A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Câu Trả Lời!!
oa! Mẹ thật sự khong ngờ … là con là người yêu của Kaishito! – Huyệt Anh ngồi kế mẹ kể hết câu chuyện của cô và anh cho mẹ mình nghe, Ánh Nguyệt cười tươi ngạc nhiên, xoa đầu con gái mình.
-Đúng vậy! Chả khác nào là chúng ta đã làm theo đúng lời hứa hẹn hồi đó!-Mai Chi cũng không khỏi ngạc nhiên với câu chuyện kì diệu mà bà được nghe từ Mamako.
Không có cách nào giúp hai đứa con gái mình có thể gặp được “chồng chưa cưới” của họ khi hai bà đi xa ngay cả chồng mình. Thế mà không ngờ rằng tụi nó tự tìm đến với nhau, cùng nhau trải qua nhiều chuyện rồi can đảm đi gặp mặt gia đình. Đúng là duyên phạn có khác! Thật diệu kì!
-Ba với mọi người làm gì lâu quá nhỉ? – Huyệt Anh tò mò.
Bốn người họ đang ngồi trên cái ghế đá ở công viên gần nơi nhà trọ của Mai Chi và Ánh Nguyệt. Những người kia đi thay cho hai bà mẹ để làm giấy tờ thôi ở nhà trọ mà về với gia đình thật sự của mình, sẵn dành riêng không gian cho mẹ con gặp nhau nói chuyện, cũng đã quá lâu rồi họ mới gặp mặt lại.
-Làm cũng lâ lắm chứ con! Chủ nhà trọ bên mẹ nghiêm khắc lắm!- Ánh Nguyệt trả lời cho con gái mình. Nhớ lại cái bản mặt của bà chủ mỗi lần đi đòi nợ cô và Mai Chi là muốn sởn da gà lên ròi.
-Chính xác!- Mai Chi cũng tán thành, giò nhớ lại còn chưa hết sợ.
-Mà con nghĩ bà đó gặp họ chắc dẽ dễ dàng thôi! Ba đẹp trai mà mẹ!- Mamako nó đùa. Cô tự khen ba cô.
-Chồng mẹ không đẹp trai mới lạ!- Nghe con gái mình nói đùa, Mai Chi xấu hổ nói lại. Ánh Nguyệt cũng ngại ngại chút vì chồng bà cũng đâu kém.
-Nhưng nhờ vậy mới sinh ra được đứa con gái đẹp như con vậy đấy!
-Kìa mẹ! Con đẹp chỗ nào?- HUyệt Anh đỏ mặt.
-Vậy sao con lọt vào mắt xanh của Kaishito được hay vậy?
-Cô cô! Huyệt Anh cua được Kaishito do dùng Karate huy hiếp ấy cô! Hehehe!-Mamako ló mặt qua nói phụ. Cô có ý chọc ghẹo nhỏ bạn cô khiến Huyệt Anh liếc xéo qua bên Mamako, cô liền che miệng cười.
-Ay chà! Điểm này con giống ba con đấy Huyệt Anh!- Bà Ánh Nguyệt reo lên.
-Và bản tính trẻ con, ngây ngô của cháu thì lại giống mẹ đó Huyệt Anh!- Mai Chi thêm vào. Chính xác ấy chứ?
-Còn con?- Mamaka tò mò cô giống mẹ cô cái gì, giống ba cô cái gì.
-Con giống mẹ ở chỗ giao tiếp tự tin vè tiếng anh và giống Ba là còn truyên thống về Nhật Bản của mình. Mai Chi vuốt má con gái mình khiến Mamako mặt ửng hồng lên vui vẻ.
-Nhưng quan trọng là mái tóc của hai đứa là rõ nhất!
-Phải ha! Mẹ tóc đen, ba tóc nâu nên con mới được mái tóc đen ngã nâu này!
-Mà mẹ ơi! Mẹ là người Việt sao lại có mái tóc màu nâu chứ?- Ánh Nguyệt mái tóc đen thì không khó hiểu nhưng Mamako khó hiểu tại sao…mẹ cô là đồng hương của mẹ Huyệt Anh nhưng lại là tóc màu nâu nguyên chất chứ.
-Phải! Nhưng gốc của mẹ là Hoa! Đến thời của mẹ là gen lặn nên được tóc nâu chứ gen trội như mấy người khác toàn đen không à (Bạn nào học môn sinh lớp 9 sẽ hiểu ha!)!
