Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 Tiếp Theo!!
-…Sao tôi phải quan tâm đến hắn? Hắn là cái thá gì chứ?-Huyệt Anh tiếp tục ăn với phong cách cực kì lạnh lùng.
Ba người ngỡ ngàng. Rõ rang trước đó trong lúc đánh nhau, Huyệt Anh đã say sưa nghĩ tới Kaishito, cô còn cảm động vì anh nữa và liều chết vì anh nhưng mà…sao giờ lại vậy chứ?
-Mọi người?....Huyệt Anh!
-….
Bầu không khí im lặng đến bất thường, ba người con gái từ động dạt ra một lối đi cho người con trai. Bộ quần lịch lãm bị nhăn nhúng do cứu cô. Ánh mắt mới cách đây vài giây vẫn lạnh lùng giờ trở nên ấm áp tới cực độ. Vẻ mặt trông rất bất ngờ nhưng lại toát lên vẻ hạnh phúc vô đối.
Ngược bên người con gái thì rất lạnh lùng, tóc tai rồi mù che đi khuôn mặt giá băng của cô. Tay vẫn cầm ăn cháo( Lạnh lùng nhưng vẫn yêu thức ăn!!!). Cô chỉ liếc xơ qua người con trai rồi ngừng, quay qua ăn típ! (Bó tay nhỏ này!!!)
Kaishito thẫn thờ gọi HUyệt Anh nhưng cô im ru. Anh mở cửa và đập vào mắt là Huyệt Anh đang ngồi dậy và ăn cháo. Cô đã tỉnh! Cô đã dậy! Đôi mắt tuyệt dịu của cô cuối cùng cũn mở!Điều mà anh mong chờ cuối cùng cũng được thực hiện! Cô bằng da bằng thịt ngồi trước ánh mắt của anh. Huyệt Anh của anh.
-Em tỉnh rồi! Hay quá!-Kaishito mừng rỡ chạy tới bên Huyệt Anh. Linh Linh, Như và Mamako cũng thầm cười.
-…..-Kaishito ôm cô, Huyệt Anh cũng kịp lúc đế tô cháo lên bàn. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Kaishito rồi đẩy nhẹ anh ra.
Hành động của cô làm anh ngỡ ngàng.
-Mấy cậu đi ra đi! Tôi nói chuyện với Kaishito chút!
-Ừ!-Ba người đồng thanh, ai cũng lẳng lẹ đi ra càng làm Kaishito khó hiểu.
Giờ không gian chỉ còn anh và Huyệt ANh. Kaishito chưa bao giờ thấy tim mình đập mạnh như thế? Anh ngại ngùng gì chứ?
-Đầu tiên tôi cảm ơn anh vì đã cứu tôi!
-….-Cách ăn nói của Huyệt Anh làm Kaishito lấy làm lạ.
-Từ giờ….tôi mong anh để tôi yên với Hưng….nhé!-Dù cổ họng bị nghẹn lại vì câu nói mình nhưng Huyệt Anh vẫn nhẫn tâm thốt lên.
-Em nói cái gì? Em cảm ơn anh rồi nói để em yên để tình cảm bên cái thằng đó ư?-Kaishito nghe xong phẫn nộ. Anh ước gì mình bị đếc để không thể nghe cô nói thêm nhưng không thể.
-Anh ấy là người yêu tôi mà!
-NHƯNG ANH BIẾT EM KHÔNG YÊU HẮN. EM YÊU ANH! ANH BIẾT EM YÊU ANH!
-Anh biết gì mà nói?Tình cảm của tôi chính tôi tự biết!
-EM BIẾT HAY LÀ EM ĐANG GIẢ VỜ ĐỂ LÁNH XA ANH? TẠI SAO CHỨ?ANH LÀM GÌ SAI?
-ANH THÔI NGAY ĐI! ANH LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ TÔI PHẢI PHỤ LÒNG MÌNH ĐỂ NÓI DỐI ANH?
-HUYỆT ANH! ANH BIẾT EM ĐANG NÓI DỐI! NHƯNG TẠI SAO LẠI NÓI DỐI ANH CHỨ?
-ANH IM ĐI! TÔI NÓI DỐI ANH HAY KHÔNG THÌ TÔI MONG ANH LÀM ƠN HÃY ĐỂ CUỘC SỐNG CỦA TÔI YÊN ĐI! HÃY ĐỂ TÔI BÊN HƯNG!
-KHÔNG!-Kaishito rất tức giận, khi nghe lời đề nghị của Huyệt Anh. Anh lên cơn điên tới mức nào. Chạy nhào tới ôm Huyệt Anh vào lòng. Dù biết cô vẫn đang bị thương, còn đau nhưng anh không nỡ buông, anh ôm chặt cô vào dù Huyệt Anh bất đồng ý và đang đấm anh, đẩy anh ra.
-DÙ EM CÓ YÊU HAY KHÔNG YÊU ANH! ANH CŨNG KHÔNG NHƯỜNG EM CHO CÁI TÊN ĐÓ ĐÂU!
-ANH CÓ QUYỀN GÌ?-Huyệt Anh cũng tức giận la lên dù cô vẫn đang bị anh ôm chặt.
-QUYỀN LÀ NGƯỜI YÊU EM! EM LÀ CỦA ANH! CHỈ CÓ MÌNH ANH MỚI CÓ ĐƯỢC EM! (Kaishito quả là bá đạo!!!)
-…….-Huyệt Anh ngừng đấm. Câu nói làm cô xúc động đến dâng trào. Nước mắt bắt đầu đổ ra một chút. Được anh ôm nhưng cô được sưởi ấm, mùi vị tình yêu và cảm giác hạnh phúc quá đỗi đối với cô.
