I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Gặp Lại Người Thân (3)
ên ông Hoàng Dương…
Ba người lớn đi vào, Mamako và Phong ở ngoài để tìm kiếm phía ngoài. Xem như bốn bên trong, còn bên ngoài để người trẻ làm nhanh hơn.
An Di hay xỏa tóc nên bà cột tóc lên cho nhìn lạ, đeo kính râm lên. Ông Hoàng Dương cũng cùng vợ mình đeo kính râm, ông chỉ cần đeo vậy cũng nhìn khác rồi, chả sao. Dosu-san thì đeo khẩu trang y tế đen, chỉ để lộ lại đôi mắt cũng không soa. Nếu một trong hai người nhận ra, lẫn ông và Hoàng Dương cũng đủ sức chạy tới bắt lấy, chưa kể Phong và Mamako ở ngoài đủ để bắt lại họ nữa.
-Chủ quán ơi! Cho gọi món! – Bà An Di kêu lên còn Dosu-san và chồng bà vẫn giữ lấy nét lạnh lung, xem thực đơn bình thường như không có gì.
(Tg: cái này An Di cũng rành tiếng nhật nhưng thôi cho nguyên đám ở đây nói tiếng việt hết cho dễ!)
-Dạ vâng!-Chủ quán trong bếp kêu lên.
-Con! Hai đứa ngoài thấy mẹ và cô Ánh Nguyệt không?- Ông Dosu lén lén lấy cái điện thoại ra gọi cho con mình. Bên đầu bên kia, Mamako kế bên Phong đáp lại.
-Mẹ không có ngoài đây! Mấy cô lao công, vệ sinh không ai là mẹ hết!
-Bọn cháu vào vệ sinh nam lẫn nữ rồi! Không có hai cô chú ơi!- Phong kề sát miệng vào điện thoại, mong chú mình nghe rõ. Dosu bên kia nghe thấy, kêu lên đã biết và sẽ xme kỹ bên trong hơn. Ông báo lại cho hai người bạn của ông biết.
-Quan sát thật kỹ vào mấy cô nhân viên ở đây nhé!- Ông Hoàng Dương nói nhỏ, hai người còn lại gật đầu.
Quan sát nãy giờ, nhiều cô nhân viên đạm chất Nhật Bản cứ đi ra đi vào nhưng không thấy ai là Mai Chi hay Ánh Nguyệt, Dosu càng sốt ruột và hồi hộp hơn nữa. Không lẽ ông tới sai chỗ, ông không được gặp vợ mình khiến người ông ngồi chả yên. An Di và Hoàng Dương nhìn hiểu nên kiêu Dosu từ từ lại. Cứ chờ xem có kết quả gì không.
-Chủ quán ơi! Sao chưa thấy ai tới phục vụ vậy?- An Di nhăn mặt la lên càng giống với vị khách đang ngồi chờ bàn lâu. Thật tình cả ba cũng chả quan tâm nhưng đã diễn thì cứ cho nó diễn sâu đi.
-Xin lỗi! Hôm nay khá đông, nhân viên có chỗ phục vụ riêng của họ hết rồi! Chúng tôi….-Ý là hết nhân viên phục vụ rồi ấy.
Vậy là vô vọng rồi vì trong những cô nhân viên vừa nãy, ba người đã quan sát hết, chả thấy người cần tìm đâu hết. Vậy là bên nhóm Daisuke đúng rồi ấy.
-Thôi được rồi không sao! Chúng tôi cũng có chuyện để đi! –Hoàng Dương thở dài nói.
-Thưa quá khách chờ chút! Tôi có thể kêu phụ bếp của tôi ra phục vụ ba người!- Ông chủ quán níu chân lại khiến cả ba lắc đầu ngán ngẩm, vốn dĩ họ đâu tới đây để ăn cơ chứ.
An Di lấy điện thoại gọi cho con mình, báo rằng mình tới sai chỗ rồi về vụ việc hết nhân viên mà nhân viên ở đây thì đã xem hết. An Di định kêu con mình tới chỗ Daisuke trước đi nhưng chưa kịp nói xong thì Phong tinh ý nói lại.
-Mẹ à! Đâu phải chỉ còn nhân viên? Ngoài nhân viên nữa mẹ nghĩ xem …. Còn công việc nào nữa trong đó? Đâu cần cứ phải là nhân viên?-Phong gợi ý cho bà, An Di suy nghĩ hồi cái ngỡ ra một điều. Còn….còn một chuyện nữa mà nãy giờ lần bà, chồng bà và bạn bà không quan sát.
- Thôi được! Chúng tôi vẫn ngồi đây chờ! Hai người ngồi xuống đi! – Thấy chồng mình và bạn đứng lên chuẩn bị đi, bà vội nói lại. Lời nói của bà khiến ông chủ/ đầu bếp chính trong quán vui vẻ. Ông quay vào bếp để kêu phụ tá mình ra.
-Cái gì vậy An Di? Chúng ta không đủ thời gian đâu!- Hoàng Dương nhăn mặt quay qua vợ mình.
-Bộ tính chúng ta ăn ở đây thật hả?-Dosu cũng y như bạn mình. Không hiểu An Di tính làm gì. Ông đang lo gặp lại vợ mình, còn tâm trí gì để ăn với uống?
