Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: Từ Con Gái Sang Đàn Bà (Ngoại Truyện P1.2)
(chương này hơi biến thái chút nha! Tại tác giả cũng không phải là nhỏ ngây thơ:))) )
-Alo?Ánh Nguyệt đấy hả? Bồ đang làm gì thế?
-Ừ! Tôi nè! Có j không? Tôi đang giao đồ cho người ta không rãnh đâu!-Ánh Nguyệt một tay cầm điện thoại nói chuyện với bạn thân cô, một tay lái xe máy trên con đường dốc.
Mà đâu phải cô chở mình cô, cô còn mang theo nguyên đống đồ chằng chịt không thể tả khó gần chết đi được à!!
-Trời đất! Bây giờ trời mưa! Bồ muốn bị bệnh hả?-Mai Chi xót xa bạn mà nhìn ra ngoài cửa sổ trời mưa xối như điên, bão ầm ập vậy mà cũng cố đi giao hang cho nguwoif ta vậy chả khác nào hành xác mình không?
-Bây giờ biết sao được? Ông khách này khó tính lắm! Phải giao đúng ngày, đúng giờ!
-Nói ổng có bị khùng không? Trời mưa kinh vậy cũng phải tha cho người ta đi chứ?
-Anh chủ hàng cũng có nói với ổng vậy nhưng ổng nhất quyết không chịu! Đòi hôm nay phải có!
-Tôi mà gặp được ổng là chết với tôi!-Mai Chi vừa uống nước vừa nhăn mặt khó chịu cực kì. Không biết cái loại nguời đó từ đâu ra vậy chời!
-Trời! Tôi khỏe chịu được chứ có như bồ dễ bệnh đâu! Khỏi lo!
-Xí!Được người ta lo cho mà còn mắng nữa!
-Được rồi cô nương! Mai Chi đang làm gì vậy?
-Hả? Thì giờ tôi chuẩn bị vô hát cho người ta nè!- Mai Chi trang điểm nhẹ nhàng vẫn lộ ra khuôn mặt mộc xinh xắn của cô. Trên người là bộ áo trề vai khá nhẹ ôm sát cơ thể thon gọn. Cô biết tuy cô vẫn là học sinh nhưng mà nếu khéo léo một chút thì sẽ không ai nhận ra và sẽ không soa.
Đành phải làm vậy mới có tiền sinh sống chứ. Mà Ánh Nguyệt cũng vì như thế nên rang khổ một ngày chút nhưng anh chủ hang hứa sẽ thưởng thêm tiền nên… rang nuông chiều khách mà tự hành bản thân mình một chút cũng đâu có sao!
-Bồ xem chừng mấy ông nhậu nhẹt, xỉn tới xỉn lui nổi hứng một cái … là tôi không có ở đó cứu bồ đâu đó Mai Chi!-Ánh Nguyệt nói với giọng sắc béng cực kì với nỗi lo lắng.
Hát ở đây đâu phải đứng trên bục mà hát trước mặt mọi người đâu nào! Đây là hát Karaoke: Khách hàng muốn chọn ai một trong những nhân viên vô hát chung với khách hàng trong MỘT PHÒNG RIÊNG. Đó là cái mà Ánh Nguyệt khá lo lắng ấy.
-Không sao đâu! Có gì tôi la lên, mấy người đồng nghiệp vô cứu mà! –Mai Chi nhìn vô gương lần nữa cái chị chủ Karaoke ngoắc Mai Chi vô phòng hát chung với khách nên cô đành nói lời tạm biệt bạn thân cô tại đây!
-Nguyệt à! Tôi tới giờ rồi phải đi đây! Chào bồ nha!
-Ừ! Tôi cũng sắp tới địa chỉ rồi!Chào bồ nha!
-Chào!
Mai Chi tắt điện thoại vắt theo bên mình. Lỡ trong đó có chán thì chat với Ánh Nguyệt.
Cô nàng điệu đà chút cái tự mỉm cười đi vào phòng mình đã được đĩnh sẵn. Vừa bước vào căn phòng, Mai Chi giật mình khi không gian tối ùm, đèn không mở. Sao vậy? Đâu có bị cúp điện đâu sao lại tối đen như mực thế này?
