Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Gặp Lại Người Thân (2)
ông nhận phần gặp hai cháu có vẻ thú vị quá ha! Hahaha!-Trên chiếc xe hơi 7 chỗ, tiếng cười vang vọng và giọng nói của hai người chú tự do phát.
Trong khi đó thì Huyệt Anh và Mamako ngồi bất động thình lình không nói năng gì hết. Phải nói là quá xấu hổ, quá ngại… hai cô chả biết giờ phải hành động sao nữa. Tự nhiên nãy không khi hai đứa hét lên trước mặt hai chú, hỏi sao không quê được chứ.Thấy bạn gái mình ngồi như vậy, Kaishito và Phong đương nhiên biết lí do chứ. Khi không hai cô nàng vô cùng bối rối để chuẩn bị gặp chú của hai anh thế mà không ngờ lại gặp trong cái hoàng cảnh bất đắc dĩ này. Hai người trấn an bạn gái mình.
-Thôi nào Mamako! Xem như cách gặp chú anh như thế chả phải đơn hơn sao?- Ý Phong là gặp nhau không biết nhau sẽ đỡ căng thẳng hơn là gặp biết nhau ấy mà.
-Hai chú đừng chọc họ nữa! Huyệt Anh, em thoải mái hơn đi! – Kaishito lên tiếng, rồi cũng như Phong quay qua xoa dịu cho bạn gái anh.
-Sao? Hai cháu tên gì?- Chú của Kaishito nghe vậy, đang lái xe bỗng nhiên trợn mắt lên, hỏi hang.
-Dạ…Mamako…..cháu tên Mamako Ioku!
-Cháu là Huyệt Anh!Mã Hoàng Huyệt Anh!
Ông Chấn Hùng nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén của ông nhiền liếc qua bên Mamako xơ qua hồi nhìn chính thẳng vào Huyệt Anh làm cô gựng gáy cả lên…có phải vì cô là bạn gái Kaishito nên chú quan tâm hơn không? Dù sao ông Chấn Hùng cũng là chú của bạn trai cô mà.
-Chấn Hùng…..-Ông Dosu quay qua bên ông bạn mình! Tuy nãy giờ ông chả hiểu họ nói cái quái gì vì ông làm gì biết tiếng việt nhưng có vẻ ông vừa nghe thấy cái gì đó quen thuộc.
- Bạn gái Kaishito là Huyệt Anh….bạn gái cháu anh là….Mamako Ioku! – Ông Chấn Hùng chậm rãi nói.
Nói xong, đến lượt Mamako nổi da gà lên vì bị ánh mắt của chú Phong là Dosu-san nhìn chăm chăm vào soi rất kỹ. Cô cũng cùng tư tưởng với HUyệt Anh chắc do chú muốn xem kĩ rõ cô dâu của cháu ông như thế nào đây mà….Phong và Kaishito thì đương nhiên hiểu hai chú mình đang nói gì với nhau, nhưng hai anh thấy lạ sao có vẻ hành động của hai chú trông có vẻ rất lạ. Tại sao lại nhìn kỹ Mamako và Huyệt Anh như thế chứ? Bình thường họ cũng đâu để ý ngoại hình cho lắm? Với lại sao lại im phăng phắc sao hồi thỏa mãn chọc bốn người họ.
-Đến nhà ba mẹ hai cháu rồi! Dẫn Huyệt Anh và Mamako vô cẩn thận nhé! – Chấn Hùng ngừng xe đằng trước một khu nhà rộng lớn. Dặn kỹ lưỡng.
Mọi người bước xuống xe rồi lấy hành lý. Đương nhiên là bạn trai phải qua giúp bạn gái mình chứ nhưng Phong và Kaishito đang tính qua phụ thì bị hai chú của mình “đuổi” đi.
-Phong, Kaishito –kun, hai đứa vào nhà kêu ba mẹ chuẩn bị đi!- Ông Dosu là người lên tiếng….
-Nhưng mà…-Phong định từ chối để ở lại thì ông Chấn Hùng chen vào.
-Để Huyệt Anh và Mamako hai chú phụ cho!Hai cháu vô nói mọi người trước đi!