-Chả phải khi chúng ta quen nhau….anh đã nói là anh thuộc về em và em thuộc về anh sao?
-….-Phải! Nhớ lại những kỉ niệm cô và Kaishito bên nhau lúc đó…thật bình yên và ngọt ngào cho dù hay người hay cãi vã. Và ngày hôm đó cô đã phun một tràn milo lên mặt anh khi anh nói câu này làm trái tim cô xao động.
-Anh biết những lỗi lầm của anh, anh sẽ không bao giờ được tha thứ! Anh đã quá đáng khi đùa giỡn với em…nhưng…anh mong em có thể bỏ qua hết vì…anh yêu em! Anh có thể làm tất cả vì em!-Huyệt Anh hay trách đây là những lời sến súa làm cô sởn gai ốc nhưng tại sao…những câu nói này phát ra từ người con trai này lại quá ngọt ngào, đáng yêu và cảm động.
-Anh đã tự hành bản thân khi nghĩ tới em. Mỗi giây phút trong đầu anh chỉ có em. Có khi anh nghĩ mình nên cai nghiện em nhưng…thật là tức cười! Vì con người nghiện con người cũng hay thật! Nhiều lúc anh trở nên điên loại khi thấy em cười, em nhõng nhẹo, khuôn mặt hồn nhiên khi ngủ và suýt giết người khi ai đó chạm tới em! ….Anh yêu em nhiều lắm Huyệt Anh! Em hiểu không?
Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Nếu anh nói tiếp thì Huyệt Anh sẽ mềm lòng mất!
Huyệt Anh khóc nấc, cô ráng kìm cảm xúc lại nhưng không thể! Những lời anh nói làm cô thật hạnh phúc nhưng mà…..
Huyệt Anh rất muốn được anh ôm như thế này mãi, nghe anh nói anh yêu cô tới vạn lần cũng không ngán nhưng mà….
-TÔI KHÔNG HIỂU! TÔI KHÔNG HIỂU ANH NÓI GÌ HẾT!-Huyệt Anh thừa cơ Kaishio thả long mình, cô đẩy mạnh anh ra.
-BỎ QUA CHO ANH Ư? ANH ĐÃ ĐÙA GIỠN! HÀNH HẠ TÔI MẤY LẦN RỒI? KHIẾN TÔI ĐAU MẤY LẦN RỒI MÀ GIỞ KÊU TÔI BỎ QUA CHO ANH DỄ DÀNG NHƯ THẾ Ư?-Huyệt Anh vừa la làng, vừa tiện tay lấy những vật gần cô nèm thẳng đến Kaishito không thương tiếc.
-ANH LỢI DỤNG TÔI! ANH LỪA GẠT TÔI! ĐÙA GIỠN MỘT MÌNH TÔI CŨNG ĐƯỢC RỒI THẾ MÀ ANH LẠI KÉO THÊM NHỮNG NGƯỜI THÂN CỦA TÔI ĐỂ THÁNH MÓN ĐỒ CHƠI CHƠI ANH!-Kaishito chỉ nén chứ không phản bác lại. Anh để yên cho HUyệt Anh hét, ném hết đồ này đến đồ khác vào anh.
-ANH NÓI ANH YÊU TÔI VẬY TẠI SAO KHI TÔI SUÝT MẤT MẠNG…ANH ĐÃ Ở BÊN AI? ANH ĐÃ ÂU YẾM AI HẢ?
-RỒI KHI TÔI LÊN HÁT…ANH ĐÃ Ở ĐÂU?....
-ANH CÓ BIẾT…VÌ AI MÀ CUỘC SỐNG CỦA TÔI CÀNG NGÀY CÀNG XUI XẺO? VÌ AI MÀ BẠN BÈ TÔI PHẢI CUỐN THEO MẤY CHUYỆN MAN RỢ NÀY? VÌ AI…MÀ TÔI PHẢI NHẬP VIỆN THẾ NÀY CHỨ?Hic! Hic!!-Huyệt Anh khóc thoải mái. Hình ảnh của cô làm Kaishito đau lòng cực kì, anh chỉ muốn chạy tới, gạt đi nước mắt rồi ôm cô vào lòng nhưng không thể…những gì cô nói rất đúng. Tất cả là tại anh.
-Anh có bao giờ nghĩ cảm giác của tôi đau như thế nào không? Phải…tôi yêu anh nhưng đó chỉ là từng còn bây giờ…tình cảm của tôi đã hết rồi!Hic! Hic! Hức! Hức!-Huyệt Anh nghẹn ngào nói những lời cay đắng. Kaishito như chết sững, trái tim anh như bị ai bóp chết đến nơi vậy.
-Tôi không yêu anh nên…ANH ĐỂ TÔI YÊN ĐI! TÔI VÀ ANH KHÔNG CÓ QUAN HỆ GÌ HẾT!-Huyệt Anh lại gào thét trở lại, cô tiện tay ném đồ vật lên người anh.
-Huyệt Anh…
-ANH CÚT ĐI CHO TÔI!ANH BIẾN ĐI! ANH MAU RỜI KHỎI TÔI VÀ CUỘC SỐNG CỦA TÔI ĐI! ĐỪNG XUẤT HIỆN TRƯỚC MẮT TÔI NỮA! ANH MAU BIẾN ĐI!
-….Nếu…nó làm em vui hơn?—Kaishito mơ hồ, con mắt hiện lên nỗi buồn kinh khủng, cảm giác đau như bị ai xé từng mảnh trong lòng không chịu ngừng.
