God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Mamako, Anh Yêu Em!
hanh….nhanh lên! Nhanh lên!
Phong được Renko gọi ngay một chiếc xe cấp cứu, không những xe cấp cứu, xe cảnh sát cũng có nhưng Linh Linh đã kịp thời được Quốc Lê che chở, không cho phép ai bắt cô hết. Chỉ có mấy bọn du côn được Hoa Âm thuê đã bị giải đi và giờ đang ở trong tù ngục.
Tất cả mọi người đã kịp thời đưa Phong đi bệnh viện. Tới nơi, Mamako không cầm được những giọt nước mắt, cô vừa giúp mọi người đẩy cái băng ca mà Phong, người đang đầm đìa chảy máumà vừa khóc, kêu gọi tất cả nhanh lên, rồi gọi tên anh.
Long, Hưng,Tuấn Thanh, Mamako, Huyệt Anh và Kaishito,tất cả đêu dồn sức đẩy thật nhanh để đưa Phong tời phòng cấp cứu cùng với các bác sĩ khác. Renko, Hoa và Như theo sau. Mọi người ai cũng không hết bàng hoàng, nghĩ ngợi lại hình ảnh nhát dao chí mạng đó đã cắm ngay lòng ngực Phong khi anh đang cùng những người khác cứu Mamako.
-Phong! Phong! Phong! Mở…mở mắt của anh ra! Mở ra!
-Mamako?.....mọi người?
Mamako chắc chắn là người sốc nhất. Tại sao chứ? Tại sao anh lại đỡ nhát dao mà không lại là cô? Người có lỗi nhất là cô, cô đáng nhận nhát dao đó!
Mamako liên tiếp gọi tên anh, cô rất sợ hãi, rất sợ hãi.Anh đang nhắm mắt, anh không chịu mở hai cái con mắt mà cô luôn nhung nhớ đến.Phong có vẻ hờ cái tiếng kêu thất thanh của Mamako, anh mơ màng mở mắt nhưng có thể nhận ra được tất cả mọi người, thằng bạn anh và người anh yêu.
-Anh cứ mở vậy đi!Đừng nhắm mắt! Đừng có mà nhắm mắt!-Mamako nắm chặt lấy tay Phong, cô không cho phép anh nhắm, cô không cho phép anh đóng hai viên ngọc trìu ấm luôn hướng tới cô.
-Anh…không sao đâu!-Phong nhìn Mamako, bốn con mắt chạm nhau, anh mỉm cười nhẹ nhàng, nói một lời an ủi nhưng không thể thôi sự lo lắng đấn tột cùng trong người Mamako.
-Phong!Phong!Phong!!!!
-Mamako!Bình tĩnh lại!Bà bình tĩnh lại!!!
-Hic!Làm ơn!
Không lâu sau, căn phòng cấp cứu cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người, tất cả ai cũng dừng lại.Riêng hai bàn tay của ai đó vẫn dính chặt vào nhau, Mamako không chịu buông Phong.Cánh cửa mở ra, tất cả bác sĩ đưa anh vô phòng, Mamako dù muốn đi theo cũng không được.Khoẳng khắc hai bàn tay rời xa nhau, Mamako la lớn tên anh, cô bị Huyệt Anh ôm chặt lại, ngăn cô không vô phòng. Mamako dày dụa, cô muốn thoát ra khỏi ngưởi bạn thân mà chạy tới ôm choàng lấy Phong nhưng cũng không được.Bất lực ngồi xuống, tất cả ai cũng mơ hồ nhìn cô nàng Lai tội nghiệp khóc nấc lên, cô nàng đang trong vòng tay ôm của Huyệt Anh. Dù dỗ tới cỡ nào, đối với Mamako, cô đang ở địa ngục.
-Híc! Hức!Tại em!
Hoa khóc oà lên. Tại sao cô lại nghe lới Hoa Âm?Tại sao cô lại nhỏ nhen như thế? Tại sao chứ?Tại sao?Chỉ vì cô đã dụ dỗ Mamako! Chỉ vì cô biết cô rất được Mamako yêu quý mà lợi dụng! Chỉ vì cô đã nhẫn tâm nhìn Mamako bị đánh đập! Cô là con ngốc.
-Em xin lỗi!Hức!
Hoa chạy tới chỗ Mamako, cô quỳ xuống rồi úp mặt xuống sàn nói lời xin lỗi dù cô biết rằng, có nói nhiều tới đâu thì tất cả cũng chỉ là con số 0.
-Hoa! Đừng làm vậy!-Huyệt Anh thấy động tác của Hoa, cô vội vàng hoảng hốt.Đây không phải là lỗi của Hoa.Tất cả là do Hoa Âm dụ dỗ Hoa, ả ta mới là người có lỗi.