-Hai người cứ ngồi xuống và xem sao?-An Di thuyết phục, hai người cũng đành nghe theo ngồi xuống đóng giả tiếp. Họ vẫn đeo kính râ, và khẩu trang.
Từ trong bếp đi ra, An Di dõi mắt theo không ngớt, đôi mắt bà biểu cảm sự hoản loạn tiếc rằng Dosu và Hoàng Dương không thấy vì bị che đi cặp kính râm. Hai ông thì không để ý mấy tới đang lơ mơ, suy nghĩ về vụ khác, chỉ có mình An Di phát hiện ra và chú ý theo cho tới khi…
-Thành thật xin lỗi về việc nhân viên của quán! Qúy khách muốn dùng gì ạ?- Người phụ bếp đi ra, khuôn mặt vẫn lấy lầm tươi tỉnh, cười vui vẻ dù biết là quý khách của mình bây giờ đang bực dọc. Mái tóc đen huyền được buộc gọn lên vẫn suôn mượt như hôm nào. Trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn nhưng không bị chìm đi nhan sắc tự nhiên ấy, trong bà tuy đã hơn bốn mươi nhưng trông vẫn giống ba mấy chứ không bị già đi.
-CHI CHI!- An Di hốt hoảng la lên, bà đứng bật dậy trong sự bất ngờ và chưa hết làm lạ của người phụ bếp, người đứng đó nhìn bà không ngớt.
Bên Daisuke thì không ai mang theo đồ ngụy trang nên khi đi vào là lấy cái thực đơn đọc, che đi hết khuôn mặt mong không ai thấy. Kaishito và
HUyệt Anh thì ở ngoài để tìm kiếm rồi có gì troa đổi qua với ba người trong quán. Cũng như bên Hoàng Dương thì Tuệ Linh gọi món, gọi nhân viên ra phục vụ. Cũng gặp y chang tình huốn là hết nhân viên. Bà chủ quán đành đích thân ra nói chuyện với ba người.
-Cho tôi xin lỗi vì sự cố này!
-Không sao!
-Nhân viên hết thì còn người khác ra phục vụ được mà??
-Cơ ạ…ngoài nhân viên và tôi ra thì không còn ai phục vụ được nữa!-Nhưng có một điều khác là bên này phụ bếp không có. Thức ăn lấy được là từ nơi khác nên cũng khó mà kiếm ra như bên Hoàng Dương.
-Vậy thôi thì…bà cứ xem chừng người khác đi! Chừng nào bọn tôi muốn gọi món sẽ keu nhé!- Tuệ Linh nói giảm nói tránh để bà chủ đi để dễ dàng
nói chuyện với hai người còn lại.
-Sao? Hai người có thấy Ánh Nguyệt hay Mai Chi không?- Tuệ Linh hỏi.
-Bên này cũng không!- Chấn Hùng là thất vọng nhất vì không được gặp vợ mình nên ông vô cùng đau lòng.
-Bên hai con sao rồi? – Ông Daisuke nhấc máy gọi cho Kaishito, và kế bên anh chắc chắn là Huyệt Anh rồi. Mong hai đứa có chút tin tức gì vè hai người cần tìm nhưng có vẻ…
-Ở ngoài nãy giờ có người ra và vào nhưng chả thấy ai là cô Mai Chi và Ánh Nguyệt hết ạ!- Kaishito trả lời
-Kaishito…có khi nào chúng ta tới sai chỗ rồi không?- Kế bên là giọng của Huyệt Anh ủ rũ, cũng khá thất vọng,Kaishito nhìn mà cũng buồn theo nhưng anh không thể hiện nhiều, anh xoa đầu người yêu mình mà an ủi cô.
Trên điện thoại của Daisuke, ông mở speaker cho ba người nghe, ai nấy cũng nghe điệu giọng vô cugf buồn bã của HUyệt Anh. Chấn Hùng càng thất vọng hơn nữa, ông buồn một con gái ông buốn khiến ong buồn gấp mười. Có vẻ xuống sắc khá nặng, ông dường như bỏ cuộc. Lật mặt mình xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ.
-Đi đâu vậy Chấn Hùng?- Tuệ Linh thấy vậy liền lên tiếng hỏi.
-Vào nhà vệ sinh, rửa mặt!-Tuệ Linh và Daisuke nhìn nhau rồi thôi cũng cho Chấn Hùng đi, họ tuy không hiểu rõ cảm xúc của bạn mình giờ nhưng biết chắc chắn là bạn mình buồn lắm.
Chấn Hùng soải chân đến nhà vệ sinh nam, mặt ông ụp tràng trong dòng nước. Hai tay chống lấy trên thành bồn rửa, gục đầu xuống biểu hiện một người đang vô cùng não nề, tiêu cực. Ngước nhìn lên khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt ông….ông tự nhận nó quả là vô cảm, vô cùng vô cảm, lạnh lùng và đáng sợ khiến chính bản thân ông còn cảm thấy sợ chính mình nữa. Nhờ cái khuôn mặt này…ông đã tàn nhẫn bỏ gia đình mình đi, máu lạnh quên hết đi nhưng rốt cuộc vẫn quên không được. Bây giờ là cái giá ông phải trả ông nhớ vợ mình như điên, không biết giờ phải làm sao để thỏa cơn nhớ này nữa.
-Chết tiệt mà!!!! – Ông gầm nhẹ lên.Ông muốn gặp Ánh Nguyệt!!