-TÔI RẤT VUI NẾU KHÔNG NHÌN THẤY ANH NỮA!
-Được….-Kaishito cúi gầm mặt, bàn tay nắm quyền nhưng cũng chả làm được gì. Cơ thể run bần bật. Đau lòng trước những lời nói của người mình yêu…chẳng lẽ…anh lại một lần đánh mất người quan trọng đối với anh sao?
Kaishito bỏ đi, anh mở cửa chạy ra khỏi bệnh viện trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Phong cũng ở đó và thấy tình hình càng ngày càng tệ.
Huyệt Anh trong phòng thấy Kaishito bỏ đi. Cô thầm nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh đi vì sẽ không thấy khuôn mặt của người cô yêu nhưng…tại sao vẫn thấy khó chịu như thế này?
-Hic! Oa! Huhuhu! Hức! Hic hic!-Huyệt Anh ngã xuống bất lực, cô ôm mặt khóc thảm thiết.
Tại sao cô lại làm vậy? Cô đã to tiếng, chửi bới và xua đùa người cô vô cùng yêu thương. Cô yêu anh hơn tất cả mọi thứ, cô có thể làm tất cả để vì anh. Những lời nói của anh làm cô thật hạnh phúc vì cảm giác chân thật, chân thành của anh. Sự ngọt ngào, hơi ấm từ người anh làm cô xao xuyến và…cô đã nghiện anh nhưng cô đã phủ nhận. Cô….đã nói dối anh!
Cô yêu anh! Cô rất yêu anh! Cô rất muốn ôm anh và nói cho anh nghe rằng cô đã đợi ngày cô và anh sẽ quay lại với nhau từ lâu nhưng…những lỗi lầm của anh, cô tự nhủ mình chắc chắn sẽ bỏ qua và quên đi ư?
CHưa kể khi nãy lúc cô vừa thức giấc….cô đã có cuộc nói chuyện qua điện thoại với Hoa Âm.Ả ta và cô mất mấy phút để giằn to vì cô muốn dành Kaishito lại ình nhưng…nếu Kaishito có vẻ ngoài bình thường như bao người khác và hoàn cảnh không giàu có…cô sẽ tiệp tục yêu anh chứ?Câu nói của Hoa Âm làm Huyệt Anh sững sờ. Cô tự nhẩm…cô yêu anh vì chính anh, vì con người bên trong hay là…như bao người con gái khác rằng yêu vẻ bề ngoài của anh và sự giàu có của anh? Cô yêu anh vì cái gì chứ?
-Em xin lỗi! Hic! Kaishito….em yêu anh!Hic! Huhuhu! Nhưng em không đáng để làm người con gái của anh! Em xin lỗi…em xin lỗi! Hic! Huhuhu!-Lời thú thật của cô. Đây cũng là nguyên nhân vì cô lạnh lùng với anh. Thà anh đau một thời gian và cô chịu thiệt thòi còn đỡ hơn khi biết cô lợi dụng anh, cô lừa dối anh. Nhưng cô cũng nghĩ lại những gì Kaishito làm với cô nên càng khiến cô phải xa anh.
-Huyệt Anh?
-Mamako?Phong? Mọi người?
Lúc này Linh Linh, Như, Phong và Mamako vô phòng. Họ chỉ nghe xơ qua thôi.Huyệt Anh ngỡ ngàng nhìn mọi người rồi lau nước mắt.
Khi vô, tất cả ai cũng hoảng hồn với cái hiện trường bày nhày rồi kinh khủng này. Hồi nãy ai cũng nghe tiếng la hét và tiếng va chạm của đồ vật nhưng không ai dám vào không phải vì sợ mà họ nghĩ phải để tự hai người giải quyết chuyện mình và Phong cũng nói luôn là Kaishito cần sự trừng phạt chính đáng.
-Huyệt Anh à!....Bà bình tĩnh đi!-Mamako tới dịu bạn mình lại. Linh Linh và Như cũng đành chịu.
Phong thì không biết suy nghĩ sao đây. Anh hiểu vì sao HUyệt Anh chửi Kaishito và xua đuổi anh nhưng mà dù sao thì…cũng phải kiếm cách để Kaishito và HUyệt Anh thành đôi thôi.
-Huyệt Anh! Tôi biết bà vẫn rất giận Kaishito và tôi biết…bà đang trách bản thân mình nhưng tôi nghĩ…người mà bà yêu suốt cuộc đời là Kaishito.Kaishito trong lòng cũng chỉ có bà thôi.
-Làm sao ông biết chứ?-Huyệt Anh ráng lấy lại trạng thái lạnh lùng để đối mặt.
Phong đi tới gần bên HUyệt Anh đưa cho cô một cuốn sách. Đây chả phải là cuốn sách mà Kaishito hay đọc sao? Huyệt Anh nghĩ sao lại đưa cho cô.
-Đưa tôi chi?
-Bà đọc thử đi!
Huyệt Anh vẫ chưa biết đây là nhật ký của Kaishito.
( Huyệt Anh đọc hết từ đầu tới cuối lúc Kaishito gặp cô, bao gồm ngày tháng viết ở chương trước nhưng chỉ hiện mấy cái mà t/g chưa viết cho độc giả xem)
“Ngày X tháng X năm XXXX
Cái tên học sinh mới đó là ai chứ? Tại sao lại quen với Huyệt Anh? Tại sao hắn lúc nào cũng đi kè kè bên Huyệt Anh chứ?Bộ cái tên đó không biết là cô có người yêu là mình rồi sao? Mà tại sao HUyệt Anh cũng không nói cho hắn biết chứ?
