When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Tìm Kiếm!! (1)
ốn người họ sao rồi con?-Ông Hoàng Dương ngồi trên cái ghế bành trong phòng làm việc. Thấy Kaishsito và Phong vào, ông hỏi thăm.
-Họ hòa nhau rồi ba!- Phong trả lời câu hỏi của ba mình.
-Vậy tốt!-Daisuke mỉm cười.
-Ba à! Chúng ta tìm cô sao đây ba?-Ý Kaishito là tìm cô Ánh Nguyện và Maichi.
-Ba con đã cử người đi hỏi về họ! Xem coi những nguwfoi trong Tokyo có ai thấy họ không!- An Di trả lời.
-Nói chung thì bây giờ chúng ta phải kiếm ra họ! – Hoàng Dương và Daisuke đau đầu về việc tìm kiếm nhưng à phải làm vì bây giờ họ đang con gái bí ẩn lâu nay của hai người bạn họ là Huyệt Anh và Mamako thì phải kiếm thêm vợ về cho gia đình đoàn tự chứ.
Tối hôm đó, Mamako và Huyệt Anh không có ăn tối vì dành thời gian suy nghĩ vè mẹ. Chuyện mẹ cô và ba cô đi từ lâu suốt hơn năm thì hai cô cũng cho thôi không nhắc lại nhưng giờ bỗng nhiên gặp lại ba trong khi mẹ mất tích thì…thật khổ sở cho hai nữ nhân vật chính.
-Phong?
-Mamako…em không đói ư?-Phong mở cửa phòng hai cô nhẹ nhàng, trên tay là một dĩa thức ăn ngon miệng mà mẹ anh đã làm. Tiếc là tối nay cô không xuống ăn.
-Không sao…em bình thường…em không ăn đâu!- Cô mỉm cười nhẹ rồi quay mặt chỗ khác. Cô đang lo cho mẹ cô nên chả có tâm trí ăn uống gì nữa.
-Anh biết giờ em không muốn ăn! Nhưng em vừa mới xuống máy bay hôm nay, với lại trưa em không ăn nữa thì giờ em cũng nên ăn chút gì đó cho khỏe đi chứ!-Phong ra sức thuyết phục. Ai mà muốn bạn gái mình tâm trí tàn tạ như bây giờ chứ?
Cô u buồn, cứ nhốt mình trong phòng không chịu đi đâu. Mamako xưa giờ đâu phải vậy? Dù rất vui khi được gặp lại ba nhưng mà…còn mẹ thì sao chứ? Mẹ cô đi cũng hai năm, tới đất nước xứ anh đào nay nhưng tới giờ vẫn không miếng thông tin nào, ngay cả ba cô ở đây nhiều nằm cũng mất liên lạc với mẹ…thử hỏi xem không lo mới lạ.
-Em nhớ mẹ!- Cô bật thốt lên câu nói trìu ấm.
-Anh biết…mọi người trong nhà đang cố gắng tìm kiếm mẹ em và mẹ Huyệt Anh! Dâuz sao trước đó họ cũng từng rất thân với nhau! Mẹ anh và mẹ Kaishito mấy năm nay cũng rang kiếm tung tích hai người đó khi ba hai em bỏ họ đi.-Phong an ủi.
-Trong chuyện này…em không biết ba hoặc mẹ em…ai mới là người tệ hại đây…Ba quá nhẫn tâm bỏ mẹ đi nhưng một phần cũng là lỗi của mẹ…vì đến với ba khi không còn trong trắng nữa…-Cô nói với giọng run rẩy như sắp khóc nhưng rang kìm nén lại.
-Có thể hai người đều tệ như nhau …em đừng nghĩ nhiều!
-Và em là con của hai người tệ hại đó…anh không thấy xấu hổ khi lấy em sao?-Mamako quay qua nhìn thẳng vào mắt Phong, có giọt nước trong mắt cô rơi ra.
-Không! Anh xấu hổ cái gì?So với em anh còn tệ hại hơn nhiều nữa!-Phong phản ứng dứt khoát.
