ Linh qua đây tắm ké nha!
-Ừ! Hai người cứ tự nhiên dẫu sao bọn này cũng xong rồi!-Mai Chi mỉm cười nói.
-Mà bốn mẹ con đang làm gì vậy?
-À! Đang chọn quần áo cho hai đứa nhỏ nhưng mà….
-XIn lỗi! Đồ tụi con hơi nhà quê quá!- Mamako mặt đỏ nói ra.
-Không soa đâu con! Bọn mẹ chuẩn bị hết rồi!- An Di mỉm cười nhẹ tới sờ má Mamako.
-Dạ nghĩa là sao?- HUyệt Anh mặt ngớ hỏi.
-Thì là đây nè!- Tuệ lInh vừa nói xong là xách một cái vali to đùng từ ngoài vào. Cả bốn người nhìn chần chần vaào không ngớt. Không lẽ….
-Lúc nghe tin Kaishito và Phong có người yêu. Mẹ và cô Tuệ linh đã mua một chút xíu mấy bộ đồ để tặngcon dâu rồi! –Ai Di nhẹ nhàng nói.
-Bây giờ cũng hợp thời cơ cho hai đứa thử mặc ấy! – Tuệ Linh vui vẻ xách vali tới trước mặt hai đứa con gái. Mai Chi và Ánh Nguyệt bất ngờ với hành động bạn mình liền nói.
-Kìa không cần vậy đâu Di Di!
-Sao vậy được! Di Di đã chờ tới ngày này lâu lắm rồi mà!- An Di tới bên nắm lấy tay Mai Chi, dịu dàng nói khiến Mai Chi động lòng một phần.
-Nhưng mà dẫu sao…-Ánh Nguyệt ái ngại.
-Tuệ Linh và An Di có mua chút đồ cho Ánh Nguyệt và Mai Chi đấy! Hai người ở đây lâu chắc lúc nào cũng mặc đồ cũ nhỉ!
-Con cảm ơn hai cô!- Huyệt Anh nghe vậy mừng, cúi đầu cảm ơn.
-Kìa con gái! Sắp làm người một nhà sao lại xưng hô vậy! Hãy gọi mẹ là mẹ nhé!- Tuệ Linh tới ôm Huyệt Anh, xoa đầu cô mà nói.
-Ok! Để xem bộ nào hợp với hai đứa nào! –Bốn người lớn bắt đầu tìm kiếm trong đống đồ, cứ lấy ra từng cái ướm thửu cho Mamako và Huyệt Anh.
Tuy có vài bộ hwoi quá sức tưởng tượng với hai cô nhưng thôi nhìn bốn khuôn mặt vui vẻ của họ thì Huyệt Anh và Mamako vẫ rang làm người mẫu cho việc thử đồ thôi.
-Bộ này được nè! Mặc cho hai đứa nhỏ đi! Di Di và Tuệ Linh đi tắm nha!- CHọn xong thì mẹ Kaishsito và Phong mới an tâm vô phòng tắm mà tắm.
Huyệt Anh và Mamako nhìn nhau rồi nuốt nước bọt mặc bộ đò vừa được trao. Ngay cả ẹ hai cô cũng rất hài lòng.
-À mẹ ngồi xuống luon đi!Để con làm tóc cho mẹ cho!-Lo cho phần mình xong, Mamako quay qua bên mẹ.Bây giờ cũng pahir lo cho mẹ cô nữa chứ.
-Kìa con! Mẹ lớn tuổi rồi không cần đâu!
-Mẹ lâu rồi gặp lại ba! Đêm nay mẹ cũng phải thật đặc biệt!- Mamako ấn nhẹ mẹ ngồi xuống. Cô sẽ làm kiểu tóc búi truyền thống Nhật Bản cho mẹ. Không hợp cho cô nhưng hợp cho mẹ cô.Dẫu sao ba cũng là người Nhật Bản.