-Hihi! Đôi khi gen lặng cũng đẹp ha mẹ!
-Ừ! Nhờ vậy con có mái tóc nâu ngã vàng đẹp như thế này đây!- Mamako nhớ lại…đúng rồi ba cô là vàng nguyên chất có phải nhuộm đâu.
-Nên mỗi lần bọn con vào năm học mới ấy! Giasm thị cứ tưởng nhuộm tóc nên cứ mời tụi con ra ngoài kêu đi nhuộm đen lại!- Huyệt Anh ức chế nhớ lại, Mamako cũng thế. Năm nào là cứ như hai cô đế từ 1 tới 10 là giám thị kêu hai đứa ra ngoài là hiểu rồi ấy! Haiz!!
-Haha!-Bà Ánh Nguyệt nghe vậyliền phá lên cười.
Đúng thật mà! Hồi lúc hai đứa vào lớp 1, tội nghiệp nghe đến nhuộm tóc tụi nó đâu biết, bà và Mai Chi phải lên nói cho giám thị nghe mới hiểu ấy. Năm nào hai bà chả lên để giải thích.
Rrrrr….
Điejn thoại ngay bên hông Mai Chi, bà bắt máy xem ai gọi. À thì ra là chồng bà. Dosu-san nói rằng là làm xong hết rồi, chỉ còn chờ hai người về dọn hành lí thôi. Mà không cần bốn người đi bộ về, Phong và Kaishito đã lấy xe hơi chạy tới chỗ công viên để đón bốn người. Mai Chi có từ chối nhưng lúc đó muộn rồi vì hai đứa con rể dắt xe đi mất tiêu rồi.
-Chúng ta ra cổng công viên đi! Phong và Kaishito tới đón chúng ta liền bây giờ ấy!-Mai Chi thong báo. Mọi người đứng dậy nhanh chân ra chỗ hẹn.
Trên đường đi, Huyệt Anh khoác tay mẹ mình nói chuyện vui vẻ. Mamako cũng nắm tay mẹ mình trò chuyện tươi vui vô cùng hạnh phúc. Đúng là nhanh thật, mới ra cổng là Kaishito và Phong đã đứng trước đó chờ sẵn. Kaishito cúi xuống chào lễ phép.Còn Phong thì mở cửa nói đùa.
-Mời các quý cô, quý bà lên ạ!
Bốn người cười khúc khích rồi cũng lên xe. Kaishsito là người lái, Phong thì ngồi đằng trước, kế bên bạn anh.
-Chắc đây là lần đầu bọn con nói chuyện với cô nhỉ?- Mai Chi mở màn cuộc trò chuyện.
-Dạ đúng ạ! Chắc cũng là lần đầu gặp quá!- Phong trả lời.
-Ồ không! Bọn cô gặp hai con lâu rồi!Lúc đó bọn con mới có 1 tuổi chắc không nhớ hai cô đâu? – Ánh Nguyệt sửa lại cho Phong.
-Ay chà! Gặp bọn con lúc một tuổi đúng là không nhớ thiệt đâu!- Kaishsito mỉm cười nhẹ nhưng anh vẫn tập trung lái xe.
-Lúc đó hai đứa nhìn dễ thương lắm! Cô chạy tới nựng Kaishsito quài à mà con cứ đưa tay đẩy cô ra!
-Hhaha! Kaishito hồi nhỏ cũng dữ dằn quá nhỉ? – Huyệt Anh phá lên cười khi nghe mẹ mình kể lại. Kaishito thì anh lắc đầu cười thôi chứ biết sao.
-Còn cô nhớ lúc gặp Phong ấy! Phong bò lung tung, không có ngồi yên như Kaishito! Nhớ có lần Kaishsito đang ngồi chơi đồ chơi một mình, Phong bò tới quậy làm Kaishsito khóc quá chời luôn!- Mai Chi che miệng cười kể lại. Lẫn Huyệt Anh và Mamako phá lên cười, Mamako mắc cười khi Phong còn nhỏ còn Huyệt Anh thấy vui nhất cái vụ người yêu cô bị phá đến nỗi khóc. Cô muốn nhìn thấy cảnh đó quá, chắc cưng lắm!!