Cô đang nói cái quái gì vậy? Sau bao nhiêu chuyện sao có thể nào cô nói rằng anh xấu hổ lấy cô chứ? Anh làm tất cả vì cô! Cứu cô, bảo vệ cô, đưa cô đến gặp gia dình, tự nguyện tìm kiếm mẹ cho cô…Anh khao khát cô là vợ anh sau này! Mắc gì phải xấu hổ chứ?
-Anh…tệ chỗ nào?
-Anh biết tên của em mà đúng không? Anh biết lời ước hẹn của nhà anh mà đúng không? Gặp em anh cũng biết em là người Lai …. Nhưng anh tệ hại sao không nhận ra em sớm hơn rằng…em là người mà nhà muốn anh cưới! Là người anh yêu…anh ngốc khi không nhận ra từ lâu mà lại hành hạ em rất nhiều lần! – Lời Phong nói làm tim Mamako nhói lên.
Phải! Đúng là nếu anh nhận ra cô lả con gái của bạn thân ba anh…anh chắc chắn sẽ cưới cô nhưng mà…hai người sẽ có tình cảm với nhau chứ? Cô tin chắc anh chỉ cưới cho miengx cưỡng vì cái lời hứa hẹn đó mà không yêu cô. Tuy đúng cô và anh rất vất vả đến với nhau nhưng lại rất chân thật. Khi anh không biết cô là ai…anh vẫn yêu cô say đắm mặc kệ đứa con gái anh nên cưới mà mọi người muốn! Vậy anh tệ chỗ nào chứ?
-Thôi được rồi Phong! Anh về phòng đi! Em muốn một mình một chút!-Mamako nhìn anh rồi tới đôi bàn tay đang nắm chặt lâ cô không buông.
Mamako thở dài rút tay cô lại, khá lạnh nhạt đuổi anh đi rồi đúng dậy tới cửa sổ trong phong ngắm cảnh. Ban đêm bình yên thật, dẫu sao cũng một phần làm êm dịu tâm trí cô.
-…này…em hết tình cảm với anh rồi sao? – Phong khá bất ngờ với câu nói của cô, anh nhăn mạt đúng bật dậy, phản úng vô cùng mạnh mẽ.
-Hả? Không phải! Ý em không phải thế! –Cô nghe giật mình cả lên, cô đâu phải hết tình cảm với anh. Cô thật sự chỉ muốn một mình để thư giãn thôi. Đâu có chuyện hết tình cảm nhanh với anh được? Mà phải hết vì cái gì chứ!
-Phong…Phong!- Cô tính giải thích cho anh nhưng chưa gì hết, Phong ôm chầm lấy cô, đôi môi nhanh nhẹn áp lên môi cô. Nó cứ thế khóa môi rất chuyên nghiệp.
Cô thì có đôi phần rất ngạc nhiên với cách cư xử có hơi bất ngờ của anh. Mamako níu chặt lấy tay áo anh, mặt khá nhăn một chút vì cô muốn dứt ra ngay để nói chuyện với anh nhưng có vẻ không được. Phong chuyên gia hôn lén cô không cho cô kịp phản ứng gì hết.
-Anh không cho phép đâu nhé! – Tha cho đôi môi hồng hào của Mamako, Phong ôm lấy khuôn mặt đáng yêu người yêu anh gần sát khuôn mặt anh. Ánh mắt trìu mến nhìn thằng vào đôi mắt đờ đẫn của cô. Rồi lời nói nhỏ nhẹ vô cùng ngọt ngào làm sao.
Ý anh là không cho cô hết tình cảm Mà cho dù cô có hết tình cảm thật hay không…anh cũng không bao giờ buông tay cô đâu, anh yêu cô quá rồi!
-Haiz! Anh thật tình!Buông em ra nào!-Mất vài giây sau, Mamako lấy lại tinh thần. Cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra nhưng Phong phản kháng lại, ôm chặt cô hơn
-Không! Anh không thích làm gì anh? –Anh bướng bỉnh, cô muốn điên đầu với anh luôn.
Cốc cốc
-Chú không phiền riêng tư của cháu và con chú chứ?
-Ồ! Chào buổi tối chú Dosu!
-Em đã nói là buông em ra mà!