-Hoa! Em đứng lên đi!-Như chạy tới, cô đỡ Hoa dậy nhưng cô bé không chịu.Như cũng đồng thành với Huyệt Anh.
-Đừng hành động ngu ngốc như thế! Hoa à! Ngồi dậy đi!-Renko chạy tới, giúp Như đỡ Hoa đứng lên. Cô nhóc vừa buồn cho bạn nhưng một phần cũng phẫn nộ Long.
Renko quay sang nhìn Long, mặt anh vẫn trơ trơ, lạnh lùng nhìn cô em gái mình đang xử xự như một con ngu mà không nói gì.
-Tại sao anh lại đứng đó! Anh không tới khuyên bảo Hoa đi hay an ủi em mình đi!
-Tại sao?Hoa phải xin lỗi vì những gì nó gây ra!
-Anh có bị thần kinh không?Vì ai mà Hoa lại như vậy? Vì ai hả? Anh nói xem!-Renko chạy tới ngay trước mặt Long, cô hét lớn để mong hai cái lỗ tai của anh nghe thật rõ.
-Anh không cần nó làm vì anh! Chuyện của anh, anh tự giải quyết! Anh không cần nó xen vào!
-Anh nói vậy mà nghe được à! Hoa là em gái anh, Hoa yêu quì anh, thương yêu anh. Từ trước Hoa luôn vì anh, nó cưới Phong là để lẫn anh và gia đình được sống sung sướng.Việc gì chạm tới anh,cũng như chạm tới Hoa. Cậu ấy luôn cố gắng tìm cách giúp anh khi anh gặp rắc rối, tìm cách làm anh vui khi anh buồn.Sao anh có thể nói những điều như thế?
-Đó chình là sai lầm của nó.Anh chưa bao giờ xem việc có mặt của nó là một phần trong cuộc đời của anh!
Đoàng!
Renko, Huyệt Anh, Như lẫn Mamako( cố gắng nín khóc, ra khỏi người Huyệt Anh) như có một luồng sét đánh ngay tai. Kaishito, Hưng, Tuấn Thanh cũng đều ngơ ngác nhìn Long.Tất cả đều nín họng, tất cả đều có một cảm giác vừa ngạc nhiên và vừa….thương hại. Hưng không thể tin rằng thằng bạn của anh lại có thể thốt ra những điều dơ bẩn như thế.Tuấn Thanh cũng không thể ngờ rằng, Long lại đối xử với Hoa vậy.Kaishito thì mặt tối sầm lại.
Còn bên phần tất cả bạn nữ,bốn người đều chăm chú nhìn Long, hết nhìn Long thì tất cà dần dần, quay chậm chậm sang Hoa. Cô nàng trố hai con mắt vô hồn không ngừng chảy những giọt nước mắt một ngày nhiều hơn đang cúi thấp xuống, cả thân thể run rẩy.Hoa không nói lên được lời nào,cô không nhìn anh hai cô, cô như một bức tượng.Cô quả chỉ là…một người không cần thiết cho bất kì ai.
Renko,Như, Huyệt Anh và Mamako đều biết một bí mật của Hoa.Một bí mật ngọt ngào nhưng đó chỉ là ước mơ. Ước mơ đó đã tan thành ngay bây giờ.
-….Anh….Anh hai em nói đúng……Chị….Chị Mamako….em…..em xin lỗi!- Hoa càng một ngày không thể kiểm soát được cô, cô chỉ biết nói lời xin lỗi lần nữa với người chị mà cô rất yêu quí.Sau đó, Hoa như câm lặng hoàn toàn.
-Hoa…em à…..HOA!
-HOA!
-HOA!
-HOA! Chờ tớ với!
Mamako rưng rưng nhìn Hoa tội nghiệp.Mamako xoa dịu Hoa cho tới khi bàn tay người chị sờ lên má em gái, Hoa lập tức đứng dậy và chạy đi. Mọi người ai cũng gọi cô và Renko lo lắng cho bạn mà chạy theo.Mamako hướng mắt tới Long, thì ra nãy giờ Long đang nhìn chắm chắm vào Hoa.Sau khi kết thúc lời nói của mình, chính Long cũng rất bàng hoàng với những gì mình nói ra.
-Long! Tại sao? Tại sao cậu nói vậy?
-Tớ….Tớ…
-Lỗi không phải là của Hoa. Tại Hoa Âm cờ! Và một phần cũng tại tớ! Con bé không có lỗi!
-Tớ không biết!
Chát!