-Dạ! Đi thôi Phong! Cứ để họ làm quen nhau!- Kaishito đi tới bên bạn thân anh lôi Phong đi rồi nó thì thầm vào tai.
-Mày chắc được không vậy? –Phong lo lắng.
-Được hay không cũng phải được! Trước sau gì cũng là người nhà! Với lại tao tin Mamako và Huyệt Anh làm được!
-Ừ! Tao cũng tin họ làm được!Thôi vào nhà đi!
Bỏ mặc hai cô nàng sợ hãi đứng nhìn bạn trai họ xa dần họ. Nỗi lo lắng sợ hãi của HUyệt Anh và Mamako càng tăng thậm tệ. Giờ chỉ còn họ và hai ông chú
nghiêm khác, lẽ ra ngay từ ban đầu không nên cảnh báo họ về hai ông chú chắc sẽ được hơn ấy!
-Huyệt ANh…-Mamako ôm tay nhỏ bạn cô, rên rỉ nhẹ.
-Thôi rang đi Mamako! Vì Kaishito và Phong vậy!Hic!- Thật sự Huyệt Anh cũng chả kém gì nhỏ bạn cô đâu nhưng vẫn rang lạc quan lên đây.
-Mamako-san!- Ông Dosu bớt chợt gọi cô.
-Dạ?
-Hành lý nào của con vậy?-Ông mỉm cười nhẹ nhàng với cô, tận tình kế bên giúp đỡ. Mamako đỏ mặt lên, bỗng nhiên tim rung động lên.
-Dạ…..-Hoảng quá cô ấp a ấp úng.
-Ngoài mấy cái hành lý đen ra còn lại là của Mamako hết ấy chú?- Huyệt Anh chen vào giúp bạn mình.
-Con có vẻ thích màu đen quá nhỉ? –Ông Chấn Hùng tới xoa đầu cô, cũng nỏ một nụ cười vui vẻ với cô khiến Huyệt Anh bất động nhìn ông.
Có gì đó khá quen thuộc. Bàn tay của ông rất ấm áp và gần gũi, tim HUyệt Anh đập ạnh, mặt đỏ bừng như Mamako. Người này….cô cảm giác cái gì đó rất lạ,
ấm áp lắm hơn cả bàn tay crua Kaishito nữa.
-Dạ…Ahi! –Huyệt Anh băng khoăn chỉ biết cười trừ.
-Chú giúp con nha!- Không nói nhiều, Chấn Hùng cúi người xuống lấy hai cái vali đen ra khỏi xe. Huyệt Anh tất nhiên vộ vãi nói không cần, cô có thể tự làm
nhưng Chấn Hùng lại mỉm cười với cô lần nữa nói rằng không sao, kêu cô lại số còn lại. Huyệt Anh cũng im lặng nghe theo chứ biết làm sao?
-À chú cứ để con làm! Con xem vậy thôi chứ khỏe lắm! Hihihi!- Đương nhiên bên Mamako cũng y chang, cô cũng ra sức ngăn.
-Sức con gái sao xách nổi hết chư? Để chú giúp!-Dosu từ chối,ông chỉ biết mỉm cười lại với cô rằng ông đủ khỏe để phụ cô.
-Thôi vậy để mấy phần còn lại con xách!
-Nhanh lên nhé! Không chú Chấn Hùng và Huyệt Anh vô trước là được phần điểm trước đấy nhé!-Ông giễu cợt Mamako, ý nói là Huyệt Anh sẽ dành điểm cộng
với mọi người trước cô mất.
-Hihihi!-Hiểu ý, Mamako bất thành tiếng cười thế rồi cả hai cùng cười.
Về phần Huyệt Anh và ông Chấn Hùng thì họ đang đi song hành với nhau. Chấn Hùng liếc đảo mắt từ trên xuống dưới của Huyệt Anh rồi bắt chuyện hỏi.
-Chắc lần đầu con tới Nhật Bản nhỉ?
-Dạ….Có thể nói là lần đầu tiên con đi nước ngoài ạ!-Huyệt Anh ngại ngùng trả lời.