Cửa phòng mở nên Dosu-san thản nhiên đi vào cơ mà nhìn hai đứa nhỏ đang ôm nhau chắt cứng vậy, ông bật cười. Gõ nhẹ cửa ý thong báo có sự hiện diện của ông, Phong phát hiên thì không mấy phản ứng sao, chỉ mỉm cười nói chào với chú mình. Riêng Mamako thì vô cùng xấu hổ nên đẩy mạnh Phong ra.
-Cho chú nói chuyện với Mamako chút nha!
-Dạ! Chú nhớ nói em ấy là phải lấy con nha!-Phong nhờ vạ chú, ông càng bật cười hơn còn Mamako càng muốn đấm cho Phong một phát ấy.
Phong đi ra ngoài,đóng cửa cho hai cha con riêng tư. Ông Dosu ngồi xuống giường con gái mình, Mamako đi tới ngồi kế bên ông.
-Ba muốn gặp con có chuyejn gì không?
-Chỉ là….chuyện của mẹ….
-Ba…không muốn gặp mẹ ư?- Mamako buồn bã.
-Không! Ba rất muốn gặp mẹ con nhưng mà…ba không biết phải nói sao khi gặp bà ấy nữa!
-Hi! Ba chỉ cần nói ba nhớ mẹ và ba tha thứ cho mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ chạy tới ôm ba ngay thôi!
-Cảm ơn con!- Ông mỉm cười nhẹ rồi hôn lên trán con mình. Mamako giống Mai Chi thật khiến Dosu càng vô cùng nhớ vợ mình. Bên nhau không lâu vì chuyện cũ mà ông bỏ bà đi mấy năm…giờ gặp lại … ông cảm thấy vô cùng hồi hộp.
-Mà này…ba mẹ… gặp nhau sao vậy?
-Ba gặp mẹ khi mẹ 18 tuổi cùng tuổi với cô An Di và Tuệ Linh. Ba hơn mẹ con 3 tuổi!
-Vậy là chú Chấn Hùng, chú Hoàng Dương, chú Daisuke...cũng hơn họ ba tuổi ah?
-Ừ! Họ cùng tuổi với ba! Ba gặp mẹ con lần đầu khi ba đi mua quà sinh nhật cho cô An Di! Mẹ con cũng ở đó để mua quà cho cô. Ban đầu ba không ngờ là cùng một người quen. Khi cô An Di muốn giới thiệu mọi người về người bạn mới của cô…ba đã rất ngỡ ngàng với sự xuất hiện của mẹ con. Ngay từ đó, ba đã mang long thương mẹ rồi!
-Ái chà! Nghe giống truyện cổ tích quá nhỉ? Ấn tượng đầu của ba về mẹ là như thế nào?
-Xem nào…nhìn xơ qua…ba biết mẹ không cùng giai cấp với ba hồi đó nhưng ba bị ấn tượng vì khả năng giao tiếp vô cùng lưu loát của mẹ con. Sau đó thì ba để ý đến khuôn mặt đáng yêu như con nít của mẹ rồi là thân hình mảnh mai. Không có gì quá đặc biệt hay hơn những người phụ nữ ba từng gặp…nhưng hình ảnh mẹ cứ trong đầu ba khi ở tiệc. Chắc vì tính tốt bụng của mẹ giúp ba lựa đồ cho cô Mai Chi.
-Ahi! Rồi con hiểu sao rồi! CHuyện ba mẹ nghe lãng mạn quá!
-Hì! Vậy chuyện con và Phong sao? Sao hai đứa có thể nào mà gặp nhau được? Ba vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ……
-Dạ thì là…..- Mamako ngại nhớ lại chuyện xưa.
Ban đêm yên tĩnh thật, ở ban công, Huyệt Anh ngồi lên cái tay cầm, ngẩng mặt lên hưởng thụ những làn gió mát.
-Con gái à! Ngồi vậy nguy hiểm lắm! Xuống đi con!
-Dạ! Ba có thong tin gì của mẹ chưa?
Trong phòng làm việc, Chấn Hùng vừa xem tài liệu vừa dặn dò con gái mình. Huyệt Anh nghe lờ mà nhảy xuống, chạy vô phòng chỗ ba cô.hỏi thăm.