-Ơ…Anh gì ơi nếu anh biết Tiếng Việt thì phiền chú tránh qua chút cho tôi lau cái bồn rửa!- Cô lao công cỡ tầm ba mươi hơi nghển đầu vào nhà vệ sinh nam. Có đối phần xẩu hổ chút vì có người ở trong đây với lại cô là nữ nữa nên….hơi ngại.
Nhìn vóc dáng của Chấn Hùng, cô suýt nữa bị hớp hồn vì vể cao lớn, bờ vai rộng, săn chắc và cách ăn mặc vô cùng quý ông nhưng rồi thì cũng dạc qua để chú tâm vào công việc. Cơ mà nếu nhìn kỹ thì có thể đoán ra có đôi phần giống người Việt nên cô lao công bạo hỏi thử.
Chấn Hùng nghe liền nhếch qua một chút. Cô lao cười nhẹ nhàng, trẻ con đi vào lất khăn lâu.
-Lần đầu anh tới Tokyo hả?- Cô vừa làm vừa nói chuyện chút cho vui.
-Không!- Ông chả muốn nói nhưng vì lịch sự mà nói thôi.
-Thế à! Mà có chuyện gì khiến anh buồn thế?
-Tôi không kiếm thấy vợ tôi!
-Ái chà! Cô vợ của anh quả là may mắn lắm nha! Anh làm gì mà vợ anh bỏ đi vậy?
-Vợ toi không bỏ đi mà là tôi…bỏ cô ấy đi!- Bỗng nhiên Chấn Hùng thấy cô lao công có vẻ khựng lại một chút, khuôn mặt suy tư nhưng rồi quay lại làm việc tiếp.
Người cô lao công khá mảnh khảnh, cột lên tóc đuôi ngựa đen dài cho gọn gang, làn da thì trông cũng có tuổi nhưng không đến nối mấy, cả phần khuôn mặt bị che đi vì đoe khẩu trang nên chất giọng cũng bị biến đổi nhưng Chấn Hùng không màng tới, nói chuyện tiếp.
-Đó là lỗi lầm lớn nhất của tôi….bây giờ tôi đang kiếm cô ấy, tôi muốn được gặp cô ấy!
-Vợ anh quả là thật tốt số! Chả như tôi…-Cô lao công nói chuyện giọng buồn bã.
-Cô nói sao?
-À không có gì đâu? Vợ anh mấy tuổi?
-Bốn muoi hai tuổi!
-Ế! Bằng tuổi với tôi nè! Trùng hợp quá!- Cô lao công nghe vậy, reo lên như đứa con nít trúng sổ số. Rút cái khẩu trang để thong không khí hơn, quay qua nhìn nói chuyện trực tiếp với Chấn Hùng. Nãy giờ đang chăm chú lao dọn nên vừ lau vừa nói chứ nãy giờ cũng chả để ý nhiều đến khuôn mặt ông.
Cô lao công vừa quay qua, cổ họng như bị ai bóp nghẹt lại, câm nín hoàn toàn không nói được gì. Cách nhìn thì giống như chưa bao giờ được nhìn, trợn tròn mắt để nhìn rõ rằng hơn, sâu hơn và chắc ahwsn rằng mình không bị nhìn lầm từng chi tiết nào trên khuon mặt.
Bên Chấn Hùng cũng thế. Từ khuôn mặt lạnh lùng buồn bã, ông chuyển sang ngạc nhiên, có cảm xúc hơn. Cả người ông như đóng băng. Mới cách đây vài giây, tâm trí ông còn bình thản nhưng giờ thì như một đống lộn xộn vậy. Cả bầu không khí im lặng, câm nín hoàn toàn không một tiếng người đến phát sợ.
-Ơ…Qúy khách muốn ăn gì ạ? –Tuy có hơi bất ngờ khi An Di đứng dậy la vào mặt mình nhưng người phụ bếp cũng bỏ qua.
-!!!- Hoàng Dương nghe vợ mình la lên, ông đành quay theo hướng bà nhìn, quá bất ngờ cho ông là người trước mặt ông….chả phải là… Bây giờ ông đã hiểu vì sao An Di kếu ông và Dosu ở lại. Đúng là suýt chút nữa ông đã làm điều ngu xuẩn rồi.
Dosu cũng bị giật mình bởi tiếng la của An Di, rồi khi ông nghe tiếp giọng nói của người đang phục vụ ông. Dù đã xa 12 năm nhưng ông không hề quên được….giọng nói này: giọng nói mềm mại, tự tin và ấm áp. Ông chậm rãi đưa mắt mình qua và như có một luồng sét đánh ngay ông, ông cứng đơ người mà trợn tròn mắt ra. Sau đó từ trong miệng ông nhẹ nhàng nói.
-Mai Chi…
-Qúy khách….sao lại biết tên tôi?-Mai Chi nghe được, bà quay qua mỉm cười nói bình thường Thôi đúng là người mà đang cần tìm rồi.
Trái tim của Dosu như muốn nổ tung. Ông không thể nào bình tĩnh được trong lúc này, dù nãy trên trực thăng hay mấy ngày trước, ông đã tự nói rằng khi gặp ông sẽ này và sẽ nọ. Nhưng giờ….vợ ông đang đứng trước mắt ông đây, ông quên hết những gì mình đã suy nghĩ. Đầu ông trống trơn, chỉ chú ý tới người đối diện ông. Trong đầu ông giờ chỉ còn hình bóng …của vợ ông, Mai Chi thôi.
