For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Gặp Lại Người Thân (1)
rời ơi Huyệt Anh!!!! Có phải chúng ta bị đi lạc rồi không?? Huhuhuhu!
-Bà im cho tôi coi! Tôi đang xem bản đồ coi chỗ dẫn tới chuyến đi Nhật là ở đâu đây nè!
Chả là ở đây là một ngày hết sức trọng đại: đó là ngày đi gặp mặt gia đình của “chồng sắp cưới “. Đồng nghĩa với việc, Huyệt Anh và Mamako đã cùng hẹn nhau tới sân bay rất sớm. Bên hai chàng hoàng tử cũng thế nhưng chỉ khác một điiều là…. thuở cha sanh mẹ để tới giờ hai cái con nhỏ ngốc này có đi du lịch lần nào đâu nên đây là lần đầu tiên ở sân bay.
Mamako khóc bù loa bù lóa vì vừa mới phát hiện ra cả hai đứa bị mù đường ở chốn này mà còn mấy phút nữa là máy bay cất cánh mà vẫn không tìm thấy chỗ đâu hết. Huyệt Anh thì nhức cái óc gần chết đi cho được à, cô nhìn cái bản đồ ghi loạn xạ ngầu mà vẽ xấu dễ sợ làm cô chả nhìn ra được hướng đi nữa là. Có phải mình Mamako lo khi hai đứa bị lạc đâu, cô cũng lo chết đi được à!
-Tôi bó tay rồi Mamako ơi!- Huyệt Anh đến nước giơ cờ trắng đầu hàng.
-AAAA!! Còn chút xíu nữa tới giờ rồi mà còn ở đây…. Làm sao đây! Làm sao đây!-Mamako như chết đứng, la làng thấy mà ghê.
-Tôi không ngờ bà nôn gặp ba mẹ Phong dữ vậy ấy!
-Không phải tại đây lần đầu tiên tôi được đi du lịch mà là nước Nhật nữa! Sao bỏ lỡ được chứ!!!- Huyệt Anh té xỉu.
Saui khi Mamako quất câu phũ phàng, Huyệt Anh thấy thương cho gia đình Phong quá, đâu ra con dâu có “hiếu” dễ sợ!
-A! Điện thoại!- Bớt bù loa bù lóa, bỗng nhiên Mamako reo lên.
-Điện thoại thì sao?-Huyệt Anh khó hiểu.
-Cả hai đứa đều mang điện thoại hết mà! Gọi điện cho Phong và Kaishito đi!
-Ờ ha! Sao không nói sớm! Haiz!
-Bà gọi đi!-Mamako ra yêu cầu.
-Sao lại là tôi?- Huyệt Anh mặt =.= phản bác yêu cầu của Mamako.
-Thì bà cứ gọi đi!
-Sao không phải bà gọi đi!
-Sao lại là tôi gọi? Bà gọi!-Tới lượt Mamako phản bác.
-Vậy sao tôi gọi? Bà gọi!
-Bà gọi mới đúng ấy!
-Bà!
-Bà!
-Bà!
….
Nói chung là vì tiếc tiền điện thoại nên hai con “keo kiệt” này cứ làm ầm luôn cả cái sân bay người ta. Giờ phút này mà cũng còn có thời gian cãi lộn với nhau thì hai nhóc này đúng là hết thuốc chữa.Không biết bên Phong và Kaishito giờ sao ta? Thấy tội nghiệp cho hai người này phải chờ mỏi cổ vì hai cái con rãnh này đây!
Bên hai chàng hoàng tử.
-Sắp tới giờ rồi mà Mamako và HUyệt Anh đâu vậy nhỉ?- Phong đi qua đi lại, long hồi hộp không dứt chờ hai hình bóng nữ nhân vật chính mà không thấy đâu hết trông khi thời gian đâu còn nhiều. À mà đúng rồi! Hai con này đang bận cãi lộn chứ bộ!
-Trễ lúc nào không trễ mà trễ ngay vào ngày này là không được đâu!-Kaishito cũng lo lắng không kém.
Hôm qua anh vừa nhận tin ba mẹ anh và ba mẹ Phong vừa cãi nhau một trận quyết liệt với hai nguời chú của hai anh. Tất cả nguyên nhân chỉ vì họ không chấp nhận Huyệt Anh và Mamako là cháu dâu của họ. Kaishito lẫn Phong đều thấy bất bình nên xem như đây là cơ hội để hai cô nhóc có điểm cộng trong mắt hai người chú mà tới giờ vẫn còn…. ở chốn nơi nào rồi trời?? Hai người chú mà biết chuyện này thế nào cũng thẳng thắng “đuổi” người yêu hai anh à!