-Thế sao? Tệ quá nhỉ? Lẽ ra….con đã được đi nhiều nơi rồi! – Khuôn mặt Chấn Hùng nhăn lại, ánh mắt của ông thoáng vẻ buồn cực kỳ nhwung có lẽ Huyệt Anh
không nhận ra.
-Nhà con đâu bằng Kaishito và chú….sao có thể đi được nhiều nơi chứ?
-Có thể bằng đấy con!
-Chú giỡn quài!
-Cá với chú không? – Mặt Chấn Hùng nói khá ranh mãnh.
-Hở???-Huyệt Anh nghe bất ngờ.
-Nếu con thắng, con chỉ được ở đây một tuần rồi về ngay! Kaishito không được đi theo con! – Lúc này Chấn Hùng mặt nghiêm chỉnh hơn. Trông có vẻ muốn
đe dọa cô, HUyệt Anh nghe vậy run rẩy, mặt tối sầm lại… khong lẽ….chú không chấp nhận cô? Chú ghét cô ư? Nhưng mà tại sao? Cô đã cố gắng thể hiện mình
ngoan và lễ phép với chú mà?
-Chú?-Huyệt Anh mắt trợn buồn bã bật tiếng.
-Sao con?-Chấn Hùng ngây ngô hỏi.
-Bộ chú không ưng con chỗ nào chứ? Sao chú lại không muốn Kaishito đi với con?-Cô gan dạ nói thẳng vào vấn đề luôn.
-Hahaha! Con có vẻ rất muốn kế bên Kaishito nhỉ?Đừng sợ! Chú chưa nói xong mà! –Ông lại lần nữa nở nụ cười ý trấn an cô.
-Chú không phải không ưng con mà còn ngược lại! Chú rất quý con là đằng khác!
-Vậy tại sao….-Nhìn cái mặt tái mét, lo lắng như con cún vậy, hỏi sao ông Chấn Hùng nhìn không cảm thấy thương cơ chứ.
-Chú chưa nói hết mà! Nếu chú thắng: con phải ở lại đây làm cháu dâu cho chú!
-Kiểu này con thua là cái chắc!- Huyệt Anh thở dài. Chấn Hung bật cười lên thành tiếng,để vali xuống rồi quay qua xoa đầu cô.
-Chú không có cá vô lí đâu!Với lại nếu như chú muốn đuổi con và Mamako đi thì chú và chú Dosu đã làm từ lâu rồi chứ không phải dàn xếp để đuổi đi đâu! Bọn
chú thô lỗ lắm!-Vừa đúng lúc cũng tới trước cửa nhà. Không ngờ trong suốt quá trình nói chuyện cuois cùng đến nói hồi nào không biết.
Cách nói chuyện của ông khiến Huyejt Anh hơi nghi ngờ nhưng mà dù sao….nghe nó cũng rất là thuyết phục. Cô cảm thấy rất đáng tin tưởng vào những gì chú
ấy nói. Nếu nói vậy…là chú cũng ưng co mà và chú đâu muốn đuổi cô đi nhưng cơ mà…nếu vậy chả phải đồng nghĩa với việc cô giàu bằng Kai sshito sao? Khó
tin quá!
-Nãy hình như không lầm con thấy mặt Huyệt Anh nhăn lại thì phải? –Mamako từ đằng sau nhìn lên.
-Thế sao? Chú không thấy gì hết!- Hai người này vẫn đang ở cuối sau.
-Có khi nào…không lẽ….chú Chấn Hùng không thích Huyệt Anh!
-Chú không nghĩ vậy đâu! Chấn Hùng sẽ rất yêu quý Huyệt Anh! Con đừng lo!
-Cháu không biết nữa! Chú à!
-Sao con? – Tự nhiên giờ Mamako cũng rất là lo lắng, cô đi chậm rãi, nuốt nước bọt lấy hết bình sinh hỏi câu hơi nhạy cảm với Dosu.
-Có phải…..chú không muốn con làm vợ Phong …. Đúng không?