-Hahahaha! Có đứa hồi đó mít ướt kìa!Haha-Phong là người cười lớn nhất, ôm bụng cười kinh khủng chế giễu bạn mình trong khi Kaishsito thì muốn đục thằng ngồi kế anh ghê.
-Bây giờ không có cái vụ mày làm tao khóc đâu nha thằng kia! –Kaishito liếc xéo qua bên bạn anh khiến Phong phải cố nhịn cười gần chết.
Mamako liền nảy ra một ý, liền nói nhỏ qua bên tai mẹ mình. Mai Chi nghe xong liền tủm tỉm cười, gật đầu với con gái mình. Ánh Nguyệt và Huyệt Anh khó hiểu bèn hỏi, Mai Chi quay qua nói nhỏ, nghe xong mắt Huyệt Anh sang rực lên, cười gian tà.
-Mẹ mẹ mẹ! Có không? –Cô quay qua hỏi mẹ mình.
-Có! Mẹ còn đây để làm kỉ niệm nè!-Ánh Nguyệt cười trả lời.
-Hay quá!- Mamako cũng vui reo lên.
-Còn gì cô?- Kaishsito và Phong nhìn qua kính chiếu hậu chả hiểu bốn người dưới kia làm gì nên tò mò hỏi.
-Hình Kaishsito và Phong hồi còn nhỏ khỏa thân ấy!- Mai Chi bình tĩnh trả lời.
Lập túc Mamako và HUyệt Anh lại phá lên cười rồi nhanh nhảu xin xỏ.
-Mẹ mẹ! Mẹ có mang theo không? Cho con xem đi!
-Mẹ có giữ trong điện thoại không? Mẹ gửi hình qua cho con đi mẹ!
-Không không không cô ơi! Cô đừng có mở cô!!!- Phong nghe liền hốt hoảng, mặt tái xanh quay lại sau lưng van xin hai cô của mình.
-Cô!!! Hình cũ cô còn giữ nữa chi cô! Xóa đi!! Phong! Kêu cô Ánh Nguyệt đừng có mở!- Kaishsito thì phải lái xe chứ đâu rãnh như Phong nên anh vẫn phải giữ yên tư thê lái xe nhưng mắt thì cứa đăm vào kính chiếu hậu. Miệng cứ la lên, mặt đỏ tía tai không tả được, cũng hốt hoảng không kém gì thằng bạn anh.
-Sao xóa con! Hình đẹp mà!- Ánh Nguyệt trả lời tinh nghịch!
-Cô! Con xin cô đấy đừng có cho xem cô!
-Rồi mẹ gửi hình qua cho con rồi!- Mai Chi để ngoài tai, bà chỉ nghe theo con gái mình thôi.
Huyệt Anh và Mamako nhận được hình, sung sướng reo lên phấn khởi!
-Oa! Dễ thương quá đi! Cưng quá à!!!!Phong hồi đó nhìn quậy phá, super kute thiệt chứ?
-TrỜI! Kaishito nhìn đáng yêu quá à!! Mới một tuổi mà đã lạnh lùng òi nhìn ghét ghê vậy ó!
Rồi xong đời hai anh rồi! Hai đứa câm nín hoàn toàn, mặt đỏ ngất không thể nào miêu tả được. Muốn đứng hình luôn ấy. Cảm giác vô cùng xấu hổ, ngại ngùng, còn chả dám nhìn mặt người yêu hai anh nữa. Đường đường là hai tên hoàng tử với trái tim băng giá, ngàn người quỳ lại thế mà bây giờ….lần đầu tiên trong đời bị cái tình huống này chỉ muốn chui vào một cái lỗ thôi ấy!
-Phong! Em để làm ảnh đại diện nha! Em thích tấm này lắm!
- Em cũng vậy nha Kaishito! Anh nhìn yêu thật chứ!!
Hai cô nàng biết hai anh cảm giác thế nào nhưng không để yên mà càng “ đổ dầu vào lửa”. Nói với chất giọng nhõng nhẽo, con nít còn khen kiểu đó nữa. Hai anh muốn chết quắt đi hco thiệt chứ!
-Mamako! Em tha cho anh đi!
-Huyệt Anh! Con trai không thích được khen đáng yêu đâu em! – Cố gắng lắm mới trả lời được ấy.