-Kaishito!-Đi qua đi lại hồi lâu. Phong chợt nhỡ ra một điều nên liền chạy tới chỗ bạn anh.
-Gì Phong?
-Có khi nào…. Mamako và Huyệt Anh… bị lạc đường không?
-….-Kaishito im lặng nhìn bạn mình khó hiểu.
-Thì chả phải lúc đó…..- Phong gợi lại ký ức!
Khi Phong và Kaishito báo tin ( đồng nghĩa với việc Linh Linh, Quốc Lê, Long, Hoa,…. chưa đi ra nước ngoài )
-Mamako!Mamako!
-Huyệt Anh! Hai em đâu rồi!
Hai cô nhóc đnag đi rót nước ở hàng lang trong giờ ra chơi thì nghe tiếng la gọi tên mình rồi thấy bộ dạng gấp gáp của hai chàng hoàng tử một cách kì lạ.
-Sao vậy hai anh?
-Làm gì chạy ghê vậy?
-Biết gì không?- Phong mặt hớn hở cực kì. Ngay cả Kaishito lạnh lung giá băng cũng nở một nụ cười tươi sang khiến cả hai cô nàng đếu phải đỏ mặt bởi họ cười quá đẹp nhưng cũng phải kìm lại.
-Dạ không!-Mamako trả lời nhẹ nhàng.
-Vui quá Mamako! Thứ năm tuần sau: em sẽ được gặp mặt ba mẹ anh! Xem như là làm quen với nhau để sau này thành một gia đình đấy!-Phong tự nhiên nhảy bổ tới ôm Mamako chặt cứng rồi bế nhẹ cô lên quay mấy vòng khiến Mamako suýt ngất.
-Hả là sao? Anh để em xuống! Mọi người nhìn giờ!- Mamako đỏ mặt quá chời đi được à.
Ờ thì cái tin Phong và Kaishito có bồ nhanh chóng loan truyền khắp trường khiến tất cả nữ sinh buồn bã. Và càng bất ngờ hơn khi họ biết bồ Phong là Mamako và Kaishito là Huyệt Anh. Nhiều đứa cảm thấy ấm ức, ghen tị vô cùng luôn ấy!
Phong mặc cho mọi người nhìn; anh dừng quay cô, ngước mặt lại lần nữa mỉm cười với cô, nhẹ nhàng nói.
-Ý là: ba mẹ anh muốn gặp con dâu của họ ấy mà!
-Hả?- Mamako mặt như trái cà chua chính. Cô vừa nghe cái gì chứ?
-Sao chứ? Gặp mặt ba mẹ mấy anh à?- Huyệt Anh nghe cuộc đối thoại của Phong và Mamako mà cũng bất ngờ.
-Ừ! Anh rất muốn em gặp ba mẹ anh! Huyệt Anh à!- Kaishito tiến tới trước mặt HUyệt Anh, nói với giọng diệu dàng đầy sự hạnh phúc trong đó, nhẹ nhàng vét tóc cô rồi hôn âu yếm trên trán. Huyệt ANh xấu hổ, chết lặng chả biết phải phản ứng sao nữa.
-Vậy nghia là thứ năm tuần sau… bọn em sẽ đi Nhật Bản ư?- Tơis mấy phút, Mamako mới được thả. Cô hỏi lại lần nữa cho chắc.
-Ừ!-Phong đáp lại!!
-Hớ!! TRỜI! LẦN ĐẦU ĐƯỢC ĐI CHƠI RA NƯỚC!!!-Hồi hai đứa nhìn nhau, tru réo cười vui vẻ nhảy tưng tưng. Lần này tới lượt Phong và Kaishito giật mình ấy.
Hồi ức kết thúc.
-Thì sao? Tao vẫn chưa hiểu?- Kaishito vẫn chưa hiểu ý của Phong cho lắm.
-Lần đầu đi chơi ra nước, nghĩa là lần đâu tới sân bay thì đồng nghĩa với việc….-Phong nói từng cái một liên kết với nhau rất logic tới khi Kaishito ngớ ra thì anh la ầm lên.