(Tg: thật chức ở tuổi mấy người này dùng anh cô cũng được cơ mà tại do là đang trong vai trò là phụ huynh nên tg dùng chữ ông bà cho dù thật sự…cũng không hợp với tuổi này lắm!)
-Qúy …quý khách?- Mai Chi thấy người đàn ông đứng đối diện mình bất chợt đứng lên. Thân thể của ông cao lớn, qua bà một cái đầu. Cơ thể vẫn cường tráng như còn tuổi xuân không hơn không kém. Ông run rẩy nắm lấy bàn tay của bà. Ban đầu Mai Chi có chút hoảng sợ vì tưởng mình gặp trúng râu xanh nhưng rồi….hơi ấm từ bàn người đàn ông lạ mach cho bà người này không phái thế
-Mai Chi. – Dosu gọi lần nữa!
Giong nói này, điệu nói này….rất quen thuộc khiến cho Mai Chi ngừng để nhớ ra và sau đó trong miệng bà thốt lên vì ngay lúc đó trong đầu bà chỉ còn hình bóng ấy.
-Dosu?-Dosu nghe vợ mình nhắc đến tên mình. Ông mừng như sắp khóc, bà vẫn nhớ ông, bà không quên ông. Người bà đầu tiên thốt chính là ông. Ông luôn tự hỏi không biết …bà còn nghĩ tới ông..thương yêu ông không.
-Chi Chi! Là Di Di đây!
-Mai Chi! Anh là chồng An Di nè em nhớ không?
An Di và Hoàng Dương từ từ ra mặt, hai người đều bỏ kính ra. Mai Chi nhìn qua một hổi, trên khuôn mặt hiên lên sự ngạc nhiên, hoảng sợ. Bà trắng mặt nhìn hết. tới An Di tới Hoàng Dương.
-An Di…..Hoàng Dương…..?- Bà thơ thẩn thốt lên sau đó thì chậm rãi quay qua nhìn người đang nắm lấy bàn tay bà. Không thể nào….bà không thể nào nghĩ rằng là người đó được….nhưng vừa nãy bà đã lỡ thốt ra tên rồi….làm sao đây?
Bà nhìn khuôn mặt người đối diện. Ánh mắt hiền từ, nhẹ nhàng như khi xưa, cách nhìn bà trìu mến như thế này từ khi gặp nhau ….cho tới bây giờ vẫn nhìn cùng một ánh mắt đó.
-Là anh đây…Mai Chi!- Dosu nhìn bà với tia mắt hi vọng, bàn tay ông càng nắm chặt lấy.
-Do…Dosu?-Mai Chi giọng khó khăn nói ra.
-Mai Chi! Mừng quá! Em vẫn còn nhớ anh! – Dosu cười tươi như chưa bao giờ được cười.Ông ôm chặt lấy Mai Chi vào lòng mình.Cúi đầu vào vai vợ mình, ngửi lấy mùi hương quen thuộc.Ái chà! Vợ ông gầy đi nhiều rồi, ông ôm Mai Chi mà xót gần chết.
Hoàng Dương và An Di thấy cảnh vật này mà nhìn nhau cười, hồi họ có them thành ý đi ra ngoài cho hai người này tự việc làm. Họ ra có ý đồ.Nên báo cho bên đàng kia mới được.
-Sao? Rồi được rồi, chúng tôi qua liền!
-Hoàng Dương nói gì vậy anh?- Tuệ Linh ân cần hỏi.
-Đã tìm thấy Mai Chi!
-Sao? Vậy là bên họ mới đúng! Bên mình sai rồi!- Tuệ Linh nghe vậy, cả người cứ nhảy cẫng lên không yên được. Cứ thế mà nói cái này 100% đúng, 100% sai.
-Vậy không lẽ mọi người chúng ta hỏi đều nói dối? –Ông Daisuke tin bạn mình kiếm ra Mai Chi là dự thật, ông vô cùng bất ngờ và vô cùng vui mừng nhưng nghĩ lại rằng mình đi nhầm quán …. Thì khó mà tin được chứ!
-Kệ họ đi anh! Chúng ta qua bên đó kiếm Ánh Nguyệt đi!- Bà hối dục chồng mình. Tuệ Linh nóng lòng gặp lại Mai Chi và Ánh Nguyệt quá mà nên không yên đươc. Không còn tâm trí, giờ trong đầu bà chỉ có là kiếm cho ra họ thôi.
-Nhưng Chấn Hùng còn chưa ra mà!- Ông Daisuke nhắc.
-Chấn Hùng làm gì lâu quá nhỉ.
Lúc này trong nhà vệ sinh, bóng dáng của hai con người vẫn đứng đó, không nhúc nhích cho tới khi Chấn Hùng bật nói lên hai từ chính miệng anh một cách êm dịu, trìu lắng khiến con tim đối phương, thức tỉnh, đập mạnh vang hòi.
-Ánh Nguyệt…
Bà không nói gì, chỉ nhìn Chấn Hùng không ngớt hồi che mặt chạy ra khỏi nhày vệ sinh. Nhưng may mắn Chấn Hùng đã tinh ý, chỉ cần động nhẹ là ông ra tay ngay. Ông ôm ngay eo vợ mình, ra thế không cho bà thoát ra được, Ánh Nguyệt vật vã kêu than.
