Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Chá Mễ Thố
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 582 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Tiến Cung, Cẩn Thận
dit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Trước đây Thái tử Công Tôn Bách của Thương Nguyệt quốc cùng công chúa Bách Lý Thái Vi của Chu Liên quốc từng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ người người hâm mộ, Bách Thái tử cưới Bách Lý Thái Vi trên đường gặp nạn, Bách Lý Thái Vi bị hoàng huynh Bách Lý Ảnh gả cho hoàng đế Nguyên Khuê của Dực Nhân quốc đã năm mươi tuổi. Bách Thái tử rốt cuộc là chết như thế nào, không ai biết được……”
Phượng Cửu mới chỉ nói một nửa, còn chưa nói hết toàn bộ, hắn tin chắc lấy trí thông minh của Hạng Quân Vãn, sẽ tự tìm ra được đáp án.
Bất quá, Phượng Cửu thật sự là quá mức tự tin, đánh giá thấp nữ tử trước mắt, hắn đã quên, Hạng Quân Vãn không phải nữ tử tầm thường, lại càng không phải tùy ý có thể đùa giỡn.
“Phốc ——” Không đợi Phượng Cửu tiếp tục mở miệng, trên ngực hắc y nhân bỗng nhiều ra một thanh chủy thủ. Hạng Quân Nhu đột nhiên ra tay, khiến cho Phượng Cửu có chút trở tay không kịp.
“Ngươi ——”
“Chuyện này dừng ở đây. Mặc kệ là ai, tổn thương cha ta thì phải chết!”
Hạng Quân Vãn đối với chuyện năm xưa không có hứng thú, dù cho Hạng Trị Chung phản bội Công Tôn Bách, điều này cùng nàng có quan hệ gì đâu. Hạng Trị Chung đối tốt với nàng, đây là sự thật, chính nghĩa trong lòng nàng, là bảo hộ người thân bảo hộ bằng hữu. Vô luận Hạng Trị Chung đã làm cái gì, nàng đã đem hắn xem làm thân nhân, cho nên mặc kệ xảy ra sự tình gì, nàng đều sẽ che chở hắn.
Tiễn Hạng Quân Vãn đi, Phượng Cửu ngồi ở trên ghế, có chút trầm mặc. Tính cách Hạng Quân Vãn thật sự là ngoài dự liệu của hắn ra, hắn cứ tưởng Hạng Quân Vãn nhất định sẽ tìm hiểu nguồn gốc, đi thăm dò người đứng sau lưng chỉ huy chuyện năm đó, không nghĩ tới nàng lại ột đáp án như vậy.
“Thiếu chủ, phu nhân rất cá tính.” Phi Sương hiện tại đối với Hạng Quân Vãn ngoại trừ bội phục, còn có một loại sợ hãi. Một đao kia, sạch sẽ lưu loát, chính xác cắt đứt động mạch chủ ở tim hắc y nhân, một đao tễ mệnh, thực sự khủng bố.
“Thật là cá tính……” Phượng Cửu lắc lắc đầu, muốn đem người vợ cá tính như thế lừa về nhà, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hạng Quân Vãn trở lại phủ tướng quân, một đêm ngủ ngon. Đã biết ai là người ra tay động thủ với Hạng Trị Chung, khiến cho tâm trạng bất an của Hạng Quân Vãn bình tĩnh lại. Ý tứ trong lời nói của Phượng Cửu, nàng làm sao không biết. Chỉ là, mặc kệ Hạng Trị Chung là người tốt hay xấu, hắn là một phụ thân không tệ, đối với nàng mà nói, cái này vậy là đủ rồi! Nàng không phải sứ giả chính nghĩa, không cần vì Công Tôn Bách giải oan, nắm chắc hạnh phúc hiện tại mới là tốt nhất!
Ngày hôm sau, Hạng Quân Vãn vừa kiểm tra thân thể cho Hạng Trị Chung, cầm thuốc mới sắc tới cho hắn, lại có cung nhân tới đưa tin, nói Hoàng thái hậu Triệu Mạn tưởng niệm Hạng Quân Vãn, đặc biệt gọi riêng nàng tiến cung vài ngày.