-Mẹ cũng ngồi xuống đi! Để làm con làm tóc cho mẹ cho!- Huyệt Anh bắt chước theo Mamako, cũng ấn nhẹ mẹ mình xuống rồi theo ý định là làm tóc cho mẹ.
-Làm được không đó con?- Ánh Nguyệt nghi ngờ tài năng con gái bà.
-Được mà mẹ!- HUyệt Anh mỉm cười tí ta làm.
-Mẹ ơi! Lấy dùm bọn con mấy bộ quần áo để trên giường đi!
-Mẹ ơi?
Tr ong phòng tắm, tiếng Phong vang dội lên nhưng chả thấy tiếng ai hồi đáp nên Kaishito cũng bất ngờ. Để tiết kiệm thời gian nên hai anh được mẹ kêu là tắm chung cùng với nhau. Thôi kệ! Bạn thân với nhau với lại cũng là đàn ông con trai với nhau nên Kaishsito và Phong cũng không mảy may từ chối. Cơ mà tưởng tượng hai anh chàng hotboy cơ bắp khỏa thân tắm chung muốn xịt mấu mũi thiệt!
Hai anh quên lấy quần áo vào nên mới nhờ mẹ mình ấy mà.
-Ủa? Sao mẹ không phản hồi gì hết vậy?- Phong lấy khăn lau đầu khó hiểu.
-Tao thấy im ru à! Để tao ra xem!- Kaishito thấy nghi ngờ, anh lấy khăn quấn ngay eo. Anh chỉ dám nghía đầu ra thôi chứ cũng chả dám ra thẳng tại anh cũng ngại với mẹ vả lại còn có cô An Di nữa.
-Ủa? Hai người đó đi đâu rồi? –Kaishito thấy phòng trống trơn không bóng dáng ai.
-Sao chứ? Thật không?- Phong nghe vậy liền nghía đầu ra ngay để xem sự tình.
-Chắc hai người đó qua bên phòng của HUyệt Anh và Mamako rồi!- Kaishito nhìn rồi suy đoán.
-Sao mày biết? –Phong hỏi.
Thì mày nhìn xem, cái vali quần áo đâu có ở đây! Với lại không lẽ mẹ qua phòng ba trong khi có mấy chú? Qua bên hai ẻm thì lại đàn bà con gái nhau thì nghe hợp lý hơn! -Vậy là trong phòng không có ai ngoài hai anh. Phong mỉm cười rồi cứ thế không mảnh vải đi ra khỏi phòng tắm.
-Yeah!! Vậy là thoải mái được rồi!
-Nè! Mày quấn khăn vào dùm tao!- Kaishsito cau mày lấy cái khăn còn lại ném vào mặt Phong.
-Xí! Sợ gì? Có ai ngoài tao với mày đâu!
-Xúc phạm mắt nhìn tao!
-Ê! Nãy giờ mày tắm chung với tao nha!-Nói vậy chứ Phong cũng lấy khăn che đi chỗ ngay nhạy cảm của anh. Bây giờ hai đứa cũng tự do ở ngoài, Kaishito để cho chắc ăn, anh tới khóa cửa lại để không ai tự nhiên xông vào rồi hố hàng, nhục chết!
-Ê mày? Mày nghĩ nên mặc Vest hay mặc áo thun, quần tây bình thương thôi?- Kaishito tới bàn để đồ sẵn, lấy máy sấy sấy tóc anh, Phong ngồi dựa lên bàn hỏi.
-Chỗ đó là nhà hàng sang trọng! Mặc Vest đi! Tao nghe nói ai tới đó cũng mặc vậy hết ấy!
-Vậy không lẽ Huyệt Anh và Mamako mặc đầm sao?
-Sao tao biết! Hai em đó muốn mặc gì thì mặc!
-Giờ này chắc Mamako cũng vừa tắm xong ha?- Phong dựa vào tường, mỉm cười nói một chút ma mị.
-Mày nói vậy là có ý gì?- Kaishito liếc xéo qua bên thằng bạn thân anh.