-TRỜI!SAO MÀY KHÔNG NÓI SỚM?-Công nhận Kaishito và Huyệt Anh giống nhau ghê.
-Không phải lúc mắng tao đâu! Đi kiếm hai người đo đi!
-Nhưng mà biết ở đây mà kiếm?
-Mày nghĩ đi: lần đầu tiên mày tới chỗ lạ, muốn biết đường mày cần làm gì?
-….Bản đồ! Vậy là Huyệt Anh và Mamako ở chỗ cái bản đồ!-Hai ông này thong minh thật chứ!
-Chạy ngay tới đó đi!
Dứt lời, vớ đôi chân thon dài và được mệnh danh “ vua thể thao”, Kaishito và Phong chạy với tốc độ kinh hãi tới chỗ Huyệt Anh và Mamako. Đương nhiên, chuyện dính tới hai cô nàng này phải nhanh chân lên chứ!
Khúc cuối cũng kiếm ra được hai đứa, hai anh chàng bó tay khi vừa tới nơi là hai nàng cãi nhau la ai gọi cho họ. Công nhận hai bà này rãnh thiệt. Mamako và Huyệt Anh gặp được Phong và Kaishito mừng quá chời mừng, chạy ngay tới chỗ hai anh ôm chặt cứng quá chời. Làm anh vui vẻ thấy công mình kiếm được thật có ích. Kaishito và Phong dẫn Huyệt Anh và Mamako nhanh tới chỗ máy bay, láy ve rồi leeo lên chỗ ngồi của mình mà yên vị.Trời! Suýt chút nữa không đi được chuyến bay này chứ!
-Em muốn uống gì không Huyệt Anh?
Máy bay đã cất cánh. Kaishito ngồi kế Huyệt Anh còn Phong thì với Mamako. Hàng ghế máy bay là 2 4 2 nên chỗ bốn người ngồi còn ai ngoài bốn nhân vật chính của chúng ta. Kaishito và Phong ngồi ngoài còn Huyệt Anh và Mamako thì ngồi bên trong.
-Có sữa không?-Huyệt Anh ngây ngô nói lại.
-Em bớt trẻ con dùng anh!-Mặt Kaishito như thế này =.=’.
-Em thích uống sữa từ đó chớ bộ!-Huyệt Anh giận hờn Kaishito.
-Rồi rồi cô nương!Có cacao, đậu nành, sữa tươi, dâu,cam. Muốn cái nào?
-Có hương vani không?- Huyệt Anh trả lời lãng xẹt.
-… Em chọc tức anh đó hả? Sau này làm vợ anh rồi mà nhắc tới tên Tuấn Thanh kia là sao?-Nikname của Tuấn Thanh là Vani mà.Công nhận Kaishito nhớ dai ghê!
-Anh bớt ghen đi! Vậy thôi, Cacao!
-Cho tôi li cacao nóng nha!
Tội nghiệp Huyệt Anh cứ bị Kaishito cho ăn mấy cú mệt mỏi quài. Ra order xong, Kaishito quay qua bên Huyệt Anh thấy cô nàng vẫn còn bực anh chút. Kaishito nhếch miệng cười, quay qua hôn nhẹ lên má Huyệt Anh cái xme như xí xóa.
-Em uống gì Mamako?-Ben Phong cũng được cô tiếp viên hỏi càn uống gì không.
-Cho em trà đi!-Mamako đúng chất thanh tao của Nhật.
-Trà gì em?
-Gồm có trà gì vậy chị?
-Trà xanh, hồng trà, trà a-ti-so, tra hoa,…
-Cho em hồng trà đi ạ!
Cô tiếp viên nghe yêu cầu xong liền đi lấy li hồng trà cho Mamako. Chà bên Phong có vẻ êm dịu quá nhỉ.
-Em thích uống hồng trà hả?- Phong quay qua trò chuyện vui với Mamako.
-Thường thì là trà xnah vì là nếp truyền thống bên Nhật Bản nhưng mấy bữa nay nhiều nguwoif nói hồng trà của Hàn Quốc ngon lắm nên em muốn uống thử!
-Sao em không thử uống loại trà truyền thống hảo hạng của Việt Nam đi!
-Hả? Trà truyền thông của Việt Nam? Em chưa biết! Ngon không?