Một bàn tay xoẹt qua bên má Long. Tất cả ngạc nhiên nhìn người đối diện Long.Huyệt Anh, tim cô đập thình thịch, người đó hình như nãy giờ ráng nhịn lại nhưng giờ đã bùng nổ vì Hoa.Kaishito, khuôn mặt lạnh lùng còn hơn Long, anh đã tặng cho Long một cú “tỉnh giấc”.
-Anh có biết mình đang nói gì không?-Kaishito hướng thẳng đôi mắt “nhìn ai là người đó đóng băng” chỉ thẳng vào Long nhưng anh chàng không một chút sợ sệt.
-Không!
-Nhưng tôi biết: anh chắc chắn biết chuyện này. Anh có biết: Hoa yêu ai không?
Câu nói của Kaishito làm tất mọi người trố mắt,hồi hộp.Tất cả đều hướng mắt tới Long trừ Tuấn Thanh và Hưng thì chưa biết chuyện.Lúc này, Huyệt Anh,Mamako và Như đã phát hiện: thì ra Kaishito đã biết chuyện này từ lâu.Mamako tin rằng: Phong cũng biết. Chính vì thế ngay buổi tiệc đó: anh chấp nhận cho Long đi vì anh muốn Hoa và Long nói lời hay với nhau khi Hoa quyết định chắc chắn rằng cô đang muốn cho người mình yêu hạnh phúc bên ai đó!
-Không! Nó thích ai tôi không quan tâm và không biết!
-Đừng nói xạo.Tôi tin rằng anh biết NGƯỜI HOA YÊU LÀ AI!
Lần này Long cũng quay mặt đi để tránh né sự thật. Một sự thật mà chính anh không dám thừa nhận.
-Long? Thì ra…cậu….-Mamako ngơ ngác nhìn Long
-Nếu vậy …tại sao?-Tới lượt Như.
-Tại sao anh lại nói thế với Hoa?-Tới lượt Huyệt Anh.
-Tôi không biết!Tôi không biết!
-Mau trả lời cho tôi nghe đi!-Kaishito vẫn bình tĩnh, đưa khuôn mặt khủng bố đối chiếu Long.
-Kaishito! Đừng làm bạn tôi sợ nữa! Anh có quyền gì chứ?-Hưng lần này xông lên, anh đẩy Kaishito ra xa rồi bảo vệ Long. Anh cũng đăm chiu vào Huyệt Anh vì cô nàng lại theo phe cái tên tình địch chết tiệt ấy.
-Vậy thôi để tôi trả lời……Hoa, cô ấy yêu anh!Hoa yêu ANH ĐẤY,LONG!
Cuối cùng tất cả đã được phơi bày, Hưng đứng hình rồi anh lẳng lặng nhìn thằng bạn anh.Tuấn Thanh thì khá là sốc vì em gái yêu anh trai?Còn riêng bên phần nữ thì tất cả vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng khi biết:thì ra…Long biết Hoa yêu anh nhưng cứ phủ nhận là mình không biết.
Tất cả hướng tới Long, anh đang mở to con mắt của mình rồi những hình ảnh của một cô bé rất đáng yêu luôn ở bên cạnh anh, luôn làm những động tác ngộ nghĩnh để chọc anh vui, giọng nói đáng yêu chủ động anh và….lòng yêu thương chân thành của cô bé dành cho anh.Long không khỏi nghĩ tới Hoa, anh đã rất sợ…rất rất là sợ, anh đã bị giam cầm suốt mười mấy năm khi có sự có mặt của Hoa.Anh đã giam cầm suy nghĩ đó rất lâu, rất rất lâu nhưng giờ nó đang được thoát ra và chiếm lấy toàn trí não của anh.
Long lấy tay ôm đầu, những bước đi loạng choạng làm ai cũng sợ hãi ngay cả chính Hưng cũng đang sợ Long đây.
-Tất cả….TẤT CẢ IM HẾT ĐI!ĐỪNG NÓI VIỆC ĐÓ NỮA!
Long la lên trong không gian,anh ngã quỵt xuống sàn một cách bất lực rồi sau đó là một bầu không khí im lặng tới phát sợ. Long như một thằng điên, anh điên vì ai? Vì Hoa ư?
-Mamako!-Long mãi mới thốt lên tiếng nói và anh đang gọi Mamako.
-Sao?-Mamako ôm choàng Huyệt Anh vì giờ cô cũng đang khá sợ “bạn trai cô”.
-Tớ xin lỗi!Tớ……tớ đã lợi dụng cậu!
-Là sao!