Hai cô mặc kệ, vẫn thế đặt làm ảnh đại diện điện thoại. Thử hỏi được xem ảnh hồi còn nhỏ của người yêu mình, không yêu, phấn kích mới lạ
-Mẹ còn mấy hình nè! Muốn không mẹ gửi tiếp cho!-Nãy là Mai Chi gửi còn giờ thì đến lượt Ánh Nguyệt. Hai co bé liền gật đầu đồng ý
-KHÔNG CÔ!!!!- Kaishito và Phong hốt hoảng la ầm lên nguyên cái xe hơi chở sáu người.
Tới nơi, Mai Chi và Ánh Nguyệt nhanh chân đi lên dọn đò. Còn hai đứa con gái vẫ đang tỉ tửng đi chầm chậm như hưởng thụ, cứ lấy cái điện thoại ra ngắm rồi ôm hôn khiến hai anh chàng đằng sau càng xấu hổ chết đi được.
-Chi Chi và Ánh Nguyệt về rồi! Di Di với Tuệ Linh với mọi người có phụ dọn một số đồ đạc dùm hai người rồi đấy!- An Di mở cửa. Thấy bạn mình liền ôm lấy.
-Cảm ơn mọi người! – Ánh Nguyệt và Mai Chi cũng mau vào phòng để thu xếp. An Di dõi theo bóng rồi khi mà con dâu của bà xuất hiện mà với bộ mặt “hạnh phúc cộng gian tà” khiến bà hơi bất ngờ.
-Sao hai đứa vui quá vậy?
-Dạ bọn con có chuyện vui nên vui ấy…mẹ!!!- Mamako trả lời mà lần đầu tiên cưng hồ với bà là mẹ….khiến bà vô cùng hạnh phúc nhưng mà bà cũng hiểu có chuyện gì là lạ rồi ấy.
Hai cô con gái vô tiếp theo là hai đứa con trai. Lần này bà bị bắt gặp với khuôn mặt biểu cảm vô cùng trái ngược như nãy. Chướng khí bao quanh, mặt tối sầm kinh khủng khiến bà lần nữa giật mình
-Sao buồn quá vậy hai con?
-Dạ bọn con có chuyện buồn nên buồn ấy mẹ!- Phong trả lời uể oải. Thôi bà bó tay với cái cách trả lời này rồi ấy!
Mai Chi và Ánh Nguyệt vào phòng ngủ đẻ dọn đồ, bất chợt hình bóng của Dosu và Chấn Hùng khiến hai bà khựng lại một chút để nhìn chồng mình.
-Hai em về rồi! Bọn anh có dọn một chút rồi đấy!- Dosu phát hiện vợ mình, mỉm cười nói.
-Nhưng có vài cái…bọn anh nghĩ bọn em dọn sẽ tốt hơn!- Chấn Hùng nói giảm nói tránh, tuy là chồng nhưng ít ở bên vợ mình nên đồ riêng của vợ cũng hơi khiến ông xấu hổ.
-Ừ! Cảm ơn hai anh!
-Mấy người kia đâu?
-À! Bốn người kia đang dọn ở phòng bếp! Còn bốn đứa nhỏ được phân công dọn phòng khách!- Chấn Hùng trả lời câu hỏi của vợ.
-Thôi vậy Ánh Nguyệt và anh Chấn Hùng dọn phòng tắm đi! Để em và Dosu dọn ở đây!-Mai Chi đề nghị.
-Được thôi!-Hai người được phân công vào phòng tắm dọn, nãy giờ mới để ý phòng nào cũng được đụng vào trừ cái phòng này ra nên Ánh Nguyệt và chồng dọn cũng phải lâu đây.
Mai Chi bắt đầu tập trung lấy quần áo cô và bạn mình bỏ vào túi xách, sắp xếp lại đồ đạc phòng trọ cho đúng vị trí. Bà mải mê làm mà bơ đi Dosu, cũng không hẳn bơ nhưng giờ bà cũng chả biết nên nói gì đây? Dosu tính phụ những việc nào cũng bị vợ mình giành làm hết, ông chỉ đứng trơ trơ ra nhìn bà.
-Em…còn ngại với anh sao?-Ông bèn hỏi.
-Hơ…đâu có…chỉ là em muốn làm cho nhanh vậy thôi!
-Thế sao? Vậy nghĩa là em rất muốn quay về với anh đúng không?- Dosu cười nhẹ nhàng, ôm đằng sau lưng Mai Chi. Bà hơi khựng lại chút rồi bật cười, đưa tay xoa đầu chồng.