-Ngon lắm!Qúa chời người uống luôn!-Tới khúc này Phong cười gian mà Mamako không hề nhận ra điều gì.
-Hay vậy! Bữa nào anh dẫn em đi đi! Ủa mà tên trà là gì vậy?-Mamako cứ ngây thơ nói trong hào hứng.
-Trà tên nghe “sang” lắm!- Cái chứ “ sang” của Phong thấy nó sao sao ấy??
-Tên gì?
-Trà đá!-Đúng hai từ phũ phàng khiến Mamako đúng hình, câm nín không biết nói gì hơn. Cô chỉ biết là mình bị mắc mưu của cái tên đáng ghét này rồi ấy.
-Hahahaha!Em nhìn cái mắt em từ đầu lúc anh lừa em tới bây giờ têu, mắc cười lắm luôn ấy! Hahaha!-Phong phá lên cười mà không cần biết đối phương nghĩ cái gì.
Ơ…Có vẻ bên Phong cũng không có êm lắm nhỉ.
Mamako tức điên lên bởi giọng cười của Phong. Xấu hổ vì bị lừa cực kì, cô bặm môi tức rồi nhéo mạnh tay anh phía bên cô khiến Phong la làng.
-Anh chết đi!
-A! A! Đau Mamako! ANh xin lỗi!
-Xí! Đừng nsoi chuyện với em nữa!-Mamako giận dỗi quay mặt hướng khác miễn sao không phải là hướng của Phong là được rồi.
-Thôi mà! Anh xin lỗi! Anh ghẹo cái hoy mà!-Phong qua năng nỉ dẽ thương quá chời nhưng Mamako không tha, cô khoái chí cười trong bụng.
- Đến Nhật Bản, anh dẫn em đi ăn sushi với uống trà xanh hảo hạng! Được chưa!-Vừa mời, Phong vừa vồ tới ôm lấy thân hình bé nhỏ của Mamako, nói nhỏ nhẹ đủ cho cô nghe.
-Hứa nha!- Mamako quay qua trả lời liền!Đúng là bạn thân của Huyệt Anh Heo, cũng có tâm hồn ăn uống dễ sợ. Nghe được đi ăn sang trọng là chịu liền.
-Hứa!-Phong vừa dứt là đưa mặt hôn nhẹ lên mũi của Mamako khiến cô cười ngại ngùng.
Bên Mamako lãng mạn quó nhỉ. Bên Huyệt Anh cũng có lãng mạn nhưng không bằng. Nguyên nhân đơn giản vì Kaishito lạnh lung hơn Phong mà nhưng mà anh cũng biết nhõng nhẽo người yêu mình chứ bộ.
-À Huyệt Anh! Anh nói trước cho em chuẩn bị nên lằng nghe nha!- Kaishito sau khi được Huyệt Anh tha thứ. Sẵn còn mấy tiếng nữa đáp, anh nhanh chóng thong báo cho Huyệt ANh.
-Dạ!
-Ngoài gặp ba mẹ anh và ba mẹ Phong. Em còn gặp them chú anh và chú Phong nữa.
-Chú?
-Thật ra là chú nuôi! Là bạn thân của gia đình anh từ đó tới giờ!
-Thân đến nỗi mà anh gọi người đó là bằng chú như gia đình thì em hiểu rồi đó!
-Ừ! Chú ấy khá nghiêm khắc và hình như không muốn công nhận em là cháu dâu sau này!
-Nếu là chú của anh thì em có thể hiểu!!- Huyệt Anh thấy bắt đầu ác cảm với ông chú này rồi đấy.
-Tính chú ấy vốn không phải như vậy chỉ có vài chuyện….. đã xảy ra khiến chú suy sụp tinh thần và thay đổi cả nhân cách của mình.
-Chuyện gì kinh khủng vậy?
-Hình như anh nhớ là chuyện gia đình của chú. Chú và vợ chú có một đứa con gái nhưng mà…..Chú không muốn công nhận.
-Tại sao?
-Vì trước khi lấy chú, vợ chú đã ăn nằm vói một người đàn ông khác nên chắc gì đứa con gái đó là con của chú! Chú bỏ hai người đó! Điều đó thật ra cũng đúng vì chính họ là người có lỗi trươc nhưng mà… chú của anh rất yêu vợ mình và chú đã rất sốc khi biết sự thật. Ngày chú quyết định ra đim chú đã … rơi nước mắt rất nhiều nhưng vẫn rang kìm nén cho tới bây giờ, chú không hề gặp lại vợ con nữa.