-Thì suy nghĩ đi! Hai em đó chắc giờ tắm xong rồi như hai đứa vậy, chắc cũng đang …quấn khăn ngay người đây nè! Hehe!- Phong cười gian xảo nói rồi tự tưởng tượng ra mà….
-Mày biến thái quá con!- Kaishito đỏ mặt nghe Phong nói vậy! Thằng này nham hiểm thật chớ!
-Rồi sao? Có đứa cũng đỏ mặt kìa! Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến hình tượng Huyệt Anh quấn khăn tấm như thế nào hả?-Nghe mình bị chửi, anh quay qua trả đũa. Lần này Phong chọc chơi thôi chứ không có ý gì ai dè khiến Kaishsito im lặng một hồi lâu rồi….
-Kai…Kaishito….mày bị chảy máu mũi kìa!-Phong nhìn thẳng mặt thằng bạn thân anh rồi anh thấy một dòng đỏ lệ trơi từ cái lỗ mũi. Phong trợn tròn mắt la lên.
-….-Kaishito nghe vậy liền hốt hoảng đưa tay đến mũi. Có máu chảy ra thật.
-Hahahahaha! Bây giờ có đứa nào còn biến thái hơn tao!- Phong liềng hiểu ra, cười phát toáng lên.
-Mày chết đi thằng kia!!
Bảy giờ tối, bên phòng Hoàng Dương đã chuẩn bị xong nên ra ngoài hành lang trước đối diện hai phòng còn lại. Tiếp theo là phòng của hai chàng hoàng tử bước ra. Sáu người đàn ông con trai ai nấy cũng mặc vest và comple vô cùng lịch lãm, cộng thêm nhan sắc trời phú khiến bao nhiêu người đi trên hành lang không ngớt yên được con tim họ. Thấy hai đứa con trai ra, bốn người đàn ông còn lại thắc mắc.
-Ủa? Hai con đây vậy mẹ đâu?- Daisuke hỏi.
-Mẹ hình như đang ở chung phòng với bốn người còn lại ấy ba!-Kaishsito vừa trả lời xong, cửa phòng cuối cùng còn lại mở.Bà An Di và Tuệ Linh thanh tao bước ra.
Tóc được chải chuốt cộng với bộ váy dài tới chân vô cùng quý tộc. Bà An Di thì mặc màu xanh nước biển nhã nhặn, bà Tuệ Linh thì màu vàng hoàng kim.
-Mai Chi và Ánh Nguyệt đâu?-Chấn Hùng thấy vậy bèn hỏi.
-Mamako và Huyệt Anh?- Ông Dosu cũng chả thấy hai đứa con gái nên cũng bèn hỏi.
-Từ từ! Họ chuẩn bị sắp xong rồi!-An Di che miệng cười nhẹ. Nói với hàm ý khá chọc ghẹo một chút. Tuệ Linh đi tới Daisuke, khoác tay kéo chồng bà đi.
-Bên Tuệ Linh đi trước để lấy bàn trước nha!- Rồi bốn người đó đi. À mỗi người có xe hơi riêng mà. Ngay cả Phong và Kaishito cũng có nữa.
Không lâu sau, bốn người bí ẩn còn sót lại ra khỏi cửa. Vừa mới bước chân ra, tim Kaishsito và Phong bang hoàng và bối rối, không thể bình tĩnh với cơn đập kinh hoàng.Nhìn thấy người con gái của họ trước mặt lần này được chải chuốt và chuẩn bị vô cùng kỹ khiến hai anh đỏ mặt, mê muội.
Tóc Mamako được buộc gọn lên theo hình vòng cung ( kiểu đầu tiên các bạn làm tóc đuôi ngựa, sau đó thì chẻ khúc tóc được buộc làm hai cho có một cái lỗ rồi sau đó lấy đuôi tóc được buộc làm chum đuôi ngựa cho vào cái khe hở đó từ dưới lên trên. Sau đó siết chặt sẽ ra kiểu hình vòng cung. Sorry tác giả cũng không biết rõ tên)cộng thêm cô lại diện một bộ váy ngắn lên đùi trắng toát thể hiện sự mỏng manh và hiền diệu, trông cô vô cùng tao nhã và quý phái. Huyệt Anh thì được mẹ tết mái tóc trên đầu ở một bên phía trái xuống đuôi tóc trông vừa nữ tính vừa các tính, cô được mẹ chọn cho bộ váy kích cỡ cũng như Mamako nhưng mà là màu đen huyền bí, quyến rũ.
