Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 Tiếp Theo!!
rời ơi! Huyệt Anh, Renko và Hoa tới lúc nào và đã chứng khiến hết cảnh tượng vừa nãy. Hoa mặt xấu hổ, Renko mặt ngẩn ra còn Huyệt Anh mặt miễng cưỡng.
-A!! Renko, Huyệt Anh, cảm ơn tới thăm! Hoa, cảm ơn em đã mang hoa tới!!
-Dạ không có gì hết chị!!-Hoa mặt mỉm cười nhìn Mamako.
-Chị Huyệt Anh, cho em mượn điện thoại chị chơi chút nhé!
-À! Đây nè! Lấy chơi đi!
Renko cầm điện thoại Huyệt Anh xong,hai cô nàng lớp 10 nhí nhố đứng một gốc chơi điện thoại để lại ba người “lớn” “làm việc”.Huyệt Anh đi tới hướng cái cặp đôi khùng, tham gia.
-Sao? Có chuyện gì nữa đây??
-Con nhỏ bạn của bà ôm thằng Long kìa!!
-Hic!! Em đã nói là hiểu lầm mà!!
-Phong à, tôi chơi với Mamako mấy năm nên biết rõ tính nó mà!Mamako không thể nào không ôm Long mà không có lí do mà trông khi nó đang yêu ông!
-Hic! Huyệt Anh! Bà quả là bạn tốt mà!
-Sao cũng được!-Phong quay mặt chỗ khác mặc kệ hai cái con nhỏ bạn thân muốn nói gì thì nói.
-Mamako! Tôi hiểu!
-Hic! Qủa là bà hiểu tôi mà!!
-Bà không cần che giấu đâu!Bà muốn bắt cá hai tay thì ôm đứa con trai khác đừng lộ liễu quá! Tốt nhất muốn thể hiện tình cảm vớiLong thì bà cũng trốn chỗ nào cho Phong không thấy ha!!
-Hahaha!!-Phong phá lên cười.
Mamako đứng hình nhìn cái con nhỏ bạn xấu xa của mình vừa mới bịa một câu chuyện mà hoàn toàn không có thật.
Huyệt Anh nãy giờ giả bộ nghiêm túc giờ cũng phá lên cười vì chọc quê được Mamako một vố.
-Trời ơi!Tôi bắt cá hai tay hồi nào con kia!!!!!!!!
-Hahaha! Tôi nói đùa thôi mà! Hahaha!
-Á!!!!!
-????
Ba người đang cười vui tự nhiên Renko và Hoa la lên làm khó hiểu. Hai đứa hết nhìn Phong rồi tới Mamako, sau đó hai cô nàng mỉm cười…cực kì gian.Hoa móm mén sợ hãi đi qua Mamako rồi trao tận tay cho Phong cái điện thoại của Huyệt Anh.Quay về chỗ, Renko khoác tay qua bạn.
-Làm nhiệm vụ tốt lắm Hoa!
-Hihi!
-Sao hai đứa đưa cho Phong điện thoại chị?-Huyệt Anh mặt khó hiểu hỏi. Cô được hai con nhóc vẫy tai kêu tới rồi thì thầm. Tới lượt Huyệt Anh mỉm cười gian chưa từng thấy với Mamako.
-Cái gì vậy? Phong xem gì vậy………A!!!!! HUYỆT ANH! BÀ QUAY HỒI NÀO??
Mamako nhìn ba cái người cười ẩn ý chả hiểu gì hết rồi cô thấy Phong ngẩn người xem cái gì đó trên điện thoại. Cô nàng chạy tới gần để kiếm đáp án, và đang xem giữa chừng thì mặt đỏ ngầu lên, nhảy tưng tưng hỏi Huyệt Anh.Thì ra là đoạn video clip mà Huyệt Anh quay sáng nay, cảnh tượng Mamako ôm tay Phong và cả hai đang ngủ…
-Phong! Anh ngừng xem ngay!!
-Ồ! Anh thấy cái phim này hay mà! Cho anh xem chút đi!
-Hic! Còn ba người nữa! Qúa đáng!!