Huyệt Anh, em dám…. Em dám hôn hắn ta là sao? Trông khi người như tôi hôn em lại phản đối. Tại sao em dám làm vậy với tôi chứ?
Huyệt Anh! Chừng nào tôi đi học lại là em chết với tôi”
Đọc tới đây, HUyệt Anh sửng sốt. Thì ra Kaishito đã gặp Hưng trước ngày lên lớp rồi…anh đã thấy cuộc đi chơi giữa cô và Hưng. Sao anh lại......
“Ngày X tháng X năm XXXX
Mình điên thật rồi! Chắc mình điên quá!
Hôm nay mình phải xin nghỉ học để gặp mặt vợ chưa cưới. Cô ấy rất xinh đẹp, vẻ đẹp tuyệt trần nhưng mình thấy giả tạo sao sao! Mình không thích cô ấy mà ngược lại nữa.
Cô ta tên Hoa Âm nhưng không hiểu sao…lúc đi thử áo cưới. Rất nhiều người say mê khi HOa Âm diện bộ váy đó nhưng trước mặt mình lại hiện lên hình bóng của HUyệt Anh thế này? Mình điên thật rồi!Tại sao mình lại nghĩ tới cái con nhỏ thô tục đó?"
“Ngày X tháng Xnăm XXXX
Những ngày nghỉ không gặp mặt cái con nhỏ phiền phức đó nữa nhưng tại sao…mình lại thấy buồn thế này? Không ai chọc ình điên lại rồi giở mấy cái trò quái dị ình xem.Mình nhớ…Huyệt Anh ư?"
“Ngày X tháng X năm XXXX
Ra là học sinh mới và còn là bạn hồi xưa của HUyệt Anh. Vậy thì có gì hay ho chứ?
Vì tên đó mà em dám chia tay tôi ư? Em to gan thật! Vì tên đó mà em dám giở trứng với tôi ư?
Huyệt Anh, chả nhẽ trong lòng em tôi chẳng là gì hết hả? Em không có chút tình cảm gì với tôi sao? Tại sao em làm vậy? Em biết khoảng thời gian tôi nghỉ để đi gặp mặt Hoa Âm, tôi khổ sở lắm mới có ý định lén đi gặp em thế mà….”
“Ngày X tháng X năm XXXX
Thì ra em sợ bóng tối ư? Tôi thật có lỗi khi đã chửi em trước đó!
Em mềm yếu, mỏng manh như thế tôi không biết. Em có biết khoảng khắc khi em chạy nhào tới ôm tôi mà không cần nghĩ nhiều…Em biết trong lòng tôi rối loạn như thế nào không. Cảm giác em mang tới cho tôi thật lạ nhưng tôi lại rất thích. Tôi bất giác ôm em vì tôi muốn bảo vệ em, muốn em cảm nhận được khi mỗi lần em sợ hãi…chỉ có tôi bên cạnh. Em ngất vào lòng tôi luôn khiến tôi càng điên lên.
Tôi rất hài lòng khi thách thức, chọc ghẹo Hưng bằng cách em đang say sưa trong lòng tôi đấy!”
“Ngày X tháng X năm XXXX
Huyệt Anh! Em đừng thể hiện sự yếu đuối của em ra nữa, nó làm tôi mềm lòng lắm! Tôi sợ khi thấy em tội nghiệp vì tôi sẽ không vui nổi với lại nhìn thấy trạng thái em lúc đó, tôi khó mà kìm nén được. Đó là lí do khi bỏ em trong bóng tối trong rừng ở Hồ Cốc, đi khoản nữa chừng thì tôi chạy nhanh tới để sưởi ấm cho em. Xem như là lời xin lỗi và mong em thứ tha chuyện hồi sáng.
Tôi quả là thằng tồi khi thấy em sắp chết đuối mà không cứu mà còn âu yếm bên Hoa Âm…tôi quả là thằng xấu xa. Tôi đã thấy em khóc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn và đau như thế nào. Nhìn cảnh tượng Hưng bên cạnh em là tôi phát bực lên rồi lần này lại có thêm Tuấn Thanh nữa là sao?
Tôi không ngờ rằng em vẫn còn nhớ sở thích của tôi là như thế nào? Tôi không ngờ em vẫn còn lưu giữ trong đầu và làm món ăn trưa cho tôi. Phải nói đó chắc là buổi ăn trưa mà tôi thấy ngon nhất từ trước tới giờ dù không phải là món ăn thượng hạng.”
“Ngày X tháng X năm XXXX
Trong lúc tôi ở biển với tất cả mọi người. Em vì tới ngày nên trên bờ nhưng em và Tuấn Thanh…hai người đang làm cái quái gì thế?
Em nên biết bài hát của tôi hát là dánh cho em đấy nên em tự biết nha mà liệu hồn!”
“Ngày X tháng X năm XXXX
Tôi rất vui khi biết người đồng hành với tôi là em!
T ôi là người nắm quyền nên em không có ý kiến mà phải qua nhà tôi đấy nhé!”
“Ngày X tháng X năm XXXX
Tôi Xin lỗi em Huyệt Anh! Tôi là một thằng cực kì tồi tệ và xấu xa. Tôi đã để em một mình trên đó xoay sở trong khi tôi ở dưới tình tứ với Hoa Âm. Chả qua lúc đó tôi có ý nghĩ rằng tôi nghi ngờ tình cảm của mình đối với em nên mới làm thế. Tôi nghĩ chắc do nhất thời có cảm giác yêu với em nhưng nếu lạnh lùng với em như lúc đầu thì sẽ không sao nhưng không…khi em hát bài hát đó, tôi có một cảm khó tả như thề nào…hình như là hối hận thì phải! Lời bài hát đó như em đang sỉ nhục tôi là thằng phản bội.