-…Con nói vậy nghe sao được! Hì! Ngược lại mới đúng, chú rất muốn con là vợ sau này của Phong! Hai đứa rất xứng đôi!-Dosu ban đầu có hơi ngạc nhiên câu
hỏi của Mamako nhưng mà sau đó, ông phì cười, cứ đi rồi trả lời câu hỏi của cô.
-Dạ tại sao ạ?-Mamako nghi ngờ. Gặp nhau ngắn ngủi vậy sao có thể mà….
-Chú nói rồi! Rất xừng với lại….chú rất thích con! – Ông quay qua nở một nụ cười rất tươi với Mamako khiến cô đỏ mặt im lặng ngay lập tức.
Nếu chú nói vậy thì…cô mừng quá! Cô mừng quá! Chú thích cô! Chú muốn cô là….bỗng nhiên Mamako hạnh phúc quá! Tự nhiên nghe chú Dosu nói vậy, cô vui
cực kì phần vì chú đồng ý cho cô và Phong nhưng đa phần vì….chú rất thích cô. Cô rất vui!
-Chà! Hai đứa nhỏ tới rồi nè mấy anh ơi! – Mẹ Phong mở cười, nhìn thấy HUyệt Anh đằng sau là Mamako, bà vui vẻ chào đón.
-Để con phụ hai chú!- Kaishito và Phong nghe liền chạy tới xách đồ của bạn gái họ thay vì để hai chú.
Mje Kaishito cùng ba Phong và ba Kaishito bước xuống cầu thang. Bà vừa nhìn thấy hai đứa con gái, liền tức tốc chạy lại tới ôm.
-Ôi! Con dâu của mẹ! Mẹ chờ con mấy ngày nay rồi! –Cơ mà đáng tiếc ôm nhầm Mamako. Huyệt Anh đứng qua một bên nhìn mặt đờ ra.
Dù sau cũng từng gặp nhau một lần ở bữa tiệc Party ấy nên không khó đối với Mamako và Huyệt Anh ai là ba mẹ Phong, ai là ba mẹ Kaishito.
-Cô … cô ơi nhầm rồi! Con là bạn gái Phong! – Mamako bị mẹ Kaishito ôm cứng ngặc, rang lắm mới mở mộng lên được.
-Ấy chết! Cho cô xin lỗi!
-Nhầm con dâu của tôi rồi! – Mẹ Phong tới đẩy nhẹ mẹ Kaishito ra, trêu ghẹo hồi quay lại ôm chặt lấy Mamako. Huyệt Anh nhìn thương xót cho nhỏ bạn cô,
chưa đầy mấy phút bị lần lượt hai người phiên nhau ôm chặt cứng ….tội nghiệp thật.
-Con ơi! Mẹ là mẹ của Kai-kun nè!
--Dạ….dạ!Con biết rồi! Con…chào cô!- Huyệt Anh quên phải tội nghiệp mình trước đã, mẹ Kaishito nhảy cẫng lên ôm lấy cô. Cô quên mất là có được báo trước
rằng mẹ Kaishsito sung hơn mẹ Phong nhiều. Kì này chắc cô ngộp thiệt chớ!
-Mẹ à! Mẹ làm Huyệt Anh ngạt bây giờ!- Kaishito thì quá hiểu tính mẹ anh rồi, anh bó tay tới bên gạt mẹ anh ra.
-Kai-kun! Cho mẹ ôm con dâu của mẹ một chút không được hả?- Mẹ anh nhõng nhẽo! Huyệt Anh đứng trợn trngf con mắt nhìn….cô vô cùng ngạc nhiên người
mẹ vậy …sao sanh ra đứa con kinh dị vậy?
-Kai – kun? Tên nhà của anh đó hả? –Cô định thần, cười méo mặt quay qua hỏi anh.
-….Em…cũng có thể gọi anh như thế!- Kaishito đỏ mặt, trời ơi HUyệt Anh nhìn thấy mà yêu chết đi được.
-Okie! Kai-kun! Ahi!- Huyệt Anh gọi trêu ghẹo. Anh đỏ mặt gâp mười lần luôn ấy, chả biết nói năng sao.