-Làm ơn! Làm ơn đừng nói chuyện đó nữa Kaishito!Chưa bao giờ…tôi chưa bao giờ nghĩ rằng…….về việc tôi xem Hoa là em gái mình! Tôi chưa bao giờ xem Hoa là em gái mình cả! Chưa bao giờ!
Lời nói chân thật từ tận đáy lòng của Long, cuối cùng anh đã nói ra được điều mà anh giấu giếm suốt bấy lâu nay. Tất cà mọi người chỉ im lặng và nghe anh kể nỗi khổ riêng của mình.
Khoảng mấy phút sau, các bác sĩ đã ra khỏi phòng phẫu thuật, Mamako vui mừng phấn khởi y như cô đã được thào cục U mà cô mang nặng suốt mấy năm qua.Tất cả đều thở phào khi nghe được Long cũng qua cơn nguy kịch, rất may là nhát dao chứ đâm trúng tim anh. Hưng tuy vẫn là đối thủ của Phong nhưng anh cũng mừng thay cho Phong ngay cả Long. Như thì nãy giờ chỉ có bên Tuấn Thanh, nghe được tin mừng, cô vui mừng ngã vào lòng anh, Tuấn Thanh cũng khoác tay qua vai Như,cùng mỉm cười cùng cô.Mamako chắc là người mừng rỡ nhất, cô nàng cảm động đến phát khóc, tạ ơn thượng đế.
-Mọi người có thể vô thăm bệnh nhân!
-Tôi vô thăm Phong không được…cho tôi hỏi thăm Phong nhé!Tôi đi kiếm Hoa và Renko!-Hưng không vô, anh báo cáo với tất cả mọi người rồi quay đi thật nhanh.
Tất cả vội vã, lật đật chạy ngay vào căn phòng cấp cứu nhưng riêng Long thì ở lại, anh không dám vô.Kaishito chờ mọi người vô hết rồi tới lượt anh và đương nhiên anh biết Long đang nghĩ gì.Chậm rãi bước tới chỗ Long, anh điềm tĩnh nói như hai người chưa hề cố mối hận nào từ trước tới giờ.
-Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đi kiếm Hoa đi!
-Phải, tôi cũng nghĩ vậy! Cho tôi gửi lời thăm Phong và…chúc Mamako hạnh phúc nhé!
-Đừng lo!-Kaishito mỉm cười dịu dáng với Long, thì ra ten này cũng có lúc nhẹ nhàng như thế.
-Và một điều nữa:Mong anh….đừng làm Hưng đau khi anh cố gắng lấy Huyệt Anh lại!Đừng làm thằng bạn thân tôi phải khổ sở nhé!-Trước khi đi, Longquay mặt lại với Kaishito.Anh nói một mong ước của mình không dành cho em gái anh mà dành cho người bạn anh quan tâm vô cùng.Anh biết chắc kết quả của sự việc tiếp bởi vì giờ đây…anh đã mất Mamako rồi, và anh biết Huyệt Anh sẽ chọn ai.
Kaishito đứng bất động với câu nói của Long.Khi Long đi khuất, anh bàng hoàng suy nghĩ rồi phá cười lên như một thằng điên.Cướp Huyệt Anh lại ư?Đừng làm Hưng đau buồn?Hơi khó ấy!
Nhưng khi anh quay mặt để tiến vào chỗ thăm Phong thì một cơ thể cao lớn nhưng lại cực kì nhỏ bé đối với anh, mái tóc nâu đen xoã dài tự nhiên.Người đã làm anh quan tâm nhất trong lúc cứu Mamako, anh một tay giúp đỡ Phong, một tay bảo vệ người đó.Huyệt Anh mặt e ngại nhìn anh…cô đã đứng ở đây từ khi nào? Chả trách hồi nãy khi nói câu, anh nhớ Long có cười một cái mỉm.
-Anh không vô xem Phong ra sao à?
-Tôi vô đây!
Huyệt Anh lạnh lùng bỏ Kaishito lại, anh lại một lần nữa có cái cảm giác nhói ở lòng ngực nhưng rồi cũng lẳng lặng mà cho qua.
Trong phòng, Phong nằm trên chiếc giường bệnh nhân mà nằm ngủ say sưa. Tất cả ai cũng thấy ngay ngực anh phải quấn băng cứu thương trông nghiêm trọng tới chừng nào. Mamako xót xa nhìn anh, dù anh vẫn chưa tỉnh nhưng Mamako chắc chắn, không lâu đâu cô và anh sẽ được nhìn thấy nhau.