-Vợ của chú, cô ta… lợi dụng chú ư?
-Không! Cô ta rất yêu chú anh nhưng mà… Haiz! Thật ra anh cũng không biết nhiều nữa: nghe chú nói một mặt về cô, ban đầu anh nghe thấy rất gehts cô nhưng bên mẹ thì lại nói đằng khác, nói tốt về cô nên anh cũng không hiểu sao nữa.
-Mẹ anh nói sao?
-Mẹ anh và mẹ Phong tình cờ quen được vợ chú và bạn thân của cô ta, chính là vợ của chú Phong.
-Chà!!! Có họ hàng, logic với nhau dễ sợ!
-Mẹ anh nói cô bị hãm hiếp nhưng chú không tin. Chú cứ một mực nói là co phạn bội, lừa dối chú!
-Phức tạp quá vậy chời????
-Anh người nhà còn thấy phức tạp nói chi đến em! Hi!
Huyệt Anh bị cuốn vào câu chuyên nhà của Kaishsito hồi cái tắt ngủm vì nó quá khó hiểu. Dừng cuộc trò chuyện, Huyệt Anh dựa vào vai Kaishsito nghỉ ngơi, ngủ chờ tới khi máy bay đáp. Kaishito xoa đầu cô nhẹ nhàng, cười khẽ rồi hôn lên tóc cô.
-Nói chng là vợ của chú anh trước khi lấy chồng thì đã……- Bên Mamako cũng bàn cùng một câu chuyện.
Tại Phong lo khi Mamako mà gặp Dosu mà không biết làm gì một cía là out ngay luôn nên cảnh cáo trước cái hồi cũng kể về chuyện gia đình chú.
-Ừ! Nhưng mà dù sao... cũng là trong nhóm bạn thân mẹ anh thì anh nghĩ … cô ta đâu đễn nỗi mất long tự trọng như thế chứ!
-Có khi nào cô bị người ta cưỡng hiếp chứ thật ra một lòng một dạ đối với chú anh!-Mamako có vẻ nghiêm túc và thong minh hơn Huyệt Anh trong chuyện này nhiều nhỉ.
-Ừ! Anh cũng nghĩ vậy! Chú anh rất yêu cô mà cô cũng rất yêu chú. Anh không nghĩ có chuyện cô lừa dối chú đâu.
-Nói chung tội nghiệ nhà chú thật! Mong họ có thể được gặp lại nhau! Nhưng mà tới lúc đó mà nhà anh kêu anh cưới con gái nhà chú là thôi em không cho phép đâu nha!
Phong cũng nsoi luôn vụ mà hai bên gia đình hứa hôn nhau cho Mamako nghe. Mamako nói câu cảnh cáo đáng yêu khiến Phong cười vui vẻ rồi quàng tay ôm Mamako vào long nghỉ ngơi chờ tới Nhật Bản.Bên Huyệt Anh thì Kaishito cũng nói tới vụ hứa hôn nhưng cô không quan tâm lắm vì cô biết… Kaishito chỉ có cô thôi. Cô tin tưởng anh dù mai đây thế nào hai nguời vẫn bên nhau.
Khoảng hai tiếng sau, máy bay đáp cánh. Phong và Kaishsito phải ở lại phi trường làm giấy tờ cho hai anh và cho hai cô nàng nữa nên Huyệt Anh và Mamako được chỉ định cứ xách vali đi trước đi. Hai anh cũng chỉ rõ địa chỉ chỗ hẹn.
Trên đường đi, Huyệt ANh và Mamako đắn đo, hồi hộp quá chời. Nghĩ sao mà đi gặp gia đình bên chỗng mà chồng không đi theo để mình con dâu tự đi tự xử lý coi căng không. Chưa kể them hai ông chú hách dịch, khó tính nữa mới buồn chứ.
-Ê mà! Tôi tự hỏi hai đứa con gái của hai chú đó hùnh như bằng tuổi tụi mình đúng không?-Lại bàn về đè tài hot là hai ông chú bí ẩn đó.
-Ừ! Tôi nhớ Kaishito nói vậy ấy!-Huyệt Anh trả lời câu hỏi của Mamako.
-Không biết hai người đó sẽ như thế nào ta!