-Hai đứa kawaii quá đi à!- Mẹ Kaishito nhìn thấy la lên >o<.
-Mẹ à! Ôm Mamako vậy được rồi! – Ôm không táo bạo như mẹ Kaishito nhưng mà cũng khá chặt, Phong cũng như Kaishsito tới “cứu” bạn gái mình.
-Con lạnh lung quá! Mamako nè, đi đường vậy? Con đói chưa? Mẹ với mẹ Kaishito có chuẩn bị thức ăn hết rồi!- Mẹ Phong bĩu môi hời quay qua bên Mamako,
nhìn thẳng mặt cô hỏi han.
-Dạ….-Mamako bất ngờ quá….không biết trả lời sao.
-Hỏi chi nữa! Dẫn tụi nhỏ vô ăn đi! Con đi với mẹ nè!- Vừa xong câu nói của mẹ Kaishito, bà kéo HUyệt Anh vào bếp ngay lập tức, đương nhiên ngay cả Mamako cũng bị mẹ Phong kéo đi không thương tiếc. Hai cô nàng rối rắm chỉ biết im lặng đi theo. Phong và Kaishito đứng ngoài lắc đầu.
-Hahaha! Kaishsito, Phong bỏ đi! Mẹ hai con vốn trước giờ vậy mà!- Ba Kashito lên tiếng ý là ông Daisuke.
Nãy giờ bốn ông hoàng đứng bên nhìn hai cô bé với hai người mẹ chỉ biết mỉm cười với nhau. Im lặng mà nhìn thôi. Lâu lâu ba của hai chàng hoàng tử nhìn qua hai người chú, họ cũng mỉm cười nhìn theo. Một nụ cười rất cảm xúc đầy vẻ yêu thương, có vẻ …hai nguwofi đó đã chịu. Ba của Kaishito và Phong cũng bớt lo đi phần nào.
-Phong! Cô bé đó có phải là….cô bé hôm bữa tiệc mà ba thấy không?- Ông Hoàng Dương đi đến bên con trai mình.
-Dạ! Ba còn nhớ sao? –Phong có chút hơi ngạc nhiên.
-Nhìn cách hai đứa nhìn nhau là ba biết…sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay!-Ông nói nhẹ nhàng, Phong mỉm cười theo.
-Thôi! Mọi người vào tiếp hai cô bé đo đi! Nãy giờ bọn tôi để ý hai cô bé đó đói lắm rồi ấy!- Ông Chấn Hùng là người ra lời đề ghị này.
-Hai người không vô ăn sao?
-Bọn tôi thấy mệt hơn là đói! – Dosu trả lời.
Hai ông chú nhanh chân lên phòng, hình như ý có tránh mặt. Trước khi ông Hoàng Dương và ông Daisuke vào nhập tiệc chung với bốn người nữ giới trong kia.
Hai ông tiến lại gần con mình nói nhỏ.
-Hai đứa lên xem chú Chấn Hùng và chú Dosu sao đi!
-Ba thấy hai người đó hôm nay lạ lắm!
-Dạ bọn con cũng thấy thế! Để bọn con lên xem sao!
-Hai ba vô ăn đi ạ!
Bốn người hai hướng, Daisuke và Hoàng Dương thì vô bếp còn Kaishsito và Phong thì lên lầu theo sau hai người chú của mình.Hai anh không lâu tới trước cửa
phòng thư viện, nơi mà mấy chú thương thích thư giãn hơn là phòng ngủ của họ.
-Cho bọn cháu xin phép vào!
-Hai đứa không xuống với Huyệt Anh và Mamako đi?- Chấn Hùng đang đọc sách, thấy sự hiện diện của hai người cháu nên hơi ngạc nhiên.
-Bọn cháu hơi lo cho hai chú!
-Hai chú không sao!- Dosu thì nằm thư thản ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ
- Chỉ là hôm nay bọn cháu thấy hai chú hơi lạ so với thường ngày ạ!- Câu của Kaishito vừa dứt lên thì Chấn Hùng và Dosu-san rung nhẹ nhưng rồi cũng lấy lại
bình tĩnh.