-Mamako, bọn tớ ra trước nhé! Tớ cần xử cái vụ của….. Linh Linh….-Như biết cô và Tuấn Thanh đang là người dư dù cả hai có đóng góp trong trận cứu Mamako. Như nói với Mamako cho cô biết và cũng nghẹn hòng khi nhắc tới cô bạn cùng lớp của cô.
Mamako và Huyệt Anh thông cảm, cả hai khá mừng khi thấy Tuấn Thanh xoa dịu, an ủi Như về việc Linh Linh. Như cũng bước qua xin lỗi Kaishito thay cho nhỏ bạn cô.Ban đầu thật sự Kaishito không muốn để yên cho Linh Ling ngay cả thằng khốn Quốc Lê chết tiệt nhưng sau đó, anh định thần không phải Linh Linh cố ý,không phải Linh Linh là người đâm Phong, và anh cũng thấy những ánh mắt mong chờ sự tha thứ, Huyệt Anh cũng ở trong đó.
-Tôi mong cô khuyên bảo Linh Linh một chút. Tuấn Thanh, anh nên kế bên Quốc Lê đi là vừa!
-Tôi biết!Đi, mình đi thôi Như!
Cặp đôi bạn tri kỉ cuối cùng cũng ra khỏi căn phong, còn lại là bốn nhân vật chính mà làm ai cũng nhức đầu và nhiều rắc rối.
Huyệt Anh đứng nhìn Mamako rồi Phong, cả hai người cuối cùng là bên nhau, cô thấy mình ở đây cũng chả làm gì, y như kì đà vậy. Tốt nhất là nên đi. Huyệt Anh lặng lẽ đi cho Mamako và Phong có chút riêng tư. Trước khi đi,cô cũng được Kaishito thông báo chuyện.
-Tối…sẽ đi gặp Hoa Âm về việc này!
Không bàn cãi nhiều, Kaishito vội vã chạy đi kiếm vợ sắp cưới của anh. Lần này anh bỏ mặc Huyệt Anh mình.
Cánh cửa phòng cuối cùng cũng khép lại, giờ chỉ còn hai người. Mamako giờ không biết làm gì, cô đành cũng ra ngoài để mua thức ăn cho Phong khi anh tĩnh.Mua xong, Mamako không la cà đau hết mà chạy thẳng về phòng. Cô lấy khăn lau mặt cho anh rồi cũng hỏi kĩ bác sĩ về tình trạng của Phong cũng nhiều.
Mamako tới thẳng giường của Phong, anh cứ nằm ngủ quài, không chịu mở mắt nhìn cô.Mamako sốt ruột, không biết cô đã ngồi nhìn anh bao nhiêu lâu rồi. Cô chỉ biết rất lâu, khoảng thời qian anh không chịu mở mắt cứ như cục U trong người lại một lần nữa xuất hiện.
Nhớ lại lúc cô đang giúp Huyệt Anh thoát khỏi cái tên biến thái chết tiệt đó thì ngay đằng sau cô là một tên điên cầm con chao đâm thẳng tới cô, thay vì là Mamako cô đây thì người bị dính chính là….người cô thầm thương nhớ cả đới, Phong không ngừng ngại che chở cô. Tại sao chứ? Khoảng khắc anh lên cơn điên dại đập cánh cửa tội nghiệp đến vỡ thành từng mảnh cùng tất cả mọi người xông vô, trái tim cô như chào đón mùa xuân đến.Giọt nước mắt lăn trên mắt vì hạnh phúc, mỉm cười nhìn anh, anh cũng đáp lại. Anh đến cứu cô, anh đã đến vì cô…
-Đồ khốn nạn! Anh mau mở con mắt ra! Anh mau mở con mắt của anh ra mau!Phong!
Mamako lại một lần không kìm được cảm xúc, cô rung cơ thể anh, hét to ra. Những giọt pha lê cứ thế mà tung ra khỏi con mắt nhưng đáp lại là bấu không khí im lặng, không trả lờicủa Phong.
-Anh mau mở mắt ra mà nhìn em đi!Mau nhìn em đi chứ!! Hic!
Dày dụa, cứ dày dụa như thế cũng chẳng được tích sự gì.Hai tay vẫn đang nắm chặt lấy vai anh để lay, khuôn mặt ấp sát vào mặt Phong. Những giọt nước mắt của Mamako rơi trên mặt anh nhưng anh vẫn không động đậy gì hết.
-Tại sao anh ngủ quài thế?Tại sao? Anh thích ngủ lắm hả? Anh không muốn nhìn thấy em sao tên chết tiệt này?
-….
-Mau mở hai con mắt đó ra! Mau mở ra đi!!!
-Hic! Huhuhu! Mau nhìn em đi Phong…..