-Hohoho
Ba nhỏ ác quỷ cười rộ lên, Mamako mặt trái cà chua tức tối nhưng trên mặt Phong, một vẻ toát lên sự hạnh phúc và nụ cười của anh trìu ấm nhứ ánh mặt trời.
-Bà nhớ mặt đó!Có bữa nào tôi sẽ trả thù bà, quay bà với Kaishito!
-Xí! Còn lâu đi, sẽ không có chuyện tôi và Kaishito sẽ ôm thắm thiết rồi…
-Rồi sao?
Cả gian phòng im lặng khi chủ nhân của lời nói cắt ngang lời nói của Huyệt Anh. Cô nàng tái mặt, im phăng phắc không dám nói gì. Renko và Hoa thoáng buồn cho những gì Huyệt Anhh vừa nói. Mamako ân hận sao cô lại nói cách trả thù như vậy.Phong quay mặt hướng tới của trước, mỉm cười nói nhẹ nhàng.
-À! Cảm ơn mày đã tới nha Kaishito!
-Không có gì! Sẵn tao báo ày biết là mày sẽ được xuất viện vào thứ năm tuần này.
-Vậy hay quá!
Kaishito nói chuyện với Phong nhưng mắt lạnh lẽo liếc sang Huyệt Anh, lòng anh trống rỗng.
-A! Xin lỗi! Tôi vô không phiền chứ?
-Không sao đâu cô y tá!!
Một cô y tá dáng người nhỏ nhắn, dễ thương đi vô. Chả qua là cô muốn nói với mọi người là nếu bệnh nhân thấy chán có thể bật xem tivi cho đỡ buồn. Lúc đó, Kaishito nhanh tay lấy cái remote và hỏi cách mở. Cô y tá hồi nãy chưa để ý kỹ sau đó nhìn lên,cô chiêm ngưỡng nhan sắc của Kaishito và Phong quả là trời phú, mặt đỏ cả lên. Mamako và Huyệt Anh mặt nhìn nhau mà tức giận.
-Thưa cô! Dùng sao ạ?-Huyệt Anh xỗ xàng giật cái điểu khiển từ tay Kaishito,cô đứng chắn lại không cho cô y tá nhìn anh nữa. Anh chàng mỉm cười với cái hành động trẻ con.
-À!Mở bằng nút này! Chuyển kênh bằng nút này!
-???
-Đưa cho tôi! Cô quả là đầu đất mà!
-Xí!!
Cô y tá hướng dẫn nhưng Huyệt Anh chả hiểu gì hết, Kaishito bó tay, dành cái remote lại, tặng cho cô một cái biệt danh quả rất hợp với cô nhưng Huyệt Anh chả thích miếng nào.
Kaishito mở màn hình tivi lên dễ dàng, Huyệt Anh và tất cả mọi người chăm chú nhìn lên xem. Lần lượt từng người ra ý kiến nên xem cái gì. Renko đề nghị phim hành động, Hoa phản đối muốn phim tình cảm, Huyệt Anh đòi xem phim kinh dị nó mới hay.
-Bà khùng hả Huyệt Anh?Vất thương của Phong đang lành lại tự nhiên xem phim Kinh dị?
-Trời! Ổng đâu có bị bệnh tim!
-Tôi là người quyết định!
Kaishito lên tiếng làm nguyên đám giặc nữ im phăng phắc, Phong nằm trên giường chỉ biết mỉm cười nhìn mọi người rồi Mamako.Kaishito nhấc ngón tay lên, bấm một cái mà không ai biết, chỉ có cô y tá biết.
-Ơ! Anh ơi, cái đó là nút….
“-Anh mau mở mắt ra mà nhìn em đi!Mau nhìn em đi chứ!! Hic!
Dày dụa, cứ dày dụa như thế cũng chẳng được tích sự gì.Hai tay vẫn đang nắm chặt lấy vai anh để lay, khuôn mặt ấp sát vào mặt Phong. Những giọt nước mắt của Mamako rơi trên mặt anh nhưng anh vẫn không động đậy gì hết.