-Chưa nhưng mà…sẽ sớm kiếm ra thôi con!
-Ba biết mẹ ở đâu hả?
-Ừ! Mẹ con ba biết mà! Nhưng đang cần chính xác là chỗ nào? Nên ba mới nói sớm thôi chúng ta sẽ kiếm ra.
-Ba ở với mẹ không lâu sao ba có thể biết hết được chứ?- Huyệt Anh có đôi phần còn trách móc.
-Mẹ con là vợ ba mà! Đương nhiên phải biết chứ! Ba với mẹ quen nhau sáu năm rồi sau đó mới cưới!
-Woa! Lâu thật chứ? Mà hai nguời quen nhau sao vậy?
-Thì …cũng có đôi phần rắc rối ngày đầu như con và Kaishito!-Ông nghe con gái mình kể hết chuyện tình của hai đứa, ông mắc cười nhớ lại lần đầu gặp Ánh Nguyệt. Ông cũng khiến bà nghĩ ông là một kẻ vô cùng đáng ghét.
-Ba hành hạ mẹ à?- =.= Huyệt Anh nghi vấn tra hỏi. Vì đó chính là nguyên nhân khiến cô và Kaishsito như kẻ thù khi lần đầu gặp nhau.
-Ơ thì….mẹ con lúc đó làm trong một tiệm áo thời trang cũng khá nổi tiếng, ba tới đó mua quà tặng sinh nhật cho cô An Di…nên lựa ra đống quần áo kêu mẹ con mặc từng cái cho ba xem!-Rồi, Huyệt Anh hiểu cảm giác mẹ cô sao rồi ấy.
-Con đừng nhìn ba bằng ánh mắt như mẹ con lúc đó chứ! Dù sao cũng nhờ mẹ con, ba chọ nra được bộ váy mà cô An Di rất thích. Lúc đó ba không ngờ…mẹ con chính là người mà cô Tuệ Linh rất yêu quý, xem trọng hơn chữ bạn.
-À! Con hiểu ý ba!
-Khi ở tiệc, ba luôn nghĩ tới mẹ con. Ba không hiểu tại sao nữa.. mẹ con…không có gì quá đặc biệt chỉ như là một nhân viên bán hàng thôi …Nhưng à lần đầu tiên ba thấy một cô gái qua tuổi dậy thì nhưng tính cách lại quá đỗi trẻ con so với một người như ba. Khi báo đi thiwr từng đò, khuôn mặt biểu cảm của mẹ nhìn hài lắm. Rồi kiểu bực mình, miễng cưỡng khi thử từng bộ ba yêu cầu trông con nít làm sao. – Nghe tới đây Huyệt Anh liền nghĩ thầm: chắc cái bản tính không thể trưởng thành của cô từ mẹ quá.
-Từ trước những gì ba yêu cầu, mọi người đều tập trung làm theo… riêng mệ con là trường hợp duy nhất hơi lơ đãng, không tập trung. Vừa thử đồ mà vừa nghĩ đến chuyện khác, không tập trung nghe ba nói gì…chắc có thể ba ấn tượng chỗ đó ở mẹ con.Rôi khi gặp mẹ ở bữa tiệc…ba đứng hình…không biết làm gì. Lúc đó chỉ mỉm cười nhẹ chào mẹ như bình thường rồi xoa đầu mẹ con thôi!- Ông vừa nói vừa cười nhớ lại.
Ánh Nguyệt lúc đó vô cung ngoan ngoãn, khuôn mặt đỏ bừng lên khi gặp ông trông rất dễ thương khiến ông ngay từ giây phút đó…đã say đắm bà mất rồi.
Bốp bốp!
- Thật là một chuyện tình hay và đẹp thưa chú!
-Kasihito? Cháu tới khi nào vậy?- Ông thản nhiên đáp khi đứa cháu của mình đang vỗ tay, nhìn vè phía mình.
-Dạ cung không lâu đâu! Ba cháu muốn gặp chú, có chú Dosu nữa!- Vậy là hiểu giờ Mamako bị Phong hành tiếp rồi ấy.
