Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Tạm Biệt!!
ọi thứ xong hết rồi, tất cả đã có câu trả lời và đã kết thúc.Đêm lung linh nhất vì khi Huyệt Anh và Kaishito trao nụ hôn nồng thắm cho nhau với ý nghĩa rằng họ đã quay lại, họ yêu nhau và thề sẽ không rời xa nhau. Đó cũng là đêm lòng Hưng đau thắt lại, cơn đau dồn dập anh xuống 19 tầng địa ngục.
Tại sao? Tại sao Huyệt Anh không thể là của anh? Tại sao công sức tìm kiếm cô của anh không được đền đáp? Anh sống ở chả qua vì muốn tìm thấy cô chứ không anh Mỹ quắt cho rồi! Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như thế? Và tại sao….
Hưng đưa tay xờ cổ mình, đi chuyền anh đang đeo, anh luôn đeo nó, nó có một lọn dây màu hồng buộc ngay trung tâm. Đây là….sợi dây chuyền này….sợi dây chuyền này tượng trừng cho sợi tơ hồng giữa cô và anh. Anh nhớ rất rõ khi sắp chia tay, anh đã dẫn Huyệt Anh đi chơi ở công viên. Lúc đó hai đứa còn con nít chả biết gì, nắm chặt tay nhau rồi đi vào một căn phòng ma thuật, bà thầy bói mến hai đứa trẻ ngay lần đầu gặp vì trông chúng thật tình cảm và đáng yêu. Bà tự bói không cần trả tiền và chả phải rằng cô sau này sẽ lấy anh sao? Bà còn cho hai đứa mỗi đứa dây nữa….Tại sao? Rõ ràng anh thấy cô đeo lúc đó mà! Tại sao chứ?
-Anh Hưng! Anh Hưng!
-Renko?
Hưng ngồi bên tường tuyệt vọng, trông anh như một thằng khờ khạo và dường như đang chờ chết. Lần này một thiên thần bé nhỏ khác đã tới với anh, không phải Huyệt Anh mà là Renko.
Cô xót xa nhìn Hưng, cô không ngờ hậu quả anh phải chịu lại kinh khủng như thế.
-Anh Hưng! Sao anh lại biến thành như vậy? Anh tỉnh lại đi!
-Em tránh ra đi! Chả phải em thích Huyệt Anh và tên khốn đó đến với nhau mà!
-Em…
-Tại sao chứ? Em biết anh yêu chị ấy! Sao em không ủng hộ anh mà lại ủng hộ tên đó chứ?Em còn dám nói chuyện với anh bây giờ à?
-Em…. Hưng! Anh bình tĩnh lại! Nếu không anh sẽ trở nên điên đấy!
Renko chạy ngay tới Hưng, ôm mặt anh, hai người nhìn nhau đắm đuối. Khuôn mặt của Renko….rất giống Huyệt Anh chỉ khác mái tóc, nghĩ tới Huyệt Anh là Hưng điên lên. Anh gạt tay và xô Renko ra trước sự ngỡ ngàng của cô.
Renko tim thắt lại khi nghe từng lời nói của Hưng…Anh ấy yêu chị ấy….
Không bỏ cuộc, mặc kệ Hưng xua đuổi, Renko chạy tới ôm chặt anh, cô không bỏ rơi anh, cô sẽ an ủi anh, cô sẽ là thiên thần của anh.
-Em bỏ anh ra!
-Em không bỏ!Nhất quyết không bỏ!
-Sao em không buông anh ra và tới chúc mừng cho họ đi!
-Phải! Em đã chúc mừng họ! Hưng à! Nếu anh thật sự yêu chị Huyệt Anh thì anh nên buông tha cho chị ấy đi!
-Tạisao anh phải làm vậy?
-Em hiểu tâm trạng anh bây giờ, anh yêu chị ấy nhưng chị ấy yêu anh Kaishito và Kaishito cũng yêu chị ấy. Anh yêu chị Huyệt Anh thì phải để chị được hạnh phúc chứ, để chị ấy chọn cuộc sống ình chứ không phải bắt ép chị ấy phải yêu anh! Anh nghĩ sao hả? Làm người yêu với anh nhưng lúc nào vẻ mặt chị Huyệt Anh chả bao giờ cười anh có thích không?
-…..-Câu nói của Renko làm Hưng thức tỉnh.