-……
-Anh có biết anh cứ nằm rồi nhắm mắt quài làm em sợ lắm không?
-Anh thích làm em sợ lắm hả?
-….
-Hic! Huhuhu! Anh tỉnh lại đi mà….Hic!!
-….
-Huhuhuhu!!
-……
-Em yêu anh!
Bây giờ cô mới nhận ra: hầu như những nụ hôn trước đó của cô và Phong đều do anh chủ động trước.Bây giờ tới lượt cô.Mamako đưa đôi môi xinh xắn ấp lên môi ai đó đang chìm trong bóng tối.Nụ hôn chắc chỉ có mình cô cảm nhận được, một mình cô biết, anh sẽ không biết cô lo lắng anh tới chừng nào, gào lên vì anh hay lên cơn dại vì anh nhưng không sao hết vì anh đang ở bên cô.
-Nếu như anh tỉnh…hãy nói yêu em nhé!!!
Kết thúc nụ hôn, Mamako dựa lên người anh nằm ngủ thim thiếp, hai bàn tay trắng trẻo vẫn đang cầm chặt lấy tay anh, không rời nửa bước…..(cái này là có ngồi ghế rồi nằm ngủ lên chứ không phải Mamako treo lên giường Phong hay quỳ nhé!!!).
Chát!
Một luồng tay xoẹt qua đôi má hao hao, hồng hồng,dễ thương của Hoa Âm, cô ngã xuống sàn, hao giọt nước mắt rưng rừng nhìn người đối diện cô.
-Kaishito…Sao anh….
-Đồ rắn độc! Tại sao cô làm vậy?
-Bởi…bởi vì…Anh không quan tâm tới em! Anh không bao giờ thương em hết!-Hoa Âm đưa khuôn mặt tội nghiệp, khóc nấc lên nhìn chồng chưa cưới của cô nhưng anh vẫn mặt lạnh lùng nhìn cô.
-Nhưng tôi sắp là chồng cô rồi còn muốn gì nữa?-Kaishito cáu gắt, anh trợn tròn mắt như sắp nổi điên lên. Hoa Âm sợ hãi nhưng cô vẫn nũng nịu anh, áp hai bàn tay lên người Kaishito, nhìn anh đắm đuối bằng hai con mắt tuyệt đẹp.
-Nhưng anh đâu có dành thời gian với em!
-Đó là chuyện của tôi với lại…nó cũng chẳng có liên quan gì Mamako hết! Tại sao cô muốn hại người mà Phong yêu?
-Vì em biết nếu Mamako có chuyện gì thì Huyệt Anh….ấy chết!
Kaishito chả hiểu gì hết!Tại sao Hoa Âm muốn hại Mamako? Không lẽ cô có thù oán gì với cô gái Lai ấy? Nhưng Hoa Âm không trực tiếp ra tay mà là cô nhờ Hoa và Linh Linh thay cô! Qủa là xảo trá! Làm vậy dù có bị tội giết người thì Hoa Âm cũng như kẻ bị oan mà thôi.
Tất cả như dấu hỏi cho tới khi Hoa Âm nhắc tên người đó. Cơ thể Kaishito như bị ai đó đổ dầu vô cho ngọn lửa bên trong càng cháy mạnh hơn.Hoa Âm, che miệng, cô đã biết điều cô không nên nói, xung quanh Kaishito là một ngọn lửa “tử”, chỉ cần xơ xuất nhẹ một chút cũng đủ giết bao nhiêu người gần anh.
- Thì ra…người cô nhắm vô là Huyệt Anh!Tại sao?
-Anh đừng hỏi em tại sao nữa! Anh là của em thế mà con ả đó luôn muốn cướp anh từ em! Không phải vậy sao? Hic! Huhu!
-Tôi là của cô hồi nào chứ?-Kaishito như không còn kiểm soát được nữa, anh tới gần Hoa Âm với tà khí xung quanh người, con mắt giết người chiếu thẳng vào cô.
Câu nói của Kaishito làm Hoa Âm chết điếng. Tại sao lại là con nhỏ đó chứ? Tại sao?Cô có gì không hơn nó chứ? Từ đó tới giờ…chưa bao giờ Kaishito yêu cô, chưa bao giờ Kaishito quan tâm tới mà là con nhỏ đáng chết đó.
-Đừng động vào Huyệt Anh nếu không …cô chết với tôi!
-Anh….Kaishito à!
-Bỏ ra!