-Xin lỗi! Sao mọi người không mở đèn vậy ạ?- Mai Chi vừa hỏi vừa mò công tắc biến đâu mắt tiêu rồi thì một giọng nói chua chát vang lên.
-Thôi khỏi
~! Cô mà mở đèn là có chuyện với tụi tôi đáy
~!-Trời ơi cái giọng say xỉn nói õng qua õng lại như bede ấy khiến Mai Chi sởn hết cả người.
-Dạ …. Vâng!-Nhưng mà dù sao đi nữa nghe giọng cũng đoán được mấy nguwoif này tâm địa dữ dằn. Tốt nhất không nên cãi!
-Boss!Which song do you want to sing?(Thưa Ngài! Ngài muốn hát bài nào ạ?)-Hình như cô nghe thấy một giọng nói của một ông chú trung niên nói tiếng anh một cách rất chuẩn không thể tả.
Mai Chi vốn giỏi ngoại ngữ nếu hiểu ý ra ngay. Boss??? À! Thì ra là đối tác hay nhân viên đi chơi với chủ hay tổng giám đốc đây mà. Hình như người Boss đó vì uống quá nhiều rượu nên khi giọng người chú trung niên vang lên, phải đợi một lúc sau mới chịu phản hồi lại.
-Haizzz! You guys…. Get out!! (Haizzz! Ây người… Đi ra ngoài hết!)-Trời! Có cần xổ xàng vậy không? Dù là chức cao cũng không nên có thái độ đó với nhân viên hay người có ý mời mình cho mình vui chứ.
Mai Chi méo mặt lại gặp bọn nhà giàu nhưng mà cái tên này khác xa với An Di với Tuệ Linh ghê! Hai nguwoif dễ thương, đáng yêu ới cỡ nào là gặp cái ông này hóng hách tới nhiêu.Nhưng mà thôi: vì miếng ăn cơm áo, vì cái ông Boss này lớn tuổi với lại đang có rượu trong nguwoif nữa nên rang chiều vậy.
Nghe lời xua đuổi của chủ, mấy ông già, ông chú dù cnhuwsc đầu hay say sỉn vì rượu vẫn mò dậy, đi một cách loạng choạng ra ngoài. Khổ thân mấy đồng nghiệp của Mai Chi phải đỡ họ. Không biết có ói không kìa!
(Cho tiện: ông Boss này nói tiếng việt luôn nhưng thật ra không nha!)
-Cô….-Mọi nguời ra ngoài hết, đóng cửa lại còn cô và ông chú. Boss lên tiếng trong không gian ban đêm khiến cô giật mình.
-Vâng! – Mai Chi đáp lại nhẹ nhàng, lễ phép.
-Hát bài gì mua vui cho tui xem nào!
-Dạ… ngài thích thì chọn bài theo ngài. Tôi không thể đoán bừa được!
-…. Được thôi!-Có vẻ lòi nói của Mai Chi khiến ông Boss có vẻ tức cười thì phải? Cô nghe tiếng cười nhẹ vang trong không khí ãm đãm.
Sau đó là tiếng lật từng trang trong cuốn sách karaoke để chọn bài cho cô hát. Ông vừa chọn vừa hỏi cô với một giọng khá đểu và say cợt nghe khó gần chết cho Mai Chi ấy.
-Cô còn là học sinh… đúng không?
-Vâng??? Sao ngài biết? –Mai Chi trợn tròn mắt. Sao chứ? Bộ cô nhìn giống học sinh lắm sao mà ông ta nhận ra chứ? Chết cô rồi!
-Tôi nói đùa thôi! Bộ thật vậy sao?
-…..
-Nếu vậy? Cô mấy tuổi rồi?
-Dạ…. 18… tuổi!
-Cũng không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn!-Mai Chi mặt nghệch ra chả hiểu ổng nói cái quái gì. Cái ông này có ý gì đê??
-Chơi một trò chơi không?
-Dạ… Ngài muốn chơi gì?
-Thách đố nhau đi! Tôi với cô hát…nếu ai cao điểm hơn thắng nhé
-Vâng! Tôi chấp nhận!-Mai Chi tự tin đồng ý tham gia cuộc chơi! Sao chứ nghe sợ gì chứ? Ông ta đang say sỉn mà giọng đã ở tuổi già sao so được với cô còn tỉnh táo giọng thì tràn đấy sức sống ở tuổi thiếu nữ.Chưa kể cô là họa mi của trường nữa thì sợ gì thua chứ?