Phải! Anh đã có bao giờ nghĩ tới việc…tâm trạng của Huyệt Anh như thế nào…anh chỉ toàn mua vui ình mà không nghĩ tới Huyệt Anh có vui không. Anh thật ích kỷ! Renko nói rất đúng! Nếu giờ anh quên đi Huyệt Anh thì cô cũng hạnh phúc và anh cũng sẽ thấy nhẹ nhõm.
Bỗng dưng Hưng cảm thấy người con gái đang ôm mình đang run rẩy. Khi anh đẩy nhẹ Renko ra thì anh thấy rằng…cô nàng đang khóc, những giọt nước mắt của Renko làm anh hốt hoảng. Tại sao cô khóc.
-Renko?
-Hic!....
Renko không nói gì. Cô mặc kệ Hưng hỏi nhiều lời nhưng vẫn im tịt, không nói lên từ nào. Dù cô rất giận, rất rất giận anh nhưng cô vẫn không thể nào bỏ rơi anh được…Chắc chắn anh sẽ không biết vì sao cô khóc.
Cô đau cực kì, trái tim cô đã bị anh xé nát. Người đang mở to đôi mắt nhìn cô, cô vẫn đáp trả lại nhưng thấy người ấy là cô lại đau và nỗi buồn ập tới đếm không xuể.
-Sao em lại khóc?
-Hic! Huhuhu!
-Đừng khóc nữa! Anh xin lỗi!
-…..
Hưng đau lòng nhìn Renko khóc. Không phải vì Renko giống Huyệt Anh nên khi Renko khóc làm anh liên tưởng tới Huyệt Anh đang khóc. Không phải! Anh buồn vì biết người khóc là Renko, anh chả biết phải làm sao cho cô ngừng rơi nước mắt.
Thấy cô cứ khóc thế này…trong lòng anh như bị ai xé vậy.
-Anh sẽ buông tha cho Huyệt Anh! Renko, em đừng khóc nữa!
Ôm Renko vào lòng, giọng nói của Hưng thật êm dịu bây giờ làm Renko xao xuyến và đồng ý ngã lên người anh. Cô để anh ôm cô, nó khiến cô thật vui mừng biết bao, cảm giác ấm áp trước giờ chưa có, cảm giác được bảo vệ và thoải mái.
Renko không biết lúc nào đã thiếp đi trong lòng Hưng. Đêm đó, anh đưa cô về nhà anh bằng taxi. Hưng để Renko ngủ trên giường của anh, nhìn ngắm khuôn mặt lanh lợi mà cách đây mấy đã ướt đẫm vì những giọt lệ giờ đang ngây thơ ngủ ngon. Anh đưa tay xờ lên khuôn mặt cô rồi đến đôi môi, trái tim bấn loạn cả lên nhưng rồi anh cố gắng gạt qua, leo lên ghế sofa ngủ nhường cho cô nhóc ngủ trên giường mình.
Phải biết rằng sáng hôm sau là Hưng đã phải chịu tiếng thét kinh hoàng của Renko khi cô tỉnh dậy, cô nhóc quá bất ngờ sao mình lại ở nơi mà mình không biết rồi còn nằm trên giường Hưng nữa. Anh nhìn cô bó tay, cả hai lo sửa soạn rồi đến trường.
Hoa bất ngờ khi thấy Renko hiện thân bước ra từ xe của Hưng, cô nàng len lỏi tới gần hỏi.
-Ồ! Tiến triển nhanh quá ta!
-Im đi thưa hotgirl khối 10!
-Haha! Sao sao? Có gì mới không? Anh ta có nói gì không?
- Không có gì mới hết chỉ là....
-Chỉ là sao?
-Tôi sẽ đi Mỹ!
-Hả?
-Sao? Hưng, ông đi Mỹ?
-Ừ! Có gì không thưa cô nhóc?
Huyệt Anh xách cặp đi kế Kaishito vô lớp thì chạm mặt Hưng, anh lôi Huyệt Anh ra nói chuyện mà không xin phép gì đến Kaishito làm anh chàng có vẻ bực nhọc.
Huyệt Anh rất ngạc nhiên khi nghe tin rằng Hưng sẽ đi qua Mỹ...ngày mai....Tại sao chứ?
-Có đột ngột quá không?
-Không! Tôi lẽ ra là đã qua Mỹ lâu lắm nhưng vì bà nên tôi ở lại nhưng giờ...
-Hưng,tôi......
-Tôi không làm bà khó xử đâu! Huyệt Anh, ở lại học mạnh giỏi và tên Kaishito có bắt nạt gì bà....nhớ báo với tôi nhé!