Nhưng khi Phong nói em bị xỉu và khi tôi thăm em…tôi mới tin chắn chắn rằng…tôi đã yêu em rồi! Tôi yêu em chân thật và tôi thề sẽ không bao giờ không ngừng yêu em….
Anh yêu em…Huyệt Anh”
Thì ra là như thế! Thì ra tất cả là như thế! Mọi câu hỏi torng cô cuối cùng cũng được giải đáp. Tất cả thì ra là thế. Cô đọc mà cảm giác như tưng bừng, sắc mặt cũng trở nên dễ xem.
-Sao Huyệt Anh?-Phng hỏi.
-Cảm ơn!-Huyệt Anh mỉm cười duyên dáng.
Cô…nhớ anh quá! Cô nghĩ rằng liệu mình có thể….
Reng …reng…
Điện thoại HUyệt Anh vang lên hồi, Huyệt Anh mau chóng nghe. Bỗng dưng sắc mặt của Huyệt Anh trở nên khó coi hơn. Cô hoảng hốt cực kì làm mọi người khó hiểu.
-Tôi biết rồi! Cảm ơn Quốc Lê!-Thì ra là Quốc Lê gọi cho HUyệt Anh nhưng có chuyện gì vậy?
-Tôi phải đi ngay!-Huyệt Anh định rời khỏi giường nhưng tay còn vẫn đang truyền nước biền. Nôn nóng đến mất hết lý trí, cô phá vỡ bình nước biển rồi rút dây ống truyền ra.
-Huyệt Anh! Trời tối vậy rồi bà đi đâu?-Bây giờ là bảy giờ tối. Mamako ngăn Huyệt Anh lại.
-Nhưng tôi phải đi!-Huyệt Anh gạt tay Mamako.
Cô chạy nhanh ra ngoài mà không giải thích gì cho ai hiểu hết làm mọi người một phen hú hồn khi cô phá vỡ ống nước biển rồi chạy nhanh ra ngoài dù trên người còn đồng phục bệnh nhân.
Huyệt Anh đi không lâu thì đám Hưng quay lại. Lúc đó bốn người hoảng hốt khi căn phòng bừa bãi.Tại sao nó chở nên bừa bãi rồi như một bài chiến trường vậy!
Hưng có vẻ hoảng nhất bởi vì tại sao phòng Huyệt Anh lại vậy và…Huyệt Anh đâu?
-Huyệt Anh?-Hưng nhìn xung quanh, anh quay qua hỏi mọi người. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt xót thương vì có vẻ anh đã quá yêu Huyệt Anh đến điên cuồng.
-Hưng à! Cậu nên quên Huyệt Anh đi!-Mamako thay mặt tất cả mọi người lên khuyên Hưng. Ý cô với danh dự là bạn thân của Huyệt Anh.
-Cậu đang nói gì vậy Mamako?-Hưng mặt nhăn lại, khá bức xúc. Chả phải hồi đó Mamako rất vui khi thấy anh bên Huyệt Anh ư? Sao bây giờ lại nhu thế?
-Hưng à! Tớ biết cậu khá đau lòng nhưng mà…cậu buông tha cho Huyệt Anh đi!-Như cũng tới giúp Mamako.
-Huyệt Anh không phải của cậu đâu!-Linh Linh.
-Mấy người thôi đi!Long, Hoa?-Hưng cáu gắt la lên, anh hướng tới bên thằng bạn thân của mình và càng thất vọng hơn khi Long im lặng không nói gì hết, mặt lạnh lùng nhìn anh. Hoa tuy là người hiểu biết nhiều nhất về sự việc này nhưng đây không phải là lúc thích hợp để nói cho Hưng.
-Renko?-Hưng thiết tha nhìn sang Renko. Có thể nói cô là người anh vô cùng quan tâm sau Huyệt Anh nhưng mà nó lại khiến anh càng bất lực hơn khi cô ái ngại nhìn anh rồi quay sang chỗ khác. Rốt cuộc từ trước tới giờ…cô bênh ai?
Hưng suýt nữa ngã xuống sàn vì sự chén ép anh quá dữ dội từ mọi người nhưng may thay một tay anh chống ngày bàn và không biết có phải ma quỷ xui khiến gì không, anh chạm trúng cuốn sách của Kaishito và vô tình lật nó ra ngay đúng trang mà Kaishito phát cuộc đi chơi của anh và Huyệt Anh.
“Ngày X tháng X năm XXXX
Huyệt Anh! Em biết em quá đáng lắm không? Tôi cực khổ để mãi suy nghĩ có nên gặp em hay không rồi phải tìm cách trốn ra khỏi nhà để đi thăm em! Tôi còn nghĩ không biết em có hào hứng không khi gặp lại tôi thế mà…tên đi chung với em là ai thế? Bạn trai em ư? Sao em không nói gì cho tôi nghe?
T ôi mặc kín người nên em không thấy tôi nhưng hắn thấy tôi nhưng hắn không biết tôi là ai đâu!
Là bạn trai em thật sao? Nếu không sao em dám hôn hắn mà không phải là tôi? Em không thấy hắn sợ tôi sao? Rõ ràng tôi uy quyền hơn sao em lại chọn hắn chứ? Em đối xử với tôi vậy sao? »
-Cái này....cái này...-Hưng ấp a ấp úng cho tới khi Phong trả lời chính là nhật ký của Kaishito làm anh hốt hoảng. Thì ra anh chàng kì lạ mà Hưng vô tình gặp ở KFC chính là Kaishito. Hèn chi lần đầu gặp anh, Hưng lại có cảm giác quen thuộc và ánh mắt khủng khiếp của anh làm Hưng sợ.