Anh bỏ đi lạnh lùng, Hoa Âm có níu anh lại thì anh cũng không bao giờ ở lại với cô. Loại phụ nữ đó…anh ghê tởm tới tột cùng. Không hiểu sao ba mẹ anh lại bắt anh cưới một người như thế? Vì gì? Vì lợi ích cho hai bên à?Qủa là một sự suy nghĩ ích kỷ của người lớn ở thời đại này mà!
Huyệt Anh dọc con đường từ bệnh viện ra ngoài…thật sự…lỗi là do cô mà liên luỵ tới Mamako. Cô bị một quả tạ…à không…tấn chiếu thẳng lên đầu hay sao mà cả cuộc đời của cô toàn gắp chuyện xui xẻo như thế này?
-Huyệt Anh
-Hưng?
Không ngờ rằng, những lúc cô buồn rầu như thế này, ngoài Mamako ra thì Hưng là người bạn mà cô luôn yêu quí chia sẻ…chỉ là bạn thôi sao?
-Renko và Hoa đâu?
-Tớ kiếm không thấy!
Hưng cũng buồn như Huyệt Anh, anh ngồi lên một cái ghế đá gần đó.Anh buồn chuyện giù chứ? Buồn vì không kiếm thấy Renko và Hoa? Buồn vì Long? Hay là…buồn vì anh biết anh và Huyệt Anh như thế nào.
-Huyệt Anh à! Cậu còn nhớ…hồi đó chúng ta…đã cùng nhau đi chơi một mình ở một công viên rồi xem bói và…Cậu còn nhớ chứ?
-Hả?Ông đang nói gì vậy? Tôi không nhớ!
Hưng như chết điếng…sao cô lại không nhớ? Khoảng khắc hai người xem bói sẽ bên nhau mãi mãi, cô đã sung sướng như thế nào…vậy mà giờ đây….
-Vậy còn cái vòng cổ màu đỏ ấy? Là của cậu, cậu nhớ mình có nó vì sao không?
-Không! Đó không phải là của tôi mà là….
-Thôi được rồi Huyệt Anh! Tớ hiểu rồi!
Ngay cả cái đó! Cái thứ tượng trưng tình cảm của hai người…cô không hề nhớ! Vậy hai người sẽ….anh không tin! Có thể tất cả chỉ là giả dối, là xạo!
-Hoa à! Bình tĩnh lại Hoa!
-Hức! Cậu nghe rồi đó!Long, anh ấy…..Hức! Huhuhu!
-Hoa….
Hoa ngã xuống bất lức, cô bé khóc oà lên vì anh trai mình. Cô….thì ra anh ta không xem cô là gì hết! Long không hề yêu quý cô! Vậy đêm đó…Tại sao anh băng bó vết thương cho cô? Tại sao anh lo lắng vết thương của cô mà không để cô như thế đi? Rồi tại sao anh luôn nhìn Hoa bằng ánh mắt dịu dàng làm cô càng thích anh hơn? Sao anh luôn làm cô phải đau khổ thế này? Tại sao? Cô là một con ngu! Ngu thì vẫn mãi là ngu!
-Renko à! Tối nay tớ ở bên nhà cậu được không?
-Tại sao?
-Tớ không thể về nhà!
-Tớ hiểu rồi! Cậu cứ tự nhiên!
Ngày hôm sau…
-Ohaiyou Mamako! Sao rồi……Ý!!-Huyệt Anh là người đi thăm Phong đầu tiên vì cô biết thế nào nhỏ bạn thân của cô cũng ở lại suốt qua đêm và rồi...cảnh tượng đập vô mắt cô là cơ thể nhỏ nhắn của Mamako đang nằm ngủ, áp sát vô cơ thể vĩ đại của Phong. Hình ảnh bây giờ làm Huyệt Anh trề môi thấy mà ghê rồi cô nàng quyết định chơi con nhỏ bạn cô một lố. Mon men lấy cái điện thoại ra rồi “tách”. Một bức hình vô cùng lãng mạn và có thể troll nhỏ bạn thân cô. Haha! Huyệt Anh còn tỉ mỉ quay phim lại nữa cờ. Lần này Mamako thế nào cũng bị Huyệt Anh ghẹo một cú khá lớn.
-Tôi chúc bà và Phong hạnh phúc nhé!
Trước khi đi, Huyệt Anh quay lại, tặng một lời chúc nhưng chỉ có mình cô nghe thấy thôi.Thật sự, cô biết chuyện này không sớm hay muộn cũng xảy ra. Cô đã nghi từ đâu là Phong vẫn còn tình cảm với Mamako và Mamako cũng vậy…
-Mamako! Tôi biết bà và Phong sẽ là một cặp còn tôi với Kaishito thì…
Sau khi rời khỏi phòng, Huyệt Anh lẽ đương nhiên là phải kiếm cái gì đó lọt dạ cái bụng của cô mới được. Vừa đi vừa xem lại cái đoạn video mà cô vừa quay được mà cười nghiêng ngả.Cô cứ cười như thế rồi đi xuống căn-tin cho đến khi cô không nhận ra người thứ hai đến thăm Phong và Mamako đi lướt qua mình. Là Long.