-Tôi...cảm ơn ông....tôi sẽ nhớ ông lắm!
Cả hai ôm nhau với trên danh nghĩa là bạn bè. Hưng cuối cùng cũng buông Huyệt Anh ra, cô rất vui nhưng lại đau xót vì nghĩ tới công lao suốt mười năm anh kiếm cô và tình cảm anh dánh cho cô nữa nhưng cô không còn cách nào khác.
Hưng bỏ đi trước Huyệt Anh vì cô còn ở lại ngẫm suy nghĩ nữa và khi xong, cô vào lớp nhưng khi ngã hướng gần đó thì có hú hồn vì....Kaishito đứng đây từ bao giờ?
-Anh thích nghe lén chuyện của người ta từ khi nào vậy?
-Chỉ là những chuyện liên quan tới em thôi!
-Xí! Vào lớp đi thưa thiếu gia!
Kaishito vừa xoa đâu Huyệt Anh vừa cùng cô vào lớp. Khi nãy trước khi Hưng đi thật sự, anh cũng bất ngờ khi gặp Kaishito, anh chỉ mỉm cười và...
-Chăm sóc Huyệt Anh tốt nhé! Không đừng trách tôi!
Kaishito chỉ đáp lại với Hưng là một cái mỉm và rồi sau vài giây, Kaishito tuy không nhìn mặt Hưng nhưng lời anh nói là cho Hưng.
-Đi Mỹ cẩn thận nhé!
T ất cả đã xong rồi! Cuối cùng, anh cũng có được cô, cô nàng heo ngốc nghếch này.
Buổi học đó Hưng nghỉ vì để làm thủ tục chuyển trường và anh cũng chả muốn làm kì đà cho Huyệt Anh và Kaishito nữa.
S áng hôm sau....
Hưng ngồi chờ đến lượt chuyến bay của mình, anh chắc chắn rằng khi đi....anh sẽ không hối tiếc gì nữa hết. Anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới và những người bạn của anh sẽ rất vui khi ở đây, còn 15’ nữa là chuyến bay bắt đầu, anh chuẩn bị là vừa rồi.
-Hưng!
-Hưng ơi!
-Anh Hưng!
-Cái thằng bỏ bạn kia!
-Mọi người....?
Đứng lên, bỗng anh nghe hình như ai đó gọi anh, rất nhiều người gọi tên anh và khi quay lại. Anh không thể tin vào được mắt mình, bạn anh, tất cả mọi người đều chạy ặp tới đây. Họ đều nhận tin từ Huyệt Anh và chuẩn bị giờ giấc để đi thăm anh và tiễn anh đi.
Mọi người có mặt đông đủ...À! Trừ Renko ra.
-Cái thằng này! Đi mà không nói với tao một tiếng ư?-Long chạy tớicóc đầu Hưng một phát nhưng anh mỉm cười vì quá đỗi hạnh phúc.
-Xin lỗi mày!
- Đi rồi về nhanh nhé ông bạn!-Như đứng kế bên Tuấn Thanh chu mỏ nóigiỡn với Hưng, anh cũng chỉ biết mỉm cười lại với cô.
-Ừ! Ủa? Linh Linh và Quốc Lê hẹn hò lúc nào sao tôi không biết nhỉ?
-Lâu rồi thưa ông!- Quốc Lê tiến tới vỗlên vai Hưng để chào tạm biệt anh.
Hưng nghiêng qua và anh nhìn Huyệt Anh. Lần cuối anh trao ánh mắt này với Huyệt Anh, anh sẽ quên cô...chắc chắn là vậy.
Huyệt Anh mỉm cười tươi với Hưng, cô chạy tới ôm anh trước ánh mắt của mọi người. Dẫu sao đây cũng là bạn thời thơ ấu của cô mà.
-Đi mạnh giỏi nhé Hưng!-Mamako giờ lên tiếng.
Hình như trong nhóm ai cũng quay qua nhìn Kaishito hết vì Huyệt Anh vẫn còn đang ôm Hưng.
-Huyệt Anh, nếu bà muốn tôi đi yên lành thì làm ơn thả tôi ra trước khi tôi bị Kaishito giết nhé!
-Hahaha!
Trong nhóm ai cũng phá cười lên, Huyệt Anh cũng rộ lên cười với câu chọc giỡn của Hưng. Hưng nhìn Hoa và nói với cô rằng cho anh gửi lời chào tới Renko.