-Chấn…Chấn Hùng….buông em ra!- Bà cố gắng để gỡ tay ông ra nhưng điều đó là vô cùng khó.
-Em vẫn nhớ anh sao Ánh Nguyệt?-Chấn Hùng đưa mặt mình gần ngay cổ Ánh Nguyệt mà dựa vào.
-Buông em ra!- Ông là người mà bà muốn quên nhưng bà không tài nào quên được.
-Không! Em tính chạy trốn anh hả?
-Em nói là buông em ra mà! – Ánh Nguyệt cứ thế bướng bỉnh.
-Vừa nãy anh nói gì em nghe hết rồi đúng không? Anh hộ hận lắm khi bỏ em! Anh biết anh sai! Anh xin lỗi…anh vô cùng xin lỗi! Anh mong em có thể tha thứ cho anh và quay về với anh!
-Anh chả cần cái gì phải xin lỗi hết! Cũng lỗi tại em! Em dối anh về mình, em là một con đàn bà hư thân….
-Anh tha thứ cho em! Anh quên hết chuyện cũ, chuyện xưa rồi! Điều đó với anh giờ không cần thiết! Đối với anh điều quan trọng bây giờ là em ở bên anh được rồi!- Ánh Nguyệt chưa nói hết câu, Chấn Hùng cắt ngang ngay lặp túc. Lời nói của ông khiến bà cảm động, đối mắt như muốn rơi nước mắt nhưng chưa. Cho dù vậy Ánh Nguyệt vẫn từ chối.
-Không! Em vẫ là một con đàn bà không tốt! Không xứng đáng! Em không xứng đáng làm vợ anh….cũng chả xứng đáng làm mẹ nữa….Hic!- Tới khúc này Ánh Nguyệt bật khóc.
Nhắc lại về con, bà nhớ con mình lắm, bà xa cũng đã hai năm và bà đã vô cùng nhớ nó…chưa kể bà cũng rất nhớ chồng bà. Khi bà qua Nhật, bà đã ngỡ ra…ba mất hết rồi….mất chồng, mất con! May mà còn có cô bạn thân Mai Chi kế bên nên Ánh Nguyệt mới có thể vượt qua.
-Em đã bỏ con đi…Em đã bỏ nó khi nó còn cần mẹ nó kế bên….em lạnh lùng bỏ nó cũng giống như anh bỏ mẹ con em đi…em cũng thuộc dạng nhẫn tâm, em không đáng làm mẹ….và em cũng chả đáng làm vợ anh đâu….người không còn miếng trong sạch khi đến với anh….vậy anh cần gì tìm kiếm em cho mệt chứ? Anh về đi!!- Ánh Nguyệt gục ngã trong lòng Chấn Hùng. Bà trách quở mình trong nước mắt. Nói hết tội lỗi của mình.
Từng lời nói của Ánh Nguyệt như con dao ghim chặt lấy trái tim của Chấn Hùng càng khiến ông ôm chặt lấy bà hơn. Không buông bà đi! Bà nói không sai nhưng giờ điều đó đối với ông không còn là điểu cần trách móc nữa….cũng chính bà đã tự vày dò mình, tự bà trừng phạt mình đã quá đủ rồi.Tùy Ánh Nguyệt đã quá đáng nhưng Chấn Hùng còn quá đáng hơn thì phần lớn cũng lỗi do ông, ông cũng phải sửa lại lỗi của mình.
-Không sao Ánh Nguyệt! Chỉ cần em về với anh rồi cùng con! Chúng ta sẽ cùng lại là một gia đình!
-Muộn rồi Chấn Hùng! Thả em ra! Tốt nhất anh đừng thấy em nữa! hic!
-Em vẫn bướng bỉnh vậy là sao? Ánh Nguyệt! Em có trốn thêm lần nào nữa trong thành phố Tokyo này hay ngay cả thành phố khác…thì anh cũng kiếm ra em được mà thôi! Nước Nhật này…anh rành còn hơn em đấy! Hoặc cho dù em cố kế hoạch qua nước khác, anh cũng sẽ kiếm em ra cho bằng được và ngăn chặn lại cái kế hoạch đó của em! Em hiểu chưa?-Chấn Hùng tức vì sự ngang bướng của vợ mình, ông quay người bà lại, ôm lấy đầu Ánh Nguyệt, nói to rõ rang trước mặt bà. Ánh Nguyệt đôi phần có chút sợ nhưng lại vô cùng hạnh phúc vì câu nói này của chồng mình, bà gật đầu nhẹ.
-Ngoan! Về với anh đi mà, Ánh Nguyệt!-Thấy Ánh Nguyệt biết nghe lời hơn, Chấn Hùng cũng bớt nóng lại.
Ông hôn nhẹ lên trán bà rồi xuống ngay bờ môi, chỉ là một nụ hôn nồng thăm nhẹ nhàng, không quá bạo lực nhưng cách Chấn Hùng lại vô cùng táo bạo. Cũng chỉ vì đã quá lâu rồi ông không được hôn lại người phụ nữ mà ông vô cùng yêu thương, đã quá lâu rồi. Ánh Nguyệt cũng thế, cũng đã mười hai năm không được đụng chồng mình rồi, bà cũng vô cùng hưởng ứng nụ hôn sau nhiều năm này. Hai người dứt ra nhẹ nhàng, Ánh Nguyết xấu hổ nhìn Chấn Hùng, ông thì mìm cười nhẹ nhàng nhìn vợ mình.