Reng...reng...
Bỗng dưng điện thoại Hưng reo lên, số điện thoại lạ nhưng Hưng vẫn bất máy nghe.Không biết là ai gọi nhưng mặt Hưng trông có vẻ dễ coi hơn và rạng rỡ hơn nhiều. Sau đó Hưng giống như Huyệt Anh vậy, dù trời đã tối nhưng Hưng chạy nhanh ra ngoài với vẻ mặt gấp gáp khiến mọi người khó hiểu.
Reng...reng...
-Ai nữa đây?-Linh Linh bực dọc khi tự nhiên có thêm cuộc điện thoại nữa. Sao hôm nay nhiều người rãnh tiền để gọi quá vậy?
Nhưng trong phút chốc gương mặt trở nên dễ chịu hơn khi cô biết người gọi chính là người yêu cô, Quốc Lê. Ngược lại với Hưng thì sắc mặt Linh Linh trở nên khó xem khi nghe nội dung của cuộc trò chuyện.
-Cảm ơn anh! Long, cậu mau đuổi theo ngăn Hưng lại!-Linh Linh nghe xong liền qua hối dục Long.
-Sao?-Long vẫn chưa hiểu.
-Quốc Lê nói rằng nãy Tuấn Thanh gọi cho Hưng để nói cho Hưng biết hiện Huyệt Anh đang ở đâu nên Hưng hiện đang chạy tới chỗ Huyệt Anh và Kaishito đấy! Mau chạy ngăn cậu ấy lại!
-Được!-Long liền nghe theo quay đầu đuổi theo nhưng định đi thì anh chợt có suy nghĩ khác, anh quay qua bên Renko.
-Renko!Em thay anh đi ngăn Hưng lại nha!
-Sao lại là em?-Renko khó hiểu. Thật ra trong lòng đang rất đau khi biết Hưng gấp gáp vậy vì Huyệt Anh nhưng Renko vẫn xm chả là gì. Bây giờ cô chả muốn nhìn thấy Hưng!
-Nếu em thương Huyệt Anh, Kaishito và cả…Hưng, hãy nghe anh!
-…Vâng!-Trước khi đi, Renko được Linh Linh chỉ địa chỉ nên cô biết nên đi đâu.
Renko đi, Hoa hiểu lý do sao Long chọn Renko. Mamako và Phong bắt đầu thấy có sự gì đó kì hoặc giữa bốn người: Kaishito, Huyệt Anh, Hưng và Renko. Ý hai người là mối quan hệ gắn kết và có điều mà hai người cũng ngỡ ra: thân thế của Renko vẫn đang là bí ẩn!
-Kaishito! Anh quả là đồ ngốc mà!Hộc! Hộc!!-Chạy dọc trên con đường khá vắng người, tất cả gần như bao trùm bóng đêm nhưng Huyệt Anh không chịu khuất phục. Lẽ ra Huyệt Anh sẽ hoảng sợ vì bóng tối nhưng cô chả biệu hiện gì hết vì giờ đây trong đầu cô chỉ có Kaishito, Kaishito và Kaishito.
Hồi nãy cuộc gọi giữa cô và Quốc Lê là nói về anh. Quốc Lê đang đi với Tuấn Thanh thì phát hiện Kaishito nhu một thằng khờ đi trên đường rồi ghé vào một quán rượu uống hùng hộc mấy chai hồi. Quốc Lê và Tuấn Thanh không dma1 vô cản vì xung quanh còn mấy tên bặm trợn nữa nên là….gọi cho Huyệt Anh rồi!
Cô lo sợ! Cô rất lo sợ nghĩ tới việc lỡi anh bị mấy tên đó làm thương hay trong quán còn mấy đám con gái không ra gì quyến rũ anh rồi sao? Huyệt Anh tuy còn bị thương ngay gan, phổi và trên người còn bộ đồ bệnh nhân nhưng chỉ cần nghĩ tới anh, cô chỉ cần biết rằng giờ anh cần một người bên anh, một người trao hơi ấm cho anh và đó chính là cô!
-Huyệt Anh…-Ngồi lờ đờ như gã say rượu. Anh nốc hết mấy chai rượu thượng hạng chứ không ít, mười chai là chưa đủ đâu. Có phải vì dáng vẻ bảnh bao bình thường mà anh đã có hay là dáng vẻ say rượu trông hấp dẫn người xem đến ngất ngây hay sao nhưng các cô gái ở trong đó ngay cả mấy bà già lớn tuổi nhưng vẫn máu chơi bời phải đổ gục trước anh.
V à không may là vẻ tài tử điện của anh thu hút người con gái đẹp nhất, quyến rũ hơn cả Hoa Âm và chưa kể cô ta là người yêu của một giang hồ khét tiếng!
-Anh trai! Anh đi một mình ư?-Cô gái tới gần, chà sát thân hình nóng bỏng vào người Kaishito. Nếu ai không hiểu chuyện nhìn vào thì hai người quả là hợp ấy vì cả hai đếu phải dùng câu “trên cả tuyệt vời”.
-Cô là ai?-Kaishito tuy có vẻ đã say nhưng anh vẫn có thể nói chuyện và nghe người khác nói một các bình thường.
-Em là ai không quan trọng! Quan trọng rằng giờ em đang bên anh!-Kaishito nhếch một chút, anh luồn qua eo cô gái, mặt tiến gần sang bên cô gái. Tưởng chừng rằng hai người sẽ trao một nụ hôn ướt át nhưng mà…
-Cô không bằng một gốc của Huyệt Anh nữa!!@#$@#$!