Nghe tin, sắc mặt Hạng Trị Chung đại biến, cầm chặt lấy tay Hạng Quân Vãn không chịu buông ra, “Vãn Nhi, nhất định phải cẩn thận! Mọi thứ ăn uống, đều phải chú ý!”
Hạng Trị Chung nói như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc. Hoàng thái hậu không phải rất thích Hạng Quân Vãn sao, vì sao Hạng Trị Chung lại dặn dò nàng như vậy.
Nhìn ra nghi hoặc của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung chỉ có thể nói ngắn gọn, “Thái hậu là mẹ đẻ của Bách Thải tử, lần này cho đòi ngươi tiến cung, nhất định là có tin đồn gì lọt vào trong cung…… Tóm lại, ngươi nghe lời cha, hết sức cẩn thận! Hai ngày nữa ta sẽ đón ngươi!”
Trên đường, Hạng Quân Vãn suy nghĩ lại lời nói của Hạng Trị Chung, chẳng lẽ Bách Thái tử chết thật sự có liên quan đến Hạng Trị Chung? Nếu thật sự là như thế, Hoàng thái hậu khẳng định hận thù tận xương tủy với kẻ đã giết hại con mình, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Hạng Trị Chung, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Nghĩ như vậy, Hạng Quân VãnVãn nhanh chóng viết mấy câu lên giấy, giao cho Kinh Hồn, để hắn đi tìm La Húc, mà chính nàng, bên người chỉ dẫn theo Lạc Tuyết tiến cung.
“Vãn Nhi, ngươi đã đến rồi! Mau mau, lại đây để cho ai gia nhìn xem ——” Vừa bước vào trong cung Triệu Mạn, Triệu Mạn liền cười híp mắt nắm lấy tay nàng, “Thật sự là nữ đại thập bát biến* a! Lúc Ai gia đi, Vãn Nhi vừa mới cùng Khanh Nhi thành thân, nay đã ba năm qua đi, Vãn Nhi đã trở thành đại cô nương.”
*Nữ đại thập bát biến: Con gái tuổi 18 thay đổi rất lớn.
“Thỉnh an Thái hậu nương nương!”
Không đợi Hạng Quân Vãn hành lễ, Triệu Mạn lập tức kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Nếu không phải Hạng Trị Chung nhắc nhở, Hạng Quân Vãn vô luận như thế nào đều không thể đề phòng lão nhân từ ái trước mắt này.
Đến khi cung nữ đem trà hoa tản ra một mùi hương thơm ngát đặt ở trước mặt Hạng Quân Vãn, thời điểm ngửi ra bên trong có điều khác thường, Hạng Quân Vãn mới thật sự tin lời của Hạng Trị Chung. Lão thái thái này thật sự là hận chết bọn hắn!
“Đây là Phù Dung trà ngươi thích nhất, nào, nếm thử.”
“Tạ Thái hậu!”
Tuy biết có độc, Hạng Quân Vãn vẫn là nâng trà lên uống. Nếu nàng không uống, chắc chắn sẽ bị Triệu Mạn nhìn ra sơ hở, vạn nhất Thái hậu lấy cớ trừng trị Hạng Quân Vãn, không chừng còn có thể liên lụy Hạng Trị Chung. Quân quyền khống chế xuống, tất cả mọi người đều không có tự do. Hạng Quân Vãn bắt đầu nảy sinh ý niệm rời đi Câm thành trong đầu.
Nhìn Hạng Quân Vãn uống xong Phù Dung trà, Triệu Mạn cười đến càng thêm hòa ái. Nhưng chỉ có chính bà biết được, lòng của bà đang nhỏ máu. Mấy ngày hôm trước nghe được mật báo, Triệu Mạn cho là mình nghe lầm. Thì ra Công Tôn Bách chết không phải ngoài ý muốn, rất có thể là bị người hại, hung thủ chính là Hạng Trị Chung! Điều này bảo Triệu Mạn làm sao không kinh ngạc!