-Chấn Hùng! Sao lâu …..
-Ánh Nguyệt??!!- Chờ bạn mình lâu quá nên có hai người xông thẳng vào nhà vệ sinh và có một điều vô cùng bất ngờ khiến ai nấy cùng đờ đẫn.
-Anh Daisuke….Tuệ Linh!-Ánh Nguyệt xấu hổ la lên.
-Dosu…buông em ra! Người ta nhìn kìa!- Mai Chi nhìn xung quanh cảm thấy xấu hổ cực kì. Nội cái vụ khi An Di la lên cũng khiến nhiều người chú ý rồi, giờ them cái cảnh như phim Hnà nữa, bà xấu hổ chết đi được.
-Anh không buông đâu! Anh không muốn anh với em xa nhau nữa!-Dosu bướng bỉnh.
-Nhưng là chỗ khác được không! Chỗ này không tiện!
-Được thôi! Nhưng đừng chạy trốn anh đấy nhé!- Dosu thả lòng người, ông đưa tay rờ lấy cái má hồng hào như hôm nào của Mai Chi.Bà đỏ mặt quay qya chỗ khác.
Sau đó bà kéo ông ra ngoài, Mai Chi xấu hổ quá, ông chủ quán và cả nhân viên, đồng nghiệp bà nhìn quá chời luôn. Bà phải tốn nước miếng nói với họ đây! Chồng bà hồi xưa cũng chuyên gia làm lố, không qan tâm gì đến người xung quanh hết ấy.
-Sao anh…kiếm được em? – Mai Chi ngại ngùng hỏi.
-Anh muốn gặp em! – Dosu trả lời chỉ bốn chữ mà thôi nhưng khiến trái tim của Mai Chi cứ đạp vang hồi mãi không ngừng nhưng và rang kìm lại.
-Anh đang đùa với em đấy hả? –Bà nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng với chồng mình.
-Anh không đùa! Anh nghiêm túc muốn gặp em mà!
- Mười hai năm trước…anh bỏ mẹ con em đi! Không miếng thong tin nào…thế mà giờ lại nói là muốn gặp em… anh làm em tức cười quá! – Mai Chi cười mỉm có ý trách móc, nhưng cơ mà bà có lấy tay che đi nhưng hầu như không phải che đi nụ cười mà che đi đôi mắt vì…nhớ lại chuyện xưa…Mai Chi dường như muốn khóc ngay lập tức.
-Anh xin lỗi!- Dosu dịu nhẹ.
-Xin lỗi? Tất cả những gì anh làm cho em….xin lỗi là được sao? – Mai Chi bực giọng khá lớn tiếng nhưng đổi lại …Dosu-san vẫn im lặng nhìn vợ mình mà không nói gì hơn.
-Thôi được rồi …cũng lỗi tại em! Vì em đã đến với anh khi mình bị váy bẩn … vì em đã lừa anh! Em cũng chả thể nào nói hai từ xin lỗi với anh được! –
Mai Chi khá bực nhưng rồi bà cũng kìm hãm xuống. Bây giờ lôi lại chuyện quá khứ, giờ chứng minh bà bị hãm hiếp thì được cái gì nữa chứ? Nó cũng vậy thôi! Vả lại bà cũng…không đủ can đảm để đối mặt ông.
Mai Chi lòng đau thắt lại khi nói với chồng mình, rang kìm nước mắt. Bà quá bất ngờ khi và không tin vào mắt mình khi có sự xuất của bạn bà khi xưa kèm theo người chồng của bạn mình và….chồng bà nữa. Nó đến quá nhanh, quá ngạc nhiên. Bà chả biết phải hành động nhưng nói chung …nên xử lý chồng bà trước rồi quay qua nói chuyện với hai người bạn mình.
-Anh về đi!-Mai Chi đưa câu đề nghị của mình.
-Không! Anh và mọi người tới đây để kiếm em! Sao có thể không về không có em?-Dosu hơi bị kích động.
-Không cần thiết! Gặp nhau đủ rồi! Em cũng không thể đi theo anh được nữa! –Mai Chi phản bác lại.
-Tại sao lại không thể?
-Em đã có sự nghiệp, cuộc sống ở đây quá tốt rồi!
-Vậy còn con thì sao? – Dosu nhắc tới đây, Mai Chi câm nín, bà không thể nói gì hơn.
Đúng rồi! Mọt phần bà từ chối quay lại…vì bà thấy có lỗi với con. Dẫu bà nói là bà sau ba năm sẽ quay lại nhưng khi nghĩ kỹ lại….bà cũng chả khác nào chồng mình. Cũng lạnh lùng bỏ con mà đi y như chồng mình.
-Em…
-Nguyên nhân em bỏ đi: là để kiếm anh…thì giờ anh đang ở đây! Em còn muốn gì nữa?- Mai Chi ngập ngừng thì Dosu cắt ngang, ông có phần bực mình vì cái tính ngang bướng của bà và vì bà bỏ con đi mà không chăm sóc. Nhưng dù có tức điên thế nào …thì người làm ra sự tình cho tới giờ là ông chứ không phải ai hết.
-Em muốn anh về!
-Anh không về! Chừng nào em đi với anh, anh sẽ về!