-Anh…..
Bị Kaishito chửi, sỉ nhục thậm tệ. Cô gái cảm thấy xúc phạm đến tột độ. Cô thề từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa ai dám xúc phạm cô như thế. Khuôn mặt quyến rũ, xinh đẹp trở nên khó coi, nhăn nhúng chả khác nào một con tinh tinh.Ngay khúc đó không may rằng tên giang hồ, người yêu của cô gái bước tới.Gỉa vờ trở nên mình là người bị hại, sa vào lòng của tên người yêu. Qủa thật nhỏ đó chỉ lợi dụng quyền lực của hắn chứ mặt hắn ai dám yêu nỗi.
-Mày dám đụng tới « gấu » của tao à?-Tên giang hồ bước tới, hắn xộc cổ áo Kaishito lên nhưng anh vẫn để vẻ mặt lãnh đạm, không chút lo sợ.
-Rồi sao?-Kaishito cười mỉm. Không biết chuyện gì mà tên giang hồ khét tiếng này lại có cảm giác run rẩy. Tại sao ánh mắt Kaishito lại quá hoang dãi rồi khó tả thế này. Sao Kaishito lại mỉm mà không sợ hắn.
Hắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác lạnh xương sống là thế nào cho bây giờ là có vẻ được rồi….
Không lâu thì Kaishito bỏ quán rượu đi chỗ khác, trên tay vẫn cầm chai rượu và phải có một chiếc xe cấp cứu khác chạy tới nơi đó để khiêng cái tên giang hồ trời đánh đang bị gãy cả bốn tứ chi về bệnh viện.
-Huyệt Anh! Anh nhớ em quá!-Kaishito lúc đầu cười thỏa mãn vì nãy có cái để anh giải stress nhưng vẫn không ngừng được sự nhớ nhung của mình. Tối rồi, sao cũng lên, mặt trăng cũng lên mà giờ đây anh vẫn lang thang như tên ăn mày ngoài đường(nhưng có ăn mày nào đẹp troai như anh ko chời!!!!).
Trong đầu anh hiện lên vẻ mặt của một đứa con gái cá tính nhưng lại rất mỏng manh và đáng yêu và…những lời chửi bới của cô ấy chỉ làm anh càng trở nên khùng điên rồi nằm ngã lên vỉa hè. Rất may là không có ai đi trên đoạn đường này. Mà anh cũng chưa đi chỗ quán rượu đó nữa.
-Đây rồi! Đúng chỗ này! Ôi mẹ ơi! CHuyện gì xảy ra vậy?-Huyệt Anh hoảng hồn nếu trước mặt cô là cái nơi mới có một vụ án khủng khiếp. Người đàn ông với cái đầu đầy máu, bốn tứ chi không thể chuyển động được và bộ quần áo xộc xệch đến phát sợ. Nhìn vào cứ tưởng là zombie ấy. Còn một cô gái hết sức là xinh đẹp và hấp dẫn đang khóc thét vì sợ hãi lên.
-Chị ơi! CHỗ này vừa xảy ra chuyện gì vậy?-Huyệt Anh hiếu kỳ chạy tới bên cô gái hỏi.
-Mày là ai?
- Em…tên là Huyệt Anh nhưng chắc chị không biết đâu nhỉ!Hi!-Huyệt Anh cười hơi méo mó nhưng cô vẫn mong để biết có cái chuyện khủng khiếp nào vừa mới xảy ra tại cái địa điểm của Kaishito thế này?
-Mày chính là cái con nhỏ mà cái thằng kinh hoàng gớm ghiếc đó nhắc tới ư? Chính mày mà tên đó sỉ nhục tao và hắn cũng biến người yêu tao thành như thế này đấy?
Huyệt Anh dường như chết điếng cả lên. Kaishito là thủ phạm của chuyện này ư? Huyệt Anh không ngờ rằng Kaishito đáng sợ như thế thật nhưng mà cô tin « không có lửa làm sao có khói » nên chắc chắn mấy người này gây sự trước nên mới bị lãnh hậu quả nhưng dù sao cũng dã man quá.
-Vậy…chị cho em biết….người yêu em đi hướng nào thế?-Người con gái sững sờ. Cô ta có suy nghĩ giống Hoa Âm rằng tại sao một người tuyệt vời như Kaishito lại có người yêu có dáng vẻ hết sức bình thường như Huyệt Anh, chả miếng hấp dẫn nào như cô ta đây.
-Nó quẹo bên tay phải ấy! Mấy đứa mấy tuổi rồi mà đụng tay thấy ghê vậy?
-Bọn em mới có…17 à! Dù sao cũng cảm ơn chị!
Huyệt Anh đi theo hướng chỉ dẫn của cô gái. Cô gái chết sững khi nghe…Kaishito mới có 17 tuổi sao lại có sức mạnh ghê gớm như thế và rồi…còn nốc ao mấy chai rượu nữa.
-Tại sao em lại xuất hiện trong cuộc đời anh chứ?-Kaishito trên tay vẫn cầm chai rượu, hơ qua hơ lại như một thằng say. Cười như thằng điên rồi khóc như một tên tội nghiệp.Anh cứ mãi nghĩ đến cô không dứt. Tại sao lại là cô chứ? Tại sao luôn là cô? Hình ảnh cô cứ ám ảnh trong đầu anh không buông. Điều này tệ thật! Nếu như cứ mãi nghĩ tới cô nhu thế này thì anh chỉ có hành hạ bản thân mình thôi.