-Sao hai đứa chết đứng hết vậy?-Chấn Hùng thấy thái độ của hai người cháu của anh bèn lên tiếng chọc ghẹo.
-Con gái bọn chú đẹp quá hả?- Ngay cả ông Dosu còn phải ngạc nhiên nói chi đến hai người này.
Hai anh càng đỏ mặt thêm, cứng họng không biết nói sao. Bên Huyệt Anh và Mamako cũng ái ngại không kém, hai cô cũng hơi mắc cỡ khi diện bộ này trước mặt hai anh, chưa kể đêm nay cũng bị cuốn hút bởi vẻ điển trai của hai người.
-Kaishito, Phong…chở hai cô và hai đứa nhỏ đi nha!-Bà Ánh Nguyệt ra yêu cầu làm Chấn Hùng cứng họng. Ông lên tiếng ngập ngừng.
-Để…bọn anh chở hai em đi…cho bốn đưa nhỏ đi chung đi!-Chấn Hùng nói lấp bấp. Lâu rồi không gặp mà bà lại được con và Tuệ Linh, An Di chuẩn bị đặc biệt nên lần này làm ông ngỡ ngàng trước nhăn săc của bà.
Ánh Nguyệt được con gái cột cho mái tóc nửa cột nửa thả, phần cột thì thắt bím lại trông vô cùng hiền hậu. Bà được Tuệ Linh chọn cho bộ váy màu tím kiêu sa, huyển ảo mà còn trề vai một bên nữa. Hỏi sao Chấn Hùng không ngại.
-Ừ! Cho tụi nó…riêng tư chút đi em!-Dosu cũng ngại ngùng nói theo. Hôm nay…Mai Chi đẹp thật!
Bà thì được An Di chọn cho bộ váy đỏ quyền lực và mạnh mẽ kết hợp với lại mái tóc búi truyền thống của Nhật Bản từ tay của Mamako khiến bà có vể rất nổi bật. Tuy cũng là trề vai nhưng Ánh NGuyệt nhưng mà là trề hai bên khiến Dosu cũng khó nói cho đàng hoàng. Ông chỉ gật đầu rồi dẫn bà đi.
-Dạ cảm ơn lòng tốt của hai anh nhưng mà bọn em “không thích”!- Mai Chi mỉm cười nhẹ nhưng hồi quất câu phũ phàng.
Hai ông dời con mắt van xin hai đứa con gái, hai cô tuy còn giận nhưng cũng là chuyện xưa với lại…tốt nhất ba mẹ nên hòa nhau thì hơn.
-Thôi mẹ! Tha cho ba đi….-Huyệt Anh quay qua năn nỉ mẹ.
-Bốn người đi chung xe đi nha mẹ!- Mamako cũng thế. Thật tình hai bà không muốn đâu nhưng nghe con gái mình nói vậy nên đành thôi.
-Được rồi con! Ánh Nguyệt, chúng ta đành đi chung xe vậy! –Mai Chi thở dài rồi lên tiếng.
-Đành chịu thôi chứ biết sao!- Hai bà đi song hành qua mặt chồng hai bà luôn. Dosu và Chấn Hùng gãi đầu bối rối cũng đi theo sau.
-Mình đi luôn nha …- Kaishsito sau hồi ngẩn ngơ, tỉnh giấc mộng.
-Dạ!-Huyệt Anh trả lời.
-Lần lấy xe anh mà đi!- Phong là người ra yêu cầu này. Lần trước có lần dùng xe Kaishsito rồi, lần này tới anh.