-Là vì…cháu thấy hình hai chú thích….họ chứ?- Phhong hỏi nghi ngờ
-Đừng lo! Bọn chú rất thích hai cô bé đó! Trông rất tốt bụng và còn dễ thương!- Nhớ lại cách hai cô nàng ăn nói lễ phép, cách lo ngại khi mình không được thích
và những cử chỉ rụt rè trông thật rất đáng yêu khiến lẫn Chấn Hùng và Dosu-san đều cảm thấy rất thương yêu hai đứa. Ngoài ra còn một lý do nữa.
-Vật là hai chú đồng ý họ rồi đúng không?- Phong và Kaishito hỏi vẻ mừng rỡ.
-Đương nhiên bọn chú đồng ý! Hai cháu đừng lo! Yêu nhau thật long thì cứ đến với nhau đi!- Dosu phì cười.
-Cho bọn cháu xin lỗi….vì bọn cháu không lấy con gái hai chú như lời hẹn hồi đó của gia đình! –Kaishito bỗng nhiên gợi lại chuyện cũ,
-Chú nói rồi…không sao! Với lại bọn chú đã nói không có con gái cơ mà!- Chấn Hùng nghẹn ngào nói nhưng không lộ rõ vẻ. Ông bắt đầu quay lại cảm xúc lạnh
lung ngay cả Dosu-san Hai chàng hoàng tử nhìn thấy chỉ biết im lặng không nói gì.
-Cháu cũng hơi thắc mắc về con gái hai chú đấy! Dù sao đi nữa…cháu nghĩ chú cũng nên tha thứ cho họ đi chứ! – Phong khoanh tay nói.
-Bọn chú….đã tha thứ rồi!- Dosu nói thản nhiên.
-Sao tha thứ ư? Hồi nào chứ? Bộ hai chú gặp lại họ rồi sao?– Phong bất ngờ, âm lượng tiếng nói to hơn. Anh bắt đầu rối trí, nếu gặp lại nghĩa là thấy được con
gái của hai chú rồi. Chuyện là nên vui mới đúng cơ mà dù sao hai anh cũng hơi e ngại. Nếu gặp con gái của hai chú thì….biết ăn nói sao với Mamako và Huyệt
Anh đây?
-Khoan đã! Phong im lặng cho tao một chút!- Kaishsito nãy giờ im lặng suy nghĩ vì cái câu nói tha thứ của chú anh khiến anh rất hoài nghi. Sau đó anh vừa ngỡ
ra một điều mà bấy lâu nay anh rất ngốc không nhận ra.
-Hai chú! Cháu vừa nhớ ra một điều! Hình như là……..-
-Nè! Hai con ăn thoải mái nha!
-Thức ăn còn nhiều lắm! Lại ngon nữa!
Mẹ Phong và mẹ Kaishito lần lượt mang đồ ăn ra cho Mamako và Huyệt Anh. Hai cô nàng xấu hổ bất động chả biết làm sao. Đôi khi cái tính hiếu khách hay
đúng hơn hiếu con dâu quá cũng có vẻ không tốt lắm nhỉ….
-Hai con cứ tự nhiên như ở nhà đi!-Ông Daisuke ngồi xuống bàn đối diện với HUyệt ANh.
-Dẫu sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà!-Ông Hoàng Dương thì đương nhiên phải ngồi đói diện với Mamako rồi. Nghe hai người ba “tương lai” nói
thế, hai cô càng không dám ăn nữa.
-Đay phần của hai anh đây! Ơ Huyệt Anh sao con không gấp đi? Để mẹ gấp cho nha!- Mẹ Kaishito thấy “con dâu” mình ngồi im. Bà không nghĩ ngợi gì tới lấy đĩa
của Huyệt Anh, gấp từng thức ăn lễn dĩa cô.
-Ơ dạ không cần….- HUyệt Anh ngại ngùng ý từ chối,
-Hai con đừng ngại! Làm quen đi! Sau này chúng ta ở chung nhà mà ngại gì chứ!- Mẹ Phong cắt ngang, bà cũng lấy đĩa Mamako gấp cho cô. Cô im lặng không
biết nói năng soa. Mặt đỏi ngời ngợi lên.