-Tới nước này rồi mà anh còn hỏi vậy nữa!
-Anh muốn nghe!
-Ừ! Em muốn sống với anh và con!
Nói xong, Dosu càng ôm chặt lấy Mai Chi, hôn lên má bà nhiều hồi. Mai Chi cũng đành để yên, cũng lâu rồi không được chồng âu yếm bà cũng…thèm J
Ánh Nguyệt và Chấn Hùng cũng chăm chỉ làm…nhưng từ trước tới giờ Chấn Hùng sống trong giàu sang công tử ngay cả lúc lớn cũng là một quý ông
lịch lãm…đời nào biết làm mấy thứ này! Ánh Nguyệt nhìn mà bó tay.
-Đợi em dọn về là em phải huấn luyện lại anh!
-Huyệt Anh cũng được em huấn luyện hả?
-Anh không dạy con bé thì em dạy chứ ai!
-Hèn chi Kaishsito nói với anh sao con gái anh hoang dã quá!-Chấn Hùng nói móc vợ.
-Vậy Kaishito vẫn thương được con bé cũng hay ấy!- Ánh Nguyệt trả đũa lại.
Ánh Nguyệt thở dài nhưng rồi cũng bật cười vì mấy cái hành đọng ngốc nghếch khi cố phụ bà của chồng. Không biết làm mà ông rang giúp nhìn nó vui vui sao sao ấy! Ông ở tuổi này rồi,bà không dám nói chữ đáng yêu. Nhớ lại Kaishito nói con train gay cả đàn ông không thích được khen đáng yêu thì biết làm sao đây?
Trong khi Chấn Hùng cố gắng làm việc Ánh Nguyệt món mén tới rồi hôn cái chụt ngay trán chồng. Chấn Hùng mở to mắt nhìn bà ngạc nhiên, bà cũng cười nghịch nhợm xấu hổ lại. Rồi ông bèn cười, đi tới ôm vợ, xoa đầu.
-Đôi khi em vậy anh vẫn thích hơn là quý tộc nhỉ?
-Hihihi!
Sau một hồi làm việc mệt mỏi, mọi người ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi. An Di và Tuệ Linh làm ly nước lạnh cho mọi người còn bốn người đàn ông thì vẫn tiếp tục làm, kiểm tra lại giấy tờ. Nhường cho Mai Chi và Ánh Nguyệt ngồi ghế sofa; Kaishito, Phong và Huyệt Anh, Mamako ngồi xuống sàn bình dân uống nước. Hai cô vẫn cười tít mắt, dựa vào vai người yêu mình ngắm nghía điện thoại.
-Hai em ngừng trêu bọn anh được không?- Phong uống ly nước trong sự buồn bã.
-Có trêu đâu! Anh dễ thương mà, em muốn ngắm thôi!- Mamako nói lại.Phong cũng đành im lặng thôi chứ sao.
Kaishsito biêt có nói thì cũng chả được gì, cứ cho Huyệt Anh của anh ngắm nghía thoải mái. Rồi chờ đi, anh sẽ trả thù lại cho mà xem! (Kaishito cũng nhỏ nhen quá nhể!)
-À hai cô ơi! Con có một chuyện…khá nhạy cảm nhưng lẫn con với Phong luôn thắc mắc ạ!- Im lặng hồi, Kaishsito ngước mắt nhìn hai cô mình.
-Con cứ nói đi! Chuyện gì thế?- Mai Chi nhẹ nhàng nói lại.
-Dạ là…chuyện hai cô…không còn trong trắng….- Phong nói ngập ngừng. Ánh Nguyệt và Mai Chi thay đổi mặt…lắng xuống.
-Kìa Kaishito, Phong! –Tuệ Linh nghe, ra ký hiệu cho hai anh im lặng lại.
-Không sao đâu cô Tuệ Linh, cô An Di!- Mamako lên tiếng cũng có ý bênh người yêu mình.
-Thật ra…cả bốn bọn con đều tò mò. Bọn con không tin mẹ lại….-Huyệt Anh cũng tiếp cho bạn mình.
-Kìa HUyệt Anh, Mamako! Sao hai con….
-Không sao đâu Di Di! Chi Chi trả lời câu hỏi của tụi nhỏ được mà!
-Ừ! Dẫu sao mọi người cũng bỏ qua rồi mà!- Ánh Nguyệt và Mai Chi cũng lên tiếng bênh hai con mình khỏi An Di và Tuệ Linh.