-Vậy thôi anh cứ ở đây đi! Em không nói chuyện với anh nữa!- Mai Chi đẩy nhẹ Dosu ra, mặc kệ ông, giờ bà phải vào làm việc. Không có Mai Chi không biết ông chủ có nấu kịp thức ăn cho khách không nữa.
Chưa kịp đi đâu xa, cánh tay của Mai Chi bị Dosu tóm lấy. Bà bị quay phắt lại ngay, tâm trí bất ngờ, vô ý thức. CHưa kịp phản ứng gì, Dosu hôn lên môi Mai Chi. Giữ chặt lấy đầu Mai Chi không cho bà rút đi, Dosu đưa tay quấn lấy ngay eo Mai Chi nên bà cũng chả chạy đi đâu được hết. Một nụ hôn thể hiện sự tức giận, sự thất vọng, bồn bã và nhớ nhung. Càng ngày nụ hôn càng bị lấn sâu và mạnh mẽ, hai tay Mai Chi cũng không thể đẩy chồng mình ra được nữa chỉ có điều đấm nhẹ lên lưng ông. bà bị nụ hôn chiếm lấy tâm trí, Mai Chi cảm nhận được Dosu hôn như chưa bao giờ được hôn vậy. Nó rất lâu để dứt mà không dứt kịp thời chắc Mai Chi chết vì nghẹt thở quá.
Được thả ra, Mai Chi lơ đơ hơi ngã về phía sau, may mà Dosu vẫn ôm chặt lấy bà. Khuôn mặt đỏ ngất lên với hơi thở gấp gáp để lấy không khí cho mình, Mai Chi hoàn toàn giờ đang dựa dẫm vào chồng mình. Dosu biết mình làm cũng có phần hơi mạnh với vợ nhưng cũng vì Dosu yêu Mai Chi quá thôi.Ông chặt lấy bà, nói nhỏ nhẹ bên tai.
-Mai Chi à! Anh tha thứ hết tất cả cho em! Anh không màng tới chuyệnđó nữa! Anh cũng rất xin lỗi chuyện anh bỏ đi, anh hối hận lắm rồi! Em tha thứ cho anh nhé! Bây giờ điều duy nhất anh cần là em về…về với anh và con đi!-Mai Chi nghe được mà xúc động, bà chả biết nói gì hơn.
Mai Chi đưa tay ôm chặt lấy chồng mình rồi bật khóc nức nở cực kì, vúi đầu sâu vào vai Dosu mà tự do khóc lóc. Ông nghe mà xót, đưa tay xoa đầu lấy vợ mình để bà cứ khóc cho thoải mái. Bỗng nhiên ngay từ điện thoại ông đổ chuông, ông nhấc máy nghe rồi bật cười.
-Anh có món quà này cho em nè!- Xoa đầu xong, Dosu đẩy nhẹ Mai Chi ra, mỉm cười nói.
-Qùa gì chứ?- Mai Chi ngạc nhiên.
-Đi theo anh!- Dosu-san kéo tay Mai Chi đi đén một nơi không xa.
Thì ra là Mai Chi và Ánh Nguyệt làm khác quán nhưng cả hai có kết nối vì ông chủ bà chủ của hai quán này là vợ chồng nhau. Địa điểm tới của Mai Chi và Dosu là nơi có khoảng cách giữa hai quán. Tại nơi đó, Mai Chi ngạc nhiên thấy có Ánh Nguyệt đã đứng đó chờ sẵn hai người bên bên…ngoài ra bà còn thấy nhưng gương mặt quen thuộc.
-Ánh Nguyệt!
-Mai Chi!
Hai người bạn thân thấy nhau liền la lên, Mai Chi nhìn xuống quanh hồi lại bật nói.
-Có cả…Tuệ Linh, anh Daisuke và… anh Chấn Hùng nữa!-Bây giờ Mai Chi cũng đã ngớ ra nhỏ bạn bà cũng gặp trường hợp như bà rồi ấy.
-Mọi người đi kiếm…tụi này sao? –Ánh Nguyệt hỏi.
-Phải! Tuệ Linh nhớ hai người lắm!
-Di Di cũng thế!
An Di và Tuệ Linh chạy tới ôm Mai Chi và Ánh Nguyệt. Hai bà cũng ôm lại bạn mình, vì cũng đã quá lâu rồi để cho họ gặp mặt lại nhau và chia sẻ cảm xúc với nhau nhứ thế này.
-Anh mong hai em tha lỗi cho bạn anh và quay lại nhé!- Hoàng Dương đứng ngoài rìa nói thay cho bạn mình.
-Hai người này rất muốn hai em quay lại đấy!-Daisuke nói thêm.
Dosu lẫn Chấn Hùng nhìn mỉm cười duyên dnags, tình cảm với vợ riêng của mình. Mai Chi và Ánh Nguyệt nhìn nhau rồi gật đầu, xấu hổ. Dẫu sao … họ cũng rất nhớ chồng mình, vẫ còn thương chồng nên cũng rất muốn quay lại.
-Ủa mà…quà cho em là sao anh!- Nói rồi, Ánh Nguyệt đi đến bên Chấn Hùng,tò mò hỏi.
-Em nữa?- Mai Chi thì quay qua bên Dosu.
-Nè! Tụi này cũng có quà! – Bốn người còn lại nói khiến cả hai nhân vật chính giờ cũng chúng ta có đôi chút phân vân. Qúa gì thế nhỉ?