Ông ta chọn xong hai bài. Mai Chihast đầu tiên, đây là một bài ballad nhẹ tiếng anh. Đương nhiên rồi, ổng làm gì biết tiếng việt mà hát bài Việt Nam chời!!!Nhanh chóng, Mai Chi biểu diễn xong phần của cô và điểm là 80 điểm. Với số điểm này cô rất tự tin rằng cô sẽ thắng trong cuộc chơi này. Hat xong, Ông Boss cười vang vỗ tay. Cái giọng đểu phát lên hơi mang ý… chế giễu cô thì phải?
-Khá khen! Cô hát không tệ! Nhưng đừng tự tin quá nhé!
-Dạ???- Tự nhiên cô có cảm giác rùng mình lên thì phải. Hình như cô gặp chúng kẻ đáng sợ nào rồi. Bộ ông ta có đúng một trạng thái là lãnh đạm hay sao.
Ông này chắc còn trẻ là một tên lạnh lung, hay khiến người ta rung sợ nhưng mà tài giỏi. Không giỏi ổng không được làm Boss đâu.
Tới phiên ông… Một bản tiếng nhật???
-Ông nguời nhật hả?
-Ừ! Quên giới thiệu với cô. Tôi người Nhật chính gốc!Cô có vẻ giỏi Tiếng Anh lắm nhỉ?
-Dạ! Cảm ơn ông!- Mai Chi mỉm cười xâu hổ nói với giọng đáng yêu.
Khi bài hát của ông ta bắt đầu. Lần đầu tiên cô nghe được một người nhật nói với tiếng mẹ đẻ của mình khiến cô hơi thích thú vì từ trước chỉ tiếp xúc với tiếng việt với tiếng anh thôi. Đâu có them tiếng ngoại ngữ nào nữa đâu.
Ông ta hát hay thật, truyền cảm và giọng tuy trầm nhưng mà đầy cảm xúc. Nốt cao nốt thấp đều hát được tuốt. Mai Chi mênh man trong bóng tối thưởng thức như hạt bụi bị trôi trong cơn gió nhẹ nhàng và vi vu. Cũng là một bản ballad nhưng nghe nhịp của nó giống như dành cho nhjac trẻ hơn là nhạc cho mấy ông chú trung niên nhưng dù sao đi nữa… ông ta hay rất hay. Có khi… còn hơn cô nữa! Điều này khiến Mai Chi hơi nghi ngờ.
Sau ba phút hơn kéo dài hơn ba phút hơn của cô. Điều Mai Chi nghi ngờ thành sự, bài hát được điểm 90. Lẽ ra là 100 nhưng mà quên chi tiết ông ta đang là nguwoif sau sỉn nên đâu thể hát hoàn hảo 100% được. Nhưng một người say vậy mà hát vơi số điểm cao thế này còn đánh bại với một nguwoif tỉnh, họa mi của trường như cô thì quả là ghê gớm.
-Tôi thua! Chịu nhận phạt!-Mai Chi thở dài nói câu ngây thơ! Người đàn ông nhếch mép cười.
-Cô biết lễ độ ghê nhỉ?
-Vâng!
-Cô… vừa trẻ, vừa hát hay, vừa giỏi ngoại ngữ. Có tài đấy! Với lại cô rất lễ phép, biết chiều tôi! Ước gì tôi c… có cô nhỉ?- Bớt bệnh hoạn và biến thái dùm Mai Chi đi. Cái ông già nói câu khiến Mai Chi muốn nôn ra dễ sợ ấy. Nhưng mà vì ổng đã khen ngợi mình và vì tiền lương. Vẫn phải lễ phép với hạng người này.
-Ông … ông lớn tuổi rồi!Ông nói chuyện nghe có lý một chút đi ạ!-Nghe hình như vẫn hơi hỗn thì phải?
-Lớn tuổi? Cô thấy mặt tôi hay sao mà biết lớn tuổi?
-Dạ???
Mai Chi ngớ ra bởi câu nói của ông. Một hồi bỗng nhiên ngay eo cô bị một cánh tay ôm chặt vào người. Cô mất thăng bằng ngã một phát khiến cô dựa vào cơ thể ông chú. Ủa??? Nêu cô tính thử chiều cao thì cao hơn cô rất nhiều. Cơ thể lại săn chắc sờ muốn mê ly ấy.