-Đương nhiên là đẹp hơn hai đứa mình rồi!-Tự chọc quên mình tự cười luôn.
Mamako và Huyệt Anh phá lên cười dù đúng là hơi tào lao thật nhưng mà cư thấy nó vui vui sao sao ấy. Chọc quê mình mà cười vui là thấy có vấn đề nặng rồi đấy.
Bốp!
-Ai da!
-Ouch!
Lo nói chuyện trên đường, Mamako lỡ đâm trúng một người khá mạnh nên ngã bật ra, Huyệt Anh hốt hoảng chạy tới bên đỡ bạn mình dậy. Mamako hơi choáng, đứng dậy từ từ và khi mà định hình lại. Hai người xem người xấu số đâm trúng cô là ai thì muốn té ngửa ra.
Người đâm trúng Mamako hình như là một người ngoại quốc đã có tuổi nhưng sự phong đọ và vẻ đẹp trai tài tử kia vẫn còn in hẳn trên người người đó.
-Are you okay? (anh không sao chứ?)
-I’m okay! No problem!(Tôi ổn! Không vẫn đề gì hết!)
Một người đàn ông lịch lãm khác đi nhẹ nhàng tới chỗ bên ông nạn nhân. Giao tiếp bằng tiếng anh một cách chuyên nghiệp, ông này là ngoại quốc luôn hả?
-Sorry!
-We are so sorry!!
Huyệt Anh và Mamakobij điếng hình trước nhan sắc của một người trung niên quá tuyệt vời, nhìn thì biết lớn tuổi ấy nhưng mà… thân hình vẫn còn khỏe khoắn ( ý là không mập, không gầy, còn cơ), mái tóc theo kiểu hiện đại và không phải là màu đen, da mặt tuy có vài nếp tuổi tác nhưng đó không phải là vẫn đề. Sauk hi được chiêm ngưỡng xong, Huyệt Anh và Mamako ngớ ra sự “vô duyên” của mình nên liền cúi đầu xin lỗi vì lỡ đâm sầm người lớn tuổi.
-Please forgive us!- Mamako xin long vị tha của hai người.
- Sorry for our mistake!-Huyệt Anh xin lỗi theo bạn mình.
-Hai đứa tiếng anh giỏi quá nhỉ? Không cần đâu! Nói tiếng việt với ta, ta phiên dịch lại với ông ta được rồi!- Hai người đàn ông nhìn hai đứa miểng cười ra mặt, người đàn ông lịch lãm đi đỡ bạn mình lên tiếng một cái khiến Huyệt Anh và Mamako muốn té xỉu.
-Ủa? Chú là người Việt Nam hả? –Huyệt Anh ngẩn mặt lên hỏi.
-!!!- Huyệt Anh vừa trố cái mặt lên một cái là người đàn ông Việt Nam đó liền trợn tròn mắt, miệng hơi há lên chút, biểu cảm như không tin vào mắt mình đã thấy gì.
Huyệt Anh khó hiểu với biểu hiện của người đàn ông này. Ngắm cô cho đã hồi, ông ta liền bước nhanh tới chỗ Huyệt Anh, đưa bàn tay run run sờ lên mặt cô một cách tự nhiên. Khuôn mặt vẫn tỏ sự bất ngờ cũng với những câu nói kì lạ
-Giống…. giống quá….. cháu là ai thế?
-Hả? Dạ?- HUyệt Anh ngốc mặt ra chả hiểu cái quái gì hết.
-Ơ… Không…. Không có gì…. Cho ta xin lỗi!- Người chú tự nhiên tỉnh giấc, xoa mặt hồi lại vẻ phong độ như xưa nói chuyện bình thường với Huyệt Anh như người lạ với nhau.
-Nếu chú người Việt Nam, chú này là người nước nào ạ?- Mamako thắc mắc nhìn người đàn ông Việt Nam để xem câu trả lời rồi quay qua bên người ngoại quốc thì phát hiện.
Ông ta cũng nhìn Mamako bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc như vừa thấy người Lai bao giờ ấy. Mamako cũng chả hiểu tại sao ông ta lại nhìn mình như thế nữa.
-Hey! They look so … asame! (Này!Hai đứa con gái này … giống quá!)-Ông ngoại quốc quay qua nói với bạn mình.
-I agree with you! They … they….( Tôi đồng ý với ông! Hai đứa con gái này… chúng…..)