-À mà Huyệt Anh! Anh có chuyện này muốn nói này!- Đnag đi thì Phong chợt kêu lên, quay qua cười gian xảo với HUyệt Anh.
-Chuyện gì Phong?
-Hồi nãy á…hehe….Kaishsito nó bị chảy máu mũi vì….-Chưa kịp nói xong, anh bị thằng bạn thân bịt miệng ngay lập tức, hăm he dọa.
-Mày muốn chết hả?-Kaishito thì thầm vào tai Phong.
-Hehe! Kệ tao!
-Vậy có cần tao nói với Mamako là mày cũng tưởng tượng ẻm mặc khăn tắm không hả? Chưa kể mày mới là cái người bày đầu ấy!- Kaishsito vừa nói xong, mặt Phong tái mép lắc đầu.
-Sao hai anh? –Mamako nhìn hành động lạ thường của hai người.
-À..À! Không có gì đâu Mamako!- Phong cười trừ nói lớn.
-Không có gi đâu Huyệt Anh! Thằng Phong nó giỡn ấy mà, em đừng để ý! Mình đi tiếp đi!
Tới nơi, may mắnn gày hôm nay làm theo kiểu buffet nên Huyệt Anh và Mamako chạy lung tung chọn lựa đồ ăn. Khổ thân cho Kaishsito và Phong đi kế bên kìm hãm hai cô lại chút. Ánh Nguyệt và Mai Chi vui vẻ nhìn con gái hai bà vô tư bên người yêu chưa kì.
-Trông tụi nhỏ dễ thương quá nhỉ?- An Di mỉm cười nhấp ly rượu nói.
-Cũng phải! Mai Chi và Ánh Nguyệt không uống rượu hả? – Tuệ Linh quay qua thấy ly rượu trên tay hai người bạn mình còn nguyên.
-Mai Chi và Ánh Nguyệt….không quen!- Ánh Nguyệt trả lơi.
Bốn người đàn bà xúng lại nsoi chuyện rồi nghĩ lại khi làm sui gia với nhau, rồi nghĩ đến tương lai thế này thế kia. Trông khi đó thì bốn người đàn ông còn lại cũng bàn tán.
-Hoàng Dương, Daisuke …giúp tụi này được không?-Dosu xuống nước xin bạn thân mình.
-Ánh Nguyệt và Mai Chi…-Chấn Hùng lắp bắp. Ý là còn giận ấy.
-Thật ra cũng không muốn giúp tại đó là lỗi hai người mà!- Hoàng dương trả lời nhưng rồi Daisuke thêm sau.
-Nhưng thôi! Chuyện nên làm!
Bàn tán bàn lui, ban đầu thấy không khả thi lắm nhưng Chấn Hùng và Dosu cũng chấp nhận. Dẫu sao thì hai ông cũng muốn lắm rồi….
Lúc quay về khách sạn, bên đàng nữ thì không biết gì nhưng bên đàng trai thì có. Kaishito và Phong cũng sớm biết tại bị ba mình lôi quá nói. Ban đầu nghe có vẻ hơi khó với bọn anh nhưng nghe tin được chung phòng với Mamako và Huyệt Anh. Hai anh cũng cắn răng gật đầu đồng ý.
Thực hiện kế hoạch, Phong chạy tới bên mẹ và bà Tuệ lInh.
-Mẹ! Cô ơi!
-Sao con?
-Có gì không Phong?
-Dạ…hai người vào phòng ban ha! Nghe nói ba với chú Daisuke có chuyện muốn nói với hai người ấy!-Phong gãi đầu, nsoi tinh nghịch. An Di và Tuệ Linh nhìn nhau nhưng rồi cũng đồng ý, đi vào phòng chồng hai bà, ngồi chờ xem có ý định nói cái gì.
Còn bên Kaishito thì anh chạy tới ngay bên mẹ của Huyệt Anh và Mamako.
-Cô Ánh Nguyệt! Lát nữa cô vào phòng con nha! Mẹ con có chuyện muốn nói với cô!