-Thế à? Vậy ba đi nha con!-Ông quay qua chào con gái mình, cô ngoan ngoãn đáp lại “dạ”.
- Cho cháu mượn Huyệt Anh được không?- Cô đang uống nước bị sặc ngay lập tức.
- Được chứ! Chú cho hai đứa chút riêng tư ấy!- Thêm ông bố muốn hại con gái mình nữaHuyệt Anh nhanh uống hết ngụm nước trong miệng rồi liền lắp bắp nói.
-Ba…ba…ba!!!-Cô tính kêu ba cô khoan bỏ cô lại cho cái tên máu lạnh nhưng không may ba cô đi mất tiêu. Trong phòng giờ còn cô và Kaishito.
-Sao thế? Em không muốn nói chuyện với anh à?-Huyệt An him lặng…chỉ là….cô vẫn còn hơi ngại ở một mình với anh thì phải.
-À không có! Đâu có! Mà anh tới đây hci vậy?
-Thì để gọi ba em!
-Vậy…em xuống phòng ngủ nhé!-Cô đánh trống lảng, đi qua anh rồi tới cánh cửa. Nhưng tay chưa chạm tới cánh cửa là phần eo bị Kaishito ôm gọn lấy ngay lập tức rồi.
-Tính trốn anh hả?-Anh ôm cô từ đằng sau, giọng lạnh lung nói.
-Đâu có! Em đi ngủ mà! Với lại để Mamako ở dưới một mình kì lắm!-Ý cô ở đay vui với với anh mà bạn cô lonely mình thì không tốt chút nào.
-Không sao đâu em! Phong đang ở cùng với Mamako mà!-Cô hiểu hoàn cảnh nhỏ bạn cô giờ sao rồi ấy.
-Á Kaishito! Thả em ra!- Anh ngồi xuống cái ghế kéo theo cô trong long anh khiến cô hơi giận mình.
Cô ngồi trên long anh mà xấu hổ gần chết đi được.
-Cho anh ôm em cái đi! Hôm nay nhìn em vậy làm anh buồn lắm! Chỉ muốn ôm em ngay để an ủi em thôi!-Anh gục đầu vào vai cô đằng sau. Nghe vậy Huyệt Anh cũng im lặng để anh ôm.
-Cho anh xin lỗi nhé!
-Hả xin lỗi về cái gì?- Huyệt Anh khó hiểu, tự nhiên anh nói xin lỗi vậy thấy nó lạ lắm.
-Xin lỗi không nhận ra em sớm hơn!-À thì ra ý anh là không nhận ra cô là con gái của chú anh.
-Không sao đâu Kaishito! Anh không biết cũng phải thôi!
-Nhưng anh là người biết nhiều hơn! Hầu như rằng tất cả nhưng lại không để ý kỹ từng chi tiết nhỏ! Anh cũng là một kẻ ngốc! Nếu như anh nhận ra thì….em đâu phải khổ sở chứ! Anh đâu cần phải thử thách em rồi tự dằn vò mình chứ?- Kaishito ôm càng chặt lấy HUyệt Anh, cô ôm lấy hai cánh tay của anh.
Có vẻ Kaishito lại tự dày vò mình nữa rồi! Vì thật sự…anh cũng rất sốc khi biết rằng cô chính là con gái crua chú Chấn Hùng…quả là một chuyện hiếm có. Huyệt Anh lên tiếng ý an ủi.
-Có lẽ anh khống biết em sớm hơn thì …sẽ tốt hơn đấy! Vì lúc đó trong mắt anh, em chỉ là một con nhỏ tầm thường..chả có gì để quan tâm nhưng anh vẫn quan tâm em, đối xử rất đặc biệt với em chứng tỏ lúc đó anh đã chắc chắn có tình cảm với em chứ không phải biết rồi anh đối đãi em vì biết em là ai …lúc đó em sẽ tự hỏi: nếu mình không phải là người như thế…anh vẫn sẽ quan tâm em chứ?-Có thể lấy Hoa Âm ra làm ví dụ rằng…khi đó trong đầu anh… Hoa Âm chính là con gái của chú Chấn Hùng nhưng mặt khác…anh vẫn không quan tâm cô nhiều bằng HUyệt Anh. Anh chỉ đặc biệt với cô vì lúc đó anh chỉ nghĩ…cô là đối tượng nhà anh muốn cưới chứ không phải vì anh thương cô hay gì hết. Còn Huyệt Anh thì lại đặc biệt khác ấy chứ.