-Đây! Di Di giới thiệu: đây là con của Di Di và Hoàng Dương: Hoàng Phong!-Từ đằng sau hai người lớn, An Di kéo tay Phong ra để gặp mặt cô mình.Qủa có khiến Phong khá ngạc nhiên chút: cô của anh và Mamako giống nhau thật, chả trách lần đầu gặp hai chú suýt nữa nhầm người.
-Không nhớ rằng Chi Chi đồng ý làm cô cho con trai Di Di sao?- An Di quở trách.
-Nhớ rồi! Chào cháu, cô là Mai Chi! Lần đầu gặp con, con đẹp trai lắm!-Mai Chi quay qua An Di mỉm cười nhẹ rồi bước tới bên Phong ngắm nhìn, con trai của hai người này có khác.
-Dạ cháu chào cô! – Lần đầu tiên gặp nhau nhưng hai cô cháu có vẻ hòa hợp, Phong cũng rất lễ phép với cô.
-Còn đây là con của Tuệ Linh và Daisuke: Kaishsito!- Kaishsito đằng sau ba mẹ bước lên, cúi đầu chào Ánh Nguyệt.
-Cháu chào cô!
-Cô chào cháu! Cô tên là Ánh Nguyệt!Chà … trông cháu bảnh dữ nhỉ? – Ánh Nguyệt khen Kaishsito. Mà cô công nhận đẹp trai thật mà, khí chất nam tính và phong độ nữa chứ!
-Gặp cháu mình …là quà cho tôi sao?- XOng Mai Chi quay qua hỏi mọi người. Ai nấy nhìn nhau rồi cũng cười nhẹ.
-Không! BIết tin gì không: Phong nó có người sắp cưới rồi! –Hoàng Dương trả lời.
-Ngay cả Kaishito cũng thế!- Daisuke cũng trả lời theo.
-À! Vậy ai là cô gái may mắn thế? Cô gặp cháu dâu mình được không?- Mai Chi quay qua phấn kích nói. Phong cười nhẹ rồi đồng ý ngay lập tức, anh quay đầu đi ra để kiếmvợ sắp cưới mình kéo vào.
-Cả cô nữa!- Ánh Nguyệt thì khỏi bàn rồi! Người cháu trai đẹp trai như thế này…không biết ai lại vô cùng may mắn lọt vào mắt xanh của chàng nữa.
-Đó là quà anh dành cho em đấy!- Dosu kế bên Mai Chi thì thầm. Bà hơi khó hiểu, người cháu dâu là quà cho bà sao?
-Đừng nói với em …cháu dâu là quà anh cho em nhé?- Ánh Nguyệt có hơi nghi ngờ, quay qua hỏi Chấn Hùng.
-Em nhìn đi rồi biết.-Chấn Hùng chỉ mỉm cười, đáp lại nhẹ nhàng với vợ mình thôi.
-Cô ơi! Người yêu con đây!- Vẫn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Phong dẫn tới một đứa con gái có mái tóc dài vàng nâu xoăn nhẹ!
-Còn đây là của con!- Bên Kaishsito cũng nhanh chóng theo bạn mình, của anh là một đứa con gái mái tóc dài đen nâu thẳng từ trên xuống dưới.
Hai đứa con gái nhìn hai người cô phía trước không ngớt. Thôi đúng rồi, thân hình này thì quả là đúng rồi. Ngay cả hai người cô cũng chả tin vào mắt mình về cháu dâu chính là….
-Mamako?
-Huyệt Anh?
Mai Chi và Ánh Nguyệt đồng thanh reo lên!
-MẸ!!- Ngay cả Mamako và Huyệt Anh cũng thế.
La xong, Ánh Nguyệt chạy ngay tới con gái mình ôm ngay lặp tức, bà ôm chặt lấy con mình khóc nức nở. Huyệt Anh cũng không kìm được cảm xúc ôm chặt lấy mẹ mình khóc trong vòng tay bà. Trời ơi cứ tưởng và ngỡ không còn cơ hội để gặp lại con, nhưng ông trời vẫn còn thương bà, chò bà gặp lại đứa con gái rượu bà nhớ nhung cực kỳ.
Bên Mamako cũng đày nước mắt. Điều này thật kỳ diệu và vô cùng ý nghĩa với bà….ngày bà gặp lại bạn mình, chồng mình và cả con mình nữa. Mai Chi ôm chặt lấy Mamako, đứa con gái bé bỏng ngày nào bà nuôi từ khi sinh ra nhưng tiếc thay tới cấp 3 … bà không thể theo dõi nó lớn tiếp theo đó như thé nào nữa. Mamaka cũng ôm chặt lấy mẹ, khóc sưng cả mắt lên.
Dù trước đó cả hai cô cũng đã ra tinh thần khi gặp mẹ nhưng cũng không khỏi cảm xúc khi gặp mẹ ngay chính diện, ngay trước mắt hai người. Qủa thật….các cô rất nhớ mẹ mình.
An Di và Tuệ Linh cũng đỏ mắt lên nhìn cảnh tượng này, ai nấy có mặt cũng vô cùng xúc động với màn mẹ con gặp lại nhau, Kaishsito và Phong tuy khuôn mặt hai người đếu lạnh lùng, không nhúc nhích được gì nhưng bên trong lòng họ là một đống bùi nhùi không yên được.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