-Vậy…hai cô kể cho bọn con nghe được không?
-Được thôi!
Hai bà mỉm cười. Đầu tiên thì Ánh Nguyệt mở đầu, kể lại từng chi tiết.
-Lúc đó…mẹ không đề phòng, chú đó đã đưa mẹ vào thế bị động….và cứ thế….mẹ bị cưỡng. Mẹ đã rất sốc chuyện đó, nghĩ nên độc thân sau này, không lấy ai nhưng cuối cùng gặp ba nên đã khiến mẹ suy nghĩ lại…dẫu cho thật sự mẹ rất có lỗi với ba.
-Còn mẹ thì…chung ngày hôm đó…phòng Karaoke của mẹ và chú khách Nhật Bản đó bị khóa chặt mà chú đó say nữa nên nổi hứng. Mje đã gào thét để xin được ra ngoài nhưng không ai trong đồng nhiệp mẹ chịu giúp vì sợ chú khách đó…và kết quả cuối cùng thì…các con biết rồi đó.
Lẫn hai bà nghẹn ngào nói, mọi người trong phòng lắng nghe chăm chú. Huyệt Anh và Mamako buồn cực kỳ và thương cho số phận của mẹ, cũng lại lần nữa bực ba khi ba không hiểu cho mẹ. Cóp hải mẹ lừa ba đâu, chả qua mẹ bị người ta hãm hiếp thôi mà. An Di và Tuệ Linh cũng không khỏi thương xót cho hai cô bạn mình, Chấn Hùng và Dosu tệ quá!
-Cơ mà cô ơi! Cô nói lại cái địa chỉ của cái chú cô giao hàng được không?-Kaishsito thì cmar xúc vẫn đó, cũng chăm chú nghe.
-Và cái địa chỉ của cái quán Karaoke nữa!- Phong cũng như bạn mình.
Mai Chi và Ánh NGuyệt cũng không mảy may nói lại.Cái kỷ niệm tồi tệ đó, hai cô đâu quên nỗi cái địa chỉ. Tự nhiên lần này…An Di và Tuệ Linh hơi nhăn mặt và nhạy bén hơn một chút.
-Hình như nếu Di Di không nhầm thì cái địa chỉ quán Karaoke đó…là quán quen của nhóm Di Di mà!
-Hả? Là sao?- Mai Chi ngạc nhiên.
-Chính xác rồi! Tuệ Linh còn nhớ…cái quán đó…chỉ có duy nhất hai người khách nhật bản là Dosu và Daisuke.Mà cái hôm gần ngày sinh nhật của An
Di, nhóm Tuệ Linh mới đi chơi Vũng Tàu về không có Chấn Hùng và Dosu theo!- Tuệ Linh giải thích thêm.
-Với lại cái địa chỉ mà cô Ánh Nguyệt nói…chả phải là cái nhà cũ của chú Chấn Hùng sao?-Phong nhớ mang mang rồi từ từ mò ra.
-Chính xác rồi! Tao nhớ ba tao có nói về việc chú Chấn Hùng mấy lần chuyển nhà, địa chỉ còn nguyên kia kìa!- Kaishito bữa cũng thấy vô số nhà mà chú mình chuyển và trên đó ghi rỗ địa chỉ nhà và thời gian đầy đủ.
-Vậy có nghĩa là….-Mamako nãy giờ nghe hai bên nói qua nói lại, cô nhức óc từ từ suy nghxi đơn giản lại chút rồi….
-Người thật sự cưỡng mẹ chính là….-Huyệt Anh hơi sốc không dám nói cái tiếp theo.
Ánh Nguyệt và Mai Chi đứng hình trên ghế sofa Đương nhiên hai bà có kể thêm rằng do bị hành xử trong bóng tối nên đâu biết mặt. Tự nhiên nghe An Di, Tuệ Linh và hai đứa cháu mình nói vậy…thì chả khác nào…thì nó cũng đồngn ghĩa cho chuyện… Mai Chi và Ánh Nguyệt nhìn nahu rồi dồn hết bình sinh la lên.
-CHẤN HÙNG!!!!!!!
-DOSU!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tội nghiệp sáu người đang chúng chỗ phải lấy tay bịt lỗ tai lại, muốn ngất ngay tại chỗ luôn!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