Ngay từ sống lưng, Huyệt Anh cảm thấy ướt ướt. Sao chứ?Đừng nói với cô là anh khóc đấy nhé? Huyệt Anh gỡ tay Kaishito ra, vòng lại nhìn anh. Huyệt Anh sửng sốt với cảnh tượng trước mắt. Có mơ điều này cũng chả thể xảy ra.
-Tại sao anh khóc?- Cô la lên.
Cái gì chứ? Kaishito khóc? Là Kaishito khóc đấy? Kẻ cô luôn ví von là một tảng đá khổng lồ ngàn thu đang tan chảy đấy? Cơ mà cùng lắm khóc cũng biểu lộ cảm xúc trên mặt chút chứ? Anh chỉ rơi nước mắt nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng như ngày nào. Dẫu sao Huyệt Anh cũng chả thấy làm lạ gì khi có người khóc kiểu đó vì đây là Kaishito mà.
-Huyệt Anh…hôn anh đi!
-Hả?- Anh bất giác yêu cầu cô mà yêu cầu một điều mà cô…khó có thể thực hiện.
Lần trước do cô làm lỗi nên cô mới chủ động hôn không cần anh nói nhưng cái này….
-Em…-Huyệt Anh lắp ba lắp búng.
-Huyệt Anh…đi mà!- Kaishito nói dịu nhẹ bên tai cô, ánh mắt van xin tội nghiệp vô cùng cảm xúc đánh trúng tim Huyệt Anh.
Cô xấu hổ nhìn anh rồi ngại ngùng tiến tới khuôn mặt anh. Cô đưa môi hôn nhẹ lên môi anh, đúng chuẩn nghĩa đen môi chạm môi. Vừa đụng, Kaishito bất chợt đứng lên, tay ôm lấy cô, tay ôm khuôn mặt cô hôn say đắm. Huyệt Anh bất ngờ nhưng rồi cô để yên vì dù sao đi nữa….anh cũng đã rất đau long bằng chứng là một người như anh đã rơi lệ trước mặt cô.
-Sao thế Hoàng Dương? Kêu bọn tôi có gì không?- Chấn Hùng ngồi xuống cái ghế sofa trong phòng của bạn ông, kế bên là Dosu.
Ông Hoàng Dương mải mê tập trung vào cái laptop cùng với người bạn kế bến của ông là Daisuke.
-Ok! Chúng ta có chút thong tin của Mai Chi và Ánh Nguyệt rồi!-Daisuke thong báo.
-Sao? Có rồi ư?- Chấn Hùng nghe vậy liền trợn mắt, đứng dậy, la lên rồi tiến tới chỗ bạn mình nhanh chóng với vẻ vô cùng tích cực.
-Họ ở đâu thế?-Dosu cũng không kém gì. Nghe tin sắp gặp lại người vợ yêu quí của mình, người chồng nào chả vui chứ.
-Có thong tin rằng là có người đã thấy họ ở phía Bắc của Tokyo! Làm việc trong một quán cơm dân dã!
-Cũng phải! Họ phải đi làm để kiếm tiền nhưng biết chính xác hướng nào của Tokyo cũng may rồi!
-Tôi có cử vài người của chúng ta đi kiếm họ nên chắc sẽ sớm biết kết quả chính xác hơn thôi!-Mấy người này lắm vệ sĩ thật.
-Vậy chừng nào họ mới thong báo?
-Sớm lắm cũng phải chiều ngày mai! Đừng lo! Chúng ta sắp kiếm ra được Ánh Nguyệt và Mai chi rồi!
Ps: Sẵn thông báo lun là ad qua bên Mỹ rồi! Bị mệt mỏi mấy bữa nay sau khi xuống máy bay á nhưng vẫn ráng tiếp tục viết cho mọi người. Nếu thấy lâu quá thì cho ad xl nhé!!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