Dù ai cũng có mặt tới tiễn anh đi ngay cả có Huyệt Anh,anh rất vui nhưng lại thiếu bóng dáng của Renko, anh lại vẫn cảm thấy buồn.
-Dù sao chụp một bức kỉ niệm coi mấy ông!
-Ừ! Mấy thằng con trai vô chung với Hưng nào!
Như và Linh Linh ra lệnh làm cánh mày râu ai cũng mặt nghệch ra hết nhưng vẫn đồng ý với ý kiến của họ.
Sáu chàng hòang tử xúm lại làm người mẫu cho năm cô nàng chụp hình nhưngnhàm chán sao ấy.
-Trời ơi! Mấy ông làm cái gì vui lên coi!
-Chướng khí bao quanh sáu người!
Mamako và Huyệt Anh lên tiếng ý kiến. Sáu người nhìn nhau hồi cái Quốc Lê nảy ra ý kiến, anh mon men lại gần Tuấn Thanh rồi nhả bổ lên người thằng bạn.
-Tuần Thanh! Mày cõng tao đi!Phong, Hưng! Chúng ta là những anh chàng hai hước, để mấy tên lạnh lùng này cõng đi!
-Ừ! Ý hay đấy!
Nhanh như chớp, Hưng chạy ào nhảy lên người Long làm anh trở tay không kịp. Long choạng qua choạng lại vì cái sức nặng của Hưng sao ớn giữ vậy,
-Mày ăn cái gì mà nặng quávậy Hưng?
-Mày ăn cái gì, tao ăn cái đó!
-Lần này mày phải cõng tao đây Phong!
-Sao mày nhanh quá vậy?
Kaishito nghe xong câu nói của Quốc Lê, anh liền không cho Phong đè đẩu cởi cô anh mà anh lần này lộ bản tính trẻ con ra, đè Phong xuống rồi nhảy lên người anh chàng gió. Phong tức oanh oách vì lẽ ra giờ anh đang ở vị trí của Kaishito.
Đám con trai nhốn nhào lên làm trò cười cho tụi con gái,họ chụp lia lịa sáu thằng rồi kếu đổi kiểu.
Có kiểu Long, Kaishito và Tuấn Thanh bị ba người cònlại đè người xuống rồi ba người dơ mặt cười bình thường.
Có kiểu lúc ba nạn nhân lên cơn đi đấm bạn thân của họ từng cái.
Tầm Tuấn Thanh bị Quốc Lê cưỡng ép hôn nè.
Tấm Hưng và Long giả đánh nhau với nhau.
Tấm Phong trả đủa được để Kaishito cõng anh.
-Bọn con gái vô chụp chung coi.
-No problem.
Tới phiên nguyên đám nữ vô với Hưng.
Có vẻ chuyên nghiệp hơn bọn nam nhiều. Năm cô nàng tạo dáng khá sì-tai rồi Như còn bất ngờ nhảy lên Hưng để anh bế cô nữa.
Tấm Mamako và Huyệt Anh đè Hưng ngồi để hai cô nàng sang chảnh đứng.
Tấm Hoa chỉ đứng cười với Hưng.
Tấm Hưng chạy trốn khỏi Như và Linh Linh.
Họ cũng làm bên đám con trai cười rộ lên và rồi tấm cuối là Huyệt Anh hôn lên mà Hưng. Hồii đó cô và anh chia tay, anh đã hôn má cô giờ đây ngược lại.
Hưng đỏ mặt cả lên nhưng dù sao…anh cũng sẽ xem Huyệt Anh là bạn anh.Tới giờ, Hưng chào tạm biệt mọi người, anh vẫn không thấy Renko chạy tới nhưng không sao…anh sẽ gặp lại cô nhóc thôi…sau này…
Máy bay cất cánh đi, Kaishito mặt hầm hầm nhìn HuyệtAnh.
-Kìa! Dù sao hồi đó tới giờ bọn em vẫn vậy mà!
-Anh tha cho em đấy!
-Mọi người…
Sau mấy giây, có một lời nói gọi mọi người, ai cũng quay ra và phát hiện….người đó là Renko. Thì ra nãy giờ Renko đã ở đây nhưng cô không ra…Tại sao?
-Renko, Hưng đi rồi!
-Em tới trễ vậy?
-Hoa! Bộ bà chưa nói cho họ biết à?
-Là gì vậy Hoa?
-Hoa?