-Tại sao anh ngủ quài thế?Tại sao? Anh thích ngủ lắm hả? Anh không muốn nhìn thấy em sao tên chết tiệt này?
-….
-Mau mở hai con mắt đó ra! Mau mở ra đi!!!
-Hic! Huhuhu! Mau nhìn em đi Phong…..
-……
-Anh có biết anh cứ nằm rồi nhắm mắt quài làm em sợ lắm không?
-Anh thích làm em sợ lắm hả?
-….
-Hic! Huhuhu! Anh tỉnh lại đi mà….Hic!!
-….
-Huhuhuhu!!
-……”
-Là nút phát lại hôm qua camera…đã ghi được gì….trong phòng này…..
-…..
Cả đám im như tờ, Kaishito mặt đứng, không cảm xúc gì về cái “truyền hình” nhưng vẫn đinh ninh xem miễn cưỡng,Hoa và Renko đứng hình, Huyệt Anh no feeling. Mamako là người đau nhất,cô hà họng cực lớn tới nỗi nhét hai quả trứng còn được, và bất ngờ tập ba.Phong mỉm cười, thưởng thức “bộ phim” đang xem.
-Ái chà! Phim nay hay nè!
Cà đám chắc ngất.
“-Em yêu anh!
Bây giờ cô mới nhận ra: hầu như những nụ hôn trước đó của cô và Phong đều do anh chủ động trước.Bây giờ tới lượt cô.Mamako đưa đôi môi xinh xắn ấp lên môi ai đó đang chìm trong bóng tối.Nụ hôn chắc chỉ có mình cô cảm nhận được, một mình cô biết, anh sẽ không biết cô lo lắng anh tới chừng nào, gào lên vì anh hay lên cơn dại vì anh nhưng không sao hết vì anh đang ở bên cô.
-Nếu như anh tỉnh…hãy nói yêu em nhé!!!
Kết thúc nụ hôn, Mamako dựa lên người anh nằm ngủ thim thiếp, hai bàn tay trắng trẻo vẫn đang cầm chặt lấy tay anh, không rời nửa bước…..(cái này là có ngồi ghế rồi nằm ngủ lên chứ không phải Mamako treo lên giường Phong hay quỳ nhé!!!).”
Cô y tá đỏ mặt hết lên. Mọi người trong phòng ai cũng thành trái cà chua hết rồi trừ hai cái thằng con trai.
-…Renko! Mình ra ngoài chơi đi ha!
-ừ!
Hoa và Renko cố tình kiếm cớ thoát khỏi cái phòng để tăng sự tự do cho hai người nào đó.
-Cô y tá, cho tôi hỏi chút về bệnh Phong nhé!
-Vâng…vâng …được ạ!
Kaishito lôi cô y tá ra ngoài, còn Huyệt Anh lại, cô nàng cũng kiếm cớ ra ngoài luôn. Cô miễn ý kiến về cái video này.
-Chào nhé….Mamako!
-Hả?-Mamako đỏ mặt quay qua.
-Cố gắng lên!
-Hic!!
Mặt muốn nổ bùng lên vậy, con Huyệt Anh chết tiệt này.
Bỗng dưng Phong tự nhiên đứng dậy, đi đứng không bị lao đảo hay méo mó gì hết. Dù vết thương vẫn chưa tuyệt đối lành nhưng anh di chuyển cực kì nhẹ nhàng không than đau. Anh lướt nhẹ qua Mamako, cầm cái remote lên bật lại.
“-Anh mau mở mắt ra mà nhìn em đi!Mau nhìn em đi chứ!! Hic!
Dày dụa, cứ dày dụa như thế cũng chẳng được tích sự gì.Hai tay vẫn đang nắm chặt lấy vai anh để lay, khuôn mặt ấp sát vào mặt Phong. Những giọt nước mắt của Mamako rơi trên mặt anh nhưng anh vẫn không động đậy gì hết.
-Tại sao anh ngủ quài thế?Tại sao? Anh thích ngủ lắm hả? Anh không muốn nhìn thấy em sao tên chết tiệt này?