-Ừ! Được thôi cô sẵn lòng! Bồ với hai đứa nhỏ vô phòng trước đi nha!
Kế hoạch thành công! Vậy là kế hoạch cho ba hai anh và chú hai anh là xong, bây giờ tới lượt điều hai anh muốn. Phong và Kaishsito chạy đến ngay hai cô nàng công chúa, nhanh tay bế xốc hai cô nàng lên. Mamako và Huyệt Anh bị một phen hoảng hồn la lên.
-Cái gì vậy Kaishito???
-Bỏ em xuống Phong!!!
Mặc kệ hai cô nàng la, hai anh im lặng chạy tới mục đích của mình. An Di, Tuệ Linh, Mai Chi và Ánh NGuyệt nhìn mà khó hiểu. Cái gì khiến tụi nhỏ này…càng ngày càng ghê gớm vậy. Còn bên đàng kia thì công nhận….hai đứa con trai sung thật chớ!
Mamako và Huyệt Anh bị đưa vào phòng rồi bị ném lên giường, hai cô chưa bang hoàng thì hai anh khóa cửa lại bằng chiều khóa và giấu nó đi.
-Hai anh đang làm cái quái gì vậy?
-Nè! Ra khỏi phòng bọn em ngay!
-Phòng này…là của chung bốn đứa!- Phong nói câu làm hai cô nhóc ngớ mặt. Bây giờ nhìn kỹ lại mới xác nhận rõ…phòng này…là một căn phòng khác…không phải phòng của hai cô. Hai người nhìn hai anh với vẻ mặt khó hiểu. Kaishito cũng không giấu gì mà giải thích.
-Đây là một căn phòng khác mà bọn anh mới đặt và sẽ cho bốn đứa ở!
-Vậy sao được? Ba mẹ em sẽ không cho đâu!- HUyệt Anh la lên.
-Ba của bọn anh và ba của bọn em đã đồng ý rồi! ĐUngừ có lo! Bọn anh không có làm gì đâu!- Phong giải thích thêm
-Thật không? Bọn em nghi ngờ quá à!- Mamako quất câu làm Phong cũng chả biết nói sao. Đụng vô hai đứa có nước hai anh bị chú Chấn Hùng và chú Dosu chém đầu ấy.
-Bộ hai đứa không muốn chung phòng với bọn anh hả?- Kaishsito hỏi câu khiến HUyệt Anh đỏ mặt. Khong phải không muốn mà chỉ là….
-Tại sao bọn anh lại làm vậy? Chuyện này là sao em không hiểu!
-Thật ra là….hai anh, ba của bọn anh và của bọn em có nói chuyện với nhau! Họ đồng ý cho hai anh ở chung phòng với hai em! Ba mẹ anh sẽ lại chung phòng! Riêng cô Ánh Nguyệt, chú Chấn Hùng là một phòng riêng. Ngay cả chú Dosu và cô Mai Chi ucngx thế!
-Chủ yếu là muốn bốn người đó làm lành với nhau!
-Mấy anh và hai con ra chuyện này từ khi nào?- Tuệ Linh dứng dậy, khuôn mặt vô cùng bang hoàng.
-Từ khi còn ở chỗ buffet!
-Nhưng mà chuyện này em thấy….-An Di cũng hơi bất đồng với ý kiến này.
-Em cứ cho bốn người đó tự làm lành với nhau đi! Dẫu sao đi nữa thì Chấn Hùng và Dosu cũng hối lỗi lắm rồi!
-Nhưng còn mấy đứa nhỏ….
-Tin bọn anh đi! Kaishsito và Phong chắc chắn không làm gì quá trớn với Huyệt Anh và Mamako đâu. Bộ hai em không tin vào hai đứa nó hả?-Daisuke gạt bỏ ý định suy nghĩ của vợ mình
-Bọn em tin nhưng mà….tại sao hai nah lại làm vậy?- An Di thắc amwsc hỏi.
Hoàng Dương mỉm cười tới hôn nhẹ lên trán bà, dịu dàng nói.