-An Di! Tuệ Linh! Hai em làm vậy, con bé nó ngại là đúng rồi!-Ông Hoàng Dương lên tiếng.
-Có sao đâu! Con bé giờ cũng là con bọn em! Không lo cho con mình thì lo cho ai!- An Di bướng bỉnh nói lại.
-Thôi bọn anh bó tay hai đứa em rồi!- Daisuke lên tiếng
-Biết vậy tốt ấy!Ăn đi hai đứa! –Tuệ Linh chọc ghẹo.
-Ơ…Hai cô tên An Di và Tuệ Linh ư? –Huyệt Anh và Mamako nhìn nhau khi nghe hai người chồng gọi vợ mình vậy. Có phần ngạc nhiên, hai đứa cùng hỏi.
-Ừ đúng rồi con!- An Di mỉm cười trả lời, bà ngồi xuốn bên chồng mình cũng đối diện với Mamako.
- Gọi là mẹ chứ! Cô gì ở đây!- Xong công việc, Tuệ Linh cũng ngồi xuống bên chồng mình, đối diện với Huyệt ANh
-Hai cô tên giống với bạn của mẹ tụi con! – Huyệt Anh mỉm cười ngây ngô nói.
-Thế sao? Chà trùng hợp quá nhỉ? Cơ mà hai con tên gì? – Hoàng Dương hồi mới ngỡ ra. Cũng quen biết nhau từ trước thế mà riêng cái đơn giản nhất là cái tên
mà ông cũng không biết gì về con dâu ông thì làm sao được chứ. Daisuke-san cũng chung ý kiến đó.
-Dạ! Con tên là Mã Hoàng Huyệt Anh!
-Con tên Ioku Mamako!
Hai đứa lần lượt nói. Vừa nói xong, Huyệt Anh và Mamako nhận ra hình như ánh mắt của bốn nguwfoi dành cho hai cô có gì đó không ổn chả là….họ nhìn với ánh mắt nghi ngờ, kinh ngạc và có gì đó gọi là…bí hiểm
-Anh ơi! Có khi nào….
-Anh nghĩ ….họ giống nhau thôi!- Tuệ Linh lay tay chồng mình, có ý nghi ngờ Daisuke cũng thế nhưng ông vẫn phản bác lại.
-Nếu giống như thế thì tại sao…không phải hai đứa là bạn thân từ nhỏ mà xem cái họ kìa! Hai bên đều trùng hết!- Ý An Di là họ của Huyệt Anh và Mamako.
-….Hai con này! Tên của ba mẹ hai con là gì?-Ông Hoàng Dương đau đầu suy nghĩ hồi hỏi câu nhẹ nhàng. Ba nguời còn lại hồi hộp nghe câu trả lời.
-Dạ…tên ba con hình như hai đứa đều không nhớ nhưng mẹ thì có ạ! Tên mẹ bọn con là…..
-Cháu nhớ ra rằng họ của bạn gái bọn cháu…..cũng là họ của hai chú…đúng không?- Kaishito hỏi một câu hỏi khắc nghiệt. Lẫn Chấn Hùng và Dosu-san câm nín.
Phong nghe vậy liền ngớ ra. Anh trợn tròn mắt,lấy một tay ôm trán. Hết nhìn sang Kaishsito, anh nhìn thẳng vào hai người chú của mình. Không một ai trong
hai người dám ngẩng đầu lên mà lẩn tránh.
-Hai chú đừng nói rằng.......- Vậy là Phong và Kaishito đã hiểu ra mọi chuyện.
-Mẹ cháu tên là Mai Chi! Còn mẹ Huyệt Anh là Ánh Nguyệt ạ!- Mamako thay mặt hai đứa trả lời.
Hai cô nàng vẫn không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà lần này chỉ có điều tả chính xác hơn là độ bất ngờ của bốn người đối diện hai cô tăng lên level Maximum rồi. Bốn người ai nấy cũng run rẩy một cách khó hiểu.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