Mọi ánh mắt đếu hướng tới Hoa, họ chờ câu trả lời của Hoa. Tất cả ai cũng tiếc nuối việc Renko không thể gặp lại Hưng và không thể chào tạm biệt anh, tiễn anh đi. Nãy giờ mọi người dã rất vui và sẽ vui hơn nếu có Renko.
-Renko sẽ đi Mỹ…
-Sao?
-Renko?
-Em di Mỹ à? Tại sao?
Tất cả ai cũng trố mắt nhìn Renko. Tại sao chứ?Hầu hết khá nhạc nhiên nhưng trừ Long, Hoa và...Huyệt Anh ra thì biết.
Renko mỉm cười nhẹ nhàng rồi rút một tờ giấy rừ trong áo khoác mình ra ọi người xem và…hầu như mọi người ai cũng chưa hết bàng hoàng.
-Chuyến đi Mỹ tiếp theo sẽ là em!
Mặt ai cũng mắt chữ A miệng chứ O nhưng trừ Huyệt Anh. Ban đầu HUyệt Anh cũng hết sức bang hoàng nhưng rồi cô mỉm cười, cô có vẻ là người đầu tiên hiểu biết khá sâu rộng về Renko.Long và Hoathì bí mật cười với nhau rồi sang Hoa. Long nghĩ có vẻ chuyện tình của thằng bạn anh mới bắt đầu thôi.
Cô đi tới bên Renko, Huyệt Anh ôm cô nhóc và thì thầm ngay tai Renko chỉ ình cô nghe.
-Đi tốt! Mong em….hãy chăm sóc Hưng thay chị nhé!
Không lâu sau nữa, một thành viên của nhóm cũng rời đi, mọi người tới đây cũng như vừa tiễn Hưng và Renko đi.
Không ai biết rằng, trước khi đi, Huyệt Anh đã nhanh tay…đưa sợi dây chuyền cho Renko vì vốn dĩ…sợi dây chuyền đó là của Renko, Huyệt Anh đã mượn nó từ Renko.Và đây cũng là chuyện mà Hoa đã bí mật kể cho Long nghe và anh đã hiểu ra hết mọi chuyện. Sự thật còn nhiều bí ẩn lắm!!!
Renko đi, Kaishito nhìn Huyệt Anh bằng ánh mắt không hiếu kì. Hình như anh cũng hiểu thêm một điều gì đó. Renko di rồi, Hoa như sắp khóc vì nếu không có cô nhóc, ai sẽ chơi với cô chứ? Mamako thấy vậy, cô liền chạy tới ôm em gái mình vào lòng.
-Em đừng buồn, dù saoem cũng còn mấy chị mà!
-Hic! Em cảm ơn chị!
-Đừng buồn Hoa! Anh cũng đâu có thằng bạn nào chơi chung nữa đâu!
Long kế gần xoa đầu Hoa an ủi, anh vẫn còn chưa tin rằng Hưng đã thẳng thắng bỏ thằng bạn thân như anh mà đi Mỹ.
Phong tuy vẫn còn hầm hầm chuyện xưa nhưng rồi thấy Mamako đang mở rộng vòng tay định qua ôm Long một cái nên Phong nhanh tay chạy tới …ôm thay cô.
-Ơ hay anh bạn! Hưng đi rồi còn tôi đây nè!
-….Mày biến cho tao!
Long nhìn ánh mắt không mấy là vui, anh cười méo mó nhìn Phong, anh chàng Phong cũng cười lại nhưng cũng méo mó. Khi Long thốt nên lời thì tất cả thành viên mặt bó tay nhìn hai tên khùng này.
-Hehehe! Mày không cần ngại đâu ha Long!
-Tao cảm ơn mày đấy Phong nhưng tao nói biến là biến!
-Hehe! Tao thách mày ấy!
Hai thằng tình địch nhìn nhau, tuy nụ cười vẫn trên miệng nhưng cuộc đối thoại không mấy hay ho. Quốc Lê mặt mồ hôi nhìn rồi chạy tới khoác hai tay bên vai Phong và Long tươi cười nói, Kaishito và Tuấn Thanh nhìn mặt no emotion.
Nhưng bọn con gái lại khác, dặc biệt là Mamako vì cuốicùng Phong và Long đã thỏa thuận nhau, họ không còn là kẻ thù nữa.