Đã mười tám năm, mỗi khi nhớ tới Công Tôn Bách, Triệu Mạn đều nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Bà dưới gối chỉ có duy nhất Công Tôn Bách, vốn dĩ còn ngóng nhìn hắn cưới vợ sinh con, không nghĩ tới cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Năm đó Công Tôn Bách đề bạt Hạng Trị Chung, đem hắn xem làm tâm phúc, nếu không Hạng Trị Chung căn bản không có vị trí ngày hôm nay. Hiện tại đã có người làm chứng, là Hạng Trị Chung hại Công Tôn Bách. Nếu không phải lo lắng đến đương kim hoàng đế Công Tôn Nam không phải là con thân sinh của mình, hơn nữa trong tay Hạng Trị Chung nắm quân quyền, Triệu Mạn đã sớm vọt tới phủ tướng quân đâm chết kẻ thù!
Hiện tại tam quốc đều vì lời tiên đoán đổ xô tới Thương Nguyệt quốc, tình thế không rõ, tạm thời không thể động Hạng Trị Chung, cho nên Triệu Mạn tính lấy Hạng Quân Vãn ra khai đao.
“Ai gia trở về lâu như vậy, đã sớm muốn cho ngươi tiến cung bồi Ai gia trò chuyện. Ngươi ở lại trong cung đi! Chờ ngày sinh của Ai gia qua lại trở về. Đúng dịp, Ai gia giúp ngươi tìm một hôn sự tốt. Trước đây là Khanh nhi có lỗi với ngươi, Ai gia lần này nhất định chọn cho ngươi một chỗ tốt.”
“Thái hậu ——” Hạng Quân Vãn làm ra tư thái tiểu nữ nhi, chọc cho Triệu Mạn cười ha ha.
Sau khi nghe tin Triệu Mạn “mời” Hạng Quân Vãn vào cung, Phượng Cửu lắc mình bay ra khỏi thư phòng, thời điểm hắn tới hoàng cung, chính là giữa trưa, tìm được tẩm cung của Thái hậu, Phượng Cửu rốt cục gặp được Hạng Quân Vãn.
“Đi theo ta!” Phượng Cửu một phát bắt được tay Hạng Quân Vãn, muốn dẫn nàng xuất cung.
Phượng Cửu xuất hiện khiến cho Hạng Quân Vãn chấn động, “Ngươi buông tay! Ngươi vào bằng cách nào? Không muốn sống nữa sao?”
Bị Hạng Quân Vãn vừa nói như vậy, Phượng Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, “Vãn Vãn chẳng lẽ là quan tâm ta?”
Một tiếng “Vãn Vãn”, khiến cho Hạng Quân Vãn toàn thân đều nổi da gà. “Đừng tự mình đa tình! Nơi này là hoàng cung, không phải phủ tướng quân. Cho dù ngươi là thiếu chủ Bàn Long thành, đến Thương Nguyệt quốc, vẫn là thu liễm một chút mới được!”
Đối với lời của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu không giận mà còn trở nên vui mừng, “Nàng đã biết được nơi này là hoàng cung, không thê so với phủ tướng quân, vì sao còn tiến vào? Nàng thông minh như vậy, ta không tin nàng không có đoán được ý tứ của Thái hậu.”
“Đoán được thì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm đến, có thể trốn được sao?”
Phượng Cửu yên lặng nhìn Hạng Quân Vãn, bỏ qua không nói đến vết bớt bên má trái của nàng, ngũ quan bên má phải của nàng cũng hết sức bình thường. Trong cái bình thường ấy, lại mang theo cứng cỏi, mang theo chấp nhất, mang theo thông tuệ, khiến cho người nhìn đến, quyến luyến quên lối về.
Độc Y Xấu Phi Độc Y Xấu Phi - Chá Mễ Thố