Long từ tối hôm qua, anh không kiếm thấy Hoa. Cô ở đâu? Sáng sớm,anh nhanh tay lên đến bệnh viện hỏi Mamako và cũng là lần cuối cùng anh trao tình cảm chân thật của mình cho cô ấy.Mở cửa phòng, dù biết anh là kẻ ngoài cuộc và phải chập nhận nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt làm anh như tức giận. Lẽ ra Mamako thuộc về anh nếu như anh là người gặp cô đầu tiên chứ không phải Phong thì cô đẽ ngả lòng yêu anh.
-Mamako! Mamako!
Đánh thức Mamako dậy, anh lại một lần nữa xiêu lòng trước vẻ đẹp Lai của cô. Nó làm anh càng không muốn từ bỏ không như anh đã nói với Kaishito.
-Long! A! Cảm ơn cậu đã tới thăm Phong!
-Mamako! Tớ không tới thăm Phong mà là vì cậu!
-Long…-Mamako, cô sợ phải lắng nghe chuyện này.Cô không ngờ rằng anh vẫn còn tình cảm với cô. Thế mà cô cứ tưởng Hoa và anh sẽ….
-Hoa đâu?
-Tớ đuổi nó đi rồi! Nó ở với Renko!-Long nói thản nhiên như không biết mình đang nói cái gì.
-Tại sao cậu làm thế? Hoa là em gái cậu mà!Vả lợi, nó yêu cậu!
-Cậu im đi! Chính vì càng ngày nó càng giao cái tinh cảm khủng khiếp đó cho tớ, tớ càng lẩn tránh và tớ đã mong nó ngừng lại vì tớ đã thích cậu, tớ quan tâm tới cậu. Nhưng nó không những thế mà còn làm tới rồi suýt nữa làm cậu mất mạng, lúc đó cậu nên biết tớ đã phát khùng tới cỡ nào không. Tớ giận nó, hận nó vì làm cậu đau nhưng cậu lại bênh nó, chăm sóc tên chết tiệt này thay vì tớ lúc đó cũng đang bị thương. CẬU BIẾT TỚ ĐAU KHỔ CỠ NÀO KHÔNG!!
Từng câu nói của Long là anh càng nắm chặt lấy vai Mamako, lùi từng bước cho tới khi cả hai kẹt đường.Lưng Mamako đâm vào tường và sợ hãi.Long quả là người đáng sợ.
-Long! Cậu đang có những suy nghĩ ích kỷ đấy!Cậu chỉ biết nghĩ về cậu mà không nghĩ đến người khác!
-Cậu cũng thế thôi!Cậu cũng đâu quan tâm tới tớ mà chỉ quan tâm tới tình cảm của mình.
-Phải! Tớ cũng ích kỷ nhưng cái ích kỷ đó đem lại điều hạnh phúc ột người và tất cả mọi người đều đồng ý. Còn của cậu, cậu đã mang lại những gì: Hoa đau khổ, Hưng là bạn thân của cậu phải sợ cậu và lẫn tớ…cũng phải ghê tởm vì cậu đấy!
Long như cứng đơ. Hình như những gì người đang đứng đối diện anh nói đúng. Anh đã làm gì? Chỉ làm cho tất cả mọi người càng ngày càng lấn xa ngay cả người anh quan tâm nhất là Mamako.
-Long! Tớ biết cậu thích tớ chỉ vì cậu đang muốn trốn tránh Hoa. Có thể là vì cậu có tình cảm thật với tớ nhưng phần lớn là cậu mong Hoa bỏ cuộc nhưng tớ biết…người cậu quan tâm nhất là Hoa. Trong lúc cứu tớ, dù cậu rất giận Hoa nhưng cậu vẫn bảo vệ nó, cậu vẫn không cho ai đụng chạm vô nó. Tớ có thể thấy được…trong lúc đó…cậu lo lắng cho Hoa nhiều hơn là lo lắng cho tớ!
Long ngơ ngác nhìn Mamako. Anh vẫn chưa biết được rằng thật sự tình cảm anh dành cho ai. Anh khao khát có Mamako nhưng cũng muốn có Hoa. Qủa là một suy nghĩ ích kỷ đến đột cùng!
-Long à! Đừng vì việc hai người là anh em mà cậu
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