-Muốn rờ mặt tôi không?- Bàn tay to của người ấy cầm nhẹ nhàng bàn tay nhỏ nhắn của Mai Chi đặt lên má người ấy.
Mai Chi ngây ngô di chuyển tay mình. Không có nếp nhăn, da mặt căng mịn, mái tóc mềm mại và hiện đại. Người này…. Là thanh niên … chứ đâu phải trung niên?
-Rờ đủ chưa?
-Anh… anh… là…..- Mai Chi run người lên. Là thanh niên mà anh ta đang ôm cô và còn nói … thì chỉ có thể là…
-Cô bé! Tôi muốn cô!
-KHÔNG!-Mai Chi la làng lên, thoát khỏi vòng tay ôm đó một cách nhanh hconsg trong nỗi sợ hãi.
-Đây là hình phạt của cô đó!
Không! Lẽ nào…. Cái sự việc tiếp theo chả khác nào là….. Chết cô rồi! Trong căn phòng kín này, ngoài cô và cái tên Boss kia còn ai khác đâu chứ!
Ding dong… ding dong…..
-Haiz! Cái ông khách chết tiệt này! Chuông reo vậy mà còn không chịu ra mở cửa! Lấy hành nhanh rồi cho tui về! Chời ưi!!!!- Ánh Nguyệt ngồi nói tự kỷ mình, trách móc tên hành cô lặn lội “mưa gió” đến đây mà không ra lấy hàng nhanh cho cô đi đón Mai Chi của cô nữa!
-Cho hỏi ai? Giờ này đến đây làm gì?- Rung chuông nãy giờ, một giọng nói vang lên ngay cái thiết bị gần chỗ bấm chuông. A! Thì ra là cửa mở tự động.
Thay vì ra ngoài tiếp thì cái ông khách này ở trong nhà nói giọng qua điều khiển giao tiếp với Ánh Nguyệt. Đúng là nhà giàu nên có quyền hành hạ nguời ta đây mà!! Mà đã vậy kêu người ta tới nhanh vậy mà còn hỏi ai, tới làm cái gì???
“ Tui mà không phải vì nể ông là khách sộp và vì miếng ăn của tui và Mai Chi là tui xông vào đập ông một trận hả dạ rồi!!”
-Dạ! Tôi là nhân viên giao hàng từ shop CCC ạ! Tôi tới đưa hàng cho ngài!
-Vậy sao? Mời cô vào! – Giọng chủ nhân ngôi nhà vừa dứt, cánh cổng hoàn tráng liền bật cửa ra ngay khiến Ánh Nguyệt hết hồn.
Đợi nó mở cho xong, Ánh Nguyệt dắt xe vào “cung điện” nguy nga.Chỗ này đẹp thật chứ! Cả đời cô chưa bao giờ thấy nơi nào vừa sang trọng vừa to vĩ đại như thế này. Ông này đúng là dân quý tộc mà. Cô càng phải ráng kính nể mới được.
Cửa chính của ngôi nhà cũng được mở sẵn. Chắc ông ta không chịu ra ngoài lấy đồ. Cô đành ránh nhịn nghĩ ổng giàu ỏng có quyền nên Ánh Nguyệt đành phải tự mở túi đồ, lấy hàng rồi mang vào trong nhà. Tuy biết có hơi thất lễ một chút nhưng mà không lẽ để hàng ở ngoài rồi hư hết sao? Rồi lại màng shop côrồi cô bị trừ lương? Hay bắt cô đúng ngoài chờ ổng biết chừng nào? Cô đâu rãnh còn phải đón nhỏ bạn thân / quản lý của cô nữa chứ bộ!
-Ai cho cô vào nhà tôi mà không hỏi ý kiến chứ? – Một giọng nói sắt đá, trầm lặng phát ra trong bóng đêm khiến Ánh Nguyệt giật bắn mình.
Bộ chủ nhà này là chúa tể bóng đêm hay sao mà xung quanh tối dữ vậy chời??? Không chịu bật đèn hại cô mới bước vào nhà là loay hoay không thấy đường để giờ bị bắt gặp.