-….
-Mau mở hai con mắt đó ra! Mau mở ra đi!!!
-Hic! Huhuhu! Mau nhìn em đi Phong…..
-……
-Anh có biết anh cứ nằm rồi nhắm mắt quài làm em sợ lắm không?
-Anh thích làm em sợ lắm hả?
-….
-Hic! Huhuhu! Anh tỉnh lại đi mà….Hic!!
-….
-Huhuhuhu!!
-……
-Em yêu anh!
Bây giờ cô mới nhận ra: hầu như những nụ hôn trước đó của cô và Phong đều do anh chủ động trước.Bây giờ tới lượt cô.Mamako đưa đôi môi xinh xắn ấp lên môi ai đó đang chìm trong bóng tối.Nụ hôn chắc chỉ có mình cô cảm nhận được, một mình cô biết, anh sẽ không biết cô lo lắng anh tới chừng nào, gào lên vì anh hay lên cơn dại vì anh nhưng không sao hết vì anh đang ở bên cô.
-Nếu như anh tỉnh…hãy nói yêu em nhé!!!
Kết thúc nụ hôn, Mamako dựa lên người anh nằm ngủ thim thiếp, hai bàn tay trắng trẻo vẫn đang cầm chặt lấy tay anh, không rời nửa bước…..(cái này là có ngồi ghế rồi nằm ngủ lên chứ không phải Mamako treo lên giường Phong hay quỳ nhé!!!).”
-Cái này hay đấy chứ! Đúng không Mamako?
-…..
Phong xem lại thêm lần nữa, anh mỉm cười quay qua Mamako nhưng cô nàng đang xấu hổ, ngại ngùng rút tay vô người, đầu cúi xuống, cuốn mình lại, không dám trả lời anh. Trông cô thật dễ thương làm anh lại lần nữa nở nụ cười tươi với cô.
Mamako thật không ngờ, cô tưởng mấy cái lờ khá sến ấy chỉ mình cô nghe thôi, ai dè đâu…..
-Anh yêu em!
-……
Anh đã nói, anh đã nói không phải vì yêu cầu của cô mà là cô đáng được nhận vậy, cô đáng được nghe câu đó từ anh và anh thật lòng với cô, anh muốn chính mình thứa nhận với cô và anh muốn…cô và anh quay lại với nhau.
-Phong, vết thương của anh còn…Hớ!
-Anh yêu em và cảm ơn em!
Ôm chầm cô vào lòng, Mamako ngại ngùng cúi đầu vào lòng ngực anh để che đi khuôn mặt đỏ ngắt. Phong ôm lấy cơ thể nhỏ bé, xinh xắn của cô nàng như bao phủ lấy cả cơ thể cô. Những lọn tọc vàng nâu, xoăn xoăn nhẹ cứ dính lấy sóng mũi anh, mùi hương của cô xông vô khưu giác anh.
-Phong! Em ….
-Sao?
Mamako ngước lên nhìn Phong. Trông cô đáng yêu rất nhiều so với anh. Đôi mắt huyền bí, sâu thẳm hút hồn anh. Ngại ngùng gọi tên anh, ngại ngùn xưng em với anh.
-Hoa của mấy đứa nhóc đẹp quá ha? Hihi!
Nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Phong, Mamako ngớ ngẩn chạy tới bó hoa đưa cho Phong xem. Mặt anh ngớ ra vì tự nhiên đang lãng mạn mà con nhỏ ày làm hỏng hết trơn.
Mamako trong lòng loạn xạ ngầu, cô chỉ biết biến mình thành con ngốc mà không thể nào tả được.
Quay người,đặt bó hoa lên bàn, Phong từ đằng sau ôm chầm lấy cô.Mamako giật mình, bỗng dưng cô cảm giác ngưới anh run lên thì phải…
-Anh xin lỗi!
-Vì…vì sao?
-Vì đã lừa dối em!
-….Chuyện đó….là quá khứ rồi!
-Dù là quá khứ nhưng anh vẫn giận bản thân mình!