-Vì một phần anh muốn chung phòng với em mà!
An Di đỏ mặt, gục đầu lên ngực chồng bà. Bên Tuệ Linh cũng đnag ôm nhau thắm thiết. Thôi giò kệ chuyện bạn mình đi, lo sướng thân mình trước đã.
Sáng hôm sau, vợ chồng Tuệ Linh và An Di vui vẻ đi ra khỏi phòng. Đồng thời bốn đứa nhỏ cũng đi ra luôn, mặt hai đứa con gái thì xấu hổ gần chết còn hai đứa con trai thì vô cùng toại nguyện. Năn nỉ giữ lắm Kaishito mới được cho phép ngủ chung giường với Huyệt Anh, nằm ngủ ôm cái con heo mặp anh thấy đã gần chết. Phong cũng thế, Mamako ngủ say cứ dúi mặt vào ngực anh nên anh cứ thế quàng tay ôm chặt lấy cô, cưng gần chết.
Cơ mà…không thấy tâm hơi Chấn Hùng và Ánh Nguyệt với Dosu và Mai Chi.
-Ủa…sao ba mẹ chưa ra nữa???- Huyệt Anh nhìn mà thắc mắc. Cô lo sợ điều gì chả hay quá!
-Lỡ mẹ bực quá bỏ đi không?-Dẫu sao cái này là mẹ của hai cô bị lừa, bị gài mà chứ có toại nguyện đâu.
Kaishsito và Phong lo cho hai chú không làm lành được với hai cô. Bên người lớn cũng thế, hai cánh cửa của hai căn phòng sau nhiều phút cũng không thấy động đậy gì. Bà An Di và bà Tuệ Linh xung phong để đi vào xem sao. Bà An Di vào phòng Mai Chi, bà Tuệ Linh vào phòng Ánh Nguyệt. Vừa mới đi vào khoảng mấy giây, hai bà liền ra liền, mặt ai cũng đỏ, cười trừ nói.
-À HUyệt Anh!Ba mẹ con nói có hơi mệt nên muốn ở lại ấy mà!- Tuệ Linh qua qua cười rất “tự nhiên” nói với con dâu mình.
-Mamako! Ba mẹ con cũng vậy ấy!họ vừa mới làm lành nên muốn ở chung với nhau một chút nữa!-An Di cũng cười hơi bị natural khiến Mamako có phần thấy hơi sai sia.
-Hay quá! Vậy cô chú làm lành rồi!- Phong reo lên như con nít.
-Vậy thôi mình đi ăn sáng trước nha hai em!- Kaishito mỉm cười nói không nghĩ gì nhiều rồi dẫn HUyệt Anh cùng Phong và Mamako đi ăn sáng.
Bốn đứa nhỏ vừa đi, Daisuke và Hoàng Dương tới sát bên vợ ình hỏi.
-Có thật là Chấn Hùng nói vậy với em không Tuệ Linh?
-Trời ơi! Bây giờ không lẽ anh bắt em nói toẹt ra bọn nhỏ nghe sao?- Tuệ LInh nhớ lại, đỏ mặt vô cùng.
-Là sao?- Hoàng Dương cũng hơi nghi ngờ chút.
-Thì ….chuyện người lớn!- An Di xấu hổ nói.
Nói tới đây, Daisuke và Hoàng Dương liền hiểu ra. Che mặt, bang hoàng ngay lập tức. Công nhận…hai người đó ghê thật chứ…mới một đêm thôi mà “ăn” được rồi ấy hả?Bây giờ họ hiểu sao vợ hai người có thái độ đó rồi ấy.
An Di xấu hổ gần chết, không ngờ mới đi vào phòng mà đập ngay trước mắt: Dosu và Mai Chi nằm ôm nhau ngủ trên giường nhưng…ai cũng không mảnh vải che thân chỉ có cái mềm che thôi. Tuệ Linh nhớ lại, may mà lúc đó bịt miệng lại kịp không đánh thức Chấn Hùng và Ánh Nguyệt dậy rồi.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