-Cho tôi xin lỗi! Tại tôi thấy cửa mở với lại chờ hoài không thấy ông xuống nên tui mới … thất lễ quá! Xin lỗi ạ!- Tuy chả thấy cái thân hình của ông trung niên đâu hết nhưng Ánh Nguyệt vẫn đáp lại tỏ sự lễ phép.
-Ồ vậy sao? Vậy lỗi tại tôi rồi!
-Ơ không! Ông không có lỗi ạ! Tại tôi tự ý quá!
-… Trông cô cũng có vẻ ướt quá nhỉ!
-Dạ … dạ không sao đâu ạ!- Ánh Nguyệt mỉm cười ý cho ổng không để ý tới thân hình cô nhưng thật chất trong can tâm muốn làm ấy chứ! Nhìn kỹ vào tại ai mà cô thành vậy hả? Chắc mai cô sốt cao vì vụ này quá! Mà ông ta cũng hay thật trong đem vậy mà thấy cô mà nhìn rõ nguời cô bị ướt như chuột lũi nữa. Đích thị ổng là chúa tể bóng tổi rồi!!
-Cô để đồ xuống đó đi!
-Dạ!- Ánh Nguyệt nghe lời để đồ xuống ngay dù cô chả biết vị trí cô để là cái chỗ quái quỷ nào.
-Theo tôi!
-Dạ?
-Cô bị ướt rồi! Theo tôi vô phòng lấy đồ cho cô thay!
-Ơ không cần đâu! Trời! Không cần đau thưa ngài!- Cô tự hỏi ông này có bị j ko chời??
-Cô cãi lời tôi à?
-Ơ.. dạ không! Tôi theo! –Đành nghe lời vậy! Ơ cơ mà cũng tốt ấy chứ! Cô cũng khó chịu trong cái bộ áo ướt nhẹp nước mưa này lắm rồi! Coi bộ ổng cũng không tệ nhỉ!
Ánh Nguyệt vui vẻ đi theo nguwoif đàn ông lại mặt cho tới một gian phòng rộng lớn hoành tráng. Cô không thấy ông đâu nữa! Dẫn cô đên đây vậy mà biến đi đâu rồi chứ!
Ánh Nguyệt đảo mắt nhìn quah rồi phát hiện có bộ áo cho nữ ( áo thun và váy ) được đặt ngay trên bàn gần đó! Chắc ổng đã chuẩn bị trước cho cco rồi đi làm công chuyện rồi.
Bộ đò đẹp thật! Chắc là của con gái ông ta! Mà cô tự hỏi một mình đã lớn tuổi rồi mà sông trong căn nhà rộng lớn vậy bộ ông không thấy buồn hay cô đơn sao? Con gái, vợ và gia đình ổng đâu chời? Ánh Nguyệt vừa mặc đồ vừa suy nghĩ linh tinh. Cô cũng đảo mắtnhìn lại căn phòng. ƯỚc gì sau này cô dược ở một ngôi nhà đẹp mà hiện đại như thế này nhỉ.
-Bộ đồ hợp với cô quá nhỉ!
-Ơ dạ! Cảm ơn ông! Bộ đò của con gái ông đẹp lắm!
Mặc xong, giọng nói trầm lặng đó lại vang lên ngay sau lưng cô. Ánh Nguyệt quay lại thì thấy chỉ là một cái cửa thông qua với một cái tối đen khác, phòng cô đang đứng thì bất đền còn cái phòng đen kia là chỗ đứng của người đàn ông đó. Nên dù không thấy ông nhưng cô vẫn biết ông đang đứng trước mặt mình vì bóng tối đã che phủ cả thân hình ông.
-Con gái? – Nguwoif đàn ông nói với giọng khó hiểu.
-Con gái, vợ và gia đình ông đâu? –Ánh nguyệt vẫn ngây ngô hỏi.
-Vợ? Gia đình?
-Ông lớn tuổi rồi sống một mình không thấy cô đơn sao?
-Lớn tuổi! Khoan đã! Cô đang nhầm tôi với một ông già nào vậy?- Cuối cùng thì người đàn ông hiểu ra ý của Ánh Nguyệt?
-Hả? Chứ ông … không phải trung niên sao?