-ANH GIẬN VÌ ĐÃ SỈ NHỤC EM!
-ANH GIẬN ĐÃ LÀM EM ĐAU LÒNG!
-ANH GIẬN VÌ ĐÃ XEM THƯỜNG NGƯƠI EM GÁI MÀ EM RẤT YÊU QUÍ!
-ANH GIẬN VÌ ANH ĐÃ LẠNH NHẠT VỚI EM TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ!
-ANH GIẬN VÌ ANH DỄ DÁNG ĐỂ EM TIẾN TỚI LÀM BẠN GÁI CỦA LONG!
-ANH GIẬN VÌ ANH ĐÃ ĐÁNH EM LÀM EM BẤT TỈNH!
-ANH GIẬN VÌ KHI EM SẮP CHẾT ĐUỐI, ANH LẠI THẪN THƠ NHÌN VÀ MỈM CƯỜI MÀ KHÔNG CƯU EM!
-ANH GIẬN MINH SAO LẠI GỌI EM LÀ CHỊ DÂU!
-…
-HIC!....ANH GIẬN ANH….TẠI ANH MÀ EM NGUY HIỂM,SUÝT NỮA LÀ MẤT MẠNG!HIC!
-Phong?Anh….anh khóc ư?
Mamako hốt hoảng, cô quay người lại, nhìn đối diện Phong. Những giọt lệ rơi từ một người có trái tim từ lâu chưa được sưởi ấm. Chỉ vì quá căm giận mình và yêu thương người đối diện anh, Phong sẵn sàng cởi bỏ đi lớp áo mạnh mẽ của chàng hoàng tử gió mà thay vào đó là một đứa con trai trông thật tội nghiệp, khóc trước mặt người anh yêu.Mamako nhìn chăm vào khuôn mặt của anh, anh khóc làm trông lòng cô vừa vui vừa xót.Vui vì cô mà anh khóc, làm một kẻ khó mà làm ra nước mắt. Xót vì anh không thể tha thứ cho bản thân mình.
-Phong! Anh đừng khóc nữa!
-Anh giận vì… không nói câu yêu em với em sớm hơn…
-Đừng khóc nữa!Em không muốn thấy anh khóc!Hic!
Không biết từ lúc nào, Mamako cũng cùng anh rơi lệ. Hai bàn tay ôm khuôn mặt anh mà cô vô cùng đau lòng nhưng vẫn xen lẫn với niềm vui.
Nhón chân lên vì cô vốn thấp hơn anh. Đôi môi ngọt ngào chạm đến khoé môi của kẻ dũng mãnh nhưng lại yếu đuối.
Phong cũng đáp trả, anh ôm cô và ôm lấy đầu cô. Mamako cũng vậy. Tất cả đếu như bị cuốn theo nụ hôn của hai người. Không cần biết giờ đang trong tình thế hay không gian nào. Giờ anh đang bên cô, cô đang bên anh. Hai người đã thành thật với nhau. Vượt qua bao nhiêu khó khăn. Cuối cùng cô thuộc về anh, anh yêu cô, cô yêu anh.
Trái tim hai người thuộc về nhau.
-…Haru là ai thế?
-Hả? Haru à?
-Lúc trường cúp điện…anh đã lầm em với nhỏ đó!Renko cũng nói anh tỏ tình với Haru….Con nhỏ đó là ai?
-Hihi! Ghen hả cô bé?
-Anh trả lời ngay!
-Haru là biệt danh mà chính anh đặt ra. Tên đó nghĩa là mùa xuân mà anh lại rất thích mùa xuân. Và Haru chính là biệt danh mà anh đặt cho em đó!
-….Vậy….
-Anh không hề nhầm lẫn gì hết!Người con gái anh yêu, anh luôn nhận ra dù nhìn đằng sau lưng em hoặc em cách xa anh mấy dặm…anh vẫn nhận ra đâu là em.
-….-Mamako liền im nín, cô không dám nói lên từ nào, cô thấy có lỗi với anh quá.
-Haru…À không….
-Hả?
-Mamako, anh yêu em!
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