Cả ba giỡn với nhau vui vẻ. Phong và Long đến khúc cuối đã bắt tay hòa thuận, Kaishito và Tuấn Thanh cũng bị kéo vô luôn, có vẻ năm người nói chuyện rất hợp ý nhau, năm anh chàng say mê nói chuyện bỏ mặt năm đứa con gái ngay đằng sau lưng vừa di vừa hầm hực nhìn phía đằng trước vì dám bỏ “ bạn gái”.
-Sắp tới tao đi bóng đá clup này!Ai đi chung không?-Quốc Lê.
-Club của trường ấy hả? Tao thích ấy, chắc tao đi!-Phong.
-Mày đi chắctao phải đi theo chung quá!-Kaishito.
-Long biết đá bóng không vậy?-Tuấn Thanh.
-Tao biết chứ! Mày tưởng tao là gay à?-Long.
-Thì nó vốnlà sự thật mà!-Phong.
-Cái thằng kia!-Long.
-Vậy tốt đấy, vậy tạo nhóm năm người đi ha!-Quốc Lê.
-…
Thì ra mấy dám này cũng tám không kém gì mấy đứa con gái.
Năm anh chàng di cùng nhau, nói chuyện say mê lâu lâu thì cười rộ lên. Thà mấy đám con trai này nhan sắc binh thường nhưng đây toàn là bạch mã nên đi trên đường, mấy anh chàng đi tới đâu là ánh mắt của bọn háo sắc dính tới đâu.
Những trái tim bé nhỏ của các cô nàng bên đường đã bị bắt giữ bởi năm anh chàng. Họ quả là quá hoàn hảo và hoàn mỹ, nhìn mà them chảy nước miếng.
Năm cô nàng đằng sau là người hiểu chuyện vì nhìn xung quanh chứ không như mấy tên mắc dịch đằng trước nói không chịu tìm tòi mình đang bị nguyên đám mê trai bao vây vậy.
Mấy cô nàng nhìn mà tức dễ sợ, trông mấy cô chả khác nào là osin hết mà còn để “bạn trai” rông ở trên đó làm mấy cái đứa “nguy hiểm” tưởng còn độc thân sẽ chạy nhào tới, bắt cóc mang về nhà không chừng. Hội đằng sau chuẩn bị sẵn sàng iệng, tay chân rồi chạy thẳng đến hồi đằng trước. Của ai thì người đó giữ.
-Như, làm cái gì vậy?-Tuấn Thanh bị Như ôm ra đằng sau rồi cùng anh sải bước đi lên đường.
-Hoa, em?-Hoa chạy tới nắm chặt lấy tay Long mà lôi xình xịch.
-Linh Linh, gì vậy em?-Linh Linh chạy nhanh tựa người vào Quốc Lê rồi khuôn mặt giả ngây nhìn anh mỉm cười.
-Huyệt Anh?
-Mamako?
Huyệt Anh và Mamako khoác tay lên bên bạn trai mình, giả vờ tựa đầu thắm thiết rồi nhìn bọn háo sắc xung quanh.
Các cô nàng tan nát trái tim vì thì ra những chàng hoàng tử đã có người yêu rồi.
Nhiều người khóc trong đau đớn và tiếc nuối, riêng năm cô nàng nhìn mà mỉm cười ác hiểm. Còn mấy anh chàng hoàng tử ban đầu thì bất ngờ nhưng rồi nhếch nhìn mấy cô nàng đang tựa mình trong lòng mấy anh, ai cũng cười thầm với cái hành động ngốc nghếc này nhưng dễ thương thật của năm cô nhóc.
Trên chuyến bay, Renko nằm ngủ, tựa đầu trên cửa sổ máy bay, cô sẽ đi Mỹ, cô sẽ theo trái tim mình, mọi thứ đã tới hồi kết, cô đã giúp được…nichan của cô, giúp anh với người anh yêu. Giờ thì là giây phút cô sống vì mình, cô giúp cô và kiếm nửa kia.
Cô theo anh vì cô là thiên thần của anh, cô theo anh vì cô sẽ chăm sóc anh, cô theo anh vì đó là định mệnh, cô theo anh để sợi dây chuyền được đoàn tụ, cô theo anh vì…trái tim cô thuộc về anh.
-Em yêu anh….Hưng!!
Cô nằm ngủ, tuy đang cười nhưng từ trong đôi mắt của cô hiện lên những giọt nước mắt vì khi nãy chính cô tận mắt chứng kiến rằng Hưng còn xao xuyến với Huyệt Anh.
Renko, cô yêu Hưng.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