-Trung niên? Hahahahahaha! Đừng làm tôi tức cười chứ? Tôi nói tôi già hồi nào vậy?
-Hả? Vậy chứ ông bao nhiêu tuổi? À khỏi! Ông bước ra ánh sáng đi để tôi thấy ông!- Ánh Ngueyejt bắt đầu thấy là lạ. Ông ta không phải trung niên hay sao?
-Cô mấy tuổi?
-Tôi? Ơ… 18 tuổi rồi! Có gì không?
-18 tuổi … đủ tuổi rồi nhỉ? Hì! –Nguwoif đàn ông cười nhẹ một cách đểu cáng khiến Ánh Nguyệt rùng mình lên. Cô bắt đầu có cảm giác không hay rồi đây! Không phải trung vậy chỉ có thể là…
Bụp!
-Óái! – Đèn phòng cô tắt ngay! Là ông ta tắt nhưng vì lí do gì chứ? Đừng có làm cho cô hoảng sợ chứ!
-Cô thử đoán tuổi của tôi nha cô bé! – Cái từ “ cô bé” khiến Ánh Nguyệt muốn sởn gai ốc cả lên.Chết rồi! Cái cảnh tượng này không hay nha! Trông nó chả khác gì …
-Á! – Cô bị ông ta ôm chầm lấy cơ thể ngay đằng sau.
Khoan đã! Sóng lưng Ánh Nguyệt chạm vào cơ thể của ông ta. Cơ bụng và cơ ngực săn chắc đến tuyệt hảo. Bả vai rộng dẽ dàng thâu tóm cả thân hình nhỏ bé của Ánh Nguyệt. Đầu nguwoif đàn ông để nhẹ lên đâu cô thơm một cái dịu dàng. Vậy là ông ta cao hơn cô một cái đầu! Ủa? Đến lúc này Ánh Nguyệt mới nhận ra….. Ddây không phải ông chú thanh niên mà là một ngườicon trai trẻ, một thanh niên trưởng thảnh …. Chết cô rồi….
-Buông tôi ra! Anh làm gì vậy? –Ánh Nguyệt xoay người lại xô hắn ta nhwung có vẻ cô nhầm rồi.
Hắn rất khỏe và mạnh. Bàn tay của hắn tóm chắt lấy cánh tay cô đầy cơ và cầm chắt đến nối khiến cô đau cực kì.
-Sao đoán ra tuổi tôi chưa? – Giong nói hắn thfi thầm ngay tai Ánh Nguyệt khiến cô đỏ mặt cả lên Mà cô vừa mới ngỡ ra nãy cô vào đây nhìn quanh thì phong này là …. Phòng ngủ! Trời ơi! Không lẽ điều cô lo sợ thành thật sao trời?
-Á! Anh….
Ánh Nguyệt bị hắn xuồng xã xô lên giường. Cả thân hình nặng nề đè lên người cô. Cô vô cùng hốt hoảng nhưng cũng chả làm được gì vì hai tay cô đã bị một tay hắn khống chế, bàn tay còn lại tự do lướt trên ngườingay cả đôi môi của hắn.
-Làm ơn tha cho tôi! Tôi chỉ đến giao hàng thôi mà! Tôi còn phải đón bạn tôi nữa!
-Bạn cô có tay chân tự biết đường về! Với lại hôm nay trời mưa nữa, ai lại để một cô bé đnags yêu vậy phải lặn lội nữa chứ? – Hắn nói với giọng cười mỉa mai cực kì.
Mặc cho Ánh Nguyệt gào thé thảm thiết thì cũng chả là gì đối với hắn. Hắn hùng hổ khóa chặt đôi môi cho cô ngừng thét. Nụ hôn kéo dài không biết mấy phút. Hắn hôn rất điêu luyện khiến Ánh Nguyệt suýt nữa sa vào ngay ý đồ của hắn nhưng cô vẫn vững chải không bị hắn quyến rũ.Phải nsoi đây là nụ hôn đầu tiên của cô nên cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác này: rất lạ và khá kì diệu nếu cô muốn nói là rất tuyệt nhưng trong cái tình trạng này thì chả tuyệt miếng nào.
-Ở lại với tôi đêm nay đi!-Nụ hôn kết thúc. Cả tâm trí cô đờ đẫn cực kì. Hắn biết và mỉm cười nhẹ, hôn lên trán cô, ngay má, ngay cổ rồi lại thì thầm êm dịu ngay tai.