-Họ nói cái gì vậy Mamako?
-Hình như nói là tụi mình giống ai ấy!
-Giống ai?
-Ai biết!
Mamako và Huyệt Anh xỉ xầm to nhỏ với nhau.
-Ồ! Xin lỗi hai cô bé! Người này là từ Nhật Bản mấy cháu!
-Ô! Nhật Bản! Chú, bạn cháu là người lai Việt – Nhật đấy!- Huyệt Anh nghe reo lên, tự nhiên giới thiệu Mamako dù cô nàng Lai chả cần mời giới thiệu lãng xẹt vậy đâu!
-Cháu là người Lai Nhật với Việt ư?
-Dạ! Ba cháu là người Nhật, mẹ cháu là Việt ạ!- Ông Việt Nam nhìn cô có vẻ kì lạ rồi quay qua bên ông ngoại quốc phien dịch.
Nghe xong, ông Nhật Bản càng tỏ vẻ nghi ngờ với Mamako cực kì. Sao tự nhiên lại có hành động như thế chứ?
-Còn cháu thì sao cháu gái?- Ông chú Việt Nam quay qua bên Huyệt Anh.
-Dạ…. mẹ cháu là Việt còn ba cháu là lai Tàu – Việt nên hình như biết hai thứ tiếng luôn ạ!- Tới lượt cái ông chú này tỏ vẻ nghi ngờ với Huyệt Anh rồi đấy.
-HUyệt Anh!
-Mamako!
Bốn người nhìn nhau mà bầu không khí không mấy dễ chịu, thoải mái cho tới khi ngay đằng sau hai cô nàng vọng tiếng của hai chàng hoàng tử chạy tới.
-Kaishito!
-Phong!
-Haiz! Sao hai em còn ở đây?- Phong giờ trách móc.
-Không đi tới chỗ hẹn đi! Trễ giờ rồi đấy!-Kaishito kí đầu nhẹ lên trán Huyệt Anh.
-Kaishito!
-Phong- kun!
Hai cặp đôi đnag nói hcuyeenj với nhau thì tự nhiên hai đối phương lên tiếng khiến Kaishito và Phong liền ngật ra.
-Ủa? Chú Hùng!
-Oji-san!
Hai chàng hoàng tử reo lên, mỉm cười dịu dàng chạy tới bên hai người chú của mình. Hai người chú cũng mỉm cười khi gặp lại hai đứa cháu. Có mình Mamako và Huyệt Anh ngẩn ra mù tập 2.
-Huyệt Anh! Anh muốn giới thiệu với em: đây là chú anh, tên là Chấn Hùng!
-Mamako! Đây là chú anh tên Dosu! Em gọi là Dosu-san! Bốn người gặp nhau rồi hả?
Thì tự nhiên chạy tới bên bạn gái mình àm đối diện là hai người chú nên đương nhiên chắc chắn suy ra là hai cô nhóc này đang làm quen với chú Chấn Hùng và Dosu òi.
-Chú….chú của mấy anh? –Mamako hớ họng.
-Ừ!-Phong đáp nhẹ tênh.
-Chú ơi! Đây là người yêu của tụi con ạ!-Kaishito quay qua giới thiệu cho chs mình, cũng phiên dịch qua cho Dosu-san luôn.
-Ừ! Bọn chú và hai cháu gái đây đã làm quen khi nãy rồi!
- They’re really cute! ( Hai đứa dễ thương lắm!)
-Vậy hay quá chú!- Kaishito mặt tươi vui với Chấn Hùng.
-Thanks Oji-san!- Được chú khen người yêu mình, Phong mỉm cười vì có vẻ hình như chú có một chút công nhận ấy.
-….AAAAAAA!!!!!!!-Huyệt Anh ngớ mặt quay qua bên Mamako, Mamako cũng y chang với cô bạn thân. Hai đứa nhìn nhau hồi cái nhìn qua người yêu mình rồi tới hai người chú hung dũng đứng đối diện. Và cuối cùng là la làng bài hãi lên nguyên cái sân bay.
Tội Kaishito, Phong, Chấn Hùng và Dosu-san bị một phen hú hồn rồi phải trấn an lại hai cô nàng vì cái cú sốc…. không ngờ gặp phải hai ông chú nghiêm khắc này quá sớm mà cái cách gặp cũng gây ấn tượng hoi bị mạnh ấy.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