Cảm giác giờ như bị rơi xuống hố tuyệt vọng vậy. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình chả có mình giá trị nào hết. Thà anh chết quách đi cho rồi.
Anh thèm khao khát được nghe một lần nữa: tiếng nói của minh tinh của anh, tiếng nói một đứa trẻ con phá phách, nghịch ngợm và đôi khi rất yếu đuối…Huyệt Anh!
-Kaishito! Kaishito!-Kaishito như bừng tỉnh. Tiếng nói này, giọng nói này không xa lạ mà ngược lại, cực kỳ quen thuộc và lại cảm giác bùng cháy trong lòng anh.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần cho tới khi ngừng lại. Kaishito thẫn thờ lảo đảo đưa hai con mắt huyền diệu của mình nhìn ra phía trước. Hình bóng của một thiên thần với mái tóc đen nâu dài xõa, thiên thần có cơ thể bé nhỏ hơn anh, khuôn mặt khá xơ xác vì phải nhập nước biển rồi đi kiếm anh. Tất cả làm anh càng rối trí hơn vì vẻ đẹp của thiên thần trước mặt anh.
Huyệt Anh đau lòng trước hình ảnh anh bây giờ. Sao lại thành ra thế này chứ? Sao anh lại trở nên như một tên say rượu, nghiện rượu, chả ra hệ thống gì hết!
-Huyệt Anh!-Kaishito, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, hạnh phúc đến tột cùng. Cứ ngỡ rằng bị tụt xuống hố sâu thì vị thiên thần nãy đã nắm lấy anh và kéo anh lên.
-Kaishito…anh quả là đồ ngốc mà!!! Hic!-Huyệt Anh khóc nấc lên, chạy ngay tới chỗ Kaishito ôm anh vào lòng. Cô ôm cái đầu phong cách theo Nhật Bản, cơ thể run lên bần bật vì anh.
Kaishito tuy hơi ngỡ ngàng rồi tự cười gợt vì lời trách móc của Huyệt Anh. Anh mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô. Khoảng khắc đấy anh muốn nó không có kết thúc. Anh muốn mình trên tay mình vẫn giữ cô, anh và cô kế bên nhau như thế này dưới ánh trăng sáng.
-Anh…hic! Đúng là đồ ngốc mà!Sao lại thành ra thế này chứ? Hic!-Huyệt Anh nhìn mặt Kaishito, đôi mắt cứ chảy ra những giọt pha lê lấp lánh. Trái ngược với khuôn mặt khóc lóc của Huyệt Anh, Kaishito thì lại mỉm cười nhẹ nhàng tựa như một ác quỷ có trái tim ấm áp????
-Sao em lại đến đây?Anh tưởng…-Tuy người anh bốc ra mùi rượu rất khó chịu nhưng cô không ngừng ôm anh và âu yếm anh như một kho báu vậy.
-Quên hết những gì em nói đi! Hic! Anh nói đúng! Em nói dối anh! Em đã nói dối!...Em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm Kaishito!!Hic!-Vẫn khóc rồi đưa vòng tay ôm chầm lấy Kaishito.
Kaishito ôm, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Huyệt Anh, anh mỉm cười hạnh phúc.Anh giữ chặt lấy cô trong lòng vì anh sợ….anh sẽ vụt mất cô thêm lần nữa, anh sợ cô sẽ lại bỏ anh nữa. Anh chỉ cần biết giờ anh đã có cô, có cô bên cạnh anh và tất cả giờ chỉ có hai người bên nhau.
-Em đừng khóc nữa! Anh biết hết rồi!-Kaishito mỉm cười nhẹ nhàng, anh rờ lên đôi má ửng đỏ của cô, đáng yêu làm sao!
-Hic! Huhuhu! Em mới là con nhỏ ngốc! Sao em có thể đối xử vậy với anh chứ?Hic!
-Nín đi! Huyệt Anh của anh!-Kaishito vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như tia nắng mặt trời...dù là trời đang tối!! Anh kề sát mặt mình với Huyệt Anh, cũng đồng môi anh khẽ chạm nhẹ lên môi cô.
Ánh mắt trao nhau nồng thắm, trái tim Huyệt Anh đập rộn rang khắp cả người cô, cô cũng cảm nhận được trái tim Kaishito cũng đập vang dội không kém gì cô. Anh đẩy cô gần người anh thêm chút nữa. Thế giới im lặng, cô và anh cũng im lặng đến bất ngờ rồi hai người chầm chậm gần nhau. Sau đó, trong khoảng chốc, Kaishito nhẹ nhàng hôn Huyệt Anh. Nụ hôn sưởi ấm cả cơ thể lạnh buốt của cô.
Huyệt Anh cũng trao lại.
-Huyệt Anh,hãy bên anh mãi mãi nhé!-Kaishito tha thiết nói.
-…Em sẽ bên anh cả cuộc đời!-Huyệt Anh mỉm cười xấu hổ.Cô cũng nhận ra rằng: cô yêu anh vì chính anh. Bằng chứng khi nãy anh giống như một con quái vật khi suýt nữa giết người và hình ảnh thậm tệ của anh bây giờ kinh khủng nhưng vẫn cuốn hút cô, không thể xua cô được
Kaishito lại trao một nụ hôn đáng yêu nữa với cô. Hai người say đắm trong nụ hôn lời thề hứa hẹn của họ. Tối nay trăng thật đẹp, đó sẽ là nhân chứng hco tình yêu của hai người, lời thề của họ.
Huyệt Anh hứa kiếp này, cuộc đời này cô bên Kaishito mãi mãi.
-Anh yêu em, Huyệt Anh!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