-Sao chứ? Anh điên hả? – Ánh Nguyệt giận dữ hét vào mặt hắn.
-Không! Chả phải nãy cô nói tôi có cô đơn khi sống một mình không… có chứ nên hôm nay cô ở lại với tôi đi nha!
-Cái gì! Á! – Bắt đầu hắn qua mức giới hạn.
Hình như hắn có ma lực thì phải, ma lực khiến cô không tài nào nhúc nhích được chắc cũng vì đây là first của cô nên khó mà chống cự. Không lâu hắn làm cô bắt đầu cảm thấy rát đau, nó nhói lên và nước mắt dồn dập ở ngay ánh mắt. Hắn bieets cô khóc nhưng vẫn vô tâm thảo mãn mình, nếu có an ủi hắn chỉ biết ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt rồi nói nhẹ một câu.
-Nín đi cô bé!
-Hic!-Cơn đau càng ngày càng lớn cộng thêm với tốc độ của nó.
Tiếng rên và sự ngây ngô ôm chặt lấy hắn vì cơn đau chỉ là sức mạnh tiếp thêm cho hắn mà thôi. Hắn không thể dừng hành động của mình lại. Hắn nhìn cô mà âu yếm, thật sự trong lúc cô thay đồ, hắn đã đứng đó nhìn cô, cơ thể cô khêu gợi hắn cực kì. Hắn chỉ nhìn thấy đằng saucô. Ngay cả khi cô nói chuyện, cô cảm ơn hắn thì cô không nhìn thẳng mà mê mẩn nhìn căn phòng vậy cũng đồng nghĩa hắn chua thấy mặt cô, hắn không biết khuôn mặt của cô ra sao.Nhưng nhìn hành động của cô bây giờ rất đáng yêu so với tâm trí của hắn.
-Hic! Làm ơn tha cho tôi!
-Xin lỗi! Tôi không thể!
-Ánh Nguyệt! Ánh Nguyệt!!!1 Bắt máy đi mà! Bắt máy đi!-Ở bên kia, Mai Chi hoảng sợ tột độ, cô cầm điện thoại rung rẫy dưới bóng đêm nhưng bên kia bạn cô đang bị “hành xử” nên không thể bắt máy được. Ai nói có mình Ánh Nguyệt đang rất đáng thương chứ? Mai Chi giwof cũng rất đnags thương không kém gì.
-Làm ơn tha cho tôi! Anh muốn phạt gì thì phạt nhưng không phải cái này! Tôi mong anh tôn trọng tôi một chút! – Mai Chi đành gạt qua cái điện thoại, quay lại đối mặt với cơn kinh khủng.
Hắn… hắn quyền lực như thế nào? Hắn kinh khủng tới cỡ nào mà cô đặp của, cầu cứu đồng nghiệp cho cô ra khỏi cái chốn chết tiệt này mà không ai dám mở cửa dù họ biết đời con gái của cô sẽ ra đi nếu không cứu cô. Tất cả bởi vì họ biết hắn là ai! Họ sợ hắn? Họ sợ đến nỗi họ hi sinh cả thân thể cô ư? Cai thế giới mục nát gì vậy nè? Chỉ vì đồng tiền mà đối xử nhau vậy sao? Bộ trên thế gian có cái câu “ giàu có quyền” hả? Còn nghèo như cô thì chỉ là thứ vứt bỏ sao?
-LÀM ƠN! MỞ CỬA ĐI MÀ! TÔI VAN XIN MỌI NGUỜI ĐẤY! ĐỪNG BỎ TÔI MÀ! HIC!
Rầm… rầm…
Sức cô không thể phá nát cái của này được … không lẽ cô bị tiụ tàn ngay đay sao? Có đáng không? Tất cả có đáng không vậy?
-Sao thế cô bé!
-Anh làm ơn tha cho tôi! Xin hãy tôn trọng tôi! Tôi nghèo nhưng vẫn còn lòng tự trọng! Mong anh suy xét lại ạ!
Cô bị hắn ôm đằng sau lưng. Hắn nhẹ nhàng hôn lấy cổ cô khiên cô giật cả mính lên, kinh tởm cực kì! Mai Chi quay lại khóc lóc van xin cho mình nhưng thứ vô tâm như hắn chắc chả dễ gì mà tha cho chứ? Không gian vẫn tối cực kì nên cô không thể thấy được mặt tên đê tiện này cũng đồng nghĩa hắn không thấy được mặt cô nhưng hắn biết cô ở đâu.
-Tôi tôn trọng cô tôi mới mời mọi nguwoif ra ngoài hay cô muốn họ thấy cảnh tượng tôi với co…
-Nhưng anh đừng có điên! Bao đứa con gái đẹp khác ai không chọn đi sao lại là tôi hả!
-Chả phải ban đầu đã nói là cô bị phạt sao?
-Thả tôi ra! Làm ơn đi!
Mai Chi hét lên, chống cự nhưng cũng không được, hai bàn tay cô bị khóa chắt và ngay cả… đôi môi của cô. Hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Mai Chi. Hôn một nụ hôn lâu dài và sâu. Hắn hôn cũng rất chuyên nghiệp khiến Mai Chi có hơi bị kích thích nhưng vẫn giống như bạn thân cô là không được mềm lòng.
Quần áo trên nguwoif Mai Chi bắt đầu rời hết ra khỏi cơ thể cô. Muốn hét lên và tát vào mặt hắn một cho hả dạ nhưng biết gioqf sao được. Tất cả đều bị khóa và cô dang là nguwofi bị động. Bàn tay hư hỏng của hắn thích thú mờ mẫn thân hình mới lớn của cô. Làn da trắng như sữa và mềm mịn như nhung khiến hắn càng lên cơn dại.
Mai Chi thì đỏ hết cả mặt, xấu hổ cực kỳ. Tha thể của cô … thân thể của cô… chồng cô chưa được ngấm nhìn vậy mà có một tên con trai khác đã chiêm ngưỡng trước.
-Cô bé 18 tuổi đúng không?
-… Phải?- Tha cho đôi môi của Mai Chi, cô nói với giọng yếu ớt, nhẹ nhàng khiến hắn nhếch mép ác độc.
-Đủ tuổi để làm chuyện này mà!- Thật khốn nạn chứ! Cô nguyền rủa hắn không ngừng nhưng giờ có nguyền rủa thì cũng như không vì cũng không giúp được cô thoát khỏi hắn.
-Hic!
Giong của cô bắt đầu vang lên làm kích thích hắn. Hắn nhẹ nhàng đến khó tả khiến Mai Chi như bất động. Cô cũng giống như Ánh Nguyệt, lần đầu ai chả cảm thấy huyền ảo và như khó cãi lại. Tới khi Mai Chi ngở ra mình đã quá dễ dãi phần đâu thì phần sau chính là khúc kinh khủng nhất trong đời cô.
Hắn rất khỏe, bế người cô lên nhẹ nhàng rồi đặt ngay xuống ghế salong rồi lại tiếp tục sự nghiệp của mình.
Hắn tặng một cú đau nhói mạnh ngay dứt khoắt. Mặt cô hằn lên sự tuyệt vọng não nề, đừng hình chỉ còn đôi mắt là nước mắt tự do chay. Khóc vì nhục nhã và khóc vì cơn đau. Hằn càng ngày càng dồn đạp cô kinh hoàng khiến cô không thể chịu đừng được.
-Làm ơn ngừng lại! Làm ơn ngừng lại đi mà!!!!!!!!!!!!!!- Qúa đau bất đắc đĩ cô ôm chầm ngay lấy hắn khi mỗi lần cơn đau nhói lên.
-Cô ôm tôi vậy sao có thể ngừng lại được chứ? Cô bé ngốc!
Thân thể cô giờ bị anh điều khiển không hoạt đọng tay chân được. Cô không còn là chủ của bản thân mình nữa mà là hắn ta. Hắn ta xoa đầu cô ý an ủi, hắn biết dù sao cũng là lần đầu của cô nên rất đau ấy chứ! Đưa tay nhẹ nhang quét đi những giọt pha lê ngay mắt, hắn lại hôn êm dịu cô lần nữa.
Rồi cơn đau và tốc độ của hắn càng ngày càng tăng nhưng giờ co biết làm được nữa chứ? Vì cô đã từ con gái chuyển sang đàn bà rồi!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